Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh
Chương 2
Xung quanh rầm rì xôn xao, mọi người cố nhịn cười, nhưng chẳng biết ai đã chọc thủng bầu không khí này trước, “phì” một tiếng bật cười, nhất thời những người khác cũng như quân bài domino bị đẩy ngã, người này tiếp người kia, tất cả không thèm để ý đến hình tượng mà cười phá lên, còn có người vỗ vai an ủi Lộ Miểu, khuyên cô nén bi thương.
Phó cục trưởng Lưu nhìn dáng vẻ như bị sét đánh đến ngu người của cô, vừa bực mình vừa buồn cười, ý cười đã chảy nơi cổ họng, suýt nữa không dừng lại được, nhưng cuối cùng cũng xét đến việc thân là lãnh đạo uy nghiêm, chỉ ho nhẹ một tiếng che giấu, rồi vểnh râu trừng mắt với Lộ Miểu: “Rốt cuộc đầu óc cô bỏ đi đâu thế hả? Tình hình đó mà giống dắt chó đi dạo à?”
“Đúng là không giống ạ.” Lộ Miểu cảm thấy tủi thân, “Nhưng con chó mà anh ta dắt đó…”
“Phì”… Lại một tràng nín cười lớn vang lên, cắt ngang lời nói của cô.
Giọng này là của người đàn ông bên cạnh phó cục trưởng Lưu vọng đến.
Lộ Miểu biết anh ta, đội trưởng đội truy bắt ma túy, Tiếu Trạm.
Chuyên ngành hồi đại học của cô là điều cấm thuốc phiện, vốn xin vào đội truy quét ma túy, lúc đó là anh ta phỏng vấn, không ngờ cuối cùng lại phải vào đội chó nghiệp vụ.
Cô không gặp mặt anh ta nhiều lắm, trong ấn tượng chính là một lãnh đạo khá là nghiêm túc đứng đắn, bây giờ cả khuôn mặt nén cười đỏ ửng, khỏe miệng không cẩn thận cong lên nhiều lần rồi khổ sở đè xuống, sau đó rõ ràng giả vờ ho khan, tay nắm lại chắp sau lưng.
Lộ Miểu cũng chẳng thể khuyên anh ta muốn cười thì cứ việc cười đi, cô chỉ biết im lặng.
Phó cục trưởng Lưu khẽ ho, rồi nhìn cô: “Thấy oan ức lắm phải không?”
“Không có ạ.” Lộ Miểu biết mình sai, ngoan ngoãn nhận sai, “Là cháu đã không phân tích rõ tình hình lúc đó, suýt nữa hại mọi người, xin lãnh đạo xử phạt.”
Dáng vẻ cúi đầu cụp mắt nhìn sao có vẻ đáng thương, phó cục trưởng Lưu cũng không định làm cô khó xử, ông cũng không muốn vì cô mà làm to.
Hành động lúc sáng vốn tiến hành thuận lợi nhanh chóng, nhưng trong lúc nguy cấp lại không thấy Kiều Trạch phụ trách tháo bom đâu.
Khả năng nghe của cậu ta không tốt, cũng không cách nào liên lạc qua điện thoại được, các nhân viện tháo giỡ khác dù đã cố gắng giành giật từng phút từng giây, nhưng chung quy cũng không khiến ông yên tâm bằng Kiều Trạch.
Cũng may sau đó cậu ta chạy đến đúng lúc, ôm lấy chú chó to, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo vô ngần.
Ông biết chú chó đó, chính là con Labrador xuất thân từ đội chó nghiệp vụ, được thuần phục thành giống chó trợ thính, nhưng vốn cũng là chó tìm bom mìn, đánh hơi chất độc rất khá, bình thường ra ngoài Kiều Trạch thường hay dắt nó theo.
Chú chó oai phong từng được xưng là dũng mãnh nhất trong đội, lúc bấy giờ cuộn tròn trong cánh tay Kiều Trạch, mang theo khổ đại thâm thù “gào khóc” với Kiều Trạch, oán niệm rất sâu.
Kiều Trạch lạnh mặt, lúc đến bên cạnh ông thì ném con chó vào trong ngực ông: “Để mắt đến con chó ngu ngốc này.”
Dường như là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Phó cục trưởng Lưu sống hơn nửa đời vẫn chưa trông thấy tình cảnh nào buồn cười như thế, nếu không phải lúc đó cấp bách, có khi ông đã xem cậu ta là trò giải trí rồi.
Công việc tháo bom tiến hành rất thuận lợi.
Khi gỡ bỏ báo động xong, Kiều Trạch đi về phía ông, ôm lấy con chó ngu ngốc kia, ném xuống đất, nó u oán nhìn cậu ta một cái, rồi sau đó im lặng nằm sấp xuống nơi hẻo lánh, giằng co với cậu ta không chịu rời đi.
Kiều Trạch cũng chẳng thèm quản nó nữa, liền nhờ ông tìm người, đây là ông tìm người hộ cậu ta.
Cuối cùng con Labrador tranh chấp với cậu ta cũng bị cậu ta kiên quyết tóm nhét về lại trong xe, bây giờ còn đang nằm sấp trong văn phòng của ông mà phiền muộn.
Phó cục trưởng Lưu khẽ ho, cũng không nói là không phạt Lộ Miểu, chỉ nghiêm mặt: “Vào phòng làm việc của tôi một chuyến.”
Nói xong xoay người cất bước.
Lộ Miểu đứng tại chỗ không yên, tội nghiệp nhìn những đồng nghiệp khác.
Những người khác không nín cười được, an ủi cô: “Mau đi đi, duỗi đầu là một đao mà rụt cổ cũng là một đao, chết sớm đầu thai sớm.”
Lộ Miểu ôm theo tâm tình thấy chết không sờn đến văn phòng của phó cục trưởng Lưu, người vừa bước vào cửa đã thấy người đàn ông mặc áo đen ban sáng, đang ngồi ở chiếc ghế đầu tiên bên phải trước bàn làm việc, nghiêng người ngồi, khuỷu tay thuận tiện chống lên trên ghế, trong tay đang cầm tập hồ sơ, chỉ nhìn chứ không lật, cả người toát lên vẻ biếng nhác tùy tiện.
Chuyện gia phòng chống bom mìn…
Lộ Miểu đứng ở cửa, buồn rười rượi.
Con Labrador được cô khuyên chạy đi đang dang chân nằm hình chữ 大 ở góc tường đội diện anh, một người một chó chiếm lấy một góc.
Phó cục trưởng Lưu chỉ vào con chó kia: “Biết bọn tôi phải đưa nó về thế nào không? Là ôm về đấy.”
Lộ Miểu: “…”
Kiều Trạch ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên mặt cô, đánh giá từ trên xuống dưới, đột nhiên nói: “Cô nói một câu.”
Lộ Miểu: “…”
Một câu không đầu không cuối khiến cô ngẩn ra, chần chừ nhìn Tiếu Trạm.
Kiều Trạch lặp lại lần nữa: “Nói một câu đi.”
“Muốn nói… cái gì cơ?”
Lộ Miểu thấp thỏm hỏi anh, rồi thấy bàn tay đang cầm hồ sơ trong phút chốc thu lại, con ngươi đen như thép luyện, chăm chú nhìn cô, “Nói thêm câu nữa.”
Tiếu Trạm như nhìn thấy chuyện hiếm lạ, liền vỗ bả vai anh: “Cậu nghe thấy cô ấy nói ư?”
Kiều Trạch không phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm vào Lộ Miểu.
Ánh mắt anh bén nhọn mà bình tĩnh, Lộ Miểu bị nhìn đến mức chột dạ, cũng không biết là chuyện thế nào, chỉ đành nhìn phó cục trưởng Lưu xin giúp: “Phó cục Lưu à…”
Phó cục trưởng Lưu đang còn kinh ngạc trước phản ứng của Kiều Trạch, cậu ta nghe thấy Lộ Miểu nói.
Một người vì chấn động mà thính giác có vấn đề gần một năm nay, ấy vậy mà có thể nghe thấy cô nhóc này nói chuyện.
“Kiều Trạch.” Ông vỗ vai anh, “Có nghe thấy chú nói gì không?”
Kiều Trạch lắc đầu, đặt hồ sơ xuống, đứng lên, dừng trước mặt cô, lại đánh giá cô.
Anh khá cao,chỉ cần tùy tiện đứng trước mặt cô thôi, cũng sinh ra cảm giác bị áp bách rồi.
“Cô ở đội chó nghiệp vụ?” Đột nhiên anh hỏi.
Lộ Miểu gật đầu, ngẩng đầu nhìn anh, còn rất biết điều giải thích: “Sáng nay tôi thật sự xin lỗi, là tôi đã không rõ tình hình lúc đó.”
Từng câu từng chữ, anh nghe rất rõ ràng.
“Không sao.” Anh lạnh nhạt trả lời lại cô, rồi nghiêng người nhìn con Labrador đang u oán với anh, “Cô đã làm gì với nó thế?”
“…” Lộ Miểu ghé mắt nhìn trộm nó một cái, “Tôi có làm gì đâu, tôi chỉ để nó đưa anh cách xa khỏi khu vực nguy hiểm mà thôi.”
Lúc cô nói chuyện, ngữ khí luôn mềm mại nhẹ nhàng, thoạt nhìn cứ như chưa tỉnh ngủ, ngơ ngác lờ mờ, nom rất vô tội.
Kiều Trạch bất giác nhìn cô thêm mấy lần, trong mắt như mang theo điều gì đó khiến Lộ Miểu khó hiểu cũng như thấp thỏm, cũng không biết anh có ý gì, đã nghe thấy anh lạnh giọng nói: “Được rồi, cô ra ngoài trước đi.”
Ánh mắt dò hỏi của Lộ Miểu chuyển sang phó cục trưởng Lưu.
Lúc này phó cục trưởng Lưu vẫn còn âm thầm kinh ngạc khi cô với Kiều Trạch có thể trao đổi không chướng ngại, rất muốn biết nguyên do, nên cũng gật đầu, giọng điệu ôn hòa: “Về trước đi, nghỉ ngơi cho tốt.”
“Dạ.” Lộ Miểu rời đi mà lòng cứ hỏi mô tê.
Kiều Trạch tiện tay đóng cửa lại, hỏi phó cục trưởng Lưu: “Phó cục Lưu, lại lịch của cô gái này?”
“Là một em gái.” Tiếu Trạm trả lời thay phó cục trưởng Lưu, cầm lấy bảng viết tay trên bàn, “Chuyên ngành điều cấm thuốc phiện, dưới tôi mấy khóa, năm nay vừa tốt nghiệp, vốn định vào đội truy bắt ma túy, nhưng có vẻ cô ấy có thiên phú dị bẩm trong chuyện thuần phục động vật, nên để cô ấy vào đội chó nghiệp vụ, định sau này sẽ để cô ấy làm việc với chó chuyên tìm chất độc.”
Kiều Trạch: “Bối cảnh gia đình thế nào?”
“Gia đình cũng chỉ bình thường thôi.” Tiếu Trạm viết rồi đưa lại cho anh, “Sao, cậu cảm thấy cô ấy có vấn đề à?”
Kiều Trạch từ tốn lắc đầu: “Không nói rõ được.”
“Tôi có thể nghe rất rõ tiếng của cô ấy.” Chỉ vào tai mình, “Tổn thương vì chấn động va đập, thính giác không nhạy, hầu như không nghe thấy âm thanh gì, nhưng lại có thể nghe độc mỗi giọng cô ấy, không phải rất kì lạ sao?”
Tiếu Trạm với phó cục trưởng Lưu hai mắt nhìn nhau, đây quả thật là chuyện mà bọn họ không thể lí giải nổi.
Tám tháng trước Kiều Trạch bị trọng thương quá nặng, nổ mạnh khiến tai cũng bị thương, thuộc dạng thương tật do tiếng nổ, bác sĩ nói là có thể khôi phục, nhưng từ lúc trị liệu cho đến bây giờ, hiệu quả không rõ rệt mấy, đây cũng là điều bác sĩ không giải thích được, hệ thống thính giác của anh đang chậm rãi khôi phục, theo lí mà nói thì đã có thể nghe được vài phần mới phải.
Bác sĩ chính của anh ban đầu nghi ngờ trung khu thính giác vẫn còn tổn thương chưa được kiểm tra kĩ, trong tình trạng bình thường đeo máy trợ thính sẽ có chút hiệu quả, nhưng tác dụng với Kiều Trạch lại không lớn, thính giác nhận thức vô cùng kém.
“Cô gái đó sẽ không phải là người ngoài hành tinh đấy chứ.” Tiếu Trạm đùa nói, rồi đưa mắt nhìn Labrador trong góc tường, “Sủng vật cậu nuôi hơn một năm, mà chỉ trong vài giây cô ấy đã có thể thuần phục được rồi, không đơn giản đâu.”
Kiều Trạch cũng liếc mắt nhìn nó, nó “oẳng” một tiếng rồi lại bắt đầu kiêu ngạo xoay người.
“Đúng là không đơn giản.” Kiều Trạch nói.
Lúc sáng khi cô nói chuyện với anh thì anh còn đang mải nghĩ ngợi, nên khi giọng cô truyền đến, anh cũng không thấy có gì không đúng, thời gian mất đi thính giác không tính là quá dài, hơn ba mươi năm sống một cuộc sống tràn ngập tiếng động đủ để anh xem việc nghe thấy âm thanh trở thành bản năng, lúc sực tỉnh thì cô đã khoa tay múa chân với con chó ngu xuẩn kia, anh cứ ngỡ mình đột nhiên khôi phục thính giác trong tiếng động bất ngờ, cũng không để ý cô đang làm gì, ai ngờ con chó ngu ngốc vốn nên đưa anh đi tìm kiếm bom mìn thì chợt tung tăng quay đầu bỏ chạy, mặc anh níu thế nào cũng không chịu quay đầu, còn không ngừng chạy vòng quanh anh cản anh quay về, cứ thế một người một chó liền chậm trễ thời gian, cuối cùng vẫn là anh phải bóp chặt hai chân chó của nó mới kéo nó về được, nhưng trong lúc nói chuyện với phó cục trưởng Lưu, anh phát hiện ra thính giác không hề hồi phục, nên mới nhờ phó cục trưởng Lưu tìm người đến.
Sự thật chứng minh, không phải anh nghe nhầm, quả thật anh nghe rất rõ cô đang nói những gì, hoàn toàn có thể trao đổi không chút trở ngại.
“Cô ấy là người nơi nào, từng trải qua chuyện đặc biệt gì không?” Kiều Trạch hỏi, đây cũng là điều anh cân nhắc không thấu.
“Cậu tin Tiếu Trạm nói bậy bạ đấy à?” Phó cục trưởng Lưu đá cho Tiếu Trạm một cái, “Tên nhóc này, nghiên cứu chủ nghĩa Mác đến đâu vậy, hả?”
Tiếu Trạm cười cười tránh đi.
Tuy phó cục trưởng Lưu là lãnh đạo của anh ta, cũng lớn gấp hai lần tuổi anh ta, nhưng con người phó cục trưởng Lưu khá là hào sảng, không phách lối tí nào, trên dưới trong cục đều đối xử rất tốt.
Kiều Trạch không phải người của cục thành phố An, do đầu năm nay bị trọng thương nên mới ở lại bên này, có chút giao tình với Tiếu Trạm và phó cục trưởng Lưu, thỉnh thoảng cũng lui tới, hôm nay cũng là đúng lúc đến nên giúp một tay chuyện công xưởng điện tử Hội Long, không ngờ…
Kiều Trạch quét mắt nhìn con chó nằm trong góc tường, gọi một tiếng: “Lộ Bảo.”
Nó nhìn anh một cái, bắt đầu vặn vẹo kiêu ngạo, không giống như trước kia, tung tăng chạy đến bên chân anh nữa.
“Phó cục trưởng Lưu, nếu cô gái đó có vấn đề thật, thì toàn quân đội chó nghiệp vụ chú sẽ đào ngũ đấy.” Kiều Trạch cười nói, đi về phía Lộ Bảo, ngồi xổm trước mặt nó, kéo tai, “Về nhà.”
Nó vẫn không để ý đến anh.
Phó cục trưởng Lưu nhìn mà thấy vui: “Mị lực bản thân còn không bằng người ta mà nói gì đó, cô gái trẻ này có thể có vấn đề gì được chứ.”
Ấn tượng của anh về Lộ Miểu cũng không tệ lắm, cần mẫn lanh lợi, lại kiên định.
“Trường cảnh sát đề cử người tốt đấy, đã phải làm kiểm tra chính trị nghiêm ngặt mà.”
Kiều Trạch không phát biểu ý kiến, nắm lấy tai Lộ Bảo định kéo lấy, không ngờ kéo không đi, một chữ 大 to tướng nằm úp trên sàn nhà, cằm tì xuống mặt đất, nhìn anh bất động.
Kiều Trạch vỗ tay, đứng lên: “Phó cục trưởng Lưu, đành mượn chú một người vậy.”
Lộ Miểu lại bị gọi đến văn phòng.
Cô vừa bước vào, vẫn là ba người đàn ông đó, cùng một con chó.
Chú chó nằm úp trên sàn nhà, ba người đàn ông đều đứng dựa vào bàn, tất cả đều nhìn cô, hơn nữa chuyên giá tháo bom áo khoác đen đó, cô không biết anh, hiểu biết về anh chỉ có bốn chữ chuyên gia tháo bom ấy mà thôi, nhưng lúc anh nhìn cô lại mang theo đôi phần tìm tòi nghiên cứu và cũng như có suy nghĩ gì đó, khiến cô hết sức lo sợ.
Lộ Miểu cảm thấy như mình bước vào tam đường hội thẩm, đều là lãnh đạo trực tiếp của cô, áp lực rất lớn.
Cô thấp thỏm nhìn sang phó cục trưởng Lưu là người quen thuộc duy nhất: “Phó cục trưởng Lưu, có chuyện gì ạ?”
Kiều Trạch mở miệng trước, đưa mắt nhìn Lộ Bảo nằm trong góc tường, “Mau bắt con chó ngu xuẩn kia đi đi.”
“…” Trên mặt Lộ Miểu lại lộ ra nét mù mờ, “Đây không phải là chó của anh à?”
Vừa dứt lời thì lại thấy Kiều Trạch như cười như không nhìn cô: “Cô nhìn nó đi, bây giờ nó biết tôi hay biết cô đây.”
Anh bước đến, khẽ đá vào chân trước của nó: “Lộ Bảo.”
Lập tức vẻ mặt Lộ Miểu trở nên phong phú.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!