Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
Chương 223: Hoàng Ngạo Tình sống lại
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Trong lòng tôi hoảng sợ, nhớ lại lời Tổ Long và Huyền Quy từng nói qua ở bên trong Cửu Châu, càng nghĩ, càng cảm thấy cái này khả năng là lớn.
Tôi khẽ kéo ống tay áo của Mặc Hàn, hỏi hắn: “Hoàng Ngạo Tình có thể sống lại sao?”
Mặc Hàn cân nhắc một chút, cẩn thận nói: “Không nhất định.”
Hắn vốn cho rằng Hoàng Ngạo Tình tuyệt đối không khả năng sống lại, nhưng hiện giờ, Hồng Hoang đã biết chân tướng, Khổng Tuyên bọn họ lại đang mưu đồ bí mật hiến tế gì đó, làm Mặc Hàn cũng nổi lên lòng nghi ngờ.
“Khổng Tuyên, hiện giờ bổn tọa hỏi lại một lần nữa, đến tột cùng các ngươi đang mưu đồ cái gì trên người Mộ Nhi!” Mặc Hàn chấp kiếm chỉ về phía Khổng Tuyên, mũi kiếm sắc bén chiết xạ ánh sáng thiên lôi của Hồng Hoang, khiến người kinh tâm.
“Chúng ta thật sự sẽ không hại Đồng Đồng!” Khổng Tuyên nhấn mạnh: “Nàng sẽ không chết!”
Mặc Hàn hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Lúc ta với Mộ Nhi mới ở bên nhau, có rất nhiều người đều âm thầm báo cho Mộ Nhi, nói ta sẽ hại nàng. Mộ Nhi nói, ta thân là Minh Vương không cần phải hại nàng. Ngươi biết, để cho ta để ý chính là đối phương nói gì không?”
Những việc này thời gian có chút lâu rồi, cũng không phải chuyện gì tốt, tôi đã nhanh quên rồi. Hơn nữa, lúc ấy mọi người nói những lời này với tôi, đều là tránh Mặc Hàn, không nghĩ tới Mặc Hàn đều nghe được, còn vẫn luôn giấu ở trong lòng.
Nhớ tới trước kia, mỗi lần có người nói những lời này với tôi. Mặc Hàn chờ tôi trở lại bên người hắn, luôn sẽ ôm chặt lấy tôi, nói một tiếng “Nhất định không phụ nàng”, cho tới bây giờ trong lòng tôi đều là ngọt ngào.
Khổng Tuyên và Đại Bàng nhìn nhau một cái, lại nhìn về phía tôi, thấy tôi chưa cho nhắc nhở, chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi Mặc Hàn: “Là cái gì?”
“Trong thế giới quỷ quái, có rất nhiều chuyện còn đáng sợ hơn chết.” Đôi mắt của Mặc Hàn thâm thúy, như là nhớ tới quá khứ gì đó không vui.
“Bổn tọa vẫn luôn cho rằng, chỉ cần có bổn tọa ở đây, Mộ Nhi sẽ không có việc gì. Nhưng mà, cho đến ngày nay, Mộ Nhi bị thương còn nhiều hơn trong hai mươi năm nàng đi qua! Tất cả, đều có quan hệ với bổn tọa!”
Trong lời nói Mặc Hàn để lộ ra đau lòng thật sâu, tôi không khỏi nắm chặt tay hắn: “Mặc Hàn, những cái đó không có quan hệ với anh, nếu không phải anh, hiện tại em còn không biết thế nào đâu. Anh nói không sai, có anh ở đây, em sẽ không có việc gì.”
Tôi cứ việc trời sinh lạc quan, rất ít suy nghĩ chuyện Linh Thể Thuần Âm. Nhưng nếu không có Mặc Hàn, tôi xác định đã sớm bị người khác theo dõi.
Gặp được Mặc Hàn, là tôi mệnh tốt.
Đôi mắt Mặc Hàn chạm vào ánh mắt của tôi, bên trong đồng tử hai người đều ảnh ngược ra bóng dáng của đối phương.
“Cuộc đời này may mắn có nàng.” Mặc Hàn nói.
“Em cũng vậy, may mắn có anh!” Tôi không nhịn được ôm lấy Mặc Hàn.
Mặc Hàn ôm lấy tôi, lại chấp kiếm chỉ về phía Khổng Tuyên một lần nữa: “Cho nên, các ngươi nói Mộ Nhi sẽ không chết, đến tột cùng Mộ Nhi sẽ như thế nào? Sau khi hiến tế, cũng đều không phải là nhất định sẽ chết, đúng không?”
Sắc mặt Khổng Tuyên và Đại Bàng đồng thời khó coi một chút, lại lặp lại nói: “Đồng Đồng thật sự sẽ không có việc gì! Hiện tại nàng có thể nhảy có thể sinh hài tử, về sau khẳng định cũng tung tăng nhảy nhót như thế này!”
“Các ngươi không nói ra mưu đồ với Mộ Nhi, bổn tọa sẽ không tin!” Mặc Hàn lạnh lùng nói: “Các ngươi muốn lợi dụng Mộ Nhi sống lại đổi Hoàng Ngạo Tình, có phải hay không!”
Trong nháy mắt đồng tử Khổng Tuyên bởi vì kinh ngạc mà co rút lại, Đại Bàng bước nhanh về phía trước một bước, có chút vội vàng nói: “Đương nhiên không phải!”
Nhưng mà, dư quang khóe mắt hắn lại không tự giác liếc Quân Chi yên lặng trang nghiêm đứng ở bên cạnh.
Hơi thở Hồng Hoang và hơi thở Quân Chi ở bên trong kia bên này giảm bên kia tăng, tôi có thể rõ ràng cảm nhận được Quân Chi muốn thoát khỏi bị Hồng Hoang khống chế.
Trách không được, Tề Thiên vừa nói hắn muốn cắn nuốt Hồng Hoang, sau khi xác nhận không có bẫy rập, Quân Chi không chút do dự đáp ứng.
Tôi ném ra một đạo linh lực rót vào trong cơ thể Quân Chi, cảm nhận được hai hơi thở bên trong, lập tức giúp đỡ Quân Chi đi công kích Hồng Hoang.
Hồng Hoang bị đánh cái trở tay không kịp, Quân Chi nháy mắt đoạt lại chủ quyền khống chế thân thể!
“Chị! Đừng tin bọn họ!” Hắn liền tê tâm liệt phế hét về phía tôi trước tiên, trong nháy mắt lại bị Hồng Hoang áp xuống.
Thân thể hắn có một loại cân bằng rất vi diệu, hơi thở Hồng Hoang ở trong cơ thể hắn có thể cùng hắn thay phiên khống chế được thân thể hắn, lại sẽ không tạo thành bất kỳ thương tổn gì với thân thể hắn.
Nhưng linh lực của tôi vừa mới chui vào trong cơ thể hắn, lại phá vỡ cái loại vi diệu cân bằng này, đã khiến thức hải của hắn thu được đánh sâu vào. Vì tránh cho hắn bị thương nặng, tôi rút linh lực của mình lại, không dám lỗ mãng lần nữa.
“Mộ Nhi lui về phía sau!” Mặc Hàn nói một tiếng, rút kiếm xông tới Quân Chi.
Từng đạo thiên lôi đánh xuống tôi, có lẽ là Khổng Tuyên và Đại Bàng vì tỏ vẻ trong sạch, cũng rối rít đến bên người tôi ngăn cản những thiên lôi đó cho tôi.
“Đồng Đồng…”
“Không muốn nói với tôi thì không cần nói chuyện với tôi.” Tôi chặn ngang Khổng Tuyên.
Chuyện hắn ở núi Bất Chu cứu tôi, tôi vẫn luôn đều rất cảm kích. Nhưng nếu hắn là muốn hại tôi, vậy phải đổi cách nói khác.
Nếu tôi xảy ra chuyện, Mặc Hàn và Bạch Diễm đến rất khó chịu, tôi không muốn bọn họ khó chịu.
Khổng Tuyên nhìn tôi thở dài, quân chi không địch lại Mặc Hàn, liên tục bại lui. Nhưng mà, ngay ở ngay lúc này, trong đầu tôi vang lên một tiếng chuông.
Tiếng chuông này tâm phách khiếp đảm, rất có vài phần như là Câu Hồn Linh của Hắc Bạch Vô Thường. Tôi bị tiếng chuông kia dụ hoặc, rõ ràng biết rất không thích hợp, kiếm đối kháng thiên lôi vẫn không tự giác buông xuống.
Cả người mê man, theo tiếng chuông đi về phía chỗ tế đàn.
Tiếng là từ bên trong tế đàn phát ra!
Ý thức của tôi rất rõ ràng, nhưng hồn phách lại không tự chủ được chạy đến đó. Như là lúc vừa rồi Hồng Hoang muốn thiêu chết tôi, hồn phách tôi muốn tôi chết, hiện tại hồn phách muốn tôi đi lên tế đàn.
Sau đó thì sao?
Hồn phách muốn tôi lại bị thiêu ở trên một lần nữa sao?
Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, mạnh mẽ ổn định cơ thể của mình, lại khiến hỏa công tâm, phun ra một búng máu.
“Mộ Nhi!” Mặc Hàn vội vàng trở lại bên người tôi, tôi đang muốn nắm chặt cánh tay hắn bảo hắn mang tôi rời khỏi nơi này, lại không nghĩ rằng đâm một kiếm về phía Mặc Hàn.
Mặc Hàn cũng không phòng bị tôi, đột nhiên không kịp phòng ngừa chịu một kiếm kia. Hắn sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên không phải đẩy tôi ra, mà là càng thêm dùng sức nắm chặt cánh tay của tôi.
Hắn đánh quỷ khí vào giữa mày tôi, quỷ khí lạnh băng từ giữa mày lan ra toàn thân tôi, nhiệt độ còn lạnh hơn quỷ khí bình thường kia của Mặc Hàn vài phần, ngay cả hồn phách của tôi đều cảm nhận được nhiệt độ kia, rùng mình một chút.
Tôi giật mình một cái, đoạt lại quyền khống chế thân thể một lần nữa.
“Mặc Hàn!”
“Ta không có việc gì.” Mặc Hàn chặn ngang tôi, biến Vô Cực Ngọc Giản thành trường kiếm từ rút trước ngực của hắn ra, bàn tay to trắng nõn của hắn xẹt qua miệng vết thương trước ngực, nơi đó lại trở nên lông tóc không tổn hao gì lần nữa.
“Xem, không có miệng vết thương.” Mặc Hàn nói.
Nhưng tôi biết, đây chỉ là thủ thuật hắn dùng để an ủi che mắt tôi.
“Thật xin lỗi, em không biết làm sao vậ.…” Tôi vừa áy náy vừa tự trách, càng nhiều hơn là oán trách mình không tốt. Không chỉ tổn thương Mặc Hàn, còn không thể chữa thương cho Mặc Hàn.
“Nàng là bị khống chế.” Mặc Hàn nói: “Đừng để trong lòng, ta biết nàng sẽ không làm như vậy.”
Quỷ khí của hắn tiến thêm một bước thâm nhập vào trong cơ thể tôi, tìm kiếm tìm nửa ngày, lại không phát hiện bất kì cái gì không thích hợp, Mặc Hàn không khỏi nhíu mày.
“Có phải Hoàng Ngạo Tình hay không…” Tôi thấp giọng nói, nói hành động dị thường của hồn phách cho Mặc Hàn.
Hồn phách của tôi là tâm đầu huyết của Hoàng Ngạo Tình tạo thành, bên trong cũng cất giấu pháp lực của Hoàng Ngạo Tình. Nếu Hoàng Ngạo Tình còn tàn lưu một chút ý thức hoặc chấp niệm, có thể khống chế tôi cũng chẳng có gì lạ.
Mặc Hàn cân nhắc một phen, gật đầu.
Lúc này Quân Chi lại tấn công đến lần nữa, Mặc Hàn tạo ra một phân thân đón nhận, bản thể lưu ở bên người tôi, phòng ngừa tôi lại có bất trắc.
Nhưng mà, không biết có phải ảo giác hay không, tế đàn kia vẫn là cách tôi càng ngày càng gần.
Mặc Hàn không ở bên người tôi, từng đạo thiên lôi đánh xuống chúng tôi, Mặc Hàn đang chống cự những Thiên Phạt Lôi đó. Hơi thở của hắn đang từng bước cách tôi càng xa, việc này không bình thường.
Tôi cưỡng ép mình quay đầu đi, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy tôi thật sự đứng ở bên người Mặc Hàn.
Vậy hiện tại tôi thấy một màn như vậy là chuyện như thế nào!
Đứng ở bên người Mặc Hàn vẻ mặt của tôi dại ra, không hề có sinh khí, như một con rối tử khí âm trầm.
“Mặc Hàn!” Tôi ý đồ lớn tiếng gọi, lại một chút tiếng cũng đều không phát ra được. Thân thể bị bắt quay đầu đi, lại đi về phía tế đàn lần nữa.
Tôi biết tôi xác định là trúng chiêu.
“Chị!” Quân Chi đoạt lại thân thể hét to về phía tôi một tiếng, Mặc Hàn thấy hắn nhìn một phía, kinh ngạc một chút, thu hồi thân thể tôi đứng ở bên người hắn, lập tức bay về phía tôi.
“Mộ Nhi!” Hắn muốn bắt lấy tôi, nhưng tay lại xuyên qua từ hồn phách của tôi.
Lúc này, tôi cách tế đàn không đến một bước xa.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một lực lượng xô đẩy, tôi bị bắt bước lên tế đàn. Mặc Hàn muốn đuổi theo, thân thể của tôi lại chợt biến
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!