Âm Dương Quái Diện - Chương 1: Đông hải bí cung
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Âm Dương Quái Diện


Chương 1: Đông hải bí cung


Ầm…

Một tiếng chấn kình đanh, gọn vang lên khiến vùng Sa Cương vốn chỉ toàn đất đá rung chuyển như lâm cơn địa chấn.

Tuy thế, do bụi đất chỉ tung bay duy nhất ở mỗi một hướng là phần đỉnh khô cằn của ngọn đồi cao nhất ở vùng Sa Cương nên có thể hiểu tiếng động không phải do cơn địa chấn.

Bằng không một cơn địa chấn dù nhỏ cũng không thể chỉ tạo ra bấy nhiêu đó hậu quả, mà phải là nhiều hơn bội phần.

Vậy đây là chấn động gì?

Để giải đáp nghi vấn này, trên đỉnh đồi khô cằn và giữa lớp bụi đất mịt mù đang lan tỏa liền có một thanh âm cất lên:

– Hảo công phu! Toàn Chân phái với Tiên Thiên Khí Công quả danh bất hư truyền.

Hạ.. hạ..

Dư ba của thanh âm và tràng cười nối tiếp ngay lập tức có tác dụng, làm cho lớp bụi đất mịt mù dù chưa đến lúc lắng đọng cũng phải đột ngột trầm lắng xuống, ít nhất cũng đến bảy phần bị như thế, khiến toàn cảnh trên đỉnh đồi bỗng dưng hiện rõ. Vậy là giữa những hòn đá chỏng chơ trên đỉnh đồi đã nghiễm nhiên có sự hiện diện của tất cả là mười bảy nhân vật.

Những nhân vật này đứng thành hai nhóm hữu biệt. Nhóm thứ nhất đông hơn, gồm mười người, sắc phục sặc sỡ đủ màu với nhân vật đứng đầu là một lão nhân trông vẫn uy dũng, phong thái hiên ngang với hai mắt lấp loáng thần quang uy dũng, nhìn nhóm đạo nhân đối diện chỉ có bảy người.

Đứng đầu bảy đạo nhân này là một đạo trưởng tuy uy thế bất phàm, hợp với độ tuổi và xấp xỉ ngũ tuần, nhưng khí sắc có phần nhợt nhạt, nhất là lúc đạo trưởng lên tiếng phát thoại với nhịp hô hấp rõ ràng là chưa bình ổn. Đạo trưởng nghiêm giọng:

– Cung chủ đã quá khen. Bần đạo dù đã vận dụng toàn lực, nhưng xem ra vẫn chưa thể giữ nổi thế quân bình với một kích của Cung chủ, chỉ phát huy bảy tám thành hỏa hầu. Điều này cho thấy công phu của Đông Hải Bí Cung suốt trăm năm qua chỉ có tăng chứ không hề suy giảm.

Nghe thế, một nhân vật đứng phía sau lão nhân nọ chợt ứng tiếng cười khẩy:

– Nếu là vậy… hừ, hà cớ gì Huyền Vũ ngươi và lũ đồ đệ vô dụng kia lại cứ khăng khăng vì toàn thể võ lâm Trung Nguyên mà tự chuốc họa vào thân? Và có điều này, thiết nghĩ Huyền Vũ ngươi nên biết, tuy hiệp ước Tam Chiêu đã qua hai phần, nhưng với một chiêu còn lại…

Đạo trưởng nọ vụt trầm giọng:

– Đa tạ Triển tôn giá quan hoài. Nhưng ý của Huyền Vũ tôi đã quyết, một chiêu cuối cùng vẫn phải tận tâm tận lực ứng phó. Dù phải hy sinh tính mạng, Huyền Vũ tôi quyết chẳng từ nan.

Nhân vật họ Triển liền cười lạnh:

– Thật không biết tự lượng sức. Hóa ra ngươi và Toàn Chân đệ tử không đủ kiến thức để nhận biết công phu Hỗn Nguyên vừa được Cung chủ bổn cung thi triển, làm cho toàn bộ bụi đất phải nhanh chóng lắng đọng? Thử hỏi, nếu với chiêu cuối cùng, Cung chủ bổn cung lại vận dụng công phu Hỗn Nguyên đó, một Huyền Vũ ngươi dù có là giáo chủ Toàn Chân giáo phái liệu giữ lại được sinh mạng sao?

Huyền Vũ đạo trưởng biến sắc:

– Càn Khôn Hỗn Nguyên Công? Công phu này trăm năm trước chợt thất tung khỏi Trung Nguyên, hóa ra đã lưu lạc tận Đông Hải Bí Cung xa xôi?

Cung chủ Đông Hải Bí Cung điểm một nụ cười nhẹ:

– Bảo là thất tung vì lúc đó môn hạ của Hỗn Nguyên Chân Quân đã trở thành thê tử của Cung chủ bổn cung tiền nhiệm, tức là gia phụ. Có thể hiểu bổn Cung chủ hiện giờ cũng là hậu nhân duy nhất của Hỗn Nguyên và Đông Hải Chân Quân trăm năm trước.

Sáu đạo nhân đứng phía sau Huyền Vũ đạo trưởng cùng đồng thời biến sắc. Họ thi nhau kêu lên:

– Sư phụ, sự thể đã thế…

– Mong sư phụ nghĩ lại, một mình Toàn Chân giáo phái chúng ta e không đủ lực duy trì cục diện…

– Xin sư phụ chớ mạo hiểm. Vì nếu đã là họa kiếp của võ lâm Trung Nguyên, chúng ta tuyệt đối không thể chuyển xoay tình thế…

Huyền Vũ vẫn đưa lưng về phía sáu đạo nhân đệ tử, một tay đưa lên cao:

– Các đồ đệ nói sai rồi. Người võ lâm phải lo chuyện võ lâm, huống chi Toàn Chân phái chúng ta bao đời qua vẫn có chủ trương vì võ lâm tạo phúc. Một chiêu nữa sư phụ vẫn phải đảm nhận, cho dù phải một mình đối phó với hậu nhân hai kỳ nhân Đông Hải Chân Quân và Hỗn Nguyên trăm năm trước.

Dứt lời, Huyền Vũ đạo trưởng khoa chân tiến lên, thu hẹp khoảng cách giữa đạo trưởng và Cung chủ Đông Hải Bí Cung chỉ còn vỏn vẹn nửa trượng.

– Vô lượng thọ phật, Cung chủ, mời!

Cung chủ Đông Hải Bí Cung có phần ngỡ ngàng:

– Đạo trưởng vẫn quyết liệt một mình ứng phó, không cần nhờ đến Thất Tinh Toàn Chân.

Huyền Vũ đạo trưởng thoáng thở dài:

– Trước mặt chân nhân, bần đạo nào dám giấu giếm. Toàn Chân Thất Tinh Trận chỉ có uy lực lợi hại nếu bảy phương vị được trấn giữ bởi đúng bảy nhân vật có sở học tương đối đồng đều. Lúc này vì miễn cưỡng bần đạo mới phải đề cập đến việc dùng Thất Tinh chống lại trận Cửu Cung Thiên la của quý cung. Kỳ thực, dù chưa giao thủ bần đạo vẫn biết đấu như thế là bại. Cung chủ là cao nhân ắt đã nhận ra điều này.

Cung chủ Đông Hải Bí Cung gật gù:

– Vẫn nghe nói Huyền Vũ ở Toàn Chân bình sinh chưa một lần ngoa ngôn xảo ngữ, xem ra trăm nghe không bằng một thấy. Cho hỏi, sao đạo trưởng không thu đủ bảy đệ tử để giữ vẹn Thất Tinh Toàn Chân trận danh chấn giang hồ?

Huyền Vũ đạo trưởng cười gượng:

– Đời tiếp đời Toàn Chân luôn thu nhận đủ số bảy người. Bần đạo thật vô phúc, vì tuy thu đủ nhưng chẳng may đã để một ái đồ không hiểu vì sao chợt thất tung.

Cung chủ Đông Hải Bí Cung tỏ ra thông cảm:

– Nghĩa là gặp lúc cần, đạo trưởng vẫn phải thế vào phương vị đã khuyết để lập trận Thất Tinh, cho dù vì sở học không đồng đều sẽ khiến uy lực của trận thế suy giảm?

Huyền Vũ đạo trưởng khẽ cúi đầu:

– Vô lượng thọ phật. Để đối phó với Thiếu Lâm La Hán trận chẳng hạn, thì có thể khả dĩ, nhưng nếu so với Cửu Cung Thiên La trận của quý cung thì…

Cung chủ Đông Hải Bí Cung liền thở hắt ra một hơi:

– Tóm lại, chính vì lẽ đó một mình đạo trưởng định đối phó đủ Tam Chiêu Hiệp Ước cùng bổn Cung chủ? Giả dụ bổn Cung chủ dùng Càn Khôn Hỗn Nguyên Công thì sao?

Huyền Vũ đạo trưởng đáp mà không cần đắn đo:

– Mấy mươi năm qua, tuy võ lâm Trung Nguyên không phát sinh kỳ tài, đấy là do các phái cứ mãi đố kỵ và hiềm thù lẫn nhau. Nhưng theo bần đạo từng giải thích, nếu dựa vào đó mà Đông Hải Bí Cung định xưng bá võ lâm, xem Trung Nguyên như chỗ không người thì quả là bất ổn. Vì thế, để gọi là chi trì cục diện, bần đạo nguyện không tiếc thân, cùng Cung chủ Tam chiêu hiệp ước, lấy một năm làm kỳ hạn để bần đạo tìm được kỳ tài để cùng Cung chủ phân định cao hạ. Nay chỉ còn một chiêu, lẽ nào bần đạo không gắng công hoàn thành ước nguyện?

Cung chủ Đông Hải Bí Cung bật cười:

– Hảo khí phách, hảo đởm lược. Nhưng bổn Cung chủ xin nói trước, với một chiêu cuối cùng này, vì thể diện của Đông Hải Bí Cung sẽ không có sự nhân nhượng đâu. Mong đạo trưởng tự biết bảo trọng. Hạ.. hạ..

Huyền Vũ gật đầu:

– Phần bần đạo vì thể diện võ lâm Trung Nguyên, vô lượng thọ phật, đành thi triển chút tài mọn. Mong Cung chủ chớ trách, nếu có gì mạo phạm.

Huyền Vũ càng nói thì bàn tay hữu càng trắng dần lên. Để sau cùng khi Huyền Vũ đạo trưởng dứt lời, bàn tay hữu đã biến thành Bạch Ngọc thủ, phát trắng như đá.

Điều này làm cho Cung chủ Đông Hải Bí Cung giật thót mình:

– Bạch Thạch Quy Chân? Công phu này của Toàn Chân phái chẳng đã thất truyền rồi sao?

Huyền Vũ không đáp, chỉ gằn giọng:

– Cung chủ, mời!

Qua tình thế đủ biết Huyền Vũ đã vận dụng thập thành công lực vào công phu Bạch Thạch Quy Chân, đến việc lên tiếng ít nhiều cũng không dám vì sợ thoát bớt khí lực. Cung chủ Đông Hải Bí Cung đành nghiêm trọng của gương mặt lẫn giọng nói:

– Tấm chân tình đạo trưởng dành cho võ lâm Trung Nguyên quả đáng khâm phục. Ước mong sao đạo trưởng qua được chiêu này để chân tình đó không phải uổng phí. Xin tiếp chiêu!

Lời nói vừa dứt, hữu thủ của Cung chủ Đông Hải Bí Cung liền bằng bặng đưa ra, và một áp lực nặng nề lập tức xuất hiện ép dần về phía đạo trưởng Huyền Vũ.

Ào…

Công phu Bạch Thạch Quy Chân của đạo trưởng Huyền Vũ cũng hiển hiện qua hữu thủ trắng như bạch thạch đang từ từ xô ra. Và không như công phu Hỗn Nguyên tạo ra áp lực ào ào, công phu Bạch Thạch Quy Chân ngay khi xuất hiện bỗng biến thành muôn ngàn mũi kim châm, nhăm nhe xuyên thủng màn kình khí đầy uy lực đang tiến đến theo chiều ngược lại, tạo nên những tiếng rít kinh hồn.

Viụ.. Viụ..

Diễn biến này làm cho những nhân vật sắc phục lòe loẹt có phần kinh tâm động phách.

Nhất là lúc họ trông thấy lão nhân Cung chủ của họ chuyển từ trạng thái ung dung sang tình thế phải rùn bộ trụ tấn. Để tiếp đó, Cung chủ Đông Hải Bí Cung bất ngờ bật lên tiếng hét kinh nhân:

– Đi!

Áp lực của công phu Hỗn Nguyên lập tức dâng cao, chứng tỏ Cung chủ Đông Hải Bí Cung qua tiếng hét vừa rồi đã nhấn thêm chân lực vào hữu thủ.

Ào…

Tấm thân đang bất động của Huyền Vũ đạo trưởng ngay lập tức bị trượt lùi và hai chân do bị cày sâu nên cũng lưu lại hai vệt dài theo dấu trượt. Tuy thế, công phu Bạch Thạch Quy Chân vẫn được Huyền Vũ đạo trưởng chi trì đến tận cùng.

Viụ.. Viụ..

Và…

Ầm…

Cùng với tiếng chấn kình và bụi đất mịt mù đang tung bay lên, hầu như ai cũng nghe một thanh âm đau đớn phát lên từ miệng Huyền Vũ đạo trưởng.

Hự!

Và lẽ đương nhiên, sáu đạo nhân nọ vì quá lo lắng, buộc lòng phải đồng loạt kêu lên bằng những âm thanh bi thảm:

– Sư phụ?

Đúng lúc này, tuy chẳng ai nhìn rõ điều gì đang xảy ra giữa lớp bụi mù che phủ, nhưng tình thế bỗng trở nên đột biến khi có mấy loạt tiếng quát vang lên:

– Cung chủ đã thắng rồi.

– Toàn Chân phái đã thua, sẽ không còn gì ngăn cản chúng ta được nữa.

– Không sai. Vì độ lượng, Cung chủ đã tỏ ra nhân nhượng. Những gì đã hứa, Cung chủ kể như đã thực hiện xong, giờ là lúc chúng ta phát dương quang đại, lưu danh Đông Hải Bí Cung muôn thưở.

– Lưu danh muôn thưở. Hạ.. hạ..

Lớp bụi mù vẫn che phủ, mọi thanh âm vẫn huyên náo vang lên. Tuy nhiên một lần nữa tất cả đều thay đổi khi một thanh âm ngỡ như là không thể nào có lại đột ngột vang lên rành rọt:

– Vô lượng thọ phật! Đa tạ Cung chủ đã hạ thủ lưu tình.

Đó là thanh âm của Huyền Vũ đạo trưởng, Cung chủ Đông Hải Bí Cung nhận biết rõ điều này, qua tiếng kêu kinh ngạc đang bật thốt lên:

– Đạo trưởng vẫn toàn mạng thật sao?

Cũng kinh ngạc, nhưng đa phần là thất kinh, những loạt thanh âm huyên náo lúc nãy lại vang lên với nội dung hoàn toàn khác. Đại để như:

– Ôi chao! Lão mũi trâu Huyền Vũ đối phó nổi công phu Hỗn Nguyên thật sao?

– Nguy rồi! Với hiệp ước Tam Chiêu, lẽ nào tâm nguyện của bổn cung lại bị một Toàn Chân giáo phái bé nhỏ chận đứng?

Đó là lúc lớp bụi mù loãng dần và từ từ tan biến, lộ rõ một Huyền Vũ đạo trưởng tuy khí sắc mười phần nhợt nhạt đủ mười, nhưng toàn thân vẫn ngang nhiên trụ vững trên đôi chân run rẩy. Và Huyền Vũ nhếch môi cười gượng:

– Bần đạo không đến nỗi nhục mệnh, mong sao Cung chủ thực hiện đúng như lời đã ước hẹn.

Lão nhân nọ, Cung chủ Đông Hải Bí Cung cho đến lúc này vẫn chưa hết ngỡ ngàng:

– Việc này là thế nào? Thật không thể tin sở học của Toàn Chân giáo phái lại đủ lực đối phó công phu Hỗn Nguyên của bổn Cung chủ.

Hai chân đang run rẩy như không thể giữ nổi thân hình của Huyền Vũ, làm cho đạo trưởng cứ lảo đảo chực ngã. Cố gượng chi trì, đạo trưởng mỉm cười:

– Bần đạo cũng không cần che giấu sự thật. Muốn đối phó một cao nhân như Cung chủ thật không dễ, nhất là công phu Hỗn Nguyên đã luyện đến đại thành. Vì thế, ở chiêu cuối cùng, bần đạo đành phải dùng đến hạ sách Bách Thất Tán Hóa Nguyên.

Sắc mặt của Cung chủ Đông Hải Bí Cung tỏ ra kinh hãi:

– Phàm người luyện võ ai cũng xem võ học quý hơn sinh mạng, lẽ nào đạo trưởng lại sẵn sàng hy sinh, bất chấp hậu quả?

Huyền Vũ thở dài:

– Vô lượng thọ phật! Một Đông Hải Bí Cung xa xôi nếu tiến chiếm và xưng bá võ lâm thì điều tất yếu xảy đến là máu chảy thành sông, thây chất thành núi. Để ngăn cản điều này, lẽ nào bần đạo không dám hy sinh?

Nhân vật họ Triển đang đứng trong nhóm mười nhân vật Đông Hải Bí Cung chợt phẫn nộ quát lên:

– Rõ ràng Huyền Vũ ngươi đã có mưu đồ, xem ra Hiệp ước Tam chiêu kể như bất thành.

Vậy đừng trách bổn cung sao không giữ lời. Đánh!

Có vẻ như nhân vật họ Triển cũng có bối phận khá cao ở Đông Hải Bí Cung, và nếu kém thì chỉ kém lão nhân Cung chủ nọ mà thôi. Bằng chứng là tiếng hô hoán của nhân vật họ Triển đã có ít nhất ba nhân vật khác đứng cạnh đó đáp ứng. Và bọn họ bốn người đồng loạt ào lên, với khí thế sẵn sàng diễn khai một trận thư hùng quyết tử.

Sáu đạo nhân nọ chợt biến sắc, cũng nhất loạt dịch người lao ra phía trước, đứng che chắn cho sư phụ là Huyền Vũ đạo trưởng. Hữu kiếm của sáu đạo nhân nọ cũng đã bật ra, gây thành những thanh âm chát chúa.

Choang… Choang…

Đúng lúc này, Cung chủ Đông Hải Bí Cung đột ngột quát:

– Dừng tay!

Như sợ chỉ quát mỗi một câu như thế chưa đủ, Cung chủ còn tung người để bất ngờ xuất hiện đứng ngáng đường nhân vật họ Triển:

– Lời của bổn nhân là xuất ngôn cửu đỉnh. Do sau Hiệp ước Tam chiêu, Huyền Vũ giáo chủ Toàn Chân giáo vẫn toàn mạng, nên việc này tạm đình lại theo đúng hạn kỳ một năm.

Phiền Trưởng Tổng đường lão đệ lập tức đưa mọi người hồi cung, chờ lệnh mới của bổn nhân.

Họ Triển nhăn nhó:

– Thường nói võ công trọng hơn tính mạng, Huyền Vũ võ công chẳng còn, việc sinh mạng kể như mất đi là điều không thể tranh cãi. Cung chủ hà tất cứ nhân nhượng bọn họ.

Lão Cung chủ xua tay:

– Bỏ võ công để bảo lưu tánh mạng, phương kế này của Huyền Vũ giáo chủ là điều bổn nhân nhất thời sơ tâm không nghĩ đến. Có thể hiểu bổn nhân dù không cam tâm vẫn phải nhận bại. Triển lão đệ hà tất phải nhiều lời. Chuyện này hãy để một năm nữa chúng ta cùng tái nghị.

Vẫn hậm hực, họ Triển liếc nhìn Huyền Vũ đạo trưởng:

– Đành rằng thế, nhưng Cung chủ không việc gì cùng với họ đi khắp Trung Nguyên như đã định. Thuộc hạ trộm nghĩ, đây có thể là kế của bọn họ hầu lén mưu hại Cung chủ khi độc hành thiên lý.

Lão nhân Cung chủ bật cười cao ngạo:

– Vẫn có câu “Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng”. Bổn nhân dù có đi theo Huyền Vũ cũng là để mở rộng tầm nhìn, xem cho biết võ lâm Trung Nguyên thực chất có hay không có kỳ tài. Còn việc mưu hại bổn nhân… hạ.. hạ.. Triển lão đệ chớ quá lo xa. Khắp gầm trời này còn ai xứng là đối thủ của bổn nhân chứ? Hạ.. hạ..

Cảm thấy phải lên tiếng, Huyền Vũ đạo trưởng bảo:

– Thân là thủ hạ. Triển tôn giá có lo cho Cung chủ quý Cung cũng là điều phải lẽ. Tuy vậy, cứ theo sự thật mà nói, một là bần đạo cảm kích lòng độ lượng của Cung chủ còn chưa hết, nói gì đến việc mưu đồ bất lợi. Thứ hai sở học của Cung chủ quý cung đã đạt đến mức thượng thừa, độc nhất vô nhị, bần đạo tuy bảo là đưa Cung chủ đến hội diện kỳ nhân dị sĩ Trung Nguyên, nhưng xem lại thì vẫn chưa đủ đếm trên đầu năm ngón tay. Có thể hiểu việc bất lợi, Cung chủ quý cung là điều vạn lần không thể có.

Lão nhân Cung chủ thoáng ngây người:

– Trung Nguyên thật sự có ít cao nhân đến thế sao?

Huyền Vũ đạo trưởng nhẹ gật đầu:

– Nhiều lắm cũng không quá ba, đó là bần đạo tạm kể những nhân vật có thể nói là ngang bằng hoặc hơn bần đạo đôi chút.

Lão nhân Cung chủ nghiêm mặt:

– Trong ba vị đó ắt phải có Thiếu Lâm, Võ Đang, hai nhân vật nhất môn chi chủ?

Huyền Vũ đáp:

– Không sai. Từ Ngộ Phương trượng và Trang Đạm chưởng môn hai mươi năm qua vẫn kể là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm Trung Nguyên. Hy vọng một trong hai nhân vật này sẽ không làm cho Cung chủ thất vọng.

Lão nhân Cung chủ nhướng một bên mắt:

– Nhân vật thứ ba là ai?

Huyền Vũ thở ra nhè nhẹ:

– Đây là người lẽ ra không nhắc đến, do y bình sinh không có chí hồng hộc bay cao và chỉ thích an phận thủ thường. Nhưng thật bất thường y lại là kẻ bẩm sinh thiên phú, ngộ tánh cực cao nên võ học có thể bảo là thành tựu viên mãn.

Họ Triển lo ngại:

– Rốt cuộc đây là nhân vật nào?

Một trong sáu đạo nhân đệ tử của Huyền Vũ đạo trưởng chợt lên tiếng:

– Phải chăng sư phụ muốn ám chỉ Bang chủ Tứ Hải Bang, Nhất Nhật Bất Văn Bất Thành Nhân Quan Vân Tú, Quan Bang chủ?

Huyền Vũ đạo trưởng vẫn nhìn lão nhân Cung chủ Đông Hải Bí Cung:

– Chính là người này, với một ngoại hiệu khác là Tùng Văn Kiếm Khách.

Lão nhân Cung chủ bật cười:

– Nhất Nhật Bất Văn Bất Thành Nhân? Chỉ qua câu nói này đủ hiểu khí chất của người Trung Nguyên càng lúc càng suy giảm, đó là nói về phương diện võ học. Cho thấy dù đạo trưởng có khổ tâm làm cho cục diện kéo dài thêm một năm nữa thì kết quả vẫn không thay đổi. Sớm muộn gì bổn cung cũng có ngày độc bá võ lâm, thu phục các phái về một mối lên ngôi Minh chủ, tạo yên bình như mong muốn của võ lâm Trung Nguyên. Hạ.. hạ..

Và lão nhân Cung chủ càng thêm đắc ý khi phát hiện Huyền Vũ đạo trưởng vừa len lén thở dài. Lão quay sang bảo họ Triển:

– Chúng ta đã chờ đợi điều này hầu như suốt cả trăm năm, nếu có đợi thêm một năm nữa cũng không có gì uổng phí, Triển lão đệ cứ yên tâm quay về, bảo mọi người chờ ngày thu thành quả. Đi đi! Hạ.. hạ..

Đến lúc này, họ Triển mới biểu lộ sắc mặt nhẹ nhõm:

– Bọn thuộc hạ xin tuân lệnh. Mong Cung chủ bảo trọng. Cáo từ.

Cũng lúc này, Huyền Vũ quay lại hạ lệnh cho sáu đệ tử:

– Sư phụ chưa thể hồi sơn lúc này, các đồ đệ cũng nên lui đi. Và nhớ đừng làm lòng người hoang mang, nếu sơ thất để lộ tin này, hãy mau chóng tìm cho được tung tích Thất sư đệ Trùng Quang.

Và chỉ một lúc sau, đỉnh đồi khô cằn chỉ còn lại lão nhân Cung chủ Đông Hải Bí Cung và Huyền Vũ đạo trưởng.

Sau một lúc lâu nhìn dò xét, lão nhân Cung chủ chợt hỏi:

– Công phu của đạo trưởng đã hoàn toàn thất tán?

Huyền Vũ đạo trưởng chậm rãi hít vào một hơi:

– Trong bát đại mạch bần đạo nhờ may mắn giữ được hai. Phải chăng Cung chủ ngại bần đạo vì không còn võ công nên sẽ làm chậm cước trình của Cung chủ?

Lão nhân Cung chủ có phần áy náy:

– Chậm hay nhanh thì cũng không quá một năm hạn kỳ. Bổn nhân hỏi như thế là vì bất nhẫn không thể để một người đầy nhân nghĩa như đạo trưởng phải mất hết võ công vì lo cho đại cuộc.

Huyền Vũ cảm kích:

– Nếu là vậy, sao Cung chủ không nể tình bỏ qua chuyện tiến chiếm Trung Nguyên, gây cảnh máu chảy đầu rơi?

Lão nhân Cung chủ cười lạt:

– Điều này thì ngay từ đầu gặp mặt chúng ta đã thương nghị quá nhiều. Bổn nhân vẫn giữ nguyên chủ trương, cần phải giúp các võ phái Trung Nguyên trùng hưng thanh thế, dẹp bỏ đố kỵ, chuyên cần luyện công, phát dương quang đại bao tuyệt kỹ từng có của các phái.

Bằng cứ để tình trạng này mãi kéo dài, đạo suy đồi thì ma vượng, thử hỏi nếu Trung Nguyên phát sinh Đại ác ma, cuộc diện sẽ nguy hại như thế nào và sẽ ảnh hưởng đến bổn cung ra sao?

Cần phải chấn chỉnh, đó là điều cần yếu lúc này của các võ phái Trung Nguyên, mà bổn nhân chính là người nguyện ý thực hiện.

Huyền Vũ lại thở dài:

– Hảo ý của Cung chủ dĩ nhiên bần đạo không thể không tính đến. Nhưng chỉ sợ biện pháp do Cung chủ thực hiện chỉ làm cho tình hình võ lâm thêm rối loạn hơn. Chi bằng cứ theo cung cách bần đạo đề xuất, chuyện của Trung Nguyên cứ để người của các võ phái Trung Nguyên đảm nhận.

Lần đầu tiên, lão nhân Cung chủ thở dài:

– Thật không biết thần xui quỷ khiến thế nào mà ngay lần đầu đặt chân vào Trung Nguyên, bổn nhân lại vấp ngay đạo trưởng. Chuyện đã thế này, có lẽ cứ chờ thêm một năm nữa như chúng ta đã ước hội.

Huyền Vũ mỉm cười:

– Có lẽ phải như thế thôi. Cung chủ nghĩ sao, nếu bây giờ bần đạo dẫn đường đến Trung Sơn?

Lão nhân Cung chủ kinh ngạc:

– Nhưng thương thế của đạo trưởng?

Huyền Vũ lắc đầu:

– Sáu đại mạch bị tắt nghẽn tuyệt đối không thể khôi phục trừ phi có kỳ tích. Vậy thì tường trình làm gì cho việc chữa thương chỉ khiến Cung chủ chậm bước kiên trình? Với nhị mạch còn lại đủ cho bần đạo vận dụng khinh công cùng Cung chủ đến nhị phái Võ Đang, Thiếu Lâm ở Trung Sơn.

Lão nhân Cung chủ cảm phục:

– Với thành ý này của đạo trưởng cũng đủ thấy võ lâm Trung Nguyên thật may mắn.

Nếu như không có đạo trưởng lập Hiệp ước Tam chiêu ngăn lại, có lẽ lúc này người của bổn cung đã ngập tràn Trung Nguyên.

Đạo trưởng Huyền Vũ cúi đầu:

– Vô lượng thọ phật. Bần đạo nào dám thiên tiện chiến công. Bởi tất cả điều do thiên ý.

Dứt lời, cả hai đều thi triển khinh công lao đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN