Âm Thầm Yêu Anh
Chương 46: 1314 - Trọn đời trọn kiếp
Trời đã khuya, Hào và Quỳnh cũng đã ướt sủng hết mà đường về nhà thì xa, họ quyết định nghỉ ngơi ở một khách sạn gần biển, có lẽ trời định sẵn khách sạn chỉ còn một phòng duy nhất, nghe được vậy Quỳnh chỉ biết kéo cái áo khoác trên vai, ngượng ngùng quay đầu đi, mặt đỏ ửng lên, im lặng không nói gì. Thấy nét mặt đáng yêu của Quỳnh, Hào phì cười đáp lại cô tiếp tân:
– Cô lấy cho tôi phòng đó đi.
– Đây là chìa khóa phòng 1314 đây ạ – Cô tiếp tân cũng đã quen với những cảnh này, đưa cho Hào chìa khóa, gọi người đưa họ lên phòng. Con số 1314 này mang ý nghĩa trọn đời trọn kiếp, một sự trùng hợp đẹp đẽ.
Vừa vào phòng, mặt của Quỳnh vẫn đỏ ửng, không có dấu hiệu giảm xuống chút nào, cô ngại ngùng giả vờ quan sát căn phòng và lấy áo khoác bỏ lên ghế, dù gì nó cũng ướt cả rồi. Hào chỉ biết mỉm cười nhẹ nhàng, đi vào phòng tắm lấy cái khăn khoác lên vai của Quỳnh, bảo:
– Em vào phòng tắm trước đi, kẻo lạnh bệnh đấy.
Giật mình khi được Hào khoác khăn, Quỳnh rất ngọt ngào nhưng vẫn nhíu mày lo lắng:
– Anh đi tăm trước đi, anh cũng ướt hết rồi mà.
– Không, anh là con trai mà, em tắm trước đi – Đẩy Quỳnh về cửa phòng tắm, Hào hối thúc.
Biết Hào kiên quyết, Quỳnh cũng không phản kháng nữa, cô lấy một cái khăn khác đưa cho cậu, miệng dặn dò:
– Vậy anh lau người trước đi, em nhanh lắm.
Tắm xong trong lúc đợi Hào tắm, Quỳnh chỉ biết đi qua đi lại trong phòng không biết làm gì, tâm trạng bồn chồn thêm chút chờ mong, cô không biết nên đứng đâu ngồi đâu, nghĩ nghĩ lại lấy một cái gối khác để ngoài salon muốn ngủ ở đó, bất chợt tiếng mở cửa vang lên, Quỳnh vội vàng ngồi xuống ghế salon, cầm tờ tạp chí trên bàn nước giả vờ đọc, mặc khác lại để ý hành động của Hào. Hào vừa bước ra đã đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm Quỳnh, thấy cô ngồi trên salon giả bộ như trấn tĩnh lắm, nếu như khuôn mặt của cô không đỏ ửng, mắt đừng nhìn trộm cậu thì Hào có lẽ sẽ tin cô, cậu lắc lắc đầu mỉm cười nhẹ nhàng, đi tới ngồi trên một chiếc ghế khác, nhìn chiếc gối thắc mắc:
– Sao em lại lấy gối ra đây?
Lảng tránh ánh mắt của Hào, Quỳnh đáp lại:
– Em…em…Tối nay em sẽ ngủ ở đây.
– Không được, sao lại để em ngủ ở đây. Anh nằm đây cho – Hào phản đối.
– Anh…em…thôi anh ngủ trên giường đi – Quỳnh ngại ngùng không đồng ý với ý kiến của Hào nhưng không biết nêu ra lí do gì.
Thấy khuôn mặt đỏ ửng của Quỳnh, Hào thấy sao mà đáng yêu đến lạ, đưa ra quyết định ngay lập tức đứng dậy kéo tay Quỳnh đến bên giường, ấn cô ngồi xuống. Quỳnh cứ ngơ ngác để Hào kéo đi, ngồi xuống giường mới giật mình nhìn Hào mỉm cười bảo đảm:
– Hai chúng ta đừng tranh cãi nữa, chúng ta cùng nằm ngủ trên giường – Thấy đôi mắt ngạc nhiên nhìn mình, Hào cam đoan – Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ không làm gì đâu.
Nụ cười ấm áp, đôi mắt đầy vẻ tin cậy, trong ánh mắt toàn là hình ảnh của cô làm cho Quỳnh ngẩn người, chẳng nghe được Hào nói gì, để mặc Hào đỡ cô nằm xuống, đắp chăn, hôn nhẹ vào trán cô, cưng chiều nói:
– Em mệt rồi, nghỉ ngơi đi – Sau đó Hào cũng nằm lên vị trí còn lại của chiếc giường, tắt đèn lớn, chỉ để lại chiếc đèn ngủ le lói.
Quỳnh biết không thể ra salon ngủ được với lại Hào đã cam đoan, Quỳnh yên tâm hơn, nhưng đèn vừa tắt không bao lâu thì Hào đã từ đằng sau ôm lấy Quỳnh vào lòng, cô hơi giãy dụa thì cậu lại ôm chặt hơn, thì thầm vào tay cô:
– Em cứ để vậy đi. Anh ôm một chút thôi, anh sẽ không làm gì đâu.
Cảm nhận được Hào thật sự chỉ ôm chứ chẳng làm gì khác, Quỳnh mới thả lòng, mùi hương thoang thoảng từ người của Hào qua mũi Quỳnh, tiếng thở nhẹ nhàng làm cho Quỳnh cảm thấy yên tâm, cơn buồn ngủ nhanh chóng tìm đến cô, cô thiếp đi trong vòng tay của Hào với một nụ cười ngọt ngào, rất lâu cô đã không còn cảm giác bình yên này. Hào mở mắt nhìn Quỳnh ngủ một cách bình yên, mỉm cười ấm áp, đưa tay kéo lại cái chăn đắp cho hai người, rồi cũng chìm vào giấc ngủ. Trên chiếc giường, nam lịch lãm nữ thanh tú say sưa ôm nhau ngủ, hình ảnh thật đẹp, hạnh phúc tràn ngập căn phòng.
Ở một nơi khác là phòng của Tử Nhiễm, cô đang làm việc trên laptop thì tiếng điện thoại vang lên:” Có điện thoại kìa…Tử Nhiễm nghe điện thoại đi…Có điện thoại kìa…Tử Nhiễm nghe điện thoại đi…”. Hào nhanh chóng bắt máy, giọng nói đầy hớn hở:
– Alo…Mày sắp về rồi ak? Chừng nào?…Được tao sẽ ra đón mày…Tao có một bất ngờ cho mày đây…Bí mật…Mấy ngày nữa mày về rồi nói nha.
Đôi khi một hành động xem chừng đơn giản nhưng có thể đem lại sự ấm áp, sự hạnh phúc. Hào rất trân trọng và yêu thương Quỳnh, đối với cô như thế đã đủ rồi. Liệu ông trời trớ trêu có đùa giỡn với cuộc tình của họ nữa không? Ai là người sắp trở về, đó là bạn hay là một trở ngại?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!