Âm Dương Quái Diện - Chương 16: Huỳnh hoa trang
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Âm Dương Quái Diện


Chương 16: Huỳnh hoa trang


Vờ như không nhìn thấy những ánh mắt nghi ngờ của bốn nữ lang phe Đông Điền, Quan Vân Sơn đỡ thân hình bất động của Trang Hải Đạo trưởng lên tay và đứng lên:

– Đại ân của chư vị đã từng giúp Trang Hải Đạo trưởng an toàn tính mạng, tại hạ nguyện khắc ghi cốt ghi tâm và sau này sẽ tận lực đền đáp. Còn lúc này, thật không dám phiền chư vị nữa, tại hạ tự biết lo liệu và chăm sóc cho Đạo trưởng.

Xuân Mãn tức giận bước ra ngăn lối:

– Chu Đức Hiền đã nhân lúc Đạo trưởng Trang Hải tọa công để hạ sát thủ, nên ngoài nội thương nghiêm trọng, toàn thân Đạo trưởng còn bị tuyệt kỷ Hoạch Địa Phá Thiên Tuyệt Song Bút của Chu Đức Hiền gây nhiều vết sát thương đáng ngại. Liệu ngươi có tinh thông y thuật bằng Trang chủ bổn trang hay không mà không chịu theo bọn ta, đưa Đạo trưởng hồi trang chữa trị?

Lời của Xuân Mãn làm Quan Vân Sơn bối rối:

– Tại hạ tuy không tinh thông y thuật, nhưng vẫn có thể đưa Đạo trưởng đi tìn nhân vật có y thuật cao minh.

Xuân Mãn bỉu môi:

– Vậy ngươi chưa biết ai là nhân vật có y thuật cao minh? Ngươi định tìm đến bao giờ?

Trong vòng ba canh giờ, ngươi tìm được thì liệu bằng ấy thời gian có đủ cho ngươi thuyết phục để nhân vật đó chấp nhận chữa trị cho Đạo trưởng không?

Quan Vân Sơn giật mình, đảo mắt nhìn Đông Điền:

– Thời hạn ba canh giờ là như thế nào?

Đông Điền thở dài:

– Hạn kỳ đó là có thật. Và kỳ thực, nếu như không có bọn tiểu nữ bốn người đã lần lượt dùng chân nguyên nội thể để giúp Đạo trưởng hộ trì tâm mạch, có lẽ lúc này đây Đạo trưởng đã là một cái xác không hồn.

Quan Vân Sơn vỡ lẽ:

– Chỉ vì thay phiên nhau truyền lực nên chư vị lúc nãy đều có công phu suy giảm?

Xuân Mãn hậm hực xen vào:

– Nếu chẳng phải thế, ngươi tưởng người của bổn trang đều dễ bị ngươi bắt nạt thế sao?

Đừng quá tự phụ như thế chứ. Hừ!

Đông Điền lại phải đứng giữa giải hoà:

– Xuân Mãn tỷ nói như thế tuy chẳng sai, nhưng nếu xét theo sự thực mà nói, công phu của các hạ cũng có chỗ lợi hại khác thường. Tiểu nữ định thế này, vì các hạ không hiểu sao lại có nhiều định kiến lệch lạc về bổn trang, sao không nhân dịp này cùng bọn tiểu nữ hồi trang, trước là để nhờ Trang chủ chữa trị mọi vết tích cho đạo trưởng đây, sau là để các hạ có cơ hội hiểu rõ thêm về nội tình bổn trang?

Lời đề xuất của Đông Điền lập tức bị Xuân Mãn phản bác:

– Đông Điền muội đừng quên, một khi chưa có lệnh của Trang chủ, bất kỳ ngoại nhân nào cũng không được phép nhập trang. Đưa Trang Hải Đạo trưởng về thì được, tuyệt đối không để một nhân vật có diện mạo quái gở như hắn đi theo.

Luôn bị Xuân Mãn xem là người có diện mạo kỳ quái, Quân Vân Sơn cười lạnh:

– Xuân Mãn cô nương chỉ quá lo xa thôi. Đừng nói là tại hạ có diện mạo kỳ quái, cho dù không có đi chăng nữa, vị tất cô nương mời tại hạ thuận tình đến ngay. Cáo biệt!

Quan Vân Sơn quay người bỏ đi, ngay khi vừa dứt lời. Điều này làm cho Đông Điền bối rối. Nàng cố tình ngăn Quan Vân Sơn lại:

– Các hạ xin hãy nghe tiểu nữ một lời. Các hạ làm như thế liệu có quá đáng so với tánh mạng đang như chỉ mành treo chuông của Đạo trưởng Trang Hải chăng? Huống chi, người mời các hạ cùng hồi trang chính là tiểu nữ, việc gì các hạ cứ chấp nhất lời phản bác của Xuân Mãn tỷ?

Xuân Mãn nổi giận:

– Đông Điền! Muội có còn xem ta là tỷ tỷ nữa không? Ai cho muội tùy tiện định đoạt, bất chấp mệnh lệnh của ta?

Đông Điền bối rối:

– Xin Xuân Mãn tỷ hãy nghe theo muội lần này. Nếu có bị Trang chủ trách phạt, muội sẽ không để tỷ hoặc Hạ Hoa hoặc Thu Phong bị liên lụy. Hãy cho muội một lần quyết định đi!

Quan Vân Sơn đành đứng im, không dám nửa lời xen vào. Vì nếu giận dỗi bỏ đi, Quan Vân Sơn e cho sinh mạng của Trang Hải Đạo trưởng sẽ như Đông Điền ám thị, còn như giao đạo trưởng cho họ, Quan Vân Sơn cũng không an tâm. Vì thế, Quan Vân Sơn thầm nghĩ:

Chỉ cần Xuân Mãn thu lại lời hằn học vừa nói, có lẽ Quan Vân Sơn đành thuận tình, theo họ đến Huỳnh Hoa Trang một chuyến.

Thế nhưng Xuân Mãn vẫn khăng khăng cự tuyệt:

– Kháng lại thượng lệnh của chủ nhân là không được. Đông Điền muội chớ phí công nài nỉ ta thay đổi chủ ý. Hoặc y giao Trang Hải đạo trươÛng cho chúng ta, hoặc y sau này chỉ còn mỗi việc là lo táng cho lão đạo đó.

Lời lẽ bất kính của Xuân Mãn làm cho Quan Vân Sơn nổi giận:

– Ha… ha… Tại hạ không tin trên đời này chỉ có Trang chủ Huỳnh Hoa Trang là đủ năng lực cứu mạng cho Đạo trươÛng Trang Hải. Thành ý của Đông Điền cô nương tại hạ xin tâm lĩnh. Hậu hội hữu kỳ, hẹn gặp lại. Ha… ha…

Một lần nữa, Quan Vân Sơn định đưa Đạo trươÛng Trang Hải đi thì bị người ngăn lại.

Lần này là một nhân vật hoàn toàn xa lạ với Quan Vân Sơn đã bất chợt xuất hiện.

– Sao xú tiểu tử ngươi không giao người đó cho bản nhân dùng y thuật cao minh chữa trị? Cần gì phải tìm ai khác ở đâu xa. Đưa đây!

Miệng tuy bảo giao người, nhưng chưa gì lão nhân xa lạ nọ đã sấn sổ tiến đến để đoạt người trên tay Quan Vân Sơn.

Vù…

Quan Vân Sơn đang giận bọn Xuân Mãn, gặp dịp để phát tiết. Quan Vân Sơn bật quát:

– Lão từ đâu xuất hiện mà dám có hành vi tùy tiện? Lui mau!

Quan Vân Sơn hất hữu kình.

Ào…

Ầm…

Song phương cùng chao đảo, làm cho lão nhân lạ mặt giật mình:

– Hảo tiểu tử! Ngươi có bản lãnh ngoài dự liệu của bản thân đấy. Thử lại lần nữa xem!

Vù…

Chợt Quan Vân Sơn nghe tiếng Đông Điền hô hoán đề tỉnh:

– Lão đang vận dụng Càn Khôn Hỗn Nguyên Công, các hạ chớ xem thường.

Quan Vân Sơn thất kinh, vội vận toàn lực hất hữu kình:

– Lại là Đông Hải Bí Cung môn hạ? Xem chươÛng của ta!

Ào…

Ầm…

Một lần nữa, song phương cùng chao đảo và lần này lão nhân nọ cừời sằng sặc:

– Thái Dương công phu. Xú tiểu tử ngươi hóa ra là đệ tử của yêu phụ tráo trở Kiều Mộng Phi? Ngươi phải chết! Ha… ha…

Vù…

Nghe nhắc tới Tán Hoa Nữ Kiều Mộng Phi, Quan Vân Sơn thay vì giận lại tỏ ra hớn hở và cười vang:

– Cùng là người Đông Hải Bí Cung, có lẽ lão biết rõ một nhân vật có danh xưng là Triển Huy Thành? Thử xem lão có còn bảo ta là đệ tử của Kiều Mộng Phi nữa không. Xem đây! Ha… ha…

Và Quan Vân Sơn bất ngờ chuyển thân hình của đạo trưởng Trang Hải sang tay hữu để tung mạnh ra ngọn tả kình mang theo lãnh khí lạnh buốt.

Ào … Ầm …

Vù … Ầm …

Lần này lão nhân vô danh nọ chợt gào rú lên, cho thấy lão đang trong tâm trạng phẫn nộ cự điểm:

– Thái Âm công phu? Lão Triển đã dối lừa bọn ta. Lão vẫn lén lút cấu kết với Kiều yêu phụ, cùng mụ đào tạo nên một đệ tử đắc lực là ngươi? A… a! Ta phải giết ngươi trước khi tìm lão Triển để hỏi minh bạch truyện này. Đỡ chiêu!

Ào … Ầm …

Vù … Ầm …

Như người phát cuồng, lão nhân xa lạ cứ cuồng nộ quật liên tiếp nhiều loạt kình vào Quan Vân Sơn. Lão muốn Quan Vân Sơn phải chết như lời lão vừa gào rú.

Diễn biến này thoạt làm Quan Vân Sơn luống cuống, nhưng sau đó mọi việc bỗng trở nên nhẹ nhàng khi Quan Vân Sơn bất ngờ nghe Đông Điền hối hả bảo:

– Hãy mau trao đạo trưởng cho tiểu nữ. Các hạ cần phải rảnh tay lo đối phó với lão ma.

Nhanh lên!

Hoàn toàn tin tưởng Đông Điền, Quan Vân Sơn ném Trang Hải đạo trưởng cho nàng rồi sau đó kịp phát chiêu, đúng lúc những loạt kình của lão nhân nọ ập đến.

– Xem chiêu! Đỡ!

Ào … Ầm …

Vù … Ầm …

Vận dụng đủ song thủ, những loạt kình đối lại của Quan Vân Sơn mang đủ cả nhiệt hàn nhị kình, làm cho lão nhân nọ kinh hãi cứ trố mắt nhìn Quan Vân Sơn như nhìn quái nhân:

– Âm Dương Nhị Công? Phải chăng công phu của ngươi là Âm Dương Nhị Công? Thứ công phu đến cả lão Triển chỉ có mơ chứ không thể luyện? Ngươi thật sự là ai?

Lão quá hốt hoảng nên quên cả việc tấn chiêu, đây là cơ hội hạn hữu mà Quan Vân Sơn đương nhiên không thể bỏ lỡ. Quan Vân Sơn lao đến:

– Há lão không biết ta Âm Dương Quái Diện? Hãy đỡ của ta một chưởng!

Ào …

Những tưởng sẽ thủ thắng vì đã bất ngờ chiếm được thượng phong, Quan Vân Sơn lại cảm thấy bất ngờ khi lão nhân kia chỉ một lượt xoay mình là toàn thân liền biến khỏi phạm vi uy lực của chưởng kình mà Quan Vân Sơn vừa tận lực phát ra.

Vút…. Chợt nhớ đến thủ đoạn của lão Triển kèm theo khinh thân pháp Lăng Lăng Thủy Thượng Phi như thế này, Quan Vân Sơn liền quay ngược toàn thân về phía sau, để phòng lão nhân nọ giở trò ám toán.

Nào ngờ, Quan Vân Sơn bỗng nghe thanh âm của Xuân Mãn kêu thét:

– Lão thất phu to gan, muốn cùng bổn Trang đối đầu ư? Hoa Hạ, Thu Phong, đánh!

Ào …Vù …

Quan Vân Sơn lập tức đảo mắt nhìn. Hoá ra lão nhân nọ đã đến hồi cuồng nộ, do không làm gì được Quan Vân Sơn nên bây giờ quay sang bọn Xuân Mãn – Đông Điền bốn người. Và nếu như không lo sợ tánh mạng của Trang Hải đạo trưởng bị ảnh hưởng lây, có lẽ Quan Vân Sơn cứ để mặc bọn họ bốn người bị lão nhân nọ cho nếm mùi lợi hại.

Đằng này, Đông Điền vừa lo cho sự an toàn của Trang Hải đạo trưởng, vừa hất kình liên tay liên thủ cùng bọn Xuân Mãn, khiến Quan Vân Sơn phải lao đến:

– Chớ vội đắc ý, lão ma! Hãy đỡ một kình Thái Âm do Triển Huy Thành chỉ điểm cho ta.

Ào …

Ầm …Ầm….Ầm …

Bọn Xuân Mãn lảo đảo lui dài và may cho họ là Quan Vân Sơn kịp thay thế vào phương vị giúp họ.

Quan Vân Sơn hất tiếp ngọn tả kình thứ hai vào lão nhân:

– Đỡ chiêu!

Ào …

Đang dốc toàn lực để đối phó với lão nhân, thần trí Quan Vân Sơn chợt hoang mang khi bỗng nghe Xuân Mãn xui bảo Đông Điền:

– Đông Điền! Muội mau giao Trang Hải đạo trưởng đó cho ta. Chúng ta phải mau đưa lão về cho Trang chủ.

Tâm tạng hoang mang khiến Quan Vân Sơn để sơ hở cho lão nhân nọ vừa có cơ hội tránh thoát chiêu, vừa có dịp tung sát thủ tập hậu Quan Vân Sơn. Tiếng lão nhân cười the thé làm Quan Vân Sơn phải giật mình:

– Ngươi phải nộp mạng thôi, tiểu tử! Ha… ha…

Vù …

Kịp lúc đó tiếng Đông Điền phản bác lại hành vi lợi dụng tình thế của Xuân Mãn:

– Xuân Mãn tỷ nếu muốn thì cứ về trước. Muội sẽ cùng Âm Dương Quái Diện đưa đạo trưởng này hồi trang sau.

Sự tin tưởng vào Đông Điền đã không làm Quan Vân Sơn thất vọng. Nhờ đó mà Quan Vân Sơn như tăng thêm phấn khích, bất ngờ vận dụng bộ pháp ảo diệu và kịp tránh chiêu tập kích của lão nhân nọ đúng vào lúc cuối cùng.

Vút …

Lão nhân nọ thất kinh:

– Thất Tinh bộ pháp của Toàn Chân giáo phái? Ngươi có liên quan thế nào với Huyền Vũ lão đạo?

Quan Vân Sơn hiện thân bên cạnh lão:

– Muốn biết sự thật, lão cứ đi tìm họ Triển mà hỏi. Đỡ!

Bùng!

Bị một kích chấn lùi, lão nhân nọ vụt gào vang:

– Ngươi muốn nói lão Triển đã luôn lừa dối bọn ta? A… a…

Sợ lão nhân lao đến, Quan Vân Sơn vận lực chờ sẵn. Nào ngờ…

Vút…

Lão bỗng giở phép khinh công Thủy Thượng Phi Lãng Lãng để lao đi mất hút. Vậy là đã hai lần Quan Vân Sơn để cho hai nhân vật có liên quan đến Đông Hải Bí Cung chạy thoát.

Như hiểu rõ tâm trạng của Quan Vân Sơn, thanh âm của Đông Điền vang lên:

– Lão đã vận dụng khinh thân pháp thượng thừa, các hạ để lão thoát cũng là điều dễ hiểu.

Quan Vân Sơn quay lại, kinh nghi nhìn Đông Điền:

– Cô nương như am hiểu khá rõ về sở học của Đông Hải Bí Cung?

Không chút bối rối, Đông Điền mỉm cười:

– Mọi kiến văn của tiểu nữ đều do đích thân Trang chủ chủ nhân điểm hoá. Nếu có chuyện gì tiểu nữ bảo không biết, đó mới là chuyện lạ, đâu riêng gì sở học của Đông Hải Bí Cung?

Kiến văn uyên bác nhưng không hề tự phụ, thần thái của Đông Điền tuy có làm Quan Vân Sơn kinh ngạc nhưng lại không lạ cho bằng thái độ của Xuân Mãn lúc này. Đó là Xuân Mãn bỗng tiến đến trước mặt Quan Vân Sơn:

– Vì sét theo hạn kỳ còn lại, sinh mạng của Trang Hải đạo trưởng chỉ còn hai canh giờ nữa là hết cứu. Các hạ nghĩ sao, nếu lần này chính Xuân Mãn ta với các hạ cùng theo bọn ta hồi trang?

Xuân Mãn đâu thể bỗng dung thay đổi thái độ như thế này? Quan Vân Sơn nghi ngờ nhìn qua Đông Điền, và Quan Vân Sơn chỉ nghe Đông Điền hối thúc:

– Nếu các hạ thật sự lo cho đạo trưởng, sao không mau nhận lời Xuân Mãn tỷ thỉnh cầu?

Quan Vân Sơn miễn cưỡng đáp tạ ả Xuân Mãn:

– Đương nhiên tại hạ không thể khước từ. Đa tạ Xuân Mãn cô nương đã tỏ ra đại lượng.

Cũng không dễ nhận được lời đáp tạ của Quan Vân Sơn, Xuân Mãn hoàn toàn bối rối và thật sự không biết phải đối đáp thế nào.

Một lần nữa phải nhờ đến Đông Điền nhanh nhảu sắp đặt:

– Kìa, Xuân Mãn tỷ! Sao tỷ không mau đi trước đưa đường? Đã muộn lắm rồi!

Xuân Mãn đành nhận lời nói của Đông Điền, quay sang Quan Vân Sơn:

– Tệ trang chỉ ở gần đây, nếu chúng ta đi nhanh thì trước lúc trời tối hẳn chúng ta nhất định sẽ đến nơi. Các hạ, xin mời!

Nhận lại đạo trưởng từ tay Đông Điền, Quan Vân Sơn gật đầu với Xuân Mãn:

– Phiền cô nương đi trước dẫn đường cho. Mời!

Đông Điền thấy vậy cười thích thú:

– Hai người nghĩ cũng lạ, thoạt tiên hễ gặp nhau là khắc khẩu, nhưng giờ thì cứ khách sáo, như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy. Mà thôi, có như thế cũng hay, chúng ta đi mau nào!

Lúc này trời đã lờ mờ tối, nhờ đó cũng tạm che khuất thái độ đang bối rối của Quan Vân Sơn. Có lẽ ở Xuân Mãn cũng vậy.

Cho dù màn đêm đen đã ngự trị và bao phủ vạn vật từ lâu, nhưng khi phát hiện cả một rừng hoa dại điểm đầy những đốm lấm chấm sáng mờ chợt xuất hiện, ngay khi đoàn người vừa bước qua một vài cội tùng bách cao to, Quan Vân Sơn bỗng buột miệng:

– Hoá ra bao quanh Huỳnh Hoa Trang là trận thế Kỳ môn. Thật đúng như lời Xuân Mãn cô nương đã cảnh cáo. Nếu không có lệnh của chủ nhân, nào ai dễ gì tự ý đột nhập quý trang cho được?

Thái độ của Xuân Mãn một lần nữa thay đổi. Ả trầm giọng đanh gọn hỏi Quan Vân Sơn:

– Các hạ cũng am hiểu Kỳ môn trận thế? Hay đã có người cho các hạ biết về mọi bố trí của bổn trang?

Không muốn cứ bị Xuân Mãn nghi ngờ, Quan Vân Sơn bật cười:

– Tại hạ cũng am hiểu đôi chút về thuật Kỳ môn. Nhưng nếu cô nương hỏi tại hạđây là trận gì, có lẽ tại hạ cần phải chờ nghe lời chỉ giáo của cô nương. Tại vì tại hạ nào dám so bì về tài trí cùng Trang chủ quý trang? Ha … ha …

Đáp lại tràng cười của Quan Vân Sơn, từ giữa rừng hoa dại có thật nhiều những điểm lấm chấm sáng bỗng có chuỗi âm thanh quen tai vang ra:

– Âm Dương Quái Diện! Các hạ cần gì phải nói những lời khách sáo đó? Chẳng phải Toàn Chân giáo phái vốn từng nổi danh rất tinh thông trận đồ đó sao?

Đông Điền thất sắc, kêu lên hỏi:

– Chủ nhân sao cũng biết Âm Dương Quái Diện các hạ đây? Lại rõ y là người của Toàn Chân giáo phái?

Trái với Đông Điền, Xuân Mãn tuy cũng thất sắc nhưng lại vội vã đổ hết cho Đông Điền. Ả thưa bẩm:

– Bẩm chủ nhân, là do Đông Điền tự ý đưa ngoại nhân là Âm Dương Quái Diện nhập trang. Nô tỳ mong chủ nhân minh xét.

Quan Vân Sơn đến lúc này mới vỡ lẽ ra là Đông Điền đã nhân lúc Quan Vân Sơn bận giao đấu với lão nhân nọ, cố thuyết phục Xuân Mãn thay đổi ý định. Lo sợ Đông Điền thế nào cũng bị quở phạt, Quan Vân Sơn lập tức ứng tiếng:

– Nếu tại hạ nhận định không lầm, chính cô nương đây là người đã ám thị tại hạ cách phải đối phó với Triển Huy Thành sau này? Tại hạ đường đột đến đây quấy rầy quý trang, mong cô nương miễn trách, nhất là đừng trách Đông Điền.

Giữa rừng hoa dại bỗng lung linh xuất hiện một giai nhân tuyệt sắc. Nàng cũng vận y phục màu sáng trắng như những điểm lấm chấm sáng của rừng hoa, và nàng mỉm cười:

– Tiểu nữ sợ thỉnh mời các hạ còn chưa được. Nay các hạ chịu đến theo lời thỉnh cầu của Đông Điền, xét ra Đông Điền có công, không hề có tội, tiểu nữ nào nỡ trách Đông Điền.

Đông Điền vội bước tới bái kiến:

– Bọn nô tì còn chuyện này xin thỉnh tội. Mong Trang chủ mau chóng thi triển diệu thủ cứu mạng cho Trang Hải đạo trưởng.

Nét mặt của giai nhân thoáng cau lại:

– Sao bọn ngươi lại để xảy ra chuyện này? Có phải đã có người nhanh tay hơn bọn ngươi?

Xuân Mãn lấm lét bẩm báo:

– Theo lệnh chủ nhân, bọn nô tỳvội tìm đến chỗ Trang Hải đạo trưởng ẩn thân. Nào ngờ chậm một bước, chỉ kịp giữ mạng Đạo trưởng, không để cho Chu Đức Hiền dùng tuyệt học Điểm Thương đoạt mạng. Mong chủ nhân lượng thứ.

Quan Vân Sơn cũng cau mặt:

– Cô nương có thể cho biết quý trang cần gì ở một đạo trưởng phái Võ Đang?

Đông Điền có phần sợ hãi, vội quay nhìn Quan Vân Sơn:

– Đâu phải lúc cho các hạ hỏi câu này? Điều cần thiết nhất là phải nhờ đến y thuật cao minh của gia chủ nhân, các hạ nên giao ngay đạo trưởng cho chủ nhân thì hơn.

Sực tỉnh, Quan Vân Sơn bối rối nhìn giai nhân nọ:

– Cô nương …

Nàng ta đã trở lại vẻ tươi tỉnh bình thường:

– Cứu nhân như cứu hỏa. Được, phiền tại hạ đưa đạo trưởng theo tiểu nữ vào trong.

Đông Điền lại lẹ miệng bẩm báo:

– Sinh mạng của Đạo trưởng có lẽ chỉ còn chưa đến một canh giờ. Thiết nghĩ, cứ để nô tỳ đưa Đạo trưởng cùng vào trong trang với chủ nhân thì hay hơn.

Giai nhân nọ kinh ngạc, nhìn vào sắc diện của Trang Hải Đạo trưởng:

– Tồi tệ đến thế thật sao?

Và nàng bảo với Quan Vân Sơn:

– Do tình thế cấp bách…

Hiểu ý, Quan Vân Sơn lập tức trao qua cho Đông Điền:

– Tại hạ hiểu rồi, phiền cô nương tận lực chữa trị cho. Tại hạhoàn toàn tin ở cô nương như đã tin vào Đông Điền.

Nàng ta gật đầu, sau đó chỉ bằng một vài bước chân linh hoạt, cả nàng và Đông Điền đều lung linh bóng nhân ảnh và biến mất khỏi tầm nhìn của Quan Vân Sơn trong nháy mắt.

Thán phục, Quan Vân Sơn khen:

– Cũng là trận Cửu cung, nhưng giữa hư lại có thực. Hư hư thực thực thế này quả nhiên trận Càn Khôn Cửu Chuyển đủ ngăn ngừa vạn địch.

Xuân Mãn kinh hãi, trố mắt nhìn Quan Vân Sơn:

– Các hạ thật sự tinh thông trận Càn Khôn Cửu Chuyển này?

Quan Vân Sơn nhún vai:

– Chỉ là một ít kiến văn thô thiển, đâu dám nhận hai chữ tinh thông.

Xuân Mãn tỏ ra nghi ngờ:

– Vậy dám hỏi các hạ, cách xuất nhập trận là thế nào?

Lời lẽ và thái độ của Xuân Mãn không còn chút dấu hiệu nào của sự giả dối nữa. Đâu như lần vì bị Đông Điền thuyết phục, Xuân Mãn phải giả vờ nhún mình mời Quan Vân Sơn đến Huỳnh Hoa Trang và khi gặp nữ lang Trang chủ Huỳnh HoaTrang, Xuân Mãn lập tức đổ hết lỗi cho Đông Điền. Còn lúc này, Xuân Mãn hỏi vì thật tâm muốn biết sở năng của Quan Vân Sơn có đúng như lời đã nói.

Đoán biết ý của Xuân Mãn là vậy, một phần cũng muốn cho Xuân Mãn đừng có thái độ tự phụ nữa, cho mọi người không ai bằng Huỳnh Hoa Trang, Quan Vân Sơn mỉm cười:

– Gọi là Cửu Chuyển vì trận này có đến nửa phần lấy Cửu cung chín cửa làm chủ.

Xuân Mãn thán phục:

– Vậy một nửa còn lại là gì?

Quan Vân Sơn đáp:

– Nửa còn lại dùng Càn, Khôn. Một hư một thực. Nhưng hư hư thực thực ở đây không tương phản với nhau. Trái lại, hư bổ sung cho thực, giúp trận đồ thêm biến ảo, hư hư thực thực khó lường. Nhờ đó, cho dù có người đứng ngoài trận nhìn vào cũng không thể nhận biết kỳ thực Huỳnh Hoa Trang tọa lạc ở đâu. Đến như tại hạ, dù biết đây là trận Càn Khôn Cửu Chuyển, nhưng vì chưa một lần đặt chân vào trong nên cũng không dám nói chắc quý trang chủ đã chọn cung nào trong Cửu cung để làm địa điểm kiến tạo thành Huỳnh Hoa Trang.

Xuân Mãn sững sờ:

– Nếu được phép đoán, các hạ thử đoán xem tệ trang được đặt ở cung nào?

Quan Vân Sơn đưa mắt nhìn chằm chằm vào cánh rừng đầy hoa sáng trắng trước mặt:

– Thị giác đã bị Càn Khôn hư hư thực đánh lừa khiến toàn bộ Huỳnh Hoa Trang như không hề toa. lạc ngay bên trong thảm hoa này. Kỳ thực chỉ cần di chuyển đúng cách, có lẽ sau một vài bước chân là nhìn thấy ngay trụ sở của quý trang. Do vậy, nếu được phép đoán, tại hạ có thể đoán chắc nơi được quý Trang chủ chọn phải là cung …

Quan Vân Sơn ngập ngừng làm cho Xuân Mãn có phần đắc ý:

– Là cung nào, sao các hạ không nói?

Điệu bộ của Quan Vân Sơn bỗng tỏ ra nghiêm trọng khác thường:

– Cung Hựu.

Xuân Mãn vụt nhăn mặt:

– Các hạ dựa vào đâu mà dám đoán chắc như vậy?

Quan Vân Sơn chợt thở ra nhè nhẹ:

– Một khi đã nói đây là trận có hư và thực xen lẫn nhau khó lường, đồng thời để trận đồ sau dễ biến hóa thì quý trang chủ có thể dùng cung Hựu để chọn làm nơi lưu ngụ mà thôi.

Trừ phi Xuân Mãn cô nương có diễn giải nào khác.

Xuân Mãn chợt phì cười:

– Các hạ giảng giải nghe rất thông, đủ chứng tỏ các hạ quả là người am tường Kỳ môn thuật.

Quan Vân Sơn vụt thở phào:

– Đa tạ cô nương quá khen. Cũng may tại hạ chưa đến nỗi làm trò cười trước mặt cô nương và nhị vị Hoa Hạ, Thu Phong.

Vừa dứt lời, Quan Vân Sơn bỗng rùng mình như bị chấn động. Phát hiện điều này, Xuân Mãn hoang mang:

– Các hạ sao rồi?

Trấn tĩnh thật nhanh, Quan Vân Sơn chợt hạ thấp giọng:

– Quả đúng như tại hạ nhận định, đã có kẻ địch đang lẻn xâm nhập quý trang. Đó là lý do khiến tại hạ tuy biết quý trang tọa lạc ở cung Thương, nhưng đành cố tình nói sai là ở cung Hựu. Chư vị liệu có cách nào cho trận đồ biến hoá để vây khốn địch nhân, tránh kẻ địch gây kinh động trong lúc trang chủ quý trang chữa trị thương thế cho đạo trưởng Trang Hải?

Xuân Mãn hốt hoảng:

– Nếu có người xâm nhập, sao bọn ta không hề nhận biết, duy chỉ có các hạ là nhận ra?

Quan Vân Sơn vẫn tỏ ra thận trọng:

– Vì địch nhân cũng tinh thông trận đồ, nên đâu dễ làm cho trận đồ biến động. Tại hạ đã phát hiện có người lén nghe câu chuyện của chúng ta, đủ hiểu chúng chỉ cần biết quý trang thật sự tọa lạc ở cung nào là dễ dàng giải phá toàn bộ trận đồ Càn Khôn Cửu Chuyển.

Xuân Mãn bán tín bán nghi:

– Theo như các hạ nói, kẻ địch hiện đã xâm nhập trận đồ?

Quan Vân Sơn gật đầu:

– Đó là điều chắc chắn. Nhưng tại hạ cảm thấy sẽ bất lợi nếu chúng ta xông vào trận để đối phó với kẻ địch, vì gây kích động lúc này là có hại cho Trang chủ của quý trang.

Xuân Mãn bỗng xoay người bảo Hoa Hạ và Thu Phong:

– Tốt hơn hết một người hãy mau vào cấp báo cho Trang chủ biết, người còn lại thì thám thính địch tình, xem hư thực thế nào.

Quan Vân Sơn cau mặt:

– Làm như thế có khác nào vẫn gây kinh động đến Trang chủ quý trang.

Xuân Mãn đành đổi lại:

– Vậy thì báo cho Tiền tổng quản vậy. Đi đi!

Hoa Hạ và Thu Phong cũng lập tức biến mất chỉ sau vài bước chân di chuyển vào trận.

Nhưng sau một tuần rượu vẫn không thấy Hoa Hạ và Thu Phong quay lại. Xuân Mãn với tính khí nóng nảy chợt bảo:

– Thông thường cả hai đã phải quay lại rồi mới đúng. Ngữ này, có lẽ ta phải báo ngay cho Trang chủ mới xong.

Quan Vân Sơn ngăn lại:

– Cô nương chớ nóng vội. Theo cách bố trí của cô nương đủ biết nhân mã của quý trang không phải là ít. Có lẽ họ đã được Tiền tổng quản điều động lo việc ứng phó địch.

Xuân Mãn đăm chiêu:

– Hoặc giả không hề có địch nhân, nên Tiền tổng quản thấy không vội cho người quay lại hồi bẩm.

Lời nói của Xuân Mãn vừa dứt, cánh rừng đầy hoa trắng trước mặt cả hai chợt lung linh biến đổi.

Quan Vân Sơn hoang mang:

– Trận đồ đang biến đổi, chứng tỏ Tiền tổng quản đã bắt đầu tiến hành việc vây bắt kẻ địch.

Xuân Mãn thất kinh:

– Chuyện này không thể có. Vì ở bổn trang chỉ có Trang chủ hoặc chính Xuân Mãn này là biết cách làm cho trận đồ thay đổi.

Quan Vân Sơn bàng hoàng:

– Nguy rồi! Địch nhân am tường về trận đồ cao minh hơn là tại hạ nghĩ. Bọn chúng đã biến đổi trận đồ và có lẽ đã chế ngự toàn bộ người của quý trang.

Xuân Mãn gượng cười:

– Các hạ chớ quá đề cao kẻ địch. Vì đến như các hạ cũng vị tất biết cách biến đổi trận đồ. Trừ phi kẻ địch được người của bổn trang chỉ điểm rõ nơi bổn trang thực sự toa. lạc là ở cung Thương như các hạ vừa đoán đúng.

Quan Vân Sơn càng thêm lo sợ khi phát hiện toàn khu rừng đầy cỏ hoa trắng sáng đã bắt đầu lam lam xuất hiện từng cuộn vân vụ mờ mờ.

– Có vân vụ xuất hiện, phải chăng toàn trận đồ đã bị địch nhân thao túng?

Lần này Xuân Mãn không giữ được bình tĩnh nữa:

– Muốn biết việc đó có đúng hay không, phiền các hạ tạm thời lưu lại đây. Phải đích thân Xuân Mãn ta thử cho trận đồ quay về nguyên vị mới được.

Quan Vân Sơn lo lắng nhìn Xuân Mãn:

– Mọi việc cô nương cần phải cẩn trọng. Nếu có gì bất ổn, cô nương phải quay về, đừng để rơi vào tay địch nhân như bao người khác có lẽ đã bi…

Lần đầu tiên, Xuân Mãn nhìn Quan Vân Sơn bằng ánh mắt cảm kích:

– Ta nhớ rồi! Hay là các hạ cùng đi với ta?

Quan Vân Sơn giữ ý:

– Nhưng bố trí của quý trang ở trong trận càng ít người biết đến càng tốt, nhưng nếu cô nương muốn, tại hạ quyết chẳng từ nan.

Chợt có tràng cười vang lên, đúng vào lúc Quan Vân Sơn dứt lời:

– Ngươi nghĩ ngươi là ai mà có quyền nhúng tay xen vào bất kỳ chuyện gì ngươi muốn, hở Âm Dương Quái Diện? Chỉ sợ đêm nay sẽ là đêm cuối cùng của ngươi trên cõi đời này.

Ha… ha…

Quan Vân Sơn biến sắc, vội nắm tay Xuân Mãn, giật nàng cùng nhảy qua một bên.

Vù …

Thật kịp lúc cho Quan Vân Sơn và Xuân Mãn cùng tránh khỏi một kình lực bất ngờ cuộn đến từ khoảng không đang bao la mịt mù vân vụ.

Xuân Mãn hoang mang:

– Các hạ nhảy tránh thế này e làm toàn bộ trận đồ biến động, là tự chuốc họa vào thân.

Quan Vân Sơn không nói không rằng, vẫn nắm tay Xuân Mãn và lôi đi thêm vài bước nữa theo cách di chuyển chỉ có Quan Vân Sơn là am hiểu.

Mơ hồ đoán biết tại sao Quan Vân Sơn có hành động này, Xuân Mãn bèn lẳng lặng chờ xem tình thế diễn biến.

Và sự thể đã có biến chuyển, cách bước đi của Quan Vân Sơn làm cho lớp vân vụ xuất hiện càng lúc càng nhiều đến nỗi toàn bộ thị tuyến của Xuân Mãn đều bị che khuất.

Có phần lo sợ, Xuân Mãn thầm thì vào tai Quan Vân Sơn:

– Là địch nhân làm cho trận thế biến đổi hay tự ý các hạ gây nên?

Quan Vân Sơn cũng thầm thì:

– Địch nhân đã chứng tỏ rất tinh thông trận đồ. Tại hạ vừa tương kế tựu kế khiến toàn bộ trận đồ tạm thời đảo lộn âm dương. Ắt hẳn địch nhân cũng đang hoang mang như cô nương lúc này.

Miệng tuy nói nhưng chân vẫn di chuyển, và bây giờ có thể nói toàn bộ cảnh quang xung quanh Quan Vân Sơn và Xuân Mãn chỉ còn là sương vụ với dương vụ.

Đến lúc này Quan Vân Sơn mới dừng lại:

– Theo khẩu ngữ của câu nói vừa rồi, tại hạ có thể đoán địch nhân là Ngũ Liên Giáo.

Chúng có hoa? khí độc môn là Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi rất lợi hại. Muốn chế ngự chúng, tại hạ buộc phải thay đổi trận Cửu Chuyển Càn Khôn thành Lãnh Phong Tĩnh Trận, khiến chúng vô phương thế vận dụng hỏa khí.

Quan Vân Sơn chưa kịp thực hiện theo ý định thì màn sương vụ đang bao xung quanh chợt tan dần.

Xuân Mãn cũng phát hiện sự thay đổi này nên tỏ ra lo ngại:

– Chúng lại biến đổi trận một lần nữa!

Quan Vân Sơn sa sầm nét mặt:

– Tại hạ chưa đoán hết tâm cơ và tài trí của đối phương. Chúng đang chuyển dần thành trận Bát Quái để dựa theo cung Ly Mệnh Hỏa hầu thi triển hỏa khí đây. Nhân vật nào đang thực hiện điều này quả là lợi hại.

Xuân Mãn kinh tâm:

– Vậy làm thế nào để ngăn lại? Vì nếu chúng phóng hỏa, có lẽ toàn bộ Huỳnh Hoa Trang khó vẹn toàn.

Quan Vân Sơn cười lạt:

– “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”. Chúng sẽ biết Âm Dương Quái Diện này lợi hại như thế nào. Cô nương chớ quá lo, một khi đã có tại hạ Ở đây.

Dứt lời, Quan Vân Sơn bỗng phát xạ chỉ kình, phóng vào tứ hướng đông tây nam bắc.

Viu… Viu…

Chỉ kình chạm vào nền đất làm cho bụi đất và không ít bụi cây dại bật gốc bay đi.

Bung… Bung…

Liền sau đó, Quan Vân Sơn lôi Xuân Mãn đi thành vòng, ba bước tả, hai bước lùi và năm bước hữu. Vừa đi, Quan Vân Sơn vừa dùng chân hất những bụi cỏ dại vừa bị bật gốc rễ bay về nhiều hướng tùy tiện.

Chỉ sau những cử động đó, Quan Vân Sơn mới dừng lại và nở nụ cười đắc ý.

– Thủy hỏa bất dung. Thử xem lần này địch nhân sẽ làm gì để đối phó lại trận Phản Nghịch Ngũ Hành tại hạ vừa lập.

Xuân Mãn tỏ ra tin tưởng:

– Theo các hạ, chúng sẽ làm gì để đối phó?

Quan Vân Sơn hơi hạ thấp giọng:

– Muốn vậy chúng chỉ còn có mỗi một cách là Thuận Thủy Thối Châu, chuyển Phản Nghịch Ngũ Hành thành Ngũ Hành Thuận. Sau đó, mau chóng chiếm lấy phương vị trung ương là Thổ. Nhưng dễ gì kẻ địch đủ tài trí để nghĩ ra phương các thần diệu này.

Xuân Mãn nghe thế chưa kịp mừng đã tỏ ra bàng hoàng khi nghe một thanh âm từ chỗ mơ hồ vọng đến:

– Tuy ta không thể nghĩ ra, nhưng vẫn cảm kích lời nhắc nhở của ngươi. Hạ.ha…

Xuân Mãn bấu mạnh tay vào đầu vai Quan Vân Sơn:

– Chết rồi! Bọn chúng đã nghe tất cả.

Quan Vân Sơn cũng lộ vẻ hốt hoảng:

– Tại hạ đành phải chịu thôi. Có ai nào ngờ địch nhân vừa tinh thông thuật kỳ môn vừa có bản lĩnh lợi hại, lẻn đến gần không hề gây thành tiếng động nào dù khẽ.

Chuỗi âm thanh mơ hồ nọ lại tiếp tục đưa đến:

– Âm Dương Quái Diện! Ngươi đến lúc này mới biết ư? Chưa hết đâu, ngươi sẽ còn kinh ngạc nhiều, nếu sau đêm nay ngươi còn sống để mục kích những gì ta sẽ thực hiện. Ha…

ha…

Cùng với tràng cười đắc ý này, trận đồ cũng biến đổi khiến Xuân Mãn lo sợ đến rụng rời tứ chi và chỉ suýt nữa cũng không kêu thành lời:

– Các hạ! Các hạ phải làm gì đi chứ. Không khéo sanh mạng của chủ nhân nguy mất!

Không như Xuân Mãn, đúng lúc trận đồ biến đổi, Quan Vân Sơn vụt cười vang:

– Vỏ quít dày có móng tay nhọn. Đến lượt ta phải cảm kích tôn giá vì đã giúp kế của ta càng thêm hiệu quả. Ha… ha…

Cùng với tiếng cười, Quan Vân Sơn chợt xoay người đi mất, bất chấp trận vẫn đang biến đổi.

Vút…

Còn lại một mình, Xuân Mãn thoạt tiên rất hốt hoảng, nhưng sau đó, câu Quan Vân Sơn vừa nói với tâm trạng đắc ý, cuối cùng cũng thấm vào tâm trí Xuân Mãn, khiến Xuân Mãn chợt sững người lại và dần dần trấn tĩnh. Bởi đâu phải ngẫu nhiên Quan Vân Sơn nói như thế và cũng đâu phải vô duyên vô cớ Quan Vân Sơn dám tỏ ra tự đắc như vậy.

Niềm tin của Xuân Mãn càng tăng thêm khi bầu khí ban đêm quanh Xuân Mãn đang có dấu hiệu lạnh dần.

Và khi cái lạnh đã làm cho cảnh quang xung quanh đó phải xuất hiện những đợt sương vụ mờ trắng, Quan Vân Sơn bỗng xuất hiện ngay bên cạnh Xuân Mãn.

Nhìn vào mặt Quan Vân Sơn, Xuân Mãn có phần lo sợ:

– Thế nào? Đừng nói là các hạ đã thất bại nha.

Quan Vân Sơn liền nhoẻn miệng cười:

– Cũng phần nào thất bại thôi. Vì địch nhân đã kịp đi trước khi tại hạ dụng trận vây hãm. Riêng những gì còn lại … hà … có thể nói Huỳnh Hoa Trang đã qua cơn phong hiểm.

Xuân Mãn trợn tròn hai mắt:

– Nghĩa là tệ chủ nhân và những người trong trang đều bình ổn?

Quan Vân Sơn gật đầu:

– Bây giờ tại hạ có thể đưa cô nương đến chỗ Trang chủ quý trang. Đi nào!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN