Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
Chương 125: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Quân Chi tự nhiên cũng biết tâm tình Tiểu Bạch một lòng che chở đứa bé, khẽ gõ đầu chó của nó một chút, bất mãn nói: “Chẳng lẽ tao sẽ hại chị của tao? Chó ngu!”
Hắn cưỡi Tiểu Bạch, tiểu Bạch gào một tiếng như đang biện giải nó không ngu, mang theo Quân Chi bay đến giữa sông.
Quân Chi một tay cầm la bàn, lá bùa hạc vốn vô lực rơi ở giữa la bàn, lại theo Quân Chi niệm chú và rót linh lực vào, chậm rãi bay lên giữa la bàn.
Âm khí âm lãnh ẩm ướt từ đáy sông xông lên, truyền đến khiến tôi rất không thoải mái.
Linh lực của Quân Chi khôi phục chưa đến ba phần, sắc mặt cũng không được tốt, muốn tốc chiến tốc thắng.
“Oán linh nơi nào!” Hắn thét hỏi.
Phút chốc hạc giấy phát ra ánh sáng xanh quỷ dị, ở không trung không ngừng lắc lư, như có vô số oan hồn giãy giụa rít gào ở bên trong, trong chớp mắt đã phá tan hạc giấy thành từng mảnh.
Tôi cảm giác bụng có chút không thoải mái, đoán chừng là bị những âm khí này làm cho, nên lấy cây trâm vẽ xuống một kết giới, ngăn cách những âm khí ướt lãnh đó ở bên ngoài kết giới.
Quả nhiên, bụng lập tức không còn đau nữa.
Thân thể của Quân Chi lại nhoáng lên, đột nhiên từ trên lưng Tiểu Bạch ngã xuống, cũng may Tiểu Bạch phản ứng nhanh, cắn hắn một ngụm, mới ngậm hắn về tới trên bờ, la bàn lại rơi vào trong nước.
Tinh Bác Hiểu thả quỷ khí của hắn ra bức lui những âm khí đó muốn thấm vào trong cơ thể chúng tôi, tôi từ chỗ Tiểu Bạch đỡ Quân Chi, thấy sắc mặt hắn trắng bệch một mảnh.
“Thế nào? Có bị thương hay không?” Tôi vội hỏi.
Quân Chi lắc đầu: “Không có việc gì, nhưng linh lực tiêu hao có chút nhiều, chị, phía dưới thật sự là tế sống. Hơn nữa, số lượng đặc biệt lớn, chúng ta không tự mình giải quyết được, vẫn là nói cho sư huynh em biết một tiếng. Hơn nữa, không biết vì sao, em cảm giác những oán linh này đều sắp lao ra, phải nhanh chóng xử lý mới được.”
“Vậy em thông báo đi.”
Rất nhanh Quân Chi đã thông báo cho Lam Cảnh Nhuận, đang đợi Lam Cảnh Nhuận mang theo những đệ tử khác của Thanh Hư Quan lại đây, cuối cùng Cao Cảnh Huy là từ trong sông bò lên, trên tay còn cầm một cái la bàn.
“La bàn của ai? Trực tiếp rơi xuống đầu của tôi! Cũng may tôi là quỷ, mới không bị thương! Ở trong sông ném loạn đồ vật, có đạo đức công tâm hay không! Có biết hay không…”
Hắn còn chưa nói xong, vẻ mặt của Quân Chi u oán nhìn về phía hắn: “Tôi.”
Cao Cảnh Huy bị bùa của Quân Chi hại mệt, lập tức thu bộ dáng ghét bỏ kia lại, đôi tay dâng la bàn lên: “Đại sư mời ngài lấy!”
Quân Chi tiếp nhận, theo thói quen nhìn kim đồng hồ trên la bàn, đột nhiên sắc mặt đại biến: “Có cương thi!”
Giọng nói mới dứt, sông đào phía sau chúng tôi đã truyền đến một tiếng vang lớn, một cột nước hơn mười mét từ giữa sông bốc lên, một bóng người từ bên trong bay về phía chúng tôi.
“Tiểu Bạch! Bảo vệ phu nhân!” Tinh Bác Hiểu ném xuống một câu này, đã đầu gương mẫu xông ra ngoài.
Tôi hạ kết giới cho chúng tôi một lần nữa, đã nghe được Cao Cảnh Huy hối hận một tiếng: “A! Thiếu chút nữa quên nói với các cô! Phía dưới có rất nhiều quỷ! Thật nhiều thật nhiều quỷ nước! Tôi căng da đầu lặn xuống đáy sông, mới phát hiện bọn họ đều ở nơi đó! Nếu không phải tôi thoát được nhanh, đã bị bọn họ ăn luôn rồi!”
“Bọn họ đuổi theo anh không?” Tôi hỏi.
Cao Cảnh Huy quay đầu lại nhìn mặt hồ bởi vì Tinh Bác Hiểu và phi cương chiến đấu mà kích động, do dự lắc đầu: “Hình như không có… Nhưng thật sự là có quỷ! Tôi thấy một nửa cơ thê của bọn họ đều chôn ở đáy sông, chỉ có nửa người trên và tay lộ ở bên ngoài, tôi thiếu chút nữa đã bị bọn họ bắt lấy kéo xuống theo!”
Đầu năm nay quỷ nước tìm không thấy người sống làm kẻ chết thay, đều đánh chủ ý tới trên người đồng hành sao…
Quân Chi trầm tư một phen, lại hỏi một vấn đề kỳ quái khác: “Những thi thể của quỷ phía dưới đó ở gần đây sao?”
“Tôi không biết… Sao phân biệt cái này?” Cao Cảnh Huy mờ mịt nói.
“Trên người bọn họ có mùi hôi thối của thi thể hay không? Có thì nói lên ở gần đây!”
Cao Cảnh Huy suy nghĩ: “Hình như có… Đúng rồi!” Hắn như là đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Trong bùn dưới đáy sông có thật nhiều mặt người! Đều là mặt loại này.” Hắn nói xong làm động tác ngửa mặt lên trời.
Cơ thể của Quân Chi nhoáng lên: “Điên rồi… Bọn họ lại thả tế sống ở đáy sông!”
Khi nói chuyện, Tinh Bác Hiểu đã giải quyết xong cương thi kia, về tới bên người chúng tôi.
Nhìn hắn không bị thương, tôi đã an tâm rồi.
“Cương thi kia đâu? Anh có chú ý tới hay không?” Tôi hỏi Cao Cảnh Huy.
“Phía dưới hình như có sát khí của cương thi, nhưng tôi bị những quỷ nước đó bắt được, thật vất vả mới thoát ra, không chú ý tới…”
Tinh Bác Hiểu đang muốn đi trở về đến bên người chúng tôi, bỗng nhiên cơ thể ngừng lại, quay đầu lại nhìn về phía bờ sông. Tôi nhìn theo ánh mắt hắn, nơi đó vừa lúc có một con quỷ nước cả người xanh lè, đang dựa vào trên bờ nhìn chằm chằm chúng tôi.
Cao Cảnh Huy vừa thấy đã dậm chân: “Chính là con này! Đáy sông đều là loại quỷ nước này! Chính là hắn muốn bắt tôi!”
Tinh Bác Hiểu nhanh chóng đi lên, thừa dịp quỷ nước muốn xoay người chạy trốn, một tay bắt lấy hắn.
Thân thể của quỷ nước này lưng khòm nhỏ bé, trên người mặc vải rách, sợ hãi lại oán hận nhìn chằm chằm Tinh Bác Hiểu.
Tinh Bác Hiểu nhìn một lát, nói với tôi: “Phu nhân, đây thật sự chính là tế phẩm tế sống.”
Quân Chi đồng thời nói: “Xem ra, hắn là bắt lấy chân của Cao Cảnh Huy trốn lên.”
“Trốn lên làm gì?” Tôi hỏi.
“Tìm kẻ chết thay đi đầu thai! Cho nên mới nhìn chằm chằm chúng ta như vậy!” Quân Chi lấy ra một lá bùa, đi đến bên người Tinh Bác Hiểu, dán bùa trên tay hắn vào quỷ nước.
Quỷ nước như vậy trừ một ít bản năng, lại không có ý thức, cũng không hỏi ra tin tức gì, chi bằng trực tiếp đưa đi đầu thai.
Lam Cảnh Nhuận rất nhanh đã tới, Quân Chi nói chuyện trải qua với hắn, hắn nhìn mặt hồ vẫn gợn sóng, nhíu mày nói: “Nếu muốn xử lý, phải rút cạn toàn bộ nước sông này trước mới được, hơn nữa, sao phía dưới sẽ có cương thi? Lại là phi cương.”
“Em cũng không biết, nhưng cảm thấy chuyện quá kỳ quái.” Quân Chi nói.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, dẫn Tinh Bác Hiểu lại đây: “Anh có thể nhìn ra phía dưới có cái gì không?”
Tinh Bác Hiểu lắc đầu: “Nhìn không ra, theo lý mà nói, tế phẩm chạy ra một con, hơi thở tế sống khác nên truyềnn ra ngoài. Nhưng chúng ta cái gì cũng không cảm ứng được, nói rõ phía dưới hẳn là có trận pháp phong tỏa hơi thở.”
Cái gì cũng đều không tra xét ra, có chút bực bội…
Thấy trời đã nhanh sáng, Tinh Bác Hiểu nói với tôi: “Phu nhân đi nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho đám đạo sĩ kia là được.”
Bây giờ linh lực của tôi không thể sử dụng ra, ở lại nơi này cũng xác thật không thể giúp cái gì, kéo Quân Chi định đi tạm biệt Lam Cảnh Nhuận.
Còn chưa mở miệng, Lam Cảnh Nhuận đã mở miệng trước: “Tử Đồng, cô và Quân Chi còn chưa hồi phục, tối hôm qua lại lăn lộn cả đêm, đi về nghỉ ngơi trước đi, nơi này giao cho chúng tôi.”
“Được.” Tôi đồng ý, đang muốn kéo Quân Chi đi, thằng nhóc này lại không chịu.
“Sư huynh, em muốn ở lại.”
“Tối hôm qua em mạnh mẽ thuyên chuyển linh lực đã đủ mạo hiểm rồi, ở lại cũng vô dụng, vẫn là đi nghỉ ngơi trước đi.” Lam Cảnh Nhuận nói.
Sắc mặt của Quân Chi trầm trọng nhìn mặt hồ kia: “Em vẫn cảm thấy việc này không thích hợp.”
Lam Cảnh Nhuận trấn an nói: “Chuyện chúng ta gặp, có thể có mấy chuyện là bình thường? Lại nói, em không nghỉ ngơi, Tử Đồng cũng phải nghỉ ngơi, em đã quên trên người nàng…”
Quân Chi bị Lam Cảnh Nhuận nhắc nhở, bừng tỉnh nhớ tới đứa bé trong bụng tôi. Nghĩ một lát, đoán chừng là cảm thấy ở đây nhiều sư huynh như vậy, cũng không xảy ra được chuyện gì lớn nên đồng ý.
“Vậy em và chị đi về trước, có chuyện gì, anh lại cho chúng em biết.”
Thừa dịp trời còn chưa sáng, tôi và Quân Chi cưỡi Tiểu Bạch trở về nhà, mà Cao Cảnh Huy lại bị Tinh Bác Hiểu mang đến tiệm trà sữa của hắn.
Lý do, trong tiệm hắn còn thiếu một người giúp việc.
Ngay từ đầu Cao Cảnh Huy không đồng ý, sau lại nghe nói tiệm trà sữa ở đối diện nhà, buổi tối còn có thể trở về thăm vợ con, còn phát tiền lương, miệng hắn cười đều không khép được!
Về đến nhà, Tiểu Bạch nằm ở cửa phòng tôi thủ vệ, Quân Chi lại nhắc tới chuyện bỏ con.
“Chị, nói thật, chuyện này nhất định phải thừa dịp con quỷ kia không ở đây mà làm. Nếu không chờ hắn trở về, chúng ta sẽ thật sự không có cách nào!”
“Quân Chi, chị không có việc gì, không phải một chút linh lực thôi sao.” Tôi khẽ xoa bụng, an ủi tiểu sinh mệnh bên trong.
Quân Chi tuyệt vọng đi về phía bàn sách của tôi ngồi xuống: “Em nhớ rõ chị đã nói với em rồi, hai người các chị đã nói không cần có con, hiện tại đột nhiên có con, chẳng lẽ còn nhìn không ra Lãnh Mặc Hàn đang đánh chủ ý gì sao!”
“Chuyện đứa bé là ngoài ý muốn.” Tôi nói chuyện đến kỳ hạn ba tháng tránh thai với Quân Chi.
Hắn lại không tin: “Từ trước đến nay minh vương tính toán không sai, nếu đáp ứng đến kỳ ba tháng lại đặt cho chị trận pháp tránh thai kia, sao sẽ ở vào lúc quan trọng này quên mất! Khẳng định là cố ý trước kì hạn ba tháng lừa chị!”
Tôi tận tình khuyên bảo: “Với tu vi của Mặc Hàn
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!