Âm Dương Phu Phu
Chương 32: Hồi ức (Ba)
Trần Lập Châu lúc này mặc một thân trường sam màu xanh, gương mặt nở một nụ cười nhàn nhạt. Hai mắt lấp lánh có thần như chứa đầy những vì sao.
Tuổi mười bảy mười tám, nhiệt huyết đương lúc dâng cao.
Tôi giơ tấm ảnh lên, lại nhìn người thanh niên trước mặt mình, nhìn tới nhìn lui, bỗng cảm thấy mê man.
Đây là ảo giác sao?
Trần Lập Châu thấy tôi đứng ngây ra, trên gương mặt cũng ẩn ẩn nụ cười, “Em làm sao đấy? Khóc cái gì mà khóc?”
Tôi lườm anh, tay siết chặt tấm ảnh, không biết phải nói gì. Trên mặt nóng hầm hập, tôi đưa tay lên mò thử, tất cả đều là nước mắt.
Tôi liên tục lau nước mắt trên mặt, thế nhưng có lau thế nào cũng không sạch được hết, mẹ kiếp, khóc cái gì không biết!
Trần Lập Châu lẳng lặng nhìn, đột nhiên bước tới bắt lấy cái tay đang quệt nước mắt của tôi, sau đó ôm tôi vào lòng.
“Đừng khóc nữa.”
Má, thì tôi cũng đâu có muốn khóc đâu!
Tôi chùi nước mắt nước mũi lên áo anh. Mẹ kiếp, mới mười bảy mười tám thôi mà cao dữ vậy trời!
Trần Lập Châu bật cười, tôi khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
“Khúc Tiểu Duẫn, không ngờ em còn biết khóc, cứ tưởng em chỉ biết ngơ ngơ ngác ngác vui vẻ suốt cả ngày thôi chứ.”
“Anh gọi em là gì?”
“Em lại ngốc gì đó hả?”
“Không thể nào.” Tôi trố mắt nhìn anh rồi lại nhìn tấm ảnh.
Người trong ảnh giống y hệt với Trần Lập Châu trước mắt tôi, nếu như nói đây là thời điểm mười mấy năm trước, vậy tại sao tôi lại xuất hiện ở nơi này?
Tôi cảm tưởng như mình sắp phát điên lên, bèn đưa tay lên mồm định cắn.
Trần Lập Châu giữ tay tôi lại, “Em bị bệnh hả?” Trần Lập Châu nhìn tôi, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu, anh áp tay vào trán tôi.
Tôi ngước mắt nhìn anh, trong lòng hỗn loạn, lẽ nào thật sự tôi đang ở bên trong tấm ảnh?
“Đi thôi?”
“Đi đâu?”
“Đi khám đại phu.”
Tôi vội giữ chặt tay anh lại, đi khám để rồi bị coi là kẻ điên chắc? Trước mắt cứ làm quen đã vậy, tới đâu hay tới đó.
“Đại thiếu gia, đại thiếu gia, em không bị bệnh.”
“Vậy nãy giờ là em giả bệnh đó hả?”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, “Tự nhiên đầu óc em có chút hỗn loạn, giờ thì ổn rồi.”
“Thật sự?”
“Ừm!”
Trần Lập Châu hơi chu miệng lên, “Nếu không bị bệnh, vậy tới thư phòng luyện chữ cùng ta đi.”
“Luyện chữ gì?”
“Hôm qua chẳng phải là em còn nài nỉ ta dạy chữ cho em đó sao?”
Hả? Tôi mà cũng có lúc hiếu học đến vậy ư?
“Hôm nay lại còn bày trò giả bệnh.” Trần Lập Châu cười cười, véo nhẹ tai tôi một cái, “Sâu lười, đi mau.”
Tôi che lỗ tai nóng bừng của mình, không động đậy.
Trần Lập Châu quay đầu nhìn tôi, “Nếu em viết được tên của ta, ta sẽ cho cho em tấm ảnh này.” Nói rồi lắc lắc tấm ảnh trong tay.
Tấm ảnh kia bị lấy đi từ bao giờ vậy?
Trần Lập Châu, cái tên trộm này!
Đẩy cửa ra, bố cục bên trong giống y như đúc với những gì tôi đã được nhìn thấy, chỉ là lần này bên trong không nhiễm một hạt bụi.
Trần Lập Châu trải giấy trắng lên bàn, cầm một cây bút lông, ngẩng đầu nhìn tôi.
“Đứng xa như vậy là sợ ta đánh em hay sao?”
Hai mắt Trần Lập Châu sáng lấp lánh, còn mang theo ý cười. Nhìn gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, tôi thốt nhiên có chút hoảng hốt.
“Lại đây.”
Tôi mơ màng đi tới đứng bên cạnh, nhìn anh đặt bút xuống viết tên của chính mình. Trong thảng hốt, tôi tựa hồ nhớ lại cái đêm anh dạy tôi viết chữ.
Nét bút mảnh khảnh mà tiêu sái đến cực điểm, như có thứ gì đó ẩn chứa bên trong đang trực trào nhô ra.
Trần Lập Châu chuyển bút tới trước mặt tôi, “Viết đi.”
Tôi run rẩy nhận lấy, “Em, em…”
“Đừng sợ.” Trần Lập Châu nhẹ nhàng nắm chặt tay tôi.
Tay anh có chút lạnh, nhưng không phải là cái lạnh khiến cho người ta sợ hãi, mà tựa hồ mang theo một chút ấm áp.
Tôi sững sờ nhìn anh, nhất thời không rõ đây là thực hay mộng.
Nếu như đây không phải là mộng, vậy có phải là tôi có thể cứu lấy anh?
“Em đang nhìn gì thế?”
“Đại thiếu gia, anh sẽ lấy vợ à?”
Trần Lập Châu nhìn tôi, tựa hồ không hiểu vì sao tôi lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
“Sao em hỏi vậy?”
“Có thể nói cho em biết không?”
Trần Lập Châu nhìn tôi một lúc lâu, “Tháng sau ta sẽ đi lưu dương.”
“Lưu dương?” Tay tôi run lên, bút lông lăn vài vòng trên tờ giấy rồi rơi xuống dưới đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Tôi bỗng nhớ tới mấy quyển sách được viết bằng tiếng nước ngoài trên giá sách, hoá ra anh ấy cũng muốn đi lưu dương! Thế thì sao lại không đi? Đã xảy ra chuyện gì? Tôi cảm tưởng trước mắt như có tấm màn sa đang dần được hé mở.
Tôi cắn răng nhìn anh, hỏi, “Đại thiếu gia, anh mang em theo với được không?”
Trần Lập Châu như bị câu hỏi lớn mật của tôi doạ sợ, anh trầm mặc một lúc thật lâu.
Đôi mắt thâm thuý lẳng lặng nhìn tôi. Trên người anh toả hương, không biết là mùi gì, nhưng ngửi thật dễ chịu.
Tôi sốt sắng hỏi, “Có thể không?”
“Được.” Trần Lập Châu đột nhiên mỉm cười.
“Có điều, em mà dám đổi ý, ta sẽ mặc kệ em đó.”
Tôi siết chặt nắm tay, nhìn Trần Lập Châu, mộng này chân thực quá, đến nỗi khiến cho tôi sinh ra một ý nghĩ táo bạo. Có lẽ, có lẽ anh ấy sẽ không cần phải chết, biết đâu tôi lại có thể cứu anh ấy…
Đôi mắt này, tôi không nỡ để cho nó phải khép lại.
“Đại thiếu, thái thái té xỉu!”
Một tiểu nha hoàn bất ngờ xông vào.
“Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu nha hoàn vành mắt ửng đỏ, ấp a ấp úng, “Trần quản gia nói có thư của lão gia ở bên kia gửi tới, báo là đã xảy ra chuyện, sau đó thái thái liền ngất xỉu.”
Nha hoàn vừa dứt lời, Trần Lập Châu lập tức bước nhanh ra ngoài.
Tôi cũng vội vàng theo sát phía sau anh.
Vừa vào tới sân Trần phu nhân ở đã trông thấy được cảnh tượng người hầu ra ra vào vào, ai ai cũng mang theo vẻ mặt lo lắng.
Nha hoàn theo sau chúng tôi vội hô lên, “Đại thiếu gia tới.”
Mọi người nghe được, lập tức liền dừng lại cúi chào. Một nam tử trẻ tuổi nhanh chóng bước ra khỏi đám người.
Thoạt nhìn ước chừng mới đầu hai mươi, một thân mặc trường sam màu xám, bề ngoài tuấn lãng bất phàm. Trông thấy Trần Lập Châu liền lập tức cúi đầu, “Đại thiếu gia.”
“Mẹ tôi thế nào rồi?”
Nghe giọng tôi nhận ra ngay, thì ra đây chính là Trần Hà.
“Đã mời đại phu tới, không sao nữa rồi.”
“Phụ thân bên kia xảy ra chuyện gì?” Trần Lập Châu thấp giọng hỏi.
Trần Hà khẽ liếc Trần đại thiếu, lại cúi đầu nói, “Trên đường về, lão gia nhiễm phải ôn dịch…Đã mất.”
Tôi nghe xong mà lòng chấn động, vội vàng quay sang nhìn Trần Lập Châu.
Trần Lập Châu sống lưng thẳng tắp, “Người ở đâu rồi?”
Giọng nói vẫn trầm ổn, không nghe ra một tia gợn sóng.
“Vẫn đang ở trên đường, ngày kia sẽ về tới nơi.”
“Chuyện xảy ra khi nào, tại sao bây giờ mới báo?”
“Thấy bảo lão gia không cho nói, vốn cho rằng có thể trị được khỏi…”
“Lập Duy với Lập Viện đâu rồi?”
“Nhị thiếu gia đã ra ngoài, tam tiểu thư đang ở trong phòng, vẫn chưa biết việc này.”
Trần Lập Châu trầm mặc một chút.
“Cho gọi Lập Duy về, trước mắt đừng để tam tiểu thư biết, lát nữa tôi sẽ tự đi nói với con bé.”
“Vâng.”
“Đại thiếu gia, vậy tang sự của lão gia?”
“Bây giờ bắt tay vào chuẩn bị luôn, đợi mẫu thân tỉnh tại, tôi sẽ đi nói chuyện với bà.”
“Vâng.”
Trần Hà thi lễ rồi nhanh chóng rời đi.
Bàn tay đang bị Trần Lập Châu giấu ở trong ống tay áo siết chặt lại, khẽ run lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!