Âm Dương Phu Phu
Chương 50: Phiên ngoại 2: Gia tiên (7)
Trần Lập Châu im lặng đứng trước mặt tôi, đôi mắt đã chuyển thành màu đỏ như máu.
Phía sau là Tiểu Bảo đang ôm lấy Tiểu Miêu, mặt lo lắng nhìn tôi. Chỉ trong nháy mắt, ông đây biến thành tiêu điểm của mọi vật…
“Tiểu Duẫn.” Tiểu Bảo khẽ gọi tôi một tiếng, Trần ca thoáng nhìn sang Tiểu Bảo, nó lập tức ngậm miệng lại.
Tôi nghĩ nghĩ, “Trước tiên chúng ta cứ đưa Tiểu Miêu về để sư phụ xem thế nào đã, nhất định là còn có cách khác.”
Tiểu Bảo gật đầu lia lịa, bế Tiểu Miêu đang bất tỉnh lên.
Lúc chúng tôi trở về, Trương đại nương cũng đã tỉnh lại. Trông thấy Tiểu Miêu, bác ấy liền khóc thút thít, “Con gái của mẹ!”
Phát hiện ra Tiểu Miêu hôn mê bất tỉnh, bác ấy lập tức trừng mắt nhìn Tiểu Bảo, “Em con làm sao thế này?”
Tiểu Bảo ấp úng không nói thành lời, không thể làm gì khác, tôi đành phải đứng dậy, “Sư phụ, đại nương, gia tiên này muốn lấy Tiểu Miêu, nên đã hạ chú nguyền rủa lên người con bé.”
Sư phụ nghe xong, lông mày nhíu lại. Nhìn bộ dạng kia của Tiểu Miêu, ông liền biết ngay là mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Sư phụ rít mạnh một hơi thuốc rồi ngẩng mặt lên nhìn tôi, “Tiểu Duẫn, con lại đây.” Sau đó bước ra khỏi phòng.
Tôi nhanh chóng di chuyển theo ông ra ngoài sân, Trần ca cũng đi cùng.
“Rốt cuộc là sao?”
“Trước khi chết, tên quỷ kia nói rằng đã hạ chú nguyền rủa lên người Tiểu Miêu, muốn giải chú chỉ có một cách duy nhất.” Nói rồi tôi nhìn Trần ca một chút.
Trần ca lạnh lùng đứng đó, không mở miệng.
“Cách gì?”
Tôi hơi dừng lại, sau đó nói tiếp, “Để con với Tiểu Miêu bái đường thành thân.”
Lão đầu sững người, thật không ngờ tên gia tiên chó má kia lại làm đến mức này!
“Việc này…”
“Không được.” Trần ca đột nhiên lên tiếng.
Lão đầu còn chưa nói hết câu đã bị Trần ca chặn miệng.
“Sư phụ, không còn cách nào khác ạ?” Tôi cũng cảm thấy có chút khó xử.
Lão đầu trông thấy thái độ kiên quyết của Trần ca, liền biết chuyện này nhất định phải nghĩ được cách khác.
“Con nói cho ta nghe, tên quỷ kia rốt cuộc đã nói như thế nào?”
Tôi vội vàng lặp lại những lời tên quỷ kia đã nói.
Lão đầu vuốt râu, trầm tư một lúc.
“Tiểu Duẫn, con vào trước đi, ta có mấy lời muốn nói riêng với đại thiếu.”
Tuy rằng vẫn chưa hiểu rõ, nhưng nhìn bộ dáng của lão đầu như vậy, tôi cũng không hỏi thêm nữa, liền chạy vào trong phòng xem tình hình Tiểu Miêu.
Vừa vào trong, tôi lại lén lút mò trở lại cửa, cẩn thận hết sức ngó trộm ra bên ngoài. Lão đầu đang mỉm cười nói gì đó với Trần ca, Trần ca mặt không cảm xúc nhìn lão đầu.
Thời gian chưa đến một chén trà, lão đầu đã nói xong, sau đó lạch cạch đi về phía tôi.
Tôi vội chạy vào, làm bộ như mình vừa mới từ trong phòng đi ra.
Lão đầu vừa bước tới cửa liền trông thấy được tôi, ông lộ mỉm cười y như lúc vừa nãy, “Tiểu Duẫn, mau đi chuẩn bị đồ.”
“Chuẩn bị cái gì cơ ạ?”
“Để bái đường đó.”
“Á?” Tôi ngớ người.
Lão đầu cười khì khì, vỗ vỗ lên vai tôi.
Nhân lúc đêm còn chưa tàn, tôi cùng Tiểu Miêu hoàn thành nốt cái dập đầu cuối cùng ngay tại nhà Trương đại nương.
Lúc ngẩng mặt lên, Tiểu Miêu chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn thấy chúng tôi, con bé oà khóc. Trương đại nương ôm chặt lấy con bé, hai mẹ con ôm nhau khóc rống. Tiểu Bảo đứng bên cạnh cũng chấm nước mắt không ngừng.
Chờ tới khi Tiểu Miêu dần bĩnh tĩnh lại, Trương đại nương bỗng dưng đứng dậy cúi người về phía tôi. Tôi sợ quá vội chạy tới đỡ bác ấy.
“Đại nương, bác làm gì đó?”
“Tiểu Duẫn, đại nương cảm ơn cháu.”
“Đại nương, bác đừng nói thế, cháu không nhận nổi đâu.”
Tôi vừa dứt lời, đại nương đột nhiên kéo tay tôi, “Tiểu Duẫn, đại nương hỏi cháu một câu, cháu có đồng ý chăm sóc cho Tiểu Miêu nhà ta không?”
Nghe thế tôi cứng đờ người.
Bên ngoài chợt nổi cuồng phong, bật tung cả cửa. Trần Lập Châu đứng ngoài đó, lệ khí đầy mình, nhìn Trương đại nương.
“Bà nói cái gì?”
Trương đại nương sợ hết hồn, bị Trần Lập Châu nhìn chòng chọc, cả người tức thì run lên.
“Phùng đạo trưởng, cứu, cứu mạng!”
Sư phụ lập tức đứng dậy, thấp giọng bảo, “Em gái Trương gia này, có câu, làm việc gì cũng không thể tuyệt đường lui, Tiểu Duẫn làm đến bước này đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, cô không thể được đà lấn tới như vậy.”
“Ta, ta…” Trương đại nương run rẩy nhìn sư phụ.
“Mẹ! Làm người phải có lương tâm, mẹ không nên nói những lời vừa rồi.” Tiểu Miêu đột nhiên lên tiếng.
Trần ca nghe thế, hừ lạnh một tiếng, cuồng phong chợt ngừng lại.
Anh bước vào trong nhà bế ẵm tôi lên, sau đó quay người rời đi.
Tiểu Miêu thấy thế, hoảng hốt lùi về sau mấy bước, suýt thì ngã chổng vó.
Tiểu Bảo cũng sợ hết hồn, “Phùng sư phụ, Tiểu Duẫn…”
Lão đầu rít một hơi thuốc, thở dài, “Em gái này, mau chóng thu hồi lại tâm tư đó của cô đi, có một số việc cô không thể chọc vào được đâu.”
Trần ca ôm tôi về nhà, đẩy cửa bước vào trong, đặt tôi nằm lên giường, sau đó nhìn tôi chằm chặp.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, “Trần ca, trời sắp sáng rồi.”
Trần ca cười lạnh một tiếng, trước mắt tôi đột nhiên tối sầm.
“Trời lại tối rồi.”
Một bàn tay lạnh lẽo mềm mại nhẹ nhàng che mắt tôi lại, môi của Trần Lập Châu phủ xuống môi tôi…
– — HOÀN TOÀN VĂN —
#VL: Cảm ơn Linh đã đi được tới đây =))) Chuẩn bị có hố mới đổ bộ =))))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!