Âm Mưu Em Chồng - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
322


Âm Mưu Em Chồng


Chương 18


Ngày hôm sau.

Trong phòng họp, các nhân viên của hai đội hầu hết đã tập trung dầy đủ. Trên chiếc bàn dài, giám đốc Trần ngồi chính giữa., Hạnh ngồi cạnh ngay ghế đầu tiên bên trái, tiếp đến là các nhân viên trong nhóm. Phía bên kia các nhân viên cũng đã đến đông đủ duy chỉ có vị trí của chiếc ghế đầu tiên vẫn còn trống. Giờ họp đã đến, vẫn chưa thấy bóng dáng Minh Anh đâu, gọi điện cũng không bắt máy, trong phòng họp bắt đầu nổi lên tiếng xì xào to nhỏ.

Trước tình hình đó, giám đốc Trần đành phải lên tiếng.

_ Mọi người trật tự. Chúng ta chờ thêm 15 phút nữa, nếu giám sát Trịnh vẫn không đến thì sẽ bắt đầu cuộc họp luôn.

10 phút lặng lẽ trôi qua, Minh Anh vẫn không xuất hiện. Những người trong nhóm của cô ta cũng bắt đầu sốt ruột, ai nấy đều lo lắng không ngừng, người thì liên tục gọi điện, người khác lại liên tục nhìn đồng hồ, ánh mắt không quên để ý cánh cửa phòng họp. Trái ngược với sự lo lắng của đội bạn, phía bên này, các thành viên trong nhóm của Hạnh có vẻ rất thanh thởi, có người còn nhàn rỗi đến nỗi lôi điện thoại ra chơi game. Dường như đối với họ lúc này cuộc thi đã được đánh sẵn kết quả- họ thắng. Họ không cần phải suy nghĩ gì cả, lúc này đây chính là lúc họ nên thư giãn nghỉ ngơi sau bao ngay làm việc vất vả.

Ai đó đầy hãnh diện nói nhỏ sang tai người bên cạnh.

_ Chị Khánh, chắc cái cô Minh Anh đó sợ thua nên không đến đó. Quả này chúng ta thắng chắc rồi.

_ Ừ, chị cũng không ngờ chúng ta lại thắng dễ dàng như vậy. Biết thắng dễ thế này thì cần gì chúng ta phải làm ngày, làm đêm cố gắng vắt óc để đưa mức giá xuống thấp nhất. Thật là phí sức quá đi mà.

_ Mà em thấy cô ta không đến cũng đúng thôi. Trong cái dáng người là biết cô ta thuộc hạng chân dài nhưng não ngắn rồi. Được mỗi cái ngực to, mông cong thôi chứ não nhỏ xíu không à. Hạng tép riu như cô ta làm sao mà thắng được sếp nhà mình.

Thời gian 15 phút gần hết, vẫn chưa thấy Minh Anh đâu. Mọi người càng bàn tán rôm rả hơn, đủ các loại nghi vấn được đơm đặt, thêu dệt ra.

Im lặng nãy giờ, cuối cùng Hạnh cũng lên tiếng.

__ Mọi người trật tự.

Mặc dù cô rất không thích Minh Anh nhưng vơi sự hiểu biết trước đây của cô về cô nàng thì Minh Anh thuộc tuýp người kiên định, có dã tâm một khi đã quyết tâm theo đuổi một việc gì đó thì rát khó từ bỏ, dù cho con đường đó có khó khăn ra sao, có vấp ngã bao nhiêu lần đi nữa thì cô ý cũng nhất định cũng sẽ gắng gượng mà tiến lên phía trước. Cũng vì tính cách kiên cường, ý chí kiên định này mà trước đây cũng có một khoảng thời gian cô vô cùng ngưỡng mộ Minh Anh, ngưỡng mộ những hào quang mà cô ta đạt được. Chỉ là thủ đoạn của cô ta lại quá hèn hạ và đê tiện, ngay bản thân cô khi biết được những thủ đoạn hạ lưu của ả, cô còn cảm thấy kinh tởm, buồn nôn vô cùng.

Lúc này đây, tự nhiên trong lòng cô lại dâng lên một dự cảm không lành. Cô sợ hãi nghĩ đến việc Minh Anh đã gặp phải chuyện gì đó không hay. Dù là đối thủ cạnh tranh nhưng cô cũng không mong cô ta gặp chuyện, cô thầm khấn trời phật, cầu mong ông trời phù hộ, phù hộ cho Minh Anh bình an, vô sự, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện gì không hay.

15 phút lặng lẽ trôi qua. Giám đốc Trần liếc nhìn đồng hồ, dõng dạc nói:

_ Cũng muộn rồi, có lẽ giám sát Trịnh có việc bận không đến được. Chúng ta cứ tiến hành họp trước rồi thông báo kết quả sau.

_ Mặc dù giám sát Trịnh chưa đến nhưng chắc các cậu cũng có trong tay bản tổng hợp kế hoạch chi tiết rồi chứ.

_ Dạ.

_ Được rồi, vậy hai bên lần lượt cử người đại diện nhóm lên trình bày. Kết quả sẽ dựa vào mức độ khả thi khi triển khai và giá thành khi tiến hành. Đội nào làm tốt nhất sẽ chiến thắng.

_ Rõ.

_ Vậy đội nào sẽ thuyết trình trước đây.

_ Đội chúng tôi sẽ thuyết trình trước.

_ Được. Để nhóm của Minh Anh thuyết trình trước đi. Nhỡ đâu cô ý có đến cũng kịp xem bản triển khai của chúng tôi.

_ Được rồi. Lên đi.

Đại diện của hai nhóm cứ thế lần lượt lên thuyết trình ý tưởng triển khai đợt quảng cáo của nhóm mình. Mỗi bên đều có những ý tưởng hay và độc đáo khác nhau, tuy nhiên so với bài thuyết trình của nhóm bạn thì nhóm Hạnh có ưu thế hơn khi tận dụng mạng xã hội như face, zalo…. Để quảng cáo do lượng người tham gia mạng xã hội ngày càng nhiều, việc quảng cáo trên mạng xã hội cũng không tốn kém như quảng cáo trên truyền hình, cộng thêm đó là mặt hàng mà công ty họ bán là mặt hàng tầm chung, lượng tiền chi ra quảng cáo không nhiều, mạng lưới quảng cáo trên mạng xã hội của công ty Hạnh lại rất tốt, cho nên việc tận dụng được điều này sẽ tiết kiệm chi phí rất nhiều, cơ hội giành được hợp đồng chắc chắn sẽ lớn.

_ Các vị, bài thuyết trình của hai nhóm chắc mọi người đã nghe rõ rồi. Sau đây là thời gian bỏ phiếu lựa chọn phương án.. Chúng ta lựa chọn trên nguyên tắc công bằng, dân chủ, đề nghị mọi người đánh giá thật khách quan, không để tính cảm cá nhân xen vào.

_ Bây giờ chúng ta sẽ lấy biểu quyết. Ai đồng ý thì giơ tay, không đồng ý thì ngồi im.

_ TRước tiên, với phương án của nhóm 1- Minh Anh.

1,2……7phiếu.

_ Tiếp theo là nhóm 2- Hạnh

1,2,…..6. Giám đốc Trần dừng lại.

Giọng nói hơi lớn: 9 phiếu.

_ Kết quả đã có. Tôi tuyên bố, nhóm 2….

Giám đốc Trần chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa phòng họp đột ngột mở ra. Minh Anh tự tin bước vào, cô cúi đầu xin lỗi mọi người một lượt rồi đưa mắt nhìn Hạnh. Cô ta hiên ngang, sải từng bước dài đầy tự tin về chiếc ghế trống duy nhất trong phòng.

_ Giám đốc, xin lỗi tôi đến muộn. Lúc nãy xe tôi bị hỏng, điện thoại lại hết pin không gọi cho mọi người được.

_ KHông sao, cô đến đúng lúc lắm. Tôi đang định thông báo kết quả.

_ Giám đốc, trước khi thông báo xin cho tôi nói đôi lời được không.

_ Được. Giám đốc Trần vui vẻ đáp lại.

Nhận được sự đồng ý của cấp trên, Minh Anh đứng đậy đi về phía máy tính cắm chiếc USB trên tay vào. Trên màn hình lúc này hiện lên một bản quảng cáo, mọi người trong phòng liền đưu mắt nhìn nhau, không gian vốn yên tĩnh lại trở nên ồn ào.

Hạnh ngồi đó, mung lung không hiểu Minh Anh muốn làm gì, cô nhìn chằm chằm vào bản quảng cáo. Bản quảng cáo này, chẳng lẽ………

Mặc kệ mọi người bàn tán, Minh Anh vẫn không giải thích một lời, cô ta chuyên tâm chuẩn bị cho bài thuyết trình của mình. Mãi đến khi mọi thứ hoàn tát cô mới ngẩng đầu lên, đứng dậy tự tin đi về phía máy chiếu trình bày.

_Rất xin lỗi mọi người. Bản báo cáo mọi người vừa nghe chỉ là bản nháp của nhóm chúng tôi đề ra, và đây mới là bản hoàn chỉnh.

Cả căn phòng ai nấy đều ngạc nhiên nhìn cô, ngay cả những người trong nhóm cô ta cũng ngạc nhiên không kém. Chuyện gì đang xảy ra vậy. Những lời sếp nói là sao, bản nháp, bản chính gì ở đây?

Trog phòng ai ai cũng chằm chú nhìn ả như chờ đợi câu trả lời.

_ – Chuyện là vậy, bản báo cáo ban đầu mọi người nghe là bản thảo nháp của nhóm chúng tôi, còn bản đang trình chiếu này mới là bản hoàn thiện. Hôm trước do có việc gấp nên tôi đã sơ ý đưa nhầm bản này cho anh Huy đi photo để triển khai cho nhân viên. Ban đầu tôi cũng không biết đầu, mãi đến khi nghe anh Huy trình bày tôi mới thấy sai sai, vì vậy đã quay lại phòng làm việc tìm mới biết mình bị nhầm. Mọi người không phiền nếu tôi trình bày lại bản báo cáo chứ, sẽ không mất nhiều thời gian, tôi sẽ cố gắng nói ngắn gọn nhất. Mong mọi người có thể cho chúng tôi cơ hội cạnh tranh công bằng đừng vì chút nhầm lẫn mà bỏ rơi công sức của các nhân viên khác.

_ Được rồi. Nếu đã là nhầm lần thì cô cứ trình bày đi.

Hạnh lúc này không thể ngồi im nhìn cô ta nói nhăng nói cuội nữa, cái gì mà nhầm lẫn cơ chứ, từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ cô chưa bao giờ nghe được cái việc nhầm lẫn nào nực cười như vậy cả, giữa bản thảo và bản hoàn thiện cũng có thể nhầm lẫn được, chẳng lẽ những nhân viên lâu năm lại có thể không phân biệt đâu là bản nháp, đâu là bản chính ư. Có lẽ đây là chuyện cười hay nhất cô nghe được trong năm. Bản thảo cô ta cầm trên tay rõ ràng là bản thảo mới hoàn toàn, các nhân viên trong nhóm cô ta hoàn toàn không biết có sự xuát hiện của nó.

_ Cô chắc là mình nhầm chứ. Sao tôi cảm thấy các nhân viên của nhóm cô đều có vẻ không biết điều gì về việc này thế. Hơn nữa tôi cảm thấy ý tưởng của cô vừa hay lại trùng với ý tưởng nhóm tôi vậy.

_ A, ý cô là tôi sao chép ý tưởng của cô chứ gì. Trưởng phòng, cô là người nhiều năm trong nghề chắc biết để tính toán ra số liệu rõ ràng như vậy cần ít nhất một ngày mới có thể hoàn thành. Trong khi bản báo cáo của cô mới tình bày cách đây khoảng 1 tiếng, cho dù tôi là thần thánh cũng không thể làm kịp. Tôi nghĩ cô phải hiểu điều đó hơn tôi chứ. Còn việc tại sao các nhân viên khác không biết là do tôi có thói quen tổng hợp lại tất cả rồi mới đưa cho nhân viên triển khai. Cũng vì lý do này nên các nhân viên khác không hề biết tôi đưa nhầm bản báo cáo.

Hạnh muốn nói gì đo rồi lại thôi. Nói gì được khi những lời cô ta nói hoàn toàn không sai. Đúng là không thể hoàn thành bản báo cáo chi tiết, rõ ràng như vậy trong 1 giờ đồng hồ đựơc. Nhưng trong đầu cô vẫn cảm thấy có điều gì đó mơ hồ không đúng lắm, còn không đúng ở đâu thì cô cũng không thể giải thích đựơc.

Và cứ thế, dưới sự chấp thuận của mọi người Minh Anh bình tĩnh trình bày, tưng chút, từng chút một, tỉ mỉ chi tiết vô cùng, phương hướng kế hoạch đề ra hoàn hảo, tỉ mỉ, mức chi phí bỏ ra giảm hơn rất nhiều so với bản kế hoạch ban đầu.

Kết thúc phần trình bày là màn vỗ tay vô cùng nhiệt tình của mọi người.

_ Mọi người chắc đã nghe rõ hết rồi chứ, bây giờ chúng ta sẽ tiến hành biểu quyết lại.

Phương án 1- Minh Anh: 10 phiếu.

Phương án 2- Hạnh: 6 phiếu

Ván cờ đã định sẵn chiến thắng đột nhiên lật ngược lại, Hạnh từ người thắng cuộc đột nhiên lại biến thành kẻ thất bại, mất tất cả mọi thứ chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Cô đau đớn, thẫn thờ nhìn bản báo cáo trên tay. Cố hít một hơi thật sâu, cố tỏ ra là mình ổn, cô đứng dậy bình thản nói: Cô thắng rồi”.

Nước cờ này của minh anh quả thật là hiểm vô cùng. Ngay từ đầu cô ta đã đến công ty nhưng lại cố ý không vào tham dự cuộc họp. Bởi cô ta đã dự trì sẵn cho bản thân cả hai phương án, dù tiến, dù lùi, cô ta vẫn có thể an toàn mà rút lui, hoàn toàn không hề ảnh hưởng gì đến danh dự của mình. Tất cả chỉ gói gọi trong một từ “nhầm” để giải quyết tất cả. Cao tay, quả là cao tay.

Đôi chân nặng nề bước từng bước khó nhọc trở về phòng, bóng dáng cô liêu xiêu đổ dài trên nền nhà trắng bóng. Vừa vào đến cửa phòng, cô liền nhanh tay đóng chặt cửa lại, gục đầu xuống gối khóc nức nở. Tại sao chứ tại sao ông trời lại tàn nhẫn với cô đến vậy. Tại soa ông lại đẩy cô lên đỉnh cao của chiến thắng rồi lại thẳng tay đẩy mạnh một phát khiến cô rơi xuống tận cùng của sự tuyệt vọng. Cô không phủ nhận, ngay từ khi tham gia thách đấu cô cũng đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất, nhưng cô không ngờ khi biết được kết quả trái tim cô lại đau đớn đến như vậy.

Suốt buổi sáng hôm đấy Hạnh cứ ngồi thẫn thờ trong phòng làm việc, không gặp và nói chuyện với bất kì ai, ngay cả Vũ cô cũng không gặp. Mặc kệ anh gõ cửa liên tục bên ngoài, cô chỉ nhắn cho anh vỏn vẹn một tin “ Em ổn. Em cần yên tĩnh” rồi nhanh chóng tắt máy.

Lặng lẽ quan sát khắp căn phòng một lượt, cố nuốt nước mắt vào trong, Hạnh mở máy tính, gõ mục “ Đơn xin việc”, tải xuổng rồi in ra. Mặc dù cô đã tự dặn lòng không khóc mà không hiểu sao nước mắt vẫn chảy ra không ngừng, hai mắt cô nhòe đi, một vài giọt nước mắt nóng hổi không cầm trượt dài xuống dưới, thấm đẫm vào tờ đơn xin nghỉ việc.

Hạnh đưa tay quệt nước mắt, vừa lau vừa cố gắng kiềm chế cảm giác run rẩy từ đôi tay, phải cố gắng lắm cô mới có thể hoàn thiện xong tờ đơn xin nghỉ.

**********

Cánh cửa phòng im lìm cả một buổi sáng cuối cùng cũng được mở ra. Hạnh thản nhiên bước ra ngoài như chưa từng có việc gì xảy ra. Một vài nhân viên thấy cô bước ra liền vội vàng đi tới hỏi thăm.

Huyền: Chị Hạnh chị không sao chứ.

_ Trưởng phòng, chị ổn không….

Hạnh lịch sử, mỉm cười lại đáp:

_Tôi ổn, cảm ơn mọi người đã quan tâm.

_ Chị không sao thật chứ, sao em thấy chị bình thản quá vậy, chị không nghĩ đến việc tử tự đó chứ.

_ Cái con bé này. Hạnh cốc nhẹ vào đầu Huyền trách yêu.

_ em đó, xem nhiều tiểu thuyết, phim ảnh quá rồi, bớt bớt lại đi. Không làm ở đây thì chị đi xin việc chỗ khác. Với kinh nghiệm của chị thiếu gì chỗ làm. Chị không có bi quan đến mức vậy đâu. Làm ở đây cũng mấy năm rồi, cũng nên thử đổi sang môi trường làm việc khác xem sao. Biết đâu đây lại là cơ hội tốt cho chị phát triển thì sao.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Hạnh cầm lá đơn trên tay tiến thẳng đến phòng làm việc của giám đốc.

Cốc…..Cốc

_ Mời vào.

_Giám đốc.

_ Hạnh à, ngồi đi em.

_ Dạ thôi, em lên để nộp đơn xin thôi việc rồi em về phòng luôn. EM còn nhiều việc lắm.

_ em thật sự muốn nghỉ sao. Em không suy nghĩ lại sao, chỉ cần em không nộp đơn cho dù là ai cũng không có quyền đuổi em. Em biết điều đó mà đúng không.

_ Em biết. Nhưng em đã thua thì em phải tuân thủ lời hứa. Em không muốn cố gắng ở lại trong sự coi thường của những nhân viên khác. Em muốn ra đi trong sự kiêu hãnh, cao ngạo chứ không phải sống như một con rùa rụt cổ.

Giám đốc Trần nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ tiếc nuối.

_Em đã nói vậy thì anh tôn trọng quyết định của em. Chúc em thành công trên con đường em chọn.

_ Sếp, 6h em mở tiệc chia tay, sếp đi em với mọi người nhé.

_ Được,tất nhiên là phải đi rồi.

Tại phòng làm việc, Hạnh vỗ vỗ tay lên mặt bàn,nói to:

_Mọi người chú ý, 6h tối nay đến quán Wait ăn cơm. Tiền ăn tôi trả.

Lời nói vừa dứt, trong phòng đồng loạt vang lên tiếng vỗ tay của mọi người.

_ Hoan hô, sếp muôn năm.

_ Được rồi,được rồi. Hạnh giơ tay lên vẫy vẫy xuống, ý bảo mọi người trật tự.

_ Mọi người tập trung làm việc đi. Làm sớm xong sớm, đi ăn sớm.

Tối hôm đó đối với Hạnh có lẽ là buổi tối đáng nhớ nhất trong suốt quãng thời gian làm việc với mọi người. Hôm đó, tất cả bỏ qua mọi khoảng cách giữa nhân viên và sếp, ai nấy đều thoải mái cởi mở, chia sẽ cho nhau những câu chuyện, những điều mà có lẽ cả đời họ cũng chưa bao nghĩ đến sẽ nói cho người thứ hai biết. Nhìn mọi người vui vẻ, hạnh phúc bên nhau như một gia đình thật sự, sống mũi cô cay cay, một giọt nước mắt mặn chát lặng lẽ rơi xuống. Cô hiểu cuộc vui nào cũng có lúc tàn và cuộc vui nơi đây cũng đã đến lúc chấm dứt rồi. Cô đã thua và cô chọn cách bỏ lại tất cả ra đi làm lại từ đầu. Cuộc sống là những trải nghiệm, cô tin chỉ cần cô hướng về phía ánh nắng, bóng đêm ngày hôm nay nhất định sẽ bị bỏ lại phía sau. Cô tin nhất định cô sẽ thành công, hạnh phúc bên một gia đình khác, một gia đình thực sự phù hợp với bản thân cô.

Lời tác giả: đoạn này chém tương đối nhìêu, có gì không phải mong chị em công sở bỏ qua. Chúng ta đọc truyện chủ yếu để giải trí, vui là chính phải không nào. Mong chị em đừng quá khắt khe. Chị em cảm thấy điêuf gì kp có thể nhẹ nhàng góp ý phía dưới cmt ạ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN