Ám Hiệu Tình Đầu - Chương 64: Kết thúc (Phần 2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Ám Hiệu Tình Đầu


Chương 64: Kết thúc (Phần 2)


“Cu Trì, chị không mang theo giấy, có thể ký cho chị nhiều nhiều chút không? Ký bên ngoài túi xách, ốp điện thoại nè, ký thêm một chữ trên áo nữa được không?”

“Được.”

“Cu Trì, cưng đến đây quay phim hở? Sao chẳng nghe nói gì hết.”

“Đúng vậy, đến trước kế hoạch hai ngày.”

“Ui, vậy cái bạn nữ kia là mối tình đầu của cưng thật à?”

“Nếu không thì có thể là ai?” Dư Trì mỉm cười hỏi ngược lại.

“Chu choa ơi, cưng yên tâm, tụi chị sẽ không mách lẻo đâu, tuy không biết bạn nữ kia là người thế nào, nhưng cưng tốt như vậy, người cưng thích thể nào cũng là người tốt.”

“Cảm ơn, cô ấy rất tốt.”

“Hiuhiu, sao chị khóc vậy nè? Vậy…cưng có công khai không?”

“Sẽ công khai.”

….

Đứng trên lối đi tầng ba lắng nghe cách Dư Trì trò chuyện với hai bạn fans kia, Thinh Li có thể cảm nhận được anh rất vui, còn nhẫn nại cực kỳ. Kỳ thật Dư Trì không hay bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài làm cho người khác cảm thấy anh ngầu quên sầu, lại kiệm lời. Nhưng không phải anh bị khiếm khuyết cảm xúc, mà ngược lại biểu cảm của anh vô cùng phong phú, nội tâm cực kỳ nhạy cảm, cảm quan lại nhạy bén đến lạ, bằng không kỹ năng diễn xuất sẽ không nhuần nhuyễn uyển chuyển như vậy.

Chỉ là, chẳng có mấy người có thể khiến anh để tâm.

Người anh thích chỉ mỗi mình cô.

Bạn thân chỉ vẻn vẹn hai người Từ Dạng và Hồ Nhất Dương.

Thầy Hà Nguyên Nhậm có ơn với anh và người đại diện Hoàng Bách Nham.

Còn cả các fans, anh có được những tác phẩm xuất sắc chính là sự đền đáp tuyệt vời nhất và nguồn sức mạnh to lớn nhất dành cho fans.

Những người thích anh sẽ không bao giờ chịu thương tổn, cũng sẽ không bao giờ thất vọng.

Người có tính cách này không dễ thích một người, nhưng khi đã bị anh giữ chắc thì đừng nghĩ đến việc bỏ chạy.

Thịnh Li đương nhiên sẽ không bỏ chạy, chỉ là đột nhiên cô thấy vui mừng với quyết định mặt dày mày dạn không biết xấu hổ cưa anh ban đầu của mình.

Nếu đổi lại là bây giờ, những thủ đoạn ấy chưa chắc đã xi nhê với Dư Trì.

Đang suy nghĩ vu vơ Dư Trì đã đi xuống lầu, đứng trước mặt Thịnh Li, cô ngước lên nhìn anh: “Mấy cổ đi rồi hả?”

Dư Trì gật đầu cụp mắt nhìn cô cười, ghẹo:  “Chị vọt nhanh ghê nhỉ, sợ bị người ta bắt gặp lắm à?”

Hành lang im ắng không một chút tiếng động.

Tiếng bước chân và tiếng trò chuyện dưới lầu rõ dần, một nam một nữ, có vẻ là một đôi tình nhân.

Hai người đồng thời đưa mắt nhìn xuống, thấy có người sắp lên tầng ba, Dư Trì thình lình ôm eo cô dồn cô vào góc tường, Thịnh Li bị kẹt trong góc tường ngớ cả người, anh đã cúi đầu ngậm lấy môi cô. Thịnh Li không ngờ anh to gan đến vậy, tim cô đập bình bịch nhưng lại kìm lòng không đậu, vòng tay choàng qua cổ anh.

Đôi tình nhân kia đã đi đến bậc thang dưới lầu, vừa ngước lên đã thấy cảnh người đàn ông khom nhẹ lưng dồn cô gái vào góc tường hôn say đắm, ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo sơn màu đỏ của người con gái níu sau cổ áo người đàn ông, có lẽ do bóng lưng anh ta quá loá mắt, những ngón tay của cô gái quá mức xinh đẹp, nhìn cảnh tượng ấy mà lòng rạo rực háo hức theo, mlem mlem hệt như cảnh phim.

So với phim thậm chí còn khiến người ta không nỡ rời mắt.

“Chậc, đi nhanh lên đừng có nhìn.” Cậu trai ngại ngùng húng hắng, kéo bạn gái phi nhanh lên tầng.

Lúc sượt qua, cô gái nhịn không được mà ngoái lại nhìn bóng lưng Dư Trì, lúc lên tới tầng bốn cô nàng xuýt xoa: “Cái anh đó đẹp trai ghê.”

Cậu trai cười giễu: “Có mỗi cái bóng lưng mà biết đẹp trai rồi hả?”

Cô nàng đáp: “Được chứ sao.”

“Thế anh cũng nói cô gái kia đẹp, tay đẹp, chân thì thẳng tắp.”

….

Âm thanh xa dần đến khi không còn nghe thấy nữa.

Dư Trì cuối cùng cũng buông Thịnh Li, cô hít thở hít thở, bàn tay lần sau gáy anh, ngón tay cuốn lấy sợi dây màu đen, lướt thẳng một đường trên làn da ấm nóng đến xương quai xanh của anh, rút ra mặt dây chuyền bên trong cổ áo.

Cô vuốt ve mặt dây chuyền nhỏ xíu hình con cá màu vàng.

Dù đã sớm đoán được thứ anh đeo là chiếc mặt dây chuyền này, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, tận tay chạm vào cô vẫn xúc động khôn nguôi.

Thịnh Li ngẩng lên hỏi anh: “Sao đổi dây vậy anh, dây cũ hỏng hả? Hay anh cố ý, sợ em nhìn ra được?”

“Không phải.”

“Vậy…”

Dư Trì điềm nhiên đáp: “Tối hôm chia tay em anh giật đứt sợi dây, nên thay cái mới.”

Thịnh Li bàng hoàng chốc lát, cô vuốt ve cổ anh, hỏi anh: “Anh vứt mất luôn hả?”

Hành lang lặng ngắt như tờ, Dư Trì cắm tay vào túi quần, không đáp lời lãng nhìn sang bên cạnh.

“Rồi nhặt lại được hả?”

Dư Trì mím môi, tỉnh bơ quay sang nhìn cô, hỏi ngược lại: “Không thì sao?”

Cô vuốt nhẹ gáy anh, thì thầm: “Có phải đau lắm không?”

Năm ấy Dư Trì kích động giật đứt phăng sợi dây chuyền khiến sau gáy anh bị thương, lưu lại một vết sẹo hồng nhạt. Da anh trắng nên nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, nhưng so với nỗi đau trong lòng, chút đau đớn này chẳng thấm thía là bao.

Dư Trì trầm giọng đám: “Vẫn ổn.”

Vậy là đau rồi.

Thịnh Li cụp mắt, lông mi vừa cong vừa dài đổ chiếc bóng mềm mại dưới mắt, cô nhẹ nhàng hôn lên mặt dây chuyền rồi kéo cổ áo anh, nhét nó vào. Cô ngẩng đầu nhìn anh dịu dàng: “Dư Tiểu Trì, sau này chị sẽ không để em phải đau nữa.”

Sáng hôm sau, Thịnh Li ăn sáng cùng Chu Tư Noãn, cô dặn dò Viên Viên ngồi kế cạnh: “Tối qua lúc rời rạp chiếu phim bọn chị bị fans anh rể nhận ra, có điều người ta không thấy chị, hôm nay em để ý trên mạng xem có bị lộ gì không.”

Viên Viên lí nhí hỏi: “Có cần báo chị Dung không? Nhỡ bị lộ chị Dung còn biết đường ứng phó.”

“Khỏi cần, chị Dung cũng không quản nổi chuyện của chị và Dư Trì, bị lộ là chuyện sớm muộn, còn ứng phó kiểu gì? Phủ nhận ư? Chắc chắn không được, đến lúc đó bị vả mặt như chơi.” Thịnh Li bình tĩnh mỉm cười, “Đợi chị đóng máy rồi tìm thời điểm công khai.”

Chu Tư Noãn nhíu mày: “Dựa theo lưu lượng và giá trị hiện tại của Dư Trì, cộng thêm lúc trước cậu ấy tự thổ lộ mình muốn theo đuổi lại mối tình đầu, bọn cậu mà công khai tình yêu ý hả, Weibo không sập thì đời không nể. Chưa kể cậu debut bao năm rồi, dù lúc nhỏ buộc chặt với Lộ Tinh Vũ nhưng chưa bao giờ thừa nhận chuyện tình cảm, thật giả như nào mọi người đều chẳng rõ, công khai xong mọi người biết mối tình đầu của Dư Trì là cậu thì không vờ lờ mới lạ, tới phiên Tinh Thịnh CP dựng lông cắn trả, đối thủ thừa nước đục thả câu, ta nói không ầm ĩ rùm beng gà bay chó sủa mưa gió máu tanh một phen không được mà?”

“Con nhỏ này, bộ không mong nhà nhà chúc phúc tụi mình được à?” Thịnh Li nguýt mắt.

Chu Tư Noãn: “Chúc bọn cậu trăm năm hạnh phúc, được chưa?”

Kết quả, Thịnh Li lo lắng thừa, hai bạn fans kia của Dư Trì chẳng tung gì kỳ quái lên mạng, các cô nói lời là giữ lấy lời, giữ kín như bưng bí mật này.

Từ Viện đã đi đến những cảnh quay cuối. Từ Viện dùng chính bản thân cô và từ ngữ cay độc khiến Chu Nặc sống trong day dứt tột độ, Chu Nặc bắt đầu điên dại đi tìm tên cầm đầu nhóm buôn người năm ấy, dù anh ta đã tìm suốt nhiều năm. Có lẽ ông trời thương xót, hoặc có thể nói trời cao cuối cùng cũng trừng phạt anh ta, sau hơn nửa năm tìm kiếm, trong một buổi đêm nọ ông trời đã để anh gặp phải một vụ buôn bán phụ nữ.

Chu Nặc đã giải cứu cô gái bị bắt, sau đó bạt mạng đuổi theo tên cầm đầu băng nhóm định tẩu thoát, kết quả anh ta trúng hai phát đạn, suýt chút mất mạng.

Mười mấy ngày sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, Chu Nặc mới biết cô gái anh ta cứu được là cảnh sát ngầm. Buổi tối hôm ấy Trình Nam chỉ huy đội cảnh sát tóm gọn băng nhóm buôn bán phụ nữ và trẻ em quy mô lớn, tên buôn người bắt Từ Viện năm đó bị chính Trình Nam còng tay thu phục.

Mà Chu Nặc cũng thừa nhận năm đó mình là đồng lõa cấu kết với tên buôn người lừa bán Từ Viện.

Mười mấy năm sau khi Từ Vĩnh Lương đã chết, ông mới được rửa oan, ông không phải là tội phạm cưỡng bức giết người, nhưng ông sẽ mãi mãi không biết được.

Từ Viện gặm nhấm nỗi đau, đợi chờ đằng đẵng suốt 12 năm cuối cùng cũng chạm được tới sự thật cô hằng mong ước.

Nhưng, những tổn thương sâu sắc ấy e rằng cả đời cũng chẳng thể nguôi ngoai.

Đây chính là bản tính thiện lương và tàn nhẫn của con người.

Kết thúc bộ phim, Từ Viện cầm hộp nhẫn Trình Nam để lại đến đội cảnh sát hình sự giao cho nữ cảnh sát ngầm, cô nói: “Giúp tôi đưa nó cho Trình Nam, chuyển lời với anh ấy rằng, tôi và anh ấy không phải là người cùng một thế giới.”

Anh vĩnh viễn hướng về phía ánh mặt trời.

Còn cô đã lưu lạc trong bóng tối quá lâu, sớm đã lạc đường.

Trình Nam tìm thấy Từ Viện trong một ngôi chùa, cô lúc ấy đang mặc một bộ trang phục dân tộc xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng nghe tụng kinh Lạt Ma. Vẻ mặt cô ôn hòa chuyên chú, ánh mắt sáng trong như thể đang cầu nguyện.

Trình Nam dõi theo cô từ xa rất lâu mới bước đến phía sau cô, kéo lấy tay cô.

Thấy rõ người đến là ai, Từ Viện ngây ngẩn, cô kinh hoàng hoang mang hỏi: “Sao anh tìm được tôi?”

Trình Nam không trả lời mà cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Về sau em chạy một lần tôi sẽ tìm một lần. Dù gì tôi cũng có thời gian và kiên nhẫn, bất luận thế nào cũng sẽ tìm được em.”

Mặt trời chiếu rọi hình bóng hai người, đôi mắt Từ Viện ngân ngấn nước, cô ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời đỏ ửng, lệ tuôn dài theo khóe mi.

Người đàn ông này đã kiên cường đem ánh sáng mặt trời tiến vào thế giới của Từ Viện.

….

“Qua!” Trần Uyên hô to, cười tươi roi rói, “Chúc mừng Dư Trì đóng máy.”

Chẳng mấy chốc mọi người đồng thanh hô vang: “Chúc mừng đóng máy.”

Cả trường quay ồn ào náo động.

Nước mắt Thịnh Li rơi mãi không ngừng, cô vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc của Từ Viện. Dư Trì vươn tay lau đi nước mắt trên khóe mi cô, cô sửng sốt rồi khịt khịt mũi, nhoẻn miệng cười lại, ôm anh: “Mừng cậu đóng máy, cảm ơn cậu đã tham gia bộ phim này.”

Dư Trì cong môi, trầm giọng đáp: “Không cần cảm ơn, chị xứng đáng mà.”

Thịnh Li bị mấy lời yêu thương ngọt xớt của anh làm chộn rộn cả lên, cô cười rõ tươi, diễn thôi mà, không sao không sao.

Hai người đi về phía đám đông, Chu Tư Noãn hi hi ha ha: “Thầy Dư xịn xò, lúc mị đóng máy làm gì náo nhiệt vậy đâu nè.”

Chu Tư Noãn thủ vai cô cảnh sát ngầm, hôm qua là quay xong rồi nhưng cô nàng đặc biệt ở lại xem cảnh quay này.

Thịnh Li cười: “Cô cậu quay xong cả rồi, còn tôi phải quay tiếp hơn tháng nữa.”

Trần Uyên đi tới hỏi: “Tối nay Dư Trì đi à? Sao gấp thế cháu?”

“Vâng, cháu phải về trường lo chuyện tốt nghiệp.” Dư Trì thật sự không rãnh ở lại, hành lý đều đã xếp lên xe rồi, lát nữa là phi ra sân bay.

Trần Uyên nói một cách chân thành: “Hợp tác vui vẻ, cháu là diễn viên trẻ có thực lực nhất chú từng gặp, hy vọng sau này có cơ hội hợp tác.”

Dư Trì gật đầu: “Cảm ơn đạo diễn Trần, sẽ có dịp thôi ạ.”

Thay quần áo và tạm biệt mọi người xong nhưng Dư Trì tìm khắp nơi vẫn không thấy Thịnh Li đâu.

Anh gọi điện cho cô.

“Tới ngay đây, anh chờ em một xíu!”

Nghe giọng cô có vẻ gấp.

Dư Trì hỏi: “Đi đâu vậy em?”

Thịnh Li cười: “Tí nữa biết ngay.”

Hai phút sau, Thịnh Li chạy đến trước mặt anh, gò má cô phớt hồng, trán lấm tấm mồ hôi, cô đưa anh một chiếc bùa bình an: “Nghe nói ngôi chùa này rất linh thiêng nên em đi cầu một chiếc bùa bình an, cái này cho anh đó.”

Dư Trì duỗi tay nhận lấy, khẽ hỏi cô: “Vừa rồi em đi cầu chiếc bùa này à?”

“Ừm.” Thịnh Li gật đầu, nhìn thoáng qua Tiểu Trần đang lo ngay ngáy đứng bên cạnh xem thời gian, bèn tiến lên một bước, thấp giọng dặn dò: “Sắp không kịp rồi, anh đi đi. Đợi em đóng máy xong có lẽ cũng vừa vặn lúc anh tốt nghiệp, tới đấy em đi tìm anh nhé.”

Tốt nghiệp là chuyện quan trọng nhường nào chứ, cô muốn ở bên cạnh anh.

Vả lại cô còn muốn ngắm anh mặc lễ phục tốt nghiệp.

….

Đầu tháng 6, Từ Viện đóng máy.

Thịnh Li chân trước vừa đóng máy, chân sau liền khởi hành sang nước ngoài quay quảng cáo, may sao lúc về vừa kịp lễ tốt nghiệp của Dư Trì. Lão Lưu tìm một chỗ đậu xe, Thịnh Li ngồi trên xe lướt Weibo, cô nhìn thấy hotsearch: #Dư Trì tốt nghiệp#

Vừa nhấp vào đã thấy ảnh Dư Trì mặc lễ phục tốt nghiệp.

Cô lướt nhanh xem bình luận bên dưới.

Bình luận nhiều tương tác nhất: Dư Trì tốt nghiệp rồi, còn mối tình đầu đã theo đuổi được chưa?

Bình luận nhiều tương tác nhì: Hôm nay Dư Trì vẫn chưa theo đuổi được mối tình đầu.

Thịnh Li phì cười thoát khỏi Weibo, gửi định vị cho Dư Trì: [Cu Trì, chị ở đây chờ em nhá.]

Lúc này Dư Trì đang bị bạn học và bạn chung trường lôi kéo chụp ảnh chung, bình thường cậu rất bận, cũng rất ít khi ở ký túc xá, thêm nữa bề ngoài lạnh lùng ngầu lòi, lại là minh tinh lớn, đối với bạn học và bạn chung ký túc xá của cậu mà nói, tuy lên lớp thì ngồi sát bên, tối về còn ngủ cạnh giường nhưng vẫn cảm thấy cậu cách xa vời vợi.

Cũng không biết có phải các bạn trong lớp đã bàn bạc đâu ra đấy rồi không, hôm nay ai nấy đều nhất quyết muốn giúp bạn bè và người thân xin chữ ký.

Thời tiết tháng sáu oi bức, Dư Trì bị vây kín mít quả thật có hơi ngộp, thế là bèn cởi hai cúc áo sơ mi, để lộ xương quai xanh tinh tế và sợi dây chuyền bện tay mày đen. Cậu cúi đầu nhanh nhẹn ký tên, lớp trưởng đứng trước mặt cậu hí hửng nói: “Dư Trì nè, cùng lớp chung ký túc xá 4 năm, tui tò mò cực là trên cổ cậu đeo cái gì ghê, hỏi cậu cậu không cho xem, fans nhà cậu có lùng sục cũng lùng không ra mẫu giống vậy, tò mò chết người í.”

Mọi người phụ hoạ: “Đúng á đúng á!”

Thậm chí còn có cậu chàng hét to: “Bạn gái tui nói rồi, hôm nay mà không biết Dư Trì đeo gì thì cổ sẽ chia tay tui.”

Có bạn nữ nhìn đắm đuối xương quai xanh Dư Trì, thuận nước đẩy thuyền bắt chước theo: “Best friend của mị nói hôm nay mà không biết Dư Trì đeo gì thì cổ cắt đứt tình chị em với mị luôn.”

Dư Trì: “…”

Lớp trưởng nào chịu thua: “Dư Trì, ảnh đế Dư, anh Trì! Bằng không bọn này giúp cậu phanh dây chuyền nhá?”

Dư Trì ký hết tấm này đến tấm khác, khoé môi cong cong, anh vừa định lên tiếng, đột nhiên thấy cổ âm ấm. Có một cậu trai nhân lúc anh không chú ý đã nhanh tay túm mặt dây chuyền lôi ra khỏi cổ áo anh.

Dư Trì nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo lia tới chỗ cậu trai kia.

Cậu trai bị anh chiếu tướng hết cả hồn.

Mọi người choáng váng, ánh mắt đổ dồn vào mặt dây chuyền kia, là một con cá be bé màu vàng, ủa màu vàng? Con trai rất hiếm người đeo kiểu mặt dây chuyền vàng này, nói thế nào nhỉ? Kiểu bị mọi người kỳ thị ấy.

Cơ mà Dư Trì đeo thì đẹp.

Lớp trưởng nhìn cậu trai kia trách cứ: “Bro làm gì thế hả? Còn thẳng tay giật…”

Một cậu trai oang mồm la lên: “Vờ lờ, dây chuyền này… mặt dây chuyền này, cái con cá vàng chút xíu này nữ thần nhà tui cũng có một con! Hồi trước cô ấy thường xuyên mang nó, cổ còn nói đây là báu vật năm 17 tuổi cổ đào được ở đoàn phim, còn đặt tên cho nó là báu vật….”

“Đúng rồi, tui cũng nhớ.”

“Tui nhớ là … Dư Trì có nhắc tới hai chữ báu vật ở lễ trao giải…”

“Thịnh Li và Dư Trì?”

….

Chúng bạn học nhìn Dư Trì đầy khó tin, các cô các cậu bị quả dưa to chà bá này thồn vào họng đến là câm nín.

Cái mồm to nhường kia, Dư Trì không tài nào chặn được, anh cũng không muốn chặn, nhưng anh không thích cảm giác bị động này. Dư Trì bình tĩnh tiêu sái nhìn cậu chàng giật dây chuyền của mình một cái, sau đó vươn tay nhét mặt dây vào cổ áo.

Tiếp tục cúi đầu ký tên, còn ba tấm. Ký xong tấm cuối anh đặt “cạch” bút xuống.

Dư Trì đứng lên, quét mắt nhìn một lượt gương mặt mọi người, cuối cùng ánh mắt ngừng lại trên người cậu trai gọi Thịnh Li là nữ thần, nhếch môi: “Sợi dây chuyền này đúng là của nữ thần nhà cậu tặng tôi, bạn gái tôi đấy.”

“A a a a a a a a a a” – Nữ nhân nào đấy la lên thất thanh.

Quần chúng ngơ ngác ăn dưa nãy giờ bị vả tỉnh, mắt chữ O mồm chữ A nhìn Dư Trì.

“Tôi đi trước, chúc các cậu mọi chuyện suôn sẻ.”

Dư Trì bỏ lại câu này rồi xoay người rời đi.

Vừa ra khỏi biển người anh bèn đăng bài Weibo.

Thịnh Li ngồi trên xe đợi hơn nửa tiếng, đang buồn chán lên Weibo lưu ảnh Dư Trì mặc đồ tốt nghiệp, chẳng biết tại sao đột nhiên Weibo bị đứng, nhấp vào không được là như nào. Cô nghĩ chắc điện thoại mình bị lag nên thoát ra rồi vào lại. Hay lắm, không vào được luôn.

Weibo sập hả?

Ngoài cửa sổ ồn ào náo nhiệt, cô quay sang nhìn thử.

Dư Trì mặc áo thun trắng quần thể thao đơn giản đi vội về phía này, hai bảo vệ và Tiểu Trần ngăn không cho fans và phóng viên chen lên phía trước, Tiểu Trần vừa cản người vừa hô to: “Mọi người ơi mọi người đừng chen, chú ý an toàn, chú ý an toàn nào!”

Thấy tình thế hỗn loạn Thịnh Li vội mở cửa, Dư Trì nhanh nhẹn chui vào xe.

Có người tinh mắt nhìn thấy Thịnh Li, hét một phát lên thẳng highnote: “Aaaa, Thịnh Li.”

“Thịnh Li chuẩn cơm mẹ nấu rồi! Thịnh Li tới đón Dư Trì! Bọn họ real thiệt đó chời!”

“Đỡ mị lên mị còn thở được, trời má real thiệt luôn!”

“Hiu hiu hiu hiu sao là Thịnh Li được hiuhiu?!”

Thịnh Li: “….”

Cô xoay đầu nhìn Dư Trì, hỏi nhỏ: “Anh… anh mới đăng Weibo hả?”

Xe chầm chậm lăn bánh, Dư Trì lười nhác dựa trên ghế vặn mở chai nước khoáng, ngửa đầu uống một hơi nửa bình rồi mới chếch sang nhìn cô, cười nhẹ như không: “Ừ, em chưa thấy hả?”

Tim Thịnh Li nhảy tưng tưng, cô nghệch ra hai giây mới nói: “Weibo tê liệt rồi, em vào không được.”

Trên đường đi, điện thoại và tin nhắn của hai người reo tới tấp.

Sau khi cúp điện thoại của chị Dung, Thịnh Li cuối cùng cũng vào được Weibo. Cô và Dư Trì chiếm hết sáu hotsearch trong top 10 hotsearch, trong đó có 5 cái bạo đỏ.

#Dư Trì Thịnh Li# Bạo

#Theo đuổi lại được mối tình đầu# Bạo

#Thịnh Li gọi Dư Trì là báu vật# Bạo

#CP Thịnh Li Lộ Tinh Vũ toang# Bạo

#Dư Trì Thịnh Li đi nghĩa trang hẹn hò is real# Bạo

#Dư Trì nói muốn theo đuổi lại Thịnh Li ngay trước mặt cô trên gameshow#

….

Đây mới chỉ là 10 cái đầu, nhấp vào thêm nhiều hotsearch nữa, Thịnh Li thấy toàn là tên mình đến là hoa cả mắt.

Lòng bàn tay cô túa mồ hôi, nhấp vào Weibo Dư Trì, nhìn thấy bài đăng Weibo của Dư Trì một tiếng trước.

Dư Trì v: Cảm ơn sự quan tâm của mọi người trong suốt thời gian qua, theo đuổi lại được mối tình đầu rồi @Thịnh Li.

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN