Ám Hương
Chương 42
Tiếng kêu thổn thức của Trạch Lam vang lên nhỏ xíu đầy dụ hoặc bên tai Giang Triết Hàn. Hắn cố ý chọc sâu hai ngón tay đỉnh sâu bên trong vách thịt, lại còn ghì ép rất chặt khiến thân thể nữ nhân kia thoáng run lên bần bật.
Hắn cởi lấy đoạn dây thừng đang trói chặt cổ tay của Trạch Lam, ngay lập tức cô đã đẩy mạnh vào lồng ngực hắn, lại xoay người tháo chạy thật nhanh.
Giang Triết Hàn lúc này nổi hứng chơi đùa, xem sự hoảng sợ của Trạch Lam chẳng khác nào một thứ tiêu khiển đầy thú vị. Với sức lực cỏn con của cô, làm sao một lần đẩy như vậy có thể khiến hắn lùi về sau một chút. Trừ khi…đó là do hắn cố tình làm như thế.
Và quả nhiên, hắn đúng thật là cố tình để cho con mồi chạy được vài bước, hắn lại nhanh chóng bắt được miếng mồi thượng hạng trong tay. Trạch Lam chỉ suýt chút nữa thì đã leo lên được lối thang bên kia, nhưng không ngờ lại bị một tay Giang Triết Hàn nắm được tóc của cô, mạnh tay kéo ngược cô ngã nhào xuống mặt nước.
“Không….” Trạch Lam kêu lên khổ sở, nơi cổ họng ho lên từng cơn khi cô bị Giang Triết Hàn nhấn chìm dưới làn nước lạnh buốt. Cửa miệng đã uống phải một lượng nước khá nhiều, cảm tưởng nơi bụng cũng đã trở nên căng tức.
Nắm lấy thân thể Trạch Lam trồi khỏi mặt nước, Giang Triết Hàn vòng tay siết chặt toàn bộ cơ thể cô, áp môi cưỡng đoạt cánh môi mềm mại thêm lần nữa. Mà có lẽ, cánh môi này của cô dẫu có hôn bao nhiêu lần hắn vẫn không đủ thoả mãn.
Đầu lưỡi của hắn hệt như mãng xà hung hãn, linh hoạt tiến công trong khoan miệng cô, bắt ép chiếc lưỡi đinh hương thơm ngọt của cô phải chịu quấn chặt với lưỡi hắn.
Trạch Lam thở một cách nặng nhọc khi dưỡng khí đang dần bị hút cạn. Giang Triết Hàn rời bỏ môi mềm mọng nước, cái hôn cuồng nhiệt của hắn lại tiếp tục hoành hành ngang dọc khắp mọi tấc da thịt trên người cô.
Bàn tay to lớn toan xé rách toàn bộ phần ngực áo của chiếc đầm đắt giá, bầu ngực bị gò bó sau mảnh áo lót màu trắng bị lộ ra dưới tầm mắt dã thú. Trạch Lam dù có kháng cự thế nào cũng trở nên vô ích dưới sức ép của hắn.
Cô bất giác cắn môi chịu đựng khi một bên nhũ hoa bị Giang Triết Hàn ngậm lấy. Chiếc lưỡi ẩm ướt lại ấm nóng của hắn lướt quanh nhũ hoa, rồi lại mang thứ hồng mao đẹp đẽ ấy cho vào trong khoan miệng mà mút thật chậm rãi.
Bàn tay nam tính lần tìm đến vùng nhạy cảm, thêm lần nữa hắn lại tách lấy hai cánh hoa thịt mềm mại, ngang tàn chọc sâu ngón tay ấy vào bên trong.
Trạch Lam căn bản không thể chịu đựng được những thứ khoái cảm chết tiệt này. Cô cắn môi rên la ư ử trong miệng khi bị Giang Triết Hàn mang ra để phát tiết…
Dần dần, cơ thể Trạch Lam bị Giang Triết Hàn dồn về phía thành hồ. Mực nước khoảng này thấp hơn dưới ngực của cô, hắn nhanh tay xoay người cô trở ra trước, để tấm lưng cong đối diện với mình.
Hai tay Trạch Lam bị hắn ép buộc phải tì lên mặt sàn bên trên, Giang Triết Hàn đứng ngay phía sau cô, hắn cặn kẽ ngắm nhìn cô đã dần kiệt sức. Cơ thể nhỏ nhắn ngọc ngà thoáng run nhè nhẹ, dưới làn mưa đang trút xuống nặng hạt thì Trạch Lam lại càng trở nên mơ hồ một cách đầy mị hoặc.
Nhìn mái tóc ướt sũng rối nhẹ của cô đang phủ lên mảnh lưng tinh tế kia một cách hững hờ, hắn nhếch môi mỉm cười, ánh mắt sáng lên tia dục vọng trào dâng như cột sóng vững chãi.
Một tay đưa lên xé rách toàn bộ phần thân sau của chiếc đầm, những mảng da thịt trắng ngần ngon mắt của Trạch Lam được phơi sáng rõ rệt dưới ánh đèn trên cao. Những hạt mưa như thuỷ tinh rơi tí tách trên da thịt cô, lại vỡ tan ra trượt dài theo đường cong cơ thể.
Trạch Lam cố nâng cao thân người, chỉ muốn trèo lên thật nhanh để thoát khỏi tay tên cầm thú cuồng bạo. Nhưng mọi sức lực của cô thực sự đã chẳng còn, Giang Triết Hàn nắm chặt nơi eo nhỏ nhắn khiến cô không tài nào trốn chạy được dù chỉ là nửa bước chân.
Hắn áp sát vào tấm lưng trần nuột nà, bàn tay trượt xuống khe mông gợi cảm, ngón tay ác ý ve vãn lên hạt châu nhỏ mà thì thầm bên tai cô: “Tôi dám cá rằng cô đã ướt đẫm rồi có đúng không?”
“Không! Không có…câm miệng đi…ưm!” câu nói phản bác của Trạch Lam còn chưa kịp hết, cô đã phải rên lên một tiếng vô thức khi Giang Triết Hàn lại tiếp tục cho hai ngón tay xoáy sâu trong vách thịt.
Thanh âm va chạm giữa bàn tay hắn đập vào nơi mông của cô vang lên từng tiếng, kết hợp với tiếng nước động tạo ra thứ âm thanh hỗn độn vô cùng.
“A….ưm…!” Trạch Lam gục đầu lên mặt sàn ướt át, lạnh lẽo mà cắn môi kêu lên từng tiếng. Làn tóc đen huyền ướt đẫm vương dính trên mặt cô, mắt ngọc đờ đẫn mệt mỏi. Cô lúc này ngoài việc bật khóc, cau mày chịu đựng…thì chẳng làm được gì khác.
Giang Triết Hàn ghé sát vào tấm lưng cong gợi cảm, phả lấy hơi thở nam tính trầm giọng nói nhẹ vào tai Trạch Lam vài lời: “Tôi thực sự còn đang nghĩ, liệu thứ nước tôi đang cảm nhận được ở bên dưới là nước của hồ bơi hay là…từ cơ thể của cô!”
“Bạch” một tiếng thật lớn. Giang Triết Hàn vừa nói xong hắn lại dùng lực đạo rất mạnh, đem ngón tay chọc vào tận cùng bên trong vách thịt.
“Aaa….” Trạch Lam hé môi kêu gào, cô rướng người khi cơn đau rát thình lình ập đến khiến cả cơ thể cô dần co rút. Giang Triết Hàn lấy ngón tay khỏi người cô, rất nhanh, hắn đã mang côn th*t căng trướng, nóng hổi cận kề ngay cửa huyệt.
Đỉnh đầu côn th*t ngang tàn tách lấy cánh hoa, một lực tiến thẳng vào trong đến sát góc.
“Ưm…” tiếng kêu thống khổ của Trạch Lam vang nhẹ trong không gian nhiễu loạn vì tiếng mưa lộp độp. Giang Triết Hàn chẳng bao giờ có tính nhẫn nại, nhất là khi khoái cảm của hoả dục đang bùng cháy thiêu đốt lồng ngực hắn. Hắn kiềm chặt phần hông đẫy đà của cô, gắt gao tiến tới rồi rút ra với nhịp độ rất nhanh.
Hắn vòng một tay ra trước nơi ngực đang đong đưa theo lực đẩy của hắn, ngón tay nắm lấy nhũ hoa đã căng cứng của Trạch Lam mà xoay nhẹ. côn th*t vẫn được hắn mang lấp đầy bên trong cơ thể cô, vừa khít không một kẽ hở. Cú thúc nào của hắn cũng tạo ra những tiếng động đầy ám muội vang vọng trong khoảng không rộng lớn.
Cơ thể nhạy cảm của Trạch Lam chẳng thể chịu thấu những dục vọng thấp hèn, khoái cảm gia tăng khi Giang Triết Hàn vừa chọc lấy côn th*t lại vừa dùng tay ấn lên hạt châu nhỏ mà luận động liên tục. Sự ma sát nóng rực bên trong vách thịt đang co thắt dữ dội, cộng với tác động bên ngoài khiến nhục huyệt trở nên tê dại, vội trào phúng một đợt xuân triều đầu tiên của đêm nay.
Trạch Lam nằm gục mặt mệt mỏi lên sàn gạch mà thở hỗn hển. Giang Triết Hàn thoáng cau mày thở hắc một lần khi côn th*t đang bị nhục huyệt của cô thắt chặt đến cùng cực. Hắn giương mắt nhìn cô, ngón tay nham nhám khẽ lướt dọc lên tấm lưng cong gợi cảm. Rút côn th*t khỏi người Trạch Lam, hắn một mình leo khỏi mặt hồ.
Khi giây phút Trạch Lam cứ nghĩ bản thân đã được buông tha, thì cũng là lúc Giang Triết Hàn bên trên đã mạnh bạo nâng lấy cơ thể cô, kéo cô ra khỏi hồ bơi.
“Buông ra…Anh lại muốn sao nữa chứ?” Trạch Lam cố sức vùng vẫy, cô bị hắn lôi đến dãy ghế nằm được bố trí quanh đó. Giang Triết Hàn nhìn cô với nhãn khí nhuốm đầy màu dục niệm, rãnh môi vô tình thoáng cười. Hắn trầm giọng mà nói: “Đối với cô, tôi chỉ có duy nhất một việc muốn làm. Đó là làm tình!”
“Tên khốn!!!” tiếng gào thất thanh của Trạch Lam cùng lúc cất lên với một tiếng sấm rền thật lớn. Trên nền trời đen như mực loé sáng một tia sét rồi lại nhanh chóng vụt tắt. Trận mưa đêm nay, dường như vẫn chưa có dấu hiệu vơi tạnh đi một chút nào.
Giang Triết Hàn đè lấy thân thể Trạch Lam ngã nằm ra chiếc ghế hồ bơi được lót nệm màu vàng nhạt. Mặc cho hai bàn tay của cô không ngừng vung đánh loạn xạ vào người, hắn vẫn dễ dàng nắm chặt hai chân của cô mà nâng lên rồi dang rộng.
“Đồ khốn…ưm…aa..” Trạch Lam chẳng thể mắng chửi một cách trọn câu, Giang Triết Hàn nhanh chóng đem phân thân căng phồng nhắm thẳng cửa huyệt mà đâm vào.
Mười ngón tay của cô cấu chặt lên khoảng ngực vạm vỡ của hắn sau lớp áo sơmi đã ướt sũng, cắn răng chịu đựng những lần thúc mạnh cự vật đỉnh sâu vào nơi nhạy cảm bên trong cơ thể mình. Bàn tay to lớn đang kiềm chặt hai bên đầu gối của cô hơi ghì xuống, để phần cửa huyệt một lúc lại bị nhô cao đầy thô thiển.
Giang Triết Hàn vẫn hùng hổ, mạnh mẽ đưa côn th*t tiến công thâm nhập đến mọi ngóc ngách trong mật huyệt ướt đẫm. Hắn cúi người, vô số lần đem cánh môi đang cắn chặt đến sắp rách của Trạch Lam mà hôn đến tê dại. Khoảng áo sơmi sau tấm lưng tráng kiện bị mười ngón tay của cô cấu đến nhăn nhúm…
Mọi thứ trước mặt cô bây giờ chỉ như một màn mưa trắng xoá. Cô không thể thấy được những ngày tháng sắp tới của mình và Phù Dung sẽ ra sao dưới sự đàn áp tàn nhẫn của tứ thiếu Giang gia Giang Triết Hàn.
***
Giang Triết Mỹ trở về căn hộ của mình sau một lúc lục tung mọi ngóc ngách trong ngôi nhà nhỏ của Trạch Lam cùng Tố Dĩ Dĩ. Ném bừa túi xách lên ghế sofa, cô nằm ngã người trên chiếc giường rộng lớn, mệt mỏi nhắm mắt mà thở dài một hơi.
Bỗng nhiên, tiếng chuông từ chiếc di dộng của cô reo lên. Giang Triết Mỹ chợt nhìn lên đồng hồ treo tường mà lẩm bẩm: “Đã hơn mười một giờ, ai mà gọi giờ này kia chứ…”
Nói nhỏ một câu, cô ngồi dậy đi đến lấy ra chiếc di động trong túi xách. Hai mắt ánh lên tia ngạc nhiên, miệng khẽ kêu lên hai tiếng: “Anh cả!”
Vuốt nhẹ lên màn hình, phía bên kia là âm giọng nam trầm quen thuộc bấy lâu mà Giang Triết Mỹ đã luôn nghe gián tiếp qua điện thoại.
“Mỹ nhỏ, đã ngủ chưa?” Giang Cẩn Quỳ thích thú hỏi với giọng pha lẫn tiếng đùa cợt. Giang Triết Mỹ ngồi xuống ghế, mỉm cười đáp lại: “Em vẫn chưa ngủ! Còn anh, sao hôm nay lại canh ngay giờ này mà gọi cho em. Từ đó đến giờ, có khi nào anh gọi vào những khung giờ muộn với em thế này đâu? Sao hả, nhớ đứa em gái này quá chứ gì?”
“Đúng thật!” Giang Cẩn Quỳ cười nhẹ một tiếng, sau đó lại tiếp: “Anh thực sự rất nhớ Mỹ nhỏ!”
Giang Triết Mỹ bật cười thành tiếng thật lớn, lòng ra chiều hào hứng mà buông lời trêu ghẹo: “Anh cả! Nhớ Mỹ nhỏ thì bay về thăm Mỹ nhỏ đi… Đừng nói bằng miệng không thế kia! Mỹ nhỏ không tin…”
“Được thôi!” giọng Giang Cẩn Quỳ bỗng chốc trở nên nghiêm túc kì lạ, phần nào làm Giang Triết Mỹ kinh ngạc mà lấp bấp hỏi: “Anh…anh cả! Anh lại đang đùa với em có đúng không?”
Phía bên kia đầu dây, không có câu trả lời nào khác ngoài những tiếng thở nhẹ nhàng nhả ra đều đặn của ai đó. Giang Triết Mỹ nóng lòng, liền lớn giọng mà nói: “Anh cả! Anh đâu rồi…Nói cho em biết đi, anh…có trở về hay không? Đã mười hai năm rồi…em không được gặp anh! Anh hai và bố cũng vậy…”
“Rắc” một tiếng, âm thanh nho nhỏ vừa đủ nghe truyền đến tai làm Giang Triết Mỹ thắc mắc, lại cảm thấy lo lắng khi thấy Giang Cẩn Quỳ tỏ ra im lặng. Cô đứng bật khỏi ghế sofa, cao giọng như muốn thét lên: “Anh cả! Anh thực sự muốn chối bỏ gia đình của chính mình hay sao chứ? Mười hai năm rồi, đã qua mười hai năm em không cảm nhận được sự ấm áp của tình thân! Anh trở về đi có đuoc không? Một ngày thôi cũng được….em chỉ muốn được anh ôm vào lòng mà gọi em bằng hai tiếng “Mỹ nhỏ”….”
Một khoảng thời gian ngắn ngủi trôi qua trong tích tắc, sự thinh lặng của Giang Cẩn Quỳ làm sự yếu đuối, mỏng manh của Giang Triết Mỹ càng thêm lớn dần. Cô buồn bã, hụt hẫng thấp giọng lên tiếng: “Em xin lỗi! Dạo này tâm trạng em không được tốt nên nói năng lung tung rồi. Xin lỗi anh, anh cả!”
Ngay khi giây phút Giang Triết Mỹ tính gác máy, thì giọng của Giang Cẩn Quỳ lại đột ngột cất lên, rất nghiêm nghị không chút đùa cợt: “Nếu anh trở về, em có thể giúp anh một việc được không?”
“Anh cả! Anh…”
“Nếu em đồng ý giúp anh, anh sẽ suy nghĩ lại.” Giang Cẩn Quỳ xen ngang vào câu nói lấp bấp của em gái. Giang Triết Mỹ hớn hở ra mặt, không nghĩ ngợi gì thêm liền hào hứng đáp: “Em đồng ý! Chỉ cần anh chịu quay trở về, việc gì em cũng đồng ý!”
“Vậy thì tốt! Mỹ nhỏ…anh muốn em giữ kín chuyện anh sẽ trở về. Không cho bất kì ai biết….Em có làm được không?” giọng nói của Giang Cẩn Quỳ lúc này thâm trầm vô cùng. Thậm chí, nó còn có chút ẩn ý gì đó rất kì lạ.
Giang Triết Mỹ chỉ mới vừa hào hứng thì bây giờ lại chuyển sang bỡ ngỡ, cô thắc mắc hỏi: “Kể cả với anh hai và bố…”
“Đúng!” Giang Cẩn Quỳ dứt khoát đáp, mà trong giọng điệu này, Giang Triết Mỹ cô hoàn toàn có thể cảm nhận được ở phía anh cả của cô thực sự không còn chút lưu tình nào khi nói đến gia đình của mình.
Điều này, thoáng chốc khiến cô hơi đau lòng. Nhưng cơ hội để Giang Cẩn Quỳ đông ý trở về quả thực là sẽ có một mà không có hai. Cô nhất định phải nắm bắt cơ hội này không để vụt mất..
“Mặc kệ! Để cho anh cả trở về rồi mọi chuyện sẽ tính sau!” dòng suy nghĩ loé lên trong đầu, Giang Triết Mỹ hạ giọng quyết đoán mà nói: “Được! Em hứa với anh! Chuyện này chỉ có em và anh biết…sẽ không có người thứ ba.”
“Tốt rồi! Như vậy mới đúng là Mỹ nhỏ đáng yêu mà anh thương nhất!” Giang Cẩn Quỳ vui vẻ cười lên. Nói chuyện huyên thuyên thêm vài câu nữa, Giang Triết Mỹ mới chịu buông tha mà gác điện thoại.
Mắt nhìn đăm đăm vào dòng chữ “Mỹ nhỏ” hiển thị trên màn hình, Giang Cẩn Quỳ nhíu mày suy tư. Trong lòng ngổn ngang hàng tá những ý định thâm sâu vô cùng, bất chợt từ phía sau, Tá Đằng chậm rãi đi đến lên giọng: “Ông chủ! Tay của ngài…”
“Không sao!” Giang Cẩn Quỳ thờ ơ đáp, đưa bàn tay nắm lấy mảnh khăn trải bàn trước mặt thật chặt khiến mảng màu xám tro đơn điệu bị điểm lên vài vệt máu đỏ thẫm.
Vừa rồi, khi nói chuyện điện thoại với Giang Triết Mỹ, vô tình lại nhắc đến Giang Triết Hàn, trong một lúc không kiềm đuoc cơn giận. Giang Cẩn Quỳ mạnh tay bóp bể ly rượu trong tay mình khiến anh đổ một ít máu, vương xuống thảm lót sàn vài giọt đăc quánh, nóng hổi.
Tá Đằng đứng cạnh bên, đôi mắt sắc lạnh, hẹp dài của hắn thoáng lo lắng. Hắn buộc miệng lên tiếng: “Ông chủ, ngài thực sự muốn để tiểu thư biết đến sự có mặt của ngài ở Bắc Kinh?”
“Không sai! Tôi quả thực muốn nó biết điều này!” Giang Cẩn Quỳ thong thả đáp, vừa nói lại vừa lấy ngón tay chạm nhẹ lên cái tên “Mỹ nhỏ” trên màn hình. Lập tức, ảnh người gọi được lưu trong máy đã hiện lên rất rõ. Giang Triết Mỹ trong bộ đồng phục phổ thông vơi mái tóc ngắn chạm vai cùng nụ cười rạng rỡ nhanh chóng làm ấm lòng người khác.
Giang Cẩn Quỳ vô thức mỉm cười, thoạt đầu ánh mắt chất chứa những yêu thương vô hạn đối với đứa em gái duy nhất. Nhưng chỉ trong giây lát, nơi đáy mắt đó của anh lại là những tia tối tăm độc địa. Anh trầm giọng khẽ nói: “Tôi nghĩ… đứa em gái này cũng phải đến lúc được việc rồi chứ!”
***
Cơn mưa tối nay đã tạnh hẳn sau hơn ba tiếng trút xuống tầm tã. Phía bên ngoài, trên mái nhà được lợp ngói màu xám nhạt đọng lại những hạt nước trong suốt. Len lỏi theo những đường rãnh nhỏ xíu mà vương mình tụ thành những viên pha lê nhỏ nhắn rơi xuống nền gạch bóng loáng bên dưới rồi vội chóng vỡ tan.
Bên trong, sau mảnh rèm cửa đã được kéo lại, trên chiếc giường sang trọng có hai con người vẫn đang nhắm mắt chìm trong giấc ngủ.
Giang Triết Hàn vốn thuộc tuýp người luôn đa nghi và đề cao cảnh giác trong mọi tình huống. Chỉ một tiếng vang nhẹ của cơn sấm rền truyền đến tai cũng đủ làm hắn tỉnh giấc. Hàng mi đen dày rậm hé mở, thứ ánh sáng vàng nhạt trong căn phòng phủ xuống một màu ấm áp nhưng lại có phần ảm đạm, u buồn đối với tình cảnh hiện tại.
Nhìn sang bên cạnh, Trạch Lam một thân đắp chăn bông ngang ngực nằm xoay lưng về phía hắn. Suốt một khoảng thời gian vừa trải qua, cô bị Giang Triết Hàn hắn mang ra để phát tiết đến kiệt sức. Phong tình mờ ảo dưới màn mưa trắng xoá bên ngoài khu vực hồ bơi chưa đủ, hắn lại giở trò mang cô vào trong phòng để tiếp tục hành sự.
Khóc cũng đã khóc, kêu rên cũng đã kêu rên. Trạch Lam bị hắn vắt cạn cả sức lực lẫn thần trí từ trong ra ngoài. Bây giờ, dường như chỉ khi kiệt quệ tinh thần khiến cô chìm sâu vào giấc ngủ, cô mới có thể thôi bật ra tiếng khóc.
Đầu lông mày rậm dáng của Giang Triết Hàn khẽ cau lại, hắn lặng nhìn một mái tóc đen ánh còn ẩm ướt nổi bật trên làn da trắng tựa như tuyết. Nhìn vào nơi chiếc gáy đang lộ ra một cách đầy thu hút, cùng với một khoảng lưng trần ngọc ngà láng mịn. Nơi đáy mắt hắn mặc nhiên ánh lên tia hài lòng độc nhất.
Thứ da thịt mướt mát như được ướp một lớp sương đêm của Trạch Lam thực lòng chỉ khiến kẻ đối diện liền muốn chạm vào. Giang Triết Hàn mơ hồ đưa tay ra trước, một ngón tay trượt nhẹ lên bờ vai trần nhẵn bóng của cô mà khẽ lên tiếng: “Ấn tượng đêm nay không tệ chứ Lưu Trạch Lam?”
Không một sự hồi âm, chỉ là sự im lặng tĩnh mịch của màn đêm lạnh dần vì sương xuống dày đặc. Giang Triết Hàn đanh mặt khó chịu, hắn nắm lấy bả vai của Trạch Lam mà mạnh bạo kéo cô quay lại: “Lưu Trạch Lam, cô quả nhiên vẫn còn rất cứng đầu…”
Bất chợt, ánh mắt của Giang Triết Hàn thoáng giãn ra đôi chút khi nhận thấy điều bất ổn. Trạch Lam dù bị hắn kéo mạnh xoay về một hướng nhưng xem ra cô vẫn chẳng khác gì một kẻ đang ngủ rất say. Mắt vẫn nhắm nghiền, trên cơ thể hoàn toàn không hề có bất cứ một động thái nào khác.
Tiến lại gần hơn với cô, Giang Triết Hàn lên giọng lần nữa: “Lưu Trạch Lam! Cô đang cố tình thử tính nhẫn nại của tôi?”
Đáp lại hắn vẫn là bầu không gian yên ắng lẫn với tiếng tí tách của những hạt mưa rơi vỡ bên ngoài mái hiên. Hắn đưa một tay chạm lên bờ vai trần của Trạch Lam, lập tức hai mắt căng ra sững sốt khi nhận thấy thân nhiệt của cô nóng hực như lửa.
Lay nhẹ thân người của cô, Giang Triết Hàn lớn giọng gọi lấy: “Trạch Lam…có nghe tôi nói không? Tỉnh dậy, mau tỉnh dậy đi….”
Dường như cơn sốt cao đẩy Trạch Lam rơi vào trạng thái mê man, cô không thể mở mắt tỉnh giấc, nơi đầu lông mày đôi lúc thoáng cau lại, cánh môi khô ráp thỉnh thoảng mấp mấy như muốn nói điều gì đó với ai.
Giang Triết Hàn vén nhẹ mái tóc của cô sang một bên, đặt tay lên trên nơi trán đã lấm lấm những giọt mồ hôi đọng lại. Hắn đăm đăm nhìn lấy gương mặt thanh thoát, diễm kiều đã tái nhợt hẳn đi, chỉ còn biết cắn môi khẽ trách: “Chết tiệt! Sao lại sốt cao thế này kia chứ!?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!