Âm Mưu Ngày Tận Thế
Chương 40
Ngay từ khi nhìn thấy trên màn ảnh tivi thông báo về Robert Bellamy, Pier đã biết rằng mình sắp trở thành giàu có. Nếu như Interpol, lực lượng cảnh sát chống tội phạm quốc tế, đang tìm kiếm Robert thì hẳn phải có một khoản tiền thưởng lớn cho việc bắt giữ được người nầy. Và cô lại là người duy nhất biết ông ta hiện ở đâu. Khoản tiền thưởng nầy sẽ là của cô ta tốt. Việc thuyết phục được ông ta đến Naples, nơi cô có thể theo dõi chặt ông ta, quả là một việc làm thiên tài.
Trên điện thoại, tiếng một người đàn ông nói:
“Interpol đây, cho phép tôi giúp bà?”
Tim Pier đập thình thịch. Cô ta liếc nhìn qua cửa kính để có thể tin chắc rằng Robert vẫn đang ở chỗ bơm xăng.
– Vâng. Các ông đang tìm kiếm một người tên là sĩ quan Robert Bellamy phải không?
Một thoáng im lặng.
– Xin cho hỏi ai đang gọi vậy?
– Không cần biết chuyện đó. Các ông có tìm kiếm ông ta hay không?
– Tôi sẽ phải để bà nói chuyện với một người khác.
– Xin bà vui lòng chờ máy? – Ông ta quay sang người trợ lý. – Tìm xem máy nào đang gọi đó, nhanh lên.
Ba mươi giây sau, Pier đang nói chuyện với một quan chức cấp cao.
– Vâng, thưa bà. Tôi có thể giúp bà chăng.
– Không. Đồ ngốc. Tôi đang tìm cách giúp các người thì có. Tôi biết sĩ quan Robert Bellamy. Các ông có muốn giữ ông ta hay không?
– Nhưng, có, thưa bà, chúng tôi rất muốn bắt ông ta. Và bà nói là đang giữ ông ta à?
– Đúng thế. Ông ta đang đi với tôi đây. Ông ta đáng giá bao nhiêu với các ông thế?
– Bà đang nói về chuyện tiền thưởng ư?
– Tất nhiên là tôi đang nói về tiền thưởng. – Cô ta lại nhìn qua kính cửa sổ. Những thằng cha nầy mới ngu ngốc làm sao.
Viên quan chức ra hiệu cho người trợ lý của ông ta hành động nhanh chóng hơn.
– Chúng tôi chưa treo giải thưởng đối với cái đầu của ông ta, thưa bà, bởi vậy…
– Ồ vậy thì ấn định ngay đi. Tôi đang vội.
– Bà đang chờ một khoản tiền thưởng bao nhiêu ạ?
– Tôi không biết. – Pier nghĩ một chút. – Năm mươi nghìn đôla có được không?
– Năm mươi nghìn đôla là cả một khoản tiền lớn. Nếu như bà nói cho tôi biết hiện bà đang ở đâu chúng tôi có thể đến chỗ bà và thương lượng về chuyện đó…
Hẳn hắn ta nghĩ mình là một con ngu ngốc.
Không. Hoặc là các ông đồng ý trả như tôi muốn hoặc…
Pier nhìn lên và thấy Robert đang lại gần.
– Nhanh lên. Có hay không?
– Rất tốt, thưa bà. Chúng tôi đồng ý trả bà…
Robert đang đi lại gần Pier.
Pier nói vào trong máy:
– Mẹ, chúng con sẽ về vào lúc ăn tối. Mẹ sẽ thích anh ấy. Anh ấy rất hay. Tốt. Chúng con sẽ về gặp mẹ sau. Chào mẹ.
Pier gác máy và quay lại Robert.
– Mẹ đang sốt ruột được gặp anh.
° ° °
Tại trụ sở cảnh sát quốc tế, viên quan chức cấp cao kia nói:
– Anh đã tìm ra cú điện thoại đó chưa?
– Rồi. Nó được gọi từ một cây xăng trên xa lộ Sole.
Có vẻ như họ đang trên đường đi Naples.
° ° °
Đại tá Francesco Cesar và đại tá Frank Johnson đang nghiên cứu tấm bản đồ treo trong phòng làm việc của Cesar.
– Naples là một thành phố lớn, – Đại tá Cesar nói. – Có tất cả nghìn chỗ cho anh ta ẩn náu ở đó.
– Về người phụ nữ kia thì sao?
– Chúng ta không hề biết cô ta là ai.
– Vì sao chúng ta không tìm hiểu? – Johnson hỏi.
– Bằng cách nào? – Cesar nhìn ông ta, ngạc nhiên.
– Nếu như Bellamy vội vã cần có một phụ nữ đồng hành để nguy trang, anh ta sẽ làm gì hả?
– Có khả năng là anh ta sẽ nhặt một con điếm.
– Đúng. Chúng ta cần bắt đầu từ đâu hả?
– Từ Tor di Ounto.
Họ chạy dọc theo con đường Archeologica và quan sát những cô gái điếm đang uốn éo. Ngồi cùng xe với đại tá Cesar và đại tá Johnson là đại uý Bellini thanh tra cảnh sát khu vực nầy.
– Chuyện nầy sẽ không dễ đâu. – Bellini nói. – Chúng nó đều ganh ghét nhau, nhưng khi động tới cảnh sát thì chúng lại như chị em ruột thịt vậy. Chúng sẽ không hé răng.
– Chúng ta sẽ xem. – Đại tá Johnson nói.
Bellini ra lệnh dừng lại và ba người bước ra khỏi xe. Những cô gái điếm nhìn họ đầy vẻ cảnh giác. Bellini bước đến bên một trong số những cô gái.
– Chào Maria. Công việc thế nào?
– Sẽ tốt hơn nếu ông đi khỏi đây.
Chúng tôi không có ý định ở lại. Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu thôi. Chúng tôi đang tìm một người Mỹ, người đã nhặt một trong những cô gái ở đây đêm hôm qua. Chúng tôi muốn biết cô bé đó là ai. Cô có thể giúp chúng tôi không?
– Mấy cô gái điếm khác đã xúm quanh để nghe chuyện.
– Tôi không thể giúp ông. – Maria nói. – Nhưng tôi biết người có thể giúp được.
Bellini gật đầu hài lòng.
– Tốt. Ai?
Maria chỉ sang một cửa hiệu ở bên kia đường. Tấm biển trong cửa kính đề: Xem bói – Xem chỉ tay.
– Bà Lucia có thể giúp ông.
Các cô gái cười vang tán thưởng.
Đại uý Bellini nhìn họ và nói:
– Vậy là các cô đều thích đùa có phải không? Ồ, chúng ta sẽ chơi một trò mà tôi nghĩ là các cô sẽ rất thích. Hai ông đây rất muốn biết tên cô gái đã đi cùng với người Mỹ kia. Nếu các cô không biết cô ta là ai, tôi đề nghị các cô nói với bạn bè của mình, tìm ra ai đó biết, và khi các cô có câu trả lời thì gọi điện cho tôi.
– Sao chúng tôi lại phải làm thế? – Một trong số họ hỏi đầy vẻ thách thức.
– Các cô sẽ biết.
Một giờ sau, tất cả gái điếm ở Rome thấy họ đang bị vây ráp. Các xe tuần tiễu quét thành phố và bắt tất cả những cô gái lang thang trên các đường phố cùng với những tên dắt gái của họ. Những lời kêu gào phản đối vang lên.
– Các ông không thể làm thế… Tôi đã trả tiền bảo vệ cho cảnh sát.
– Tôi đã hành nghề ở khu vực nầy năm năm nay…
– Tôi đã cho ông và các bạn ông chơi không. Ông không nhớ à?
– Tôi trả ông tiền bảo vệ để làm gì hả…
Tới ngày hôm sau, các đường phố thực sự sạch bóng gái điếm và các nhà giam thì chật ních.
Đại tá Cesar và đại tá Johnson đang ngồi trong phòng làm việc của đại uý Bellini.
– Sẽ khó mà giữ mãi họ trong trại giam được. – Đại uý Bellini cảnh cáo. – Tôi cũng có thể nói thêm rằng chuyện nầy sẽ là rất tệ hại cho ngành du lịch.
– Đừng lo. – Đại tá Johnson nói. – Sẽ có kẻ phun ra. Hãy cứ giữ nguyên sức ép.
Đến chiều thì họ đột phá được. Thư ký của đại uý Bellini nói:
– Có một ông Lorenzo muốn gặp ông.
– Cho ông ta vào.
Ông Lorenzo mặc một bộ complê rất đắt tiền và đeo ba cái nhẫn kim cương trên ba ngón tay. Ông ta vốn là một kẻ chuyên nghề dắt gái.
– Tôi có thể làm gì cho ông hả? – Bellini hỏi.
Lorenzo mỉm cười.
– Đó là việc tôi có thể làm cho ông cơ, thưa quý vị. Một người quen của tôi báo với tôi rằng các ông đang tìm kiếm một gái làng chơi, đã rời khỏi thành phố với một người Mỹ, và do chỗ chúng tôi luôn sẵn sàng hợp tác với nhà chức trách nên tôi nghĩ là tôi sẽ trao cho các ông cái tên của cô ta.
– Cô ta là ai? – Đại tá Johnson nói.
Lorenzo phớt lờ câu hỏi đó.
– Tất nhiên, tôi tin chắc là các ông sẽ bày tỏ sự đánh giá cao bằng cách thả tất cả những cô gái của tôi cùng bạn bè họ.
Đại tá Cesar nói:
– Chúng tôi không quan tâm đến bất kỳ con điếm nào của ông. Tất cả những gì chúng tôi muốn là tên của cô gái kia.
– Đó là một tin rất mừng, thưa ông. Nói chuyện với những người hiểu biết luôn là một điều thú vị. Tôi biết rằng…
– Tên cô ta, Lorenzo.
– Vâng, tất nhiên. Tên cô ta là Pier. Pier Valli. Người Mỹ kia đã ngủ qua đêm với cô ta ở khách sạn Incrocio và sáng hôm sau thì họ ra đi. Cô ta không phải là một trong những cô gái của tôi. Nếu như tôi có thể nói…
° ° °
Bellini đã nói vào máy điện thoại.
– Mang tới hồ sơ Pier Valli. Gấp.
– Tôi hy vọng quý ngài sẽ tỏ lòng tri ân bằng cách…
Bellini nhìn lên và nói vào trong máy:
– Và chấm dứt chiến dịch Puttana.
– Cám ơn. – Lorenzo cười.
Năm phút sau, hồ sơ về Pier Valli được đặt trên bàn Bellini.
– Cô ta bắt đầu hành nghề khi mới mười lăm tuổi.
– Từ đó, cô ta bị bắt giữ cả chục lần. Cô ta…
– Cô ta từ đâu đến? – Đại tá Johnson cắt ngang.
– Naples. – Hai người đàn ông nhìn nhau. – Cô ta có mẹ và một thằng em ở đó.
– Ông có thể tìm xem cụ thể là ở đâu không?
– Tôi có thể kiểm tra được.
– Làm đi. Ngay bây giờ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!