Ám Hương - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Ám Hương


Chương 25


Hộp đêm Nóng bỏng – 9 giờ tối.

“Nào! Cạn ly một cái!” Giang Cẩn Quỳ nâng ly rượu vang lên ngang tầm mắt, anh nở nụ cười thật nhẹ mà nói. Tá Đằng cùng Quân Nhu cũng thận trọng nâng ly, tiếng miệng ly thuỷ tinh va nhẹ vào nhau. Hai người đàn ông kia đều một lần uống cạn, còn Quân Nhu – cô chỉ nhấp môi mà thôi.

Giang Cẩn Quỳ ngồi bên cạnh cô gái thủ hạ độc nhất của mình, anh nghiêng đầu nheo mắt mà trêu ghẹo: “Quân Nhu, cô là không nể mặt tôi hay sao? Cớ gì chỉ nhấp môi như thế?”

Quân Nhu nghe thấy, liền vội cúi mặt mà bối rối đáp: “Tôi không dám thưa ông chủ. Tôi…tôi sẽ uống cạn!”

“Tôi đùa thôi!” bàn tay đẹp đẽ của Giang Cẩn Quỳ khẽ đặt lên bàn tay của Quân Nhu mà cản lại. Anh phì cười nói tiếp: “Cô lúc nào cũng căng thẳng khi ở bên cạnh tôi như vậy sao chứ? Thoải mái đi, đêm hôm nay cứ tạm gác quan hệ chủ tớ sang một bên. Cô và Tá Đằng hãy cùng tôi uống với nhau như những người chiến hữu!”

“Cảm ơn ông chủ đã có lòng!” Tá Đằng cúi đầu mà nói. Quân Nhu thấy vậy cũng vội làm theo, giọng nhỏ xíu: “Cảm…cảm ơn ông chủ!”

Trong cõi lòng cô gái như Quân Nhu, quả thực mỗi lần bên cạnh Giang Cẩn Quỳ dù là khi làm việc hay giải trí, tiêu khiển cũng đều khiến cô thấy hồi hộp vô cùng.

Người ta thường nói phụ nữ thường dễ bị bại lộ ra một bộ mặt muốn được cưng chiều nhất là khi ở cạnh người mà cô ta yêu. Và Quân Nhu cô chính là dẫn chứng thực tế nhất của câu nói đó.

Sức hút của Giang Cẩn Quỳ cùng sự cao quý, mạnh mẽ lại quá đổi nam tính, lạnh lùng của anh toả ra luôn là một thứ mị hoặc ẩn mình có sức công phá rất lớn đối với Quân Nhu. Mà có lẽ không chỉ mỗi mình cô, khi mà đa phần cô gái nào trông thấy anh từ ánh mắt đầu tiên, cũng muốn được sà ngay vào lòng người đàn ông quyền lực này.

Lúc này, bất chợt điện thoại của Giang Cẩn Quỳ rung lên. Anh mở ra xem thì nhận được tin nhắn gửi từ QQ của Giang Triết Mỹ.

Khoé môi anh vô thức mỉm cười rất ôn nhu, mà nụ cười này lại vô tình rơi ngay vào tầm mắt của Quân Nhu. Cô nhíu mày nhìn anh với vẻ mặt mơ hồ, khó hiểu. Lòng lại thầm cảm thán: “Ra đây chính là nét dịu dàng không hề để lộ của anh ta hay sao chứ?”

Làm việc cho Giang Cẩn Quỳ đã mấy năm, đây là lần đầu tiên cô mới được diện kiến nụ cười ôn hoà cùng ánh mắt nhã nhặn đó của anh. Cô bây giờ, lại tham lam hơn khi ước rằng…biểu diện đó của anh sẽ dành cho cô dù chỉ là một giây thôi cũng được.

Giang Cẩn Quỳ thoải mái ngồi đó bấm điện thoại. Trong hộp hội thoại, Giang Triết Mỹ với nickname được anh đặt cho là “Mỹ nhỏ đáng yêu” gửi tin: “Anh cả! Có phải món quà trước cửa là của anh có đúng không?”

“Thông minh nhỉ! Có thích không?” Giang Cẩn Quỳ vui vẻ hỏi.

Mỹ nhỏ đáng yêu lại tiếp: “Thích chứ! Em thích đến phát điên đây này! Cảm ơn anh!”

“Cảm ơn làm gì chứ! Cũng đã lâu rồi anh không tặng quà cho em. Lần này xem như dồn lại tặng một lần. Một chai DKNY Golden Delicious thôi liệu có đủ không?” Giang Cẩn Quỳ vừa bấm vừa cười rất thích thú, còn không quên kèm theo một cái icon mặt cười rất ngộ nghĩnh.

Lúc này, đột nhiên Mỹ nhỏ đáng yêu bên kia lại gõ: “Anh cả, lâu rồi em không được thấy mặt anh. Em gọi video call cho anh nha…được không?”

Giang Cẩn Quỳ im lặng, anh ngồi đó một lúc mà không hề hồi âm lại cho em gái. Đối với Giang Triết Mỹ, từ nhỏ đến lớn trong mắt cô, anh luôn là một người anh cả hết sức chuẩn mực, vừa tri thức lại vừa hiền như bột.

Hiện tại, thân phận của Giang Cẩn Quỳ đã hoàn toàn đổi khác. Kể từ mười hai năm trước, thì người anh cả đó của cô đã bị đẩy lùi vào một góc tối tăm, mãi mãi cũng không thể nào trở lại được nữa.

Giang Cẩn Quỳ mãi đắn đo suy nghĩ, còn chưa kịp trả lời thì bên kia, Giang Triết Mỹ đã gọi đến cho anh. Anh khép mắt mà khẽ trách: “Cái con nhỏ này, lúc nào cũng vậy….Tự hỏi rồi tự hành động chẳng cần đợi người khác có đồng ý hay không!”

“Ông chủ, có chuyện gì sao?” Quân Nhu hơi lo lắng nên hỏi vào. Giang Cẩn Quỳ chỉ lắc đầu, anh ngồi ngã lưng ra ghế rồi ấn nhận cuộc gọi.

“Anh cả!!!” Giang Triết Mỹ bên kia cười hớn hở, nghe giọng rất là vui mừng. Giang Cẩn Quỳ bên này cũng cười đáp lại, còn không quên đưa tay lên vẫy chào. Anh nói: “Con nhỏ này, anh còn chưa nói được hay không em đã tự ý gọi…”

“Nhưng anh cũng bắt máy còn gì…” Giang Triết Mỹ cười hả hê. Bỗng nhiên cô hơi nhíu mày, hai mắt tròn tròn đầy ngạc nhiên mà hỏi: “Chà! Anh cả…lâu rồi không thấy anh, hôm nay trông anh rất lạ nha! Tóc của anh…anh bắt đầu thích nhuộm tóc từ lúc nào thế hả? Lại còn chọn màu nổi thế kia!”

Giang Cẩn Quỳ thở dài, anh đưa ngón tay ve vẫy sợi tóc trước mặt mà cười đùa: “Ai rồi cũng phải đến lúc thay đổi, chẳng lẽ em bắt ông anh này của em suốt đời phải gò bó trong hình ảnh người anh thời trung học kia hay sao?”

“Không có! Em đâu có nói vậy…Nhưng mà, màu tóc này rất hợp với anh. Trông anh sắc sảo hơn nhiều!” Giang Triết Mỹ nằm đong đưa hai chân trên giường, thích thú vô cùng.

Khi cô còn đang phân vân không biết có nên tâm sự đôi điều với anh cả về chuyện của Giang Triết Hàn hay không thì vô tình, một nửa thân người của Quân Nhu lọt vào khung hình điện thoại.

Giang Triết Mỹ trố mắt, rồi rãnh môi cười ranh mãnh, cô trêu: “A…em biết rồi nha. Anh cả, anh đang hẹn hò sao? Giới thiệu cho em biết mặt chị dâu đi…”

Lúc này, Giang Cẩn Quỳ không hề có ý gì khác, anh ngồi tránh xa Quân Nhu ra một tí, quay điện thoại sang hướng khác mà cười bảo: “Đừng nói bậy, anh của em vẫn còn độc thân. Vả lại, không có cô gái nào vừa ý anh…nên vẫn ế!”

Nói rồi Giang Cẩn Quỳ cười lên rất sảng khoái, anh vô tư ngồi đó cười đùa với cô em gái của mình mà không hề để ý rằng, cô gái ngồi cạnh anh không xa đang đau lòng vô cùng.

Những lời nói đùa cợt của Giang Cẩn Quỳ truyến đến tai Quân Nhu, làm nơi đại não cô khó chịu đến hai đầu lông mày cũng cau lại. Những thanh âm vụn vặt như hàng trăm chiếc ly thuỷ tinh bị đập vỡ liên tục vang lên trong đầu, cô ngồi quay mặt về một phía, cầm lấy ly rượu mà ực cạn một hơi.

Hơi men cay nồng trượt dài xuống cổ họng, vị chát của rượu dần dần ngấm vào nỗi đau đang được hình thành trong lồng ngực, đau buốt tột cùng.

Ngay sau đó, Quân Nhu như mất tự chủ, cô tự ý rót lấy vài ly rượu nữa mà thay phiên uống cạn chúng. Vốn là người có tửu lượng kém cỏi, thần trí của cô dễ dàng bị hơi men làm cho say sẩm.

Không gian trước mặt cô bắt đầu xoay chuyển, ánh đèn vàng trong phòng như bị nhoè đi nhiều phần. Tá Đằng bực dọc, hắn đưa tay lên giựt lấy ly rượu trên tay Quân Nhu khi cô có ý muốn uống thêm ly nữa.

Nhìn cô, hắn khẽ cảnh cáo: “Tốt hơn hết cô nên biết chừng mực. Nhân lúc ông chủ còn không trông thấy…cô dừng lại là vừa!”

Quân Nhu hai mắt đờ đẫn, trước mặt cô là tận bốn tên thanh niên người Nhật tóc xám y hệt nhau từ đầu đến chân. Cô cười khổ, xua tay mà nói: “Anh đúng là thứ nhiều chuyện…mặc kệ tôi! Trả ly rượu cho đây…”

“Chuyện gì?” giọng Giang Cẩn Quỳ đột ngột cất lên, liền khiến hai người kia hơi giật mình. Tá Đằng vội đáp: “Không có gì đâu ông chủ. Tôi và Quân Nhu nói chuyện vui nên cô ta uống hơi nhiều…”

Nhãn khí của nam nhân tóc đỏ hơi co lại, một tia hoài nghi nhanh chóng vụt qua rồi tắt đi. Anh cười nhạt mà nói: “Khi nãy cạn ly với tôi thì cô không muốn. Bây giờ lại đi cạn ly với Tá Đằng sao chứ! Tình cảm hai người…có phải đã hơi khắng khít rồi không?”

Tá Đằng nghe vậy, hắn cũng không mấy bận lòng chỉ cười cho qua chuyện. Còn Quân Nhu, câu nói đó của anh một lúc chẳng khác gì con dao ghim thẳng vào nơi tim đỏ của cô rồi tàn nhẫn xé toạt nó ra thành vạn mảnh.

Cô mệt mỏi đứng dậy, cúi mặt mà nói: “Tôi thấy không khoẻ…Xin phép ông chủ, tôi đi vệ sinh một chút.”

Bóng dáng Quân Nhu chậm rãi rời khỏi phòng, cô đi đến nhà vệ sinh, chui vào một buồng riêng mà ngồi đó ôm mặt khóc nghẹn. Hai bàn tay nhỏ bé mau chóng bị ướt đẫm, tiếng khóc vang ra bên ngoài, làm cho ai đang có mặt trong đây lúc này cũng đều phải đưa mắt tò mò nhìn lấy, sau cánh cửa kia, là cô gái nào đau khổ như vậy.

Lúc này, Giang Cẩn Quỳ bên trong phòng mới nói: “Dạo gần đây tôi thấy Quân Nhu có gì đó rất lạ…có phải đã có gặp chuyện gì không? Cậu và cô ta hay đi chung với nhau, có biết được điều gì bất thường hay không?”

Tá Đằng chỉ lắc đầu rồi đáp: “Tôi không biết thưa ông chủ. Nhưng căn bản, tâm tình của phụ nữ từ lâu đã luôn là thứ phức tạp nhất trên đời. Tôi thực sự không đủ khả năng và bản lĩnh để khai phá cái vấn đề đau đầu đó!”

Nghe đến đây, Giang Cẩn Quỳ cười giòn giã, anh nâng ly rượu nhấp một ngụm mà thích thú nói: “Cậu đúng là…Nói làm sao chứ! Cậu cũng đã ba mươi rồi, không tính nghĩ đến việc qua lại với một cô gái sao?”

Tá Đằng ngã lưng ra ghế, khuôn mặt tinh xảo đến từng đường nét hơi hất cao, hắn nhếch môi cười mà nói: “Một tên sát thủ như tôi, tôi không dám nghĩ đến việc qua lại hay tạo một mối quan hệ lâu dài với bất kì ai. Ngoài quan hệ chủ tớ giữa tôi và ông chủ ra, thì không còn mối quan hệ nào khác…”

Rãnh môi ai đó thoáng cong nhẹ, cánh môi bạc mỏng gợi tình chạm vào miệng ly thuỷ tinh lành lạnh, đem dòng rượu sóng sánh bên trong chảy vào trong cơ thể.

Giang Cẩn Quỳ chậm rãi thưởng thức mùi vị tuyệt mỹ trên đầu lưỡi của loại rượu ngon đắt giá. Bất chơt, Tá Đằng lên tiếng hỏi: “Ông chủ, chuyện đối phó với Giang Triết Hàn, ngài dự tính tiếp theo sẽ làm gì?”

“Không cần gấp!” bàn tay Giang Cẩn Quỳ đưa lên phất nhẹ, anh cầm ly rượu, thong thả lắc nhẹ vài cái, làm nơi ly truyền đến vài âm thanh vụn vặt của hai ba viên đá còn ở trong đó. Anh hé môi thì thầm: “Tạm thời cứ theo dõi hành động của hắn ta cho tôi. Tôi đang đợi thời cơ đến…rồi mới nhúng tay vào cuộc chơi thú vị này! Tôi phải đợi hắn lún sâu vào Lưu Trạch Lam đến không thể dứt ra được…tới lúc đó, tôi sẽ kéo cô ta về bên cạnh mình rồi tự tay…huỷ nát tất cả!”

“Tôi biết phải làm sao thưa ông chủ!”

“Được rồi! Cạn một ly nữa!” Giang Cẩn Quỳ đưa ly cao hơn tầm mắt, sảng khoái cười nói rất hứng thú. Bên ngoài, phía dưới hộp đêm là sàn nhảy với hàng trăm con người đang cùng nhau hoà mình với những âm thanh xập xình vang lên muốn chát tai.

Trên sàn biểu diễn, là bốn năm cô gái được dân tình ở đây gán cho cụm từ “quý cô hoàn hảo” đang khoe đường cong cơ thể triệt để trong những bộ cánh thiếu vải.

Quân Nhu bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô đứng dựa lưng nhìn xuống đám đông đang reo hò sung sướng bên dưới. Một bầu không khí đầy phóng đãng, phong tình rộ lên khiến cô khó chịu, nhức mắt vô cùng.

Cô nhìn những “quý cô hoàn hảo” đang uốn éo như một con rắn quấn lấy thanh cột mà lòng không khỏi gợi nhớ một số hình ảnh không đáng có. Những cô gái leo lên giường của Giang Cẩn Quỳ từ bao lâu nay là nhiều vô số kể. Anh là một người đàn ông có nhu cầu rất cao trong chuyện chăn gối, lại đòi hỏi liên tục.

Cứ cách vài ngày, thì Quân Nhu lại trông thấy một cô gái bước vào phòng của anh. Có khi một lúc tận hai, ba cô cùng nhau phục vụ cho bữa tiệc hoan ái thịnh soạn trên chiếc giường sang trọng quý tộc châu Âu.

Quân Nhu đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt của mình, cô cố gắng tống những suy nghĩ không đâu kia ra khỏi đầu. Cô bây giờ, thực sự chỉ muốn được uống cho say rồi ngủ một giấc thật sâu, để cái não này của cô được nghỉ ngơi đôi chút. Bấy nhiêu thôi là cũng đủ mệt mỏi lắm rồi….

***

Sau một ngày nghỉ ngơi, bệnh tình của Trạch Lam đã thuyên giảm hẳn. Ngoại trừ vết thương bên dưới còn đau rát, thì tất cả đều rất ổn.

Trạch Lam ngồi trên ghế sofa, ngón tay sờ quanh nơi cổ tay bên kia mà không ngăn đuoc luyến tiếc, cô thở dài buồn bã: “Đến cả chiếc vòng con bé tặng mình cũng làm mất…”

“Cậu ở nhà một mình với Phù Dung ổn không?” Tố Dĩ Dĩ lo lắng hỏi, bây giờ cô phải đi làm đến tận 6 giờ tối mới có mặt ở nhà. Nhìn Trạch Lam đi lại khó khăn, cô không thể không lo được.

Trạch Lam mỉm cười, cô gật đầu: “Ổn mà, cậu đi làm đi coi chừng trễ giờ lại bị phó tổng hắc ám quở mắng!”

Tố Dĩ Dĩ phì cười, lão phó tổng họ Trần đó quả nhiên chẳng ai ưa nỗi cả. Cũng vì lão ta mà Trạch Lam mới bị đuổi việc…

“Được rồi! Mình đi đây..có gì gọi cho mình.” Tố Dĩ Dĩ vừa nói vừa đi đến phía cửa. Rồi nhu chợt nhớ ra điều gì đó, cô vội vàng quay trở vào đi lại phía tủ kéo, mở ngăn thứ hai lấy ra một chiếc di động mà đem đến nhét vào tay Trạch Lam, cô bảo: “Suýt chút thì quên mất. Đây…cậu cầm điện thoại này dùng tạm đi. Bên trong mình cũng đã có gắn một thẻ sim rồi, là số cũ trước đây mình đã dùng.”

Trạch Lam hơi ngạc nhiên, rồi lại chuyển qua xúc động. Cô cười rất dịu dàng, nhìn cô bạn của mình mà nói: “Cảm ơn cậu Dĩ Dĩ…”

“Lại nói mấy lời dư thừa rồi. Thôi…mình đi làm. Tối về nói chuyện sau, bye nhé!”

Nói rồi Tố Dĩ Dĩ đi khỏi, tiếng cửa đóng lại, Trạch Lam ngồi đó một lúc rồi gọi lấy Phù Dung, con bé từ trên gác xép nhanh chân chạy xuống, hớn hở nói: “Chị gọi em…”

“Phù Dung, em chưa ăn sáng đúng không? Để chị xuống bếp múc súp cho em. Ngồi đây đi…”

Trạch Lam vừa muốn đứng lên khỏi ghế đã vội cau mày khi hạ thân truyền lên cảm giác đau rát. Thấy thế, Phù Dung vội chạy đến đỡ lấy cô, còn không quên nói vào: “Người ngồi đây là chị mới phải. Để Phù Dung tự làm được…”

“Nè, súp rất nóng, em làm được không?” Trạch Lam nhíu mày lo lắng. Phù Dung vừa đi vào bếp vừa nói trở ra: “Phù Dung không phải con nít ba tuổi, chị đừng lo.”

Bật bếp ga, hâm lại nồi súp gà mà Tố Dĩ Dĩ đã nấu. Phù Dung thuần thục múc lấy từng giá súp nóng hổi ra hai cái bát sành đang để trên khay gỗ.

Múc xong, Phù Dung cẩn thận từng chút mang ra ngoài, nhìn thấy con bé tay bê cái khay bên trên có hai bát nước sôi bốc khói nghi ngút, Trạch Lam không nhịn được lại nói: “Từ từ thôi, cẩn thận một chút…”

Khay gỗ được đặt lên bàn kính, Phù Dung thở phào cười rạng rỡ: “Xong rồi, chị…ăn thôi!”

Nói xong, Phù Dung đã ngồi xuống bên cạnh Trạch Lam, cúi mặt húp xì sụp bát súp nóng hổi, thơm nức mũi được chế biến qua bàn tay khéo léo của Tố Dĩ Dĩ.

Nhìn con bé vô tư ăn ngon lành, lòng dạ Trạch Lam lại thấy chua xót. Cô vuốt tóc Phù Dung, nhãn khí nhuốm một mảng u buồn nhìn con bé mà gượng cười. Cô thầm nói trong đầu: “Không biết giây phút được ngồi đây thoải mái thưởng thức một bát súp hay một bát cháo…liệu sẽ thêm được bao nhiêu lâu?”

Dòng suy nghĩ đến đây, Trạch Lam không giấu đuoc tâm tư nặng trĩu mà thở dài. Cô cố gắng dẹp mọi thứ không đâu sang một bên mà cùng với Phù Dung vui vẻ dùng bữa sáng.

Lúc này, khi cơn gió sớm bên ngoài khẽ lùa vào khe cửa sổ. Vô tình lại lướt nhẹ qua tấm rèm màu kem nhạt làm chúng phất nhẹ lên một cái. Vừa hay Trạch Lam lại đưa mắt nhìn sang, đột nhiên chiếc thìa trên tay cô rơi xuống một cái, va vào thành bát kêu lên một tiếng giòn tan.

“Chị…chị không khoẻ sao?” Phù Dung nghiêng đầu thắc mắc.

Trạch Lam sắc diện tái nhợt như không còn giọt máu, cả thân người vô thức run rẫy. Cả trán cũng mau chóng bị tuôn ra vài giọt mồ hôi trượt dài xuống cổ áo.

Cô hoảng đến nổi như quên cả cái đau đớn từ vết thương bên dưới, cô đứng dậy ôm lấy Phù Dung mang nấp vào một góc nhà. Mặc cho cái nhìn khó hiểu của con bé, cô vẫn không có tâm trạng để giải thích cho nó hiểu.

Thứ Trạch Lam vừa vô tình trông thấy bên ngoài cửa sổ, phía bên kia đối diện với nhà của Tố Dĩ Dĩ không gì khác chính là một tên đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen. Hắn đứng đó nhìn chằm chằm về phía cô, khiến cô bất giác sợ hãi vô cùng.

Hình ảnh đầy sát khí của một đám thủ hạ của Giang Triết Hàn dường như đã in đậm trong tiềm thức của Trạch Lam. Cô không biết, liệu kẻ cô vừa nhìn thấy có thực sự là một trong số hàng trăm tên thủ hạ của hắn hay không?

Nghĩ đến đây, Trạch Lam quay sang vuốt mặt Phù Dung mà nói: “Em đứng yên ở đây…Đừng chạy đi đâu. Đợi chị một chút!”

Nói rồi Trạch Lam đã chậm rãi lê từng bước chân khó khăn đi đến bên cửa sổ. Thân thể đau rát làm cô toát mồ hôi ướt đẫm dù chỉ là đi một khoảng rất ngắn.

Cô ngồi xuống bên dưới khung cửa sổ, yết hầu mặc nhiên trượt đi vài cái. Cô cố trấn tỉnh mà đưa tay vén nhẹ một góc rèm cửa lên, đưa mắt lén quan sát.

Trạch Lam hai mắt căng tròn, thần kinh có phần giãn ra đôi chút khi bên ngoài, phía bên kia hoàn toàn không có ai. Thực sự không hề có kẻ nào mặc âu phục như lúc vừa rồi cô đã thấy.

Trạch Lam thở phào, cô lẩm bẩm: “Chẳng lẽ mình hoa mắt? Có phải…do mình ám ảnh quá nên bị ảo giác không?”

Cô mệt mỏi, ngồi bệt luôn xuống nền nhà mà vuốt ngực thở hỗn hễn. Cô chỉ sợ nếu bọn chúng phát hiện, thì không chỉ mỗi mình cô gặp chuyện. Mà còn liên luỵ đến Tố Dĩ Dĩ nữa…hơn cả là Phù Dung, con bé còn quá nhỏ để hứng chịu những sự việc khủng hoảng này.

“Chị ơi!” giọng Phù Dung cất lên nhỏ xíu ngay trước mặt. Trạch Lam kéo lấy tay con bé, ôm nó vào lòng mà không ngừng vuốt ve rồi hôn lên tóc nó: “Không sao! Không có gì hết….”

Lúc này, nơi cao ốc Giang thị. Tầng năm mươi – văn phòng Tổng giám đốc.

“Tứ thiếu, cà phê của ngài!” giọng một nam nhân viên cất lên. Đặt tách cà phê nóng lên mặt bàn, anh ta nhanh chóng lui ra ngoài.

Lưng ghế màu nâu thẫm xoay lại, Giang Triết Hàn đặt chiếc vòng dây cối lên bàn. Tay nâng tách cà phê lên mà chậm rãi thưởng thức, trong lòng tồn tại một chút tâm tình khá tốt. Hắn nhướng mắt thì thầm: “Lưu Trạch Lam, tôi sẽ cho cô biết thế nào là sống trong sợ hãi. Tôi sẽ khiến cô đến cả trong giấc ngủ cũng không tìm được cảm giác bình yên!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN