Âm Mưu Em Chồng - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
353


Âm Mưu Em Chồng


Chương 7


Mặt trời dần xuống núi, anh đèn điện bắt đầu chiếu sáng khắp mọi ngóc ngách. Trong căn nhà nhỏ, tiếng nhạc du dương hòa cùng tiếng cười, tiếng nói tạo nên bầu không khí vô cùng sôi nổi, chỉ cần đi ngang cũng có thể đoán ra nơi đây đang có một buổi tiệc vô cùng náo nhiệt.

_. Chúc mừng, chúc mừng nhé. Thằng này trông khù khà khù khờ, thế mà lại lấy vợ và có con sớm nhất hội. Đúng là tẩm ngẩm tầm ngâm mà đá chết voi.

_ Mấy cái thằng này, đấy là do anh mày giỏi không thích thể hiện thôi. Chứ một khi anh xuất chiêu, làm gì có cô nào thoát được. Hội ế chúng mày làm sao mà hiểu đựơc cảm giác đêm về có người ôm, sáng ra có người dậy cùng là như nào, như nào đâu.

_ Mạnh miệng gớm, lúc trước trong hội độc thân sao tao không thấy mày nói câu này hở Thắng.

_ Thời thế thay đổi, con người cũng phải thay đổi chứ, cứ cổ lỗ sĩ mãi thì chỉ có nước ế như chúng mày thôi, có khi hai mươi mấy năm cuộc đời chả biết thế nào là hôn. Con chim cu muốn gáy mà chẳng được, muốn hót cũng chẳng xong.

Cả hội nghe xong bò lăn ra cười, ai nấy đều cười đến nổi muốn chảy cả nước mắt, có người phấn khích quá còn lấy tay đập đập lên vai Thắng.

_ Hay, thằng này thế mà đựơc. Đúng là làm chồng, làm bố người ta cái, ăn nói khác hẳn.

Ha…..ha……ha.

Mà sao hôm nay mấy đứa kia đến muộn vậy nhỉ, tí đến nhất định phải phạt mới được.

_ 7h rồi, sao bọn thằng Vũ chưa đến nhỉ, ông gọi cho chúng nó xem nào.

Sơn nghe vậy liền rút điện thoại ra gọi cho Vũ. Chuông điện thoại reo, Vũ cắm tai nghe vừa lái xe vừa nói.

_ Alo.

_ Ê, thằng kia, mày chết ở đâu thế, kêu 7h có mặt giờ 7h10 rồi vẫn chưa thấy mặt mũi mày là sao. Bị vợ hành quá không có sức đi gặp anh em à.

Anh lắc đầu ngao ngán, mắt vẫn tập trung nhìn về phía trước,thản nhiên nói.

– Mau ra mở cửa đi. 10p nữa tao tới nơi rồi.

_ờ, vậy tao cúp máy nhé.

Kết thúc điện thoại với Vũ, Sơn đang định gọi điện cho Hiếu và Mạnh thì chuông cửa đột nhiên reo lên

King….. Kong…..

_ Lượng, ra mở cửa xem ai.

Cửa vừa mở ra, hai vị tào tháo vừa đựơc nhắc đến đã ghì vai, bá cổ, lôi lôi kéo kéo bước vào trong nhà.

_ Ê, Hiếu mày vừa chui ra từ đâu đấy, trông nhếch vãi chưởng.

_ Mày hỏi thằng ch* này này, đm nó chứ, đang yên đang này nó lại nổi hứng lên cơn điên, cơn động kinh làm hại tao ra nông nỗi này đây. Nghĩ mà vẫn tức mà… Hiếu tiện tay đưa luôn chén rượu tu ực một phát. Mạnh ngồi cạnh bên nghe Hiếu nói cười càng dữ.

Tu xong chén rượu, Hiếu liền ấm ức kể liền một mạch.

_ Mịa nó, lúc nãy đang đi cùng nhau, tự nhiên nó dở chứng đòi uống cafe, tao phận đi nhờ, nó đã lên tiếng chẳng nhẽ tao lại không đi. Ấy thế mà chẳng hiểu tại sao, tao vừa xuống xe cái, nó liền chốt luôn cửa xe mặc kệ tao vẫn ngơ ngác như con chó lác. Mãi đến lúc tao sực tỉnh, vội vàng đuổi theo, thằng khốn này lại còn tỉnh queo cho dừng xe, thò đầu ra chọc tức nói ” Tao chờ mày”.

Tao điên quá chạy lên gần xe, mới tới gần xe lại chạy đi, vừa chạy nó vừa ngẩng đầy ra kêu tao chờ mày. Nó cứ thế lên cơn như thằng điên một lúc thì thôi, dừng xe cho tao lên. Lúc tao kên nó còn chọc quê tao ” Người mày hôi như chuột trù, nách hôi như chuột cống”. Nói thế có dễ điên không chứ. Tao điên quá dần nó một trận rồi.

Ha…. Ha….. Ha.. Cả đám nghe xong cười phá lên.

_ Thằng khốn, thằng khốn này….. Mỗi câu là cả hội cùng nhau xúm vào đánh hôi.

Mạnh bị đánh liền la oai oái.

_ Đau….. Đau quá. Tao biết lỗi rồi. Tha cho tao đi.

_ Đựơc rồi. Tạm tha cho mày đó. Chỉnh chu quần áo, tóc tai gòn gàng, trưng diện đẹp đẽ. NGHIÊM.

_ Nghi thức chúc mừng Thắng chuột có con bắt đầu.

_ Chúc mừng thằng bạn ch* nhé. Trông ngu ngu đần đần không ngờ lại làm bố sớm nhất. Cu Bin của bác đâu nhể, bác có quà cho cháu đâu.

Nói rồi, Hiếu với Mạnh hớn hở vào căn phòng nơi vợ Thắng đang nằm cữ bỏ mặt Thắng với bộ mặt chưng hửng bên ngoài. Ai ngờ, vừa vào đến cửa nụ cười trên môi hai chàng trai bỗng chốc trở nên gượng gạo vô cùng, không ngại sao đựơc trong phòng lúc này đều là đàn bà, con gái bạn của Ngân_ vợ Thắng. Hai người cười cười bước vào, giả bộ tự nhiên ôm ấp, ẵm bồng em bé một lúc rồi cũng kiếm cớ chuồn lẹ.

Hai người vừa ra đến nơi cũng là lúc Vũ đến, vừa thấy Vũ cả đám liền bổ nhào vào, không nói hai lời liền bắt Vũ uống cạn 5 ly rượu.

_ Thằng kia, 10p của mày đấy à, các anh đợi mày sắp mọc rêu luôn rồi.

_ Con người của gia đình nó phải khác, chắc tranh thủ làm nháy với vợ cho đỡ nhớ đó.

_ Chúng mày lại nói tầm bậy.

Chuông điện thoại reo, là Hạnh gọi đến,, không để cô đợi lâu, anh lập tức nhấn nốt nghe.

_ Alo, em à.

_ Em đây, anh đến nhà anh Thắng chưa.

_ Anh vừa đến rồi, em bàn việc sắp xong chưa, tí anh quá đón.

_ thôi, không cần đâu, em bàn cũng khá lâu mấy xong, anh cùng mọi người cứ chơi vui vẻ đi. Nhớ uống vừa thôi đó, anh đang đau dạ dày không uống nhiều đựơc đâu.

Đám bạn Vũ, nghe cái giọng ngọt muốn xỉu của anh liền nhí nhố, nhảy ra phá đám, cả lũ nháy mắt nhau rồi hô to.

_ Mặc quần vào đi em.

_ Lắc nữa đi em……

Tiếng nói vọng vào trong điện thoại Hạnh bật cười, đám bạn này của Vũ thật dễ thương quá đi.

_ Thôi, em cúp máy đây. Anh chơi vui vẻ nhé.

_Đợi tí.

_ Hả.

_ Anh yếu em.

Kết thúc cuộc điện thoại, cô cứ ngồi nhìn điện thoại mà cười tủm tỉm, ai không biết lại tưởng cô có vấn đề về thần kinh mãi cho đến khi đối tác đến Hạnh mới chịu trở về trạng thái thường ngày.

_ anh yêu chú lắm Tùng à, chụt chụt.

_ Chú cũng yêu anh lắm Khánh à. Chu choa.

_ Hai thằng bay thôi ngay, bớt bớt đi nhìn ghê chết đi đựơc.

_ Đúng là tình yêu có thể thay đổi mọi thứ. Thật đáng sợ.

_ Thế mày không biết à, ngay cả hát người ta còn sắp xếp ra bài theo tình cảm kia. Như Lê Thiện Hiếu nhé, lúc chưa yêu hát ” Tội gì phải cưới”, lúc crush hát” Chính hôm nay”, lúc yêu hát” xứng đôi cứơi thôi”. Chú mày kém thế bảo sao không có người yêu. Khổ thân.

Cả đám cứ chí chóe nhau mãi, hết nói rồi uống, hết uống lại nói, hò reo vang vọng khắp căn phòng.

Tiệc tan, cũng đã gần 10h tối, cả đám lục đục kéo nhau ra về. Vũ lấy điện thoại ra nhắn cho Hạnh một tin rôi mở cửa lên xe. Vừa mới khởi động xe, Vy từ đâu chạy tới, mặt mũi tèm lem, nước mắt rơi không ngừng. Cô gõ gõ cửa xe Vũ, cửa xe ngay lập tức đựơc mở ra.. Vũ hốt hoảng hỏi.

_ Vy, có chuyện gì vậy.

_ Hức….. Hức…. Vũ cho Vy đi nhờ xe về đựơc không.

_ Đựơc….. Đựơc. Lên xe đi tao đèo.

Trên xe cả hai im lặng không ai nói với ai câu nào, thỉnh thoảng vài tiếng khóc sụt sịt của Vy lại vang lên khe khẽ. Xe dừng trước cửa nhà, Vy bước xuống, dáng vẻ liêu xiêu như muốn ngã.

_ mày ổn không. Có cần tao đưa lên nhà không.

_ Tao ổn, tao không cần ai hết, mày về đi.

Vy xiêu vẹo bước đi trên đừơng, đi đựơc vài bước cô bỗng dừng lại quay lại phía Vũ hét to:

_ Lên nhà, uống cùng tao vài chén đựơc không.

Vũ nhìn đồng hồ đã hơn 10h rồi, cũng khá muộn rồi, tuy vậy thân là một người bạn thấy bạn mình buồn như vậy, anh cũng không đành lòng bỏ đi, anh gật đầu.

_ Thôi, đựơc rồi. Chúng ta lên nhà đã.

Vừa đi, anh vừa lấy điện thoại ra nhắn cho Hạnh một tin.

_ Vy có chuyện buồn, bọn anh đi uống với cô ý một lát.

Ở nhà, Hạnh đang nằm trên giường thấy chuông báo tin nhắn, liền vội vàng bật dậy. Đọc tin nhắn xong, cô nhắn lại một tin ” Nhớ về sớm nhé” rồi nhẹ nhàng đặt điện thoại lên tủ, ngủ tiếp.

Cô khẽ mỉm cười chìm vào giâc ngủ mà không hề biết rằng sóng gió đã bắt đầu nổi lên. Chỉ sau đêm nay thôi mối quan hệ giữa cô và chồng sẽ bứơc sang một giai đoạn khác. Và có một điều cô không hề biết rằng, chỉ vì sự cả tin của hai người lại vô tình hại chết hai sinh linh bé nhỏ đã và đang hình thành.

Ngủ một lúc, Hạnh khẽ trở mình, theo thói quen choàng tay ôm chồng, bên cạnh trống không, cô mơ màng tỉnh dậy. Vũ chưa về, nhìn đồng hồ điểm 12h đêm, trong lòng cô có chút lo lắng, cô với tay lấy điện thoại gọi cho anh. Tiếng tút đều đặn vang lên, đầu dây bên kia vẫn không hề nhắc máy. Cuộc gọi kết thúc, cô lại tiếp tục ấn gọi lần nữa, Vũ vẫn không nghe máy. Trong lòng cô có chút lo lắng, từ khi cứơi nhau đến giờ đây là lần đầu tiên anh đi chơi muộn như vậy, bây giờ gọi điện cũng không nghe, không biết anh có xảy ra chuyện gì không nữa.. Cô khẽ bước xuống giường, với lấy chiếc áo khoác mỏng bên cạnh choàng vào, nhẹ nhàng mở cửa đi xuống nhà.

Màn đêm tĩnh mịch, cả căn nhà chìm trong yên tĩnh, cô chầm chậm lần mò từng bước bước nhẹ xuống nhà tránh gây tiếng động làm bà và mọi người thức giấc.

Ngồi lặng im trên ghế sofa, ánh mắt cô chăm chú nhìn ra ngoài cửa, ngoài kia cánh cửa vẫn im lìm không chút động tĩnh. Vừa lo, vừa sốt ruột, cô lại lấy máy tiếp tục gọi, điện thoại vẫn kêu nhưng không hề có người nhấc máy.

Ngồi đợi một lúc, hai mắt cô díp lại, miệng ngáp dài một tiếng, cô mệt mỏi nhắm mắt thiếp đi trên ghế sofa.

Trên phòng, Dũng chợt thức giấc, cổ hỏng có chút khô rát, cơ thể có chút khô rát, anh rời giừơng mở cửa bước xuống dứơi nhà.

Ánh sáng từ chiếc đèn điện nhỏ từ phòng khách hắt lại, Dũng tò mò bước khẽ về phía ánh sáng.

Trên ghế sofa, Hạnh đang co người lại như chú tôm nhỏ ngủ ngon lành. Dũng khẽ bước thật nhẹ tới chỗ cô từ từ ngồi xuống trước mặt Hạnh. Ngón tay cậu khẽ chạm vào môi cô, ánh mắt tràn đầy nhu tình, chỉ những lúc như này ánh mới có thể thoải mái nhìn cô không chút che dấu.

Người con gái chiếm hữu trái tim cậu bao lâu nay. Cậu yêu người con gái hồn nhiên ngay thơ với nụ cười thuần khiết tung tăng trong màn mưa. Trong lòng cậu khẽ dậy sóng, cảm xúc ào ào ùa về, cậu biết trước đây là mình sai, mình có lỗi với cô, chỉ tiếc khi cậu nhận ra mình sai, nhận ra người quan trọng nhất với mình thì tất cả đã quá muộn, mọi chuyện đã đi quá xa, đi xa đến nỗi cậu không thể cứu vãn đựơc.

Thế giới rộng lớn 7 tỷ người như thế, tại sao số phận trái ngang lại cho em yêu Vũ. Tại sao chứ, tại sao người em yêu lại là hắn ta cơ chứ. Tại sao chứ.

Tại sao ông trời lại trêu đùa người ta như vậy. Trước đây, anh nợ em, sau này anh vẫn là anh nợ em.

Dũng nhìn cô khẽ thở dài.

Tay cậu khẽ lướt nhẹ trên mặt cô, nhẹ nhàng vén lọn tóc nhỏ xòa xuống mặt cô. Cảm giác nhột nhột, buồn buồn như chuồn chuồn nứơc khiến cô giật mình tỉnh dậy. Trong cơn mơ màng, cô lắp bắp.

_ Dũng, em…..

Dũng không chút chột dạ, cậu nhanh chóng trở lại dáng vẻ bình thường.

_ Chị dâu, sao chị lại nằm đây ngủ.

_ À, anh Vũ đi chưa về. Chị xuống đây đợi, ai dè ngủ quên mất.

_ Thôi chị lên nhà ngủ đi, chắc anh uống sau rồi ngủ quên luôn rồi. Muộn thế này vẫn chưa về chắc anh ý không về đâu.

_ Nhưng,…..

_ Chị nhìn đồng hồ xem 2h sáng rồi, chị mau lên giường ngủ đi, mai còn dậy đi làm. Đi đi, đi.

Dũng vừa nói vừa đẩy đẩy Hạnh lên cầu thang, cô sợ cả hai cứ ồn ào thế này mọi người sẽ thức giấc mát, đành nghe lời cậu về phòng ngủ.

Nằm trên giường, cô cứ lăn qua lăn lại mãi không ngủ được, trắn trọc cả một đêm cuối cùng trời cũng sáng, Hạnh vội vàng xuống nhà xem xem Vũ đã về chưa.

Tại một nơi khác.

Ánh mắt trời le lói, hắt qua khe cửa sổ, len lỏi vào trong phòng. Trên sàn nhà quần áo ngổn ngang, bộ đồ lót đỏ dứơi ánh nắng mặt trời càng trở nên bắt mắt. Trên giường, Vũ khẽ cựa mình, anh giật mình tỉnh dậy khi thấy căn phòng này không phải là phòng của mình. Người bên cạnh khẽ xoay người ôm chầm lấy anh, Vũ hoảng sợ khi nhận ra tình trạng không mảnh vải che thân của mình và càng hoảng hốt hơn khi nhìn thấy người đang nằm cạnh mình, người đó không phải là Hạnh mà là Vy.

Trời ơi, anh đang làm cái gì thế này. Vũ đánh mạnh vào người mình. Chuyện này là sao, sao anh không nhớ cái gì hết vậy.

Tiếng động làm cho Vy cũng bị thức giấc, vừa mở mắt nhìn thấy Vũ cô liền hét toáng lên.

_ Á…… Chuyện này…… Cô vội vàng kéo chăn quấn kín người.

Chăn chỉ có một, theo chiều cô kéo, toàn bộ cơ thể Vũ cứ thế lồ lộ ra ngoài.

. Lại một tiếng hét chói tai vang lên, chim chóc đậu bên ngoài hoảng sợ bay toán loạn.

_A….. A

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN