Ám Hương - Chương 107
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Ám Hương


Chương 107


Bên ngoài, Bách Thâm vì nghe thấy tiếng động hỗn loạn diễn ra trong nhà, lòng dạ thực sự không yên mà bắt đầu chống đối quyết liệt hơn. Những tưởng trong bộ dạng của một thầy giáo điềm đạm, anh sẽ không làm được gì ra hồn. Nhưng không ngờ, chỉ một vài đường quyền, anh đã đánh gục hai tên thuộc hạ đang giữ lấy mình.

Khi đám người xung quanh đồng loạt nhắm súng vào mình, Bách Thâm lại nhanh hơn tóm lấy Tam Ngưu, một tay dí nòng súng vào đầu cậu ta biến cậu ta trở thành con tin trong tay mình.

“Kẻ nào bước đến, tôi bắn nát sọ hắn!”

Giọng Bách Thâm khàn đục khác thường, anh kéo lấy Tam Ngưu đi về phía trước, đưa chân đạp tung cửa. Giang Triết Hàn vẫn vô cùng thản nhiên, hắn vừa lau khô nước mắt cho Trạch Lam, vừa chậm rãi nói: “Ồn ào như vậy, hoá ra là có kẻ làm loạn.”

“Bỏ cô ấy ra!”

Bách Thâm lần nữa lên tiếng, tay ấn mạnh nòng súng vào đầu Tam Ngưu hơn một chút. Trạch Lam kinh ngạc nhìn chằm chằm vào con người quen mà như lạ đứng cách mình không xa. Bách Thâm mà cô biết, hoàn toàn không phải người này!

Tại sao anh lại thay đổi đáng sợ đến vậy? Từ biểu diện, nét mặt cho đến thái độ, mọi thứ đều khác xa anh của mọi ngày. Nhất là ở đôi mắt, không hề cảm nhận được bất kì sự ôn nhu nào nữa. Ở đó chỉ có một sự giận dữ đang nổi lên như lửa lớn, âm u đầy hãi hùng.

“Thầy Bách…anh…” Trạch Lam run run khẽ gọi, chân muốn bước đến gần anh nhưng lại bị một tay Giang Triết Hàn giữ lấy. Hắn nắm lấy vai cô, không để cô nhích thêm bước nào.

Dường như cả hắn cũng có gì đó khác thường, hắn không hẳn là tức giận, trong mắt hệt như đang rộ lên những tia thú vị khó hiểu. Thong thả đi về phía Bách Thâm, hắn nhếch cười đầy khiêu khích.

“Lâu rồi không gặp, thân thủ xem ra vẫn rất tốt!”

Giang Triết Hàn khàn khàn nói bên tai Bách Thâm, nghe qua đủ thấy có rất nhiều hiểm ý. Bách Thâm bỏ Tam Ngưu ra, chậm rãi hướng nòng súng kề vào trán kẻ trước mặt.

Toàn bộ đám thuộc hạ đồng loạt nhắm thẳng súng vào phía Bách Thâm, bầu không khí căng thẳng đến mức ngạt thở. Trạch Lam đứng đó vừa hoang mang vừa khó hiểu. Cô chạy đến níu tay Bách Thâm, sững sốt hỏi: “Thầy Bách, anh làm sao vậy?”

Tuy nhiên, dường như hai người đàn ông kia bây giờ đã hoàn toàn khoá mình trong một khoảng không gian tách biệt. Bách Thâm vẫn nhìn Giang Triết Hàn với cái nhìn căm giận tột cùng. Khẩu súng trong tay anh thoáng run lên, quả thực đã có ý định muốn nổ súng.

Nhưng vẻ điềm tĩnh của Giang Triết Hàn khiến anh càng nhìn càng thấy gai mắt. Hắn không hề né tránh, không hề lo sợ khi có một họng súng nóng hổi đang kề ngay đầu mình. Mắt hắn tối lại, diện dung ảm đạm lạnh tanh không chút cảm xúc.

Hắn nói: “Nếu như anh thực sự có bản lĩnh, thì lần đó anh đã không thất bại đến vậy đâu, Phùng Bách Thâm!”

“Thế giới này bé thật, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Câu nói lúc đầu Giang Triết Hàn rỉ nhẹ vào tai anh đột ngột vang lên lần nữa. Bách Thâm cảm thấy đầu óc đang bị một loại giận dữ đan tâm nghiền nát. Khoảng ký ức vụn vỡ trước kia từ đâu tìm về, có một Phùng Bách Thâm cao ngạo hơn người, đem tiền tài thế lực đặt lên hàng đầu. Con người bốc đồng ấy không cần biết đúng sai phải trái, chỉ cần thu được lợi sẽ liền lập tức xuống tay. Đến khi anh ta gặp phải đối thủ họ Giang, anh ta mới thua trắng mà mất hết tất cả.

Bách Thâm vĩnh viễn không thể nào quên, anh đã thua Giang Triết Hàn đậm đến mức nào…

“Phùng gia, mối hàng lần này chúng ta ăn lớn rồi!”

Một tên đàn em phá cười lên đầy sảng khoái, tướng tá bặm trợn, khuôn mặt dữ tợn với vài vết sẹo hằn lên ngang dọc. Bách Thâm ngồi kế bên, chân thong thả nhịp nhịp vài lần. Trong bộ âu phục thẳng tấp, dáng vẻ kiêu căng vô tình được tôn lên đầy nổi bật. Anh ném điếu thuốc trong tay xuống đất, cười khàn nói: “Xem ra dạo gần đây phong thuỷ rất tốt, tiền cứ như thể tự động chui vào túi của tôi vậy! Tôi không muốn nhận, nhưng rõ ràng chúng cứ tự tìm đường mà chui vào. Tôi bất lực, đành chịu thôi!”

Bật cười đầy khoái chí, Bách Thâm nâng ly, cùng với đám người dữ tợn kia uống thật say. Bầu không khí bên trong căn phòng trở nên hỗn loạn với hàng loạt âm thanh liên tục vang lên. Tiếng cười nói, tiếng ly thuỷ tinh va vào nhau, cả tiếng của mấy cô gái hầu rượu kêu rên một cách lẳng lơ.

Loạng choạng bước khỏi phòng, cả đám người uống đến sắp say bét nhè mới chịu rời đi. Bách Thâm được một tên đàn em đỡ lấy, vừa đi vừa cười rất lớn. Hôm nay, quả thực tâm trạng anh rất vui. Một lượng vũ khí lớn dự định sẽ cập bến vào ngay mai, hoàn tất cuộc giao dịch lần này, số tiền mà anh thu về sẽ lên đến hàng triệu đô.

Nhưng mọi chuyện trên đời không phải lúc nào cũng thuận theo ý người. Cuộc mua bán ấy bị huỷ bỏ vào phút chót, phía được gọi là “khách hàng” không muốn giao dịch phi vụ này với phía Bách Thâm. Vừa lỗ phí vận chuyển, vừa mất nặng tiền cọc. Cả anh và đám đàn em cay đến mức muốn thét ra lửa lớn. Nhưng Bách Thâm còn giận hơn, khi anh biết kẻ cướp mất mối làm ăn này của anh lại là Giang Triết Hàn.

Sau đó một ngày, đợi khi Giang Triết Hàn cùng với đối tác kia rời khỏi một hộp đêm. Bách Thâm dẫn theo bọn đàn em phục kích sẵn bên ngoài. Khi vừa thấy Giang Triết Hàn xuất hiện, ngay lập tức cảnh tượng hỗn loạn kinh khủng đã diễn ra chỉ sau vài giây.

Những họng súng vô tình nhắm vào kẻ thù, không chút do dự mà bắn thẳng tay. Số phận nghiệt ngã ngày hôm ấy dường như đã được định sẵn cho Bách Thâm. Khi ngay lúc căng thẳng, anh có nhận được những cú điện thoại liên tục gọi đến. Mọi tiếng chuông phát ra từ chiếc di động sớm đã bị âm thanh hỗn loạn ở đây át mất.

Cuộc gọi ấy là từ bệnh viện, họ muốn báo cho anh một tin. Vợ sắp cưới của anh lên cơn đau tim đột ngột, phát hiện và đưa vào bệnh viện quá trễ khiến tình trạng tồi tệ sắp không qua khỏi. Đến khi tiếng còi xe cảnh sát kéo đến, anh mới nghe máy. Đó là cuộc gọi thứ hai mươi bảy, cũng là cuộc gọi báo tin vợ sắp cưới của anh đã qua đời.

Giây phút khốn khổ ấy cả đời này Bách Thâm anh cũng không thể nào quên được. Cả bầu trời to lớn bên trên dường như phút chốc đổ sụp xuống người anh. Bên tai anh khi ấy không thể nghe đuoc tiếng réo gọi tẩu thoát của bọn đàn em. Anh đứng chôn chân tại chỗ, chiếc di động trong tay một lúc rơi xuống đất, phía bên kia đầu dây vẫn còn giọng ai đó liên tục gọi lấy tên anh.

Vốn dĩ, trước đó vài ngày, anh đã hứa với vợ sắp cưới của mình rằng phi vụ lần này sẽ là chuyến cuối cùng. Anh sẽ rửa tay gác kiếm, rút chân khỏi giang hồ hắc đạo. Ngày mười tháng sau, sẽ là ngày mà anh và cô tổ chức hôn lễ. Còn rất nhiều dự tính trong tương lai mà cả hai vẫn chưa kịp thực hiện. Nếu hôm nay, anh không háo thắng, quyết tranh hơn thua với Giang Triết Hàn. Anh đã không để cô ở nhà một mình, cũng sẽ không xảy ra sự việc đau lòng như vậy.

Hôn lễ đỏ thấm nhanh chóng được thay bằng đám tang trắng xoá. Bao nhiêu hoài bão trong đời anh, kể từ giây phút đó đã hoàn toàn không còn nữa.

Kết quả sau khi cảnh sát đến nơi, Bách Thâm và đàn em bị bắt khá nhiều. Anh bị buộc tội cố tình gây thương tích và có hành động tiêu cực gây nguy hiểm nghiêm trọng đối với xã hội, phạt tù bốn năm.

Sau khi ra tù, Bách Thâm quyết từ bỏ cuộc sống đầy đen tối. Rời khỏi Bắc Kinh, anh tìm đến thôn Đầu Hải. Trút bỏ thân phận, không mưu cầu bất cứ điều gì. Anh an yên sống dưới cái gọi thầy Bách đầy thiện cảm của người dân trong thôn. Quá khứ không sạch sẽ trước kia được anh giấu kĩ dưới lớp vỏ bọc thư sinh hiền lành. Gần mười năm qua, anh đã không còn hứng thú với việc cầm súng hay lao mình vào những phi vụ bạc tỉ.

Anh là Bách Thâm, là một giáo viên ở thôn quê giản dị.

Nhưng rõ ràng ông trời đang trêu tức anh, tại sao người mà anh yêu hiện giờ lại liên quan đến Giang Triết Hàn?

“Tiểu Thất đã nói không quen anh, anh vẫn còn cố ép cô ấy?” Bách Thâm giận dữ gằn giọng, khẩu súng trong tay vẫn kề sát vào đầu Giang Triết Hàn.

Vẫn chỉ là một cái nhếch môi đầy ngạo mạn, Giang Triết Hàn bình thản nói: “Vậy tại sao bây giờ anh không chính miệng đi hỏi cô ấy xem, cô ấy đã nhớ ra tôi là ai hay chưa?”

Nhìn sang phía Trạch Lam, ánh mắt Bách Thâm mơ hồ tối sầm lại. Anh nhíu mày, trong lòng dâng lên một loại ghen tức. Trạch Lam có thể cảm nhận được, anh đang nóng giận đến nhường nào. Quả thực, cô đã lừa dối tất cả mọi người trong thôn suốt hơn sáu năm qua. Mà người thất vọng nhiều nhất, có lẽ là Bách Thâm.

Trạch Lam biết không thể che giấu thêm được nữa, bấy nhiêu thời gian đã là quá đáng lắm rồi. Cô lợi dụng lòng tin của mọi người, lợi dụng cả cái tên Tiểu Thất mà Bách Thâm đặt cho cô. Cô ẩn nấp dưới cái thân phận này để sống bình yên suốt bao năm qua đã quá đủ.

“Thầy Bách, em xin lỗi! Xin lỗi vì em…đã gạt mọi người. Em đã nói dối mọi người về việc mình mất trí…em…”

Nhưng khi Trạch Lam chưa nói hết câu, thì Bách Thâm lại bỗng nhiên cắt ngang lời cô: “Anh biết chứ!”

“Thật ra đã từ rất lâu, anh đã sớm nhận ra điều này.” giọng nói của Bách Thâm dịu đi vài phần. Ánh mắt anh lấy lại tia ấm áp, chỉ tập trung nhìn vào cô bằng sự say mê nhất định.

Bất chợt, Bách Thâm đưa tay về phía Trạch Lam, lại nói: “Dù ra sao đi nữa, dù em là ai cũng được, em vẫn là Tiểu Thất!”

Khi Bách Thâm còn chưa chạm đến tay Trạch Lam, thì bỗng dưng một cánh tay khác xen ngang vào, một lực rất mạnh hất văng tay anh sang một phía.

Giang Triết Hàn kéo lấy vai Trạch Lam, cánh tay mạnh mẽ ôm ghì lấy thân thể cô nép vào mình. Đôi mắt dài sắc sảo nhìn trừng trừng vào Bách Thâm, hắn trầm trầm cất giọng.

“Thật ngại quá! Cô ấy không phải Tiểu Thất. Cô ấy là Lưu Trạch Lam, là vợ của tôi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN