Âm Láy Ma Quỷ
Chương 35
Anh ấn cô ngồi xuống giường của mình, còn anh thì kéo chiếc ghế ở bàn đọc sách lại và ngồi xuống trước mặt cô.
Anh gác tay vào lưng ghế, gác một chân lên đùi, chuyện phiếm với cô:
– Bố anh nấu ăn rất cừ, tiếc là ông quanh năm bận rộn, chỉ có thể vào bếp những dịp lễ Tết.
Thanh Hoành “ừ” một tiếng.
– Nếu mẹ anh bảo muốn nấu cơm cho em ăn, em đừng ăn.
– … Ừ.
– Nếu mẹ anh rủ em đi siêu thị mua đồ, em cũng đừng đi, kể cả mẹ anh có năn nỉ cũng đừng mềm lòng.
– …
– Em vẫn ổn chứ?
Không nhịn nổi nữa, Thanh Hoành phì cười:
– Em có cảm giác đang nói chuyện gia đình với anh trong phòng phẫu thuật.
Cửu Thiều mỉm cười, ra hiệu cho cô:
– Lại đây.
– Làm gì?
Thanh Hoành nhìn anh đầy cảnh giác. Nhưng sau khi suy xét chín chắn, cô thấy có lẽ cô đã quá mẫn cảm. Anh đang là một người bệnh, cho dù anh muốn… đi nữa, sức khỏe của anh cũng không cho phép. Nghĩ vậy, cô bắt đầu diễn vẻ khiêu gợi, trêu chọc anh bằng ánh mắt lúng liếng đa tình và gương mặt nhìn nghiêng đầy quyến rũ:
– Người ta không muốn đến đâu, anh có lại đây thì lại.
Cô cảm thấy nổi da gà vì câu nói “buồn nôn” của minh.
Cửu Thiều khẽ nhướn mày, anh chầm chậm bước về phía cô với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
– Anh đến rồi đây, sao nữa?
Thanh Hoành đưa tay ra định kéo cổ áo sơ mi của anh nhưng vì không với tới, cô yêu cầu:
– Khom lưng xuống đi, em không với tới thì làm gì có bước tiếp theo.
Anh lập tức khom lưng, cô túm lấy cổ áo sơ mi của anh, kéo xuống thấp hơn nữa. Anh nhiệt tình phối hợp, gương mặt anh đã gần chạm sống mũi cô.
Khóe môi Thanh Hoành cong cong:
– Hôn em đi, sau đó chúng mình sẽ uống vang suốt đêm.
Cửu Thiều hôn lên khóe môi cô:
– Ngày mai thì sao? Vẫn uống suốt đêm chứ?
– Còn phải xem biểu hiện của anh thế nào?
Cô lả lơi chạm khẽ vào cằm anh. Nhưng vừa dứt lời, cô liền bị đè xuống giường, bị anh hôn tới tấp, nhưng anh rất có chừng mực, không chạm vào chiếc xương sườn đáng thương của cô. Anh rời cằm cô, nhìn thẳng vào mắt cô:
– Biểu hiện của anh thế nào? Ngày mai có uống suốt đêm nữa không?
Thanh Hoành ném gối vào mặt anh:
– Không có, không có, không có!
Cửu Thiều lập tức lấy lại vẻ mặt lạnh nhạt, lạnh lùng thường ngày, ngồi thẳng dậy:
– Em chẳng biết đùa gì cả.
– Ai mà biết anh có sở thích này! Diễn vai trai bao mà cũng vui vẻ đến thế.
– Anh vốn là người thú vị.
Anh đến bên giá để băng đĩa, lục tìm một hồi:
– Chưa đến giờ ăn, hay chúng mình xem phim nhé, em thích xem phim gì?
– Tùy anh, anh xem gì em xem nấy.
Sau đó, cô bị bắt xem phim Einstein với anh chừng mười lăm phút.
Thật là một gia đình đáng sợ!
Ăn trưa xong, bà Trác Ninh nắm tay cô:
– Nếu cháu không quen ngủ trưa thì đi dạo trung tâm thương mại với bác nhé.
Thanh Hoành cũng đang muốn mua quà tặng họ, nên cô nhận lời:
– Vâng ạ.
Ngay sau đó, mắt cô chạm phải ánh mắt đầy cảm thông của Cửu Thiều. Anh lắc đầu rồi đứng lên, về phòng.
Lúc này cô mới chợt nhớ, hình như anh có dặn cô đừng nhận lời đi mua quần áo với mẹ anh. Nhưng cô thiết nghĩ, chỉ là đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại thôi mà, làm gì đến mức ấy.
Vì đang là ngày Tết, trung tâm thương mại khá vắng vẻ, không đông nghịt như hồi cuối năm, khi mà các gian hàng đồng loạt giảm giá. Thanh Hoành theo bà Trác Ninh dạo qua các gian hàng bán đồ hàng hiệu cao cấp. Cô chọn một chiếc khăn lụa và một chiếc thắt lưng làm quà tặng bố mẹ Cửu Thiều. Bà Trác Ninh cũng mua hai chiếc áo sơ mi nam kiểu dáng khá ổn.
Nhưng khi họ ngang qua gian hàng bán quần áo của một thương hiệu thời trang Ý, mắt bà Trác Ninh đột nhiên sáng lên, bà kéo tay cô vào trong.
– Thương hiệu này rất hợp với khí chất của cháu.
Bà chọn một chiếc váy lụa hoa văn lòe loẹt, gợi cảm, mức độ “hở” tương đối lớn, váy xẻ cao lên tận thắt lưng.
– Cháu mặc chiếc váy này xinh lắm đây, cháu thử đi, thử đi!
– … Dạ thưa…
Thanh Hoành khổ sở nghĩ cách, rốt cuộc trong vòng mười giây cô đã nghĩ ra câu trả lời chuẩn xác:
– Vết thương của cháu chưa lành, thay quần áo rất đau bác ạ.
– Ồ, vậy à?
Bà đưa váy cho cô bán hàng:
– Cô gói chiếc váy lại cho tôi.
– Bác ơi, bác không cần làm vậy.
– Không sao!
– Bác không cần lãng phí vì cháu.
– À, còn cả sợi dây buộc tóc và mấy thứ trang sức phụ kiện của chiếc váy này cũng rất đẹp, gói cả lại cho tôi.
– Bác ơi…
Bà Trác Ninh quay lại nhìn cô, đột nhiên kêu lên:
– Hả, sao vẫn “bác”?
Thanh Hoành bóp huyệt thái dương:
– Nhìn bác rất trẻ, đúng là cháu không nên gọi như vậy, nhưng xét vai vế…
– Con phải gọi ta là mẹ chứ.
Thanh Hoành quay đi nhắn tin cho Cửu Thiều: “Anh rảnh thì xuống đây với em một lát.”
Cửu Thiều trả lời rất nhanh, chỉ một giây sau Thanh Hoành đã nhận được tin nhắn: “Đừng hòng!”
“Nếu anh chịu xuống, từ nay em đồng ý “diễn trò” cùng anh!”
Cuối câu, Thanh Hoành còn bổ sung thêm mấy dấu cảm thán.
Mười phút sau, khi bà Trác Ninh lại nhắm trúng môt chiếc váy khác cho cô, thì Cửu Thiều xuất hiện. Nếu bảo cô dùng những từ ngữ ngắn gọn nhất để mô tả chiếc váy đó thì sẽ là: “phong cách tuổi teen”, “màu hồng phấn”, “viền ren”. Cửu Thiều nhìn chiếc váy bằng ánh mắt miệt thị, anh treo trả nó về vị trí ban đầu:
– Tầng này là quần áo dành cho tuổi teen, không hợp với cô ấy, lên tầng trên hay hơn.
– Tiểu Hoành kém con nhiều tuổi, sao lại không hợp? Con mới là người đàn ông cao tuổi thì có.
Cửu Thiều mấp máy môi, đó là dấu hiệu cho thấy anh sắp tuôn ra những lời độc địa, Thanh Hoành không muốn thảm kịch diễn ra ở bệnh viện sáng nay tiếp tục tái diễn, cô vội dập lửa:
– À phải rồi, anh chưa mua áo khoác và quần áo ấm, chúng ta xuống tầng một xem đồ nam đi.
Tầng một là thương hiệu thời trang quốc tế, sẽ không xuất hiện mấy thứ hoa văn, họa tiết kiểu hoạt hình, nhí nhố. Mặc dù cô cũng thấy hơi áy náy khi đẩy “mầm họa” sang cho Cửu Thiều gánh, nhưng chí ít cô đã để một đường lùi cho anh. Nhân lúc mẹ con họ tranh luận về kiểu dáng trang phục, cô lẻn sang gian bán đồng hồ kế bên tìm kiếm và nhanh chóng nhắm trúng một cặp đồng hồ đôi. Cô hỏi người bán hàng:
– Nếu tôi muốn khắc chữ ở mặt dưới của đồng hồ thì cần bao nhiêu thời gian?
– Thông thường mất mười lăm ngày.
Thanh Hoành viết vào mảnh giấy nội dung cần khắc và thông tin liên lạc của cô, sau đó thanh toán bằng thẻ ngân hàng.
– Khi nào khắc xong, cô cứ gọi điện, tôi sẽ đến lấy.
Cô bán hàng tươi cười hớn hở:
– Cảm ơn quý khách!
Sau đó đon đả tiễn cô.
Cô quay lại gian hàng bán quần áo nam giới, thấy sắc mặt Cửu Thiều không vui vẻ gì, nhưng cũng không đến nỗi khó coi. Dù sao thì thường ngày anh cũng luôn trưng ra cái vẻ mặt lạnh như tiền ấy. Cô ngồi xuống cạnh anh:
– Mẹ anh đâu?
– Đi thanh toán rồi.
– Đã xong?
– Ừ.
Thanh Hoành vỗ vai anh:
– Đồng chí vất vả rồi!
Cô đưa anh xem món quà mừng năm mới mà cô định tặng bố mẹ anh, nhưng anh hỏi lại:
– Còn quà của anh đâu?
– Không có phần của anh.
Cô vốn định tặng anh một niềm vui bất ngờ, nhưng nhìn bộ dạng cau có của anh, cô đành đổi giọng:
– Thôi được rồi, em mua rồi, nhưng vài hôm nữa mới tặng anh được.
Họ rời gian quần áo, lúc ngang qua gian bán đồng hồ, Cửu Thiều “ồ” lên một tiếng:
– Anh biết em định tặng anh gì rồi.
– Anh biết gì?
– Lúc chúng ta đi qua gian hàng bán đồng hồ Cartier, cô bán hàng đã cười với em. Từ đó có thể dễ dàng phán đoán món quà em định tặng anh mà chẳng cần tốn công suy nghĩ. Phải mất một thời gian mới nhận được quà, chứng tỏ em đặt họ khắc chữ. Ồ, anh rất nôn nóng chờ đợi nội dung ở mặt dưới của chiếc đồng hồ…
Thanh Hoành làu bàu:
– Giờ thì em chẳng háo hức gì với nó nữa.
Vừa về đến nhà, bà Trác Ninh hồ hởi kéo cô vào phòng ngủ của bà, nâng niu cuốn album ảnh trên tay như nâng niu báu vật, thận trọng mở từng bức hình cho cô xem:
– Cháu xem đi, đây là ảnh Tiểu Cửu chụp hồi nhỏ, rất đáng yêu, đúng không?
Bà chỉ vào bức hình một bé gái mặc váy công chúa màu trắng, rất dễ thương, Thanh Hoành tin rằng sau này lớn lên bé sẽ là một thiếu nữ duyên dáng, xinh đẹp. Thanh Hoành thắc mắc:
– Anh ấy đâu thưa bác?
– Chính là nó.
– … Ý bác là, người mặc váy này… là Cửu Thiều?
Bà Trác Ninh mỉm cười:
– Đáng yêu không?
Thanh Hoành rút vội di động trong túi áo ra, hỏi:
– Cháu có thể chụp hình lưu lại làm kỷ niệm không?
Những bức ảnh đằng sau là những mốc son đánh dấu quá trình trưởng thành của cậu bé điển trai. Có bức ảnh anh mặc sơ mi trắng, bộ quân phục màu xanh nước biển, thắt cà vạt màu tối, trông thật hấp dẫn. Nhưng càng về sau anh chụp hình càng ít, những bức ảnh cuối cùng cô cũng đã từng thấy, chính là ảnh chụp hồi anh học tiến sĩ ở Heidelberg, Đức.
Trong đó có bức hình chụp lúc anh đi trượt tuyết với bạn học, anh khoác vai các bạn, kính bảo hộ cầm trên tay, nụ cười rạng rỡ, để lộ lúm đồng tiền duyên dáng.
Thanh Hoành ngạc nhiên:
– Thì ra anh ấy cũng có lúc cười tươi như vậy.
Thực ra, cô đã được “chiêm ngưỡng” con người anh ở nhiều góc độ, nhiều hoàn cảnh, nhiều tầng bậc cảm xúc khác nhau, nhưng chưa từng được thấy anh cười rạng rỡ như thế bao giờ. Bỗng nhiên cô nhận ra, trông anh già dặn như vậy nhưng kỳ thực hồi học tiến sĩ bên Đức anh vẫn còn rất trẻ, tuổi trẻ vốn là lứa tuổi vui chơi hết mình, cười cũng hết mình.
Bà Trác Ninh thở dài:
– Con cái lớn thường không hay tâm sự với bố mẹ, nó cứ thế bác cũng buồn lắm chứ…
Thanh Hoành chợt nhớ lại khoảng thời gian họ cùng nhau điều tra vụ án phanh thây, khi ấy họ chưa chính thức yêu nhau. Lúc đó cô đóng vai “mồi nhử”, đến trọ ở nhà nghỉ, một hôm ăn uống xong, cô bảo muốn kết tình huynh đệ với anh, anh tỏ ra rất khó chịu. Nhưng sau đó, trên đường về, cô tinh nghịch giẫm lên cái bóng của anh, rồi cô đề nghị anh kể cho nghe chuyện anh hồi nhỏ. Anh bảo, lúc anh tỏ ra khó chịu với cô là vì anh đang nhớ lại một chuyện ngớ ngẩn khiến anh bực mình hồi nhỏ. Cô nài nỉ, nhưng anh không chịu kể, anh bảo chuyện đó chỉ có bố mẹ anh biết rõ.
Vì thế lúc này, khi cô gặp được bố mẹ anh, lại được “chiêm ngưỡng” dung nhan của anh hồi bé, cô chợt nhớ đến mấy câu nói đùa khi ấy.
– Cháu nghe Cửu Thiều nói, hồi nhỏ anh ấy từng bực mình vì một chuyện gì đó, là chuyện gì vậy bác?
Bà Trác Ninh “a” lên một tiếng, ngẩng nhìn cô:
– Tiểu Cửu nói với cháu vậy à?
– Vâng, có gì không đúng sao bác?
– À, không, bác cứ nghĩ nó không dám hồi tưởng lại quãng thời gian đó chứ. – Bà Trác Ninh trả lời ngắn gọn: – Bởi vì hồi trước bác rất thích trang điểm cho nó thành con gái, nên chắc là nó hơi băn khoăn về giới tính của mình chăng?
Ăn tối xong, cặp “bệnh nhân” ngồi tán gẫu.
Thay thuốc xong, Cửu Thiều nửa nằm nửa ngồi trên giường, bật tivi xem nốt bộ phim Einstein dở dang lúc trước. Thanh Hoành vừa xem vừa ngáp liên hồi, cô hỏi:
– Anh xem bộ phim này bao nhiêu lần rồi?
Ước mơ cao đẹp hồi nhỏ của cô là trở thành một nhà khoa học, nhưng trải qua những năm tháng học cao học, rồi thi cử liên miên, cuối cùng, cô cắt đứt hoàn toàn với mơ ước của mình. Tất nhiên, vì lòng ngưỡng mộ những thiên tài kiệt xuất, cô cũng từng xem bộ phim này, bộ phim kể về những công việc chính và các thí nghiệm quan trọng trong cuộc đời nhà bác học Einstein, chỉ có điều chưa bao giờ cô xem được trọn bộ.
– Mười lăm lần và đây là lần thứ mười sáu.
– Anh quả là người nhàm chán! Từ lúc anh bảo những khi rảnh rỗi, không có việc gì làm, anh đã học thuộc thời gian biểu của các tuyến xe khách là em biết rồi.
Cửu Thiều quay sang nhìn cô, màn hình vi tính hắt thứ ánh sáng lạnh lẽo lên gương mặt nghiêng của anh, toàn thân anh cũng toát ra thứ khí lạnh ghê người, nhưng cô đã sớm thích nghi, nên không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Trong đầu cô bây giờ chỉ còn hình ảnh của anh lúc anh mặc bộ váy công chúa mà thôi.
Anh nhìn cô một lát, đột nhiên không nói không rằng cướp lấy di động của cô, bật màn hình, thử vài lần thì nhập mật mã thành công. Anh mở album, quả nhiên, anh tìm ra bức ảnh mà mỗi lần nhìn thấy nó là hoóc môn cảm xúc của anh lại tăng cao đột biến.
Thanh Hoành khiêu khích:
– Anh cứ xóa thoải mái, đằng nào trong hòm thư điện tử và trong các kho lưu trữ tài liệu trên mạng, ở mọi nơi mọi chỗ em đều đã lưu lại bức ảnh này. Anh có bản lĩnh thì cứ việc tìm chúng mà xóa hết đi. À, phải rồi, còn cả trong đầu em nữa, bức ảnh này đã được thăng cấp vào loại tài liệu cơ mật hàng đầu trong não bộ của em. Anh có thể xóa ảnh trong đầu em không?
Bàn tay đang xóa ảnh của Cửu Thiều run lên:
– Xem ra em đã quên anh “dạy dỗ” em thế nào lúc ở trên tàu.
Thanh Hoành nằm bò trong lòng anh, đổi giọng nũng nịu:
– Không được đâu! Xương sườn của em chưa lành, ngoài ra em còn bị chấn động não bộ mức độ nhẹ nữa, bác sĩ bảo không được vận động mạnh.
Cánh tay Cửu Thiều đang giơ lên, định dạy cho cô một bài học, nghe thấy vậy chỉ vỗ nhẹ vào lưng cô:
– Em đó!
Cô điều chỉnh tư thế, khoan khoái gối đầu lên đùi anh:
– Chúng ta giao hẹn trước nhé, đã là kỳ nghỉ thì không được suy nghĩ những chuyện phức tạp, đau đầu.
Từ lúc họ quyết định yêu nhau đến nay, bao nhiêu chuyện xảy ra liên tiếp, họ hầu như không có thời gian để hẹn hò như những cặp tình nhân thông thường khác. Mặc dù cuộc sống của họ đầy kịch tính, đầy màu sắc, nhưng dù có dạ dày bằng sắt cũng không thể nhồi nhét một lượng lớn thịt thà cá mú như thế mỗi ngày, rồi họ sẽ thèm những món cơm canh đạm bạc.
Cửu Thiều vuốt tóc cô:
– Ngay cả Ám Hoa cũng phải có lúc nghỉ ngơi chứ.
– Còn anh thì sao?
Câu hỏi của cô chẳng đâu vào đâu, nhưng anh vẫn hiểu:
– Anh cũng cần nghỉ ngơi. Anh không cần tìm kiếm sự phấn khích bằng việc phạm tội như hắn, những khi nhàm chán, anh có thể đến thư viện, lôi mấy cuốn từ điển tiếng Latinh ra học thuộc lòng.
Thanh Hoành mở mắt nhìn anh:
– Hôm nay em đã được xem bức hình anh chụp hồi học tiến sĩ bên Đức, lúc đó anh cười rất tươi.
– Đó là bức hình thầy hướng dẫn gửi cho anh, nhưng khi đó thầy đã ở vào giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư dạ dày. – Cửu Thiều khẽ nói. – Có một thứ nghịch lý mà người ta vẫn thường nói, rằng bác sĩ không chữa khỏi bệnh của chính mình. Thầy hướng dẫn của anh vốn là chuyên gia về bệnh ung thư, vậy mà cuối cùng thầy không thể qua khỏi. Khi ấy anh thường nghĩ, những việc người khác cần đến mười năm để thực hiện, anh chỉ mất ba năm, vậy thời gian dư ra anh sẽ làm gì.
Cô vội ngồi dậy, đối diện với anh:
– Những lúc đối mặt với các vụ án, anh có nghĩ, nếu đổi lại là anh, anh sẽ không để lại bất cứ sơ hở hay manh mối nào?
– Đúng là anh từng có suy nghĩ đó, nhưng anh cũng biết đó là suy nghĩ nguy hiểm. Vì thế anh đã lựa chọn công việc này, anh phải luôn luôn nhắc nhở và kiểm soát bản thân, không được vượt giới hạn cho phép.
Đây là lần đầu cô và anh trò chuyện về một chủ đề nghiêm túc như vậy, có lẽ vì họ đã ngày càng xích lại gần nhau, nên anh sẵn lòng tâm sự với cô nhiều điều riêng tư. Cô ngẫm ngợi một lát, nói:
– Nếu sau này anh có ý nghĩ đó, hãy cho em biết, em sẽ ngăn anh lại.
Anh nhìn cô một lát, đột nhiên mỉm cười:
– Em ngăn anh bằng gì nào?
Nhưng cô đã quay đi làm việc khác, không có ý định trả lời câu hỏi của anh. Anh bất giác thở dài, từ ngày quen cô đến nay, anh thấy mình càng lúc càng hay thở dài, nhưng anh lại không nỡ cắt bỏ cảm xúc bất lực ngọt ngào ấy. Điều này giống như việc ta đang đi trên đường, có người nhắc nhở ta chú ý cái ổ gà to tướng ở phía trước, nhưng ta vẫn hăm hở thụt xuống cái hố ấy mà không biết vì sao.
Thanh Hoành mở hộp, cuối cũng cô đã biết món quà mà bà Trác Ninh mua tặng con trai là bộ quần áo nhãn hiệu Dior Homme kẻ ca rô, ống tay áo thêu hình con ong chăm chỉ.
– Em thấy thẩm mỹ của mẹ rất đặc biệt đó chứ.
Cô tin chắc chiếc đồng hồ vàng bắt mắt anh đeo hồi đi tàu Đông Thái Bình Dương, và vì nó bị Tô Quỳ phán đoán anh là trai bao, chính là món quà mẹ anh tặng.
– Sao em không nói thẳng thẩm mỹ của bà rất tồi.
– Bác ấy còn tặng em một chiếc váy nữa.
Thanh Hoành mở chiếc váy cho anh xem.
– Cũng gợi cảm lắm chứ, xẻ cao thế này mà.
– … Anh xin rút lại câu nói vừa nãy, anh thấy mẹ anh chọn váy ngủ sexy cũng không tồi đâu.
Thanh Hoành vừa nhắm mắt liền thấy mình lạc vào một thế giới huyền ảo kỳ quái, mơ hồ.
Cô đang bước đi giữa dòng người xuôi ngược, trên đầu là chiếc đèn chùm bằng pha lê rực sáng. Cô không ngờ cô lại trở về nhà hát năm xưa, nơi đã xảy ra vụ nổ kinh hoàng. Có người chạy qua, va vào người cô, cô quay lại nhìn, và bắt gặp gương mặt của Tần Tấn dưới chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp. Nhưng cô chưa kịp làm gì thì hắn đã chĩa súng vào cô:
– Những kẻ phát hiện ra thân phận của tôi đều phải chịu kết cục này.
Lúc hắn nói câu đó, gương mặt hắn đột nhiên biến đổi thành gương mặt những người quen của cô, cuối cùng dừng lại ở gương mặt khôi ngô, tuấn tú với nụ cười dịu dàng, và đôi lúm đồng tiền hấp dẫn, chính là gương mặt rạng rỡ trong bức hình chụp ở bãi trượt tuyết cô từng thấy. Rồi bỗng cô nghe thấy một tiếng “pằng”, ngực anh thủng một lỗ nhỏ, máu huyết trào ra, càng lúc càng xối xả.
Cô nhìn thấy kẻ bắn anh từ sau lưng.
– Không… đừng!
Thanh Hoành giật mình kêu thất thanh:
– Không…
Cửu Thiều bị tiếng hét của cô đánh thức, anh vội trở mình ôm chặt lấy cô:
– Sao thế? Em gặp ác mộng à?
Thanh Hoành vùng thoát khỏi cánh tay anh:
– Không, em không muốn như vậy…
– Em đã mơ thấy gì?
Mặc cho cô ra sức vùng thoát, anh vẫn siết chặt cô trong lòng.
– Nói anh nghe, em đã mơ thấy gì?
Từ lâu, anh vẫn biết chấn thương tâm lý sau vụ nổ của cô chưa hoàn toàn bình phục, bởi vì trong lòng cô vẫn còn canh cánh một mối hận chưa được giải tỏa, đó chính là Ám Hoa. Nếu không bắt được hắn, e rằng mãi mãi cô không thể thanh thản. Nhưng gần đây, tình hình có vẻ trở nên nghiêm trọng dù bề ngoài cô vẫn tỏ ra bình thường, đó chính là tình trạng nguy hiểm nhất của cô.
Thanh Hoành gối lên vai anh:
– Em không muốn anh gặp nguy hiểm…
– Em mơ thấy anh gặp nguy hiểm? – Cửu Thiều vỗ về, an ủi cô: – Nói anh nghe, em thấy anh gặp nguy hiểm gì?
– Có người bảo anh chính là Ám Hoa, và người đó bắn anh.
– Em tin anh là Ám Hoa không?
Thanh Hoành lắc đầu, câu nói của cô trở nên lộn xộn:
– Gã đó chĩa súng vào Tần Tấn, nhưng cuối cùng người trúng đạn lại là anh.
Sau khi nói ra câu này cô mới chợt hiểu vì sao mấy ngày qua cô cứ nơm nớp lo sợ. Hôm đó, Hình Mẫn đứng cách họ không xa và nổ súng bắn Tần Tấn, viên đạn chỉ đi lệch một chút xíu là trúng Cửu Thiều.
Cửu Thiều liền hiểu ra, anh thì thầm vào tai cô:
– Tiểu Hoành, đầu tiên em phải hiểu điều này, nếu chúng ta không tin tưởng lẫn nhau thì nói gì cũng vô nghĩa. Anh tin tưởng em, và tin tưởng đồng đội của anh, bao gồm cả đội trưởng Hình Mẫn. Anh tin tưởng ông ấy, kể từ vụ án trên tàu Đông Thái Bình Dương trở về sau, anh buộc phải tin tưởng ông ấy. Bởi vì một khi không còn niềm tin, thì sự hy sinh của bao người trước đó, gồm cả cậu anh đều trở thành vô nghĩa.
– Nhưng bây giờ chỉ còn lại anh và ông ấy.
Thẩm Dật hầu như đã không còn là đối tượng tình nghi nữa, nếu anh ta là Ám Hoa, chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm của vụ án, nhưng kết quả cuối cùng không phải như vậy. Vậy nên giờ đây, đối tượng tình nghi cao nhất chỉ còn lại hai người là anh và Hình Mẫn.
– Đúng, những ngày tháng tiếp theo đây sẽ rất khó khăn đối với anh. – Cửu Thiều cụp mắt. – Nhưng dẫu vậy anh vẫn buộc phải tin tưởng ông ấy. Bởi vì cả anh và ông ấy đều tham gia vào kế hoạch này ngay từ đầu, vì thế bọn anh phải sát cánh chung vai cùng chiến đấu. Nếu ngay cả anh cũng nghi ngờ ông ấy, thì toàn bộ kế hoạch của bọn anh sẽ thất bại thảm hại.
Thanh Hoành im lặng không nói, rất lâu sau cô mới thì thầm:
– Em hiểu rồi, sau khi kết thúc kỳ nghỉ, em sẽ đến tập đoàn dược phẩm Tinh Triển để lấy toàn bộ nội dung thí nghiệm và danh sách những người tham gia dự án nghiên cứu phát triển trong suốt một năm trước khi xảy ra vụ nổ. Em nghĩ rồi, năm đó hai sự kiện đã xảy ra trong cùng một khoảng thời gian, không thể có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, có lẽ chúng ta sẽ tìm được manh mối gì đó.
Anh tươi cười:
– Thôi được rồi, em ngủ đi, anh vào phòng vệ sinh một lát.
Mặc dù đã cố kìm chế, nhưng giọng nói của anh vẫn hơi run. Thanh Hoành lập tức hiểu ra vấn đề, cô với tay bật đèn ngủ ở đầu giường, ánh đèn khiến cô hơi nhức mắt. Cô nhìn chăm chăm vạt áo ngủ của anh thì thấy có vệt máu.
Biết cô đã phát hiện ra, anh cười bảo:
– Lúc em vùng vẫy, động tác hơi mạnh.
– Hộp thuốc ở đâu?
– Trong ngăn kéo cuối cùng.
Thanh Hoành đi chân trần xuống đất, cô tìm thấy hộp thuốc, giúp anh xắn tay áo và bôi thuốc cầm máu. Cửu Thiều cởi áo đưa cho cô:
– Nếu giặt không sạch vết máu thì vứt đi, đừng để mẹ anh nhìn thấy.
Thanh Hoành cầm áo ngủ mang đi ngâm nước, vệt máu chưa khô thì dễ giặt sạch hơn. Cô quay về giường ngủ, với tay tắt đèn.
– Nếu ngày mai mẹ anh hỏi vì sao ban đêm phải giặt quần áo thì làm thế nào?
Cửu Thiều kéo chăn đắp cho cô:
– Mẹ bắt anh ngủ ở sofa trong phòng đọc sách, nhưng anh không chịu. Giặt quần áo thì cần gì phải giải thích.
– Sao em không biết chuyện bác ấy bắt anh ra sofa ngủ?
Cửu Thiều kéo chăn lên đắp, anh nằm ngửa, đáp:
– Còn nhiều chuyện em không biết đâu.
Có vẻ như anh đang gắng gượng chịu đau, trong chốc lát trán anh đã lấm tấm mồ hôi.
Thanh Hoành trở mình, nhìn anh:
– Em đi lấy thuốc giảm đau cho anh nhé?
– Không cần đâu, chưa đến mức ấy.
– Em hát ru anh ngủ nhé?
Anh mỉm cười:
– Hát ru thì miễn, một bản tình ca thì được.
– Thực tế là chúng ta đã hát cặp với nhau rồi, chính trong buổi liên hoan của đội anh đó.
Thanh Hoành thấy anh trò chuyện với cô vài câu thì không còn chú ý đến với vết thưomg nữa, bèn tiếp tục tán gẫu:
– Nhưng phải công nhận mọi người trong đội của anh rất vui…
– Lần đó… lẽ nào em không nhận ra buổi liên hoan ấy được tổ chức là vì em?
Thanh Hoành thật thà đáp:
– Lúc đầu thì không nhưng về sau thì em biết. Có điều, hôm sau, anh đuổi theo Tiêu Nguyệt lúc ở hiện trường vụ án, hành động đó của anh suýt nữa đã giết chết mọi ý nghĩ của em về anh. Vì em ngại phiền phức, thà ngay từ đầu làm người xa lạ còn hơn tương lai phải chịu cảnh đau khổ vì sự rối rắm, phức tạp của tình cảm.
Cửu Thiều trầm ngâm một lúc, đột nhiên anh rút tay ra khỏi chăn, nắm lấy tay cô:
– Anh đuổi theo là vì muốn nói rõ với cô ấy, anh không ngờ lúc anh đi đến thì cô ấy lại bỏ chạy, nên anh đành đuổi theo.
Thanh Hoành cười, bảo:
– Nhưng điều lạ lùng là, em phải lòng anh chính vì em nhìn thấy chiếc nhẫn ấy.
Cô từng gặp rất nhiều người giống mình, mắc dù không tới mức chán chường cuộc sống này, nhưng vì đã trải qua bao sóng gió, bao biến cố, nên từ lâu không còn rung động trước bất cứ điều gì. Cô luôn cảm thấy các cuộc hôn nhân xuất phát từ tình yêu hoặc viện cớ tình yêu đều bấp bênh, chẳng có gì chắc chắn. Tình yêu vốn chi là thứ cảm xúc nhất thời, đã là cảm xúc nhất thời thì có thể kéo dài trong bao lâu? Một tháng, nửa năm, hay một năm? Cô thậm chí còn chẳng dám nghĩ về điều này.
Nhưng cô lại thấy rung động trước tình cảm sâu đậm mà chiếc nhẫn bạc đơn độc, lẻ loi ấy truyền tải. Bởi vì đó là thứ mà cô hằng khao khát, và luôn luôn thiếu thốn.
– Anh nghĩ… – Cửu Thiều khổ sở lựa lời giải thích: – Anh cho rằng chuyện tình cảm của con người, cho dù khởi đầu có thế nào, nếu như một trong hai người muốn chấm dứt thì nên nói cho rõ ràng, không nên trốn tránh. Vì thế, Tiểu Hoành à, nếu một ngày nào đó em cảm thấy không thể yêu anh được nữa, em nhất định phải cho anh biết… Tất nhiên, nếu em có thể cho anh cơ hội sửa sai thì không có gì tuyệt hơn.
Thanh Hoành nắm lấy ngón tay anh:
– Em thấy hôm nay anh nói rất nhiều… Vâng, em hứa.
Hơi thở vừa nhanh vừa gấp của anh đã dần ổn định trở lại, dần biến thành nhịp thở dài, đều đều. Có lẽ anh đã rất mệt, nên chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Nhưng Thanh Hoành thì bắt đầu mất ngủ.
Gần sáng cô thấy anh trở mình, hình như anh không được yên giấc. Cô nhổm người dậy, ôm khẽ vai anh, áp sát vào người anh. Dù đang say trong giấc ngủ, anh vẫn hơi chau mày, có lẽ do cơn đau nơi vết thương hành hạ.
Cô nhớ lại lúc Tần Tấn chĩa súng vào anh, mỗi động tác của anh đều nhanh, mạnh và chuẩn xác khiến cô có cảm giác mình đã nhìn nhầm, không phải anh bị thương thật sự. Nhưng dù anh mạnh mẽ, kiên cường đến đâu, anh cùng chỉ là một con người bằng da bằng thịt như bao người khác. Nghĩ vậy nên cô cảm thấy anh trong mắt cô khác với những người khác. Cô bắt đầu học cách hiểu anh.
Thanh Hoành đặt ngón tay lên má anh, khẽ vuốt ve, làn da anh mới mềm mịn, êm ái làm sao.
Cô thấy mình thật nực cười, cứ thế ngắm nghía mãi không chán dung mạo của anh trong giấc ngủ. Cảm giác này không ngôn từ nào có thể diễn tả nổi.
Nhưng dường như số phận đã an bài, không cho họ có được dù chỉ một buổi sáng yên ổn.
Sáng sớm vào phòng đọc sách kiểm tra, không thấy ai, bà Trác Ninh nổi cơn thịnh nộ. Bà lao thẳng vào phòng ngủ trên tầng hai, gật đầu mỉm cười với Thanh Hoành lúc này đã áo quần chỉnh tề.
– Bác vào tính sổ với Tiêu Cửu Thiều, cháu chỉ cần đứng bên quan sát là được.
Thanh Hoành có khoảng ba giây rơi vào trạng thái hoàn toàn trống rỗng, chờ khi cô kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tấm chăn phủ trên người Cửu Thiều đã bị lật tung, mẹ anh kéo tay anh lôi xềnh xệch ra khỏi giường.
– Mẹ đã nói bao nhiêu lần con phải ngủ ở phòng đọc sách, nhường giường cho Tiểu Hoành, sao không chịu nghe lời hả? Người ta là khách, vết thương chưa lành hẳn, con ép người ta làm “việc” đó, có phải tinh trùng của con vọt lên não rồi không?
– Bác ơi, anh ấy không hề có ý đó.
Thanh Hoành sượng cả mặt, vội ra tay ngăn lại. Cô sợ nếu bà Trác Ninh cứ kéo tay anh như thế, vết thương của anh sẽ toác ra và chảy máu.
– Tiểu Hoành, cháu cứ tránh sang một bên.
Bà Trác Ninh cuộn tròn cuốn tạp chí, đập tới tấp vào gáy con trai.
– Đã nói cả trăm lần là không được làm chuyện ấy trước khi kết hôn! Con chỉ cốt bản thân được sung sướng mà không thèm nghĩ đến cảm nhận của phụ nữ à? Con cảm thấy con có xấu xa không hả?
Vết thương nhức buốt hành hạ Cửu Thiều suốt đêm, giờ lại bị mắng chửi thậm tệ, anh bực mình gắt lên:
– Sao mẹ không đi mà kiểm tra ngày đăng ký kết hôn của bố mẹ rồi đem so với ngày sinh của con. Mẹ không đủ tư cách nói những lời này.
Bà Trác Ninh nổi cơ tam bành:
– Mẹ nhặt con từ thùng rác đem về nuôi đấy, bây giờ mẹ thấy hối hận vì đã nhặt nhầm người, sao ngày đó mẹ không ôm Tiểu Hoành về nuôi nhỉ?
Thanh Hoành không thể không can mẹ con họ:
– Bác ơi, đêm qua anh ấy đã đau nhức suốt đêm, xin bác đừng giận nữa…
Bà Thanh Hoành nhướn mày:
– Cháu cứ bênh nó như thế, rồi tới khi cháu bụng mang dạ chửa trước ngày cưới, bao nhiêu lời đường mật lúc xưa sẽ tan thành mây khói, những hứa hẹn đẹp đẽ như là tổ chức đám cưới trên du thuyền gì gì sẽ bị huỷ bỏ, đến lúc ấy cháu sẽ hối hận cho xem.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!