Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
Chương 135: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
P/s: nhân tiện nhờ mọi người chút, có ai chơi wechat không quét mã hộ mình với:((
Mặc Uyên nói, một chữ tôi đều không nghe vào.
Tôi không phải yêu cầu tình cảm trước kia Mặc Hàn trải qua đều là một trang giấy trắng, chẳng sợ trước kia hắn giống lăng nhăng như Mặc Uyên, chỉ cần hiện tại có thể đối xử thật tình với tôi, tôi đều có thể chấp nhận.
Tôi chỉ là khó chịu chính là, cho dù là qua nhiều năm như vậy, đến nay cô gái kia vẫn có thể sinh ra ảnh hưởng với cuộc sống của tôi và Mặc Hàn.
Thậm chí, cô gái kia dùng pháp lực của Mặc Hàn bám vào trên người tôi, ý đồ xâm chiếm thân thể của tôi, thậm chí tổn thương con của tôi.
Tôi vẫn có chút ghen ghét, ghen ghét nhất định năm đó Mặc Hàn đối xử với cô gái kia cũng là sủng lên trời.
Mặc Uyên còn đi theo bên người tôi: “Mộ Tử Đồng, thật sự! Tin tưởng ta! Ta chưa từng gặp ca ta sủng ai như vậy! Ngươi là người đầu tiên! Ngươi xem, các ngươi ngay cả hài tử đều có! Có phải hay không? Tiểu chất tử của ta hai ngày nay đã có thể mở miệng nói chuyện đi? Tiểu chất tử, mau nói với nương con…”
“Mặc Uyên.” Tôi chặn ngang con quỷ như ý thức được mình gặp rắc rối này: “Tôi không sao.”
Tôi vốn là biết địa vị của cô gái kia ở trong lòng Mặc Hàn không bình thường, hiện tại, chỉ là xác định mà thôi.
Tôi không sao, tôi thật sự không sao.
Chỉ là, ngực trái có thứ gì đó rất đau rất đau.
Tác dụng của phương pháp bám vào người kia, thật sự là có thể cho hồn phách bám vào người cắn nuốt hồn phách của nguyên chủ, tiện đà xâm chiếm thân thể của nguyên chủ.
Chỉ là một tờ kia bị tôi dấu riêng đi.
Tôi không dám cho Mặc Hàn xem.
Ngay từ đầu là sợ hắn thấy được lo lắng, hiện tại… Tôi càng thêm không dám cho hắn nhìn.
Hắn yêu cô gái kia như vậy, tìm một Linh Thể Thuần Âm sống lại nàng ta, cũng không phải không có khả năng đi…
Lúc đi ngang qua một chỗ, tôi bỗng nhiên cảm thấy nơi đó rất quen mắt, như là mật thất nơi Mặc Hàn đặt di thể của cô gái kia trong Minh Cung ở cảnh trong mơ.
Tôi không tự chủ được dừng chân, đi tới chỗ góc kia.
Mặc Uyên vẫn đi theo bên người tôi, thấy tôi không nháy mắt nhìn chằm chằm mặt tường kia, có chút mất tự nhiên hỏi tôi: “Sao thế? Tường này không thành vấn đề! Đừng nhìn nhiều!”
Nhìn biểu hiện hắn chột dạ như vậy, tường này không thành vấn đề mới lạ!
Tôi nhìn chằm chằm mặt tường kia không nháy mắt, pháp trận Mặc Uyên vẽ trên tường ở cảnh trong mơ khắc vô cùng rõ ràng ở trong lòng tôi.
Tôi đi lên phía trước vài bước, đi đến ven tường, ở trên tường dùng linh lực dựa theo hình ảnh trong đầu vẽ ra trận pháp kia.
Mặc Uyên chấn động: “Sao ngươi lại biết trận đồ này?”
Tôi không để ý đến hắn, chỉ cần rót vào một đạo linh lực, trận pháp có thể khởi động, nhưng tôi lại có chút sợ hãi.
Nếu bên trong thật sự có di thể của cô gái kia, tôi nên làm cái gì bây giờ…
Đang nói, giọng của Lăng Tuyền Ki cũng vang lên: “Các ngươi đang làm gì?”
Mặc Uyên rất hiển nhiên bởi vì chọc tôi tức giận, sợ Mặc Hàn lại đánh hắn, cũng phiền lòng, tức giận đáp Lăng Toàn Cơ một tiếng: “Không phải chuyện của ngươi.”
Lăng Tuyền Ki lập tức không vui, đi đến bên người tôi, nhìn trận pháp trên tường kia, ánh mắt sáng lên, lập tức rót vào một đạo quỷ khí khởi động trận pháp.
Vách tường lập tức mở ra một bộ dáng cái cửa, bên trong truyền đến lực hút thật lớn, một tay Mặc Uyên bắt lấy tôi một tay bắt lấy Lăng Tuyền Ki, ổn định cơ thể của ba người.
“Mặc Uyên ngươi buông tay! Ta muốn vào đi!” Lăng Tuyền Ki bất mãn kêu.
“Đi vào không sợ đại ca ta lột da của ngươi!” Mặc Uyên giận mắng.
Lăng Tuyền Ki bất mãn lại không dám lên tiếng, lời này tôi lại nghe đến vô cùng chói tai.
Mặc Hàn là vì bảo vệ thi thể của cô gái kia mới như vậy sao…
Trên tay không biết làm sao đột nhiên truyền đến
một cổ linh lực thật lớn, làm tôi thân bất do kỷ đánh một chưởng về phía Mặc Uyên.
Mặc Uyên không có phòng bị, tay nắm lấy tôi chợt buông lỏng, tôi bị lực hút kia hút vào trong mật thất.
Rất nhanh cửa đá đóng lại, tôi kinh ngạc nhìn tay của mình, tay vừa đánh Mặc Uyên một chưởng kia, như bị người khác khống chế vậy.
Cô gái kia muốn tôi đi vào nơi này?
Tỗ vỗ cửa đá, không nghe được bất kì động tĩnh gì bên ngoài, lại không tìm thấy biện pháp đi ra ngoài, chỉ có thể đi vào bên trong.
Kiến trúc của mật thất giống tôi nhìn thấy ở cảnh trong mơ như đúc, cầu thang xoắn ốc, ma trơi màu xanh, hắc ám trong chỗ sâu nhìn không thấy, như có cái gì đó đang gọi tôi.
Ý thức của tôi rất thanh tỉnh, nhưng thân thể lại luôn có chút không kiểm soát được mình đi lên phía trước.
Cuối cùng, đi tới cái đáy mật thất.
Khác với ở cảnh trong mơ, lần này trừ không có Mặc Hàn và Mặc Uyên ra, cũng không có quan tài thủy tinh của Mặc Hàn.
Chỉ có một người nằm nghiêng cả người huyết nhục mơ hồ trong một góc cách đó không xa.
Cho dù cách rất xa, tôi đều còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm kia trên người đầy máu kia truyền đến. Dạ dày nổi lên một cổ ghê tởm, tô đỡ tường nôn ra, cuối cùng cơ thể cũng là thoát khỏi khống chế của cô gái kia, không đi lên trước.
Kỳ quái, sao Minh Cung lại có máu người?
Tôi nhớ rõ Mặc Hàn và Mặc Uyên đều không ăn thịt người, cho dù là Lăng Tuyền Ki thích uống máu người, với thịt người cũng không có hứng thú. Tiểu quỷ khác thì càng không cần phải nói, ai dám ở Minh Cung lỗ mãng.
Vậy người máu là chuyện như thế nào?
Tôi nhịn xuống sợ hãi da đầu tê dại nhìn nơi đó, lúc này mới phát hiện, người máunày là bị lột da!
Bởi vì đã không có da, chỉ lộ ra máu thịt, cho nên mới thoạt nhìn huyết nhục mơ hồ như vậy!
Tôi lại ghê tởm một trận, xoay người muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng mà mới xoay người, cơ thể lại không thể tự xoay đi, hơn nữa đi về phía người máu bị lột da. kia
Trong lòng còn có một cổ cảm giác mãnh liệt, bảo tôi ăn người máu kia!
Không!
Tuyệt đối không!
Tôi ngay cả người sống đều không ăn! Càng đừng nói đi ăn người máu không da đã chết không biết bao nhiêu năm!
“Bảo bảo ngoan…” Tôi liều mạng khống chế cơ thể mình, khiến cho thân thể dừng lại, nói với bảo bảo: “Ngoan, đừng ăn những cái đó.”
“Không phải con…”
Trong thân thể truyền đến một giọng nói non nớt, Tôi cả kinh: “Bảo bảo? Là con sao? Bảo bảo con có thể nói chuyện?!”
“Mẹ…” Đứa bé mềm yếu gọi tôi một tiếng, nghe được lòng tôi nở hoa.
“Mẹ ở đây, chúng ta không ăn những cái đó, ngoan.”
“Mẹ, không phải là con…” Bảo bảo oan ức biện giải, lại là một bộ dạng ngạo kiều: “Con mới không ăn người chết!”
Không phải bảo bảo, vậy chẳng lẽ là cô gái kia?!
Nàng không phải là người sống sao! Sao lại muốn ăn người chết?!!
Tôi cảm thấy tam quan đều muốn bị điên đảo, lần trước sau khi cô gái kia đoạt linh lực của bảo bảo bị Mặc Hàn phát hiện, như là bị thương trốn đi chữa thương.
Hơn nữa Mặc Hàn xong việc đè một đạo trận pháp ở trong cơ thể tôi, nói là có thể khắc chế hồn phách kia, mấy ngày nay hồn phách kia vẫn luôn đều rất an phận.
Hôm nay lại là làm sao vậy!
Lại muốn tôi đi ăn một người chết!
Không thể ăn!
Tuyệt đối không thể ăn!
Tôi lấy ra một bùa lửa, lập tức muốn đi hủy thi diệt tích người máu chặt đứt ý niệm của cô gái kia, lại không ngờ mới đi một bước, trên tay truyền đến một trận đau nhức, ngay cả bùa lửa đều không đốt được rơi xuống đất.
“Cút ngay! Tôi sẽ không đi ăn thứ kia!” Tôi cả giận nói.
Bảo bảo trợ uy cho tôi: “Đúng vậy! Mẹ mới không ăn!”
Không biết có phải ảo giác hay không, tôi nhìn thấy cánh tay người máu kia như giật giật.
Tôi sửng sốt, đang muốn hỏi bảo bảo có phải cũng thấy được hay không, người máu kia đã kẽo kẹt từ trên mặt đất lấy một loại tư thế cực kỳ quái dị bò dậy.
Phần lưng người máu là khom xuống, tứ chi như bị sợi dây không nhìn thấy nâng lên, như rối gỗ giật dây đứng lên, đối diện với tôi.
Một khắc nhìn đến đôi mắt người máu kia, đầu óc tôi ong một tiếng!
Đôi mắt của người máu lại là màu tím!
Lúc tôi vẫn là một đứa bé, ba mẹ tôi vì chữa khỏi đôi mắt tôi mà khắp nơi tìm thầy trị bệnh. Bởi vì mắt tím hiếm thấy, bệnh viện cũng đều định chụp chiếu tiến thêm một bước nghiên cứu.
Ba mẹ vì tôi có thể hồi phục, tuy cũng không tinh thông y thuật, nhưng cũng cầm một phần ảnh chụp trở về, muốn tự mình nghiên cứu nhìn xem có thể có cái gì đột phá hay không.
Sau đó tôi có thể nhìn thấy, những ảnh chụp đó đã bị thu lại, nhưng tôi vẫn nhìn thấy qua.
Hiện tại, đôi mắt của người máu kia giống đôi mắt của tôi trên ảnh chụp khi đó như đúc!
Lúc lần trước tôi bị mù, là thân thể bị cô gái kia khống chế! Cũng xuất hiện mắt tím!
“Mẹ, người xấu.” Bảo bảo đột nhiên nói.
“Đừng sợ.” Tôi an ủi bảo bảo một tiếng, người máu kia liếc mắt một cái nhìn chằm chằm tôi không nháy mắt, ánh mắt oán độc, tôi nhìn sởn tóc gáy.
Vẫn là nên vào mặc ngọc trốn đi!
Mặc Uyên biết tôi vào được, không có khả năng mặc kệ tôi và bảo bảo.
Nhưng mà tôi thử vài lần, cũng không thể đi vào mặc ngọc.
Mặc Hàn nói với tôi rồi, Minh Cung có một số nơi là có trận pháp đặc biệt, ở nơi đó không vào được không gian khác.
Nơi này chỉ sợ cũng là một trong những địa phương đó!
Tôi lập tức hóa ra trường kiếm tự vệ, người máu kia cũng xông về phía tôi, há mồm to như bồn máu cắn về phía tôi, như là cũng muốn ăn tôi luôn!
Tôi dùng thân kiếm ngăn công kích của người máu, quay người né tránh người máu cũng đâm đến một kiếm, người máu lại không có một chút cảm giác, xoay người lại tấn công về phía tôi.
“Mẹ con sợ……” Bảo bảo sợ hãi nói.
“Mẹ ở đây, không sợ.” Tôi an ủi bảo bảo, đồng thời hiểu rõ người máu này đã chết, hiện tại là bị khống chế, công kích của tôi không dùng được với người máu.
Dáng người của người máu không khác tôi lắm, thậm chí trước ngực còn có hai luồng thịt, có thể phân biệt đến ra là nữ thi.
Tuy không vào được mặc ngọc, nhưng lấy đồ vật bên trong ra lại không thành vấn đề.
Tôi lại lấy ra một lá bùa lửa dán ở trên thân kiếm, đang muốn đâm về phía người máu, trên tay bỗng nhiên lại là một trận đau đớn, tôi cắn răng chống đỡ không được buông tay, đâm thân kiếm về phía trước.
Máu người vừa mới đình trệ một chút kia, nhanh chóng né tránh.
Chẳng lẽ nói, khống chế người máu kia chính là tàn hồn trong thân thể kia của tôi?
Nàng không thể đồng thời khống chế tôi và người máu, cho nên lúc tôi đau tay, động tác của người máu mới tạm dừng một chút. Mà lúc người máu động, nàng không khống chế được tôi?
“Mẹ, người xấu muốn ăn chúng ta sao?” Bảo bảo ngây thơ hỏi.
Tôi gật đầu: “Đoán vậy…”
“Nhưng không phải vừa rồi người xấu muốn mẹ đi ăn chính nàng sao?” Bảo bảo lại hỏi.
Tôi khó hiểu, người xấu trong miệng bảo bảo hẳn là chỉ tàn hồn kia trong cơ thể tôi, nhưng sao nàng lại để tôi đi ăn luôn nàng.
“Bảo bảo, không có, nàng tích mệnh như vậy, sẽ không bảo mẹ đi ăn nàng.”
Bảo bảo càng thêm mê mang, tôi có thể cảm nhận được hắn tò mò nhìn chằm chằm người máu đang liều mạng lăn lộn muốn dập tắt lửa cách đó không xa, lại nói: “Kia không phải thân thể của người xấu sao?”
Nạp ni!!!
Tôi đột nhiên hiểu ra!
Lăng Tuyền Ki mặc da của cô gái kia, cho nên thân thể của cô gái kia đã biến thành bộ dáng này! Hồn phách của nàng và thân thể hẳn là có liên hệ đặc thù nào đó, cho nên nàng mới có thể khống chế thân thể của mình như vậy.
Về phần ăn luôn thân thể kia và làm thân thể kia kia ăn luôn tôi, nếu tôi không đoán sai, đều là vì chính nàng!
Nếu tôi ăn luôn thân thể của nàng, có lẽ nàng có thể khôi phục rất nhiều, thậm chí có thể hoàn toàn khống chế thân thể của tôi.
Nhưng mà nàng thấy ý chí của tôi kiên định, không thể làm tôi ăn luôn thi thể kia, nên làm ngược lại, để thi thể ăn tôi!
Đánh cuộc năm đồng, thi thể ăn luôn tôi, cho dù không thể dài ra da mới, nhưng có thể để nàng sử dụng là tuyệt đối!
Vô sỉ thêm ghê tởm!
Bởi vì là dương khí Minh giới rất mỏng manh, bùa lửa sinh ra dương hỏa không lớn, không đến vài cái đã bị dập tắt.
Người máu kia lại đứng lên lần nữa, tôi có thể cảm nhận được cô gái kia đã hạ quyết tâm phải hạ tử thủ với tôi, người máu lấy tốc độ cực nhanh chạy như bay về phía tôi.
Tôi muốn né tránh, hai chân lại đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề, làm thế nào cũng không động đậy được.
Người máu đã chạy như bay đến trước mặt tôi, tôi dùng kiếm chặn đôi tay màu đỏ tươi của nàng, nàng lại hoàn toàn không màng kiếm phong sắc bén, vươn cổ muốn cắn tôi.
Phía sau tôi là vách tường, trốn không thoát, mắt thấy miệng và hàm răng ghê tởm kia muốn cắn tôi bị thương, đột nhiên người máu kia bay về sau, bị người hất ra ngoài thật mạnh, đụng phải vách tường mật thất.
Tôi ngạc nhiên nhìn người đứng ở trước mặt tôi, tâm tình phức tạp cúi đầu xuống.
Mặc Hàn tới…
Tôi rất vui vẻ, nhưng còn có chút không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.
“Không có việc gì chứ?” Giọng nói quan tâm của Mặc Hàn truyền đến.
Tôi gật đầu, đang do dự nên mở miệng như thế nào, bảo bảo đã gấp không chờ nổi.
“Ba ba! Ba ba!” Nó hưng phấn gọi Mặc Hàn.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy trên mặt Mặc Hàn hiện lên một vẻ kinh ngạc và vui sướng, duỗi tay đặt lên bụng nhỏ của tôi: “Có thể nói chuyện rồi.”
“Vâng! Ba ba thật là lợi hại! Lập tức đánh bay người xấu!” Giờ phút này nhất định bảo bảo là lòng đầy kính nể nhìn Mặc Hàn.
“Con tu luyện, cũng có thể.” Nhìn ra được Mặc Hàn sủng nịch với con.
“Vâng! Con nhất định sẽ cố gắng tu luyện, trở nên lợi hại như ba ba!”
“Ngoan.”
Bảo bảo rất nhanh không lên tiếng, tôi có chút khó hiểu, Mặc Hàn nói: “Nó đi tu luyện, đứa bé còn nhỏ, không phải lúc nào cũng đều có thể nói chuyện.”
“A…” Tôi có chút mất mát nhỏ.
Ánh mắt không tự giác liếc qua người máu bị Mặc Hàn ném ở góc tường đối diện kia, đang muốn thu tầm mắt lại, thấy Mặc Hàn ném qua một ngọn lửa xanh, nháy mắt người máu kia đã bị ma trơi cắn nuốt.
Tôi kinh ngạc: “Vậy, vậy… Đó là thân thể cô gái kia!”
“Vậy càng không thể giữ lại.” Giọng nói của Mặc Hàn mang theo ba phần chán ghét.
Tôi khó hiểu, kia không phải là cô gái hắn yêu nhất sao!
Có lẽ là đã nhận ra tôi mê mang, Mặc Hàn nâng gương mặt tôi lên, khẽ vuốt ve: “Nàng ta muốn tổn thương nàng, nghiền xương thành tro đã là nhẹ rồi.”
“Nhưng……” Đó là cô gái hắn yêu nhất!
Tôi há mồm nửa ngày, cũng không biết nên mở miệng như thế nào, cuối cùng vẫn là Mặc Hàn mở miệng trước.
“Nàng không cần để ý những lời Mặc Uyên nói đó, nếu ta đã không nhớ rõ, vậy cũng không tính nhớ lại. Mộ Nhi, nàng là nữ nhân duy nhất ta từng yêu.”
Hắn ôm tôi vô cùng nghiêm túc tuyên bố, tôi cảm động muốn khóc, nhưng lại bị chuyện của cô gái kia làm bực bội.
“Vậy nàng thì sao…”
Mặc Hàn nhíu mày: “Ta không tin trước nàng ta từng yêu nữ nhân khác, đương nhiên, nếu Mặc Uyên nói như vậy, lui một vạn bước, cho dù từng yêu, hiện tại nàng ta muốn tổn thương nàng, ta cũng quyết không cho phép!”
“Ta yêu nàng, chỉ yêu một mình nàng.” Mặc Hàn ôm tôi vào trong lòng, thấp giọng nỉ non một câu này, nháy mắt bực bội mấy ngày nay của tôi đã biến mất tan thành mây khói.
“Em cũng yêu anh…”
Lúc ra khỏi mật thất, Lăng Tuyền Ki sợ hãi tránh ở sau lưng Mặc Uyên không dám nhìn Mặc Hàn.
Chỉ cần Lăng Tuyền Ki không tự mình tìm đường chết, Mặc Hàn vẫn làm lơ nàng.
Nhưng ngược lại Lăng Tuyền Ki, sau khi chúng tôi đi ra thật lâu, tôi nghe được nàng đang nhẹ giọng hỏi Mặc Uyên: “Ta lột da nữ nhân kia, Mặc Hàn thật sự không tức giận sao?”
Mặc Uyên nhìn bóng dáng của tôi và Mặc Hàn, nói với Lăng Tuyền Ki: “Chỉ cần ngươi không đi lột da của Mộ Tử Đồng, đoán chừng sẽ không.”
Mới bước vào tẩm cung, đã nhìn thấy khắp sân đều phủ kín hoa hồng màu xanh, tôi kinh ngạc, Mặc Hàn ôm lấy tôi hỏi: “Thích không?”
Thì ra hắn đi ra ngoài sớm như vậy là bố trí những thứ này.
Tôi gật đầu, nhớ rõ lần đầu tiên ở thành phố Trạch Vân bởi vì mơ thấy Mặc Hàn giết tôi, sau khi phát ra tiểu tính tình. Hắn cũng là ôm một bó hoa màu xanh to ở dưới khu dạy học chờ tôi tan học, học phương thức của người sống tới dỗ tôi.
Tôi lập tức có
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!