Âm Dương Tam Thư Sinh - Chương 6: Di Lạc thần công
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Âm Dương Tam Thư Sinh


Chương 6: Di Lạc thần công


Trong dãy Nga Mi cao chọc trời, quanh năm bao phủ có một ngọn sơn phong hình tựa một cái đầu lâu, trên đỉnh lại có rừng cây rậm rạp, xa trông tựa như một cái đầu lâu tóc mọc xanh rì, vô cùng quái dị, tòa sơn phong này chính là đại bản doanh của Không Trung quỷ lâm, nơi mà hơn một trăm năm nay võ lâm giang hồ đồn đại rằng kẻ nào tới đây rồi mãi mãi không thể trở về.

Lúc này trên con đường sơn đạo gập ghềnh hiểm trở, vắt ngang sườn núi lại có một đội mã kiệu đang phóng đi như bay, đội mã kiệu hướng về phía Quỷ lâm mà lên…

Bỗng đội mã kiệu nhất tề dừng lại, đã thấy Ma cung Phó cung chủ, quay lại nói với Lãnh Tuyết Quyên :

– Quyên nhi, Di mẫu và Tuệ Mẫn sẽ đi tiếp, ngươi hãy quay về đi, cho ta gởi lời vấn an lệnh đường.

Lãnh Tuyết Quyên vội thi lễ nói :

– Hãy để điệt nữ tiễn Di nương một đoạn.

– Khỏi, đại sự khẩn yếu, hãy nhớ lấy, đem cuốn thứ hai của Huyền Mê ma kinh giao cho Lâm chủ di nương, nói rằng vài ngày nữa ta sẽ đến cùng nghiên cứu biết chưa?

– Tuân lệnh.

Ma cung Phó cung chủ bỗng quay lại nói :

– Chuyển hướng, đi…

Ma cung Phó cung chủ tay dắt Tuệ Mẫn bước đi, chỉ có Tuệ Mẫn còn ngoái lại, buồn rầu nói :

– Thư thư hẹn gặp lại?

Lãnh Tuyết Quyên cũng nói :

– Hẹn gặp lại, Tuệ Mẫn?

Thần sắc cả hai thiếu nữ đều cực kỳ âm u, họ nhìn nhau, đồng thời cùng liếc mắt về phía cỗ đại kiệu, buột miệng thở dài. Lãnh Tuyết Quyên quay đi, khoát tay nói :

– Đi…

Tiếp đó nàng lướt lên hàng đầu, từ từ tiến tới, đợi đến khi đội ngũ của Tuệ Mẫn đã đi xa, nàng mới lùi lại cuối hàng, nơi Tứ kiều đang đứng nói :

– Tứ kiều dẫn đường, bổn cô nương phải nghỉ một chút.

Tứ kiều cùng đáp :

– Tuân lệnh Thiếu lâm chủ…

Lãnh Tuyết Quyên vội lướt đến cỗ đại kiệu, khẽ lắc người, đã tiến vào trong, nàng nói :

– Tư Đồ Ngọc Châu, ngươi tạm rời khỏi đây.

Tư Đồ Ngọc Châu từ từ đứng lên nói :

– Tuân lệnh Thiếu lâm chủ..

Lãnh Tuyết Quyên chờ yêu nữ ra khỏi kiệu mới ngồi xuống, đắm đuối nhìn thiếu niên đang nằm, bất giác má phấn đỏ bừng.

Thiếu niên nằm trên giường vô cùng tuấn tú, mày rậm mũi cao, răng trắng môi hồng, tuy đang ngủ song gương mặt vẫn toát đầy vẻ anh tuấn siêu phàm, chàng chính là Đông Phương Thanh Vân.

Lãnh Tuyết Quyên má phấn tuy đỏ bừng tựa hoa đào, song vẫn không giấu nổi sắc bi thương vô hạn, nàng hơi cúi xuống hôn nhẹ lên trán chàng rồi lập tức ngồi thẳng người lại.

Cùng lúc ấy, Đông Phương Thanh Vân tỉnh lại.

Chàng mở bừng mắt ra, chợt thấy Lãnh Tuyết Quyên đang ngồi cạnh mình, mắt chàng thoáng lộ nét ngạc nhiên, môi mấp máy tựa hồ muốn nói. Lãnh Tuyết Quyên vội dùng ngón tay điểm tới trước ngực, Đông Phương Thanh Vân toàn thân chấn động, đã biết á huyệt được giải, bèn hắng giọng nói :

– Cô nương muốn đem tại hạ đi đâu?

Lãnh Tuyết Quyên thở dài :

– Không Trung quỷ lâm, kỳ thực…

Đông Phương Thanh Vân đỡ lời :

– Tại hạ biết cô nương không thể làm chủ việc này, tại hạ thực bị đưa tới Không Trung quỷ lâm ư?

Lãnh Tuyết Quyên lệ châu lã chã :

– Đúng vậy?

Hiện tại Đông Phương Thanh Vân đà có vài phần an tâm, vì đây chính là điều chàng muốn, nay chỉ còn chưa biết Tích Thư Nhân cùng bảy vị Chưởng môn đã vào Thanh Chung tình hình thế nào mà thôi.

Lãnh Tuyết Quyên thấy chàng im lặng, bèn hỏi :

– Tướng công giận thiếp ư?

Đông Phương Thanh Vân bèn nói :

– Cô nương đã không làm chủ, có gì để giận, nhưng tại hạ còn nghi hoặc về việc gia mẫu có phải là Lâm chủ hay không?

Lãnh Tuyết Quyên gật đầu :

– Phải, song cũng như thiếp mà thôi. Lần này tướng công tới Quỷ lâm chỉ e lành ít dữ nhiều, nhưng thiếp và Tuệ Mẫn sẽ có cách cứu tướng công ra.

Đông Phương Thanh Vân nghe vậy thầm than :

“Trời ơi? Mẫu thân của ta lại là Quỷ lâm Lâm chủ, điều này thực khiến ta quá bất ngờ. Song dù là thế nào ta cũng phải gặp được mẫu thân một lần để hỏi cho ra tung tích của phụ thân.”

Lãnh Tuyết Quyên lại thở dài :

– Tướng công đã vào Quỷ lâm rồi, thì thiếp nghĩ lệnh đường cũng khó lòng gặp được tướng công.

Đông Phương Thanh Vân lại hỏi :

– Điều này cũng thực kỳ quái, Lâm chủ đã có thân phận tối cao tại Quỷ Lâm, lẽ nào lại không thể tự chủ hành động?

Lãnh Tuyết Quyên đáp :

– Một lời khó nói hết.

Đông Phương Thanh Vân gằn giọng :

– Vậy thì ai mới có tự do.

Lãnh Tuyết Quyên thở dài :

– Tướng công, xin tướng công thể lượng cho nỗi khổ của thiếp, đừng lớn tiếng như vậy, thiếp đã vi phạm cấm lệnh mà giải huyệt cho tướng công, lẽ nào…

Đông Phương Thanh Vân cất giọng buồn rầu :

– Tại hạ hiểu?

Song phương trầm mặc hồi lâu.

Lãnh Tuyết Quyên nhìn chàng, giọng thiểu não :

– Những mong tướng công bảo trọng, thiếp cáo lui.

Đông Phương Thanh Vân vội hạ giọng :

– Hãy khoan…

Lãnh Tuyết Quyên quay lại hỏi :

– Tướng công còn muốn nói điều gì?

Đông Phương Thanh Vân khẽ gật đầu nói :

– Chuyến này tới Quỷ lâm tại hạ sẽ được an trí ở đâu?

– Tướng công sẽ bị giam cầm tại Cầm Long động, sau đó sẽ phán quyết.

Lãnh Tuyết Quyên vừa nói vừa điểm vào á huyệt cùng thùy huyệt của Đông Phương Thanh Vân, rồi nói :

– Tướng công, hẹn lại kiếp sau?

Nói rồi nàng bỏ đi, không lâu sau Đông Phương Thanh Vân cũng chìm vào ảo mộng.

Khi tỉnh lại, Đông Phương Thanh Vân thấy toàn thân có thể cử động, nhưng thấy tứ bề tối đen như mực, thò tay ra cũng không thấy ngón.

Chàng vội vận công nhìn quanh thì thấy rằng chàng đang nằm trong một thạch thất, sau khi quan sát hồi lâu, thì thấy trong thạch động có khá đủ tiện nghi, có giường, bên cạnh giường có bàn ghế, trên bàn có một mâm cơm vẫn bốc hơi ngùn ngụt. Hướng bắc là một tấm cửa sắt, phía dưới có đặt lỗ nhỏ cao ba tấc, rộng năm tất, ánh sáng yếu ớt cũng chiếu qua lỗ nhỏ này mà vào thạch thất.

Đông Phương Thanh Vân bước tới cái cửa sắt, vận công cất cao song thủ đẩy ra hai chưởng, lập tức hai tiếng sầm sầm vang động, toàn thân bị lực phản chấn thoái lui hai bước, song không khỏi kinh hãi, có thể đoán được cánh cửa sắt này tối thiểu cũng dày hơn thước.

Chàng ủ rũ quay lại ngồi xuống, nhìn lại mâm cơm trên bàn, mới cảm thấy đói cồn cào, bèn ăn sạch mâm cơm, đoạn tới bên giường nằm xuống.

Chiếc giường vô cùng êm ái, song hiện tại chàng đang lo lắng vạn phần. Thoạt đầu chàng cho rằng đây chính là Cầm Long động, tại Không Trung quỷ lâm. Sau đó chàng lại nghĩ rằng sớm muộn gì mẫu thân cũng sẽ tới gặp chàng, dù mẫu thân chàng có mất tự do tới đâu song tình thâm cốt nhục sẽ khiến mẫu thân không thể làm ngơ.

Tiếp nữa, chàng lại nghĩ tới mười lăm tên tùy tùng đã gia nhập Quỷ lâm.

Đương nhiên mười lăm tên tùy tùng này sẽ phải tới gặp chàng, sau đó sẽ tìm cách cứu chàng ra khỏi nơi này, nghĩ thế chàng mới an tâm, nhưng muốn rời khỏi Quỷ lâm sớm thì cần phải luyện lại võ công, và nơi đây chính là nơi luyện công tốt nhất. Theo lời Tích Thư Nhân thì Ban Nhược Mật La thần công chàng chỉ mới có một thành hỏa hầu, lại thêm Tu La tam thức có thể phá lực Hoạt thi. Nếu không chuyên cần tập luyện, đến lúc lâm cường địch thì khó lòng thủ thắng.

Tối trọng yếu chính là Giao Long tam thức, khi truyền thụ lại Tích Thư Nhân đinh ninh dặn dò rằng ngoài chàng ra không ai có thể học hết được Giao Long tam thức, đến ngay Thụ Thi Chiêu Hồn cũng chỉ học được đệ nhất thức, rằng chàng không được tùy tiện thi triển. Nay luyện Giao Long tam thức có lẽ có thể phá được tấm cửa sắt mà thoát khỏi Quỷ lâm cũng không chừng.

Nhiều võ công như vậy chẳng phải một sớm một chiều có thể luyện thành, nay nhân lúc rảnh rỗi hãy đem ra khổ luyện.

Sau cùng, chàng nhớ rằng uống nước phải nhớ nguồn, sau khi gặp thân sinh mẫu thân, chàng cần phải hỏi cho ra tình hình của dưỡng phụ, dưỡng mẫu là ai? Đặc biệt là dưỡng mẫu đã nuôi nấng chàng từ tấm bé, tình mẫu tử cũng đã thấm vào máu thịt, xem ra chàng còn lưu luyến với dưỡng mẫu hơn cả mẫu thân.

Do vậy, chàng lấy làm rất hổ thẹn, chàng đã có võ công cao như vậy, mà hai năm nay lại không dò xét ra dưỡng mẫu bị bắt đi đâu, sống chết thế nào. Chàng còn đang trầm tư loạn tưởng, nghĩ hết chuyện này tới chuyện khác, miên man bất tuyệt.

Bỗng…

Có tiếng động vang lên nơi lỗ nhỏ dưới cửa sắt.

Đông Phương Thanh Vân vội lao tới, đột nhiên bên tai có người dùng Truyền âm nhập mật nói :

-Tham kiến Thiếu chủ, thuộc hạ là Bệnh Nhược Hiệp, Thiếu chủ đừng lên tiếng vì có người đi theo giám sát.

Tiếp đó có một thanh âm khàn khàn vang lên :

– Bằng hữu, hãy đem mâm cơm nữa vào, mau…

Đông Phương Thanh Vân cả mừng thầm, đây thực là một điềm lành, vừa bị giam cầm không lâu đã có người tới bái kiến, chàng cũng biết thanh âm khàn đục kia là Bệnh Nhược Hiệp đang bị người giám sát bèn gầm lên :

– Hỗn láo, ngươi có biết bổn thiếu gia là ai không?

Thanh âm kia cất lên ngạo mạn :

– Là ai, chẳng lẽ lại là hoàng đế lão gia sao?

Một thanh âm của nữ nhân vang lên :

– Còn cao hơn cả hoàng đế nữa, người này chính là thân sinh nhi tử của Lâm chủ đó.

– Trời đất? Đây là..

– Suỵt?

Cả hai cùng im bặt, giọng nữ nhân lại vang lên :

– Bởi vậy từ nay trở đi ngươi cần phải khách khí một chút.

Thanh âm vừa dứt, đã nghe tiếng chén dĩa chạm nhau lanh canh.

Bên tai Đông Phương Thanh Vân lại vang lên giọng Bệnh Nhược Hiệp :

– Kính thỉnh Thiếu chủ lượng thứ, lần sau thuộc hạ sẽ tạ tội.

Giọng nữ nhân lại vang lên :

– Tướng công, đây là bữa tối…

Đông Phương Thanh Vân lắng tai nghe thấy nữ nhân nói :

– Từ nay về sau lời nói cần phải khách sáo như bổn cô nương vậy, hiểu chưa?

Lời tiếp đó chàng không nghe thấy nữa, giọng Bệnh Nhược Hiệp lại vang lên :

– Thiếu chủ, thuộc hạ xin thoái lui, trong bát cơm có khẩu quyết Truyền âm nhập mật, mong Thiếu chủ sớm thành tựu, sau này chúng ta có thể nói chuyện với nhau…

Thanh âm mỗi lúc một nhỏ dần và biến mất.

Chỉ mấy lời ngắn ngủi của Bệnh Nhược Hiệp lại khiến Đông Phương Thanh Vân phấn chấn, vội tiếp lấy mâm cơm, đặt lên bàn. Vì vừa mới ăn nên chưa thấy đói, chàng bèn moi trong chén cơm ra một mảnh giấy có ghi khẩu quyết Truyền âm nhập mật, vội theo đó thực hành, sau đó chàng lại nghĩ miên man.

Bất luận thế nào chàng cũng phải luyện Giao Long tam chưởng, theo lời Tích Thư Nhân thì Giao Long tam chưởng đệ tam thức khi thi triển có thể di sơn đảo hải, muốn ra khỏi Cầm Long động, chỉ có thể dựa vào ba chưởng này mà thôi.

Mà cách luyện chưởng này chỉ cần phát xuất chưởng là được, vậy chàng cần phải có mục tiêu, do vậy chàng đứng lên bước tới bên bức tường đá thầm nghĩ có thể lấy bức thạch bích này làm mục tiêu cũng được.

Nhưng cần phải biết độ dày của bức tường rồi từ đó bắt đầu luyện công. Nghĩ vậy chàng bèn ngưng tụ công lực lên song thủ, từ từ đẩy ra, đến gần cuối bỗng vung mạnh, mười thành công lực cuồn cuộn tuôn ra, chỉ nghe một tiếng ầm đinh tai nhức óc.

Đông Phương Thanh Vân lảo đảo thoái lui bốn bước, bỗng một thanh âm cực kỳ lạnh lẽo thê thiết vọng tới :

– Tiểu tử, ngươi giở trò ma quỷ gì vậy?

Đông Phương Thanh Vân mặt trắng bệch, thì ra bên kia bức tường có người, mà người này là ai? Sau khi chàng phát chưởng đã biết được bức tường dày chí ít cũng năm thước. Mà người nọ thanh âm có thể xuyên thấu bức thạch bích dày năm thước truyền tới rõ như nói bên tai, thì chẳng phải khiến chàng quá ư bất ngờ sao?

Đông Phương Thanh Vân cả kinh quên cả đáp lời, giọng nói âm lãnh kia lại vang lên rõ mồn một :

– Tiểu tử, ngươi là ai? Bị giam khi nào? Không nói thì đừng trách ta không khách sáo.

Đông Phương Thanh Vân hồi tỉnh nói :

– Bổn thiếu gia là Đông Phương Thanh Vân, mới vào đây hôm nay. Tiểu tử, bổn thiếu gia hỏi ngươi kêu là gì? Vào đây khi nào?

Vì giọng đối phương quá xấc xược, khiến chàng không khỏi tức giận nên nói như thế, cười thầm trong lòng cho rằng người nọ cho dù là thần tiên nhưng cách bức tường dày năm thước âu cũng khó làm gì được mình.

Đối phương tựa hồ dùng Hấp âm pháp, nên dù Đông Phương Thanh Vân nói nhỏ y cũng nghe rõ tất cả, người nọ gằn giọng :

– Tiểu tử, ngươi dám chửi rủa ta?

Đông Phương Thanh Vân nghe vậy thấy càng tức, song đêm nay đã bị giam trong ngục, thời gian dài không có ai giải khuây, hiện tại nhân cơ hội này chọc tức người bên kia tường một mẻ chơi, do vậy chàng lớn tiếng :

– Tiểu tử, ngươi chửi rủa bổn thiếu gia trước mà?

– Ta chửi ngươi cái gì?

– Ngươi chửi bổn thiếu gia là tiểu tử. Nếu không cho đó là lời chửi rủa, bổn thiếu gia chửi ngươi làm gì?

Đối phương tựa hồ bị câu hỏi của Đông Phương Thanh Vân khiến cho y tức nghẹn họng, hồi lâu không nói nên lời, y lại hỏi :

– Tiểu tử, năm nay ngươi được mấy tuổi?

Đông Phương Thanh Vân nói :

– Bổn thiếu gia vừa tròn mười tám, tiểu tử ngươi được mấy tuổi rồi, có thể lấy vợ được chưa?

Đối phương tức đến nỗi tựa hồ muốn phun ra khói, thạch bích bỗng nghe tiếng ầm ầm nổi lên, khiến Đông Phương Thanh Vân nghe thấy cũng không khỏi nhức đầu hoa mắt, thầm nghĩ chưởng lực của đối phương quả là mãnh liệt, nhưng chàng vẫn hỏi :

– Tiểu tử, sao ngươi không trả lời.

Đối phương ngẩn người, lập tức gầm lên :

– Tiểu tử hãy nghe đây, lão phu năm nay một trăm lẻ tám tuổi, không có thế phụ nhưng có hài tử. Nếu ngươi không thay đổi cách gọi lão phu sẽ không tha cẩu mệnh.

Đông Phương Thanh Vân cũng lớn tiếng quát :

– Tiểu tử ngươi có một trăm lẻ tám tuổi mà đã xấc láo, vô lễ với bậc tôn trưởng, nếu ngươi còn nói thế, bổn thiếu gia cũng không khách khí.

Đối phương bỗng cười ha hả nói :

– Lần sau phải kêu lão phu là lão gia biết không? Lão gia là người, đương nhiên là nhân mệnh, tiểu tử ngươi là chó, đương nhiên là cẩu mệnh.

– Nhưng người không bằng chó.

– Ngươi lại chửi lão gia rồi, lão gia hỏi ngươi, câu này ngươi lấy từ đâu ra?

– Tiểu tử nhà ngươi thực kiến văn thiển cận, ngươi không nghe kẻ bần cùng thường than rằng con chó nhà phú quí ăn ở đi lại còn hơn con người đó sao?

– Hừ, ngươi tưởng mình là nhi tử của Lâm chủ thì có thể muốn làm gì thì làm hả?

Đông Phương Thanh Vân kinh hoảng hỏi :

– Ngươi, làm sao ngươi biết?

Đối phương cười nhạt :

– Cái gì cũng biết, cái gì Thiếu chủ, cái gì Bệnh Nhược Hiệp, cái gì Truyền âm nhập mật pháp, lão gia đều biết rõ một hai, hừ, đến cả Truyền âm nhập mật ngươi cũng không biết mà còn dám đối đầu với lão gia thì thực là không biết tự lượng.

Đông Phương Thanh Vân biến sắc :

– Lão…

Lão nhân cười nhạt :

– Lão gia thế nào, ta nói cho ngươi biết, Cầm Long động của Không Trung quỷ lâm, nơi giam ngục thất đều dùng đá xanh dày năm thước để ngăn cách, lão phu chỉ dùng Thấu Trổ Truyền Âm thần công là xong, môn công phu này còn cao hơn tiểu tử ngươi vài vạn lần, ngươi có dám nói người không bằng chó, lại dám gọi lão phu bằng tiểu tử nữa không? Lại nữa lão phu tố cáo ngươi và Bệnh Nhược Hiệp âm mưu vượt ngục thì sẽ thế nào?

Đông Phương Thanh Vân không dằn nổi tức giận nói :

– Ngươi có bản lĩnh thì cứ tố cáo, bổn thiếu gia đâu có sợ, nhưng…

– Nhưng thế nào?

– Bổn thiếu gia vốn tính thương người, chỉ sợ ngươi ở đây một mình lại chẳng có ai nói chuyện giải buồn mà thôi.

– Ha ha… Tiểu tử, ngươi thực là miệng có bôi mỡ rồi. Xem ra ngươi cũng chẳng ngu đần, được được, mau kêu ta bằng lão gia, từ nay về sau ta không làm khó dễ nữa.

Đông Phương Thanh Vân như cất được tảng đá nặng trong lòng, thở phào nói :

– Thiếu gia bằng vào đâu phải gọi ngươi là lão gia, không thèm nói nữa.

– Không nói thì không nói.

Sau dó, tất cả trở nên yên ắng.

Đông Phương Thanh Vân tuy kinh ngạc nhưng vẫn không tin thiên hạ lại có cái gì gọi là Thấu Trổ Truyền Âm thần công, do vậy chàng chú mục xem xét bức tường đá hồi lâu, nhưng thủy chung cũng không phát hiện được khe hở nào, mới bán tín bán nghi ngồi xuống.

Sau khi đã an vị, bèn dứt bỏ hết tạp niệm nhất tâm nhất ý luyện thần công.

Cứ như vậy suốt bảy ngày…

Bên kia vách lại vang lên giọng lão nhân :

– Tiểu tử, mấy ngày nay ngươi làm gì vậy?

Đông Phương Thanh Vân thầm nghĩ :

“Phải rồi, lão quái vật này không có ai nói chuyện nên lên tiếng trước, nhưng khẩu khí vẫn chưa đổi”

Nghĩ vậy, chàng bèn lạnh giọng :

– Làm gì thì can chi tới ngươi, tiểu tử, ngươi làm gì trong mấy ngày qua?

– Ngươi lại gọi lão gia bằng tiểu tử rồi?

– Thế chẳng phải ngươi gọi ta bằng tiểu tử sao?

– Vậy phải gọi thế nào?

– Gọi là Thanh Vân thiếu gia?

– Thiếu gia à, hừ, trong Cầm Long động xưng thiếu gia, vậy ngươi phải gọi ta bằng lão gia. Lão gia đối với thiếu gia, không phải thuận tai lắm sao?

Đông Phương Thanh Vân cười phì nói :

– Tiểu tử ngươi mà đòi làm lão gia hả?

Lão nhân nói :

– Tiểu tử, ngươi mới mười tám tuổi mà lão gia đã một trăm lẻ tám tuổi, xưng là lão gia thiếu gia thì có gì không hay. Ngươi có phúc khí lớn lắm đó, ngay mẫu thân cái gì Lâm chủ của ngươi có quì trước mặt lão phu, muốn kêu bằng lão gia, lão gia cũng chẳng thèm đếm xỉa đến.

– Ngươi có thể làm nhục thiếu gia, chứ không thể làm nhục gia mẫu.

– Lão phu nói thực đó.

– Thực cái con bà ngươi.

– Tiểu tử, ngươi thực nóng tính.

– Hừ, bây giờ thiếu gia bới móc tổ tông ngươi ra, ngươi có chịu nổi không? Không thèm nói với ngươi nữa.

– Được, không nói thì không nói.

Ba ngày ba đêm trôi qua, Đông Phương Thanh Vân dốc tận lực luyện Giao Long chưởng, không ngừng xuất chưởng lên tấm cửa sắt, thoạt đầu là một tấc sau lên ba, bốn tấc. Bất luận thế nào cũng không đánh vỡ được, chàng cảm thấy thực kỳ quái, rốt cục chàng nghĩ rằng có thể Ban Nhược thần công của chàng chưa đủ hỏa hầu. Liên tục trong tám ngày sau đó, chàng luyện tập Ban Nhược Mật La thần công.

Tám ngày qua đi, chàng bỗng nghe thanh âm vang bên tai :

– Bệnh Nhược Hiệp tham kiến Thiếu chủ…

Chàng ngưng luyện công tiến về phía cửa, cũng dùng Truyền âm nhập mật nói :

– Mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy?

– Ồ, Thiếu chủ đã luyện thành Truyền âm nhập mật pháp. Trời đất chẳng lẽ Thiếu chủ là thần tiên… Bẩm Thiếu chủ, mấy ngày nay thuộc hạ không tìm được cơ hội để mang cơm cho Thiếu chủ.

– Ngươi có biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra không?

– Thuộc hạ biết, nhưng nửa tháng trời Thiếu chủ không ăn uống, hại cho Lâm chủ và Thiếu lâm chủ lo đến phát điên…

– Ta không sao, ta hỏi ngươi có biết mọi sự bên ngoài không?

– Bẩm Thiếu chủ biết, nhưng không rõ.

– Tình hình của Tích Thư, Thần Quan, Thụ Thi, Tinh Linh thế nào?

– Bẩm Thiếu chủ, bốn người họ đã vào Thanh Chung chưa thấy xuất hiện. Tứ tiên cũng vậy, bảy đại môn phái đã tìm được bảo vật của bảy phái, họ đều ra khỏi Thanh Chung, hiện tại Thanh Chung bị Quỷ lâm phong tỏa rồi. Thiếu chủ bảo trọng, thuộc hạ phải đi rồi.

Bệnh Nhược Hiệp đã đi rồi, Đông Phương Thanh Vân còn ngồi ngẩn người hồi lâu, vừa định luyện công tiếp bỗng lão nhân bên kia tường hỏi sang :

– Ê? Thanh Chung bị phong tỏa thì người của ngươi ra không nổi đâu.

Đông Phương Thanh Vân nghĩ thầm, dù gì đến cuối cùng lão nhân cũng phải thay đổi khẩu khí, do vậy chàng cũng thấy lão đáng thương nhưng vẫn cứng cỏi đáp :

– Thuộc hạ của thiếu gia không cần lão quan tâm cũng sẽ bình an vô sự, nhưng lão nghe trộm người ta nói chuyện là có ý gì?

– Ê, lão phu không nghe trộm, tự lời nói nó lọt vào tai à. Ê, cung hỷ ngươi đã luyện thành Truyền âm nhập mật pháp.

Im lặng hồi lâu, lão nhân lại nói :

– Sao ngươi không nói gì vậy?

Đông Phương Thanh Vân nói :

– Thiếu gia phải nói cái gì?

– Ngươi làm gì mà ngồi như xác chết, luyện công hả?

– Phải, luyện thần công.

– Ngoài biết các môn thần công tầm thường ra, ngươi còn biết gì nữa?

Đông Phương Thanh Vân bỗng hứng chí, nói :

– Bổn thiếu gia bao la vạn tượng, cái gì cũng biết, cái gì cũng tinh.

– Vậy lão phu phải thử mới biết chân giả.

– Ngươi đừng khách sáo.

– Được lắm. Nghe đây, lão phu công ngươi một chiêu “Địa Ngục Vô Môn” vậy hãy tiếp chiêu đi, đây là chưởng pháp.

Đông Phương Thanh Vân cười thầm lão nhân đã già đời còn hồ đồ, nghĩ vậy bèn hàm hồ đáp :

– Thiên Đường hữu lộ?

– Ồ?

– Phải rồi? Lão công chiêu “Địa Ngục Vô Môn” thiếu gia không thoái mà tiến, công lại chiêu “Thiên Đường Hữu Lộ”, hãy xem lão phải làm sao? Lão phải thoái lui hai bước, trở về thế thủ, bổn thiếu gia chiếm được thượng phong.

– Hãy khoan, để lão phu nghĩ xem có đúng như thế đã, tiểu tử ngươi thấy sao?

– Có gì không được? Nghĩ xong rồi hãy nói.

Đông Phương Thanh Vân cười thầm :

“Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa ngục không cửa lại lao vào, ta chỉ hàm hồ mấy câu mà lão đã tin ngay thì thực tức cười”

Nghĩ thế, chàng lại tiếp tục luyện công, không biết đã qua mấy ngày.

Lão nhân bên kia tường lại nói :

– Ê, chưởng của ngươi công thế nào?

Đông Phương Thanh Vân ngơ ngác nghĩ thầm :

“Mình đã nói hàm hồ công ra một chưởng, rốt cục đối phương cũng nghĩ hoài bây giờ đã nói vậy phải nói tới cùng. Dù gì lão cũng chẳng qua đây mà thử được.”

Lòng tuy buồn cười, song chàng vẫn cất giọng trang trọng :

-Bổn thiếu gia quang minh chính đại, không tả không hữu, tay hữu từ chính tâm công ra chếch lên, tay tả khẽ phất qua hữu theo thế Phật thủ, vừa hay chận được hữu chưởng của lão. Có vậy mà lão cũng không biết sao?

– Hãy khoan, ngươi nói cũng có lý, nhưng tay tả của ngươi có thể chặn được hữu chưởng của lão phu không còn, để lão phu nghĩ lại, chẳng lẽ lão phu thục bị ngươi bức thoái lui hai bước sao?

Tiếp đó không còn nghe thấy gì nữa.

Đông Phương Thanh Vân mỗi lúc một mắc cười… Lại qua ba ngày, lão nhân bên kia tường lại nói :

– Đúng rồi, một chưởng của ngươi từ chính tâm đỉnh chếch lên, nếu như tay tả của ngươi không chận được hữu thủ của lão phu thì chúng ta đều lâm vào thế lưỡng bại câu thương. Ê, làm sao ngươi biết vậy?

Đông Phương Thanh Vân nhịn cười, cất giọng cao ngạo :

– Chẳng phải thiếu gia từng nói với lão rằng thiếu gia ta bao la vạn tượng cái gì cũng biết, hết thảy đều thông, định lực hơn người.

– Ngươi nói ngươi chỉ mới mười tám tuổi ư?

– Chẳng lẽ bổn thiếu gia gạt ngươi?

– Ồ, thế này thì thực kỳ quái, quái ở điểm ngươi có thể phá giải được chiêu “Địa Ngục Vô Môn” đây là chiêu số trong vòng năm mươi năm nay lão phu đắc ý nhất và chưa có một cao thủ nào hóa giải nổi.

– Thế mới gọi là bao la vạn tượng, tiền lai vô cô, hậu giai vô nhân (Trước đến nay, từ nay về sau không ai làm được )

– Lão phu nhớ lại cách đây ba mươi năm, có một vị tự xưng là sư phụ của Tam Bí, tự giam mình trong Cầm Long động…

– Hãy khoan, lão nói sư phụ của Tam Bí là ai? Vì sao bị giam?

– Dường như vị đó nói với lão phu rằng y kêu là Thiên Thiên Tản Nhân, y không phải bị giam mà là tự giam mình nơi đây để luyện công, lại có người bảo vệ y. Lão phu cùng y đối chiêu tròn ba năm sau cùng y tự qua động của lão phu, lão xuất chiêu “Địa Ngục Vô Môn”, ngươi có biết y phải nghĩ trong bao lâu không?

– Làm sao bổn thiếu gia biết được?

– Mười hai năm.

– Sao, mười hai năm?

– Đúng vậy, rốt cục sau khi y nghĩ ra một chiêu thủ thế rồi bèn bỏ đi, chẳng lẽ y là sư phụ của ngươi, đặc phái ngươi tới đây để rửa hận ư?

– Không, vị đó là sư tổ của tại hạ.

– Con bà nó, vậy thì chiêu “Thiên Đường Hữu Lộ” này là do y truyền cho ngươi rồi.

– Không sai, tại hạ chưa từng gặp sư tổ, tiền bối nói sư tổ qua động của tiền bối ư?

Bằng cách nào?

– Ồ? Chẳng trách ngươi cuồng ngạo, mới mười tám tuổi đã có thể phá được chưởng pháp của lão phu. Còn về việc qua lại giữa các thạch động dễ như trở bàn tay, có gì phải kinh ngạc?

– Ê? Có thật vậy không?

– Làm sao lại nói ê vậy? Lão phu và sư tổ ngươi là đồng bối, ngươi cần phải kêu lão phu là sư bá tổ mới đúng, ngươi tin không? Lão phu có thể qua động của ngươi được không?

– Tại hạ vô cùng hoan nghênh, song tiền bối có qua đây được không?

– Đương nhiên qua được, nhưng chí ít ngươi cũng phải kêu lão phu một tiếng bá tổ gia, lão phu mới biểu diễn môn phu xuyên động cho ngươi coi. Đây chẳng phải trò đùa, bức tường này tối thiểu cũng dày năm thước, chỉ có lão phu và sư tổ ngươi mới có thể xuyên qua được.

– Cái gì Thiên Thiên Tản Nhân, bổn thiếu gia còn chưa thừa nhân vị đó là sư tổ, mà há có thể dễ dàng kêu lão là sư bá tổ?

– Làm sao ngươi không biết y?

– Ai nói bổn thiếu gia biết, chỉ là vị đó là sư phụ của Tam Bí, mà bổn thiếu gia là hậu duệ của Tam Bí, nên mới nói có thể là sư tổ. Nếu chưa được gia phụ chứng thực, bổn thiếu gia không nhận.

– À? Nếu vậy chiêu “Thiên Đường Hữu Lộ” quả là do ngươi nghĩ ra.

– Đương nhiên, bổn thiếu gia chưa từng nói dối.

– Vậy theo ý ngươi, bọn ta cần phải xưng hô thế nào?

– Theo ý bổn thiếu gia… Ồ, vô hải vô cương, kẻ nào thắng thì kẻ ấy được ngôi cao, vị cái gì Thiên Thiên Tản Nhân phải mất mười hai năm mới nghĩ ra một thế thủ, còn bổn thiếu gia thì sao… Lão vừa công tới, bổn thiếu gia đã nhanh như chớp phản công khiến lão phải tháo lui hai bước, mất thế thượng phong, như vậy lão cần phải kêu thiếu gia là tiểu ca nhi. Tiểu ca nhi này vốn người nhân hậu, yêu trẻ kính già, nên sẽ gọi lão là lão ca nhi, đồng ý không?

– Ồ?

– Không đồng ý thì thôi, nói cho lão hay, trễ nhất là trong nửa năm nữa thiếu gia ta sẽ rời khỏi đây, lúc đó có muốn gọi là tiểu ca nhi cũng chẳng còn ai để gọi nữa đâu.

– Phải rồi, vô hải vô cương, đạt giả vi tôn. Tiểu ca nhi nói rất có đạo lý.

– Lão ca nhi, tiểu ca nhi không hề nói bậy mà.

– Thôi được, từ nay lão phu sẽ kêu ngươi là tiểu ca nhi. Tiểu ca nhi, lão ca nhi muốn gặp ngươi.

– Hoan nghênh lão ca nhi, mời?

Đông Phương Thanh Vân vẫn bán tín bán nghi, thầm nghĩ để xem lão nhân có bao nhiêu bản lãnh có thể xuyên qua thạch bích dày năm thước này. Nhìn hồi lâu, vẫn không thấy động tịnh gì, chàng bèn khẽ hừ một tiếng lẩm bẩm :

– Ta xem lão ca nhi còn khoác lác nữa thôi.

Bỗng một thanh âm trầm trầm vang lên sau lưng :

– Tiểu ca nhi, đệ hừ cái gì? Lão ca nhi đã qua đây lâu rồi, nhưng đệ không biết đó thôi.

Đông Phương Thanh Vân kinh hoảng quay lại, vận mục nhìn thì thấy một lão nhân thấp bé, mặt choắt, ăn vận lam lũ đứng trước mặt, chàng ngẩn người như tượng gỗ. Lão nhân lại hạ giọng ngạc nhiên :

– Tiểu ca nhi sao vậy?

– Kinh tâm động phách…

Chàng còn chưa dứt lời, lão nhân mặt đầy vẻ kinh hãi, bất giác thoái lui một bước, mắt trợn trừng miệng há hốc, hồi lâu mới lẩm bẩm :

– Kỳ nhân, kỳ nhân…

Thoạt tiên, Đông Phương Thanh Vân cũng ngạc nhiên, sau chợt nghĩ rằng câu nói của chàng đã đoán đúng tâm trạng lão nhân rồi. Kỳ thực chàng muốn nói công phu xuyên thạch của lão quả làm chàng kinh tâm động phách, nhưng khi thấy lão lộ vẻ kinh hãi bèn cười ha hả :

– Lão ca nhi tử nghĩ xem, bằng vào điều này tiểu ca nhi đã đủ tử cách để xưng huynh gọi đệ với lão ca nhi chưa? Được rồi, lão ca nhi, xin cứ tự tiện kiếm chỗ ngồi đi.

Lão nhân mặt choắt nhìn quanh một lượt, kinh ngạc :

– Trời đất, chẳng lẽ tiểu ca nhi đang làm hoàng đế lão gia thực?

Lúc này đã tới giờ cơm, Đông Phương Thanh Vân nhìn hình thể của lão nhân thì biết rằng lão bị bạc đãi, do vậy chàng bưng mâm cơm đến trước mặt lão nhân mà nói :

– Lão ca nhi, hãy dùng bữa đạm bạc này đi.

Lão nhân không tin, nhìn chàng hồi lâu ngạc nhiên :

– Tiểu ca nhi, ngươi thực là Hoàng đế lão gia rồi, cơm ngon thế này mà ngươi kêu là đạm bạc. Tiểu nhi ca có thực mời lão nhi ca không?

– Đương nhiên, cứ coi đây là chút ít kiến diện của tiểu ca nhi là được rồi.

Lão nhân chẳng đợi mời nhiều bèn bốc lấy ngốn ngấu, ăn như rồng cuốn, loáng đã hết bay, ăn xong lão nhân lại hỏi :

– Có thể ngủ trên giường của tiểu ca nhi được không?

– Lão ca nhi cứ tùy ý, đừng khách sáo, nếu có thể thì lão ca nhi có thể sang đây ở luôn cũng được.

Lão nhân mỉm cười :

– Tiểu ca nhi có nghi ngờ gì lão ca nhi không?

– Tiểu ca nhi vốn tâm chánh vô tà, chẳng có oán cừu gì với lão ca nhi, há có lý gì nghi ngờ.

– Được lắm, thế thì lão ca nhi cũng phải nếm thử một lần cuộc sống của Hoàng đế lão gia mới được.

Lão nhân nói rồi bèn nằm xuống giường, giường đệm quá êm ái khiến lão cười ha hả, hồi lâu sau đợi lão đã ngủ say, Đông Phương Thanh Vân mới mỉm cười, ngồi xuống vận công.

Tám ngày liền sau đó, Đông Phương Thanh Vân chưa tỉnh lại, mà lão nhân vẫn ngáy khò khò.

Sáng sớm ngày thứ chín, khi tỉnh lại lão nhân thấy Đông Phương Thanh Vân còn ngồi luyện công, nét mặt hiền hòa, thần thái uy nghi, lão nhân vội đứng lên, dùng hữu thủ khẽ đặt lên hậu tâm của chàng, qua vài tuần trà, lão mới rút tay lại lắc đầu rồi lại gãi đầu.

Đây chính là lúc Bệnh Nhược Hiệp mang cơm tới, lão nhân chỉ nghe :

– Bệnh Nhược Hiệp tham kiến Thiếu chủ.

Lão nhân tiến về phía ô cửa nói :

– Bệnh Nhược Hiệp hãy nghe, Thiếu chủ của ngươi đang luyện công, chính vào lúc khúc yếu, nhất thiết không được làm phiền y. Hãy đưa cơm vào.

– Ngươi là ai?

– Người bên kia tường, lão ca nhi của Thiếu chủ ngươi.

– Bẩm Thiếu chủ lão ca nhi, nếu các hạ động đến một sợi tóc của Thiếu chủ gia, tại hạ dù chết cũng làm quỷ theo các hạ báo thù.

– Cứ an tâm, Thiếu chủ ngươi tỉnh lại đã thành nhất đại kỳ nhân.

– Chẳng lẽ là do Thiếu chủ lão ca truyền thụ sao?

– Không phải, ngươi đi đi.

– Làm sao lão ca vào phòng Thiếu chủ gia được?

– Đừng hỏi nhiều, ngươi xem thiếu nữ bên cạnh đang chau mày kìa, hãy an lòng, đã có lão ca nhi ở đây bảo vệ, quyết không để y bị tẩu hỏa nhập ma. Hãy đi đi.

Đợi hai người đi xa, lão nhân mới quay trở vào, ăn xong bèn nằm xuống, quan sát Đông Phương Thanh Vân.

Ba ngày trôi qua…

Sắc mặt Đông Phương Thanh Vân chuyển màu hồng nhuận, miệng mỉm cười hiền hòa.

Lại thêm bốn ngày nữa qua đi…

Sắc diện Đông Phương Thanh Vân tuy vẫn hiền hòa nhưng cặp mày khẽ chau lại vẻ thống khổ hiện lên, cặp mày kiếm chau lại, mắt bỗng trợn trắng…

Lão nhân vội lật đật nhảy ra sau lưng chàng, song thủ đặt nơi hậu tâm, cũng lắc đầu hành công.

Lại qua một ngày đêm…

Sắc diện Đông Phương Thanh Vân mới chuyển dần sang vẻ hiền hòa vốn có, lão nhân đồng thời cũng thu tay về, đứng lên lấy cơm.

Lão nhân dùng cơm xong, lăn ra giường ngủ vùi.

Sáu ngày lặng lẽ trôi qua…

Đến sáng ngày thứ bảy, cả hai cùng tỉnh dậy, lão nhân vừa ngồi lên, Đông Phương Thanh Vân đã vội lao tới, quì xuống chân giường, giọng cảm kích :

– Đại ân đại đức của lão ca nhi…

Lão nhân vội đỡ lấy chàng cười lớn :

– Tiểu ca nhi luôn cao ngạo hơn người, làm sao hôm nay lại quì xuống thế kia, đừng làm vậy mà lão ca nhi phải tổn thọ, hãy đứng lên rồi nói.

Đông Phương Thanh Vân bèn đáp :

– Cung kính chi bằng tuân mệnh.

Lão nhân lại nói :

– Mấy ngày nay, lão ca nhi được nhờ phúc phận của tiểu ca nhi nên thực vinh hạnh hưởng thụ cuộc sống tựa hoàng đế lão gia, cung hỉ Ban Nhược Mật La thần công của tiểu ca nhi đã thành tựu.

– Làm sao lão ca nhi biết?

– Đương nhiên Ban Nhược Mật La thần công là Phật gia công phu.

– Phật gì?

– Di Lặc Phật. Đây là tuyệt đỉnh công phu của Phật, đạo, nho hun đúc. Tiểu nhi ca đã lãnh hội được Phật công, bằng vào điểm này thì có đủ tư cách để xưng huynh gọi đệ với lão ca nhi.

– Nhưng nếu không được lão ca nhi chỉ giáo, có lẽ đã bị tẩu hỏa nhập ma.

– Tiểu ca nhi, tính ngươi thế nào thì miệng nói như vậy, được rồi thần công đã luyện thành, lão ca nhi trở về động của mình đây.

– Vì sao?

– Không sao cả, hiện tại cứ bảy ngày bọn ta gặp lại một lần, sau khi ngươi luyện xong khẩu quyết này thì có thể tùy ý hành sự.

– Khẩu quyết gì vậy?

– Vô Hình Vô Ảnh.

– Tiểu ca nhi biết rồi, có phải lão ca nhi đã lấy được Huyền Mê ma kinh không?

– Ồ? Tiểu ca nhi cũng biết ư, chẳng trách ngươi còn nhỏ tuổi mà đã cao ngạo như vậy. Nói cho ngươi hay công phu này chẳng phải chỉ một ma kinh mới có. Kỳ thực muốn luyện thành môn công phu này thì phải là người hội đủ ba loại thần công. Hiện tiểu ca nhi đã có năm thành hỏa hầu của Ban Nhược Mật La thần công thì đủ rồi, nhưng chỉ là xuyên qua chướng ngại được mà không thể đả thương, còn Ma Kinh thì cao hơn một bậc, có thể xuất chưởng hại người.

– Vì sao?

– Vì công phu này chỉ có thể tự bảo vệ mà thôi, lão ca đi đây.

Lão nhân đi rồi, chàng mới sực nhớ rằng quên chưa hỏi vì nguyên do nào mà lão bị giam ở đây, bèn gọi :

– Lão ca nhi..

Lão nhân đáp lại :

– Đừng nói nữa, hãy xem Vô Hình Vô Ảnh luyện cùng Ban Nhược Mật La thần công, bảy ngày nữa gặp lại, lão ca nhi còn thấy ngươi chưa luyện xong thì sau này đừng nói là cái gì bao la vạn tượng nữa. Hẹn tái kiến.

Quả như bình thời, nhất định Đông Phương Thanh Vân sẽ cãi lại vài câu, nhưng lúc này đã sinh lòng bội phục lão nhân, bèn nói :

– Được, đa tạ lão ca nhi.

Ngày thứ nhất, chàng học thuộc khẩu quyết.

Ngày thứ hai, chàng y theo khẩu quyết mà vận hành.

Ngày thứ ba, chàng đem Ban Nhược Mật La thần công dung hợp với khẩu quyết làm một, ngưng thần định ý, vận lực hành công…

Bảy ngày trôi qua, chàng vẫn chưa tỉnh lại.

Lão nhân tiến vào thấy chàng như vậy, không khỏi ngạc nhiên, đúng lúc ấy có tiếng Bệnh Nhược Hiệp :

– Bệnh Nhược Hiệp bái kiến Thiếu chủ.

Lão nhân vội dùng Truyền âm nhập mật nói :

– Cung hỉ Thiếu chủ ngươi thần công đã luyện thành, ngươi có biết y đã luyện được mấy thành của Ban Nhược Mật La không?

– Hai thành rồi ư?

– Gấp ba lần.

– Trời đất, sáu thành? Thực khó mà tưởng tượng.

– Đáng tiếc ngươi tới chậm bảy ngày, lão phu đã cho y luyện thêm một môn công phu, hẹn hôm nay gặp lại, nhưng y vẫn đang luyện công. Bệnh Nhược Hiệp, hãy nhớ cho kỹ, nếu có cùng y nói chuyện, chỉ được nói y mới luyện được năm thành thôi, hiểu chưa? Lão phu muốn y phải phấn đấu hơn nữa, hãy nhớ lấy.

– Bẩm Thiếu chủ lão ca, lão ca không gạt thuộc hạ chứ?

– Ngươi chỉ nói bậy, thôi đi đi.

Nói đoạn, lão quay trở vào, ăn sạch cơm rồi nằm lăn ra ngủ, sau đó tỉnh lại bèn quay về động lão.

Đông Phương Thanh Vân vẫn ngồi như tượng đá hết ngày này qua ngày nọ.

Khi chàng tỉnh lại, mở mắt ra đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng lòa, trong động thất sáng như ban ngày, nhìn rõ mọi vật, kể cả từng kẽ nhỏ trên bức thạch bích. Đông Phương Thanh Vân vui mừng kêu lên :

– Lão ca nhi, bảy ngày rồi.

Bên kia thạch bích có tiếng ồ khe khẽ, tiếp đó lão nhân nói :

– Mai gặp, cứ ngồi tiếp di, tiểu ca nhi đã ngồi mười ba ngày rồi, ngươi có thấy gì khác lạ không?

– Có, tiểu ca nhi thấy trong động sáng như ban ngày.

– Cung hỉ tiểu ca nhi đã thông sinh huyền quan rồi.

– Thật ư?

– Đương nhiên, khi hành công có thấy nóng như lửa đốt không?

– Hoàn toàn không.

– Ban Nhược Mật La của tiểu ca nhi đã tăng thêm nửa thành hỏa hầu.

– Nửa thành ư?

– Phải, chỉ cần luyện năm thành hỏa hầu đã là kinh nhân hãi thế rồi, nhưng ngươi chớ vội tự mãn, năm thành trỏ lên cứ tăng một thành thì công phu tăng gấp đôi, nhưng nửa thành thì không tăng gì cả, không nói nữa, luyện tiếp đi.

Chính ngọ ngày hôm sau, lại có lúc mang cơm đến, Đông Phương Thanh Vân chợt nghe giọng Bệnh Nhược Hiệp bên tai :

– Bệnh Nhược Hiệp tham kiến Thiếu chủ.

Đông Phương Thanh Vân cả mừng, vừa định xuống giường đến bên ô cửa, nào ngờ ý niệm vừa phát, thân hình đã đến ngay trước cửa rồi, chàng vui mừng dùng truyền âm nhập mật nói :

– Bệnh Nhược Hiệp, gần đây bên ngoài phát sinh sự gì, bốn người Tích Thư Nhân đã tới chưa?

– Cung hỉ Thiếu chủ đã luyện thành thần công, bẩm Thiếu chủ chưa phát hiện ra hành tung của bốn vị kia. Hôm nay thuộc hạ có mang tới một bình Bách Niên Hoa Lộ tửu, muốn phụng tặng Thiếu chủ lão ca, không biết lão ca có muốn không?

Giọng lão nhân vang lên gấp gáp :

– Tiểu ca nhi, kêu y để lại, muốn… muốn.. thêm hai phần cơm.

Đông Phương Thanh Vân lại hỏi :

– Chuyến này Ma cung và Quỷ lâm có thu thập được gì ở Thanh Chung không?

– Bẩm Thiếu chủ, chúng thu thập được kinh, hai cuốn?

– Ôi? Hỏng rồi? Thực vậy không?

– Bẩm Thiếu chủ, thuộc hạ nào dám lừa gạt? Sắp tới có Thập Diễm đại hội, khi đó Thiếu chủ sẽ bị đem ra xử trí. Xin hỏi với võ công hiện tại, Thiếu chủ có thể phá được cửa sắt mà ra khỏi Quỷ lâm chưa?

– Có lẽ được rồi, nhưng Thập Diễm đại hội là cái gì?

– Đại sự tại Ma cung và Quỷ lâm, đều do Thập Diễm chủ trì đại cục, nếu trước khi khai mạc đại hội, Thiếu chủ có thể rời khỏi thì tốt nhất, xem ra chủ mẫu không thể tới gặp Thiếu chủ được, trừ phi…

– Trừ phi cái gì?

– Trừ phi Thiếu chủ có mặt tại Thập Diễm đại hội.

– Thôi được, ngươi đi đi.

Đông Phương Thanh Vân đang khi ngổn ngang trăm mối bên lòng, bỗng có tiếng nói khẽ :

– Tiểu ca nhi làm gì mà ngồi ủ rũ như thế kia, ở đây có Bách niên hoa lộ tửu, chẳng phải lão ca khoa trương, ngoài Quỷ lâm ra không đâu có thứ rượu này.

Nói đoạn lão nhân châm rượu, nâng ly nói :

– Chúc cho bọn ta có rượu mà uống cạn ly?

Đông Phương Thanh Vân vội gạt bỏ mọi ưu phiền, nâng ly :

– Cạn ly.

– Hồ rượu này không được nhiều lắm, bọn ta chia đôi được không?

– Tiểu ca nhi ít uống rượu, lão ca nhi khách khí làm gì.

Lão nhân cười ha hả, đậy nắp hồ rượu lại, thận trọng bỏ vào bọc.

Đông Phương Thanh Vân lại nói :

– Lão ca nhi, tiểu ca thấy lão ca quá thần bí, quỷ dị.

– Vì sao?

– Thiết tưởng với công phu của lão ca muốn rời khỏi Quỷ lâm thực dễ như trở bàn tay, nhưng lão ca lại bị giam ở đây năm mươi năm. Đây há chẳng phải chuyện hoang đường sao?

– Nói cũng đúng, vậy lão ca sẽ nói cho tiểu ca nhi hay mình là ai, được không?

– Những mong lão ca nói rõ.

– Kỳ thực, cùng tiểu ca nhi nói chuyện chính là một sự vui vẻ nhất trần đời, vì ngươi là nghé con không sợ hổ, tiểu tử chẳng biết trời cao đất dày nhưng lại không dối trá, khẩu khí đối với lão ca vô cùng khảng khái. Nhắc tới lão ca, tiểu ca ngươi không sợ, nhưng đương kim võ lâm giang hồ, người có địa vị tối cao, vừa nghe danh lão ca là run lập cập. Bảy mươi năm trước, võ lâm chưa hề có Tam Bí mà chỉ có Tam Tôn, đó là Thiên Tôn, Địa Tôn, Nhân Tôn. Mà lão ca có võ công tối cao, thanh danh tối đại nên được xưng là Thiên Tôn. Năm xưa lão ca sáng lập ra Không Trung quỷ lâm cùng Hàn Đàm ma cung, tự mình làm Tổng giáo chủ, dương dương tự đắc…

– Sao? Lão ca là Tổng giáo chủ Quỷ lâm và Ma cung ư? Vì sao lão lại bị giam?

– Đây là một câu chuyện dài, nếu tiểu ca không thích nghe thì thôi.

– Đương nhiên tiểu ca nhi rất muốn nghe.

– Nhớ lại năm xưa lão ca oai danh hiển hách, mục hạ vô nhân, nào ngờ một ngày nọ có một nữ nhân tới, chẳng hiểu thế nào tất cả cao thủ trong Quỷ lâm vừa thấy y thị đều đứng sững như trời trồng. Đã xảy ra sự lạ đương nhiên Tổng giáo chủ phải đích thân ra. Nào ngờ lão ca vừa gặp thị, chỉ ngửi thấy một mùi hương ngây ngất, tiếp nữa lại nghe tiếng nhạc ma quái bèn biết có biến muốn vận công lại phát hiện ra bốn tên thiếu nữ lõa thể, tiếp đó thị mới xuất hiện, thu ba vừa liếc ngang Tổng giáo chủ đã ca bài ô hô ai tai. Lão ca nhi cong lưng uốn gối làm nô tài phụng thị cho thị. Song sau đó ít lâu, thị lại công khai thông dâm với toàn bộ thuộc hạ của Quỷ lâm. Đường đường là thê nhi của Thiên Tôn mà công khai lang chạ khắp thiên hạ thì lão ca còn mặt mũi nào nữa. Nhưng lão ca chẳng làm gì thị được, có vài lần nổi giận lôi đình, muốn đánh một chưởng giết chết tươi thị đi nhưng vừa gặp thị thì… lão ca…

Đông Phương Thanh Vân đỡ lời :

– Thì đứng như tượng gỗ, chẳng biết phải làm sao phải không?

Lão nhân đáp :

– Phải, tiểu ca ngươi quả là bao la vạn tượng. Sau khi rời xa thị thì lão ca lửa hận ngút trời, cũng vì vậy mà yêu phụ kia bắt đầu hận lão ca. Mấy lần định ám toán lão ca nhưng đều không được.

– Thực sao?

– Đương nhiên. Năm đó ta đã luyện Kinh Tâm Động Phách thần công đến tám thành hỏa hầu, vô luận là lúc phân tâm hay khi ngủ đều có một luồng cương khí bao bọc khắp thân châu, như vậy kẻ tám lạng người nửa cân. Sau đó lão ca giết sạch bọn gian phu, cứ một tên đến, giết một tên, hai tên đến giết hai tên, cuối cùng dâm phụ cũng tức lên như lão ca vậy, song kết quả cũng chẳng ai làm gì nổi ai.

– Hiện tại thì sao?

– Hiện tại nếu tiểu ca muốn rời khỏi Quỷ lâm thì phải không được sợ yêu phụ kia, bằng không muốn ra khỏi đây chỉ e còn khó hơn lên trời.

– Ồ? Vậy lão ca đã không thoát khỏi mê hương thì Thiên Thiên Tản Nhân làm sao có thể dễ dàng rời khỏi đây?

– Nói cho ngươi hay, đó là nữ nhân.

– Nữ nhân?

– Phải, nữ nhân há lại bị nữ nhân mê hoặc, cái gì mê hương cái gì mị công đối với nữ nhân đều là vô dụng.

– Ồ, tiểu ca có một tì nữ, võ công rất cao, đáng tiếc nàng không thể tới.

– Nếu tì nữ của tiểu ca nhi có thể được giam cầm ở Cầm Long động thì lão ca sẽ truyền cho nàng Vô Hình Vô Ảnh, sau đó để nàng đi ứng phó gặp được yêu phụ kia, nàng sẽ dốc lòng bảo vệ ngươi. Vậy nàng tên chi? Là thế nào?

– Nàng là Tiêu Phụng Hoàng, hiện là tì nữ của tiểu ca.

– Tiểu ca có dám chắc nàng sẽ vì ngươi mà tới không?

– Nhất định nàng sẽ tới. Hiện tại, tiểu ca sẽ kêu Bệnh Nhược Hiệp đi tìm nàng và kêu nàng tự tới đây. Vấn đề đã giải quyết rồi, chỉ còn đợi Bệnh Nhược Hiệp tới là tiểu ca sẽ phân phó cho y, nhưng lão ca nhi có muốn rời khỏi nơi này không? Sau khi ra khỏi đây sẽ làm gì?

– Lão ca đã có kế hoạch. Sau khi thoát khỏi đây, lão ca sẽ đi tìm hai mươi thiếu nữ, truyền cho chúng tất cả mọi tuyệt học của mình, rồi kêu chúng trong một đêm san bằng Ma cung, Quỷ lâm thành bình địa, bắt sống tiện nhân, lột da lóc thịt mụ khiến mụ sống dở chết dở.

– Vậy thì việc thoát ngục của lão ca nhi cứ để tiểu ca lo liệu.

– Sao? Một mình tì nữ của tiểu ca có thể cõng hai người bọn ta ư?

– Không, tiểu ca có sáu tì nữ, kêu hai người tới đây thì được rồi.

– Nếu lão ca nhi có thể thoát khỏi Cầm Long động thì quả là cảm kích bất tận.

– Hiện tại chưa biết có thành công hay không chưa. Đến khi thoát khỏi nơi này rồi, cảm kích cũng chưa muộn.

– Được, hiện tiểu ca nhi hãy luyện Vô Hình Vô Ảnh Ban Nhược Thần công đi. Lão ca đi đây, bảy ngày nữa gặp lại.

– Lão ca nhi, xin hỏi luyện mấy thành Vô Hình Vô Ảnh thì có thể xuyên thạch bích được?

– Năm thành thì được rồi.

– Hiện tiểu ca đã có mấy thành rồi?

– Lão ca chẳng đã nói rằng Ban Nhược thần công tới đâu thì Vô Hình Vô Ảnh đạt tới đó ư? Lão ca đi đây.

Đông Phương Thanh Vân biết mình đã luyện công thành tựu, lòng cảm thấy được an ủi phần nào.

Buổi sớm ngày nọ, thanh âm Bệnh Nhược Hiệp lại vang lên :

– Tham kiến Thiếu chủ.

Đông Phương Thanh Vân cả mừng vội nói :

– Bệnh Nhược Hiệp, bổn Thiếu chủ có một sự tình muốn giao cho ngươi thi hành.

Hãy nghe đây, trong mười lăm tùy tùng ở Quỷ lâm này, có ai có thể đào thoát khỏi Quỷ lâm không?

– Bẩm Thiếu chủ, có Truy Hồn Sĩ, y là người được tin dùng ở Quỷ lâm, y thường được phái ra ngoài liệu sự, thỉnh Thiếu chủ hạ lệnh.

– Hãy kêu y đi tìm Tiêu Phụng Hoàng một trong sáu tì nữ của Tọa Long Sinh ở Dương Tử trấn tại tỉnh Sơn Đông, nói với Tiêu cô nương rằng ta muốn gặp. Tiêu cô nương hãy lựa một người nữa, sau đó dùng kế tiềm nhập vào Cầm Long động, rõ chưa?

– Tuân lệnh Thiếu chủ.

– Cầm Long động này có cả thảy bao nhiêu gian ngục thất?

– Bẩm Thiếu chủ, hơn năm mươi. Thiếu chủ muốn hỏi gì nữa không?

– Được rồi, ngươi đi đi.

Sau khi Bệnh Nhược Hiệp đã đi khỏi, lão nhân nói giọng run run :

– Tiểu ca nhi thực là thiên tư tuyệt đỉnh, lão ca tự đóan vận mạng một trăm lẻ…

(thiếu trang 91-94)

… chàng muốn sống hơn nữa, nhưng chàng cũng không quên trách nhiệm mình phải gánh vác đảm đương trong cuộc sống sắp tới.

Truy Hồn Sĩ ngày đêm sẽ vì Đông Phương Thanh Vân đi tìm Tiêu Phụng Hoàng.

Chàng đã chỉ điểm cặn kẽ nơi chốn cùng phương cách nên Truy Hồn Sĩ sẽ không phải tốn hao nhiều công sức là có thể tìm được Tiêu Phụng Hoàng.

Đây là hy vọng thứ nhất.

Trong vài ngày nữa thân sinh mẫu thân chàng sẽ tới, hy vọng lớn nhất của chàng chẳng phải sắp thành hiện thực rồi ư? Từ khi chào đời đến nay đã tròn mười tám năm, vậy mà chàng chưa từng gặp mẫu thân một lần, sự tình này thực khiến người phải thương tâm, đau lòng. Từ mẫu thân chàng có thể dò hỏi tung tích của phụ thân, đây chẳng những là hy vọng của riêng chàng mà còn là hy vọng của toàn thể võ lâm giang hồ.

Đây là hy vọng thứ hai.

Từ sau khi bị giam cầm trong Cầm Long động, võ công của chàng đã tăng tiến phi thường, đây đương nhiên là do lão nhân bên kia tường trợ lực. Hơn nữa, nhân họa mà được phúc, quen biết với kỳ nhân, từ nay về sau có thể lợi dụng khung cảnh thanh tịnh tại Cầm Long động rèn luyện võ công cao hơn nữa, để có thể nhân đó mà hiển dương võ lâm chánh nghĩa. Đây là niềm hy vọng thứ ba.

Con người sinh ra ai cũng có hy vọng và mục đích, cuộc sống có hy vọng và mục đích là cuộc sống có ý nghĩa, huống hồ Đông Phương Thanh Vân lại có tới ba niềm hy vọng, cùng mục đích cao cả.

Thời gian lặng lẽ trôi qua. Tới một buổi chiều nọ ngoài ngục thất có tiếng Bệnh Nhược Hiệp :

– Tham kiến Thiếu chủ.

Đông Phương Thanh Vân cả mừng, vội hỏi :

– Bệnh Nhược Hiệp, Truy Hồn Sĩ thế nào rồi?

Lúc này lão nhân cũng đã xuyên qua thạch bích tới bên chàng, chỉ nghe Bệnh Nhược Hiệp đáp :

– Bẩm Thiếu chủ, Truy Hồn Sĩ chưa có tin tức, có thể đêm nay chủ mẫu sẽ tới, thỉnh Thiếu chủ chuẩn bị…

– Làm sao ngươi biết?

– Bẩm Thiếu chủ, thuộc hạ nghe được Lâm chủ và Thiếu Lâm chủ thương lượng như vậy. Thuộc hạ xin cáo từ, còn một điều nữa, đại hội Thập Diễn sẽ khai hội sau ba ngày nữa, thuộc hạ không thể lưu lại lâu hơn, xin Thiếu chủ lượng thứ.

Bệnh Nhược Hiệp đi rồi, Đông Phương Thanh Vân ngồi chờ đợi giây phút trọng đại, thời gian chậm chạp trôi đi, cứ mỗi một khắc qua đi, một vành đai vô hình lại bóp nghẹt con tim chàng, toàn bộ tâm trí chàng căng thẳng tựa dây đàn, sự chờ đợi thiêu cháy lòng người.

Rốt cuộc, thanh âm của Bệnh Nhược Hiệp vang lên :

– Bẩm Thiếu chủ, chủ mẫu giá lâm…

Đông Phương Thanh Vân lật đật xuống giường, con tim thiếu chút nữa muốn nhảy ra ngoài vì quá hồi hộp :

“Mẫu thân, hài nhi đã chờ đợi điều này đã bao năm?”

Tiếng loảng xoảng vang lên, tấm cửa sắt mở ra, lúc này chỉ thấy hai nữ nhân bước vào yểu điệu thướt tha, gót sen khẽ chuyển, một người chính là Lãnh Tuyết Quyên, người còn lại là một thiếu phụ lối chừng ba mươi tám tuổi, dung mạo tuyệt trần, phong thái cùng cử chỉ toát đầy vẻ uy nghi khiến người phải kính yếu và bội phục.

Đông Phương Thanh Vân đứng im bất động.

Thiếu phụ dừng lại cách chàng hai thước, đưa mắt nhìn chàng hồi lâu, rất lâu, lệ đã rưng rưng… Cuối cùng… những giọt lệ long lanh lăn dài theo gò má lã chã tuôn rơi.

Đông Phương Thanh Vân kêu lên run run :

– Mẫu thân…

Vừa kêu chàng vừa lao tới.

Thiếu phụ cũng đưa hai cánh tay ngà ngọc ra ôm lấy chàng, cất giọng nghẹn ngào :

– Thanh Vân nhi, hãy tha thứ..

Đông Phương Thanh Vân thấy bao niềm hạnh phúc cũng sự ấm áp dâng lên trong lòng, lần đầu tiên chàng gặp mẫu thân, chàng xúc động đến rơi lệ.

Sau một hồi lâu, Đông Phương Thanh Vân mới bình tĩnh lại, chàng rời xa mẫu thân, mời mẫu thân và Lãnh Tuyết Quyên ngồi xuống giường, còn chàng ngồi xuống ghế đá, trong nhất thời không nói nên lời.

Thiếu phụ lên tiếng trước :

– Thanh Vân nhi, dưỡng phụ dưỡng mẫu gần đây thế nào?

Đông Phương Thanh Vân vừa nghe nhắc tới dưỡng phụ, dưỡng mẫu nỗi đau thương lại trào dâng, chàng than thở :

– Dưỡng phụ bị giết, dưỡng mẫu bị cướp đi, chẳng lẽ nương mẫu không biết thực ư?

Thiếu phụ thở dài :

– Thanh Vân nhi, con biết việc mẫu thân kết hợp với phụ thân rốt cục là một tấm thảm kịch. Nên sau khi sinh hạ con không lâu, thì mẫu thân ôm con tới nhờ vị bằng hữu của phụ thân con dưỡng dục, dưỡng phụ dưỡng mẫu của con chính là Nam Cung đại hiệp phu thê. Nào ngờ cuối đời, họ lại kết thúc bi thảm đến vậy mà mẫu thân lại không hề hay biết.

Ngưng một chút, thiếu phụ cất giọng trầm trọng :

– Thanh Vân nhi, kẻ nào đã giết dưỡng phụ, gia hại dưỡng mẫu của con?

– Hài nhi không biết, mẫu thân có thể đóan là ai không?

– Nam Cung phu thê cả đời không hề có cừu nhân, nhưng Nam Cung phu nhân khi còn trẻ từng có qua một đoạn cố sự, chẳng lẽ vì việc này mà để lại hậu hoạn ư?

– Xin mẫu thân hãy nói rõ một chút.

– Mẫu thân cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết khi xưa dưỡng mẫu của con có giao tình với Giao Long bảo chủ Tư Mã Dung, sau đó lại đính ước chung thân với Nam Cung Phong tiên sinh. Tư Mã Dung ôm mối hận trong lòng, từng tìm Nam Cung Phong để phân cao thấp, sau vì không phải là đổi thủ nên y bỏ đi.

– Xin hỏi, Giao Long bảo hiện vẫn tồn tại trong võ lâm phải không?

– Phải.

Lúc này bên tai chàng vang lên giọng mẫu thân, bà đang dùng Truyền âm :

– Thanh Vân nhi, con có thể nghe ta nói không?

– Xin mẫu thân cứ nói.

– Ta đã an bài đêm nay con hãy thoát khỏi Quỷ lâm, con thấy sao?

Đông Phương Thanh Vân lúc này cũng đã dùng truyền âm nhập mật :

– Điều này khoan hãy nói tới, mẫu thân có thể nói cho con hay hành tung của phụ thân không?

– Phụ thân con ư?

– Chẳng lẽ mẫu thân không biết?

– Đúng vậy? Cứ đến tiết Trung Thu hàng năm là phụ thân con đến tìm ta, mười mấy năm nay đều vậy, chưa từng gián đoạn. Ta cũng từng hỏi về hành tung của ông ấy, nhưng chưa bao giờ phụ thân con chịu nói.

– Điều này…

– Thanh Vân nhi, con cứ an tâm, võ công của phụ thân đã đạt tới cảnh giới không sợ yêu nữ, sẽ có một ngày hai người gặp nhau.

– Hài nhi sẽ gặp phụ thân ở đâu?

– Vu Sơn Vọng Hà Phong – Nơi đây cũng là Vu Sơn mà?

– Phải, Quỷ lâm ở trên Vu Sơn Chi Phụng Phong. Ma cung trên Vọng Hà Phong, hôm nay con có định thi hành kế hoạch của ta không?

– Mẫu thân, hài nhi đã có kế hoạch khác.

– Vì điều gì vậy?

– Hài nhi đang luyện Ban Nhược Mật La thần công, không thể gián đoạn, mà Cầm Long động là nơi luyện võ công tốt nhất.

– Nhưng mà con sắp nguy tới tính mạng rồi.

– Ngoài yêu nữ ra, hài nhi có thể ứng phó tất cả, mẫu thân có thể cho hài nhi hay có cách nào đó ứng phó với yêu nữ không?

– Muốn đối phó với yêu nữ, chỉ có luyện được Vô Sắc Vô Tướng thần công, nhưng trước hết phải luyện thành Vô Hình Vô Ảnh thần công đã, sau mới có thể luyện thành Vô Sắc Vô Tướng thần công.

– Hài nhi đã luyện thành Vô Hình Vô Ảnh rồi.

– Vân nhi?

– Hài nhi có thể tùy ý xuyên qua bất kỳ chướng ngại vật nào.

– Thực ư?

– Bẩm mẫu thân, hài nhi có thể cho mẫu thân coi.

– Thử thế nào?

– Hài nhi sẽ dùng hai chân xuyên qua mặt ghế đá được không?

– Được.

Đông Phương Thanh Vân đứng lên trên mặt gh

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN