Âm Dương Tam Thư Sinh - Chương 9: Quần nữ tranh nam
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Âm Dương Tam Thư Sinh


Chương 9: Quần nữ tranh nam


Một dòng suối uốn lượn theo địa hình, sát bên bờ suối là những gốc cổ tùng, bốn bề dã thảo xanh rờn, cách bờ suối không xa lắm là một tòa bảo lớn đứng sừng sững, trơ trọi. Đây chính là Thiên hạ đệ nhất Giao Long bảo, tương truyền Giao Long bảo là một trong ba đại bảo lớn nhất võ lâm mà Giao Long bảo đứng đầu.

Bỗng trước bảo có ba bóng người lướt tới nhanh như chớp, chính là Đông Phương Thanh Vân và hai tì nữ. Đông Phương Thanh Vân dừng lại, đảo mắt quan sát tứ bề một lượt rồi nói :

– Tiêu, Lâm hai cô nương, chúng ta vào bảo đi.

Vừa nói chàng vừa tung mình lên, thân hình tựa như đại bàng vỗ cánh, thoáng chốc đã bay cao hơn mười trượng. Tiêu, Lâm nhị vị cô nương đều như tiên nữ lướt song song bay lên nhảy vào trong bảo.

Đông Phương Thanh Vân vừa ổn trọng cước bộ, đã có tiếng quát vang trời cất lên :

– Bằng hữu phương nào vô cớ xâm nhập bổn bảo?

Đông Phương Thanh Vân ngước mắt trông ra đã thấy hai tên đại hán đứng cách mười hai trượng phía trước, chàng bèn cất giọng lạnh lẽo.

– Các ngươi hãy kêu Tư Mã Dung lão quỷ ra đây?

Lúc này trời đã rạng sáng, ánh bình minh đã soi rõ mặt người.

Hai tên đại hán thấy một thiếu niên ăn vận tồi tàn, dám mở miệng ngạo cuồng, bèn chẳng nói chẳng rằng lao tới tựa hổ đói vồ mồi, chớp mắt đã công liền bốn chưởng.

Đông Phương Thanh Vân khẽ hừ một tiếng, vận thần công, đứng im bất động. Chỉ nghe hai tiếng binh binh, hai đại hán bị sức phản chứng của chưởng lực phải thối lui mấy bước, ngã ngồi xuống đất. Đúng lúc ấy, một thanh âm nhỏ nhẹ ôn hòa vọng tới :

– Các hạ có phải là Đông Phương Thanh Vân hồi đêm đã giết Bắc Tú cùng Giao Long song tôn không?

Lời vừa dứt một trung niên hán tử thân hình thanh tao hiện ra.

Đông Phương Thanh Vân đáp :

– Đúng vậy, ngươi là Giao Long bảo chủ Tư Mã Dung hả?

Trung niên hán tử đáp :

– Đúng vậy, xin hỏi các hạ có việc gì mà giá lâm tệ bảo?

Đông Phương Thanh Vân chẳng nói chẳng rằng, song thủ cất lên ngang ngực đẩy mạnh ra, một luồng kình phong réo lên ồ ồ, cuốn về phía Tư Mã Dung. Trung niên hán tử, Tư Mã Dung biến sắc, vội tung mình lùi lại hai thước quát :

– Các hạ muốn gì?

Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng đáp :

– Chẳng lẽ ngươi còn chưa biết? Bổn thiếu gia không giết người vô cớ, mau động thủ, bổn thiếu gia không có thời gian giỡn chơi với ngươi.

Tư Mã Dung gằn giọng :

– Thinh danh của các hạ sớm đã vang dội võ lâm, người người khâm phục, vậy mà hôm nay vì sao chưa phân rõ trắng đen như vậy, có việc gì cũng phải nói rõ mới được.

Đông Phương Thanh Vân gầm lên :

– Nói rõ, hừ, ngươi chỉ vì dục vọng đã hèn mạt âm mưu giết chết nghĩa phụ ta, bắt cóc nghĩa mẫu ta, chẳng lẽ ngươi còn chối ư?

– Nghĩa phụ của các hạ là ai?

– Phu thê Nam Cung?

Tư Mã Dung biến sắc nói :

– Các hạ phải chăng muốn nói Nam Cung Phong tiên sinh bị sát hại. Nam Cung phu nhân bị bắt cóc ư?

Thanh âm mang vài phần gấp gáp run rẩy, Đông Phương Thanh Vân tuy nộ khí xung thiên cũng phát giác giọng nói của Tư Mã Dung có điều kỳ dị, chàng lạnh lùng :

– Lẽ nào không phải do ngươi làm?

Tư Mã Dung vội lao tới, giọng run rẩy :

– Nam Cung phu thê làm sao mà chết?

Đông Phương Thanh Vân càng thêm nghi hoặc, chàng thấy Tư Mã Dung lời lời đều phát tự đáy lòng, bèn nói :

– Ngươi còn chưa trả lời cho ta hay có phải ngươi hãm hại Nam Cung phu thê không?

Tư Mã Dung mắt rưng rưng lệ, giọng nghẹn ngào :

– Nhị ca vì sao mà chết, từ khi ca ca nghe lời người gièm pha cùng đệ động thủ, sau đó bỏ đi tiểu đệ lúc nào cũng dò hỏi tung tích để giải thích hiểu lầm, nhưng, nhưng ca ca đã chết mà không kịp nói lời giã biệt… Đông Phương Thanh Vân vì sao các hạ lại cho rằng tại hạ hãm hại ca ca.

– Vì ngươi từng đem lòng yêu mến Nam Cung phu nhân?

Tư Mã Dung cất giọng thê lương :

– Phải, tại hạ tuy đem lòng thương yêu nhị tẩu, nhưng đó là việc xảy ra trước khi họ kết nghĩa trăm năm, sau đó tại hạ nghĩ rằng nhị tẩu gả cho nhị ca hay gả cho tại hạ cũng đều đáng mừng cả, do vậy tại hạ bèn tới chúc mừng. Nào ngờ, khi tại hạ tìm đến thì phát sinh sự cố.

Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng hỏi :

– Sự gì?

Tư Mã Dung thở dài :

– Ôi, nhắc tới tại hạ lại thấy lòng đau, tại hạ cùng Nam Cung tiên sinh kết nghĩa huynh đệ, bị hiểu lầm mà thành ra cừu địch, khi nhị ca thấy tại hạ thì bèn nói rằng có phải tại hạ đến tỉ kiếm với mình không, khi đó tại hạ cho rằng nhị ca nói đùa do vậy cũng cười nói rằng đến để so kiếm cùng chúc mừng. Nam Cung nhị ca chẳng nói chẳng rằng tuốt kiếm công liền. Khi đó tại hạ cả kinh biết rằng nhị ca đã hiểu lầm, do vậy tại hạ vừa tránh vừa giải thích. Nhưng nhị ca chẳng đếm xỉa lấy nửa lời, sau tại hạ phải bỏ ra xa, hỏi vì cớ gì nhị ca động thủ. Nam Cung nhị ca nói rằng muốn tiêu diệt tình địch. Lúc ấy tại hạ thực có khổ mà không nói ra được, tiếp đó tại hạ hỏi mấy câu nữa, song nhị ca chẳng trả lời. Vì vậy tại hạ cũng bực tức bỏ đi. Khi ấy tại hạ nghĩ rằng đợi khi Nam Cung nhị ca bình tĩnh lại rồi giải thích cũng không muộn. Cách một năm tại hạ tới tìm thì Nam Cung nhị ca đã dọn đi nơi khác, nay tại hạ lại thấy các hạ tới đòi báo cừu, vậy xin hỏi các hạ nghe ai nói.

Đông Phương Thanh Vân bán tín bán nghi đáp :

– Vốn bổn thiếu gia cũng không biết, nhưng được nghe mẫu thân nói rằng ngươi có ân oán với nghĩa phụ nghĩa mẫu, đêm qua phía cửa Đông gặp Bắc Tú cùng hai lão dâm ma, chính chúng đã chứng thực.

Tư Mã Dung cất giọng giận dữ :

– Lòng lang dạ sói.

– Bắc Tú chẳng phải là Thiếu bảo chủ sao?

– Y là hài tử của đại huynh tại hạ, tại hạ đem y về nuôi dưỡng đến lớn, nào ngờ y lại không theo chính đạo, chuyên gian dâm kết đảng với song tôn hành ác, muốn đoạt lấy ngôi Bảo chủ của tại hạ, vì tại hạ cô thế đành im lặng không nói, đêm qua các hạ trừ đi hậu hoạn lòng mừng khôn xiết, chính đang muốn đi bái tạ thì các hạ tới.

Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng :

– Thực không phải ngươi là kẻ chủ mưu sao?

Tư Mã Dung đáp :

– Tại hạ chưa từng hổ thẹn với chính mình, tại hạ không phải là kẻ bất nhân bất nghĩa.

– Làm sao ta tin được.

Đột nhiên sau lưng chàng một thanh âm sắc nhọn cất lên :

– Di lão thân có thể bảo đảm Tư Mã Dung không phải là kẻ bất nghĩa.

Đông Phương Thanh Vân giật mình quay lại thì thấy Tiêu Sương La Sát đã đứng đó từ bao giờ. Lại nghe Tiêu Sương La Sát nói :

– Tiểu tử, võ công của ngươi đã cao siêu phi phàm, báo cừu tuy là đại sự cũng không nên gấp, đợi đến khi làm rõ chân tướng thì báo cừu cũng không muộn, thiên hạ rộng lớn nhưng chỉ cần ngươi nói một câu, thất đại môn phái sẽ hợp lực điều tra rõ sự này.

Đông Phương Thanh Vân lại hỏi :

– Ngươi nói nghĩa phụ của ta là nhị ca, vậy đại ca là ai?

Tư Mã Dung nói :

– Thiên Độc thư sinh, Chung Tú Lữ.

– Phải chăng y là phụ thân của Bắc Tú Chung San Huy.

– Đúng vậy?

– Hừ, cha nào tất có con nấy, đây cũng là mối khả nghi, song ngươi cũng vẫn chưa thoát khỏi bị liên lụy, có một ngày bổn thiếu gia có chứng cớ là do ngươi làm kẻ chủ mưu, ta thề sẽ phanh thây ngươi làm trăm mảnh.

– Đương nhiên, nhưng các hạ có thể kể lại tỉ mỉ mọi sự cho tại hạ biết được không?

Đúng lúc ấy, một bóng người tiến vào Giao Long bảo, người này chính là Thiên Độc thư sinh, Tiêu Sương La Sát vừa thấy lão, bèn nói :

– Lão quỷ, ngươi cũng tới đây sao?

Thiên Độc thư sinh lẳng lặng không đáp, tiến tới gần Đông Phương Thanh Vân.

Đông Phương Thanh Vân đang kể lại sự tình nghĩa phụ bị giết ra sao, nghĩa mẫu bị bắt như thế nào mà nhất nhất kể lại, khiến Tư Mã Dung luôn miệng thở dài.

Thiên Độc thư sinh đã ngấm ngầm nuôi ý hãm hại Đông Phương Thanh Vân, lão từ từ dịch chuyển cước bộ tới sau lưng chàng, đợi cơ hội ám toán. Lúc ấy Đông Phương Thanh Vân kể đến chỗ thương tâm nhất thì nước mắt chan hòa, thân hình run bần bật.

Tiêu Phụng Hoàng thấy vậy bèn bước đến, rút khăn ra lau nước mắt cho chàng, dịu dàng nói :

– Tướng công hãy bình tĩnh, cường địch đang ở trước mặt.

Thiên Độc thư sinh đang muốn hạ thủ, chợt nghe như vậy bất giác giật mình biến sắc, chỉ là lão vốn có tật giật mình, nghe người nói trúng tim đen thì không khỏi kinh hãi. Tiêu Sương La Sát thấy lão khác thường bèn bước tới hỏi :

– Lão quỷ, ngươi muốn làm gì vậy?

Thiên Độc thư sinh đang khi hối hận đành bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở, lập tức quát :

– Kiếm y đòi nợ?

Đông Phương Thanh Vân quay phắt lại, lạnh giọng :

– Ngươi muốn báo cừu cho nhi tử thì cứ kiếm bổn thiếu gia là được.

Thiên Độc thư sinh tức giận, sát cơ lóe lên trong mắt, lão thầm nghĩ :

“Ta không lợi dụng cơ hội này để hạ sát tiểu tạp chủng chỉ e sau này hắn điều tra ra ta là kẻ chủ mưu hãm hại Nam Cung phu thê thì hỏng”

Nghĩ tới đây, lão chẳng nói chẳng rằng lập tức động thủ, tả thủ bỗng phóng ra, xỉa tới huyệt khí bái, đồng thời hữu thủ vung lên vỗ xuống Thiên linh cái của Đông Phương Thanh Vân. Công thế uy mãnh, xuất thủ nhanh như chớp giật.

Đông Phương Thanh Vân hoàn toàn không ngờ lão sẽ xuất thủ mà không kể gì tới qui cũ giang hồ, nên đã bị trúng đòn. Trong lúc hoàn toàn không giới bị, chỉ nghe một tiếng hự… thân hình chàng tựa diều đứt dây bay ra xa bốn trượng.

Tiêu Phụng Hoàng kinh hãi vội phi thân tới đỡ. Lâm Nhật Hoa hét :

-Vô sỉ, ngươi dám ám toán Thiếu chủ…

Lời nói chưa dứt nàng vung song thủ phát liền hai chưởng. Sự tình diễn biến quá bất ngờ, khiến Tiêu Sương La Sát trở tay không kịp đứng ngẩn người nhìn. Đã nghe Thiên Độc thư sinh cười nhạt :

– Tiểu nha đầu, ngươi muốn chết sao?

Vừa nói lão vừa đề tụ đủ mười thành công lực công ra một chưởng, lão biết vô độc bất trượng phu, nên muốn một chưởng này phải đả thương Lâm Nhật Hoa để diệt trừ hậu hoạn. Nào ngờ khi chưởng phong va chạm, Thiên Độc thư sinh cảm thấy một luồng lực đạo mãnh liệt ập tới, khiến lão lảo đảo thoái lui hai bước, mà Lâm Nhật Hoa chỉ thóai bộ nửa bước, thực là sự tình vượt khỏi mọi tiên liệu của Thiên Độc thư sinh.

Chỉ nghe Lâm Nhật Hoa quát :

– Súc sinh, mau thường mạng?

Song chưởng múa tít tiếp tục công kích. Lúc này Tiêu Phụng Hoàng đã đỡ được Đông Phương Thanh Vân, chỉ nghe chàng nói :

– Tiêu cô nương, hãy bảo vệ…

Vừa nói chàng vừa ngồi xuống vận công điều tức. Thiên Độc thư sinh nằm mộng cũng không thể ngờ tiểu nha đầu tuổi mới đôi mươi mà lại có nội công thâm hậu đến vậy, bèn không dám khinh địch thấy Lâm Nhật Hoa vung chưởng tấn công, lão chỉ cười nhạt một tiếng, song thủ hợp lại theo thế “Đồng Tử Bái Quan Âm” rùng mình xuống tấn, vận lực đẩy ra một chưởng nghênh tiếp chưởng lực của Lâm Nhật Hoa.

Hai luồng kình phong giao nhau, chỉ nghe một tiếng ầm, cát bụi tung mù trời, mặt đất rung từng chập, chưởng thanh tựa sấm rền. Thiên Độc thư sinh đứng không vững lảo đảo thoái lui mấy bước. Lâm Nhật Hoa cũng thoái lui hai bước, so ra nàng đã chiếm thế thượng phong. Thiên Độc thư sinh thấy thế bất lợi, vừa khi định quay người đào tẩu, bỗng nghe Tiêu Sương La Sát rít lên :

– Súc sinh, ngươi ác còn hơn cầm thú, tiếp chiêu.

Lời vừa dút, quái ảnh cuốn tới trùng trùng, hàn quang phát ra ghê rợn. Thiên Độc thư sinh cả kinh :

– Chúng ta là cố giao, ngươi điên rồi sao?

Tiêu Sương La Sát thêm ba thành công lực, miệng quát :

– Khi trước lão nương có mắt như mù, hiện tại mới thấy ngươi còn thua loài chó, tiếp chiêu.

Chỉ trong nháy mắt, song phương đã công kích hơn ba mươi chiêu. Đông Phương Thanh Vân sau khi vận công điều tức mấy lượt mới phục hồi công lực, tinh thần hứng khởi. Chàng mới gầm lên một tiếng tựa rồng ngâm hổ rống, thân hình theo tiếng gầm nhảy vọt lên cao, xoay tít, chợt nhanh như điện lao xuống, chỉ nghe ầm ầm, tiếp đó hai tiếng hự, Thiên Độc thư sinh và Tiêu Sương La Sát bỗng nhiên rời nhau ra ai nấy đều lảo đảo thoái lui hơn ba thước. Mà Đông Phương Thanh Vân đứng sừng sững giữa trường đài, tựa cây ngọc trước gió, chàng trừng mắt nhìn thẳng vào mặt Thiên Độc thư sinh quát :

– Tiêu Sương tiền bối nói không sai, ngươi quả nhiên còn thua loài cẩu tạp chủng.

Ngươi tránh nạn trong phòng ta, người của ta lại còn giải nguy cho ngươi, vậy mà ngươi đem oán báo ân, ám toán ta, bổn thiếu gia thề hôm nay sẽ phân thây ngươi. Trước khi chết có gì trăng trối nói mau.

Thiên Độc thư sinh kinh tâm động phách, lão không ngờ một thiếu niên vắt mũi chưa sạch, miệng còn hôi sữa mà đã luyện được một thân kim cương bất hoại, lão quá kinh hãi không nói được câu nào.

Đông Phương Thanh Vân cười gằn :

– Chẳng phải bổn thiếu gia tàn độc mà là súc sinh ngươi quá ư gian hiểm, hôm nay ngươi chết cũng không oán được ta.

Dứt lời, song chưởng vận đủ mười thành công lực đẩy ra, miệng quát :

– Cẩu tạp chủng, tiếp chưởng.

Thiên Độc thư sinh nào dám nghênh tiếp, tung mình né tránh. Cùng lúc ấy từ đâu vẳng lại một thanh âm nhu hoà nhã :

– Đông Phương Thanh Vân, ngươi ở đâu…

Đông Phương Thanh Vân bất giác đứng sững người như bị sét đánh. Thiên Độc thư sinh bèn thừa cơ tung mình vuột khỏi tường thành đào tẩu.

Một mùi hương kỳ dị theo gió thoảng tới.

Bỗng một tiếng rú thê thiết vang lên, mọi người thảy đều đã biết Thiên Độc thư sinh đã lọt vào tay Hận Thiên Nữ, vì mùi hương chưa nồng nên thần trí của Đông Phương Thanh Vân vẫn tỉnh táo, chàng vội nói :

-Tiêu, Lâm cô nương mau nghe lệnh.

Tiêu Phụng Hoàng và Lâm Nhật Hoa bèn quì xuống, Đông Phương Thanh Vân nói :

– Hai cô nương hãy cùng Tiêu Sương tiền bối rời khỏi đây ngay.

Tiêu Phụng Hoàng biến sắc :

– Thiếu chủ…

Đông Phương Thanh Vân ngắt lời :

– Không được trái lệnh. Tiêu Sương tiền bối không chịu đi thì dùng võ công đem đi, mau tuân lệnh.

Tiêu, Lâm hai vị cô nương nào dám cãi lệnh, đành nói :

– Tuân lệnh, Thiếu chủ…

Nên biết khi xưa Tam Bí võ công cái thế nên mệnh lệnh nặng tựa Thái Sơn, môn đồ phải tuyệt đối chấp hành, không được trái lệnh. Tiêu, Lâm hai vị cô nương đã được Tọa Long Sinh nuôi dạy từ nhỏ nên việc phục tùng mệnh lệnh đã là thói quen.

Do vậy Tiêu, Lâm hai vị cô nương đành phải rời xa, nước mắt lưng tròng mà đi.

Trong chớp mắt mê hương mỗi lúc một nồng, khiến Đông Phương Thanh Vân toàn thân mềm nhũn, công lực tiêu tán. Lúc này Hận Thiên Nữ đã xuất hiện, vừa thấy Đông Phương Thanh Vân, mụ cười tươi như hoa, tiến tới ôm lấy chàng.

Đông Phương Thanh Vân tuy lửa hận thiêu cháy tâm can, nhưng tứ chi vô lực, đành giương mắt đứng nhìn.

Hận Thiên Nữ dịu dàng nói :

– Rốt cục, tiện thiếp đã tìm được tướng công.

Nói đoạn Hận Thiên Nữ thi triển khinh công đem Đông Phương Thanh Vân rời khỏi Giao Long bảo.

Lưng chừng ngọn Vọng Hà phong tại Vu Sơn, thời gian vào lúc hoàng hôn, mây ngũ sắc phủ kín bầu trời. Gió vi vút thổi qua một gian nhà cỏ, cuốn tung bức rèm lụa, trong gian phòng có đặt một chiếc giường trang trí tinh xảo, trên giường có một thiếu niên đang ngủ, chàng chính là Đông Phương Thanh Vân.

Đã thấy Đông Phương Thanh Vân tựa hồ vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, chàng mở mắt ra, ngạc nhiên không biết nơi này là đâu, tại sao mình lại nằm đây? Khi chàng bật dậy, mới phát giác toàn thân mềm nhũn, muốn cất tiếng gọi cũng chỉ phát được mấy tiếng ú ớ vô nghĩa. Sau thoáng kinh hoàng, chàng gắng gượng bò lên. Hiện thời chàng biết mình đang ở đâu, và cũng biết rằng chỉ vì sự nông nổi nhất thời, trúng phải mê hương, lọt vào tay Hận Thiên Nữ. Lúc này bỗng nghe tiếng lạch cạch, cửa phòng khẽ mở ra, trên khuôn cửa xuất hiện một mỹ nhân ăn vận cực kỳ sang trọng, nữ nhân chính là Hận Thiên Nữ. Hận Thiên Nữ xông qua đám màn trướng bước tới trước giường dịu dàng :

– Tướng công đã tỉnh giấc rồi ư?

Đông Phương Thanh Vân lại thấy mùi hương kỳ dị xộc vào mũi, chàng vội vận công bế khí. Hận Thiên Nữ mỉm cười dâm đãng, sóng mắt tình tứ đưa ngang, mụ bỗng đưa đôi tay trắng nõn ra ghì lấy đầu Đông Phương Thanh Vân áp vào ngực mình, thần trí Đông Phương Thanh Vân quay cuồng chao đảo…

Vầng thái dương đã trốn vào trong mây, trên đường sơn đạo khúc khuỷu nơi sường núi hiện ra hai bóng ảnh đang phi thân lao đi như tên bắn, chỉ trong nháy mắt đã có thể thấy rõ hai người này là ai.

Đó là hai thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, thanh tú siêu phàm, người đi trước là Tiêu Phụng Hoàng, người sau là Lâm Nhật Hoa.

Vẻ mặt cả hai đều lộ vẻ sầu thương, đã nghe Tiêu Phụng Hoàng thở dài :

– Lãnh Tuyết Quyên nói không thấy Thiếu chủ ở Quỷ lâm và Ma cung, mà Hận Thiên Nữ mười ngày nay cũng không xuất hiện, chẳng lẽ mụ còn có nơi ẩn thân khác sao?

Lâm Nhật Hoa nói :

– Có lẽ như vậy, đến loài mèo hoang còn có mấy cái hang thì đường đường một Tổng giáo chủ không có lấy vài ngôi biệt điện hay sao?

Trong lúc uất hận Lâm cô nương đã ví Hận Thiên Nữ chẳng khác loài mèo hoang.

Đã thấy Tiêu Phụng Hoàng gật đầu :

– Nhưng chúng ta lại không biết ở đâu.

Khi xuyên qua một cánh rừng khá rậm rạp, cả hai bỗng phát hiện trước ngoài một trăm trượng có một căn lầu các trang nhã, phát hiện này khiến họ cùng có một tia hy vọng mong manh, chợt đâu một làn gió thoáng qua mang theo mùi hương ngây ngất, cả hai cùng nhìn nhau, khẽ ồ một tiếng. Lâm Nhật Hoa nhất thời cao hứng vừa định lao tới, thì Tiêu Phụng Hoàng giữ lại, hạ giọng :

– Đừng xung động, cường địch ở trước mặt, chớ nên khinh xuất.

Lâm Nhật Hoa bèn hỏi :

– Vậy phải làm sao?

– Lâm muội muội, võ công của chúng ta so với Hận Thiên Nữ thì thế nào?

– Không rõ, chúng ta chưa bao giờ dùng tới toàn lực.

– Hận Thiên Nữ có Hữu Hình Vô Ảnh thần công.

– Phải rồi, vậy thì lúc nào mụ cũng có thể đưa chúng ta về Diêm phủ.

– Đúng vậy, nếu chúng ta mạo hiểm mà thất bại thì ai cứu Thiếu chủ? Do vậy chúng ta chỉ được phép thành công mà không được phép thất bại.

– Vậy thì chúng ta hãy chờ đợi cơ hội thâm nhập vào căn phòng giam Thiếu chủ. Tỷ tỷ cứu Thiếu chủ, phát huy thần công nhanh chóng thoát khỏi hiểm địa, còn muội sẽ cản hậu để kéo dài thời gian.

– Được, cứ vậy mà thi hành.

Thời gian trôi nhanh vùn vụt, chẳng mấy chốc đã đến lúc lên đèn. Tiêu, Lam hai vị cô nương ngưng thần quan sát căn lầu.

Đông Phương Thanh Vân ngồi im bất động, mắt nhìn ra ngoài trời đêm tối tăm lạnh lẽo, tuy thần trí tỉnh táo song trăm ngàn ý niệm dâng lên, vì sao chàng đã luyện Ban Nhược thần công tới cảnh giới lộ hòa thuần thanh mà khi ngửi thấy mùi mê hương thì không thể chi trì và làm chủ được mình?

Chính khi trăm ngàn ý niệm đang trào lên, cửa phòng chợt mở ra, Hận Thiên Nữ thướt tha bước vào.

Đông Phương Thanh Vân vội nhắm mắt vờ ngủ say. Hận Thiên Nữ ngồi xuống cất giọng ai oán :

-Tướng công là gỗ đá chứ không phải là người, mười ngày nay tiện thiếp nhiệt tình tiếp đãi tướng công. Cố nhân có nói nhất dạ phu thê bách niên ân ái, chúng ta đã mười đêm làm phu thê, cần phải có ngàn năm ân ái, vậy mà sao tướng công tiếp đãi tiện thiếp lạnh lùng tựa người dưng như thế?

Mười ngày này Đông Phương Thanh Vân cứ mỗi lần nghe tiếng lạch cạch mở ra, chàng liền vận công bế khí. Với công phu tu vi của chàng việc bế khí vài giờ là chuyện không mấy khó khăn. Hận Thiên Nữ lại nói :

– Suốt đời tiện thiếp chỉ có một cảm giác ghê tởm đối với nam nhân, kêu thì đến, đuổi thì đi, vì sao tiện thiếp kêu thì chúng đến, vì chúng đều là phường háo sắc tham dâm, vì sao đuổi thì chúng đi, vì tinh lực của chúng đã bị tiện thiếp dùng Hấp chưởng pháp rút hết, chính khi chúng chẳng còn gì để lợi dụng thì nếu không biến thành hoạt thi, cũng biến thành cái xác vô hồn. Nhưng sau khi gặp tướng công, tiện thiếp mới biết rằng mình cũng cần phải yêu và phải được yêu, chúng ta hoàn toàn không có quan hệ cốt nhục, tiện thiếp chẳng phải là tổ mẫu của tướng công. Có lẽ tướng công cũng biết, mười hai nhân ma của thiếp, kẻ nào võ công cũng cao hơn Thiên Tôn lão quỷ mấy bậc, lại có bảy mươi hai hoạt thi, bốn mươi tám yêu nữ, ba mươi sáu tì nữ, tiện thiếp có thể xưng là thiên hạ đệ nhất cao thủ. Khi ấy, tiện thiếp sẽ làm cỏ võ lâm thiên hạ, chẳng bao lâu nữa toàn bộ võ lâm thiên hạ sẽ lọt vào tay tiện thiếp, vì tiện thiếp hận tất cả người trong thiên hạ, nên cái gì thất đại môn phái, cái gì võ lâm kỳ nhân, đệ nhất cao thủ, phàm những kẻ biết võ công không một ai có thể sống sót, tiện thiếp sẽ giết hết những kẻ mình hận cuối cùng chỉ còn lại hai ta. Chúng ta sẽ sống những ngày tháng ái ân mặn nồng, sau chót tiện thiếp lại đáp ứng cho tướng công, đích thân đi báo cừu rửa hận giết chết tiện thiếp như vậy chẳng phải thú vị lắm sao? Ha ha…

Giọng Hận Thiên Nữ lúc này chứa đầy nỗi thống hận, mụ rít lên điên dại. Cứ như thế, hết lẩm bẩm rên rỉ, oán than, giận dữ, điên cuồng. Hận Thiên Nữ khóc đến hết nước mắt, nói đến hết cả hơi sức, đoạn mụ thổi tắt đèn, căn phòng chìm vào đêm tối.

Lúc này đã đầu canh hai, trong cánh rừng, Lâm Nhật Hoa và Tiêu Phụng Hoàng bàn tính kế hoạch đột nhập. Lâm Nhật Hoa nói :

– Nhìn kìa, chúng đã tắt đèn rồi.

Tiêu Phụng Hoàng đáp :

– Đúng vậy, hiện mới đầu canh hai, cần phải để chúng ngủ say, ta mới có thể hành động.

Một khắc sau lại nghe thanh âm của Lâm Nhật Hoa :

– Chúng ta đi được chưa?

Tiêu Phụng Hoàng nói :

– Đừng vội, hãy ghi nhớ chúng ta chỉ được thành công mà không được thất bại.

Chỉ cần muội vào phòng ôm lấy Thiếu chủ rồi mau chóng rời khỏi đây để ta ngăn cản Hận Thiên Nữ.

– Được, cầu trời phù hộ cho chúng ta cứu được Thiếu chủ.

Dứt lời cả hai cùng thi triển khinh công tiến tới gần căn lầu. Lâm Nhật Hoa dùng truyền âm nhập mật hỏi :

– Tỉ tỉ có biết là chỗ nào không?

Tiêu Phụng Hoàng cũng dùng truyền âm đáp :

– Cứ lần theo mùi hương khắc biết.

Khi cả hai cô nương tiến vào nơi hậu viện, bỗng sau lưng có tiếng cười nhạt :

– Các ngươi quả là to gan.

Cả hai cùng biến sắc, quay đầu nhìn thì thấy Hận Thiên Nữ đã đứng sừng sững từ lúc nào.

Tiêu Phụng Hoàng vội dịch chuyển cước bộ, cất giọng thản nhiên :

– Không to gan thì đã không dám tới đây.

Cùng lúc đó, Lâm Nhật Hoa như bóng quỷ mị lao vút vào gian phòng giam Đông Phương Thanh Vân. Mặc dù căn phòng tắt đèn, song với nhãn lực cao minh nàng đã thấy Đông Phương Thanh Vân đang nằm trên giường. Lâm Nhật Hoa vội lao tới xốc chàng lên.

Lúc này gian phòng chợt sáng bừng lên, đồng thời xuất hiện hai tên yêu nữ. Bên ngoài đã nghe chưởng thanh vang tựa sấm rền kèm theo tiếng cước bộ rối loạn. Lâm Nhật Hoa quay người định tung mình lao ra, chợt đâu đến luồng kình phong ào ào cuốn tới. Lâm Nhật Hoa lập tức múa tít hữu chưởng nghênh tiếp.

Bên ngoài đã nghe thanh âm lạnh lẽo của Hận Thiên Nữ cất lên :

– Tiểu nha đầu, ngươi đã mấy bận khiến ta phải phiền não, khi trước ta đã tha tội chết, lần này thì không dễ dàng vậy đâu.

Dưới ánh trăng u ám, chỉ thấy Tiêu Phụng Hoàng và Hận Thiên Nữ đứng cách nhau hai trượng, đã nghe Tiêu Phụng Hoàng cười nhạt :

– Phải thử mới biết dễ hay không.

Mắt lóe sát cơ, Hận Thiên Nữ quát :

– Tiếp chiêu.

Dứt lời, Hận Thiên Nữ đã xuất chưởng, chưởng thế cực kỳ quái dị, chưởng chiêu đi được nửa chừng bỗng biến chiêu phân ra hai bên tả hữu, nháy mắt, một luồng hàn phong nổi lên khiến Tiêu Phụng Hoàng cảm thấy hàn khí nhập thấu xương, nàng khẽ hừ một tiếng, thân hình tựa bóng u linh lướt ra sau năm thước. Tiêu Phụng Hoàng biết Hận Thiên Nữ đã luyện thành Hữu Ảnh Vô Hình thần công, nên không dám chính diện nghênh tiếp, đành dùng Du đấu đấu pháp, kéo dài thời gian để Lâm Nhật Hoa thừa cơ đào thoát. Nhưng Hận Thiên Nữ là người từng trải giang hồ, lịch duyệt có dư, nào lại không biết ý đồ của Tiêu Phụng Hoàng. Hận Thiên Nữ luôn miệng cười nhạt, liên tục công kích, thoáng chốc chỉ thấy chưởng ảnh đầy trời, chưởng lực uy mãnh, chưởng thanh gào thét tựa thiên binh vạn mã xung trận, kình phong cuồn cuộn ập tới.

Tiêu Phụng Hoàng cười nhạt một tiếng, giơ tay giang ngang tựa phi bằng tung cánh, và nhanh như ưng đói vồ mồi đáp xuống sau lưng Hận Thiên Nữ, mấy động tác giang tay, tung mình lao xuống như hòa thành một thế, cơ hồ khó phân biệt đâu là trước đâu là sau.

Trong phòng lúc này cuộc đấu cũng ác liệt không kém, hai tên yêu nữ xuất chưởng liên miên bất tuyệt, căn phòng nhỏ rung lên từng hồi. Lâm Nhật Hoa biết không thể kéo dài tình thế này, nàng vội thi triển thân hình, Lâm Nhật Hoa biến thành sáu, bảy bóng ảnh. Cùng lúc ấy lại có thêm hai tên đại hán nhảy vào, kèm theo chưởng phong mãnh liệt. Sáu, bảy bóng ảnh bỗng nhiên phân ra bốn hướng đào tẩu, trong nhất thời hai yêu nữ cùng hai tên đại hán không biết đâu là người thật, đâu là người giả, đứng sững người nhìn. Lợi dụng khoảnh khắc này, Lâm Nhật Hoa tung mình lao ra ngoài. Thân hình còn lơ lửng trên không đã nghe Hận Thiên Nữ quát :

-Buông tướng công của ta xuống.

Tiếp ngay sau đó từ mé hữu, phong thanh rít lên veo véo, Lâm Nhật Hoa vội đề khí tung mình lên hơn hai trượng, tránh khỏi công thế của Hận Thiên Nữ. Nhưng khi chân vừa chạm đất, Lâm Nhật Hoa đã nghe tiếng ám khí xé gió bắn tới sau gáy, nàng vội la lên :

-Tỷ tỷ, mau đón lấy Thiếu chủ…

Vừa nói nàng vừa vung mạnh song thủ đẩy Đông Phương Thanh Vân về phía Tiêu Phụng Hoàng, đồng thời lao mình về phía trước, lộn đi mấy vòng. Tiêu Phụng Hoàng tung mình lên đón lấy Đông Phương Thanh Vân. Hận Thiên Nữ cũng lao lên, hữu thủ xỉa tới hậu tâm Tiêu Phụng Hoàng. Giữa lưng chừng trời, Tiêu Phụng Hoàng chợt nhảy lên hơn ba trượng tránh thoát thế công của Hận Thiên Nữ trong đường tơ kẽ tóc. Hận Thiên Nữ như bóng tùy hình, cũng bay vọt theo, chiêu thức không đổi vẫn xỉa tới hậu tâm Tiêu Phụng Hoàng.

Bỗng một bóng đen tựa sao xẹt lao tới chắn giữa Tiêu Phụng Hoàng và Hận Thiên Nữ, chỉ nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa, cả ba đều nhanh chóng đáp xuống.

Người vừa chắn giữa Hận Thiên Nữ và Tiêu Phụng Hoàng vừa rồi là một đại hán thân hình khôi vĩ, mặt che một vuông vải đen, đã nghe đại hán bịt mặt nói :

– Hai vị cô nương mau rời khỏi đây, để tại hạ cản Hận Thiên Nữ được rồi.

Hận Thiên Nữ tức tối gầm lên :

– Đi hả, nói quá dễ.

Vừa nói mụ vừa vung chưởng công kích Tiêu Phụng Hoàng. Đại hán bịt mặt phi thân phát chưởng nghênh tiếp, miệng quát :

– Còn chưa đi mau?

Tiêu, Lâm hai vị tì nữ không dám chậm trễ vội thi triển khinh công phi thân đi mất. Hận Thiên Nữ thấy vậy hét lên lanh lảnh, thân hình nhanh như chớp lao về phía đại hán bịt mặt, miệng quát :

– Ngươi là ai?

Đại hán bịt mặt vừa ung dung tránh thoát công thế của Hận Thiên Nữ vừa nói :

– Bạch Sa lão nhân.

Mấy ngày sau, Đông Phương Thanh Vân và hai vị Tiêu, Lâm cô nương đã vào địa phận núi Võ Đang. Tiêu Phụng Hoàng vốn muốn tìm gặp Chưởng môn phái Võ Đang giúp Đông Phương Thanh Vân điều trị thương thế, song rốt cục chỉ e người của Quỷ lâm và Ma cung biết được sẽ tới gây họa cho phái Võ Đang, nên họ đành tìm một sơn động nhỏ để ẩn thân.

Nguyên từ sau khi Đông Phương Thanh Vân được hai vị tì nữ cứu thoát, toàn thân chàng vẫn mềm nhũn vô lực, muốn vận công cũng không thể được. Tiêu Phụng Hoàng sau nhiều lần xét mạch cũng chỉ biết chàng bị điểm huyệt bằng độc môn thủ pháp mà thôi. Đông Phương Thanh Vân hữu khí vô lực, tựa người tàn phế, luôn miệng thở dài buồn bã…

Đúng lúc này, phía ngoài cửa sơn động có tiếng cước bộ dịch chuyển. Đông Phương Thanh Vân tuy công lực tiêu tán nhưng thính giác vẫn vô cùng linh mẫn, chàng vội lên tiếng :

– Bằng hữu phương nào giá lâm, xin cho biết quí tánh đại danh?

Ngoài động có tiếng đáp :

– Tại hạ là Bạch Sa nhân, chẳng hay các hạ có phải là Đông Phương thiếu chủ, mấy ngày trước được hai vị tì nữ cứu thoát khỏi Vu Sơn đó không?

Tiêu Phụng Hoàng nhận ra thanh âm của người đã trợ chiến nàng mấy đêm trước, nàng vội đáp :

– Đúng vậy, nhờ ơn cứu viện thoát hiểm, xin hỏi các hạ có điều chi chỉ giáo?

Bạch Sa lão nhân đáp :

– Chỉ là tại hạ biết quí Thiếu chủ bị Hận Thiên Nữ dùng độc môn thủ pháp phong bế huyệt đạo. Chẳng hay tại hạ có thể vào xem xét bệnh tình của quí Thiếu chủ được không?

Tiêu Phụng Hoàng vội đáp :

– Thỉnh các hạ quá bộ.

Tiếp đó có tiếng cước bộ vọng tới, trong giây lát Bạch Sa lão nhân đã tiến vào, vừa tiến vào Bạch Sa lão nhân bèn hỏi :

– Xin hỏi các hạ có thể tin tại hạ được không?

Đông Phương Thanh Vân khẽ gật đầu nói :

– Đại ân của các hạ, tại hạ tâm lĩnh, có ý đâu không tin. Mời.

Bạch Sa lão nhân bèn quì xuống, nắm lấy uyển mạch của Đông Phương Thanh Vân, bỗng lão nhân khẽ giật mình. Tiêu Phụng Hoàng biến sắc, vội hỏi :

– Phải chăng các hạ đã phát hiện được điều gì?

Bạch Sa lão nhân hỏi :

– Đông Phương huynh có thể bế khí được không?

Đông Phương Thanh Vân khẽ gật đầu, một thoáng vui mừng chợt lóe lên trong mắt, Bạch Sa lão nhân nói :

– Huynh đài đã trúng Tây bàn pháp của Hận Thiên Nữ, chỉ e nhất thời khó điều trị, nếu huynh đài tin tại hạ, tại hạ sẽ đem huynh đài đi gặp một vị bằng hữu để điều trị, không biết ý huynh đài thế nào?

Đông Phương Thanh Vân bỗng hỏi :

– Tây bàn pháp là gì?

– Điều này tại hạ không rõ lắm, chỉ biết rằng Tây bàn pháp có nguồn gốc từ Huyền Mê Ma Kinh mà thôi.

– Bạch Sa lão nhân không phải là tên thực của các hạ, phải không?

– Đúng vậy, vì phụng lệnh gia sư nên không thể nói thực danh tính.

– Lệnh sư tôn là vị nào?

– Lượng thứ, tại hạ không thể nói, tạm thời các hạ cứ gọi tại hạ là Bạch Sa lão nhân, huynh đài có chịu đi theo tại hạ để trị thương không?

Đông Phương Thanh Vân cảm thấy kỳ quái, hỏi :

– Vì sao các hạ phải mạo danh người khác?

– Mạo danh để dẫn dụ người?

– Người đó là ai?

– Lượng thứ tại hạ không nói ra…

Bỗng bên ngoài động có một thanh âm nhu nhuyễn vọng vào :

– Đông Phương Thanh Vân, chàng ở nơi nào…

Đông Phương Thanh Vân sững người như bị sét đánh, chàng ngơ ngác đứng lên, vội bước ra khỏi sơn động. Tiêu Phụng Hoàng biến sắc vội chạy lại ôm lấy chàng.

Bạch Sa lão nhân nói :

– Hai vị cô nương cứ an tâm, hiện ngoài cửa động đã có hai vị sư đệ của tại hạ trấn thủ.

Tiêu Phụng Hoàng hỏi :

– Hai vị lệnh đệ không sợ Ma âm sao?

– Chỉ sợ Mê hương mà thôi.

– Hai vị lệnh đệ làm cách nào?

– Bế khí, bế thần, nghe gió mà động thủ.

– Vậy thì nguy hiểm quá.

– Cũng không hẳn, nhị sư đệ của tại hạ một khi cất tiếng hát có uy lực kinh thiên động địa, hiện tại Đông Phương thiếu chủ thế nào rồi?

– Đã được tiểu nữ điểm Ma huyệt.

Bỗng Đông Phương Thanh Vân nói :

– Tiêu cô nương, mau giải huyệt cho ta…

Tiêu Phụng Hoàng không dám trái lời bèn giải huyệt cho chàng, đã nghe chàng giận dữ rít lên :

– Hận Thiên Nữ thực quá bức người, bổn thiếu gia há lại sợ ngươi, ta thề chết cũng phải san bằng Ma cung, Quỷ lâm.

Cùng lúc ấy, đột nhiên trong sơn động phía sau lưng một thanh âm lạnh lẽo vang lên :

– Lãnh tụ võ lâm phải là người nhân trí dũng kiêm toàn…

Đông Phương Thanh Vân gầm lên :

– Xin lãnh giáo quí tánh…

Lời còn chưa dứt, chàng đã tiếng về phía có tiếng nói. Ngoài động khẩu chợt nghe thanh âm của Hận Thiên Nữ :

– Nghe xem, đó chẳng phải là giọng của Đông Phương tướng công sao? Mau vào động.

Tiếp đó lại có tiếng quát lớn :

– Dừng chân, kẻ nào muốn vào động phải bước qua xác ta .

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN