Cảnh diễn ban nãy cảm xúc quá dữ dội làm Thịnh Li vẫn chưa thoát khỏi vai Từ Viện, cô muốn bình tĩnh lại rồi mới đi tìm Dư Trì. Thấy Viên Viên gửi hình và video qua bên kia, cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Em gửi cả những tấm hình trước kia cho anh ấy.”
Lát sau, điện thoại của Dư Trì rung lên bần bật, Viên Viên gửi cho anh mười mấy tấm hình và vài chiếc video.
Anh hơi bất ngờ, không nghĩ rằng năm đó kho hình Viên Viên lén chụp mình và Thịnh Li lại đồ sộ đến vậy. Đôi khi những tấm hình được dàn dựng cũng không sinh động bằng những tấm tuỳ tay chụp vội, nhất là Thịnh Li. Anh luôn cảm thấy Thịnh Li ngoài đời còn đẹp hơn mấy tấm hình được dàn dựng chuyên nghiệp nhiều, ánh mắt của cô rất có hồn, đôi lúc hình ảnh đã qua chỉnh sửa không thể show ra trọn vẹn thần thái nơi cô. Nhưng trong những tấm hình Viên Viên chụp vội, bất kể là anh hay Thịnh Li, điệu bộ cử chỉ của cả hai đều quá đỗi tự nhiên chân thật.
…
Bỗng có cô gái mừng rỡ hét toáng lên với anh: “Hé nhô, em trai Dư Trì.”
Dư Trì xoay đầu nhìn xuống bậc thềm.
Đứng dưới bậc thềm là Tưởng Tình và trợ lý của chị, chị cười híp mắt nhìn anh.
“Chị Tình.” Dư Trì hạ điện thoại xuống, điều chỉnh lại cảm xúc rồi mỉm cười đáp lại, “Chị đến thăm thầy Cảnh ạ?”
Tính cách Tưởng Tình hào sảng tùy hứng, chị hớn hở bước lên bậc thềm, vừa đi vừa nói: “Bộ chị đến thăm em và Thịnh Li không được à? Hà cớ gì phải đến thăm ổng?”
“Vậy em cảm ơn chị Tình ạ.” Dư Trì khách sáo đáp lời, mặc dù hồi trước Tưởng Tình và anh có thêm wechat, nhưng trước giờ hai người chưa từng nhắn tin qua lại, Thịnh Li và Tưởng Tình cũng chỉ ở mức quen sơ sơ chứ chưa thân thiết mấy, Tưởng Tình nói chị đặc biệt đến thăm anh và Thịnh Li, rõ là đang giỡn chơi thôi.
Vừa đến bên cạnh anh Tưởng Tình đã nhìn thấy tàn thuốc trên mặt đất, chị chẳng chút lăn tăn hỏi anh: “Sao hút thuốc nhiều vậy em, quay phim cùng đạo diễn Trần áp lực kinh lắm hả?”
Dư Trì thản nhiên trả lời: “Nghiện thuốc nặng ạ.”
“Này cũng nặng quá rồi.” Tưởng Tình nói, “Hút ít lại thôi em, mình còn trẻ mà.”
“Chị Tình, sao chị lại đến đây?”
Thịnh Li đi ra ngoài, cô cũng hơi chút bất ngờ khi nhìn thấy Tưởng Tình, thế là lập tức quay đầu làm cái mồm loa, “Thầy Cảnh ơi, chị Tình đến thăm anh nè.”
“Con nhỏ này!” Tưởng Tình lườm cô trách móc, “Đứa nào đồn chị đến thăm ổng, chị đến thăm em không được sao?”
Thịnh Li ăn ngay nói thẳng: “Thôi chị ơi, em tuổi gì chị ơi.”
Cảnh Di Minh đi nhanh qua, thấy Tưởng Tình anh nhướng mày, vừa cười vừa hỏi: “Có thật là không phải đến thăm anh không?”
Tưởng Tình nhoẻn môi cười: “Mấy hôm nay em theo mẹ sang nhà bà ngoại ở ít hôm, ru rú trong nhà mãi cũng chán, xong mới sực nhớ đoàn phim cách đây khoảng hơn ba tiếng ngồi xe nên em lái xe qua đây thăm mọi người. Như nào? Anh không hoan nghênh em hay gì?”
“Làm gì có chuyện đó, cầu còn không được.” Cảnh Di Minh bước đến ôm lấy cô, quay đầu nói với cả đoàn, “Hiếm khi chị Tình đến thăm ban, tối hôm nay anh mời mọi người ăn khuya nhé.”
Mọi người hân hoan hò reo.
Tưởng Tình đã đi theo Cảnh Di Minh vào trong chào hỏi Trần Uyên, trước kia chị từng hợp tác với ông ấy, chẳng mấy chốc bên ngoài chỉ còn mỗi Thịnh Li và Dư Trì.
Thịnh Li thư thả bước đến cạnh Dư Trì, dẫm dẫm nhẹ lên chân anh, tấm tắc theo nhịp: “Chậc chậc chậc, hút thuốc vậy có hại cho phổi lắm, cảnh sát Trình biết không?”
Dư Trì cúi xuống nhìn cô, ánh mắt âm u đen đặc: “Ừ.”
Thịnh Li: “…”
Cô ngước lên nhìn vào mắt anh, anh bây giờ quả rất giống một con sói nhỏ bị thương, ngoài mặt thì lạnh lùng nhẫn nhục, thực tế trong lòng đang giày vò khó chịu, ánh mắt kia 360 độ nhìn kiểu gì cũng thấy đáng thương hết.
Thịnh Li đau lòng chết đi được, rất muốn ôm lấy anh.
Lần trước quay cảnh hôn mạnh miệng đòi tìm cô tính sổ, còn lần này đâu có nói nổi mấy lời xỉa xói cạnh khoé cô nữa, coi bộ đang khó ở lắm rồi đây.
Thịnh Li dán vai lên cánh tay Dư Trì, vươn tay nắm lấy tay anh, thì thầm: “Tối nay chị đến chỗ em được không em?”
Tay Dư Trì lành lạnh, chắc là do bên ngoài gió thổi đã lâu, anh vẫn nhìn chằm chặp cô một lúc, sau đó mới lạnh lùng nhếch khóe môi: “Được, nhớ phải trao đổi ám hiệu.”
Thịnh Li: “…”
Thôi rồi luôn, tới cái bước đến nhà dỗ người ta rồi, xem ra lần này phải trầy trật lắm mới dỗ được đây.
Đến tận mười giờ hơn đoàn phim mới xong việc, bữa khuya được đặt giao tới, Trần Uyên áy náy nói với Tưởng Tình: “Dạo này quay phim gấp quá, mấy hôm nữa còn phải đổi địa điểm quay, ra ngoài ăn xa xỉ lắm cháu ơi.”
Tưởng Tình không câu nệ cười: “Cháu đến chơi vui vui thôi ạ, hai ngày sau cũng phải quay về Bắc Kinh mà.” Ánh mắt chị xẹt qua xẹt lại giữa Dư Trì và Thịnh Li, không khí giữa hai người này có gì đó lạ lắm, mà cụ thể lạ ở đâu lại không hình dung được, chị ghẹo, “Hai cô cậu hôm trước nửa đêm đi thám hiểm nghĩa trang về có gặp chuyện gì tâm linh không?”
Thịnh Li ngẫm nghĩ, thật trả lời: “Em đi về sốt vật vã suốt vài ngày, cái này có tính không chị? Chu Tư Noãn bảo rằng đây là do cơ thể em nhiễm phải âm khí.”
“Haha, trời đất ơi.” Tưởng Tình phì cười, “Con bé ấy mê tín vậy sao?”
Thịnh Li: “Gần đây cậu ấy nhận một bộ phim đề tài trộm mộ.”
Dứt cơn cười xong Tưởng Tình lại lia mắt sang Dư Trì, cậu vẫn mặc bộ đồng phục cảnh sát, cậu phanh chân, lưng hơi khom bê bát ăn. Cậu ăn nhanh nhưng nhìn rất gọn gàng thuận mắt. Đã nhiều năm rồi chị chưa gặp cậu trai nào khí chất ngút ngàn và ngoại hình vượt trội đến vậy, quan trọng là người ta còn có tài, mới hai mươi mốt tuổi đã giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, bản tính tò mò của chị lại nổi lên: “Dư Trì à, theo đuổi lại được mối tình đầu rồi em sẽ công bố với mọi người chứ?”
“Sẽ công bố ạ.” Dư Trì ngẩng đầu nhìn chị khẽ bật cười, “Dù em không nói, sớm muộn cũng sẽ lộ thôi, trong showbiz này có thể có bao nhiêu bí mật?”
Tưởng Tình giật mình, cười nói: “Cũng phải.”
Sau đó hỏi tiếp: “Tình đầu của em là kiểu người thế nào? Thanh thuần dễ thương hả? Nếu không muốn nói thì thôi, chị tò mò nên hỏi thử ấy mà.”
Cảnh Di Minh nheo mắt nhìn cô, bất lực nói với Dư Trì: “Cô ấy thích buôn chuyện, đừng để ý làm gì.”
Dư Trì đặt bát xuống, rút khăn giấy ra, cúi đầu cười: “Có gì mà không thể nói đâu ạ, tính cách cô ấy vô tư tùy hứng, lớn hơn em vài tuổi.”
Tưởng Tình há hốc vài giây, đầu chị nhảy số rất nhanh.
Cũng phải, với cái tính này của Dư Trì, mấy cô bé bình thường sao có cửa, thực sự phải là một chị gái lắm chiêu trò mới đủ trình thu phục cậu, mắt chị xẹt sang nhìn Thịnh Li kế cạnh.
***
Mười hai giờ đêm, Thịnh Li lò dò đi ra ngoài. Đóng cửa xong cô quẹo trái, thẳng tiến đến phòng Dư Trì.
Trên đường đi có thể nghe thấy tiếng rì rào xao động truyền ra từ phòng khác, trước kia toàn là Dư Trì đến tìm cô, đây là lần đầu tiên cô đến phòng Dư Trì, cô nhanh chân hơn, còn chưa đến nơi nhưng đã áp điện thoại lên tai lí nhí gọi: “Dư Tiểu Trì mở cửa cho chị.”
Dư Trì đến sau cánh cửa, hờ hững trả lời: “Chị còn chưa đến nơi mà.”
“Đến rồi.” Thịnh Li đứng trước cửa dòm trước ngó sau, nhỡ có người đột nhiên tung cửa hỏi cô sao nửa đêm nửa hôm còn thập thò ngoài hành lang thì cô chẳng biết trả lời như nào đâu. Cô cúi xuống nói vội: “Chít chít chít chít chít.”
Ba giây sau vẫn không có động tĩnh.
Cô hít sâu một hơi, cười híp mắt dịu dàng nói: “Anh Trì, mở cửa cho em.”
Phải thế Dư Trì mới chịu mở, Thịnh Li chui tọt vào bổ nhào vào người anh, anh vừa mới tắm xong đây mà, người anh thoang thoảng hương sữa tắm thơm ơi là thơm. Thịnh Li ôm cổ anh, híp mắt ngẩng đầu lên: “Em trai, em cố ý phải không?”
Dư Trì cụp mắt nhìn cô: “Chị sợ bị người khác nhìn thấy lắm sao?”
“Cũng không phải, dù gì vẫn còn đang trong thời gian quay phim, bị mọi người bắt gặp sẽ ảnh hưởng không tốt, lỡ như người ta bảo mình cặp bồ kéo fame cũng chả hay hớm gì.”
Cái hôm giao thừa Thịnh Li đã “bắt sóng” được Dư Trì muốn công khai, cô trao anh nụ hôn vỗ về, vẫn nhịn không được cười hỏi, “Mấy cậu diễn viên trẻ khác chỉ muốn giấu nhẹm chuyện yêu đương, sao anh cứ nhất quyết muốn công khai?”
Đó là người khác.
Dư Trì không mặn không nhạt nhìn cô cười: “Sợ em lại đập bộp phí chia tay cho anh, công khai rồi anh mới yên tâm được.”
“Không tin tưởng em vậy sao?” Thịnh Li giận dỗi cắn môi anh, nâng mặt anh hôn tỉ mỉ, “Đợi em đóng máy nhé, quay xong bộ phim này anh muốn công khai kiểu nào em cũng chiều, được không anh?”
Dư Trì ôm siết cô đè lên cửa, anh như bỗng mất khống chế cúi đầu hôn cô ngấu nghiến, Thịnh Li không đỡ nổi nụ hôn kịch liệt này bèn rướn cổ cố hít thở nhưng anh lại nâng cao cằm cô, trút xuống những nụ hôn sâu hơn.
Cơ thể hai người dán sát vào nhau, lòng anh không chút vướng bận. Thịnh Li cởi dây rút quần trên eo anh, Dư Trì cong lưng xuống thở gấp. Thịnh Li “rụng dâu” ngày thứ tư, cô có lòng mà không có sức, bèn nói khẽ: “Em giúp anh nhé?”
Dư Trì đè bàn tay muốn “thám hiểm” của cô lại, anh ẩn nhẫn nhìn cô xong lại cúi xuống nhấm nháp môi cô từng chút một dịu dàng vô bờ bến, nhưng lại buông lời chòng ghẹo: “Chị còn nhớ năm ấy, cái đêm em đến khách sạn tìm chị chị đã nói gì không?”
Thịnh Li hoang mang, năm đó lời hai người nói với nhau nhiều không kể xiết, cô không biết anh chỉ lời nào: “Nói gì anh?”
“Em nói nếu anh ngoan ngoãn vâng lời, lần sau em sẽ dùng miệng.” Anh cắn tai cô, hơi thở phả ra nóng hôi hổi, khi ánh mắt men dần xuống cần cổ trắng mịn xinh đẹp của cô, anh thậm chí còn muốn cắn một cái để “đóng dấu” chủ quyền. Tuy trong lòng le lói ý nghĩ có hơi mạnh bạo như thế nhưng giọng điệu đến siết cả tim cô: “Em muốn anh nổi tiếng, muốn anh là báu vật của em anh đều làm được rồi, vậy vẫn chưa đủ ngoan sao em?”
Tim Thịnh Li chệch quỹ đạo một nhịp, cô lục lọi ký ức, quả thật mình có nói câu này.
Nhưng… cô không nhịn được ngẩng đầu hỏi anh: “Anh tương tư câu này hơn ba năm đó hả?”
“Mỗi câu nói, mỗi lời hứa của chị em đều nhớ rõ.”
Ánh mắt Dư Trì chất chứa vô vàn cảm xúc không tên, có lưu luyến trìu mến, có kìm nén nhẫn nhịn, có nóng lòng mong đợi, mỗi một cảm xúc đều khắc cốt ghi tâm, “Cho nên, phải thực hiện toàn bộ.”
Thịnh Li sống không còn gì luyến tiếc, lòng mềm nhũn. Cô kiễng chân ghé vào tai anh thổi khí: “Vậy anh nhanh nhanh lên, cấm có câu giờ.”
Dư Trì trầm giọng đáp ừ, Thịnh Li lại bổ sung: “Bế em đi.”
….
Rèm cửa trong phòng khép chặt, không khí bên trong vừa khô vừa nóng, Dư Trì vuốt ve khuôn mặt và khóe môi cô. Nói thật là Thịnh Li cũng hơi ngượng, nhưng nhìn dáng vẻ ung dung lạnh lùng ẫn nhẫn dựa vào đầu giường của Dư Trì, nó lại sexy chết đi được.
Qua một lúc lâu, Thịnh Li được anh kéo lên, giọng lạc cả đi, miệng thì đau. Cô túm lấy chiếc gối đè lên mặt anh, hờn dỗi: “Iu nghiệt, nói nhanh mà vậy đó hả?” Dỗi xong cô trượt xuống giường gọn lỏn.
Tên iu nghiệt nằm trên giường nén cười.
Thịnh Li vào nhà tắm khui túi kem đánh răng dùng một lần, đang đánh dở thì Dư Trì vào theo. Anh tựa vai lên khung cửa, tầm mắt giao nhau với cô trong gương. Cô chớp chớp mắt, cúi đầu hớp một ngụm nước, súc tới súc lui trong miệng rồi nhả ra.
Dư Trì tắm thêm lần nữa, mười phút sau cả hai lại nằm ra giường, Thịnh Li ôm eo anh, gối đầu lên vai anh, hỏi: “Còn khó chịu không anh?”
Ý cô là cảnh quay ban chiều còn khiến anh khó chịu không?
Dư Trì phủ chăn lên eo cô, thu một chân lên, bàn tay dịu dàng vuốt tóc cô, cúi xuống nhìn cô: “Vẫn còn chút chút, nhưng không muốn nghĩ thêm.”
“Vậy đừng nghĩ nữa, nhắm mắt lại đi ngủ thôi.” Thịnh Li che kín mắt anh ra lệnh.
Dư Trì nhắm mắt nhưng chưa muốn ngủ lắm.
Thịnh Li thì buồn ngủ vật vã, cô nhắm mắt, giọng lơ mơ: “Sáu giờ sáng mai gọi em dậy.”
Màn đêm yên tĩnh đến lạ, chỉ nghe thấy tiếng hít thở sâu của cô, Dư Trì cúi đầu nhìn cô một lúc mới tắt đèn, màn đêm bao phủ, căn phòng tĩnh lặng mà dịu êm.
Sáu rưỡi sáng, đầu óc Thịnh Li vẫn còn miên man vô định, cô chuẩn bị về phòng ngủ thêm nửa tiếng nữa, Dư Trì mặc đồ thể dục sắp sửa xuống phòng gym dưới lầu chạy bộ.
Hành lang cực kỳ im ắng không dậy chút tiếng động.
Dư Trì đẩy cửa ra ngoài, Thịnh Li úp mặt vào vai anh ngáp một cái, theo anh ra khỏi phòng.
Cửa đóng cạch một tiếng.
Hai người vừa dợm bước, cửa phòng đối diện cũng cạch một tiếng mở ra.
Tưởng Tình và Cảnh Di Minh đứng sau cửa, vừa ngẩng lên họ đồng thời hoá đá.
Bốn người kiểu: “….”
SOS SOS SOS
Hai bí mật đồng thời được bật mí.
Thịnh Li hết ngái ngủ ngay tức khắc, cô vừa luống cuống vừa ngại ngùng, nhưng chỉ cuống có hai giây, phần nhiều vẫn là ngại.
Tưởng Tình hoàn hồn lại cười híp mắt, hết nhìn cô lại nhìn Dư Trì: “Chị đã nói thì cấm có sai, trông hai cô cậu cứ là lạ thế nào, trên gameshow Dư Trì nói những lời ấy xong là vào đoàn với em luôn, ulatroi theo đuổi mối tình đầu thật….”
Thịnh Li e thẹn cười mỉm chi, nhướn mày đáp: “Như nhau cả chị nhỉ.”
Tưởng Tình chỉ vào Dư Trì, mím môi cười: “Em tôi xịn quá, từ ba năm trước đã ra tay hốt gọn.” Ngừng một lúc chị lại cười bổ sung, “Tốt quá, xứng đôi vừa lứa.”
Dư Trì lẳng lặng cong khoé môi, thấy Cảnh Di Minh cũng khoác cả cây đồ tập bèn hỏi: “Thầy Cảnh đang muốn đi chạy bộ ạ?”
Nơi này không tiện nói chuyện, Cảnh Di Minh đóng cửa rồi cười: “Anh sợ tối qua ăn khuya sẽ ảnh hưởng đến hình tượng nhân vật, xuống chạy bộ cho tiêu bớt.”
Thế là buổi sáng ngại ngùng xấu hổ được giải quyết thế này: Thịnh Li và Tưởng Tình về phòng mình ngủ bù, Dư Trì và Cảnh Di Minh đến phòng gym chạy bộ.
– —–oOo——