Âm Hôn Lúc Nửa Đêm - Chương 220: Ba ruột của Khổng Tuyên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Âm Hôn Lúc Nửa Đêm


Chương 220: Ba ruột của Khổng Tuyên


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Mẹ!” Bạch Diễm lập tức cầm tay tôi cầm kiếm, không thể tin được tôi sẽ xuống tay với Mặc Hàn.

Tôi không muốn!

Tôi thật sự không muốn!

Nhưng Mặc Hàn một lại đây, tay của tôi như bị khống chế, cầm kiếm đâm vào ngực hắn…

Tôi khó khăn muốn mở miệng, lại một chữ cũng không phát ra được.

Mặc Hàn ngạc nhiên nhìn tôi, đưa Bạch Diễm đến trong lòng Tề Thiên: “Trông hắn.”

“A…” Tề Thiên che kín đôi mắt của Bạch Diễm, nhận được Bạch Diễm bất mãn chống cự: “Ta muốn nhìn! Ngươi tránh ra! Mẹ! Mẹ làm sao vậy! Ba ba bị thương!”

“Ngoan, trước ngươi đừng nháo, đừng làm cho ba mẹ ngươi lo lắng.” Tề Thiên luống cuống tay chân ôm chặt hắn, không cho hắn xông lên.

“Ta không nháo! Chính là mẹ! Còn có ba ba! Ba ba, ba mau rút kiếm của mẹ ra, con chữa thương cho ba!” Bạch Diễm sốt ruột muốn xông về phía chúng tôi, lại bị Tề Thiên ôm chặt lấy.

“Bạch Diễm!” Mặc Hàn thấp giọng quát hắn một tiếng: “Đừng nháo, ở nơi đó, ba ba không có việc gì.”

“Vậy mẹ…” Tiểu gia hỏa mau khóc.

Mặc Hàn nhíu mày, một tay hắn cầm kiếm tôi đâm vào hắn ngực, một tay khác nắm chặt lấy cánh tay của tôi, thấp giọng nói với Bạch Diễm: “Mẹ cũng sẽ không có chuyện gì.”

“Nhưng mẹ… Có phải mẹ bị khống chế hay không?” Rốt cuộc Bạch Diễm từ trong khiếp sợ đoán được nguyên nhân.

“Ừ.” Mặc Hàn trả lời hắn một tiếng, đôi mắt lại nhìn chằm chằm tôi, một tay khác của hắn bỗng nhiên xoa gương mặt tôi, lau đi nước mắt không biết chảy xuống khi nào trên mặt tôi, nói nhỏ: “Ta không có việc gì, thương thế không nặng, đừng khóc.”

Tôi đều có thể cảm nhận được Vô Cực Ngọc Giản đang hấp thu quỷ khí của hắn, sao thương thế có thể không nặng chứ!

Mặc Hàn nắm tay của tôi rút kiếm từ trước người hắn ra, bàn tay ở trước ngực xẹt qua, kia một miệng vết thương thật sâu nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.

“Xem, không có việc gì.” Hắn nói với tôi, giọng nói vẫn sủng nịch.

Nhị Nhị lại nhíu mày: “Ngươi cũng đừng mạnh mẽ dùng ảo thuật!”

“Ngươi câm miệng!” Mặc Hàn giận hắn một câu, muốn nắm chặt tay của tôi, lại bị tôi mãnh liệt chống cự.

Tôi vung kiếm về phía hắn, Mặc Hàn tránh ra, tôi lại đuổi sát hắn không bỏ. Mỗi một lần xuống tay, đều là sát chiêu tàn nhẫn.

Mặc Hàn chỉ thủ chứ không tấn công, quỷ khí của hắn quay xung quanh ở bên người tôi, vẫn luôn tùy thời mà động. Chậm rãi dung nhập vào trong cơ thể tôi, đánh nhau với ma khí ở trong cơ thể tôi.

Tôi súc kiếm thế chém về phía Mặc Hàn, ở trước mặt hắn lại là một kích không đỡ nổi, bị hắn hóa giải dễ như trở bàn tay.

Bỗng nhiên, tôi cảm giác giữa mày run rẩy một trận, đau đớn kịch liệt khiến cho thân thể của tôi uốn gối ngã xuống mặt đất.

Mặc Hàn lập tức tiến lên ôm chặt tôi, hắn giật lấy đi kiếm trên tay tôi, ôm chặt tôi còn muốn xuống tay với hắn vào trong ngực.

“Mộ Nhi, nhịn một chút! Rất nhanh sẽ tốt thôi!” Hắn thấp giọng nói, ôm chặt tôi vào trong ngực bởi vì đau đớn mà muốn chống cự.

Rốt cuộc, quỷ khí lạnh băng của hắn ép một tia ma khí trong thân thể của tôi ra, một chút sức lực tôi cũng đều không có ngã vào trong lòng hắn.

Mặc Hàn nhanh chóng thiêu hủy ma khí, tôi cảm giác cả người đều không có sức lực.

“Không có việc gì.” Mặc Hàn thấy thế, cho rằng kế hoạch thành công, thoáng buông lỏng tôi ra một chút, cúi đầu đặt xuống một cái hôn ở trên trán tôi.

Nhưng mà, tay của tôi lại hóa thành lợi trảo, lại đột nhiên không kịp phòng ngừa đâm xuyên qua ngực hắn lần nữa.

Ma khí còn ở đây!

Trong nháy mắt đồng tử của Mặc Hàn bởi vì giật mình mà co rút, quỷ khí của hắn tàn lưu ở trong thân thể tôi điên cuồng tìm kiếm ma khí tàn lưu ở trong thân thể tôi, chính là lại không thu hoạch được gì.

Tôi cảm giác được mình đang hấp thu quỷ khí của Mặc Hàn, pháp lực của hắn thông qua tay của tôi không ngừng chảy vào trong cơ thể tôi.

Mặc Hàn bị tôi đâm thủng ngực dần trở nên trong suốt, tôi đều có thể thấy tay mình ngang qua hắn ngực.

“Đi…” Gần như là dùng hết toàn lực, tôi mới khó khăn hộc ra một chữ như vậy.

Tôi đã thấy những quái vật đó, giờ phút này, chỉ sợ tôi cũng đáng sợ giống những quái vật đó đi. Tôi không muốn bất luận kẻ nào nhìn thấy bộ dáng này của tôi, đặc biệt là Mặc Hàn và Bạch Diễm.

Nhưng mà, nghe được giọng của tôi, ảm đạm trong mắt Mặc Hàn lại sáng lên một tia sáng.

“Sẽ có biện pháp! Mộ Nhi, trở về thức hải!” Hắn nói.

Tôi cố gắng làm theo, ý thức sắp tiêu vong tránh thoát những ma khí chỉ biết giết chóc đó, đột phá hạn chế thật mạnh về bên trong thức hải hắc ám.

Linh Lung đã bị ma khí xâm lấn, cơ thể màu ngân bạch đã là biến thành màu đen. Nàng còn đang ngủ say, tôi đi đến bên người nàng, nhẹ nhàng chạm vào cơ thể của nàng. Linh Lung bừng tỉnh, mê mang nhìn về phía tôi.

“Chủ nhân.” Nàng nói.

Tôi sờ lông chim hoa lệ của nàng, bộ dáng hiện tại này của nàng, chỉ sợ là giống với tôi bị ma khí khống chế đi.

“Thực xin lỗi…” Tôi áy náy nói nhỏ một tiếng, Linh Lung càng thêm mê mang.

Đôi tay tôi đặt ở trên người Linh Lung, lòng bàn tay ngưng tụ ra một tia hồn lực, đánh vào trong cơ thể Linh Lung. Nháy mắt phượng hoàng màu đen hóa thành hư vô ở trong thức hải của tôi.

Giữa mày truyền đến đau nhức, tôi cảm giác hồn phách mình cũng bởi vậy bị thương nặng.

Như vậy vừa lúc, tôi trọng thương, ít nhất sẽ không có pháp lực đi công kích Mặc Hàn.

Nhưng mà, phía sau lại truyền đến một tiếng của Mặc Hàn: “Hồ nháo!” Giữa mày hắn tràn đầy lo lắng với tôi, đến bắt được tay của tôi, độ chút pháp lực cho tôi.

“Mặc Hàn…” Nhìn thấy hắn, không biết làm sao, tôi theo bản năng muốn đi công kích hắn lần nữa.

Tôi muốn giết hắn!

Khắp cả đầu đều là cái dạng ý niệm này.

Tôi rốt cuộc hiểu được, lần đầu tiên Mặc Hàn bị Thủy Kỳ Lân khống chế, cái loại cảm nhận này có thể rõ ràng được tâm tình chính mình muốn giết chết của tôi.

Cái loại đáng sợ muốn giết chết người yêu nhất này, quả thực muốn ngược tâm hơn bị giết.

Tôi công kích Mặc Hàn bị Mặc Hàn hóa giải, hắn lấy một ngọn lửa từ bên trong lòng bàn tay ra, màu sắc lại là màu trắng ngà.

Mặc Hàn định tôi ở tại chỗ, phóng thích ngọn lửa ở trên người tôi, ngay lập tức, ngọn lửa kia cắn nuốt tôi, tôi chỉ cảm thấy vô tận thống khổ.

“Mộ Nhi, nhịn một chút! Nhịn một chút là được!” Ngọn lửa ngoài Mặc Hàn ra tôi càng thống khổ hơn: “Đây là Niết Bàn Hỏa Thái Nhất cho, nghe nói là của Hoàng Ngạo Tình. Kinh Ngữ có thể sử dụng Niết Bàn Hỏa tìm về lý trí cho Hạo Viêm, nàng cũng nhất định có thể!”

Nhưng Kinh Ngữ chính là lấy nguyên thần mình làm đại giới!

Tôi nhìn kiên quyết trong mắt Mặc Hàn, liều mạng muốn chống cự Niết Bàn Hỏa màu trắng ngà kia cắn nuốt tôi.

Nhưng mà, ngọn lửa này lại vô cùng bá đạo.

Tôi cảm giác có thứ gì đó trong cơ thể mình đang tràn ra, chạm đến những ngọn lửa màu trắng ngà đó, rối rít bị đốt sạch. Các ma khí muốn trốn vào trong cơ thể tôi, Niết Bàn Hỏa cũng theo tiến vào trong cơ thể tôi.

Tôi thống khổ ngã xuống mặt đất, Mặc Hàn đau lòng nắm chăt nắm tay, hận không thể có thể thay tôi chịu đưng.

Rốt cuộc, những ngọn lửa đó đồng quy vu tận với ma khí trong cơ thể tôi, Mặc Hàn giải khai định thân cho tôi.

“Mặc Hàn…” Tôi thấp giọng gọi hắn một tiếng, không biết còn có ma khí tàn lưu hay không, không dám đến gần người hắn: “Đi mau…”

Còn chưa nói xong, tôi không còn sức lực duy trì thanh tỉnh, ngất đi.

Lúc tỉnh lại, vẫn ở thức hải, Mặc Hàn canh giữ ở bên người tôi, thấy tôi tỉnh lại, hắn thật cao hứng: “Mộ Nhi? Còn không thoải mái sao?”

Tôi lắc đầu: “Không có, làm sao vậy? Sao em lại vào thức hải?” Tôi cảm thấy tôi như quên mất chuyện gì đó.

Mặc Hàn kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi theo thói quen tính ôm Mặc Hàn một chút, thấy quần áo trước ngực Mặc Hàn bị rách, không nhịn được lo lắng cho hắn: “Mặc Hàn, anh bị thương sao?”

Tôi vội kéo vạt áo của hắn ra, dưới quần áo, ngực hắn vẫn to lớn, chỉ là có thể nhìn ra quỷ khí nơi đó có hơi loãng so với địa phương khác trên người hắn, là kết quả trọng thương mới khỏi.

“Sao anh lại bị thương?” Tôi lo lắng hỏi.

Trong mắt Mặc Hàn hiện lên kinh ngạc, ngay sau đó lại là an tâm, hắn ôm chặt tôi, ấn một nụ hôn thật sâu ở trên trán tôi “Vết thương nhỏ mà thôi, không có việc gì, không cần để ý.”

“Thật sao?” Có thể làm hắn bị thương, sao có thể là thương nhỏ chứ!

Mặc Hàn gật đầu, trấn an tôi: “Thật sự là vết thương nhỏ, Mộ Nhi, đừng lo lắng. Tu vi của ta tăng vài lần, ai có thể thương đến ta?”

Còn có tôi.

Không biết làm sao, trong lòng tôi lại nghĩ tới đáp án này.

Nhìn đôi mắt kiên định của hắn, tim tôi bỗng nhiên có chút đau.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tôi hỏi vài lần, Mặc Hàn đều nói không có gì, hắn bảo tôi điều tức trong chốc lát mới ra khỏi thức hải, còn mình đi ra ngoài trước.

Có phải Mặc Hàn có chuyện gì lừa tôi hay không?

Hắn vừa đi ra, tôi từ trong điều tức mở mắt ra, từ trong thức hải có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, tôi nhìn thấy Mặc Hàn nói với mọi người: “Mộ Nhi quên mất chuyện xảy ra khi bị ma khí khống chế, các ngươi cũng không cần nhắc lại.”

Tôi bị ma khí khống chế?

Tôi khiếp sợ, người bên ngoài lại bởi vì tôi mất trí nhớ mà kinh ngạc.

“Sao lại mất trí nhớ?” Tề Thiên khó hiểu hỏi.

Thái Nhất nói: “Phượng hoàng niết bàn là trùng sinh, xóa đi tất cả ký ức từ trước mà trùng sinh. Nàng dùng Niết Bàn Hỏa của Hoàng Ngạo Tình trừ đi ma khí, mất đi bộ phận ký ức cũng bình thường.”

“Vậy mẹ đã khôi phục bình thường rồi sao?” Bạch Diễm nắm lấy vạt áo của Mặc Hàn hỏi.

Mặc Hàn gật đầu: “ừ, khôi phục bình thường, lát chờ mẹ ra, không cần nhắc tới chuyện này với nàng.”

“Vâng, con không nói!” Tiểu gia hỏa dùng sức gật đầu.

Tôi lại cảm giác đôi mắt ướt dầm dề.

Mặc Hàn nói như vậy, miệng vết thương trước ngực hắn khẳng định là tôi tạo thành! Hắn là vì không cho tôi khó chịu, mới không cho mọi người nói cho tôi.

Tôi rời khỏi thức hải, Bạch Diễm thấy tôi tỉnh lại, vui vẻ nhào vào trong lòng tôi: “Mẹ!”

“Ma ma!” Tiểu Tiểu cũng nhào tới.

Tôi vuốt đầu của hai tiểu gia hỏa, ánh mắt nhìn Mặc Hàn, chột dạ cúi đầu: “Em đã nghe được… Em bị ma khí khống chế…”

“Hiện tại đã không có việc gì.” Mặc Hàn chặn ngang nói.

“Nhưng em làm anh bị thương…”

“Vết thương nhỏ mà thôi.” Mặc Hàn đi đến bên người tôi, cẩn thận giúp tôi lau đi nước mắt bởi vì khó chịu mà chảy ra: “Đừng khóc, ta biết nàng cũng khó chịu. Thật sự chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”

“Thực xin lỗi…”

“Giữa chúng ta không cần nói ba chữ này, đừng khóc, nàng khóc, ta cũng sẽ khó chịu.”

Được, tôi không khóc…

Tôi cố gắng lau đi nước mắt, Bạch Diễm cũng duỗi tay béo giúp tôi xoa xoa: “Mẹ không khóc không khóc! Đều là lỗi của ma khí! Mẹ khóc, con và ba ba cũng sẽ khó chịu.”

“Ừ…”

“Thanh tỉnh thì tốt rồi.” Thái Nhất cũng nói: “Không cần khổ sở,. nói đến cũng là may mắn, ta vừa tới Cửu Châu, ở núi lửa bất tử tìm được một tiểu thốc Niết Bàn Hỏa năm đó Hoàng Ngạo Tình niết bàn để lại, hiện giờ vừa lúc cho ngươi dùng.”

“Đúng vậy, Đồng Đồng, nếu ngươi không phải tâm đầu huyết của Hoàng Ngạo Tình, Niết Bàn Hỏa của nàng ngươi cũng không dùng được đâu! Hiện tại mọi người đều không có việc gì, vậy không cần vì những việc nhỏ đó mà không vui!” Tề Thiên cũng nói.

Hừ! Mặc Hàn của nhà chúng tôi bị thương, mới không phải việc nhỏ gì đâu!

Thái Nhất trấn an nói: “Chỉ là quên hết bộ phận ký ức, cũng không phải đại sự gì. Năm đó sau khi Hoàng Ngạo Tình niết bàn, quên toàn bộ chuyện trước niết bàn, mang theo hài tử rời đi.”

“Là Khổng Tuyên và Đại Bàng sao?” Tôi hỏi.

Thái Nhất gật đầu.

Tề Thiên xấu xa hỏi một câu: “Nói, phụ thân của hai người bọn họ là ai?”

“Các ngươi không biết sao?” Thái Nhất có chút kinh ngạc: “Là Thiên Đạo.”

“Không phải ta!” Tề Thiên lập tức hét lên.

Vài người chúng tôi đều không khỏi nhìn về phía hắn, Tề Thiên lại xua tay lần nữa: “Các ngươi đừng nhìn ta như vậy! Thật không phải ta! Người ta vẫn là tiểu xử nam ngây thơ đấy!”

Nhị Nhị lườm hắn: “Ngươi muốn làm phụ thân của Khổng Tuyên, huynh đệ bọn họ còn không chịu đâu!” Hắn cung khiêm nhìn về phía Thái Nhất: “Thúc phụ, là Hồng Hoang Thiên Đạo sao?”

Thái Nhất hơi gật đầu, trong mắt hắn lộ ra một tia tang thương, nói: “Với các ngươi mà nói, thật sư là Hồng Hoang Thiên Đạo. Năm đó, Hoàng Ngạo Tình trọng thương, trước khi niết bàn, Thiên Đạo cảm ứng giáng xuống khí âm dương cực, Hoàng Ngạo Tình có hài tử.”

“Nhưng ta nhìn thấy ký ức trước khi nàng chết, trong trí nhớ, Hồng Hoang Thiên Đạo diệt nhất tộc Bàn Phượng, thậm chí còn muốn giết Đại Bàng và Khổng Tuyên lúc ấy còn ở trong trứng!” Tôi cảm thấy kỳ quái.

“Lúc Phượng hoàng niết bàn, thông thường chỉ có tự thân có thể trùng sinh. Hoàng Ngạo Tình lúc niết bàn mới mang thai, Thiên Đạo đại khái này đây vì kia hài tử bị Niết Bàn Hỏa cắn nuốt đi. Lúc sau, Hoàng Ngạo Tình lại có hài tử mà hiện ra, Thiên Đạo có thể không hận sao.” Thái Nhất hơi có chút cảm khái.

“Hồng Hoang lão nhân cho rằng hắn đội nón xanh?” Trong giọng nói của Tề Thiên rõ ràng mang theo vui sướng khi người gặp họa.

Thái Nhất cười mà không nói, cam chịu.

Tề Thiên vui vẻ cười, cười nhạo Hồng Hoang Thiên Đạo.

Nhị Nhị líu lưỡi: “Chẳng lẽ hiện tại Khổng Tuyên và Đại Bàng còn không biết Hồng Hoang là phụ thân của bọn họ?”

“Chỉ sợ ngay cả chính Thiên Đạo cũng không biết.” Thái Nhất nói.

Tôi thấy được hy vọng người một nhà chúng tôi, vội hỏi: “Đó có phải để phụ tử Hồng Hoang và Khổng Tuyên bọn họ tương nhận, Hồng Hoang sẽ không lại đuổi giết Bạch Diễm và tôi hay không?”

Thái Nhất tự hỏi, không có đáp án khẳng định: “Thiên Đạo hỉ nộ vô thường, chuyện này truyền ra, là phúc hay họa cũng chưa biết.”

Mạng đều nhanh không còn, còn có việc gì nguy hiểm hơn việc này sao!

Bỗng nhiên, tôi thấy cơ thể Thái Nhất trở nên trong suốt: “Tiền bối ngươi…”

Thái Nhất nghe thấy, hơi mỉm cười: “Ta đã đến giờ, tự nhiên là phải đi.”

“Thúc phụ!” Nhị Nhị và Tiểu Tiểu đồng thời mở miệng.

Thái Nhất cười nhạt với bọn họ: “Đừng buồn, Huyền Quy sẽ đưa các ngươi rời khỏi Cửu Châu, sau khi rời khỏi, Cửu Châu chân chính sẽ biến mất. Ta tới nơi này, cũng là vì tìm một ít ký ức về người năm đó ở chỗ này trưởng thành và lớn lên. Hiện giờ, trong trí nhớ người đều không còn nữa, nơi này tất cả cũng đều phải biến mất, ta đều không bi thương, các ngươi bi thương cái gì?”

Hắn tận khả năng an ủi Nhị Nhị và Tiểu Tiểu, bóng dáng dần biến mất ở trước mặt chúng tôi.

Tại chỗ, lại xuất hiện một người đàn ông nho nhã khác.

“Thứ các ngươi muốn.” Hắn vươn tay, một trang sức ngọc hồ lô nằm thẳng trong lòng bàn tay.

“Nặc Tung Linh Ngọc?” Tề Thiên là người đầu tiên phản ứng lại.

Nam tử gật đầu, hắn hơi giơ tay lên, ngọc hồ lô kia đã bị vứt lên, rơi vào trong tay Bạch Diễm.

“Mẹ…” Tiểu gia hỏa ôm ngọc hồ lô không biết có nên nhận hay không.

Mặc Hàn lấy qua kiểm tra một chút, xác nhận thật sự là Nặc Tung Linh Ngọc, hơi mang nghi hoặc nhìn về phía nam tử: “Điều kiện.”

“Các ngươi đã làm thỏa đáng yêu cầu của ta, đây là tạ lễ.” Nam tử nói.

Rốt cuộc tôi cũng hiểu được vì sao cảm thấy nam tử hơi thở quen thuộc: “Ngươi là Huyền Quy?”

Nam tử gật đầu: “Ngươi không hạ thủ được giết ta, ta cũng không miễn cưỡng ngươi.”

“Ma khí bẩm sinh đã bị giải quyết toàn bộ, ngươi không cần phải chết.” Tôi vội nói, vẫn không rõ vì sao hắn cần chết.

Ánh mắt Huyền Quy lộ ra buồn rầu đi qua nghìn năm: “Năm đó, tam tộc nội đấu, ta làm như không thấy, không kịp thời ngăn cản bọn họ, khiến thảm kịch gây thành. Hiện giờ, ma khí bẩm sinh tuy diệt, ma khí sinh ra còn thừa lại vẫn tàn sát bừa bãi ở Cửu Châu. Ta tồn tại, ma khí sẽ không tiêu vong.”

“Vậy ngươi sớm làm gì đi?” Tề Thiên hơi có vẻ bất mãn hỏi: “Ngươi sớm chết một chút, nói không chừng ma khí bẩm sinh đều không chứa dục ra nhiều ma khí như vậy!”

“Không, là hắn thủ nơi này, ma khí bẩm sinh mới không tràn ra ngoài Cửu Châu.” Mặc Hàn sửa đúng nói.

Nhưng Huyền Quy không phải đồ đệ đại gian đại ác gì, cũng không có ác ý với người bên cạnh tôi, muốn tôi xuống tay, tôi thật đúng là không hạ thủ được.

Nhưng mà, cơ thể hắn lại phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, lại dần trở nên trong suốt.

“Ba ba, thúc thúc làm sao vậy?” Bạch Diễm vẫn là rất có hảo cảm với Huyền Quy đưa linh ngọc cho hắn.

“Hắn đang thiêu đốt thọ nguyên.” Mặc Hàn rũ mắt, cúi người bế Bạch Diễm lên, lại dắt lấy tay của tôi.

Bởi vì Thái Nhất rời thế mà hốc mắt Nhị Nhị đỏ lên cũng bế Tiểu Tiểu còn đang khóc rống lên.

Một mai rùa màu xanh nhạt nửa trong suốt bao phủ chúng tôi ở trong đó, Huyền Quy nở một nụ cười nhạt với với chúng tôi, mai rùa đen đã mang theo chúng tôi bay nhanh sang một bên.

“Tuy ngươi là tâm đầu huyết của Ngạo Tình, tính tình lại bình thản hơn nàng rất nhiều.” Từ xa, tôi nghe thấy Huyền Quy than nhẹ: “Sau khi rời khỏi đây, cẩn thận Ngạo Tình.”

Hoàng Ngạo Tình đều đã chết, có cái gì phải cẩn thận.

Tôi khó hiểu, nhìn về phía đám người Mặc Hàn, sắc mặt bọn họ lại đều bình tĩnh, nghĩ đến đều là không nghe được Huyền Quy nói.

Cửu Châu ở dưới chân chúng tôi không

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN