Âm Mưu Em Chồng - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
210


Âm Mưu Em Chồng


Chương 36


Hai người cứ tranh qua, cãi lại mà không hề hay biết phía sau gốc cây cổ thụ ngay đó đang có một người lặng lẽ đứng nghe, à không nói đúng hơn là người đó đã hoàn toàn chết lặng bởi những gì mà mình nghe được. Nội run run, cả người như bị rút hết sức, dựa vào gốc đa cổ thụ, cố gắng dùng chút sức lực còn sót lại, nội đứng dậy, cầm lấy cành cây nhỏ trên mặt đường chống đỡ bước ra.

_ Anh đi được rồi chứ.

_ Em cứ ngoan thế có phải tốt hơn không.

_Vy, cháu….. Nội uất nghẹn không nói lên lời. Từng lời nói của Vy và Thành cứ văng vẳng trong tai bà “ Dù sao đứa bé cũng là con anh, nếu không có anh thì em đã bị đi tù vì tội cố ý giết người rồi đó, cái bà già ngu ngốc đó, cháu mình không thương lại đi thương người ngoài…..”

_ Nội. Vy hoàn toàn sửng sốt trước sự xuất hiện bất thình lình của bà.

_ Nội, sao nội lại ở đây. Vy đi tới, muốn đỡ nội nhưng bị nội phũ phàng dứt khoát hất tay ra.

Nội chỉ vào mặt cô tức giận nói: “ Sao cô dám lừa tôi như thế hả. Trời ơi là trời. Hôm nay nếu không phải tôi vô tình nghe đựơc sự thật, cô còn muốn dắt mũi bà lão này đến bao giờ. Vy ơi là Vy, bà thương cháu như vậy, sao cháu lại nhẫn tâm lừa dối bà”

Sáng sớm thời tiết thay đổi, gió thu thổi qua mang theo hơi lạnh. Vì là người già nên mỗi khi trái nắng trở trời, cả người nội đều cảm thấy đau nhức, trằn trọc không ngủ được. Chính vì vậy, mới 4h sáng nội đã rời giường xuống đường đi dạo. Có lẽ, ông trời sắp đặt để bà dậy sớm để bà có thể tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy sự thật phũ phàng. Phải chăng đây là sự trừng phạt của ông trời đối với bà, sự trừng phạt đối với người bà mù quáng yêu thương đứa chắt nội chẳng phải của mình?

_ Anh nữa, tại sao hai người lại độc ác như vậy.

Thành thấy tình hình có vẻ không ổn, nếu hắn cứ tiếp tục ở đây e rằng có ai trong nhà tìm đến hắn khó lòng mà trốn thoát. Nghĩ vậy, hắn không thèm đáp, lách qua người nội bỏ chạy một mạch.

Đường xá buổi sớm khá vắng, trên đường lớn thỉnh thoảng một vài người tập thể dục đi qua. Trong ngõ nhỏ, Vy đứng lặng thinh đối diện với nội, cả không gian yên tĩnh như ngưng đọng lại. Mãi một lúc sau, Vy mới khẽ khàng lên tiếng” Nội, con xin lỗi”

_ Vy, tại sao con lại lừa nội cơ chứ. Nội yêu thương, chăm sóc con như con cháu trong nhà, con làm như vậy không cảm thấy có lỗi với nội, không thấy lương tâm cắn dứt hay sao.

_ NỘi, con cùng đường rồi mới phải làm vậy thôi. Nội tha thứ cho con một lần này đựơc không.

_Cùng đường nên con mới làm kẻ thứ ba chen chân phá hoại hạnh phúc gia đình của bạn thân con sao, cùng đường nên con bất chấp tất cả lừa dối một bà lão sắp chết như ta sao. Cùng đường nên con mới làm cái trò hèn hạ, bất lương hại chết con của Hạnh hay sao. Tại sao chứ Vy, tại sao con lại trở lên độc ác như vậy. Vy của bà đâu rồi, đứa cháu gái ngây thơ, thánh thiện, ngoan ngoãn, lễ phép, lúc nào cũng vui vẻ, năng động, tràn đầy sức sống đi đâu rồi. Con nói cho bà biết đi, con nói đi.

VY ngã khụy, quỳ xuống ôm lấy chân nội, khóc nức nên.

_ NỘi, con xin lỗi con biết là con có lỗi với nội nhiều lắm. Nội tha thứ cho con nha nội.

Hai mắt nội đỏ hoe, những nếp nhăn trên mặt xô lại, gương mặt bà mếu máo đến tội, cả người mềm nhũn đứng không vững.

_ KHông, người con cần xin lỗi không phải là nội. Người con cần cầu xin tha thứ chính là đứa trẻ bị con hại chết, là Hạnh và Vũ.

_ Nội, con xin lỗi. Xin nội đừng nói chuyện này cho Vũ biết. Vũ mà biết cậu ấy sẽ giết chết con mất. Hôm đó nội cũng thấy mà, chỉ nghe thôi chưa biết thực hư thế nào cậu ấy đã vậy rồi, bây giờ mà để cậu ý biết chắc chắn cậu ý sẽ không để con sống yên mất. Con xin nội, con cầu xin nội mà. Con biết con sai rồi, con xin nội mà. Vy vừa nói vừa cúi xuống dập đầu xuống đất. Trán cô bắt đầu đỏ ửng lên, nhìn VY bụng chửa vượt mặt quỳ sụp xuống cầu xin trong lòng nội lại cảm thấy thương thương, dù gì cũng chăm sóc và ở cạnh cô bao lâu, dành biết bao tình cảm vào đứa bé này, dù không phải là con cháu ruột trong nhà nhưng bà vẫn thương, chỉ tiếc….Nội thở dài, ngẩng mặt nhìn lên trời, bầu trời trong xanh cao vời vời, từng áng mây trắng trôi bồng bềnh, tiếng chim sáo đâu đó hót líu lo vọng tới.

Một giọt nước mắt lăn dài trên má, Nội nghẹn ngào.

_ Được rồi, con dứng dậy đi. Hãy đi thật xa, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người nữa.

_ NỘi, con cảm ơn nội.

Vy nói xong, vội vàng đứng dậy đi nhanh về phía nhà, ả thầm nghĩ bây giờ ả trắng tay rồi, cho dù có đi cũng phải tranh thủ cầm theo một số vật có giá trị để duy trì cuộc sống sau này. Nghĩ là làm, VY lên phòng không thèm thu dọn quần áo, ả gập latop bỏ vào túi, thu dọn đồ trang sức mà nội mua cho gom hết lại, lúc đi ngang qua phòng khách hình thấy chiếc chóe cổ từ thời vua Càn Long ( đời nhà Thanh), ả tiện tay thó luôn, bỏ vào giương hành lý. Vừa lúc đó nội đi vào, nhìn thấy vậy liền hét lên” Cháu làm gì vậy, mau bỏ xuống ngay”

_ Cháu….

Nội đi lại phía vali, ngồi xổm xuống, từ từ mở khóa kéo ra rồi nhẹ nhàng, thận trọng từng chút một ôm lấy chiếc chóe.

_ Sao cháu có thể làm như thế được. Cháu có còn là con người nữa không. Bà đã làm gì cõ lỗi với cháu mà cháu đối xử với bà thế, chuyện đã qua bà có thể bỏ qua. Nhưng sao ngay cả đến chiếc chóe này, kỉ vật duy nhất của ông nội thằng Vũ để lại cho bà cháu cũng muốn lấy. Cháu thừa biết bà yêu chiếc chóe này còn hơn yêu cả sinh mạng của mình còn gì. Cháu muốn bà chết đi cháu mới vừa lòng phải không.

_ Bà, cháu không có…

Trong phòng, vợ chồng ông Đức nghe được tiếng ồn ào cũng lồm cồm bò dậy. Phía trên tầng Dũng vẫn ngủ say không biết chuyện gì.

_ Có chuyện gì mà ồn ào thế nhỉ.

_Không biết, để em ra xem.

_ Đợi anh nữa, anh cũng ra. Ông Đức với chiếc áo cộc trên giường mặc vào rồi cùng vợ mở cửa đi ra

Tiếng cạch cửa khiến Vy giật mình, cô ta quay lại thấy vợ chồng ông Đức đi ra thì hoảng sợ, không kịp suy nghĩ nhiều ả cúi người kéo mạnh chiếc vali về phía mình rồi vội vàng đi về phía cửa. Cú giật bất ngờ khiến nội giật mình, lại cộng thêm phần dưới cả chiếc vali đột ngột đập vào chân khiến nội đau điếng, theo phản sợ nội hoảng hốt buông chiếc chóe trên tay ra.

Choang.

Trên sàn nhà, chiếc chóe vỡ tan tành, từng mảnh vỡ ngổn ngang dưới đất. Cả nhà bốn người sững sờ, bất giác không biết phản ứng sao cho phải.

Người đầu tien kịp thời phản ứng là Vy, ả ấp úng,” Cháu không biết, cháu không làm rồi vội vàng xách đồ bỏ chạy”.

Ả biết nếu ả còn không chạy thì chắc chắn sẽ bị bắt lại. Chiếc chóe đó đáng giá bao nhiêu cơ chứ, nó là đồ cổ đó, đồ cổ đó, cô ta có làm cả đời cũng không đủ tiền đền. Nhưng Vy không hề biết rằng, đối với nội chiếc bình đó là vô giá, không phải nó có giá trị về mặt tiền bạc mà nó có giá trị rất lớn về mặt tinh thần, nó là kỉ niệm duy nhất mà người chồng quá cố đã để lại cho bà.

Khoảnh khắc chiếc bình rơi xuống, từng mảnh vỡ rải rác trên mặt đất, trái tim nội cũng theo đó vỡ tan tành.

Cơn đau đơn từ ngực quặn lại,cơ thể dường như mất hết sức lực, nội đau đớn ngã khụyu xuống đất, cả người nằm vật ra sàn, tay chân run rẩy.

_ Mẹ..

Vợ chồng ông Đức vội vàng chạy tới.

_ Mẹ, mẹ có sao không.

Đôi môi nội mấp máy nhưng chẳng nói lên lời, ông Đức lớn giọng nói.

_ Mau, mau lên tầng gọi thằng Dũng dậy.

Bà Lệ nghe chồng nói lật đật chạy lên, bà dùng hết sức bình sinh, chạy vọt lên tầng hai. Bà vừa đập cửa vừa gọi to.

_ DŨng, dậy mau…..Dũng ơi,,…dậy mau…không xong rồi….dậy mau

Dũng oằn người, chùm chăn kín đầu, lười biếng đáp” MẸ, cho con ngủ một tí”

_ Dậy mau,,…bà nội…bà nội….

Nghe thấy chữ “nội” Dũng tỉnh cả người, anh vội vàng bật dậy phi thẳng ra cửa mà chẳng thèm mặc quần áo, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần lót nhỏ màu đen.

_ Mẹ nội làm sao.

– _ Không có thời gian đâu, con mau thay quần áo xuống đưa nội đi bệnh viện. Mẹ xuống nhà xếp ít đồ. Nhanh lên.

Dũng nghe mẹ nói cũng không hỏi nhiều vội vàng vào mặc quần áo, anh chọn đại một bộ rồi mặc vào. Chưa đầy 3 phút Dũng đã xuống dưới nhà., thấy nội nằm yếu ớt, gục trong lòng bố, dưới đất là những mảnh vỡ sắc nhọn do chiếc chóe để lại, Dũng nhíu mày không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng anh biết chắc một điều việc nội đổ bệnh có liên quan đến chiếc chóe cổ kia.

_ Mau, mau ra đỡ bà giúp bố.

Dũng nhanh chóng đi tới, phụ bố mẹ dìu bà lên xe.

_ Nội, nội phải cố lên. Xe sắp đến nơi rồi.

Dũng tăng tốc lao vút xe về hướng bệnh viện 198. Vừa xuống xe, Dũng ôm bà chạy một mạch vào trong, vừa vào đến cửa anh đã hô to “ Bác sĩ, bác sĩ”

Y tá trực ban thấy bệnh nhân vội vàng đi lại, cô hướng dẫn anh đặt bà xuống giường bệnh. Bên ngoài vợ chồng ông Đức theo y tá làm thủ tục nhập viện cho nội.

Bác sĩ nhanh chóng tới đẩy nội vào phòng cấp cứu. Sau khi khám xét tổng quát xong, bác sĩ cho nội uống một viên thuốc gì đó màu trắng trắng nhằm hạ huyết áp rồi đẩy nội vào phòng bệnh.

_ Bác sĩ, mẹ/bà tôi sao rồi.

_ Huyết áp của bệnh nhân tăng cao. Chúng tôi đã cho bệnh nhân uống thuốc để hạ xuống, tuy nhiên do bà cụ đã già, sức khỏe cũng yếu nên e rằng sẽ để lại biến chứng về sau.

_ Bác sĩ,ý bác sĩ là sao.

_ Huyết áp của bà cụ tăng cao, khiến mạch máu não không chịu nổi áp lực cao mà bị vỡ gây xuất huyết não làm tê liệt nửa người hoặc toàn thân. Tuy nhiên cũng có một số trường hợp đặc biệt sau khi tập vật lí trị liệu xong vẫn có thể đi lại bình thường,. Điều quan trọng nhất hiện tại là người nhà lên tránh cho bệnh nhân xúc động hoặc kích động quá độ, tôi e nếu như để bệnh nhân bị một lần nữa sợ rằng bà cụ sẽ không chịu nổi.

_ Tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ.

Sau khi bác sĩ và y tá đi mất, Vợ chồng ông Đức với Dũng liền vội vàng vào thăm, nội sau khi uống thuốc cũng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Nội nằm đó, dáng người gầy gò trông đáng thương đến tội. Hốc mắt Dũng đỏ ửng lên, không dám nán lại thêm chút nào nữa Dũng xoay người đi vội ra ngoài.

Bên trong phòng, vợ chồng ông Đức vẫn lặng lẽ đứng một góc ngắm nhìn nội. Mãi một lúc sau y tá vào kiểm tra kêu vợ chồng ông ra ngoài, hai người mới lững thững bước ra.

_ em gọi cho vợ chồng thằng Vũ đi.

_ Vâng.

Lúc bà Lệ gọi cho Vũ cũng là gần trưa, nhận được điện thoại anh lập tức gọi thông báo cho Hạnh, xin sếp nghỉ rồi vội vàng phi xe về nhà đón vợ vào viện thăm bà.

Tại bệnh viện.

_ Bố, mẹ rốt cuộc là có chuyện gì vậy.

Bà Lệ cũng không giấu diếm gì anh thành thật kể lại đầu đuôi mọi chuyện. DŨng nghe xong tức giận, đấm mạnh một phát vào tường. Anh hùng hùng hổ hổ, giận dữ xoay người bỏ đi.

_ Dũng, con đi đâu vậy.

_ Dũng,,…..

Cậu không trả lời, đi một mạch ra nhà xe. Lên xe, Dũng rút điện thoại ra gọi cho “ Sói xám”

_ Alo.

_ Giúp tao bắt một người. Tiền nong không thành vấn đề,.

_ Ok. Gửi ảnh qua. Một chứ 10 người cũng được, chỉ cần có tiền việc gì cũng Ok hết.

_ Bớt nói nhảm đi. Mau tìm con khốn này về cho tao, cho phép đánh nhưng không được để nó chết. Để đó tao xử lý.

_ Mày yên tâm. Trước nay bọn tao chỉ nhận tiền làm việc. Tuyệt đối không đi quá phận.

_ Tốt.

DŨng cúp máy, chuyển cuộc gọi sang gọi cho Vy, không ai bắt máy. Khốn khiếp, Dũng không kiềm được mà chửi thề.

Tại một căn phòng nhỏ ở gần Đại Học Bách Khoa. Vy nằm dài trên giường nghịch điện thoại.Màn hình điện thoại hiện thị cuộc gọi của Dũng. Vy cười thầm, mày nghĩ tao còn sợ mày sao. Tầm giờ với chị em chỉ là cái đinh thôi nhé. Chị đi là đi luôn, bây giờ nội cũng biết chuỵên rồi, chị đây chẳng sợ em nữa đâu.

Vy cười sảng khoái, thầm chửi rủa Dũng trong lòng. Nằm một lúc, đói bụng Vy ngồi dậy lấy hộp xôi vừa mua được ngoài đường ăn tạm. Ăn xong, Vy nằm vật ra giường, có lẽ do đang mang thai với cả sáng nay phải dậy sớm nên chỉ vài phút sau Vy đã đi vào giấc ngủ say. Nằm ngủ đến gần 6h tối, ả bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Nhìn thấy tên Thành, VY bực tức tắt máy, tắt hai cuộc mà anh ta vẫn kiên trì gọi, linh tính mách bảo có gì đó chẳng lành, Vy ấn nghe.

_ Anh gọi tôi có việc gì. Anh làm khổ tôi, khổ con như vậy chưa đủ sao. Vy gào lên.

_ Cô đang ở đâu. Mau trốn kĩ đi. Bọn người của thằng Lương bang Sói xám đang tìm cô đấy.

_ Anh nói cái gì. Tôi đâu có quen ai tên Lương.

__ Tôi cũng không biết rõ cụ thể ra sao, chỉ nghe mấy thằng đệ của nó bảo có người thuê chúng đi bắt cô. Nể tình cô đang mang thai con của tôi nên tôi mới gọi điện báo cho cô biết. CÔ mau trốn cho kĩ vào.

_Bắt tôi….Bắt..tôi..ư.

_ Đúng rồi, không bắt cô thì bắt tôi chắc. Thế nhá tôi đi đánh bài tiếp đây.

Kết thúc cuộc điện thoại VY vẫn chưa hết bàng hoàng, cô biết những điều Thành nói là thật, hắn tuy không tài giỏi gì nhưng đựơc cái chơi bời, quan hệ rộng, thông tin lúc nào cũng chuẩn xác, nhanh hơn người khác. Vy cuống cuồng vơ vội đống quần áo vừa mới bày ra vào trong vali. Cô dùng điện thoại book một vé máy bay vào Đà Nẵng. Với tình hình hiện tại, chỉ có rời khỏi Hà Nội, Vy mới có thể đảm bảo sự an toàn cho bản thân.

Cô ta nhanh chóng chạy ra đầu ngõ, vẫy một chiếc taxi, vé bay của cô là 3h sáng, bây giờ đi lên Nội Bài làm thủ tục vẫn còn kịp. Một chiếc xe taxi nhanh chóng dừng lại. Vy ngồi lên nói “ Bác tài, cho cháu lên sân bay Nội bài”

Xe vun vút lao đi, ánh đèn đường sáng trưng. Những ngọn nhà cao tầng sáng đèn chiếu xuống mặt nước trông thật lung linh và huyền ảo. Vy dựa đầu vào cửa kính lặng lẽ ngắm khung cảnh bên ngoài.

Tại bệnh viện.

_ MÌnh với các con đi ăn đi. Để em ở đây trông mẹ cho.

_ Anh không muốn ăn, em với các con đi ăn trước đi.

_ Không ăn sao được. Anh không ăn đến lúc ốm ra đấy ai chăm mẹ đây.Mấy đứa đưa bố ra ngoài ăn đi, tí vào thay cho mẹ.

_ Mẹ để con trông bà cho. Hạnh nói.

_ Thôi không cần. Mấy bố con cứ đi đi. Mẹ ở đây được rồi.

_ Mẹ đi ăn đi. Con muốn ngồi đây đợi nội tỉnh dậy. Dũng kéo ghế ngồi xuống nắm lấy tay nội.

_ Thôi, được rồi. Mình cũng xuống ăn luôn cùng bố con tôi đi. Mje bệnh còn dài, không phải ngày một ngày hai là khỏi được, chúng ta phải chăm sóc tốt cho bản thân mới có thể chăm sóc tốt cho mẹ được.

_ Vâng.

Cửa phòng bệnh đóng lại, cả gian phòng rộng lớn yên tĩnh đến lạ, Dũng ngồi bên cạnh chăm chú ngắm nhìn gương mặt hiền từ, phúc hậu của nội. Cậu nắm tay nội thì thầm.

_ Nội à, nội nằm đây đã một ngày rồi. Nội mau tỉnh dậy đi, nội có biết mọi người lo lắng cho nội lắm không. Nội mau mở mắt ra nhìn con đi, con là Dũng đây, là đứa cháu trai mà nội yêu quý nhất đây. Nội đừng ngủ nữa mà, nội mau dậy mà đánh, mà mắng con đi, nội mà không tỉnh dậy con sẽ nhân cơ hội này mà đi chơi đêm, đi lên bar uống rượu hút thuốc đó. Nội mau tỉnh dậy trách phạt con như ngày thường đi. Nội à, con nhớ nội lắm.

Hốc mắt cậu đỏ hoe, giọt nước nóng hổi từ khóe mắt trào ra rơi xuống gương mặt đang ngủ tựa bình yên của nội. Mi mắt nội khẽ động, nội từ từ mở mắt ra. Nhìn thấy nội tỉnh lại, Dũng vui mừng ôm chầm lấy bà.

_ NỘi, cuối cùng nội cũng tỉnh rồi. Nội đợi con, để con đi gọi bác sĩ.

Dũng lao vụt ra ngoài chạy nhanh đến phòng trực của bác sĩ.

_ Bác sĩ, mau. Nội..tôi tỉnh rồi.

_ Đi thôi. Bác sĩ cầm bệnh án trên bàn đứng dậy đi đến phòng bệnh.

Sau khi khám tổng quát cho nội xong, bác sĩ kết luận nội bị liệt nửa người trên và một chân bên phải. Mọi người trong nhà ai nghe xong cũng thương nội, buồn ứa nước mắt.

Phía bên kia giường, nội có vẻ cũng tự cảm nhận được tình trạng hiện tại của mình, nội khóc, những giọt nước mắt đau đớn, xót xa,xen lẫn tủi hổ lăn dài trên gò má. Nội mếu máo nói:

_ Hạnh, nội xin nội. Là nội trách nhầm con……

Bố mẹ Vũ nghe không hiểu, liền hỏi lại, nội mệt mỏi, miệng chỉ thều thào được vài câu.

_ Đứa bé trong bụng cái Vy không phải con của thằng Vũ, Hạnh bà xin lỗi vì đã không tin con.

Vợ chồng ông Đức nghe xong có chút buồn, xót xa cho đứa cháu nhỏ bị mất oan uổng, cả hai ái ngại nhìn cô. Ông Đức xấu hổ xin lỗi Hạnh.

_Hạnh, bố mẹ xin lỗi.

_Bố,mẹ hai người đừng nói vậy mà. Chuyện qua rồi thì cho nó qua đi.

Mặc dù buồn vì mất cháu,, rồi lại biết đứa cháu trong bụng Vy không phải con Vũ nhưng trong lòng ông bà Đức lại cảm thấy có chút vui vui, thế là từ nay về sau vợ chồng thằng Vũ lại có thể an ổn mà sống bên nhau.

Bên cạnh, Vũ nghe xong tức lắm, hai tay nắm chặt, tưởng chừng như lúc này nếu Vy xuất hiện trước mặt, anh sẽ không ngần ngại mà cho cô vài bạt tai, thậm chí là vài cú đấm, đánh cho cô ta sảy thai mới thôi. Nếu không phải việc quan trọng nhất lúc này là chữa bệnh cho nội, anh chắc chắn sẽ xông ra tìm bằng đựơc con khốn đó về quỳ trước mặt Hạnh bắt ả xin lỗi cô cho hả giận.

Ngay lúc đó, tại ngã tư cao tốc – Bắc Thăng Long, xe taxi trở Vy đang đi thì bị một đám người mặc đồ đen không rõ từ đâu, phóng xe máy tới chặn ngay đầu chiếc taxi.

Bác tài bị chặn đầu, tức giận thò đầu ra chửi.

_ Mẹ chúng mày, muốn chết tìm chỗ khác mà chết. Biến ra cho ông kiếm sống.

Đám thanh niên xăm trổ trên xe không đáp, dựng xe bước xuống cúi người rút mã tấu, gậy gộc từ trong xe đi đến. Bác tài xế lúc này có vẻ sợ lắm rồi, mặt mày tái mét, tay chân run cầm cập, miệng lưỡi líu lại, lắp bắp mãi mới được câu:

_Các cậu…các cậu..muốn làm gì.

_ Mở cửa.

Một tên áo đen cầm gậy đi đến chỉ thẳng mặt tài xế quát. Bác tài xế lúc này tái lắm rồi, cả người run rẩy đưa tay mở cửa, loay hoay mãi mới mở được cửa xe bước xuống. Một tên áo đen đứng gần đó nhanh tay túm cổ bác lôi ra một góc.

Bác tài sợ quá hoảng loạn, quỳ xuống cầu xin rối rít.

_ Tôi xin anh, xin anh tha cho tôi. Tôi chót dại, có mắt như mù mới đắc tội với các anh. Các anh rộng lòng tha cho tôi.

_ Muốn sống thì ngậm cái mõm của mày lại, bọn tao không tìm mày. Xong việc bọn tao khác thả mày đi.

_ Con kia ra đây. Tên mặc áo đen quát.

Vy ngồi trong xe sợ hãi, cả người co rúm lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN