Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
Chương 2: Trời ạ, quan tài thành tinh
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Từ xa, nhìn thấy Ninh Ninh muốn bắt lấy cánh tay của tôi, nhưng không biết sao, tôi đều không có một chút sức lực, như là thân thể này không phải của tôi vậy.
Dưới thân là vực sâu không thấy đáy, ngã xuống như vậy sẽ ngã thành thịt nát.
Xe trung học màu vàng trên đường núi dần biến mất ở trong tầm mắt của tôi, trong giây lát cảm giác một mảnh hắc ám đánh úp lại, còn không kịp sợ hãi, đã cảm giác ngã ở trên thứ gì đó rồi mất đi tri giác.
Tỉnh lại lần nữa, là ở trong một bóng đêm, thời gian không biết đã qua bao lâu, tôi rất sợ hãi, cách đó không xa, một đồ vật hình dài và hẹp tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo u lam.
Kiềm chế sợ hãi trong lòng, tôi đi lên hai bước, đợi thấy rõ là cái gì đang sáng lên, tôi đã bị dọa quên mất hít thở.
—— Kia, sáng lên lại là một quan tài!
Trời ạ, quan tài thành tinh!
Quá sợ hãi khiến bắp chân của tôi nhũn ra, lập tức tê liệt ngã xuống mặt đất, cuộn tròn ở góc tường, chỉ hy vọng gia hỏa trong quan tài kia sẽ không đột nhiên xác chết vùng dậy. Nhưng như vậy cũng không phải là kế lâu dài, bị nhốt ở nơi này, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đói chết.
Nghĩ vậy, tôi ổn định tâm thần đứng lên, thật cẩn thận đi về phía quan tài, muốn nhìn xem đến cùng là ai nằm nơi đó.
Lòng treo lơ lửng từ từ đi lên trước, xuyên qua quan tài thủy tinh trong suốt, tôi nhìn thấy một nam nhân mặc cổ trang nằm ở bên trong.
Bất ngờ kia chính là nam nhân trong giấc mơ của tôi!
Ở trong mơ chỉ thấy được gò má của anh ta, lại thấy lần nữa, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh ta, tôi ngẩn ra một chút.
Trường bào màu đen đẹp đẽ quý giá bọc viền bạc, Minh Hỏa thêu chỗ cổ áo và Mạn Châu Sa Hoa chỗ vạt áo càng thêm yêu dã, sắc mặt của anh ta tuyết trắng, cứ như vậy an tường nằm ở trong quan tài vẫn không nhúc nhích.
Anh ta là ai?
Vì sao lại ở chỗ này?
Sao tôi lại đây?
Anh ta và giấc mơ của tôi ở trên xe kia, thì có quan hệ gì?
Từng nghi vấn xoay tròn ở trong đầu tôi, nhưng vẫn không có đáp án.
Quan tài vẫn phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, tôi đi vòng quanh quan tài một vòng, không tìm được bất luận nguyên nhân gì làm cho quan tài sáng lên.
Lại nhìn người đàn ông nằm ở trong quan tài một lần nữa, anh ta có sườn mặt góc cạnh rõ ràng có một loại quen thuộc không nói nên lời, khiến trái tim của tôi đột nhiên đập lỡ một nhịp.
Bỗng nhiên, lông mi thật dài của anh ta run lên một chút, một đôi mắt màu đen không gợn sóng từ từ mở ra, tròng mắt sâu không thấy đáy như có thể nhốt tâm phách người khác.
Tôi chống lại đôi mắt của anh ta, cứng lại.
Nhìn nhau một lát, anh ta bỗng nhiên từ trong quan tài đứng lên, duỗi tay ôm tôi vào trong ngực, môi lạnh băng chợt phủ xuống, xúc cảm lạnh băng từ trên môi truyền đến, anh bá đạo mà có lực hấp thu, tôi không có đường sống phản kháng chút nào, chỉ cảm thấy cả người quái dị xụi lơ, ngã vào trong lòng của anh ta, như sức lực đều bị rút sạch.
Bên môi truyền đến một đau đớn kỳ dị, cơ thể của tôi run lên sắp mất đi ý thức, cũng không biết khôi phục sức lực như thế nào, run rẩy đẩy anh ta ra một cái, chỉ thấy bên môi anh ta dính máu đỏ tươi, có một loại quyến rũ quỷ dị nói không nên lời.
Khóe môi của anh ta cũng nở một nụ cười tà quỷ dị, chưa đã thèm liếm vết máu còn dư lại ở bên môi, lại nhìn về phía tôi.
Là anh ta cắn tôi.
“Hôn môi phải chuyên tâm.” Giọng nói của anh ta hơi không vui, như là phải cho tôi trừng phạt, cúi đầu lại hôn lên.
Đau đớn bên môi dần lan ra cả người, loáng thoáng, tôi nghe được có người đang gọi tôi, hình như là giọng nói của Ninh Ninh.
Mà bóng dáng của người đàn ông trước mắt này lại dần mơ hồ, ở trước khi bóng dáng của anh ta hoàn toàn biến mất, tôi loáng thoáng nghe được giọng nói của anh ta hơi tức giận.
“Mất hứng!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!