Âm Dương Tam Thư Sinh - Chương 4: Phong lưu ngân hồ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Âm Dương Tam Thư Sinh


Chương 4: Phong lưu ngân hồ


Trời đã sáng hẳn, tầng mây trùng trùng, sắc trời u ám, gió thổi ào ào, ngàn thông xào xạc. Cả ba người vẫn ngồi im trầm tư mặc tưởng nơi cửa động, cặp mày chau lại, tâm sự trùng trùng. Tích Thư Nhân lúc này đã bình tĩnh lại bèn hỏi :

– Thiếu chủ nói, sự đáng sợ còn ở phía sau, vậy điều đó là gì?

Đông Phương Thanh Vân buồn rầu :

– Khi ta mang mặt nạ của Tuệ Mẫn lên. Lãnh Tuyết Quyên đã lộ vẻ kinh hoàng biến sắc.

Thạch Lan gật đầu :

– Đúng vậy, với chiếc mặt nạ này, Lãnh Tuyết Quyên rất quen thuộc mà còn tựa hồ cảm thấy lo lắng cho sự an nguy sinh mạng của chủ nhân chiếc mặt nạ.

Đông Phương Thanh Vân nói :

– Do vậy có thể nói Không Trung quỷ lâm có mối quan hệ rất mật thiết với Hàn Đàm ma cung, ngoài ra vì sao bỗng có quá nhiều cao thủ của Không Trung quỷ lâm xuất hiện tại Âm Dương bang, vãn bối thấy có hai điểm khả nghi khiến tự thấy càng đáng sợ hơn, lo lắng hơn.

– Lo lắng điều chi?

– Điểm thứ nhất, Quỷ lâm và Ma cung cùng có căn cứ địa. Điểm thứ hai, Quỷ lâm và Ma cung đồng thời xuất hiện nhiều cao thủ, có phải cũng vì bộ Huyền Mê ma kinh tại Thanh Chung mà tới chăng?

– Đúng vậy, có thể là lưỡng hổ tương tranh, cả hai cùng tranh nhau Huyền Mê ma kinh.

– Không phải, thoạt đầu vãn bối cũng nghĩ như vậy?

– Vì sao không phải?

– Không thể vậy được?

– Vì sao ngươi đoán vậy?

– Khi ở Âm Dương bang, có phải tiền bối đã dọ thám toàn bộ Âm Dương bảo rồi không?

– Phải?

– Phát hiện được điều gì?

– Ngoài ba mươi cao thủ Quỷ lâm ra, phần còn lại là người của Âm Dương bang.

– Còn số cao thủ của Ma cung tại Thiếu Lâm tự?

– Hơn một trăm.

– Chúng ta tới Thiếu Lâm tự khi nào?

– Nửa tháng trước?

– Đúng, cao thủ Ma cung hơn một trăm mà môn hạ của Quỷ lâm chỉ có ba mươi, vấn đề chính là ở chỗ đó.

– Vấn đề này thực khiến người nan giải?

– Xin hỏi tiền bối, có phải một trăm năm cả Ma cung lẫn Qui Lam đều hoàn toàn vô sự không?

– Phải?

– Vậy thì há có lý gì Ma cung xuất hiện nhiều cao thủ như vậy mà Quỷ lâm lại không biết, thế nhưng Quỷ lâm vẫn chỉ phái có ba mươi môn hạ đi, vậy là Ma cung và Quỷ lâm phải có quan hệ tế nhị rồi?

– Lẽ nào chúng đã ước hẹn với nhau sao?

– Đúng thế?

– Ngươi lại võ đoán rồi?

– Không, vãn bối không đoán bừa đâu?

– Vậy phải làm thế nào?

– Vãn bối cần phải luyện thành Ngũ Nguyên thần công mới có thể ứng phó. Tiền bối, sự tình mà tiền bối đáp ứng đã làm tới đâu rồi?

– Còn thiếu mất hai.

– Của vị nào?

– Thiên Hoang, Địa Lão.

– Không kiếm được tông tích?

– Kiếm được, chỉ không chịu đưa ra khiến ta uổng phí mất bao nhiêu tâm huyết.

Xem ra ngươi phải đi với lão phu một chuyến, xin không được thì đành lấy trộm vậy?

– Lấy trộm?

– Phải, tình thế khẩn trương, không thể không làm thế. Hãy thử nghĩ Qui Lam và Ma cung vốn đã hùng mạnh nay lại thêm một bộ Huyền Mê Ma cung thì có khác nào như cọp thêm cánh, cho nên phải bất chấp thủ đoạn?

– Theo vãn bối trong việc này tất phải có điều chi uẩn khúc. Với thể diện của tiền bối cùng đạo nghĩa võ lâm mà Thiên Hoang, Địa Lão, nhị tiên lại có thể làm ngơ được ư? Tiền bối hãy kể tường tận được không?

Thạch Lan trầm tư hồi lâu mới nói :

– Thoạt đầu khi lão phu gặp được Thiên Hoang Đế Quân, lão phu nói với lão rằng :

“Lão quỷ, ngươi nghĩ xem, việc Tuần Hồi ma cung dám công khai chiếm lĩnh Thiếu Lâm tự làm căn cứ có đáng hận không?”

Lão gật đầu nói :

– “Quá ư bá đạo”, sau đó lão phu còn nói rất nhiều những lời đường hoàng chính phái rồi mới tới chuyện của tiểu tử nhà ngươi. Nhưng lão càng nghe càng mày chau mặt ủ, sau khi lão phu nói xong, ngươi có biết lão quỷ đó nói sao không?

Thực là tức chết lão phu? Lão chỉ hừ một tiếng :

“Tiểu tử không biết trời cao đất dày?” Thử nghĩ xem lão phu há có thể để người khác vũ nhục ngươi, lập tức nổi giận hỏi Thiên Hoang :

– Vậy ý ngươi thế nào?

Lão lạnh lùng nói :

– Đừng tới làm phiền ta nữa.

Lão phu hỏi :

– Ngươi có cho không?

Lão đáp :

– Không cho?

Lão phu tự nhiên nổi giận mà bỏ đi, hôm nay nghĩ lại thực hổ thẹn vô cùng.

Đông Phương Thanh Vân trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi :

– Bây giờ nói tới Địa Lão tiên?

Thạch Lan tiên tựa vẫn còn dư hận, nói :

– “Nói tới lão quỷ này càng thêm phần khả ố, sau khi rời khỏi chỗ Thiên Hoang, lão phu bèn tới ngay chỗ Địa Lão, giữa đường lão phu chợt nghĩ rằng sau thất bại với Thiên Hoang, mình phải có cách khác. Kết cục lão phu nghĩ ra được một chiêu. Vừa gặp Địa Lão đã chẳng nói chẳng rằng động thủ liền. Sau ba ngày ba đêm, cả hai đều sức cùng lực kiệt rồi, không thể bỏ đi đâu được. Lúc ấy lão phu mới nhắc tới chuyện này, thoạt đầu còn thêm dầu thêm mỡ, nói ra những điều khác của Ma cung và Quỷ lâm. Địa Lão nghe rồi thì tỏ vẻ bất bình :

– Thật khả ố, thế thì khinh miệt võ lâm quá rồi?

Một chiêu này quả là đánh trúng tâm tư của lão, do vậy lão phu bèn đem hết sự tình ra mà nói cho Địa Lão quái thực tường tận, lão quái vừa nghe vừa gật đầu. Lão phu nói khô cả cổ họng, lào quái mới nói ra câu: “Tốt nhất chúng ta phải cứu tiểu tử này?”.

Lão phu nghe vậy bèn nói cho Địa Lão toàn bộ kế hoạch, nào là đem thiên hạ Ngũ Đan giúp ngươi luyện thành Ngũ Nguyên thần công, sau đó truyền nhập Hàn Đàm ma cung thế nào, nhất nhất kể ra, nào ngờ sau khi nghe xong, Địa Lão quái gầm lên :

– Ngươi dám bảo lão phu cho tiểu tử kia Linh Đan bảo dược ư?

Lão phu nói vấn đề hiện tại không còn của một người nữa mà là quan hệ đến sự tồn vong của toàn thể võ lâm đồng đạo.

Địa Lão lạnh nhạt đáp :

– Điều đó chẳng quan hệ gì tới ta, võ lâm đều biết ta thoái ẩn đã lâu rồi.

Lão phu nói :

– Chẳng lẽ ngươi không đếm xỉa gì tới mọi sự sao?

– Đương nhiên, việc này đâu có liên can tới ta đâu.

Lão phu tức quá, lại động thủ, kết quả là song phương đều sức cùng lực kiệt mà bỏ đi. Mọi chuyện là vậy đó, ngươi nghe rõ cả rồi chứ?”

Đông Phương Thanh Vân thủy chung vẫn trầm ngâm hồi lâu mới hỏi :

– Khi chúng ta ở trong tửu điếm luận ba ngày đêm, có kẻ nói chúng ta đặt điều thị phi, rồi tiền bối vượt qua cửa sổ mà đuổi theo, sau đó có phát hiện được điều chi không?

Thạch Lan đáp :

– Khi lão phu ra ngoài thì người nọ đã cách ngoài ba mươi trượng, lão phu dốc toàn lực đuổi theo chỉ còn cách chừng hai mươi trượng thì kẻ kia chạy vào rừng mà trốn, lão phu kiếm không ra.

– Phải chăng tiền bối là người có khinh công tối cao trong Tứ tiên?

– Đúng vậy?

– Đêm đó trời tối mù mịt, song với thị lực của mình, tiền bối vẫn thấy rõ người nọ chứ?

– Phải, song chỉ nhìn thấy dáng người.

– Dáng người thế nào?

– Dáng người thon nhỏ, uyển chuyển thấp hơn ngươi nửa cái đầu, dáng người của nữ nhân? Song có thể dám chắc thị nhất định là có quan hệ với Thiên Hoang, nếu không làm sao thị lại nghe trộm chúng ta luận việc và nói như vậy, ắt hẳn thị biết rõ nội tình hơn ta.

– Nói vậy thì Thiên Hoang là người ngoài cuộc ư?

– Không phải, Thiên Hoang vừa là người ngoài vừa là người trong cuộc?

– Đúng vậy, tiền bối đã biết rồi.

– Biết mà coi như chưa biết.

– Vì sao?

– Như vậy cũng coi là biết sao, nếu có người hỏi rằng tiểu tử ngươi võ công cao hơn Tứ tiên không? Ngươi nói rằng vừa cao hơn vừa thấp hơn, kết cục là bất phân cao thấp, vậy chẳng thà đừng hỏi.

– Được rồi, vãn bối cho tiền bối hay, Thiên Hoàng cũng trong cuộc mà đồng thời cũng là người ngoài cuộc.

Tích Thư Nhân bỗng xen vào :

– Thiếu chủ có thể nói rõ hơn một chút được không?

Đông Phương Thanh Vân bèn nói :

– Được, Thiên Hoang là người trong cuộc và cùng với Hàn Đàm ma cung có quan hệ mật thiết, nhưng có lúc Thiên Hoang lại là người ngoại cuộc. Hiện tại chỉ cần đi gặp Thiên Hoang là có thể biết ngay điều này đúng hay sai.

Thạch Lan vội nói :

– Vậy ta đi ngay thôi?

Nói rồi lão nhân dợm đứng lên, Đông Phương Thanh Vân vội nói :

– Hãy khoan, còn có điều phải nói rõ, kẻ có hình dáng yêu kiều xinh đẹp kia là ai, tiền bối thực không biết sao?

– Không biết?

– Tiền bối thử nghĩ kỹ lại xem.

– Không có gì để nghĩ cả, với nữ nhân lão phu luôn không ưa?

– Nhưng điều này rất quan trọng.

Thạch Lan nhắm mắt suy nghĩ, hồi lâu bỗng kêu lên :

– Ồ? Thị lại là… lại là…

Đông Phương Thanh Vân đáp :

– Phải, người đó chính là Di nương của Tuệ Mẫn, tại Tung sơn Thiếu Lâm tự chúng ta đã thấy.

Thạch Lan chau mày nói :

– Chẳng trách khi đó thị không hề ép ngươi phải bỏ mặt nạ, thì ra thị đã sớm biết chân tướng của ngươi rồi?

– Phải, càng có thể là mọi hành động của ta cũng đã bị chúng phát giác rồi.

– Vậy làm sao đây?

– Hiện tại không thể khinh xuất, đợi khi chúng ta gặp Thiên Hoang và Ngũ Nguyên thần công đã có chút thành tựu rồi hãy ứng phó cũng chưa muộn. Hiện tại chúng ta phải động thân rồi?

Trời vừa sẩm tối, trăng treo giữa trời, núi đen mây xám, tiết trời giá buốt. Phía bắc dãy Thiên sơn, giữa hai ngọn cao phong có một tòa cốc, vì địa thế ở cao nên tuyết phủ dầy hơn thước, khắp mọi nơi trồng toàn mai, đương khi khai hoa nở nhụy, gió nhẹ khẽ đưa, có thể thấy trong gió mùi hương hoa mê hồn.

Dưới bóng trăng ảm đạm bỗng xuất hiện năm bóng người đang lướt nhanh tới sơn cốc. Một người vận hắc y, vai mang một cỗ quan tài, một người thân hình phì nộn lưng đeo một cái gùi, một người lại tựa tử thi, chỉ còn da bọc xương, hai người còn lại một già một trẻ, tất cả là năm người.

Đông Phương Thanh Vân lên tiếng nói sau khi đã đứng lại cách sơn cốc hai mươi trượng :

– Ba vị tùy tùng hãy phân tán ra, ta cùng tiền bối đây sẽ nhập sơn cốc gặp Thiên Hoang Đế Quân, nếu ta chưa lên tiếng báo hiệu các vị không được thiện tiện xuất đầu lộ diện.

Tích Thư Nhân cùng hai người nọ đồng thanh trả lời :

– Tuân mệnh Thiếu chủ.

Nói rồi lap?tức mỗi người tản ra một hướng.

Đông Phương Thanh Vân lại nói :

– Tiền bối, chúng ta đi thôi.

Lời vừa dứt cả hai đã thi triển khinh công tiến vào sơn cốc, không lâu sau đã tới, chỉ thấy một tòa sơn động lớn, ngoài động có một cây mai quấn quít lấy một gốc cổ tùng. Cả hai còn đang đứng ngoài xem phong cảnh, đã thấy có người bước ra, người này là một lão nhân râu tóc bạc phơ, thần thái phi phàm, Thạch Lan Dật Tiên cười nói :

– Lão quỷ, vẫn luôn hưởng phước chứ?

Thiên Hoàng Đế Quân sa sầm mặt :

– Ngươi tới đây làm gì?

– Ngươi tự biết rồi, Thiên sơn u cốc chẳng phải đất của vua, lẽ nào ta không được tới sao? Hãy nói…

Thiên Hoang Đế Quân trừng mắt nhìn Thạch Lan, đoạn quay qua quan sát Đông Phương Thanh Vân từ đầu tới chân một lượt nói :

– Hãy nói cái gì?

Thạch Lan đáp :

– Hãy nói tới trước đây chúng ta ước hẹn thế nào đã?

Thiên Hoang Đế Quân khẽ hừ một tiếng bước lại gần Đông Phương Thanh Vân, nói :

– Tiểu tử, ngươi là người muốn đảm đương trọng trách của võ lâm hả?

Ngay từ đầu, Đông Phương Thanh Vân đã lưu tâm xem nhị tiên nói gì, hiện tại chàng cũng hiểu đôi chút về Thiên Hoang. Đúng như chàng tiên liệu, Thiên Hoang là người cao ngạo, hành sự chỉ dựa vào lý do của mình mà bất cần thiên hạ. Nghe Thiên Hoang hỏi vậy, Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng đáp :

– Đúng vậy?

Thiên Hoang nói :

– Tiểu tử, nhưng ngươi chỉ có thể đảm đương trọng trách của quỷ mà thôi.

Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :

– Chí ít còn cao minh hơn Đế Quân lẩn trốn trong động.

Thiên Hoang gầm lên, thân hình khẽ động, lao tới công kích Thanh Vân, miệng không ngớt cười nhạt.

Đông Phương Thanh Vân đã tiên liệu Thiên Hoang sớm sẽ có hành động này, lập tức thi triển “Đạp Vân Thất Tinh bộ” thoát khỏi thế công của Thiên Hoang.

Tuy đã tránh thoát, song Đông Phương Thanh Vân không khỏi kinh hãi, bất giác mồ hôi lạnh túa đầy người. Thiên Hoang một chiêu vô dụng, biến sắc, cười nhạt :

– Thân pháp của ngươi khá đó?

Đông Phương Thanh Vân thản nhiên :

– Lãnh giáo cao chiêu?

Thiên Hoang Đế Quân lạnh lẽo nói :

– Tiểu tử, ngươi muốn lấy một viên bảo đan phải không?

– Đúng vậy?

– Được, có chí khí, những mong có thể tặng cho ngươi bảo đan, song…

– Có điều kiện phải không?

– Có hai điều kiện, thứ nhất hãy kêu lão quỷ kia cút đi, thứ hai tiếp ta một chiêu đủ mười thành công lực, dám không?

Thạch Lan Dật Tiên vội lướt tới, nói :

– Đừng trúng quỷ kế của lão.

Đông Phương Thanh Vân vội nói :

– Tại hạ đã có chủ ý thỉnh tiền bối tạm rời khỏi đây.

Thạch Lan Dật Tiên nói :

– Nhưng nếu ngươi có bề gì, lão phu thực ân hận.

– Tiền bối cứ an tâm.

Dứt lời Đông Phương Thanh Vân cười ha hả :

– Quân tử nhất ngôn.

Thạch Lan đành chuyển thân mà bỏ đi.

Luc này, mặt lộ sát cơ, Thiên Hoang Đế Quân từ từ tiến tới, lạnh giọng cười nhạt :

– Tiểu tử, ngươi quả là to gan, thực không sợ chết sao?

Đông Phương Thanh Vân giọng cao ngạo :

– Bổn nhân sớm đã tiên liệu, nói thẳng ra tiền bối chẳng thể làm gì nổi bổn nhân.

– Ngươi có bao nhiêu bản lãnh?

– Chí ít cũng là nam tử hán đại trượng phu.

– Ngươi chửi lão phu à?

– Chửi kẻ nào không thủ tín.

Thiên Hoang gầm lên :

– Được, hãy tiếp lão phu một chưởng.

Đông Phương Thanh Vân giọng băng lạnh :

– Tiền bối thủ tín chứ?

Thiên Hoang gằn giọng :

– Tứ mã nan truy, chỉ là ngươi chết rồi thì ta không thể tặng bảo đan cho người chết.

– Tối thiểu tại hạ cũng phải nhận bảo đan xong mới chết được?

Đông Phương Thanh Vân vừa nói vừa thò tay vào bọc lôi ra tấm mặt nạ của Tuệ Mẫn cho chàng, nhanh chóng mang lên, đoạn ngấm ngầm vận công chờ đợi.

Thiên Hoang Đế Quân sững sờ, trợn mắt nhìn chàng, mặt biến sắc, gầm lên :

– Tiểu tử, ngươi…

Đông Phương Thanh Vân cuồng ngạo :

– Vì sao tại hạ có chiếc mặt nạ này, phải không?

– Chính vậy, mau nói ra cho lão phu biết.

– Vật này chính của tại hạ.

Thiên Hoang Đế Quân bỗng quát vang, thân hình dịch động, song thủ cất lên ngang ngực rồi đẩy ra hai chưởng, chưởng phong ào ào đá bay cát chạy, chưởng thanh tựa sấm chớp. Đông Phương Thanh Vân không dám khinh xuất vội huy động song thủ, dốc hết sung lực vào thân nghênh tiếp song chưởng của đối phương. Chỉ nghe hai tiếng “bùng, bùng” vang lên, thân hình chàng đã như diều đứt dây văng ra xa năm trượng.

Thiên Hoang Đế Quân rú lên một tiếng, thân hình như quỷ mị đã lướt tới bên mình Đông Phương Thanh Vân, gằn giọng :

– Nếu ngươi không nói ra thực tình, lão phu sẽ tế độ cho ngươi?

Đông Phương Thanh Vân lúc này đã thấy khí huyết chạy ngược, mắt nổ đom đóm, chàng gượng đứng lên lạnh giọng :

– Nói thực cái gì?

Vừa nói xong chàng “hự” một tiếng, thổ ra một búng máu. Thiên Hoang quát :

– Ngươi có nói đã lấy mặt nạ này đâu không?

Vừa nói lão nhân vừa thò tay hữu ra chộp lấy uyển mạch của Đông Phương Thanh Vân. Đông Phương Thanh Vân chỉ thấy trời đất chao đảo, bóng người chập chờn mờ ảo trước mắt, song một chút điểm linh tri vẫn còn, chàng bèn vội cưỡng chế dòng khí huyết đang trồi ngược thều thào :

– Thì ra tiền bối là phụ thân của Tuệ Mẫn.

Thiên Hoang quát :

– Hiện Mẫn nhi đang ở đâu?

Đông Phương Thanh Vân cảm chàng không duy trì nổi nữa, tả chưởng dùng hết sức lực tống thẳng vào ngực Thiên Hoang, miệng quát :

– Tuệ Mẫn ư? Nàng chết rồi…

Lại nghe ầm một tiếng rồi chàng ngất đi. Đến khi tỉnh lại thấy toàn thân đau đớn vô cùng, chàng mở mắt ra thấy mình đang nằm trong một sơn động bên tai bỗng vang lên một thanh âm lạnh lẽo :

– Tiểu tử, nếu không nói ra tình thực, ngươi sẽ phải chịu đau đớn nhiều hơn nữa đó.

Hiện tại chàng biết mình đang nằm trong sơn động của Thiên Hoang, Đông Phương Thanh Vân vội vận công điều tức chân khí song khi vừa vận công lập tức chàng thấy nội phủ đau đớn vô cùng, thì ra đại huyệt toàn thân đã bị phong bế. Lúc này thanh âm lạnh lẽo vang lên :

– Tiểu tử, ngươi đã tiếp của ta một chưởng, theo lý thì phải tặng ngươi bảo đan, nhưng ngươi còn phải chịu đau đớn nếu chưa nói ra Mẫn nhi ở đâu.

Đông Phương Thanh Vân cảm thấy hoàn toàn vô vọng, bèn nói :

– Tuệ Mẫn? Có phải lão quỷ ngươi là phụ thân của nàng không?

– Ngươi không có quyền hỏi?

– Nàng đang nằm trong tay bổn thiếu gia?

– Bằng vào bản lãnh của ngươi, mà dám nói câu đó sao? Mẫn nhi ở đâu?

– Dưới chân bổn thiếu gia đây này?

– Ngươi thực không nói?

– Không nói?

– Được, cứ cho là ngươi có chí khí hơn người, hiện tại ngươi cầm lấy bảo đan rồi cút đi, cút đi cho xa vào, hôm nay lão phu phá lệ đó?

Nói rồi Thiên Hoang giải khai huyệt đạo cho Đông Phương Thanh Vân, chàng gượng đứng lên, tiếp lấy bảo đan, bỏ vào trong bọc lạnh giọng hằn học :

– Lão quỷ, lần sau mà gặp, bổn thiếu gia thề phân thây ngươi thành trăm mảnh.

Dứt lời chàng lảo đảo bước đi, mới đi được vài bước đã ngã gục xuống ngất đi.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê chàng nghe có người nói từ nơi nào đó rất xa vọng lại :

– Tiểu tử ngươi trúng quỷ kế rồi…

Sau đó chàng bất tỉnh nhân sự.

Khi tỉnh lại, trời đã chính ngọ, ánh thái dương thiêu đốt khiến da thịt chàng như muốn chảy ra, khí huyết trào dâng, thực khó mà duy trì nổi.

Bỗng một luồng gió nhẹ thoáng qua mát rượi, lập tức mọi đau đớn đều tiêu tan, bên tai lại vang lên thanh âm lạnh lẽo :

– Tiểu tử, mạng ngươi còn lớn lắm…

Đông Phương Thanh Vân mở choàng mắt nhìn, bất giác tâm kinh phách động, kẻ vừa nói lại chính là Thiên Hoang, nộ khí xung thiên, chàng chẳng nói chẳng rằng vung chưởng công luôn. Nguyên hiện thời Thiên Hoang chỉ ngồi cách chàng chưa đầy một thước khi song chưởng đã đẩy tới sát ngực Thiên Hoang đã nghe lão cười nhạt :

– Muốn báo cừu hả? Vài năm nữa hãy tới?

Cùng lúc ấy Đông Phương Thanh Vân lại nghe một thanh âm rất quen thuộc vang lên :

– Tiểu tử, mau quì xuống?

Song chưởng tuy kích trúng, song toàn thân bị sức phản chấn của chưởng lực đẩy lùi mấy thước, chàng ngồi xuống đưa mắt nhìn thì vô cùng kinh ngạc.

Thì ra chàng đang ngồi giữa bốn vị lão nhân :

Thạch Lan, Thiên Hoang và hai người lạ mặt khác. Tích Thư Nhân cùng hai người kia đứng ở cửa động nhìn vào.

Đã nghe Thạch Lan kêu lên :

– Tiểu tử mau ngồi xuống bái tạ Tứ tiên hợp lực đả thông kỳ kinh bát mạch cho ngươi, làm sao lại muốn lấy oán báo ân vậy?

Đông Phương Thanh Vân chợt hiểu ra, vội quì xuống :

– Đại ân của Tứ tiên khiến tại hạ ghi lòng tạc dạ, những mong Thiên Hoang Đế Quân lượng thứ, tại hạ không dám vô lễ như vậy, thỉnh đại tiên khai ân.

Thiên Hoang khẽ hừ một tiếng :

– Hiện tại đã xong cả rồi, mời?

Nói đoạn lão đại tiên chẳng đếm xỉa gì tới mọi người, cất bước bỏ vào trong động.

Địa lão tiên cùng Hải Khô lão tiên chẳng nói chẳng rằng cũng bỏ đi. Thạch Lan Dật Tiên bước tới nói :

– Tiểu tử, ngươi còn quì làm gì nữa, người ta đi cả rồi, đứng lên đi? Chúng ta đi thôi, đây không phải là nơi để nói.

Trời về chiều đầy mây, sắc trời ảm đạm.

Trong một tiểu điếm bên đường, Đông Phương Thanh Vân ngồi đối diện Thạch Lan Dật Tiên, tuyết phủ kín tiểu điếm, đắp dầy cửa sổ trong phòng.

Đông Phương Thanh Vân hỏi :

– Tiền bối làm thế nào mà thuyết phục được lão đại tiên đả thông kỳ kinh bát mạch cho tại hạ vậy? Thực kỳ quái không hiểu sao Thiên Hoang lại đáp ứng.

Thạch Lan cười nói :

– Tứ tiên, danh hiệu của mỗi người đều có nguồn gốc, như lão đại tiên thì khi lãnh sự thì vô cùng nóng nảy thường làm những việc khiến người khác bất ngờ nên còn gọi là Hoan hỷ phá Thiên Hoang. Khi lão phu rời khỏi ngươi duy chỉ có một điểm có thể an tâm là trong Tứ tiên, Thiên Hoang tuy chính tà bất phân song không thích lấy lớn hiếp bé, đặc biệt đối với hạng hậu sinh như ngươi, lại càng không muốn vũ nhục. Lão phu cùng ba tiểu tử kia lén tới gần, tập trung toàn thần lắng nghe động tịnh của ngươi. Khi tiếng “bùng, bùng” vang lên, lão phu thực kinh hoảng, với công phu tu vi của ngươi, chỉ cần lão đại tiên dùng ba thành công lực là ngươi cũng táng mạng rồi. Khi đó lão phu đã định xông vào, song lại sợ ngươi có chủ ý nên đành cố nhẫn nại, chỉ có ba tiểu tử kia là như kiến bò trên chảo nóng.

Không lâu sau, tất cả chìm vào im lặng tịch mịch.

Lão phu bèn ngầm tiếp cận hiện trường, dè đâu chẳng thấy một bóng người, lão phu cùng ba tiểu tử nọ lập tức lao vào trong động.

Vừa đến cửa động thì thấy ngươi lảo đảo sắp ngã. Tích Thư Nhân vội ôm lấy ngươi, còn lão phu lập tức xuất thủ. Mới đánh được vài chưởng, Tích Thư Nhân bỗng kêu :

– Thỉnh tiền bối lại xem mạch cho tiểu chủ.

Lão phu bèn vội chạy lại vừa bắt mạch thì phát hiện ra một sự kỳ quái.

Đông Phương Thanh Vân vội hỏi :

– Sự gì mà kỳ quái?

Thạch Lan cười tiếp :

– Toàn thân ngươi đã được lão đại tiên dùng Di Công đại pháp đã thông huyệt “Bách Hội” cho ngươi.

Ngươi có biết khi đó lão đại tiên nói sao không? Lão nói :

– Các ngươi hãy cút đi, cút thật xa, mau?

Khi ấy lão phu vừa kinh hoàng vừa cảm kích, chả trách khi lão và ta động thủ mới…

(thiếu 2 trang)

– Nhưng có một điều tại hạ còn nghi hoặc. Đó là như lời tiền bối đã nói, võ công bất luận cao tới đâu rốt cục vẫn còn giới hạn, như vậy võ công của Hàn Đàm ma cung cũng chẳng cao hơn Tứ tiên, vì nếu võ công của Hàn Đàm ma cung cao hơn Tứ tiên thì Ma cung chẳng cần phải đem Tuệ Mẫn làm con tin. Xin hỏi tiền bối rằng trong võ lâm đương thời các nhân vật thành danh ngoài Tam Bí, Tứ Tiên ra còn ai khác nữa?

– Còn có Nhất Diễm Nhị Kỳ, hợp lại chính là Nhất Diễm, Nhị Kỳ, Tam Bí, Tứ Tiên.

– Nhất Diễm và Nhị Kỳ là ai?

– Hãy nói tới Nhị Kỳ trước, nói ra thực kỳ quái, chừng mười năm trước có một người bịt mặt tới kiếm lão phu mà nói: “Xin hỏi các hạ là Thạch Lan Dật Tiên phải không?”

Lão phu đáp phải. Người nọ lập tức nói muốn được lãnh giáo vài chiêu, lão phu bình sinh chưa từng có ân oán với ai biết ngay là sự bất thường bèn hỏi vì sao thì người nọ nói muốn chứng thực võ công. Lão cùng người nọ động thủ kết cục là sau khi đấu hơn trăm chiêu vẫn là bình thủ. Người nọ vội thi lễ nói :

– Thỉnh tiên trưởng lượng thứ.

Nói rồi y bỏ đi.

Đông Phương Thanh Vân hỏi :

– Sau đó thế nào?

Thạch Lan nói :

– Sau đó lại xuất hiện một người bịt mặt nữa, người này thân hình nhỏ gọn cũng như người trước muốn chứng thực võ công, sau khi đấu hơn trăm chiêu rồi cũng bỏ đi.

– Rồi có trở lại không?

– Đương nhien là không rồi? Hơn nữa cả hai cùng kiếm đến Tứ tiên, cùng giống y như với lão phu vậy, việc này sau đó truyền ra giang hồ, hai người nọ được gọi là Nhị Kỳ.

– Còn Nhất Diễm?

– Nam nhân xét anh tuấn, nữ nhân giang nhan sắc mà đây lại là một thiếu nữ nhan sắc khuynh nước khuynh thành chim sa cá lặn. Lão phu chỉ biết võ công của Nhất Diễm còn cao hơn cả Thiên Hoang Đế Quân, còn những điều khác thì không rõ lắm.

– Vì sao tiền bối biết?

– Chính miệng lão quỷ nói ra bằng không có ai mà biết.

Võ lâm còn có Nhất Diễm. Song hiện tại điều trọng yếu là phải trở về sơn động để luyện Ngũ Nguyên thần công chứ không phải ngồi đây tán dóc.

Thời gian thấm thoát trôi đi, hiện thời là cuối tháng chạp sắp đến đại hội đêm trừ tịch rồi…

Sắc trời ảm đạm, hoa tuyết bay đầy mọi nơi.

Nga Mi sơn trắng xóa một màu trắng, khiến người có cảm giác đây là một bức màng trắng không chút bụi bẩn.

Trong cảnh trời đất một màu trắng xóa, bỗng xuất hiện một bóng người đang phi thân lao đi vun vút, bóng người này tiến về phía Nga Mi sơn, lại thấy có hai bóng người nhảy ra chặn người kia lại.

Người vừa xuất hiện chính là Thần Quan Tú Sĩ, hai người kia lại là hai đạo sĩ. Lúc này một đạo sĩ lên tiếng :

– Xin hỏi vì sao các hạ lại lên Nga Mi sơn?

Thần Quan Tú Sĩ cất giọng băng lạnh :

– Lai lịch của tại hạ rất dài, nhị vị đạo trưởng có tâm tình để nghe không?

– Xin lãnh giáo?

– Hãy nghe cho rõ, tại hạ là Thần Quan Tú Sĩ, một trong hai mươi bốn đệ tử của Sinh Tử Sinh đệ nhất Bí Đông Phương Thần Nghiêu, quá dài rồi phải không?

– Quả là dài? Xin hỏi các hạ định lên Nga Mi sơn làm gì?

– Tại hạ mở đường cho Thiếu chủ.

– Mở đường ư?

– Phải, hai vị đạo trưởng, lẽ nào cho rằng không phải?

– Không, không, nhưng theo lời Thiếu Lâm tự chưởng môn, chỉ chính Thiếu chủ của các vị và Tích Thư Nhân lên núi, những người khác thì không được thiên tiện.

– Tại hạ không thể lên, xông vào thì thế nào, nhị vị đạo trưởng hẳn có nghe danh Võ Đang Ngũ Vũ chăng?

– Xông vào ư? Được lắm, chúng tại hạ chính là Huyền Vũ và Thanh Vũ, xin hỏi các hạ định xông vào thế nào?

– Rất đơn giản, tại hạ vẫn cứ tiến tới, các vị muốn dùng đao hay động chưởng thì tùy, chỉ cần có thể giữ được tại hạ lại, tại hạ xin quay lại ngay.

– Ồ, vậy thỉnh các hạ cứ tự tiện.

Thần Quan Tú Sĩ cười gằn một tiếng cất bước tiến tới. Huyền Vũ, Thanh Vũ đợi Thần Quan Tú Sĩ đi chừng một trượng, hai vị đồng thanh nói :

– Các hạ hãy chuẩn bị? Tại hạ xuất chưởng.

Vừa nói cả hai đạo sĩ cùng huy động song thủ đẩy ra bốn chưởng, chưởng phong ào ào, chưởng thanh vang như sấm nổ, chưởng thế tựa sóng dữ xô bờ ập tới sau lưng Thần Quan Tú Sĩ. Thần Quan Tú Sĩ lại như không nghe thấy, dửng dưng bước tới.

“Bùng” một tiếng vang lên, Huyền Vũ, Thanh Vũ, nhị vị đạo sĩ cùng thối lui một bước, mặt lộ vẻ kinh hãi xen lẫn bái phục. Thần Quan Tú Sĩ dừng bước, quay đầu hỏi :

– Dám hỏi nhị vị đạo trưởng, tại hạ có thể đi rồi chứ?

Huyền Vũ vội cười nói :

– Các hạ quả nhiên thân thủ phi phàm, mời?

Thần Quan Tú Sĩ khẽ gật đầu bỏ đi, không lâu sau trên nền tuyết trắng lại xuất hiện hai bóng người phi thân tới.

Huyền Vũ đưa mắt nhìn lên vội cung tay nói :

– Tiên trưởng giá lâm, chúng tại hạ chậm đón…

Lời nói chưa dứt, Thạch Lan đã cười ha hả :

– Khỏi cần khách khí, lão phu chỉ là nhân vật thứ yếu thay người khai lộ mà thôi, nếu các vị muốn khách khí, hãy đợi khi thấy tiểu tử kia hãy nói?

Huyền, Thanh nhị Vũ cùng kinh hãi :

– Thay người khai lộ?

Thạch Lan Dật Tiên cười lớn :

– Phải? Có một tiểu tử là nam tử của đệ nhất bí Sinh Tử Sinh tới đây, lão phu là người khai lộ cho y, xin hỏi lão phu đi được chưa?

Huyền, Thanh nhị Vũ cùng liếc nhìn Thụ Thi Chiêu Hồn đứng một bên, nói :

– Thỉnh tiên trưởng, nhưng…

– Ha ha… lão phu biết phải chăng nhị vị đạo trưởng không thích vị khách nhân hay kêu đói bụng này?

Nói xong Thạch Lan quay sang Thụ Thi Chiêu Hồn mà nói :

– Hãy nghe đây, Nga Mi sơn khắp nơi có đủ đồ ăn, nếu ngươi đói bụng thì hãy kêu lão phu, lão phu sẽ cho người đem thịt cá đến cho ngươi, nếu ngươi lại không chịu như vậy, lão phu sẽ phải quăng ngươi xuống núi đó?

Thụ Thi Chiêu Hồn vội nói :

– Tại hạ nghe rõ?

Thạch Lan lại nói :

– Lão phu xin bảo đảm rằng trên Nga Mi sơn, vị này sẽ không gây ra bất kỳ điều gì kinh động tới đại hội, lão phu có thể đi được chưa?

Huyền, Thanh nhị Vũ vội nghiêng mình đáp le ?:

– Tiên trưởng, mời…

Đến khi cả hai ngẩng đầu lên Thạch Lan và Thụ Thi Chiêu Hồn đã đi xa rồi. Hai người cùng ngẩn người nhìn nhau hồi lâu, tựa hồ như cùng muốn nói rằng đến cả Thạch Lan Dật Tiên cũng đi khai lộ cho hậu duệ của Sinh Tử Sinh, điều này thực khó hiểu.

Song có một điều họ được an ủi là một trong Tứ tiên, Thạch Lan Dật Tiên cũng tham dự đại hội, xem ra trường đại hội này nhất định sẽ có thành tựu. Võ lâm chính nghĩa sẽ được vãn hồi.

Cũng chính vì điều này, tự thấy mọi người dự hội đều có lòng hâm mộ và bái phục đối với vị Thiếu chủ kia, đồng thời họ cũng muốn được thấy mặt vị thiếu niên anh hùng này. Vậy mà Đông Phương Thanh Vân và Tích Thư Nhân đến gần giờ khai mạc đại hội vẫn chưa thấy xuất hiện.

Nguyên lúc ấy cả hai đang ở trên đỉnh núi Nga Mi, thong thả tiến bước, Đông Phương Thanh Vân nói :

– Tích Thư Nhân, ngươi từng nói gia phụ cùng bảy đại môn phái đã có sự hiểu lầm sâu xa, phải không?

Tích Thư Nhân đáp :

– Bẩm Thiếu chủ, đúng vậy, nói thẳng ra sự hiểu lầm này đã dẫn tới cục thế không thể cùng đứng chung, sư tôn trước khi bỏ đi từng giao lại cho thuộc hạ cẩm nang diệu kế, cho nên về điều này, thỉnh Thiếu chủ để việc giải thích sự hiểu lầm của song phương cho tại hạ lo liệu.

– Có thể nói giản lược về sự hiểu lầm không?

– Được, năm xưa bảy đại môn phái tuy chân kinh mất đã lâu, song các phái đều tập trung tinh hoa của mình lại, sao thành một bản truyền lại cho đời sau, vậy mà trong một đêm tất cả đều bị mất sạch.

– Vậy thì cuốn chân kinh ngươi hoàn lại cho Nga Mi chưởng môn là thật hay giả?

– Là thật. Tại Tuyệt Nghệ hội hơn một trăm năm trước bảy đại môn phái mất đi tuyệt học của mình. Tỉ như Hoa sơn phái, đương nhiên coi Kim Long thần kíp là tuyệt nghệ, còn những bộ khác như Đại Kim Long thần kíp hay Tiểu kim long thần kíp, vì sao lại phân ra Đại và Tiểu làm chi? Nguyên là do võ học chia ra nhiều chủng loại. Hoa sơn lấy kiếm làm danh, đương nhiên kiếm pháp sẽ ghi lại trong Kim Long thần kíp còn như khinh công nội công thì phân ra làm Đại và Tiểu Kim Long thần kíp. Bằng không, chỉ một cuốn sách mỏng làm sao có thể ghi hết nào là nội công, chưởng pháp, kiếm pháp, khinh công, ám khí, y đạo? Pho kiếp pháp mất, khi tra xét lại cùng một người lấy, người này lại chính là sư tôn, hơn nữa võ học của sư tôn là Giao Long chưởng cũng được người nọ thi triển, hơn nữa người kia lại giống sư tôn như đúc, từ thân hình đến lời nói, vì thế sự hiểu lầm càng thêm sâu xa.

Đông Phương Thanh Vân lại hỏi :

– Ngươi thực có cách giải thích sự hiểu lầm này sao?

Tích Thư Nhân đáp :

– Tại hạ không có cách nào ngoài cẩm nang diệu kế của sư tôn, ắt là phải có.

– Như vậy, hiện tại bảy đại môn phái do Thiếu Lâm chưởng môn đứng đầu. Thiếu Lâm đã lãnh đạo võ lâm cả ngàn năm nay, nay ta tới tiếp lấy quyền lãnh đạo từ tay Thiếu Lâm thì thực là một sự khó khăn.

– Rất khó, nhưng nếu Thiếu chủ không giành lấy quyền lãnh đạo được thì vấn đề sẽ trở nên phức tạp hơn.

Lúc này hai người đã tới Kim Đính tự, và cùng nhập bọn với Thạch Lan Dật Tiên.

Trong đại điện có bảy người đang đứng, tăng có, đạo có, sắc diện ai nấy đều đầy vẻ trang nghiêm, họ chính là Chưởng môn nhân của bảy đại môn phái. Từ trong bảy người này bước ra một hòa thượng, từ diện mạo cùng phong cách oai nghiêm, có thể biết đây là Thiếu Lâm chưởng môn Tuệ Không thiền sư.

Tuệ Không thiền sư bước lại gần Thạch Lan Dật Tiên, song thủ chắp trước ngực thi lễ, cất giọng sang sảng :

– Tiên trưởng giá lâm, lão nạp chậm đón kính thỉnh lượng thứ, nay bất luận tiên trưởng là người khai lộ hay là gì, kính thỉnh tiên trưởng đảm nhiệm trọng trách là người chủ trì đại hội hôm nay, ý tiên trưởng thế nào?

Thạch Lan Dật Tiên vội cười nói :

– Đa tạ thịnh tình của đại sư, lão phu thực không dám đảm đương trọng trách này, nhưng nếu được làm người hòa giải lão phu sẽ tòng mệnh, không biết đại sư thấy thế nào?

Tuệ Không thiền sư vui mừng nói :

– Tiên trưởng giá lâm chính là đại hạnh cho các Chưởng môn bảy đại môn phái, mời tiên trưởng.

Thạch Lan Dật Tiên cười nói, thân hình chưa động, người đã xuất hiện giữa điện, nghiêm mặt nói :

– Hôm nay lão phu thực vinh hạnh được làm người hòa giải giữa Chưởng môn bảy môn phái cùng hậu duệ của Sinh Tử Sinh.

Ngừng một chút Thạch Lan tiếp :

– Hàn Đàm ma cung cứ mỗi ba năm lại xuất hiện trong võ lâm một lần, lần này Hàn Đàm ma cung lại công nhiên chiếm đỉnh Tung Sơn Thiếu Lâm tự làm căn cứ hoạt động, điều này thực khó mà dung nhẫn nổi, chẳng những vũ nhục Thiếu Lâm, khinh thị bảy đại môn phái mà còn khinh miệt võ lâm thiên hạ, đáng sợ hơn cả là chúng khinh miệt chính nghĩa, chân lý cùng sinh linh. Do vậy chúng ta cần phải hành động, nhưng muốn hành động cần phải có một kế hoạch chu toàn, nhân đây lão phu xin giới thiệu một người, vị này là Đông Phương Thanh Vân là hậu duệ của Đệ nhất bí Sinh Tử Sinh Đông Phương Thần Nghiêu.

Đông Phương Thanh Vân từng dọ thám Ma cung, nên có rất nhiều tin tức quí báu, tất cả những tin này đều là lấy sự an nguy của sinh mạng để đổi lấy. Hôm nay lão phu xuất đầu lộ diện làm người hoà giải chính là vì muốn vãn hồi võ lâm chính nghĩa, những mong song phương giải thích rõ mối hiềm nghi trước đây. Hiện tại lão phu kêu Tích Thư Nhân tới đây nói rõ và phụng mệnh trao cho bảy đại môn phái chân kinh đã mất hơn một trăm năm trước, vì võ lâm và chính nghĩa, vì chúng sinh thiên hạ, dám hỏi bảy vị Chưởng môn phải chăng các vị có thành tâm muốn đoàn kết, giải trừ mối hiềm nghi này không?

Tuệ Không thiền sư cúi đầu từ từ nói :

– Những lời vàng ngọc của tiên trưởng đã thức tỉnh mê ngộ cho cả bảy phái, bần tăng kính cẩn thay mặt bảy vị Chưởng môn đa tạ lòng thành của tiên trưởng.

Thạch Lan thấy vậy bèn cất giọng sang sảng :

– Tích Thư Nhân, thỉnh các hạ bước lên trước.

Tích Thư Nhân vội bước tới thi lễ nói :

– Đa tạ lượng khoan dung của bảy vị Chưởng môn, tại hạ khi làm đệ tử của Đệ nhất bí từng được chứng kiến mối giao hảo của Tam Bí và bảy đại môn phái. Song bất hạnh thay, sau khi bảy đại môn phái bị mất chân kinh, lại đều cho rằng sư gia đã làm, vì thế mà có sự hiểu lầm, tổn thương đến hòa khí, đây không chỉ là sự bất hạnh của riêng Tam Bí mà còn là bất hạnh của toàn thể võ lâm. Kỳ thực, chính như tiên trưởng đã nói là trúng kế ly gián, hiện tại hạ sẽ đem những lời căn dặn của sư gia trước khi qui ẩn mà nói lại cho rõ.

“Sinh Tử Sinh vốn cùng bảy phái có mối quan hệ giao hảo, vì sự mất chân kinh mà đổi dạ thay lòng thực lấy làm ân hận. Sinh Tử Sinh không trách bảy phái hành sự khinh suất, nhưng trong lòng truy tầm hung thủ vẫn luôn nung nấu khôn nguôi, khi phát hiện võ công chân kinh của bảy phái bèn dặn dò đệ tử Tích Thư Nhân rằng :

“Tích Thư Nhân phụng hoàn lại bảy phái không những chân kinh bí kíp mà còn có lệnh chỉ chứng vật, còn những vật khác thì để bảy phái hợp lại truy tầm.”

Còn về bảy phó bản bí kíp, tuy không biết được người ấy, song bọn họ thảy đồng gia nhập Ma cung, hiệu xưng là Âm Dương Lý Kiện Minh. Nay Sinh Tử Sinh muốn được nói rõ :

Điều thứ nhất: Sinh Tử Sinh không có lòng đoạt kinh, há có thể phụng hoàn.

Điều thứ hai: Bình sanh Sinh Tử Sinh ngoài luyện Thiên Tầm thần công ra, còn luyện Giao Long tam chưởng, nhưng người trong thiên hạ đã có ai thấy Sinh Tử Sinh từng thi triển qua Giao Long tam chưởng? Bảy đại môn phái thấy hung thủ xuất ba chưởng uy phong cương mãnh mà tự cho đấy là Giao Long tam chưởng. Kỳ thực Giao Long uy lực vô cùng bá đạo, cho dù đến Tứ tiên nếu đón đỡ cũng táng mạng tại trường. Khẩu khuyết vô bằng, Sinh Tử Sinh kính cẩn truyền cho Tích Thư Nhân một thức chiêu trong Giao Long tam chưởng cửu thức, để chứng nghiệm phiền quí Chưởng môn phái người lấy tấm đá lớn để ấn chứng chưởng lực.”

Nghe tới đây Thiếu Lâm chưởng môn lập tức sai người đi lấy. Thạch Lan thì đầy vẻ nghi hoặc.

Tích Thư Nhân lại tiếp :

– Thỉnh Thiếu Lâm chưởng môn dùng Ban Nhược thần công, đứng cách xa hai trượng bảo vệ tảng đá. Tích Thư mỗ sẽ đứng đây xuất chưởng, Chưởng môn thấy sao?

Thiếu Lâm chưởng môn giọng đầy nghi hoặc :

– Được?

Nói rồi Tuệ Không thiền sư tiến tới cách tảng đá hai trượng, ngưng thần định ý, vận Ban Nhược thần công bảo vệ tảng đá, rồi nói :

– Tích Thư thí chủ, mời?

Tích Thư Nhân khẽ gật đầu, chỉ thấy hữu chưởng của y khẽ đẩy ra thu vào cực nhanh hoàn toàn không thấy chưởng thanh cùng chưởng phong chưởng ảnh. Bỗng một tiếng “ầm” kinh thiên động địa vang lên, mọi người đứng quanh đều cảm thấy tức ngực váng đầu, khí huyết nhộn nhạo. Tuệ Không thiền sư kêu hự một tiếng lảo đảo thối lui mấy bước. Tảng đá nọ không hề dịch chuyển, vẫn đứng nguyên như cũ, song một trận gió nhẹ vừa thổi qua, toàn bộ tảng đá trong chớp mắt biến thành bụi phấn tan đi trong gió.

Diễn biến xảy ra quá đột ngột, khiến quần hùng thảy đều đứng sững kinh ngạc khôn xiết. Lúc này thanh âm của Tích Thư Nhân :

– Hẳn các vị đã thấy uy lực của Giao Long chưởng, thiết tưởng hung thủ đã lấy cắp chân kinh của bảy phái đã thi triển võ công gì hẳn các vị đã biết. Sinh Tử Sinh đã luyện Giao Long chưởng lại thêm “Thiên Tầm thần công” mà “Thiên Tầm thần công” chính là “Ban Nhược Mật La thần công” so với “Ban Nhược thần công” còn cao thâm hơn một bậc, vậy có thể nào lại lấy cắp chân kinh tuyệt học của bảy phái làm gì?

Tuệ Không thiền sư lúc này tiến tới hai bước nói :

– Chưởng môn bảy phái, đều đã rõ cả, hơn nữa lại rất tin lời chứng minh này, còn việc có liên quan tới lệnh chỉ của tệ phải, thí chủ có thể nói tường tận được chăng?

Bỗng một giọng cười lanh lảnh của nữ nhân vang lên, quần hùng thảy đều giật mình kinh hãi, khi bảy bảy đại môn phái khai hội luôn có hơn một trăm cao thủ của bảy phái tuần phòng nghiêm mật, vậy mà lại có ngoại nhân xâm nhập Nga Mi sơn và không một ai phát giác ra, điều này thực ngoài mọi tiên liệu.

Tích Thư Nhân vội kêu lên :

– Thỉnh Thiếu chủ phát lệnh cho tùy tùng ứng địch.

Đông Phương Thanh Vân biết tình thế nghiêm trọng vội nói :

– Các vị tùy tùng, mau ứng địch?

Tích Thư Nhân, Thụ Thi Chiêu Hồn, Quách Tỉnh nhất tề hô lớn :

– Tuân mệnh Thiếu chủ?

Tích Thư Nhân lại cất tiếng sang sảng nói :

– Ma cung Tứ Yến hãy hiện thân mau?

Cùng lúc ấy, phía dưới Xư Thần Nhai đằng sau đại diện một bóng trắng từ trong phóng lên, khi lên tới lại là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, chỉ thấy nàng khẽ lắc mình một cái, thân hình đã đứng cách Thần Quan Tú Sĩ chưa đầy năm thước, cùng trong lúc ấy, ba bóng trắng nữa cùng xuất hiện, phân ra đứng đối diện với Tích Thư Nhân, Thụ Thi Chiêu Hồn.

Bốn thiếu nữ này hình dung diện mạo đều giống nhau, sắc diện lộ vẻ yêu mị, tuổi độ hai mươi. Thiếu nữ đứng trước mặt Thần Quan Tú Sĩ nói :

– Gã vác quan tài kia, kêu Thiếu chủ của ngươi ra đây đàm luận với bổn cô nương.

Thần Quan Tú Sĩ lạnh lẽo đáp :

– Ngươi còn chưa đủ tư cách.

Tích Thư Nhân cũng lên tiếng :

– Cô nương, có lời gì thì cứ nói cho tại hạ là được rồi, mời?

Bạch y thiếu nữ bèn nói :

– Nói với các ngươi sao? Cũng được, đêm nay bổn cô nương tới Nga My là muốn lấy thủ cấp Chưởng môn của bảy phái, cùng cái gùi của ngươi và cỗ quan tài kia, đồng ý không?

Tích Thư Nhân cười nhạt :

– Chưa chắc, tiếp thử một chiêu đi?

Bạch y thiếu nữ mặt đằng đằng sát khí, vai hữu khẽ động đã thấy một chưởng bung ra công kích Tích Thư Nhân. Tích Thư Nhân khẽ hừ một tiếng, hữu chưởng khoát nhẹ.

“Ầm” một tiếng, song chưởng chạm nhau. Tích Thư Nhân vẫn đứng im bất động, thiếu nữ thối lui hai bước.

Từ đầu tới giờ, Thạch Lan Dật Tiên thấy mọi sự thực khó hiểu, dù lão nhân trên Nga My sơn hiện tại là người có danh phận cao, nên Thạch Lan tự nhiên tin rằng mình có võ công cao hơn cả, song tiếng cười của mấy bạch y thiếu nữ này vang lên ở đâu, lão nhân cũng không rõ vậy mà Thụ Thi Chiêu Hồn cùng Tích Thư Nhân lại biết những người này là ai.

Như vậy chẳng lẽ võ công của hai người cao hơn Thạch Lan sao?

Thạch Lan bỗng lắc người phi thân đến cạnh Tích Thư Nhân quát :

– Tiểu nha đầu, tiếp chiêu.

Lời vừa dứt, song thủ đẩy mạnh ra, hai luồn kình lực cuồn cuộn tuôn ra tựa sóng dữ xô bờ, ập về phía Bạch y thiếu nữ đứng trước mặt Tích Thư Nhân. Bạch y thiếu nữ khẽ hừ một tiếng, tay hữu khoa tròn một vòng, rồi đẩy ra một chưởng.

Một tiếng “bùng” vang lên. Thạch Lan thối lui một bước, Bạch y thiếu nữ thân hình khẽ lắc lư.

Lúc này Tích Thư Nhân dùng truyền âm nhập mật nói với Đông Phương Thanh Vân :

– Thiếu chủ, hãy mau lại gần Xư Thần Nhai, nữ ma đầu thủ lãnh sắp xuất hiện.

Đông Phương Thanh Vân vội lao tới đối diện với Xư Thần Nhai, cất giọng lạnh lẽo :

– Cô nương, hiện tại đến lượt cô nương rồi.

Thạch Lan kinh ngạc nhìn Đông Phương Thanh Vân, lão nhân vừa định cất tiếng hỏi bỗng một giọng cười lanh lảnh từ dưới vực vang lên, hồi lâu vẫn còn dư âm.

Bên tai Đông Phương Thanh Vân lại vang lên thanh âm của Tích Thư Nhân :

– Thiếu chủ hãy mau phát thần uy đối địch.

Đông Phương Thanh Vân thầm nghĩ :

– Võ công của mình còn chưa cao, Thạch Lan còn chưa thắng nổi một ả a hoàn thì làm sao mình có thể địch nổi chủ nhân thủ lãnh ma đầu?

Bên tai chàng lại vang lên :

– Thiếu chủ, Ngũ Nguyên thần công chính là “Ban Nhược Mật La thần công” của sư tôn, Thiếu chủ tuy luyện được có năm thành hỏa hầu, song muốn thắng cũng chẳng phải chuyện khó, xin an tâm ứng phó.

Đông Phương Thanh Vân vội hú một tiếng dài nói :

– Thỉnh cô nương mau hiện thân. Đông Phương thiếu gia chờ đã lâu rồi.

Tiếng cười lanh lảnh bỗng im bặt, từ đáy vực một bóng trắng bay vút lên, đoạn nghiêng người khẽ đáp xuống cách Đông Phương Thanh Vân gần một trượng.

Thạch Lan Dật Tiên múa tít song chưởng đẩy ra hai luồng kình phong mãnh liệt, đồng thời thân hình cùng lướt tới.

Chỉ thấy thiếu nữ vừa hiện thân cười nhạt nói :

– Lão quỷ, dừng tay?

Lời vừa dứt, Thạch Lan đã đứng vững như tượng gỗ. Thì ra thiếu nữ nọ đã nhanh tay điểm vào huyệt Trung Đình trước ngực lão nhân từ bao giờ, thủ pháp điểm huyệt cực kỳ xảo diệu và nhanh chóng.

Cùng lúc ấy hai bạch y thiếu nữ cũng lao tới chộp lấy Thạch Lan Dật Tiên. Mọi sự diễn biến chỉ trong nháy mắt khiến quần hùng thảy đều vô cùng kinh ngạc đứng sững như tượng đá.

Bỗng Đông Phương Thanh Vân quát :

– Hãy khoan?

Đồng thời song chưởng khoa tròn hợp lại trước ngực, đoạn đẩy ra một luồng chưởng phong ào ào ập về phía thiếu nữ vừa xuất thân.

Thiếu nữ nọ chẳng hề né tránh, vung chưởng đẩy ra co lại.

Chỉ nghe một tiếng “sầm” bóng hai người hợp lại rồi bung ra. Cả hai người cùng lảo đảo tháo lui mấy bước, cùng lúc ấy hai bạch y thiếu nữ xách Thạch Lan lao vào Xư Thần Nhai.

Tích Thư Nhân thấy vậy bỗng gầm lên, tung mình phát chưởng, song thiếu nữ đang xách Thạch Lan lại không hề né tránh mà lao thẳng vào luồng chưởng phong của Tích Thư Nhân. Tích Thư Nhân cả kinh biến sắc, sau khi xuất chưởng mới chợt tỉnh ra, thiếu nữ không tránh mà lấy Thạch Lan làm bình phong lao tới. Thạch Lan há có thể chịu nổi một chưởng này?

Tích Thư Nhân lập tức tràn ngang sang mé tả, hữu chưởng đánh chếch đi vào chỗ không người, đồng thời cũng thu lại sáu bảy thành công lực.

Thiếu nữ thấy Tích Thư Nhân né tránh, bật tiếng cười lanh lảnh, đoạn chuyển hướng lao vọt tới bờ vực mà nhảy xuống.

Bên này đã nghe Đông Phương Thanh Vân gằn giọng :

– Thỉnh cô nương hãy nói ra vì sao tới đây, cô nương có phải là môn hạ của Ma cung không?

Thiếu nữ cười tươi như hoa nói :

– Được, bổn cô nương sẽ nói cho các hạ biết. Thứ nhất là tới đây để bắt Thạch Lan Dật Tiên, thứ hai cảnh cáo bảy đại môn phái chớ nên có vọng tưởng muốn chống lại Ma cung, bằng không sẽ làm cỏ toàn bộ võ lâm thiên hạ. Nghe rõ chưa? Bổn cô nương cáo từ?

Đông Phương Thanh Vân lửa giận ngút trời, quát :

– Cô nương hãy về báo lại với Ma cung chủ nhân rằng. Đông Phương thiếu gia sẽ san bằng Ma cung.

Thiếu nữ nọ vừa phi thân về phía Xư Thân Nhai vừa cười nói :

– Thỉnh các hạ nên nghĩ lại.

Đông Phương Thanh Vân khẽ hừ một tiếng. Bảy vị Chưởng môn vẫn tự thủ quan chiến, sắc diện ai nấy đều lộ vẻ thất vọng. Lúc này Tuệ Không thiền sư lướt tới trước mặt Đông Phương Thanh Vân nói :

– Đông Phương thiếu chủ, đại hội của bảy phái hôm nay xin cứ tiếp tục, hiện tại lão hủ cả gan thỉnh thí chủ chủ trì đại cuộc.

Đông Phương Thanh Vân vội thi lễ :

– Tại hạ tự biết mình bất tài.

Không đợi chàng nói hết, Tuệ Không thiền sư vội nói :

– Thần công của thí chủ đã khiến lão hủ kính phục, bất luận thế nào, trong đây ngoài thí chủ ra, không có ai xứng đáng đảm đương, thỉnh thí chủ hãy nói tường tận kế hoạch phá Ma cung và Quỷ lâm.

Đông Phương Thanh Vân vội đáp :

– Tại hạ vẫn còn nhiều điều nghi vấn, cần phải được sáng tỏ, chúng ta hãy rời khỏi nơi đây rồi hãy nói.

Tuệ Không thiền sư gật đầu đoạn quần hùng thảy đều tiến vào phương trượng thất của Kim Đính tự. Sau khi ai nấy đã an vị, Đông Phương Thanh Vân vội đứng lên cung tay nói :

– Thỉnh các vị Chưởng môn tạm nhẫn nại để tại hạ hỏi rõ vài sự.

Bảy vị Chưởng môn cùng đứng lên đáp lễ :

– Thỉnh Đông Phương thiếu chủ cứ tự tiện.

Đông Phương Thanh Vân quay qua hỏi Tích Thư Nhân :

– Tích Thư Nhân, phải chăng ngươi đã thấy qua Ma cung Tứ yến rồi?

Tích Thư Nhân vội đáp :

– Khải bẩm Thiếu chủ, cách đây không lâu, trong khi thuộc hạ bôn tẩu khắp giang hồ tìm Thiếu chủ thì gặp một trong số hai mươi bốn đệ tử của sư tôn, vị này là Bệnh Nhược Hiệp, đang làm môn hạ của Tuần Hồi ma cung. Khi đó thuộc hạ bị chính người của Tuần Hồi ma cung bao vây. Bệnh Nhược Hiệp thấy thuộc hạ vội quát người thoái bộ đoạn cùng thuộc hạ đàm luận, vì vậy thuộc hạ mới biết một vài điều của Ma cung. Ma cung phân ra mười trưởng lão, chín hộ cung, tám thị vệ, Thất ưng, Lục điêu, Ngũ hoa, Tứ yến. Hồi đêm khi chúng sắp tới, thuộc hạ ngấm ngầm dò xét thì thấy có bốn người, vì vậy mới nghĩ tới đó là Tứ Yến.

– Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

– Bẩm Thiếu chủ nghe nói một trong mười trưởng lão hiện là Cung chủ, mà trên Cung chủ còn có Tổng giáo chủ.

– Theo ngươi thấy võ công của Tứ tiên thế nào?

– Bẩm Thiếu chủ, võ công của Tứ tiên tối thiểu cũng có thể cùng Thất ưng bình thủ.

– Làm sao ngươi biết?

– Vì Bệnh Nhược Hiệp từng nói, võ công của y tương đương với cửu hộ cung.

– Vậy thì võ công của các ngươi còn cao hơn Tứ tiên sao?

– Cao hơn nhiều, nói thẳng ra, tới nay hai mươi bốn đệ tử không biết võ công ai cao thấp thế nào, thuộc hạ cũng trong số đó.

Đông Phương Thanh Vân nói :

– Nhớ lại tình huống khi Thạch Lan tiền bối bị bắt cóc dường như Thạch Lan tiền bối cùng thiếu nữ kia chẳng những rất quen biết nhau và có quan hệ chẳng phải tầm thường, bằng không tại sao Thạch Lan tiền bối lại muốn sát hại thiếu nữ nọ.

Trầm tư hồi lâu, Đông Phương Thanh Vân lại hỏi :

– Tích Thư Nhân, theo ngươi thì võ công giữa thiếu nữ và Thạch Lan thế nào?

Tích Thư Nhân đáp :

– Theo tại hạ thấy, có thể là bình thủ, cũng có thể thiếu nữ kia cao hơn một bậc.

– Giả như võ công của Tứ tiên thấp hơn cô nương nọ, vậy thì Tứ tiên có điều gì mà Ma cung lưu tâm, song sự thực lại khác trước mắt ta, ắt hẳn Ma cung muốn bắt Tứ tiên hẳn là có mục đích khác… Xin hỏi bảy vị Chưởng môn có biết danh tính cùng thân thế chân thực của Tứ tiên không?

Tuệ Không thiền sư gật đầu :

– Có biết chút ít, Thiên Hoang Đế Quân tên thực là Vương Bất An, nghe nói trước kia là tăng nhân sống lân cận Thiên sơn. Địa Lão là Đàm Trụy Thành, người Hán, Hải Khô lão nhân là người Vưu Diệu Tây. Thạch Lan Dật Tiên người Nam Hải Cô Dao, tên thực là Tạ An Hùng, lão hủ chỉ biết có vậy mà thôi.

Đông Phương Thanh Vân lại nói :

– Đã biết chân thực danh tính, hãy tạm khoan tra xét thân thế, hiện tại Tích Thư Nhân hãy nói tiếp điểm thứ ba muốn chứng minh cho sự vô tội của gia phụ cùng bảy đại môn phái.

Tích Thư Nhân vội bước tới trước nói :

– Sư gia tại hạ có nói “Sinh Tử Sinh trao lại cho các phái chứng vật đã mất, hiện do Tích Thư Nhân nắm giữ, sau đó sẽ tra tìm nguyên chủ”

Nói rồi Tích Thư Nhân lấy từ trong bọc một túi vải đen, đem dâng lên cho Tuệ Không thiền sư. Thiếu Lâm chưởng môn đưa hai tay ra run run tiếp lấy.

Trong nhất thời Tuệ Không thiền sư tựa hồ mất hết toàn bộ nội lực, hai tay run run mở túi vải vừa nhìn thoáng qua thì thấy ngay đó là các vật của bảy phái. Sau khi Chưởng môn các phái tiếp lấy chứng vật của mình. Đông Phương Thanh Vân bỗng nói :

– Thỉnh thiền sư hãy coi còn vật gì trong túi không?

Tuệ Không thiền sư tuy ngạc nhiên song vẫn làm theo, đưa hữu thủ vào trong túi, lục tìm đoạn rút tay ra nói :

– Xin hỏi thí chủ muốn tìm vật gì?

Đông Phương Thanh Vân lại nói :

– Thỉnh thiền sư hãy lật mặt trong ra?

Tuệ Không thiền sư vội y lời làm theo. Vừa lộn ngược bề trong ra, mặt thiền sư lộ vẻ kinh ngạc, rồi cả mừng nói :

– Thí chủ quả là thông tuệ hơn người, thì ra mặt trong có viết địa điểm của Thanh Chung cùng Tuyệt Nghệ hội.

– Nay tại hạ có thể đoán chắc vì sao Thạch Lan tiền bối lại bị bắt cóc rồi, ắt hẳn Thạch Lan tiền bối có liên quan đến một bí ẩn võ công tối cao trong võ lâm – Huyền Mê ma kinh.

Tuệ Không thiền sư cả kinh kêu lên :

– Huyền Mê ma kinh?

Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên hỏi :

– Phải chăng thiền sư biết rõ nội tình có liên quan tới Huyền Mê Ma cung sao?

Tuệ Không thiền sư cất giọng trầm :

– Lão hủ biết rất rõ, nếu Ma cung và Quỷ lâm đã đoạt được bộ kinh này thì hậu quả thật khó tưởng tượng nổi.

Đông Phương Thanh Vân vội nói :

– Thỉnh thiền sư nói rõ mọi sự?

Tuệ Không thiền sư bèn nói :

– Nói tới Huyền Mê ma kinh là nói tới một thứ võ công kinh thiên động địa và vô cùng bá đạo. Nói tới “Huyền” hoàn toàn chảng phải là huyền môn chính tông, mà là kinh và võ công huyền hư, mê ảo. Theo di ngôn của các đời trưởng môn thì Huyền Mê ma kinh chia làm năm cuốn, hai cuốn đầu là Âm kinh, hai cuốn sau là Dương kinh, cuốn cuối là Âm Dương kinh.

“Âm kinh” là ở chữ “Mê”, như một thứ mê dược, mà khi người ta luyện thì mất hết trí nhớ, trong âm kinh, võ công tối cao là khiến một người vừa chết đi, có thể làm cho sống lại, mà người sau khi sống lại chỉ có ảnh mà không có hình thể, chẳng những có thể sát hại người khác một cách nhanh chóng mà người bị giết không thể phản ứng kịp. Nhưng loại người này phải là nữ nhân, nữ nhân này có thể đi trăm dặm trong khoảng thời gian một tuần trà, dù là tường đồng vách sắt vẫn có thể xuyên qua. Tóm lại võ công cao khó mà tưởng tượng.

“Dương kinh” chính là một chữ “Ma”, Dương kinh còn cao hơn Âm kinh mấy bậc, người luyện Dương kinh có thể đạt tới cảnh giới vô hình vô ảnh, thiết tưởng vô hình vô ảnh chẳng phải là chuyện thần thoại ư? Ma quỷ còn có ảnh vậy mà đây lại vô ảnh, nếu y ở cạnh mà sát thương người, thì người còn không biết vì sao mình chết.

Âm Dương kinh chính là sự tổng hợp của cả hai chữ Mê và Ma vậy.

Đông Phương Thanh Vân trầm tư hồi lâu nói :

– Bất kể thế nào, hiện tại chúng ta đã có địa đồ, phải mau tới được Thanh Chung cản trở không cho Ma cung và Quỷ lâm đoạt lấy Huyền Mê ma kinh mới được.

Tuệ Không thiền sư cùng các vị Chưởng môn đồng thanh đáp :

Mọi người chiếu theo địa đồ mà đoán ra địa điểm Thanh Cung là ở trên Phụng Hoàng sơn tại Hồ Nam.

Sau đó phân làm ba lộ mà đi.

Đông Phương Thanh Vân do Tích Thư Nhân và Thần Quan Tú Sĩ bồi tiếp.

Chưởng môn bảy phái do

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN