Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
Chương 138: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Từng bước hóa quỷ, trở thành dược quỷ.” Mặc Hàn nói.
“Dược quỷ là thứ gì?” Tôi hỏi.
“Một dược liệu.” Khóe miệng Mặc Hàn cong lên một tia trào phúng.
Tôi bỗng nhiên hiểu ra!
Khả năng người luyện dược kia chia Cửu Âm Đan cho bọn họ, chính là vì để bọn người kia cắn nuốt dã quỷ tăng tu vi lên. Chờ canh giờ vừa đến, hắn lại một lưới bắt hết bọn họ, dùng để tăng lên tu vi của mình!
Thật ác độc!
Tôi đá một chân của Mộ Viễn Gia cách tôi gần nhất: “Nghe thấy chưa?”
Lúc này Mộ Viễn Gia mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, gật đầu.
Mặc Hàn khinh thường nói: “Hắn ăn Cửu Âm Đan độ tinh khiết không đủ, không đạt được tư cách làm dược quỷ.”
Mộ Viễn Gia nhẹ nhàng thở ra, lại bị một câu của Mặc Hàn đánh trở về tuyệt cảnh một lần nữa: “Dùng dược quỷ luyện dược cần dùng âm hỏa, hắn như vậy, vừa lúc đốt lửa.”
Còn không bằng bị luyện dược!
“Đồng Đồng! Cứu anh! Em không thể mặc kệ anh! Anh chính là anh ruột của em!” Mộ Viễn Gia lập tức muốn tới ôm lấy chân tôi, bị một chân của Mặc Hàn đá văng ra.
“Thứ nhất, anh là anh hộ của tôi, không phải là anh ruột, thứ hai, trước kia ba tôi quản anh, anh nói như thế nào? Anh nói anh chính là chết ở bên ngoài, cũng không cần người Mộ gia chúng tôi nhặt xác cho anh!”
Hắn nói những lời này nếu là nhất thời tức giận thì thôi, dù sao ai mà không có thời kỳ niên thiếu khinh cuồng phản nghịch. Nhưng lời này hắn từ bảy tuổi vẫn luôn nói tới hai bảy tuổi, hơn nữa thái độ với trong nhà còn càng ngày càng ác liệt.
Tôi còn nhớ rõ lúc một ngày tôi thi cuối cùng, ba tôi vốn nói chờ tôi thi một môn cuối cùng xong sẽ tới đón tôi, lại dẫn mẹ tôi và Quân Chi lên, người một nhà đi tiệm ăn chúc mừng tôi tốt nghiệp trung học một phen.
Lúc cách nộp bài thi còn có nửa giờ, có người nói cho ba tôi chờ ở ngoài trường thi, nói nhìn thấy Mộ Viễn Gia vào một sòng bạc phía dưới Lục Thành, ba tôi tức giận đến mạo hiểm mưa to tầm tã tháng sáu phóng đến sòng bạc tìm hắn.
Kết quả, người thật đúng là tìm được rồi, Mộ Viễn Gia lại kiên trì nói không quen biết ba tôi. Còn xúi giục người sòng bạc đánh ba tôi, đuổi ba tôi đi.
Nhân thủ sòng bạc ngầm có bao nhiêu đen tối, một đám đều là lăn lộn xã hội đen, một mình ba tôi nào phải là đối thủ. May mắn cố vấn an bảo bên trong là một lão bằng hữu ba tôi đã lâu không gặp, nhận ra ba tôi, ba tôi mới may mắn thoát nạn.
Sau khi mẹ tôi biết, luôn mãi nói rõ không cho phép ba tôi đi quản Mộ Viễn Gia!
Nhưng Mộ Viễn Gia giống như người không có việc gì, sau khi mất tích mấy tháng, lại trở về nhà và nội tôi, còn thiếu một đống nợ cờ bạc.
Thừa dịp bà nội tôi đi ra ngoài làm việc xem phong thuỷ cho người ta. Hắn trộm một khoản tiền, lại biến mất lần nữa.
Bà nội tôi vẫn luôn không nghĩ ra, sinh ra cùng ba mẹ, sao tính cách của ba tôi và chú kém lớn như vậy!
Tuy ba tôi không thể nói là sự nghiệp thành công, nhưng tốt xấu gì gia đình cũng mỹ mãn, làm người chính trực khiêm tốn, chú tôi lại là một tên khốn.
Đương nhiên, con trai của chú còn khốn nạn hơn ông.
Lúc ấy chú vừa mới chết, tôi mới sinh ra không bao lâu, ba tôi đã tưởng, đời này chú không học giỏi, để lại Mộ Viễn Gia, ông nhất định phải dạy dỗ thật tốt, không cầu hắn trở nên nổi bật, nhưng tốt xấu gì cũng phải phân biệt đúng sai.
Nhưng mà, Mộ Viễn Gia lại là một tên khốn, còn không động đã nói ba hắn là bị người trong nhà bức chết.
Đừng náo loạn được không! Chú thiếu nợ cờ bạc tất cả đều là ba tôi thay ông ấy trả còn gì!
Đoạn thời gian đó thật sự có thể là lúc nhà của chúng tôi khó khăn nhất, ba tôi vừa muốn dẫn theo tôi đi khắp cả nước tìm bác sĩ trị đôi mắt, vừa còn phải trả nợ cho chú tôi, còn phải giáo dục một Mộ Viễn Gia da như con khỉ.
Kết quả cuối cùng, Mộ Viễn Gia chê ba tôi xen vào việc của người khác!
Hơn nữa càng lớn càng phản nghịch, dù thế nào cũng đều dạy không tốt, cuối cùng còn động thủ đánh với ba tôi một trận!
Lúc này trái tim ba tôi mới hoàn toàn băng giá, không muốn quản hắn nữa.
Từ nhỏ Mộ Viễn Gia đã lừa tiền tiêu vặt ở trên tay tôi và Quân Chi, tôi vẫn luôn không có sắc mặt gì tốt với hắn.
Hiện tại nghe được tôi nói như vậy, hắn biết tôi khả năng nói thật sự, vội sửa lời nói: “Anh sai rồi! Đồng Đồng! Anh muốn người Mộ gia nhặt xác! Muốn nhặt xác!”
“Thi cốt không còn, thu thi cái gì.” Mặc Hàn lạnh lùng nói.
Mộ Viễn Gia cứng lại, lập tức muốn tới cầu tôi, lại Bị Mặc Hàn sặc trở về: “Lúc ngươi bán đứng Mộ Nhi, có nghĩ tới nàng là muội muội của ngươi không?”
“Nàng sẽ không có việc gì! Nàng sẽ không…”
“Bổn tọa không điếc!” Mặc Hàn giận mắng, uy áp mang theo tức giận che trời lấp đất áp xuống, tất cả mọi người phun ra một búng máu.
Huân Tử gần như muốn phủi sạch quan hệ: “Tôi, chúng tôi không biết là đại sư… Nếu biết, nhất định sẽ dạy dỗ thằng nhóc này trước!”
“Hừ.” Mặc Hàn hừ lạnh một tiếng: “Bẫy rập này cho rằng bổn tọa không nhìn thấy sao!”
Uy áp tăng thêm, Huân Tử trực tiếp nằm trên mặt đất, Mặc Hàn che kín đôi mắt tôi, tôi đã nghe được phụt một tiếng, thứ gì đó như bị ép thành thịt vụn.
Đánh cược năm đồng, là thân thể và hồn phách của Huân Tử.
Xung quanh phát ra tiếng sợ hãi cầu xin, Mặc Hàn giận mắng một tiếng: “Câm miệng.”
Tất cả mọi người không dám lên tiếng.
Tôi kéo tay Mặc Hàn xuống, thấy địa phương Huân Tử vốn đứng, quả nhiên một mảnh huyết nhục mơ hồ, lại là một trận buồn nôn.
“Đã bảo nàng đừng nhìn.” Mặc Hàn có chút bất đắc dĩ, lại nhìn về phía nơi đó, phân phó nói: “Đi xử lý.”
Những người đó ngây ra một lúc, Mặc Hàn liếc mắt, bọn họ lập tức hiểu được, lấy lòng đi cầm công cụ xử lý một bãi huyết nhục kia.
“Hồn phách của hắn còn ở đây không?” Tôi thật vất vả dịu lại hỏi.
Mặc Hàn búng ngón tay một chút, một hồn phách bẹp đã bị hắn xách lên từ nơi đó, thật đúng là bị ép thành một tờ giấy.
“Có cơ hội chuộc tội, muốn hay không?” Tôi hỏi Huân Tử.
Hắn còn không đáp lời, Mộ Viễn Gia đã đáp ứng trước một bước: “Muốn! Anh muốn! Đồng Đồng! Giao cho anh đi! Có chuyện gì, anh nhất định giúp em hoàn thành!”
Tôi lườm hắn một cái, một thân cực kỳ thon dài của Huân Tử nơi đó phát ra tiếng: “Đại sư mời nói…”
“Đi giúp tôi tìm ra người luyện chế Cửu Âm Đan.” Tôi nói.
Mặt Huân Tử lộ vẻ khó xử: “Kia đều là liên hệ riêng với đại ca…”
“Vậy xem anh làm như thế nào, dù sao tôi đã nói cho anh rồi, người chết cũng không sợ, còn có thể thành quỷ, còn có thể đầu thai chuyển thế. Nhưng hiện tại anh đã chết, lại đến một cái tát, chính là trực tiếp hồn phi phách tán.”
“Không điều tra ra người luyện chế Cửu Âm Đan, anh cuối cùng cũng trở thành một dược liệu để người nọ luyện đan; điều tra ra, chúng tôi nơi này cho anh công chuộc tội, còn có thể miễn vận mệnh làm dược liệu!”
Quan trọng nhất chính là, nơi này chỉ có hắn là được lão đại Cuồng Long Bang tín nhiệm, có cơ hội tiếp xúc với những cơ mật đó.
Huân Tử ước lượng lời tôi nói một phen, đáp ứng.
Mặc Hàn ném ra một đạo pháp lực rót vào trong thân thể hắn, hồn phách Huân Tử khởi động một lần nữa. trước khi hắn ăn Cửu Âm Đan, đã sớm không thể phơi nắng, hiện tại thành quỷ cũng vậy, ngay cả sống lại cũng đều không cần.
Mặc Hàn lại ném một mộc bài cho hắn, bảo đảm không có người sống có Âm Dương Nhãn có thể thấy hắn, tôi cho Huân Tử một phương thức liên hệ.
Mặc Hàn nhìn, lại ném một ánh sáng xanh vào trong cơ thể Huân Tử.
“Đây là cái gì?” Tôi hỏi.
“Dấu vết hồn phách.” Mặc Hàn nói: “Nếu lắm miệng nói cái gì không nên nói, trực tiếp thiêu chết.”
Huân Tử đánh cái rùng mình, biểu hiện một hồi trung tâm.
Trên vách tường xuất hiện một động đen mang theo âm khí dày đặc, Hắc Bạch Vô Thường dẫn theo quỷ từ bên trong đi ra thi lễ với Mặc Hàn và tôi.
Mặc Hàn phân phó một tiếng: “Trừ con quỷ kia, còn lại đều ném vào huyết trì, âm linh tầng ngầm mặt khác, cũng mang toàn bộ về Minh giới, chiếu chương xử lý.”
Huyết trì Minh giới có hai loại, một loại là lần trước Lăng Tuyền Ki muốn đẩy tôi xuống, loại huyết trì này chuyên dùng để cắn nuốt người hoặc quỷ đi vào, hơn nữa lực sát thương mười phần, là một loại khổ hình của Minh giới.
Một loại khác, huyết trì còn lại là có thể dùng để ôn dưỡng quỷ thể, Lăng Tuyền Ki lần trước sau khi bị huyết trì cắn xé bị thương, trở lại Minh Cung dùng để chữa thương, chính là loại huyết trì này.
Hiện tại những người này đi, tự nhiên là loại huyết trì trước.
Hắc Bạch Vô Thường lĩnh mệnh rời đi, Mộ Viễn Gia nhìn thấy trận thế này, biết chính mình chọc phải phiền toái lớn, đáy lòng lập tức hốt hoảng tới cầu tôi.
“Đồng Đồng! Anh là anh trai em! Em nhẫn tâm nhìn anh chết sao? Bác cả sẽ không nhẫn tâm!”
“Anh còn có mặt mũi nhắc đến ba tôi?” Tôi thật hận không thể tát chết hắn một cái.
Hắc Vô Thường trực tiếp phong miệng hắn, tôi nhớ tới trước kia ba tôi luôn nói, chú là em trai duy nhất của ông, Mộ Viễn Gia là con duy nhất chú lưu lại, ba tôi vẫn luôn đều coi hắn như con mình, kết quả gặp phải bạch nhãn lang như vậy.
Tôi vốn định cho hắn một cơ hội, trực tiếp đưa hắn đi đầu thai, nhưng mà nghĩ lại đến đầu thai với rất nhiều quỷ mà nói đều là cơ hội tốt cầu còn không được, lại cảm thấy quá tiện nghi cho hắn.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là giao hắn cho Mặc Hàn xử lý, chỉ là bỏ thêm một câu: “Âm phủ có quy củ của âm phủ, sống hay chết, chính anh không làm chuyện tốt, tôi cũng không giúp được anh!”
Âm phủ có điều lệ chế độ của âm phủ, xử lý như thế nào, bọn họ dựa theo làm, tôi lại không phải là thánh
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!