Ám Hương - Chương 102
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Ám Hương


Chương 102


Trải qua gần hai giờ ngồi trên xe, cuối cùng cũng di chuyển đến ngoại thành huyện Mật Vân. Phải mất thêm nửa giờ đồng hồ đi qua một con đèo mới dẫn đến đường nhỏ để xuống thôn Đầu Hải.

Hiện tại là 9 giờ sáng, cái nắng vàng nhè nhẹ trải dài khắp một mảnh đất thôn quê, vẽ nên một bức tranh bình dị khiến con người ta thoáng thấy an yên khi vừa đặt chân đến đây.

Hiểu Tình nhảy nhanh khỏi xe, trong lòng rất nhiều phấn khích. Con bé nhanh chân chạy ùa vào trong đám đông học sinh vừa rời khỏi xe buýt. Lúc này, một cậu nhóc mới vội vã gọi to: “Hiểu Tình, đợi mình với…”

Đang nhảy chân sáo phía trước, Hiểu Tình chợt dừng rồi quay lại, mặt ra vẻ không vui mà cong môi suỵt suỵt: “Đã bảo trong lớp không được gọi nhau bằng tên thật kia mà, cậu không nhớ sao đậu phụ nhỏ?”

Cậu nhóc A Tân nhe răng cười trừ, quả thực đã quên mất việc này. Chẳng qua chỉ vì cậu vừa mới chuyển từ Thẩm Quyến xuống Bắc Kinh, vào học được mới hai ngày, cho nên mấy cái “quy định” con này A Tân nhất thời không nhớ được. Trong trường, đặc biệt là trong lớp học này, mấy cô cậu học sinh cứ thay nhau tự đặt cho mình một cái biệt danh từ món ăn mà bản thân mình yêu thích nhất. Đứa thì đặt sữa ngũ cốc, đứa thì hoành thánh, đứa thì sủi cảo…Nhìn lại một cái lớp chẳng khác gì một bữa tiệc ẩm thực thịnh soạn với đầy đủ các món.

Chẳng hạn như Hiểu Tình, vì rất thích món chè đậu của Chu Mẫn Bình, nên con bé tự đặt cho mình là tiểu đậu – là một hạt đậu nhỏ xíu.

“Xin lỗi, mình quên mất. Xin lỗi tiểu đậu!” A Tân cười khì khì, đưa tay gãi đầu.

Hiểu Tình thè lưỡi, cười trêu chọc một tí, còn không quên tự làm mũi heo mà nói: “Đậu phụ nhỏ ngốc nghếch là A Tân!”

Cách bọn trẻ đang nhốn nháo không xa, chiếc xe của Giang Triết Hàn cùng với xe khác theo sau đỗ tại một bãi riêng biệt. Bây giờ, khi Hiểu Tình đã mãi mê chạy nhảy khắp nơi cùng với đám bạn, Giang Triết Hàn hắn mới chậm rãi bước xuống.

Đế giày tây in lên mặt cát từng dấu đều đặn, trải dài hướng ra phía bờ biển. Hắn đứng trông ra phía xa, nơi có đường chân trời nối liền thẳng tấp. Hàng lông mày sắc bén cau lại, chiếc kính râm phần nào che bớt đi ánh mắt lãnh đạm. Tia nắng sớm vụn về phủ lên người hắn, thân ảnh cao lớn đổ xuống nền cát một khoảng tối mờ nhạt. Trong bóng lưng đang bị che khuất, chỉ thấy hiện lên sự tối tăm cô độc đầy lạnh lẽo.

Từ phía sau, Tam Ngưu bước lên trước, cậu ta hỏi: “Tứ thiếu, chuyến đi lần này không cần ngài phải đích thân có mặt, cứ để cho chúng tôi lo liệu.”

Tháo cặp kính xuống, đôi mắt lạnh lùng ánh lên tia thâm sâu vô hạn trước cái nắng nhạt màu. Hắn hơi nheo mắt lại, hít một hơi thu hết bầu không khí trong lành vào lồng ngực.

Hắn nhếch môi: “Để con bé rời xa khỏi tôi trong mấy ngày, tôi sẽ không thể nào yên tâm được. Hơn nữa, con bé chắc chắn rất muốn thấy sự có mặt của tôi trong lần quyên góp này. Tôi không muốn làm con bé thất vọng!”

“Không khí và cảnh quang ở đây cũng rất tốt! Thích hợp để khuây khoả đầu óc…” vừa nói, Giang Triết Hàn vừa thong thả đi dọc trên bờ biển. Những cơn gió từ ngoài khơi cứ mạnh mẽ thổi vào, khiến mái tóc nâu dù đã được chải nếp gọn gàng vẫn bị rối lên chút ít.

Lúc này, ở phía trên đường dốc có một chiếc xe vừa hay chạy xuống rồi rẽ vào bãi. Bước khỏi xe, Lý Dịch Đình thoáng nheo mắt cố nhìn thật kĩ người đang tản bộ dọc bờ biển cách cô khá xa.

Phải gỡ cặp kính râm ra, cô mới nhìn được rõ hơn. Nhíu mày một cái, Lý Dịch Đình lẩm bẩm: “Người đó…sao quen mặt quá vậy? Hình như đã từng nhìn thấy rất nhiều lần trên truyền thông đại chúng?”

Thêm một tiếng đóng cửa xe vang lên, một cậu thanh niên rất trẻ mới từ từ đi đến bên cạnh. Tay bỏ túi quần, cặp mắt ẩn sau chiếc kính râm đột nhiên rộ lên tia khó chịu. Nhưng rất nhanh lại được dập tắt bằng một giọng nói khá mềm mại.

“Là Tứ thiếu Giang thị!” cậu thanh niên khẽ nói, quãng giọng điềm tĩnh hơn so với ánh mắt khó hiểu vừa rồi.

Lý Dịch Đình có hơi bất ngờ vì sựt nhớ ra, trong mắt không giấu nổi sự cao hứng mà reo lên: “Phải rồi! Là tứ thiếu Giang thị Giang Triết Hàn! Nhưng mà…tại sao anh ta lại có mặt ở đây?”

“Chị lại quên rồi sao Đình Đình?” thanh niên trẻ lần nữa lại lên tiếng, âm thanh hơi mang tính chất trêu ghẹo.

“Chẳng phải tuần trước chị có nói hôm nay sẽ có buổi gây quỹ từ thiện cho trường học sao? Tứ thiếu kia có mặt ở đây, em nghĩ có lẽ đó chính là lý do!”

Lý Dịch Đình lại thêm một lần nhớ ra, liền búng tay một cái mà nói: “Đúng rồi! Sao tự nhiên chị lại quên mất việc quan trọng này được nhỉ? Thật là quá hậu đậu!”

Bật cười thành tiếng, thanh niên kia thúc nhẹ vào khuỷu tay Lý Dịch Đình mà nói: “Là do có người sắp kết hôn, cho nên tâm tình không thể ổn định có đúng không?”

“Nhan Khúc!!!” Lý Dịch Đình bặm môi kêu lên, tỏ vẻ muốn tức giận mà mắng chửi. Nhưng cái người tên Nhan Khúc kia lại lướt qua cô bằng nụ cười đắc ý mà đi về phía trước.

Thoáng chốc, trong ánh mắt vừa muốn nổi giận kia đột nhiên trĩu nặng lạ thường. Lý Dịch Đình đứng yên tại chỗ, phải mất vài giây mới có thể lấy lại vẻ tự nhiên mà bước đi.

Đúng thật như lời Nhan Khúc vừa nói, dạo gần đây cô đúng là vì chuyện sắp kết hôn mà đầu óc có chút trở nên xao nhãng. Nhưng Nhan Khúc lại không hiểu được, sự mất tập trung này không phải vì hồi hộp.

Cô căn bản không hề có tình cảm gì với vị hôn phu kia. Vốn dĩ mục đích đợi sau khi kết hôn, cô tin tình cảm sẽ có thể từ từ mà vun đắp. Người đàn ông này rất tốt, dù là gia thế hay công danh sự nghiệp đều rất hiển hách. Tấm chồng như vậy, Lý Dịch Đình cô cũng chung quy rất hài lòng mà chấp nhận.

Cố gắng gạt chuyện riêng sang một bên, Lý Dịch Đình nhanh chân đuổi theo bước đi của cậu thanh niên phía trước.

Nhan Khúc vừa hay chỉ mới lần đầu đặt chân đến thôn này, nhưng có vẻ cậu ta rất hứng thú đối với nơi đây. Dáng vẻ gấp gáp đi sâu vào thôn của cậu ta có phần làm Lý Dịch Đình cô cơ hồ tự thắc mắc…

Nhan Khúc liệu có đang bị điều gì ở thôn Đầu Hải này thôi thúc hay không?

Hôm nay vì lỡ mang một đôi giày cao gót, địa hình đường lối ở thôn lại có phần gập ghềnh khiến Lý Dịch Đình đi đứng có chút khó khăn. Cô níu lấy vai Nhan Khúc, vỗ một cái khá mạnh, nói như hụt hơi: “Đợi…đợi đã! Em làm gì mà nôn nóng quá vậy Khúc? Chân chị sắp sưng lên rồi này…”

Mắt hơi liếc về sau, nhìn xuống bàn chân của Lý Dịch Đình, quả thực nó đã bắt đầu đỏ tấy hết cả lên.

Chép môi vài lần, Nhan Khúc lắc đầu nói: “Thật là, ai bảo chị diện giày cao gót làm gì? Như em, mang một đôi thể thao vừa năng động vừa tiện lợi!”

Lý Dịch Đình bễu môi, cô vờ như đanh giọng mà đáp: “Thằng bé này, hôm nay còn dám mở miệng dạy dỗ chị?”

“Em không dám!” Nhan Khúc phì cười rồi cẩn thận choàng tay đỡ lấy Lý Dịch Đình.

Cậu ta nói: “Em chỉ đùa một chút thôi mà chị dường như không có hứng để đùa nhỉ? Thế nào? Tâm trạng hôm nay quay lại đây không được thoải mái sao?”

Hai mắt Lý Dịch Đình hơi ngưng trọng, liền chuyển hướng né tránh.

“Vớ vẩn! Chị rất bình thường mà! Em càng lúc càng hoá thành một ông cụ non rồi, cái gì cũng suy diễn rồi nói cho được!”

Chậm rãi cùng với Nhan Khúc đi vào trong thôn, Lý Dịch Đình có chút mơ hồ hoài nghi về sự trải đời của người đang đi bên cạnh mình.

Hơn mười tám tuổi, nhưng có vẻ như Nhan Khúc lại rất kinh nghiệm trong cuộc sống. Dáng vẻ thư sinh trắng trẻo, vóc người nếu so với tỉ lệ chuẩn của nam giới thì có phần thấp hơn khá nhiều. Nhưng nhờ vào sự điển trai, khuôn mặt thon gọn với từng đường nét thanh tú rõ ràng, khiến hình ảnh này vẫn dễ dàng ghi điểm trong mắt người đối diện.

Nếu như nói Nhan Khúc đẹp trai không thì vẫn không đủ, ở cậu ta tồn tại thứ sắc đẹp phi giới tính hoàn toàn khác biệt. Ngay cả giọng nói cũng vô cùng tao nhã, vừa ấm lại vừa trong trẻo kỳ lạ. Nghe qua một lần liền mang sự bắt tai khá thú vị, làm cho người ta hiếu kì muốn nghe qua lần nữa.

Lý Dịch Đình chính thức gặp mặt Nhan Khúc là ở thời điểm của gần hai năm trước, khi cô vừa mới quay về Thượng Hải. Trước đó, trong thời gian còn lưu lại ở thôn Đầu Hải, cô vẫn thường xuyên nghe chú họ và cha mẹ nhắc đến cái tên này. Mãi đến khi gặp nhau, không ngờ Nhan Khúc vừa gặp gỡ đã vô cùng thân thiện. Nét tự nhiên cởi mở dường như được ấn định sẵn trong con người cậu ta, lại còn tràn đầy nhiệt huyết và sức sống. Nguồn năng lượng trẻ này nhanh chóng cho cả hai chị em hoà nhập rồi trở nên thân thiết đến ngày hôm nay.

Tháng trước, sau khi vô tình nhìn thấy tấm ảnh cô chụp cùng với toàn bộ giáo viên và học sinh của trường, Nhan Khúc đột nhiên nảy sinh hứng thú, quyết tâm phải đến nơi này cho bằng được.

Đến trước nhà của Bách Thâm, Lý Dịch Đình mới cất giọng gọi vào: “Thầy Bách!”

Bên trong, Bách Thâm đang cẩn thận thu gom số lá thuốc vừa mới phơi khô cho Trạch Lam xếp vào một cái túi vải. Anh nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền nhận ra là ai, bèn nhanh chân đi đến.

“Cô Lý!” Bách Thâm cao giọng, anh vội bước đến trước mặt Lý Dịch Đình, vui vẻ nói: “Vào trong nhà đi!”

Nhan Khúc vừa đỡ lấy Lý Dịch Đình vừa thuận tiện đảo mắt nhìn khắp xung quanh, trông như đang muốn tìm kiếm ai đó.

Ngồi xuống bàn, Bách Thâm rót ra hai tách trà rồi nói: “Lâu rồi không gặp, mọi thứ vẫn ổn chứ? Hai bác vẫn khoẻ?”

Lý Dịch Đình xoay xoay tách trà, cười nhẹ nhàng rồi đáp: “Vẫn ổn! Cha mẹ em cũng rất khoẻ, cảm ơn thầy!”

Lúc này, Bách Thâm mới để ý đến cậu thanh niên bên cạnh. Gương mặt này quả thực đã từng thấy qua rất nhiều lần trên báo chí, nhưng suy cho cùng gặp trực tiếp thế này vẫn có chút khác biệt.

Anh hỏi: “Cậu này…là Nhan Khúc?”

Đứng ngay ngắn cúi đầu, Nhan Khúc lễ phép nói: “Chào thầy! Nghe Đình Đình nhắc thầy rất nhiều, hôm nay mới có dịp được gặp!”

“Đình Đình!” trong mắt Bách Thâm hơi rộ sự ngạc nhiên. Anh nói: “Hai người quen biết chưa lâu, nhưng xem ra tình cảm rất tốt!”

Lý Dịch Đình nghe vậy, liền bật cười vội trêu: “Thầy cũng vậy thôi thầy Bách! Thầy và Tiểu Thất trước đó quen biết cũng chưa lâu, mà thầy đã rất thân thiết rồi còn gì.”

Bách Thâm chỉ lắc đầu cười cho qua chuyện, mỗi lần nhắc đến Tiểu Thất, trong lòng anh đều không ngăn được xao động.

Uống một ngụm trà, Lý Dịch Đình mới hỏi: “Phải rồi, lúc nãy nhìn sang nhà của Tiểu Thất em không thấy cô ấy đâu cả!”

“Cô ấy có việc đột xuất nên xuống trường gấp, cô Lý đến thì hay rồi, lát nữa chúng ta cùng nhau đi.” Bách Thâm nói, tay cột chặt túi vải đã hơi phình to vì chứa đầy lá thuốc.

Lý Dịch Đình chống cằm nhìn anh, cô nhướng mắt vào thứ mà anh đang cầm trên tay, cố tình hỏi: “Cái đó, là cho Tiểu Thất sao?”

Bách Thâm không đáp, chỉ gật đầu. Anh đặt lần lượt bốn túi xếp gọn lên bàn, sau đó đi vào góc bếp rửa tay sạch sẽ.

Nhíu mày suy nghĩ, Lý Dịch Đình nhỏ giọng tự hỏi: “Không hiểu Tiểu Thất mắc bệnh gì? Cả bệnh viện huyện cũng không thể tìm ra nguyên nhân…thật đáng thương!”

Lau khô tay, Bách Thâm cầm lấy áo khoác mà nói: “Nhưng xem ra ông trời đối đãi với Tiểu Thất chưa đến mức tuyệt tình. May mắn tìm được số lá thuốc này, mấy năm qua cô ấy cũng đỡ khổ sở hơn nhiều rồi.”

“Đi thôi!” vừa nói Bách Thâm vừa cầm lấy số túi vải. Nhan Khúc thấy vậy liền nhanh nhẹn cầm giúp hai túi còn lại, cùng nhau đi sang nhà dì Vân cách đó không xa.

Đang bận nấu bếp, dì Vân chỉ đứng bên trong mà lớn tiếng nói: “A, là thầy Bách à? Cứ để tạm trên bàn đi! Cảm ơn thầy!”

Lý Dịch Đình đứng ngay cửa, vui mừng gọi: “Dì Vân!”

Nghe thấy giọng của cô, dì Vân liền tạm gác công chuyện sang một bên mà rất nhạnh chạy ra. Ôm chằm lấy cô, bà cười hớn hở: “Lâu lắm rồi mới về thăm dì, cái con bé này, thật là nhớ chết được!”

Như vừa nhận ra mình lỡ lời, dì Vân che miệng, bật cười nói tiếp: “Ây da, dì già rồi hồ đồ! Đình Đình chuẩn bị sắp kết hôn rồi, bé bỏng gì nữa chứ!”

Nụ cười trên môi Lý Dịch Đình thoáng chút gượng gạo, y như rằng mỗi lần có ai nhắc đến chuyện kết hôn sẽ làm mạch cảm xúc đang vỡ oà trong cô bị rút cạn. Cô nhìn dì Vân, mỉm môi nói như khen ngợi: “Một thời gian không gặp, dì càng lúc càng trẻ ra rồi này! Mặt mũi hồng hào, đầy phúc khí!”

Dì Vân bật cười, bà nói: “Là nhờ Tiểu Thất cả! Tiểu Thất chăm sóc dì rất tốt! À phải rồi, Tiểu Thất đã xuống trường học, bây giờ mọi người đến đó là sẽ gặp thôi.”

Bách Thâm đứng cạnh, anh đáp: “Chúng tôi đang chuẩn bị đến đó! Dì Vân, số lá lần này không nhiều lắm, hôm khác tôi sẽ hái thêm. Bấy nhiêu cứ để Tiểu Thất dùng đỡ.”

“Được rồi, được rồi! Ít hay nhiều tôi và Tiểu Thất cũng rất biết ơn thầy! Cảm ơn thầy nhiều lắm! Mọi người đi đi, kẻo nắng lên cao thì gắt lắm!”

Rời khỏi nhà dì Vân, ánh mắt Nhan Khúc vẫn phần nào chưa kịp thời rút đi sự dò xét. Ngay từ khi đặt chân đến nhà dì Vân, cậu ta cứ ngấm ngầm quan sát mọi thứ bên trong căn nhà. Có một góc bàn được đặt ngay cạnh cửa sổ, trên đó là những quyển sách được xếp rất ngay ngắn. Bên cạnh, còn có một chậu hoa nhỏ xinh xắn. Góc này đoán chừng có lẽ là góc làm việc của Tiểu Thất.

Mãi hình dung một số thứ trong đầu, đến mức suýt chút Nhan Khúc đi trệt sang bờ kênh. May nhờ có một tay Bách Thâm kéo cậu ta trở lại mới ngăn không té nhào xuống dưới.

“Cảm ơn thầy!” Nhan Khúc vội nói, đầu hơi cúi thấp nhầm muốn che giấu biểu hiện khó hiểu trên gương mặt mình.

Lý Dịch Đình nhíu mày, cô nghiêng nghiêng nhìn Nhan Khúc, lo lắng hỏi: “Em ổn chứ? Có phải không khoẻ không? Có cần ngồi lại nghỉ chân một chút…”

“Không…không cần đâu! Em không sao!” Nhan Khúc xua tay, ngẩng cao đầu mà nhoẻn miệng cười.

[…]

“Cảm ơn cô, thật lòng ngại quá, phiền cô gấp như vậy!” một giáo viên trung niên thấp giọng nói, ông vỗ vai Trạch Lam, nụ cười trên môi đầy cảm kích.

Trạch Lam cúi đầu, vui vẻ đáp: “Không có gì đâu thầy, đừng khách sao như vậy sẽ làm tôi ngại đấy!”

Đứng ngoài cửa phòng giáo viên, hai người họ vẫn còn trò chuyện với nhau thêm vài câu nữa mới rời đi. Trạch Lam chậm rãi đi trên hành lang, trước ngực có ôm vài quyển bài tập vừa thu của bọn trẻ.

Lúc này, ở ngoài cổng trường bắt đầu truyền sự ồn ào, lắng tai nghe kỹ hơn, cô nhận ra đó là âm thanh nhốn nháo của bọn trẻ con.

“Đến rồi sao?” Trạch Lam lẩm bẩm, đưa mắt nhìn lên đồng hồ đeo tay, trong lòng có hơi ngạc nhiên vì đoàn trường kia đến sớm hơn dự kiến gần một tiếng.

Nhanh chân cùng với các giáo viên các tiến ra phía cổng, ai nấy cũng đều trong tinh thần đón tiếp niềm nở. Bọn trẻ con dưới sự phụ trách của giáo viên liền dừng lại, im lặng rất ngoan. Sau đó là đồng loạt cúi đầu lên tiếng: “Chúng em chào thầy cô!”

Nhìn một loạt trong số trẻ con đang đứng trước mặt, hết thẩy đứa nào cũng bụ bẫm đáng yêu vô cùng. Ngôi trường này là một trong những trường có chất lượng vượt bậc tốt nhất Bắc Kinh. Hiển nhiên, gia thế của mỗi đứa trẻ hiện diện ở đây đều không hề tầm thường.

Sau một loạt màn chào hỏi nhau, bây giờ hiệu trưởng Quách mới nói với vài giáo viên của mình, trong đó có Trạch Lam.

“Tôi phải đi đón một vị khách quý. Ở đây giao lại cho các thầy các cô, giúp tôi đón tiếp họ và trông chừng bọn nhỏ.”

Trạch Lam nghe được có người sẵn sàng quyên góp một số tiền lớn để tài trợ tu sửa trường học, còn cấp học bổng cho các em học sinh, trong lòng quả thực rất vui mừng. Nhưng danh tính nhà hảo tâm này là ai thì hiệu trưởng Quách lại một mực giấu kín, bảo rằng người này muốn bảo mật tên tuổi, không muốn phô trương.

“Nhưng cho dù là ai, có tấm lòng như vậy đã là quá tốt rồi!” Trạch Lam thầm nghĩ, trong lòng quả thực có rất nhiều phấn khởi.

Bọn trẻ con ở đây chuẩn bị có một môi trường học tốt hơn, đó là điều mà tất cả mọi người ở đây đều mong muốn từ rất lâu rồi.

Đang tiếp chuyện cùng một nữ giáo viên thì bất chợt có ba cô cậu nhỏ chạy đùa, vô ý có một con bé suýt chút nữa thì vấp ngã. Rất may, Trạch Lam đã nhanh tay giữ được con bé.

“Cẩn thận một chút!” Trạch Lam nhỏ nhẹ nhắc nhở, còn không quên ngồi xuống chỉnh lại đầu tóc cho con bé một cách ngay ngắn.

Hiểu Tình cười khì khì, chu môi nói: “Cảm ơn cô!”

Nhưng đột nhiên, trong đôi mắt ngây thơ của Hiểu Tình chợt thu vội hình ảnh người phụ nữ trước mặt. Gương mặt Trạch Lam hơi cúi xuống một chút, để lộ ra đường nét mềm mại tao nhã. Mái tóc cô hơi rũ ra trước, khiến Hiểu Tình phải dùng tay mà vén gọn lên.

Trạch Lam hơi bất ngờ với hành động này, liền ngẩng mặt nhìn Hiểu Tình mà cười. Nhưng trong phút chốc, cả hai mắt cô liền căng ra đầy nghiêm trọng. Trên mặt xuất hiện sự kinh ngạc khó tin, trong đầu như dâng lên hàng vạn lần mơ hồ khó đoán.

Đứa bé đang đứng trước mặt cô, từng đường từng nét…đều rất giống một người!

Mà không chỉ mỗi mình Trạch Lam, đến cả Hiểu Tình cũng như rơi vào trạng thái bất động. Con bé cứ chăm chú nhìn vào cô không rời mắt, trong nhận thức ngây ngô chợt tiếp nhận một thứ cảm giác quen thuộc vô cùng.

Hiểu Tình chợt nhớ ra, đã từng vài lần nhìn thấy đường nét này trên điện thoại của Giang Triết Hàn. Tuy không thể thấy rõ mặt mũi ra sao, nhưng với góc nhìn này cũng đủ cho con bé dễ dàng liên tưởng đó là cùng một người.

Đầu óc non nớt của Hiểu Tình không cho phép con bé nghĩ quá nhiều điều sâu xa, ngay lập tức, con bé hé môi như muốn cười lên rất sung sướng.

Nhỏ xíu gọi: “Mẹ!!!”

“Mẹ!?” Trạch Lam hoảng hốt, vô thức lặp lại câu nói ngắn gọn của Hiểu Tình. Tâm trí trong một lúc như bị xoay tròn hàng trăm vòng, đến mức cả tay chân cũng bắt đầu run rẫy không ngừng.

Nữ giáo viên đứng cạnh nhìn thấy sắc diện thất thần của Trạch Lam, liền lo lắng hỏi: “Cô…cô không sao chứ?”

Trạch Lam giật mình, trong cơn chấn động kinh thiên đang nổi lên trong lòng, cô cố gắng giữ bình tĩnh mà quay sang hỏi Hiểu Tình.

“Em bé à! Em…tên là gì?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN