Ám Hương
Chương 57
“Tiêm thuốc?!” giọng Giang Triết Hàn bất chợt cao lên. Hắn cơ hồ lấy làm khó hiểu, đôi lông mày rậm rạp cau lại, mang ánh nhìn sắc lạnh ném vào Tố Dĩ Dĩ.
Cô nhìn hắn, rồi đến cả cô cũng chẳng biết lấy từ đâu một sự can đảm cho bản thân. Cô mạnh dạn tiến đến vài bước mà nói: “Van xin anh Tứ thiếu, cho dù là chuyện gì đi nữa, anh nhất định phải để cô ấy gặp bác sĩ Chu!”
Ngay khi câu nói của Tố Dĩ Dĩ kết thúc, Giang Triết Hàn mới lên tiếng: “Bác sĩ Chu mà cô nói, ông ta đang ở đâu?”
“Anh đã làm gì với con gái của tôi thế này! Anh nhìn đi, anh nhìn vào cái mà anh đã dành cả đời nghiên cứu và gọi nó là tuyệt tác đi….”
“Mẹ ơi! Con đau…con đau quá…”
“Mẹ…mẹ ơi…” Trạch Lam bất chợt rên lên vài từ trong cổ họng. Dư quản gia cùng một nữ ý tá tức tốc tiến đến gần, ông đứng bên giường, khe khẽ cất giọng: “Tứ thiếu phu nhân, tứ thiếu phu nhân…”
Đáp lại Dư quản gia chỉ là những lần thốt ra những câu nói mơ hồ không rõ ràng của Trạch Lam. Hai mắt dường như không thể hé mở, đến cả nhận thức đối với thực tại dường như cũng không có. Cô cứ thế nằm đó, hết kêu rên rồi lại bật khóc vì từng cơn đau đã bắt đầu thay phiên kéo đến.
Nơi lồng ngực dâng lên cảm giác đau tức đến khó thở, khắp thân thể hệt như bị hàng vạn kim chăm ghim khắp mọi ngóc ngách. Thân nhiệt càng lúc càng cao, nhưng tuyệt nhiên cô vẫn thấy cả người bị ớn lạnh.
Nữ y tá vội vàng dùng khăn ấm chườm lên mặt Trạch Lam, rồi lại lau nhẹ nhàng qua cổ. Lúc này, đột nhiên cả cơ thể cô giật lên vài cái khiến cho ai nấy cũng đều hốt hoảng.
“Tứ thiếu phu nhân…” Dư quản gia sửng sốt thốt lên. Ông còn đang lo lắng không biết phải làm thế nào thì bất chợt Trạch Lam bật ngã người sang một phía, từ trong miệng cô đột ngột trào ra một chất dịch lỏng màu trắng nhạt.
“Thiếu phu nhân…!” thêm lần nữa Dư quản gia phải hét lên đầy kinh hãi. Ông đỡ lấy Trạch Lam nằm ngay ngắn trên giường rồi lớn tiếng: “Mau, báo với Tứ thiếu! Mau lên…”
“Cho người đến địa chỉ mà cô ta vừa nói, mang tên họ Chu đó đến đây ngay lập tức.” Giang Triết Hàn quay sang căn dặn Liêu Tầm sau khi hắn nghe thông tin nơi ở của Chu Ngọc từ miệng của Tố Dĩ Dĩ.
Vẫn âm giọng trầm mặc, biểu diện lạnh lùng. Hắn hỏi: “Lưu Trạch Lam, cô ta có bệnh?”
Tố Dĩ Dĩ lắc đầu, mắt ánh lên sự chua xót, cô đáp: “Không rõ cũng không biết đó có phải là một căn bệnh hay không?
Giang Triết Hàn ngã lưng ra ghế, đứng bên cạnh hắn là Tôn Nghị. Hắn lại tiếp: “Có bệnh hay không, đến cả bản thân cô ta cũng không biết hay sao?”
Tố Dĩ Dĩ cau mày, cô cảm thấy rất uất ức cho cô bạn của mình. Liệu rằng là do ông trời thấy số phận của Trạch Lam vẫn chưa đủ bất hạnh, cho nên mới sắp xếp cho cô gặp phải cái tên sát thần này.
Cô thở dài chán nản rồi nói: “Tôi đã đưa cô ấy đi kiểm tra ở rất nhiều bệnh viện, sức khoẻ của cô ấy hoàn toàn ổn. Không hề phát hiện bất kì dấu hiệu nào của một căn bệnh lạ. Nhưng…không hiểu là vì lí do gì mà cứ mỗi sáu tháng, dường như cô ấy lại tái phát một lần.”
Đầu óc Giang Triết Hàn thoáng hoài nghi, hắn nghiêng đầu cơ hồ suy nghĩ: “Tái phát sau mỗi khoảng thời gian định kì, lẽ nào cô ta cũng…”
“Tứ thiếu, tứ thiếu….!!!” tiếng gọi dõng dạc từ bên ngoài hành lang vọng đến cắt ngang dòng suy nghĩ của Giang Triết Hàn. Cánh cửa mở ra, Tôn Nghị nhìn vào tên thủ hạ kia mà đanh mặt khó chịu: “Chuyện gì?”
Tên thủ hạ kia dường như thở không ra hơi, hắn ta đứng ngay cửa mà thở hồng hộc rồi nói với giọng gấp gáp: “Cô ta…cô ta thực sự không ổn.”
Ngay lập tức, Giang Triết Hàn đã bật dậy khỏi ghế. Hắn không nói thêm lời nào đã rời khỏi phòng, bước chân sải thật nhanh tiến về phía phòng của Trạch Lam. Theo sau hắn, là bóng dáng nhỏ nhắn của Tố Dĩ Dĩ.
Vừa bước vào phòng, khí sắc của Giang Triết Hàn đã tức khắc tối sầm. Hắn tiến nhanh đến bên cạnh Trạch Lam, bây giờ cô không còn nằm yên như lúc đầu mà đã chuyển sang những lần nhăn mày khổ sở, trông đau đớn vô cùng.
“Trạch Lam, cậu thấy thế nào…Là mình, Dĩ Dĩ đây!” giọng Tố Dĩ Dĩ run run. Cô lao đến bên giường, tay áp vào mặt của Trạch Lam mà liên tục gọi lấy. Hai mắt đỏ hoe, lòng đầy lo lắng lẫn sợ hãi khi trông thấy tình cảnh tồi tệ trước mặt.
“Chết tiệt! Đàm Chiêu…anh ta đâu rồi kia chứ!” Giang Triết Hàn nổi điên gắt giọng. Hắn vừa cầm lấy điện thoại, vội vã gọi đi cho ai đó. Ngay lúc này, bên ngoài cửa phòng, tiếng của Liêu Tầm hối hả truyền vào: “Đến rồi, bác sĩ Đàm đến rồi…”
Từ ngoài cửa, Đàm Chiêu xuất hiện nhanh chóng. Anh mặc trên người chiếc áo măng tô màu nâu sẫm dài chạm gối, đầu đội một chiếc nón fedora cùng tông màu, cổ còn quấn thêm một dãy khăn choàng khá dày. Nhìn bộ dạng của anh, ai cũng đủ biết anh chỉ vừa đáp xuống sân bay lập tức đã phi ngay đến đây.
Vừa bước vào trong, anh tháo chiếc nón trên đầu mình xuống rồi nhanh chóng ngồi ngay bên cạnh Trạch Lam. Lúc này, Giang Triết Hàn lạnh giọng lên tiếng: “Tất cả lui hết ra ngoài.”
Sau câu nói mang tính mệnh lệnh đó, tất cả những ai có mặt trừ những người liên quan đều lần lượt rời khỏi. Đàm Chiêu quan sát thoáng qua cho Trạch Lam, anh cau mày nghiêm trọng nói: “Tôi cần phải tiến hành xét nghiệm nhanh cho cô ấy, biểu hiện này…thực sự không giống bất kì chứng bệnh nào!”
Bẵng đi khoảng gần một giờ đồng hồ trôi qua, bên cạnh Trạch Lam vẫn là Tố Dĩ Dĩ luôn túc trực không rời nửa bước. Bên ngoài, Giang Triết Hàn đứng tì người vào lan can. Ánh mắt nặng trĩu suy tư nhìn xa xăm vào khoảng trống phía trước. Tôn Nghị đứng gần đó, anh thoáng thấy biểu diện đó của hắn, anh không thể không thắc mắc.
Anh bước đến, thấp giọng hỏi: “Tứ thiếu, tôi thực sự càng lúc càng không hiểu được anh. Rốt cuộc anh muốn đối phó với chị em cô ta như thế nào? Trông anh hiện giờ, thực tôi không dám tin trước đây anh đã từng rất muốn chị em cô ta phải chết trong tay anh…”
Giang Triết Hàn im lặng một lúc, bầu không khí lạnh rét như bị hoá đông bởi sự lãnh khốc từ trên con người hắn. Mười ngón tay đan chặt nhau, yết hầu khẽ trượt xuống như thể cố gắng nuốt trôi mọi cảm xúc không rõ ràng đang cuộn trào trong lồng ngực. Hắn nói: “Trò chơi mà tôi bày ra, không ngờ lại chẳng khác gì con dao hai lưỡi…”
Một âm thanh lạnh lẽo nhẹ vang lên, tiếng cười xuất phát từ Giang Triết Hàn mang một nỗi hoang mang khó đoán. Hắn dường như đang sắp rơi vào mất trí, chẳng biết bản thân đang làm những gì.
Một tay ôm mặt, hắn thở dài đầy mệt mỏi. Tôn Nghị cau mày nhìn hắn, đến cả anh cũng không thể hiểu nổi hắn đang nghĩ gì trong đầu. Kế hoạch tàn độc này rõ ràng ngay từ đầu do chính một tay hắn vạch ra. Vậy mà cho đến thời điểm hiện tại, mọi thứ lại một lúc bị đảo lộn hoàn toàn.
Bầu không khí tĩnh lặng nặng nề đột nhiên trong phút chốc bị phá tan bởi tiếng kêu đầy hốt hoảng phát ra từ bên trong phòng. Tố Dĩ Dĩ vừa dùng sức kiềm kẹp cơ thể đang giẫy đạp của Trạch Lam, vừa kêu khóc: “Trạch Lam, cậu làm sao thế này!…”
Cửa phòng mở toang, Giang Triết Hàn tiến đến bên cạnh. Hắn ghì chặt cơ thể yếu ớt của Trạch Lam trong tay, dưới vòng vây kiềm hãm của đôi cánh tay lực lưỡng, cô không thể giẫy đạp mạnh hơn nữa.
Giang Triết Hàn lo lắng nhìn cô, mái tóc cô ướt đẫm vì mồ hôi. Toàn thân nóng rực hệt như một hòn than hồng đang cháy, cô đưa tay cấu chặt lên tay áo của hắn, miệng khó khăn kêu rên: “Đau…rất đau…”
Hắn xót lòng không nhịn được, đem cơ thể Trạch Lam ôm chặt vào lòng. Để đầu cô tựa vào ngực hắn, đôi tay không ngừng vuốt ve như muốn xoa dịu đi cơn đau mà cô đang chịu đựng.
Tố Dĩ Dĩ khóc nấc, cô nắm chặt đôi chân đang giẫy đạp của Trạch Lam mà gào lên: “Không thể đợi được nữa! Cô ấy thực sự sắp không chịu được nữa rồi….”
Giang Triết Hàn lòng như nổi một trận bão lớn, hắn tức giận gầm lên: “Bác sĩ Chu, tại sao đã lâu như vậy vẫn chưa mang ông ta đến đây? Người đâu….”
“Ông ấy không thể đến đây nhanh hơn nữa đâu…” giọng của Đàm Chiêu bên ngoài nói vào khiến cho ai cũng có phần kinh ngạc. Không đợi bất kì ai hỏi lấy, anh chầm chậm tiến đến bên giường, trong tay đang cầm một mẫu ống nghiệm màu đỏ thẫm như máu. Nhìn Trạch Lam, anh nói: “Trong người cô ấy, có hơn chín mươi phần trăm trùng khớp với kháng thể của anh.”
“Cái…gì?” giọng Giang Triết Hàn đột ngột cao lên. Hắn căng mắt nhìn vào cô gái trong tay mình, lòng dấy lên một mớ mơ hồ hỗn độn. Hàng mi hắn khẽ dao động, hai mắt đỏ ngầu như hoá rồ. Hắn siết sao ôm chặt Trạch Lam hơn nữa, bàn tay vén đi mái tóc vương rối trên vầng trán thanh tao của cô, hắn áp môi lên đó, khép mắt khẽ nghiến răng: “Khốn nạn! Cô ấy là con gái của ông…tại sao…!?”
Tố Dĩ Dĩ như bị hoá hồ đồ vì hình ảnh khó tin đang diễn ra ngay trước mặt, cô lau nước mắt níu lấy vạt áo của Đàm Chiêu mà gấp gáp nói: “Bác sĩ Chu đã được đi đón gần một tiếng trước rồi kia mà, sao đến bây giờ bác ấy vẫn không đến…”
Đàm Chiêu khẽ nâng gọng kính, trong ánh mắt nam nhân như trở nên thâm sâu hơn hẳn. Anh cố nén lại tiếng thở dài đầy bất lực của bản thân, anh hỏi: “Bác sĩ Chu mà cô nói, chính là Chu Ngọc của viện nghiên cứu y học có đúng không?”
Tố Dĩ Dĩ gật đầu, đôi mắt rộ lên chút ngạc nhiên khi nhìn thái độ của Đàm Chiêu, cô có thể cảm nhận được họ có quen biết nhau. Di chuyển tầm mắt sang Trạch Lam, nhãn khí của anh bỗng dưng nghiêm trọng đi vài lần: “Ông ấy sở dĩ không thể lập tức đến đây đó là bởi vì…ông ấy bận phải nghiên cứu và tạo ra một loại thuốc khác!”
Giang Triết Hàn vẫn ôm cứng cơ thể Trạch Lam, hắn nhìn Đàm Chiêu, rồi lại nhìn sang Tố Dĩ Dĩ với ánh mắt như lửa đốt, lòng mất kiên nhẫn mà gắt giọng: “Chẳng phải cô đã nói ông ta có thuốc riêng biệt cho cô ấy hay sao? Còn phải nghiên cứu thứ quái quỉ gì nữa trong lúc này?!”
“Không sai! Từ bấy lâu nay vẫn là như vậy, bác sĩ Chu thực sự có một loại thuốc riêng biệt dành cho Trạch Lam. Nhưng tại sao đến lúc này mà bác ấy còn phải nghiên cứu và tạo ra một loại thuốc khác…là tại sao kia chứ!?” Tố Dĩ Dĩ nhọc lòng như muốn ôm đầu mà gào lên. Cô quả thực không biết bản thân mình hiện giờ đang rơi vào một mối hỗn loạn gì trên đời.
Ngay giây phút khi mà mọi thứ dần trở nên căng thẳng đến ngột ngạt, Đàm Chiêu chợt khép mắt, anh mệt mỏi buông ra một câu: “Cô ấy đang có thai…”
***
Giang Triết Mỹ ngồi hướng mắt ra phía thành phố hoa lệ, nơi những dãy nhà cao tầng sầm uất nối sát nhau. Ánh đèn đêm dường như trở nên huyền ảo hơn qua màn sương mù mờ nhạt. Cô nhấp nhẹ một ngụm ca cao nóng, cô hỏi: “Anh cả, ngày mai là đại thọ của bố. Anh…sẽ đến chứ?”
Giang Cẩn Quỳ ngồi đối diện, một tay tì lên trán, tay còn lại cầm thìa khuấy đều tách cà phê đang toả khói nghi ngút. Anh cười nhạt nhẽo: “Em nghĩ nếu có sự xuất hiện của anh, bố có vui hay không?”
Nhìn sang, Giang Triết Mỹ ánh mắt thoáng đau lòng nhưng cố tỏ ra mọi thứ đang ổn. Cô gượng cười thật tươi, vỗ nhẹ vào vai nam nhân mà nói: “Anh cả, anh nói vậy có phải quá bi quan hay không? Đã bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ bố không nhớ anh, không muốn anh trở về? Dù gì cũng là máu mủ ruột thịt, em không tin bố vô tình như thế!”
“Máu mủ…ruột thịt!” rãnh môi Giang Cẩn Quỳ chợt nhếch lên đầy chua xót nhưng trong đáy mắt vẫn hiện hữu một sự căm giận tột cùng. Anh không dễ dàng để Giang Triết Mỹ nhận ra sự thù hận đó của mình, anh thở dài tỏ vẻ đau lòng mà đáp: “Mọi chuyện cứ hãy đợi đến ngày mai rồi sẽ có câu trả lời.”
Nhận thấy sự buồn phiền từ anh, Giang Triết Mỹ thôi không muốn nói thêm lời nào liên quan đến gia đình. Cô rời khỏi ghế, đảo mắt nhìn một vòng quanh không gian ấm cúng của nhà hàng rồi phấn khởi nói: “Anh cả, xem ra hôm nay anh chọn một nơi tránh rét khá lý tưởng nha! Anh xem nơi này bày trí rất trang nhã, lại mang đến cho con người ta cảm giác thoải mái vô cùng…”
Giang Cẩn Quỳ thoáng đưa mắt nhìn vào bóng lưng nhỏ nhắn của em gái, chiếc áo lông màu trắng dày dặn khiến Giang Triết Mỹ chẳng khác gì một quả bóng tròn xoe. Trên tai cô còn mang thêm một chiếc chụp tai khá đáng yêu, cô cứ không ngừng xoay ngang xoay dọc. Anh nở nụ cười, khẽ trêu ghẹo: “Nhìn em như thế, thực sự không biết đến khi nào ông anh già này mới được uống một chung rượu mừng!”
Giang Triết Mỹ hệt như bị ai đó nắm trúng điểm yếu, cô giật mình quay phắt người mà cong môi đáp trả: “Anh cả, khi không anh nói cái gì vậy chứ!? Gì mà rượu mừng…Anh lại trêu em đúng không?”
Giang Cẩn Quỳ bật cười thành tiếng, mái tóc đỏ rượu dưới ánh đén vàng của nhà hàng càng thực sự trở nên nổi bật. Anh thoải mái ngã người ra sau một chút, nhìn Giang Triết Mỹ đang mặt đỏ má ửng hồng, anh biết cô em gái này đã động tâm thật rồi.
Anh rời khỏi ghế, tiến sát đến bên cạnh Giang Triết Mỹ mà thì thầm: “Có phải em đang để mắt đến ai hay không?”
“Không! Làm gì có!” Giang Triết Mỹ lúng túng kêu lên. Cả gương mặt trắng trẻo bỗng chốc càng đỏ gay gắt. Dù tiết trời đang rét đậm, cô vẫn thấy hai gò má mình tự dưng nóng bừng kì lạ.
Cô cúi gầm mặt không dám nhìn ai, bước chân nhỏ đi đến bên cửa kính. Chẳng hiểu do ý trời hay như thế nào, cô vô tình trông thấy Tá Đằng phía bên dưới. Hắn đứng tì người vào xe và đang nghe điện thoại của ai đó…
Lúc này, cả bầu không gian xung quanh như bị lắng đọng hoàn toàn. Giang Triết Mỹ chẳng thể nghe được gì ngoài tiếng nhịp tim “thình thịch” đang mỗi lúc một tăng dần. Cô đưa đôi tay trấn an lên lồng ngực, cố gắng giữ cho cõi lòng ngây dại giữ lại một chút tỉnh táo.
Đứng ngay bên cạnh với cự li rất gần, Giang Cẩn Quỳ quan sát toàn bộ nhất cử nhất động của cô em gái kia. Anh có thể nắm được ánh mắt lưu tình của Giang Triết Mỹ, có thể dễ dàng nhận ra sự tham luyến non nớt của cô dành cho nam nhân bên dưới.
Khoé môi khẽ cong nhẹ tạo nụ cười nham hiểm. Giang Cẩn Quỳ vờ nói như vô ý: “Mẫu người lí tưởng của em, chắc hẳn phải là một nam nhân vừa lạnh lùng, vừa kiêu ngạo. Lại mang chút sắc vóc hơn người, và phải…có tài nữa chứ! Có đúng không, Mỹ nhỏ?”
Đôi mắt hẹp dài sắc sảo như nhìn thấu cả sự ngây dại của Giang Triết Mỹ, cô giật mình vội thu lại sự say mê trót dành cho ai đó suýt bị lộ tẩy. Cô không dám nhìn trực diện vào nhãn khí thâm sâu tinh ý kia, vội ngồi xuống ghế.
Vừa nâng tách ca cao lên, cô vừa thổi vừa nói cho qua chuyện: “Anh cả, hôm nay anh thật lạ. Toàn nói những chuyện khó hiểu!”
***
“Xong rồi! Mọi thứ đã ổn, nghỉ ngơi một chút cô ấy sẽ tỉnh lại ngay.” Chu Ngọc kéo lấy chăn bông đắp ngang ngực cho Trạch Lam. Mũi kim tiêm vừa được rút khỏi tay cô được gói lại cẩn thận đợi đem đi nơi khác vứt bỏ.
Mất khoảng một giờ sau khi nhận được cuộc gọi khẩn cấp của Đàm Chiêu để ông cho tìm cách kết hợp kháng thể của Trạch Lam với một loại thuốc khác nhằm làm giảm đi độ mạnh của nó. Vì hiện tại cô đang mang thai, khả năng tiếp nhận kháng thể đậm đặc của cô là hoàn toàn thấp và có thể gây nguy hiểm đến thai nhi.
Nhưng với việc tiêm một lượng thuốc đã được pha loãng thì đồng thời cũng đi cùng với sự bất tiện. Nếu như đối với kháng thể cô đặc được tiêm vào người, Trạch Lam mất đến sáu tháng mới cần tiêm thuốc một lần. Thì hiện giờ cứ hai tháng là một lần tiêm thuốc.
Chu Ngọc rời khỏi giường, ông chỉ vừa đứng dậy đã va phải ánh nhìn đầy sát khí của Giang Triết Hàn. Hắn tóm lấy cổ áo của ông, mạnh tay siết đến chiếc caravat trên cổ ông cũng suýt đứt.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Nếu hôm nay ông không nói cho rõ, nửa bước chân ông cũng đừng mong rời khỏi đây!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!