Ám Hương - Chương 47
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Ám Hương


Chương 47


Hi mọi người. Coco ăn tết hơi lớn nên đi du lịch bị dài ngày, mới vừa về được vài hôm. Công việc sắp xếp xong cả rồi nên bây giờ mới có thời gian ngồi cặm cụi viết truyện đây. Mong mọi người đừng giận nhé! Thứ lỗi cho sự chậm trễ này của Coco!

Ngay khi đôi môi Giang Triết Hàn vừa chạm vào, Trạch Lam thình lình tỉnh giấc. Cô mở trân đôi mắt mệt mỏi nhìn thẳng vào khuôn mặt đang gần ngay trước mặt mình. Giang Triết Hàn hôn cô, hai mắt hắn nhắm hẳn như thể đang cố cảm nhận điều gì đó. Đôi nhãn khí lãnh khốc hiện tại không nhìn vào cô, Trạch Lam vẫn không ngăn được bản thân có phần sợ hãi.

Cô không thể hiểu trong bộ não tàn độc kia của Giang Triết Hàn, hắn rốt cuộc đang nghĩ gì, đang toan tính việc gì. Mỗi giây tiếp theo trong cuộc sống của cô bây giờ, hoàn toàn bị hắn chi phối. Trạch Lam khẽ nhíu mày, khi cánh môi lạnh lẽo kia cứ không ngừng quyện lấy môi của cô. Bất chợt, cô liều mạng cắn vào môi hắn một cái. Vị tanh mặn của máu tươi nhanh chóng lan ra xộc lên tận mũi.

Giang Triết Hàn rời bỏ cánh môi của cô, biểu diện của hắn lại điềm tĩnh một cách khác thường. Hắn không tức giận, không cáu gắt với cô gái vừa dám bạo gan làm tổn hại đến mình. Trạch Lam nhìn hắn trừng trừng, khẽ đanh giọng mà nói: “Đừng làm như mình là người tử tế…!”

“Tử tế?!” giọng Giang Triết Hàn khàn khàn cất lên. Hắn tiến người tới một chút, Trạch Lam lại theo phản xạ lùi ra xa hắn một chút. Đột ngột, hắn dùng một cánh tay vẫn còn đang đặt ở bờ vai của cô mà siết mạnh rồi ghì về phía trước.

Thân thể Trạch Lam lập tức dính chặt vào vào khoảng ngực tráng kiện trước mặt, cánh tay nhỏ nhắn đưa lên đẩy lấy tên nam nhân đang tỏ ý mạo phạm một cách vô vọng. Sức ép của Giang Triết Hàn căn bản là quá lớn, khiến cô chỉ còn biết ngước mắt nhìn hắn mà cắn răng kêu lên: “Con người tiểu nhân như anh, việc tử tế với một người chỉ là giả nhân giả nghĩa. Mang gương mặt đó chỉ càng khiến tôi khinh bỉ anh hơn…Anh hiểu chứ Tứ thiếu!”

“Khinh bỉ tôi?” Giang Triết Hàn cao giọng, đáy mắt rộ lên một tia hứng thú. Cánh môi đẹp đẽ khẽ cong nhẹ tạo nụ cười gian xảo, hắn đắc ý đáp lời: “Có lẽ cô đã quên, trong tay tôi không chỉ nắm một mình vận mệnh của cô. Lẽ nào, cô thực sự ngu xuẩn đến mức này. Đến mức cô phải khiến tôi phiền lòng kia chứ?”

Nơi màng nhĩ của Trạch Lam cảm nhận một sự đau nhức khó chịu. Quả thực, cô vì một chút nóng giận mà quên mất. Phù Dung cũng chịu chung cảnh ngộ với cô, bị giam lỏng trong căn dinh thự sa hoa, lộng lẫy.

Muôn màu muôn vẻ hệt như những gì đang diễn ra trước mắt cô. Bất kể hiện vật nào khoác bên ngoài một vẻ hào nhoáng, nhưng bên trong có thể sẽ trái ngược hoàn toàn. Mục rỗng, thối nát! Giang Triết Hàn hắn cũng là như vậy. Dáng vẻ cao quý hơn người, dù chỉ từ trong đôi mắt kia của hắn cũng đủ sức bức người đối diện phải cảm thấy thấp hèn dưới mắt hắn. Vậy mà bên trong hắn, chỉ là một tên tiểu nhân với những chiêu trò hèn hạ, bẩn thỉu.

Trạch Lam cắn môi cố nhịn khi ngón tay của Giang Triết Hàn ngang nhiên đi dưới lớp chăn bông, tiến đến chạm vào da thịt mát lạnh của cô. Hết lướt nhẹ trên bầu ngực căng đầy, ngón tay hắn lại mặc nhiên trượt vòng quanh rốn, vẽ những đường tròn đầy khiêu gợi nơi chiếc bụng phẳng lì.

Giang Triết Hàn ghé sát vào tai cô, cánh môi khẽ chạm vào vành tai mẫn cảm rồi tham lam mút nhẹ. Trạch Lam rùng mình, cả cơ thể không tự chủ mà co rút lại kèm theo một cái mím môi đầy cam chịu.

Bỗng nhiên, âm thanh trầm thấp vang nhẹ bên tai: “Cô rất muốn gặp con bé, có đúng không?”

Lập tức, hai mắt Trạch Lam căng ra. Cô xoay mặt nhìn lấy Giang Triết Hàn, gấp gáp nói: “Anh cho tôi gặp Phù Dung?!”

Giang Triết Hàn giữ nguyên khoảng cách hắn đang ở sát bên cạnh cô, hai gương mặt gần nhau đến nổi cả hơi thở của đối phương cũng dễ dàng cảm thấy được. Từng mùi hương toả ra từ cơ thể Trạch Lam cũng vì thế len lỏi vào từng mạch khứu giác. Hắn ý niệm nhìn cô thật lâu, miệng nhoẻn cười tự mãn: “Cũng không hẳn!”

Câu trả lời dửng dưng, lạnh nhạt của hắn một lúc dập tắt ngọn lửa hi vọng duy nhất trong mắt Trạch Lam. Nhưng ngay khi thấy khoé mắt nơi cô long lanh ướt át, hắn liền thay đổi, khẩu khí có phần dịu đi: “Còn phải đợi xem, tứ thiếu phu nhân cô đây sẽ làm sao để khiến tôi hài lòng…”

“Khiến…khiến anh hài lòng?!” Trạch Lam lấp bấp, căng thẳng lẩm bẩm trong miệng. Bây giờ, khi cô nhìn kĩ vào trong tầm mắt tàn độc của Giang Triết Hàn. Cô mới thấy hình ảnh một Lưu Trạch Lam nhỏ bé, thấp kém bị giam kín trong đáy mắt tối tăm như địa ngục.

Cô hít một hơi thật sâu, bàn tay mảnh mai chầm chậm nâng lên. Ngón tay thon thả trắng ngần đặt lên gương mặt tuấn kiệt, lướt nhẹ qua khoé môi ai đó, nhanh chóng lau bỏ vệt máu đỏ còn đọng lại nơi ấy.

Tâm mi ngàn lần dao động không ngừng, Trạch Lam cố giữ bình tĩnh áp sát gương mặt về trước. Dùng đôi môi ngọt ngào như mật hoa của mình hôn lấy Giang Triết Hàn.

Cái hôn vụng về từ cô thoạt nhiên làm lòng dạ hắn bắt đầu sục sôi những cảm xúc mãnh liệt. Từng đầu ngón tay mềm mại của cô lướt trên gương mặt hắn, làm dấy lên những đợt sóng ngầm vương cao vỗ mạnh. Vỗ đến lồng ngực hắn cũng sắp căng ra nứt toạt.

Kết thúc nụ hôn đầy gượng ép, Trạch Lam vừa rời bỏ cánh môi của Giang Triết Hàn, cô lại bị ánh mắt khó hiểu của hắn làm cho kinh ngạc. Trong đôi mắt hắn tồn tại một sự dịu dàng đến khó tin. Mà ánh mắt này, đúng ra không nên dành cho cô – kẻ mà hắn chỉ luôn mang thù hận.

“Tôi muốn gặp Phù Dung! Làm ơn…” giọng Trạch Lam nhỏ xíu cất lên. Cô không nhìn thẳng vào mắt Giang Triết Hàn, cái khí chất bức người của hắn quả nhiên không thể phủ nhận đều làm người đối diện phải e dè đi nhiều.

Một tiếng cười giòn giã khẽ tan trong không khí, Giang Triết Hàn hất cao khuôn cằm hướng về phía Trạch Lam, xảo quyệt nhướng mắt: “Cô có biết thước đo cho sự hài lòng của một người được chia làm mấy phần hay không?”

Câu hỏi như vẻ ngớ ngẫn của Giang Triết Hàn làm Trạch Lam tròn mắt. Cô còn chưa kịp trả lời, hắn lại tiếp, càng lúc âm giọng càng thêm phần quỷ quyệt khó đoán.

“Là được chia làm sáu phần!” hắn nhếch môi, sự phách lối hiện rõ trên từng đường nét của gương mặt hoàn hảo. Giang Triết Hàn dùng một tay lướt nhẹ qua ngạnh hàm gợi cảm của cô, lại nói: “Cô đoán xem, liệu sự hài lòng của tôi đang nằm ở mức độ nào?”

Trạch Lam không dám cử động, từng tầng nước bọt được cô liên tục dổn đẩy trôi trực xuống cổ họng. Cô thừa hiểu ý định của hắn là gì, trước sau hắn chỉ mang một mục đích. Đó là xem cô như thứ tiêu khiển thú vị. Hết lần này đến lần khác trêu đùa, cười cợt trên danh dự của cô.

Tâm mi trĩu nặng, cô khép mắt chịu đựng. Cố ép bản thân phải làm điều mình không hề muốn. Vòng tay vụng về ôm trọn qua cổ của Giang Triết Hàn, lại lần nữa cô trao cho hắn những cái hôn mang tính ép buộc.

Hai tay Giang Triết Hàn tự do buông lỏng trên mặt nệm, hắn thoải mái tựa lưng ra giường tận hưởng mùi vị độc nhất từ Trạch Lam mang đến. Tuy nhiên, khả năng hôn của cô có hạn. Hoặc chí ít là do cô đang bắt ép bản thân nên khiến mọi thứ mà cô làm đều đồng loạt trở nên không thoã đáng.

Bất chợt, Giang Triết Hàn nắm lấy sau gáy của cô mà kéo cô ra. Nhìn cô, hắn nhíu mày cười khẩy: “Tứ thiếu phu nhân quả nhiên là người không biết hôn là gì. Hôn, cô phải dùng đến lưỡi nữa mới gọi là đủ.”

“Lưỡi..lưỡi ư?!” mép môi Trạch Lam giật nhẹ. Cô tối mặt mũi không dám nhìn, bởi vì nếu cô tiếp tục nhìn lấy biểu diện kiêu ngạo kia của hắn, cô sẽ không giằng được mà tức đến ngạt thở mất.

Ngồi thẳng lưng, Trạch Lam một lần nữa kề mặt áp môi về phía Giang Triết Hàn. Hai cánh môi anh đào hé mở, chiếc lưỡi đinh hương khả ái chậm rãi đưa ra tách lấy bờ môi lạnh nhạt của hắn mà tiến vào trong.

Đến đây, khi bản thân còn chưa biết phải mang chiếc lưỡi kia của mình phải hoạt động như thế nào cho đúng ở trong khoan miệng hắn. Thì một lực áp đặt phía sau tấm lưng trần cong nuột bất ngờ ghì chặt cô về trước.

“Ưm…” một tiếng. Trạch Lam cau mày khi bị Giang Triết Hàn hôn đáp trả. Nụ hôn của hắn mạnh mẽ như cuồng phong, lại có chút điên dại như bạo vũ. Đầu lưỡi hắn như mãng xà, hung hăng khuấy động mọi ngóc ngách trong miệng cô. Chiếc lưỡi khả ái của cô cũng bị hắn quấn lấy rồi mút chặt.

Mặc dù vô cùng khó chịu, nhưng nghĩ đến viêc sẽ được gặp Phù Dung thì mọi sự nhẫn nhịn của cô đều được dâng cao đỉnh điểm. Cô nén nhục nhã, nén phẫn nộ đáp lại cái hôn mãnh liệt của Giang Triết Hàn.

Vòng tay mảnh mai của cô gắt gao siết lấy cổ hắn, liều mạng hôn lấy hắn như thể một đôi tình nhân đang đắm chìm trong biển tình dậy sóng. Đầu lông mày Giang Triết Hàn vô thức nhíu lại, hắn chẳng hiểu nổi vì sao bản thân lại có phản ứng với nụ hôn này của Trạch Lam. Dù biết chỉ toàn là gượng ép, nhưng cũng đủ làm hắn thấy cõi lòng mình rung chuyển dữ dội.

Vết rách trên khoé môi Giang Triết Hàn vẫn còn rướm máu, để chút tàn dư của sự tanh mặn lắp nhẹ trên đầu lưỡi. Đến khi đầu óc của hắn như bị xoay đảo điên cuồng, hắn cố gắng giữ lấy một ít sự cứng rắn cuối cùng còn sót lại trong mình mà đẩy nhẹ Trạch Lam ra xa.

Lau đi cánh môi vẫn còn đọng lại hương thơm kiều mị cùng sự ẩm ướt của nước bọt, hắn cố tạo ra nụ cười kiêu ngạo mà nói với cô: “Coi như lần này cô làm khá tốt!”

Đoạn nói xong, hắn đã trở mình bước khỏi giường. Mặc nhanh chiếc áo sơmi lên người, hắn ném cho Trạch Lam cái nhìn sâu thẳm rồi xoay bóng lưng lạnh lùng tiến về phía cửa.

“Tôi…tôi được gặp Phù Dung chứ?” Trạch Lam ngồi ôm lấy chăn bông, vội kêu lên khi nhận ra kẻ trước mặt đang chuẩn bị rời đi. Tay cài nhanh khuy áo, Giang Triết Hàn mở cửa phòng, chẳng nhìn lấy cô, hắn chỉ đáp bằng chất giọng trầm thấp: “Ngay lúc tôi còn chưa đổi ý, thì cô nên nhanh chân lên…”

“Rầm” – tiếng cửa phòng khép lại. Trong không gian bốn bề rộng lớn, chỉ còn mỗi Trạch Lam ngồi co trên giường. Cô phải định thần, mất vài phút để hiểu ra ý của Giang Triết Hàn. Đôi mắt cô ngấn nước, miệng vui mừng khẽ reo lên: “Mình…mình được gặp Phù Dung. Mình được gặp con bé rồi. Hay quá! Thật là hay quá!!!”

Phía bên ngoài, bước chân Giang Triết Hàn vẫn chưa hề rời đi. Hắn đứng ngay trước cửa phòng, tay để túi quần, mắt nhìn vô định vào một góc. Trong tâm trí hắn đột nhiên hiện lên dáng vẻ hớn hở, phấn khởi của Trạch Lam khi biết mình sắp đuoc gặp em gái.

“Khi cô ta cười, chắc chắn sẽ rất đẹp!” cửa miệng Giang Triết Hàn vô thức thốt lên thì thầm một câu. Mà đến cả hắn khi nhận ra mình vừa nói gì, thì mặt mũi cũng suýt biến sắc.

Hắn đưa một tay vuốt lấy gương mặt như thất thần, dừng lại nơi cửa miệng vừa thốt lời khó hiểu. Lồng ngực nhấp nhô lên xuống mạnh dần, thình lình một tiếng nói cất lên từ sau mới làm hắn điềm tĩnh trở lại.

“Tứ thiếu!” Liêu Tầm cúi đầu gọi lấy. Giang Triết Hàn từ lúc nào đã nhanh chóng lấy lại dáng vẻ lạnh lùng vốn có, hắn nói: “Đợi cô ta thay quần áo, rồi dẫn cô ta đến gặp con bé.”

Bộ não của Liêu Tầm như bị dừng hoạt động vài giây, hắn thoạt đầu khó hiểu nhưng rồi cũng gập người đáp: “Vâng!”

Đợi đến khi bóng dáng quyền lực ai kia rời hẳn, Liêu Tầm mới ngớ ngẫn ra mặt mà tự hỏi: “Tứ thiếu cho phép chị em họ gặp nhau sao chứ? Chuyện này, tại sao tứ thiếu lại đổi ý nhanh đến vậy. Ban đầu, chính ngài ấy đã căn dặn bằng bất cứ giá nào cũng không để hai người họ được chạm mặt kia mà!?”

***

“Bác sĩ Chu! Bác sĩ Chu!” tiếng gọi dõng dạc của Tố Dĩ Dĩ cất lên từ bên ngoài cánh cổng sắt. Sau khi nhấn một hồi chuông thật dài, cô thực sự đã hết kiên nhẫn để chờ đợi.

“Lạ thật! Đến bệnh viện cũng không tìm được bác ấy. Rốt cuộc là…” Tố Dĩ Dĩ nói nhỏ trong miệng. Đôi giày cao gót khẽ dẵm xuống nền đất, dáng vẻ gấp gáp vô cùng.

Nhìn lên đồng hồ đã gần một giờ trưa, cô tặc lưỡi: “Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, không kịp mất!”

“Không sao! Có em ở đây, chị có thể vô tư nghỉ phép mà không cần xin bất cứ ai.” Giang Triết Mỹ đứng cạnh vỗ vai nói xen vào. Khi hai cô gái còn đang không biêt phải làm gì, phải đứng đây đợi đến bao lâu. Thì từ xa, một chiếc xe trắng bạc đang thấp thoáng tiến lại gần rồi đỗ lại ngay trước mặt họ.

Cửa xe mở ra, người trên xe chậm rãi bước xuống. Nhìn thấy hai cô gái đang đứng ngay trước cổng nhà mình, Chu Ngọc đã ngạc nhiên lên tiếng: “Dĩ Dĩ, sao con lại ở đây?”

“Bác sĩ Chu!” Tố Dĩ Dĩ mừng đến nhảy cẫng lên, cô chạy đến phía vị bác sĩ già đã hơn sáu mươi, tóc bạc điểm lấy khá nhiều. Miệng không ngừng bảo: “Con có chuyện muốn hỏi bác, bác nhất định phải nói cho con biết…!”

“Từ từ đã chị, bình tĩnh đi.” Giang Triết Mỹ đi đến níu lấy tay Tố Dĩ Dĩ, cố trấn an cô bạn đang như đứng trên đống lửa. Nhìn thấy người lạ, Chu Ngọc đã nhíu mắt, nâng cặp kính cận lên thắc mắc: “Cho hỏi, cô là…”

Giang Triết Mỹ vội đứng ngay ngắn, cúi mặt lịch sự đáp: “Chào bác sĩ Chu! Con là Giang Triết Mỹ, là bạn đồng nghiệp của Trạch Lam và Dĩ Dĩ.”

“Giang…Giang Triết Mỹ! Cô là…tam tiểu thư Giang gia!?” giọng vị bác sĩ già bỗng nhiên run rẫy lạ thường. Hai từ “Giang gia” được ông phát ra một cách đầy kinh hãi. Cảm nhận được điều bất thường, cả Tố Dĩ Dĩ lẫn Giang Triết Mỹ đều đồng loạt nhìn nhau. Rồi Tố Dĩ Dĩ mới lên tiếng: “Bác sĩ Chu, có phải bác biết chuyện gì liên quan đến Giang gia và Lưu gia?”

Lúc này, Chu Ngọc vẻ mặt lộ rõ sự sợ hãi. Ông dường như ra chiều né tránh hai cô gái đang muốn hỏi chuyện mà tiến thẳng về cổng, đưa tay mở lấy ổ khoá.

“Tôi còn có việc phải giải quyết, hai người về đi.” Chu Ngọc cúi gầm mặt mà nói.

Nhưng đối với cả hai cô gái cứng đầu kia, chẳng có chuyện gì mà họ dễ dàng chịu từ bỏ. Níu lấy ống tay áo của Chu Ngọc, Tố Dĩ Dĩ cố ra sức van nài: “Bác sĩ Chu, nếu bác thực sự biết chuyện gì. Làm ơn! Hãy nói với con đi…”

“Dĩ Dĩ, bác rất bận. Con đi đi, bác không có thời gian để nói chuyện phím.” Chu Ngọc cố ý gạt bàn tay nhỏ nhắn đang cố níu lấy mình, ông lạnh lùng khép cổng, mặc cho Tố Dĩ Dĩ liên tục đập cửa kêu gào tên ông.

Đến khi bước chân ông tiến gần đến cửa chính, Tố Dĩ Dĩ mới bất lực thét lên như sắp khóc: “Nếu bác không giúp, Trạch Lam sẽ chết mất!”

“Trạch…Lam! Chết…chết ư?” Chu Ngọc cả kinh căng mặt, ông xoay người nhìn lấy hai cô gái đang bám sát lên cổng sắt. Quả thực trong đôi mắt của Tố Dĩ Dĩ đã bắt đầu ứa lệ.

Ông biết Trạch Lam từ lúc cô mới được lọt lòng, là bạn thân của cha cô – Lưu Đình. Ông đã từng hứa với mẹ của cô, rằng ông sẽ luôn bên cạnh chị em cô mỗi khi cần. Với những gì mà Lưu Đình đã làm, kì thực đến cả người bạn chí cốt như ông đây cũng không tài nào thông cảm và tha thứ được.

Lòng dâng lên một sự chua xót khó tả, bóng lưng già cỗi của Chu Ngọc chầm chậm xoay lại. Ông tiến đến mở cổng, mắt ánh lên sự lo lắng khôn cùng: “Trạch Lam, con bé đã gặp chuyện gì?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN