Ám Hiệu Tình Đầu - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Ám Hiệu Tình Đầu


Chương 15


Tâm tình Dư Trì rối loạn, giống như bị nụ hôn làm cho phát ngốc, cả người cứng nhắc bất động. Tay trái cầm hộp máy tính, tay phải đặt trên nắm cửa, dung túng để nữ nhân bám trên người anh.

Anh cúi đầu chăm chú nhìn cô, ánh mắt hiện lên một tia bối rối và khó tin.

Thịnh Ly được voi đòi tiên, ôm lấy mặt anh, nhẹ nhàng mỉm cười mà hỏi: “Phản ứng này của cậu, không lẽ là nụ hôn đầu?”

Tay cô hơi lạnh, mặt Dư Trì thì ấm áp, thậm chí đang nóng lên, lỗ chân lông tựa hồ đều bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến giãn ra. Anh tỉnh táo lại đôi chút, gỡ tay cô xuống, đem cả người cô kéo sang một bên, giọng nói khàn khàn: “Sao có thể.”

Thịnh Ly ngược lại vô cùng thành thạo, cười: “Nếu thật sự là nụ hôn đầu, chị sẽ chịu trách nhiệm.”

Kỳ thật, ba món quà đêm nay.

Bất kể Dư Trì chọn cái nào, đều là cạm bẫy.

Dư Trì cúi đầu nhìn cô, trong một nháy mắt muốn mặc kệ tất cả, thật sự để cô bao nuôi cũng được, cùng cô đùa giỡn cũng được, yêu đương cũng được.

Quay mặt đi, anh cười lạnh một tiếng: “Không phải nụ hôn đầu, không cần chịu trách nhiệm. Máy tính hơn hai vạn, còn được hôn nữ minh tinh đình đám, chuyến này tôi đi không thiệt.”

Lại đặt tay lên nắm cửa, cuối cùng quay đầu lại nhìn cô, Dư Trì tự giễu: “Một đại minh tinh như chị, muốn cùng ai yêu đương, muốn bao nuôi tiểu thịt tươi, có biết bao người tình nguyện. Hà cớ phải nhắm vào tôi? Đối với chị mà nói, không có lợi.”

Thịnh Ly nhíu mày: “Bởi vì mắt nhìn của tôi tốt, chọn lấy người tốt nhất.”

Dư Trì mặt lạnh hừ một tiếng, mở cửa nhìn ra bên ngoài, hành lang vào lúc 1 giờ sáng vắng vẻ không bóng người.

Bóng dáng chàng thiếu niên cao lớn thẳng tắp, thuận tay đem cửa đóng lại, sải bước ra rời đi không ngoảnh đầu.

Thịnh Ly đứng sau cánh cửa hít sâu một hơi, vỗ nhẹ vào lồng ngực, đè nén trái tim đang loạn nhịp. Cô trở về phòng ngủ, nằm xuống giường, thầm nghĩ Dư Trì thật khó theo đuổi. Cô có thể cảm nhận được, anh đối với cô có cảm giác, bao nhiêu thì không chắc, nhưng khẳng định là có.

Anh giống như đang do dự điều gì?

Hay là đang sợ hãi cái gì?

Sợ bị bỏ mặc?

Nói cho cùng, Dư Trì chưa từng yêu đương hay sao?!

Lần trước bạn học của anh tới đoàn phim, Thịnh Ly liếc mắt liền nhận ra Dư Trì và Từ Dạng quan hệ không tồi, có lẽ là người bạn thân hiếm hoi của Dư Trì. Cô có chút hối hận vì lần trước không thêm Wechat của Từ Dạng, bằng không đã có thể thăm dò cậu ta.

Thôi quên đi, làm vậy không hợp lý chút nào, một nữ minh tinh như cô nếu thật sự đi hỏi, sẽ khiến người ta chê cười.

Điện thoại rung lên một tiếng.

Viên Viên: 【 Ly Ly, Dư Trì đi chưa? Có cần em tiễn không? 】

Thịnh Ly biết rõ, Dung Hoa chắc chắn giao nhiệm vụ theo dõi cô cho Viên Viên. Viên Viên theo cô đã bốn năm, lòng dạ một mực hướng về cô. Có những chuyện khẳng định không nói với Dung Hoa, Dung Hoa sẽ không biết cô và Dư Trì đã phát triển đến đoạn đem người ta lừa tới phòng.

Cô vừa bất lực vừa buồn bã, bên cạnh bơ vơ không hơi ấm. Muốn theo đuổi em trai nhỏ, đến một trợ thủ cũng không có, lại còn bị trợ lý và người đại diện canh chừng chặt chẽ.

Nghĩ tới bạn học nữ của Dư Trì lần đó đến đem theo bốn trợ thủ, cô khó chịu nhập một dòng chữ:【 Chưa đi, cậu ấy đang tắm, đừng quấy rầy bọn chị nữa. 】

Viên Viên:【 …… 】

_____

Sáu giờ sáng, trong phòng ngủ mờ mịt không ánh đèn, di động đầu giường của Dư Trì sáng lên.

Dư Trì cả đêm thức trắng, mệt mỏi ngồi dậy, cầm điện thoại nhìn qua.

Viên Viên: 【 Dư Trì, cậu vẫn ở phòng Ly Ly sao? 】

Viên Viên:【 Nhân lúc mọi người vẫn đang ngủ, cậu mau rời đi đi, nếu không lát chạy không kịp [khóc lớn] [khóc lớn] 】

Dư Trì: “……”

Anh cảm thấy vô cùng hoang đường, nhếch miệng cười khẩy. Bấm vào người liên lạc, muốn đem Viên Viên xoá đi, ngẫm nghĩ rồi lại thôi, cài đặt mute cuộc trò chuyện. Đem điện thoại ném sang một bên, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Nước lạnh xối xả đổ xuống, sượt qua bờ vai rộng của anh. Thật ra anh không gầy, cơ bắp và cơ bụng săn chắc lộ rõ trên cơ thể, cộng thêm ưu điểm là đôi chân dài. Nếu để lên màn ảnh, thân hình này chính là phù hợp nhất.

Càng huống hồ, còn có một khuôn mặt tuấn tú mê người, tuổi tác mới chỉ 18, vừa trẻ trung tiềm năng lại vô hạn.

“Chứng minh rằng ánh mắt tôi tốt, chọn đúng một nhân tài.”

“Bởi vì mắt nhìn của tôi tốt, chọn lấy người tốt nhất.”

Giọng nói Thịnh Ly như một loại ma lực, một mực càn rỡ làm rối bời tâm trí anh.

Bắt đầu từ năm 12 tuổi đã luôn có người coi anh là nhân tài. Hà Nguyên Nhậm, Khương Nam, Dư Mạn Kỳ cùng Giang Đông Mẫn,..v..v… đều nói anh có tài năng vô hạn.

Thịnh Ly cũng chỉ là nhìn trúng điểm này đi.

Dư Trì phiền não đem nước chuyển đến mức mạnh nhất.

Đúng 7 giờ, Dư Trì tới đoàn phim, Thịnh Ly đang trang điểm trong phòng hoá trang. Thợ trang điểm quan tâm hỏi: “Ly Ly, tối qua ngủ không ngon sao? Hôm nay quầng thâm dưới mắt rất rõ.”

Thịnh Ly buồn ngủ, uống một ngụm cafe: “Ừm, ngủ hơi muộn, phiền em che quầng thâm giúp.”

Thợ hoá trang lại quay đầu nhìn Viên Viên, kỳ lạ nói: “A, em cũng buồn ngủ vậy sao, ngáp ngắn ngáp dài nãy giờ.”

Viên Viên còn buồn ngủ hơn Thịnh Ly, lại ngáp một cái, đáp qua loa: “Gặp ác mộng, ngủ không được.”

“Ác mộng gì a?” thợ trang điểm hỏi.

Viên Viên nhìn bóng dáng của Dư Trì đi ngang qua, tâm tình phức tạp thở dài: “Cũng không có gì, bị hù doạ một trận…”

Thịnh Ly không nhịn được cười thành tiếng.

Hôm nay trang điểm mất hai tiếng đồng hồ, Thịnh Ly thay trang phục xong đi đến địa điểm quay phim. Dư Trì uể oải ngồi trên ghế nghỉ, trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh vẫn là chiếc máy tính cũ. Cô đứng đó, cúi đầu hỏi: “Sao không dùng cái mới?”

“Không cần, chuẩn bị đem đi bán rồi.” Dư Trì lười biếng đáp.

“……”

Thịnh Ly định mở miệng, Nguỵ Thành đúng lúc đi tới, cùng cô chào hỏi.

Thịnh Ly đành đem lời nuốt xuống, cười nói: “Chào buổi sáng, Thành ca.”

Nguỵ Thành liếc nhìn Dư Trì, đem vạt áo trang phục vén sang, ngồi xuống bên cạnh anh, ôn hoà quay đầu nói: “Hôm qua cùng đạo diễn Hà gọi điện thoại, ông ấy có nhắc đến cậu, nói mọi người hai ngày trước gặp nhau.”

Dư Trì xoay đầu nhìn, hơi ngồi thẳng dậy, lãnh đạm đáp: “Phải, không ngờ ngài ấy vẫn nhớ tôi.”

“Lúc trước cậu đối với tôi đều khách khí lễ phép, còn tưởng cậu không nhớ chuyện xưa nữa, hoá ra là vẫn còn.” Nguỵ Thành thành thục tuấn tú, cả người toát ra mị lực, anh cười nhẹ nhàng, “Nghe nói cậu thi Đại học được hơn 700 điểm.”

Dư Trì: “Là ai nói?”

Kết quả thi anh chưa nói cho người khác, đoán chừng Dư Mạn Kỳ còn không biết.

Ngữ khí nhàn nhạt của Thịnh Ly vang lên, xen lẫn đắc ý: “Tôi nói.”

Dư Trì: “……”

Cô kiêu ngạo cái gì chứ?

Anh hơi mím môi.

“Đạo diễn Hà kể cậu ký với một công ty chủ quản, công ty đó không được tốt cho lắm, nói rằng rất lấy làm tiếc.” Nguỵ Thành cười, trêu chọc nói: “Có điều, điểm thi Đại học cao như vậy xem như không tiếc, có thể vào một trường hàng đầu sẽ tốt hơn trà trộn vào đoàn phim.”

Thịnh Ly đáp: “Cũng không thể nói như vậy, cái này phải xem bản thân muốn gì.”

Đạo diễn Lưu cầm loa hô lớn.

Chuẩn bị quay phim rồi.

Thịnh Ly cùng Nguỵ Thành đi qua, cô nhìn về phía trước, đạo diễn Lưu mặt mày cáu kỉnh đang chống nạnh đứng hút thuốc. Cô nhỏ giọng nói: “Sao em cảm thấy hôm nay đạo diễn Lưu tâm trạng không tốt?”

Tâm trạng đạo diễn dở, diễn viên là người chịu khổ.

Thịnh Ly không muốn dưới cái nắng mùa hè nóng nực liên tục NG đâu.

Tối qua cô chỉ chú tâm đến chuyện làm thế nào câu dẫn Dư Trì, căn bản không chú ý tới việc khác, cũng không biết đến chuyện của Phong Húc, người vốn tham gia đoàn phim ngày 5 tháng 7 này. Mặc dù hot search được đè xuống rất nhanh, có không ít người chưa kịp ăn dưa, nhưng vẫn có ảnh hưởng lớn.

Phong Húc là Á quân trong một chương trình tìm kiếm tài năng nào đó, năm nay tròn 20 tuổi, nhân khí rất cao, hiện tại khá nổi tiếng. Gia thế của tiểu thịt tươi này xem như không tồi, tài nguyên trước giờ đều tốt.

Vai diễn của cậu ta trong 《 Giang Sơn Quyển 》mặc dù chỉ là tứ phiên, nhưng có thể hợp tác với các tiền bối máu mặt trong ngành thì đối với cậu ta mà nói chính là tài nguyên tốt.

Hơn nữa nếu diễn tốt nhân vật lần này, rất có khả năng sẽ bùng nổ, cũng có thể hút fan.

Không nhờ vào gia thế phía sau, vai diễn này cậu ta chắc chắn với không tới.

Lại nói, kỹ thuật diễn khá tệ.

Nếu không phải nhà đầu tư quyết liệt yêu cầu, đạo diễn Lưu sẽ không nhận.

Nguỵ Thành nói: “Tối qua Phong Húc uống rượu lái xe đã xảy ra tai nạn, gãy xương vài chỗ, đang nằm viện, đoán chừng mấy tháng nữa mới bình phục. Quan trọng nhất là còn làm người khác bị thương, ảnh hưởng này quá lớn, chắc chắn không thể vào đoàn nữa. Đạo diễn Lưu bàn bạc với nhà đầu tư muốn đổi người, bên đó muốn đưa một người khác đến. Diễn xuất và khuôn mặt đều kém Phong Húc, ông ấy không chấp nhận, muốn tự mình chọn người thử vai.”

Tiểu thịt tươi nổi tiếng say rượu lái xe gây thương tích, không bị phong sát cũng sẽ bị tẩy chay.

Thịnh Ly không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, ngẩn người một lúc, đột nhiên vụt qua một suy nghĩ.

Cô quay đầu nhìn Dư Trì một cái.

Dư Trì đại khái không nghĩ cô quay đầu lại, hai người ánh mắt ngoài ý muốn trực tiếp đối diện nhau, sau đó anh thờ ơ di chuyển tầm mắt.

Ở trong cái vòng này, người bỏ tiền ra chính là vua.

Xem như đạo diễn Lưu có trình độ chuyên môn cao, chút chuyện tự mình chọn người thử vai cũng không dễ dàng gì.

Buổi tối kết thúc công việc, Thịnh Ly cầm kịch bản đến nói chuyện với đạo diễn Lưu, nhân lúc không ai chú ý, cô hỏi: “Đạo diễn, vai Dương Lăng Phong để ai tới diễn vậy?”

Phân cảnh giữa cô và nhân vật đối thủ có khá nhiều, hỏi một câu này, cũng là lẽ đương nhiên.

Đạo diễn Lưu quả nhiên vẫn phiền não, nét mặt đầy vẻ lo lắng: “Hiện tại vẫn chưa biết. Tạm thời tìm diễn viên rất phiền phức, nhưng chuyện này cũng không có gì to tát, chủ yếu không phải một mình chú có thể quyết định.”

Ông dừng một lát, mê tín nói: “Có phải do chọn ngày khai máy không tốt nên đoàn phim thường xảy ra chuyện.”

Thịnh Ly: “……”

Cô suýt nữa quên mất chuyện mình dị ứng nằm viện mấy ngày.

Đạo diễn Lưu nhìn cô, cười cười: “Ai da Ly Ly à, chuyện của cháu so với vấn đề này không là gì cả.”

“Cháu biết.” Thịnh Ly khẽ cười, ngầm ám chỉ: “Đạo diễn, vai diễn này phân cảnh đối đầu cùng cháu rất nhiều, chú tốt nhất chọn một tiểu thịt tươi mặt mũi đẹp trai diễn xuất tốt nha, cháu cảm ơn chú trước.”

Đạo diễn Lưu bật cười, khoát tay: “Được được được.”

Thịnh Ly rời đi, nhìn thấy Dư Trì đem máy tính nhét vào trong cặp sách, đeo lên trên vai, đi đến chỗ để chiếc xe đạp bên cạnh.

Bước chân của cô cũng nhanh qua đó.

Thời điểm anh lên xe đạp, cô đứng chắn ở phía trước.

Có người đi qua, cô làm bộ làm tịch: “Trợ lý Dư, sáng ngày mai mang cho tôi một phần bánh trứng, lần trước ăn rất ngon.”

Dư Trì ngồi trên xe đạp, đôi chân dài trụ lại, lãnh đạm nhìn: “Ừm.”

Thịnh Ly đến gần, nhỏ giọng nói: “Không cho phép đem máy tính bán đi.”

Dư Trì cười: “Đồ đem tặng người khác, tôi muốn xử lý ra sao, chị quản được?”

“Đây là món quà đính ước, tất nhiên phải quản.”

Thịnh Ly nhẹ nhàng mỉm cười, đe doạ nói: “Nếu như dám bán, đợi xem tôi xử lý cậu thế nào.”

Viên Viên đang thu dọn đồ đạc, ngoảnh đi ngoảnh lại không nhìn thấy Dư Trì và Thịnh Ly.

Ánh mắt tìm kiếm mục tiêu, nhanh chóng ôm đồ chạy tới.

Dư Trì chống tay tái, nghiêng đầu nhìn Thịnh Ly, cong môi cười: “Được, một lát tôi gửi địa chỉ cho chị. Chị tới tìm tôi, nhớ ra ám hiệu, tôi mở cửa cho chị.”

Dứt lời, đạp xe rời đi.

Thịnh Ly: “……”

Người vừa chạy đến nghe được những lời này, Viên Viên: “????”

Ám, ám hiệu gì?

Trong một buổi tối, hai người đã phát triển đến mức có ám hiệu gian tình rồi?

Thật ra mình mới phát hiện có một bạn cũng edit bộ này, cộng thêm công việc của mình khá bận nên mình đang cân nhắc việc drop truyện. Có chút không nỡ từ bỏ những bạn độc giả đáng yêu…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN