Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
Chương 97: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Sau khi Quân Chi luôn mãi dặn dò tôi phải cẩn thận Mặc Hàn, lo lắng cúp điện thoại.
Tôi nằm ở trên giường trằn trọc, nhưng ở lúc Mặc Hàn trở về, giả vờ mình đã ngủ rồi.
Hắn đứng ở trước giường một lát, mới cúi người nằm xuống, cách chăn ôm lấy tôi.
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, Tiểu Tiểu vẫy cánh ở ngoài cửa kêu đói.
Tôi không biết nên đối mặt với Mặc Hàn như thế nào, làm bộ không nghe thấy.
Mặc Hàn đứng dậy mở cửa, Tiểu Tiểu piu muốn bay vào tìm tôi, bị Mặc Hàn xách lên một cái.
Gà con lập tức không vui, hét to về phía tôi: “Đói!”
Quỷ khí của Mặc Hàn thoáng di động một chút, Tiểu Tiểu vừa mới còn hùng hổ, bỗng nhiên ủ rũ ngáp một cái: “Buồn ngủ quá…”
“Vây ngủ đi.” Mặc Hàn nhàn nhạt nói.
Tiểu Tiểu lại ngáp một cái, vẫy cánh nhỏ đi ngủ.
Tôi cảm thấy để Tiểu Tiểu bị đói như vậy cũng không phải là chuyện tốt, đang muốn ngồi dậy đi cho nàng ăn, bỗng nhiên nhận thấy được cái tay mang theo pháp lực kia của Mặc Hàn đưa đến trước mặt tôi, như là cũng muốn để tôi ngủ.
Tôi lập tức mở mắt, thấy trên tay hắn quả nhiên còn có chú hôn mê chưa kịp thu lại.
Ban ngày ban mặt, hắn lại muốn tôi ngủ!
Ngày hôm qua tôi và Tiểu Tiểu đều ngủ như chết, chẳng lẽ cũng là bị hắn thi pháp?
Thấy bị tôi phát hiện, hắn thu pháp lực lại.
Tôi nhìn tay hắn, dứt khoát từ trên giường ngồi dậy, cũng không nói lời nào, chỉ là ôm đầu gối ngồi ở một bên.
Tôi nói cái gì với hắn đây? Chất vấn hắn vì sao ban ngày ban mặt muốn làm tôi ngủ sao?
“Không ngủ?” Hắn hỏi.
Tôi gật đầu.
Bàn tay hắn lại muốn cầm tay của tôi, tôi co rụt tay lại, né tránh, tay hắn cứ ngừng ở giữa không trung như vậy.
Hắn muốn tôi ngủ, là muốn che dấu chuyện hắn đi ra ngoài.
Nếu hắn muốn không gian riêng tư, vậy cho hắn không gian riêng tư là được.
“Em muốn dọn về ký túc xá.” Tôi nói.
Mặc Hàn như kinh ngạc một chút, tay dừng ở không trung kia dần rũ xuống, thu trở về.
“Được.” Hắn nhìn tôi, rồi đồng ý.
Tôi lại nói: “Anh không cần đi theo em về ký túc xá, ký túc xá của nữ sinh, anh là nam quỷ, cũng không tiện.”
Hắn trầm ngâm một lát, vẫn là đáp ứng: “Được.”
Tôi xuống giường thu thập hành lý, hắn đứng ở một bên không nói một lời, chỉ nhìn tôi.
Tôi cố tình tránh đi ánh mắt của hắn, sau khi sửa sang lại hành lý, tự mình xách theo hành lý và Tiểu Tiểu còn ngủ ở trong ổ mèo ra khỏi biệt thự.
Hắn đuổi theo trước muốn giúp tôi xách hành lý, lại bị tôi từ chối.
Lúc qua chỗ rẽ, tôi không tự giác dừng lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, Mặc Hàn vẫn đứng ở trước cửa chỗ tiễn tôi nhìn tôi rời đi.
Thấy tôi quay đầu lại, cánh môi hắn khẽ run run, như muốn nói cái gì đó, lại không nói tiếp.
Tôi cúi đầu tránh đi ánh mắt của hắn, xách theo hành lý khập khiễng bước nhanh đi.
Nếu để Ninh Ninh thấy, nhất định sẽ cười nhạo tôi chạy trối chết.
Trong ký túc xá chỉ có một mình Ninh Ninh, nhìn thấy tôi kéo hành lý trở về, nàng chấn động: “Các cậu chia tay sao?”
Miệng quạ đen!
“Không có, chỉ là dọn về ở thôi.” Tôi thả Tiểu Tiểu ra, lại ngựa không ngừng vó bắt đầu thu thập đồ đạc, không muốn miệt mài theo đuổi chuyện này với Ninh Ninh.
Ninh Ninh thấy tôi như vậy, lặng lẽ chọc tỉnh Tiểu Tiểu, nhẹ giọng hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt của Tiểu Tiểu mờ mịt.
Đoán chừng là sợ nói sai cái gì đó làm tôi khổ sở, Ninh Ninh cũng không nhắc lại chuyện này, kéo tôi đi nhà ăn ăn ngon chút.
Mấy ngày liên tiếp Mặc Hàn đều không xuất hiện.
Hắn hẳn là đang vội chuyện hắn không muốn để tôi biết đến kia đi…
Rất nhanh đã tới ngày sinh nhật kia của Lam Thiên Hữu, vốn dĩ tôi bởi vì có chuyện với Mặc Hàn, không có tâm tình đi, nhưng Ninh Ninh nói không thể lật lọng, nên kéo tôi đi.
Sửa soạn xong với Ninh Ninh, Lam Thiên Hữu đúng giờ phái tài xế tới, đưa chúng tôi đi khách sạn.
Lam Cảnh Nhuận ra đón chúng tôi trước, thấy một mình tôi, còn hỏi một câu Mặc Hàn không có tới sao.
Tôi nói hắn có việc không ở đây, trả lời qua có lệ.
Lam Cảnh Nhuận khẽ thở phào, dẫn theo tôi và Ninh Ninh đi vào.
Lam Thiên Hữu đã bị mọi người vây quanh ở giữa, tiếp nhận lời chúc, tôi và Ninh Ninh đi lên nói với hắn chúc mừng sinh nhật, đưa lễ vật cho hắn.
So với lễ vật khách nhân khác đưa, quả thực lễ vật của tôi và Ninh Ninh không đáng giá nhắc tới. Nhưng Lam Cảnh Nhuận nói lễ nhẹ tình nặng, chẳng sợ không có lễ vật chỉ có người tới, anh trai hắn cũng đều rất cao hứng.
Lam Thiên Hữu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, bị chúng tinh phủng nguyệt vây quanh ở giữa, sau khi tôi và Ninh Ninh đưa lễ vật xong, cũng không ở trước mặt hắn xem náo nhiệt.
Hai người lấy đĩa không, đi đến chỗ đồ ăn lấy không ít thức ăn, tìm một chỗ ngồi xuống ăn cái gì đó.
Tiểu Tiểu cũng đi theo tới, ngụy trang thành một món đồ chơi lông nhung, thừa dịp không ai chú ý, tôi cũng cho nàng ăn không ít thứ, gà nhỏ ăn xong kêu vui vẻ một cái.
Bên kia, Lam Thiên Hữu ứng phó xong bạn bè trên thương trường của hắn, lại đi tới chỗ tôi và Ninh Ninh.
“Tiếp đón không chu toàn, đừng ghét bỏ.” Hắn khiêm tốn cười với chúng tôi, ngồi vào trên ghế không bên cạnh tôi.
Ninh Ninh thành thật vui đùa nói: “Lam tổng anh mạnh tay như vậy, còn nói chiêu đãi không chu toàn, để người khác sống như thế nào đây!”
Lam Thiên Hữu mỉm cười, lại nhìn về phía tôi, hỏi: “Chơi vui vẻ không?”
Tôi gật đầu.
“Thấy các em vẫn luôn ngồi ở chỗ này, còn sợ các em không vui.” Lam Thiên Hữu nói.
“Không có, chỉ là ngồi ở chỗ này ăn chút đồ mà thôi.” Tôi nói.
Hắn nhìn đồ ăn trên bàn, quan tâm nói: “Điểm tâm có thích không?”
Tôi gật đầu, Ninh Ninh cũng vậy, vẻ mặt hạnh phúc: “Ăn ngon đến bạo!”
“Các em thích là được.” Lam Thiên Hữu cười, ánh mắt dừng ở trên người tôi, trừ ngày đó từng có tìm tòi nghiên cứu ra, hình như còn kiềm chế cái gì đó.
Trong chốc lát Lam Cảnh Nhuận từ bên kia đi tới, nói với Lam Thiên Hữu: “Anh, ba mẹ tìm anh.”
Lam Thiên Hữu đứng dậy, hỏi: “Chuyện gì?”
Lam Cảnh Nhuận cười hỏi lại: “Anh nói còn có thể có chuyện gì?”
Lam Thiên Hữu lộ ra vẻ bất đắc dĩ, trong mắt như là hiện lên một tia tính kế, hỏi tôi: “Tử Đồng, em sẽ ở lại chứ?”
Trước khi đến, tôi và Ninh Ninh tìm Lam Cảnh Nhuận bù lại loại tụ hội tri thức này, rời khỏi bữa tiệc trước là một loại hành vi rất không lễ phép, không có chuyệ gì, tôi đương nhiên sẽ ở lại đến lúc kết thúc bữa tiệc.
Được đáp án khẳng định của tôi, khóe môi Lam Thiên Hữu nhếch lên, hỏi vị trí của ba mẹ Lam Cảnh Nhuận ở đâu rồi đi đến đó.
Lam Cảnh Nhuận ngồi ở trên chỗ trống khác bên Ninh Ninh, Ninh Ninh tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy? Anh Thiên Hữu là người lợi hại như vậy mà bộ dáng đều bó tay không biện pháp.”
“Hôn sự.” Lam Cảnh Nhuận cười nói: “Ba mẹ tôi vội vã ôm cháu, anh trai tôi lại vẫn luôn không có đối tượng, vừa thấy mặt là đề cập chuyện này với hắn.”
“Nhất định là anh Thiên Hữu yêu cầu quá cao!” Ninh Ninh cảm khái một tiếng.
Ninh Ninh là một cô nương phải cụ thể, tin chắc có bánh rơi từ trên trời xuống cũng tuyệt đối không thể rơi đến nàng.
Lúc này, tuy nàng gọi Lam Thiên Hữu rất thân cận, nhưng cũng không có loại ý tưởng này, Loại chuyện này, nàng và tôi duy trì tâm tình đồng dạng, bàng quan là được.
Lam Cảnh Nhuận cầm quả táo đùa với Tiểu Tiểu, đột nhiên thư ký của Lam Thiên Hữu bê hai cái hộp vội vã đi tới chỗ chúng tôi.
“Nhị thiếu gia, hai vị tiểu thư, đây là lễ vật Lam tổng bảo tôi chuyển cho hai vị tiểu thư.” Hắn nói.
Lam Cảnh Nhuận thay chúng tô tiếp nhận, trên hộp quà hình chữ nhật, phân biệt viết dòng tôi và Ninh Ninh.
Lam Cảnh Nhuận chia cho chúng tôi, tôi có chút ngượng ngùng: “Cũng không phải là sinh nhật của chúng tôi, nào có đạo lý chúng tôi nhận đồ.”
“Xin Mộ tiểu thư cần phải nhận lấy!” Thư ký kiên trì.
Lam Cảnh Nhuận cũng nói: “Nhận lấy đi, anh trai tôi khó có được tặng người lễ vật, từ chối sẽ đả kích hắn hơn.”
Ninh Ninh vốn dĩ cũng cảm thấy không thể nhận, nhưng không chịu nổi khuyên bảo của Lam Cảnh Nhuận và thư ký, bất đắc dĩ nhận lấy.
Bên trong là hai cái châm cài ngực, tôi chính là một con chim đính đá quý rực rỡ, cực giống Phượng Hoàng, nhưng không hoa hòe lộng lẫy như Phượng Hoàng.
Ninh Ninh cũng không tồi, là một chùm hoa cẩm tú, cũng đính đá quý.
Ánh mắt của tôi và nàng nhìn nhau, nhất trí cảm thấy trong chốc lát muốn tìm cơ hội trả lễ vật này cho Lam Thiên Hữu.
Quá quý trọng, căn bản năng lực kinh tế của hai chúng tôi còn không nhận nổi lễ này!
Thư ký nói: “Xin hai vị tiểu thư cần phải đeo ở trên ngực.”
“Cũng là anh trai tôi nói?” Lam Cảnh Nhuận hỏi.
Thư ký gật đầu.
Lễ vật nhận không đeo lên, như một loại ý vị ghét bỏ, chẳng qua, ánh mắt Lam Cảnh Nhuận liên tiếp đảo qua ngực châm trên tay tôi, tôi cảm thấy kỳ quái: “Làm sao vậy?”
Hắn lắc đầu: “Không có gì, chỉ là cảm thấy ngực châm này có chút quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra là gặp qua ở nơi nào…”
Bọn họ là anh em ruột, gặp qua đồ vật của anh trai hắn cũng coi như bình thường, tôi cũng không để ở trong lòng.
Thư ký kiên trì muốn bây giờ chúng tôi cài lên, tôi và Ninh Ninh chỉ có thể mang lên, lúc này thư ký mới rời đi.
Đồ Ninh Ninh lấy tới ăn xong rồi, nàng đi lấy đồ ăn một lần nữa, Tiểu Tiểu cũng đi theo, bên cạnh cũng chỉ dư lại tôi và Lam Cảnh Nhuận.
Ánh mắt hắn không ngừng quanh quẩn ở trên người tôi và Ninh Ninh, tôi có chút tò mò: “Làm sao vậy?”
Hắn có chút nghi hoặc: “Hình như anh trai tôi vẫn là lần đầu tiên tặng đồ cho con gái.”
Lời này càng thêm kiên định quyết tâm tôi muốn trả châm ngực trở về!
Ánh mắt hắn dần dừng ở trên người Ninh Ninh chỗ đồ ăn, chậm rãi nói: “Có lẽ, hắn tìm được người hắn muốn tìm, ngày đó bọn họ nói rất vui, đúng không?”
Tôi gật đầu, nếu Ninh
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!