Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh


Chương 26


“Anh đã đặt trước rồi đúng không ạ?” Lễ tân ngẩng đầu hỏi.

Kiều Trạch gật đầu: “Đúng thế.”

Lộ Miểu sững sờ hai giây, lặng lẽ giật tay áo anh: “Thế tôi ở đâu?”

Hỏi xong liền thấy Kiều Trạch dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn cô, cằm anh chỉ vào hai tờ giấy thông hành Hồng Kông cầm trong tay: “Cô nói xem cô ở đâu?”

“…” Lộ Miểu không nói nên lời, “Nếu anh không còn tiền, thì chúng ta ở khách sạn nào rẻ hơn cũng được.”

Kiều Trạch: “…”

Cánh tay dài của anh chợt đưa về phía cô, tay đưa lên vỗ vào gáy cô rồi ôm cô tới, nghiêng đầu, dựa vào bên tai cô cúi đầu nói: “Có phải trọng tâm của cô sai rồi không?”

“Những chuyện kiểu này không phải cô nên lo lắng, liệu có phải giường đôi hay không ư?”

Lộ Miểu: “…”

Cô đẩy anh ra, không ngờ cánh tay Kiều Trạch lại siết chặt thêm, dùng tư thế cực thân mật ôm cô vào lòng.

“Đừng lộn xộn.” Anh hạ giọng nói, “Người đàn ông mặc âu phục xám và cô gái mặc váy đỏ đang đi vào cửa đó, để ý bọn họ nói gì.”

“…” Lộ Miểu nhân cơ hội ngẩng đầu nhìn anh, đuôi mắt liếc về phía cửa, quả nhiên trông thấy một cô gái mặc váy đỏ khoác tay người đàn ông mặc âu phục xám, từ cửa đi vào đại sảnh, có lẽ là khách đã nghỉ lại khách sạn này, sau khi băng qua đại sảnh, liền đi thẳng vào thang máy, vừa đi vừa nói, nhìn như một cặp đôi, lại có vẻ giống nhân tình.

Lộ Miểu không chắc chắn, nhìn hai người họ đi xa một cách tỉnh queo.

Sau đó đăng kí phòng ở đã xong.

“Cám ơn.” Kiều Trạch nhận thẻ phòng và giấy thông hành, một tay kéo vali, một tay ôm Lộ Miểu, cùng nhau đi vào thang máy.

Hai người kia vừa vào thang máy, mắt thấy cửa sắp đóng, Lộ Miểu vội đưa tay ra nhấn nút, cánh cửa lại mở ra.

Lộ Miểu cười áy náy với hai người trong thang máy: “Ngại quá.”

Cô gái váy đỏ cũng cười khách khí: “Không sao.”

Lộ Miểu theo Kiều Trạch bước vào.

Thang máy dừng lại ở tầng 13, người đàn ông mặc âu phục xám và cô gái váy đỏ ra khỏi thang máy, phòng của Lộ Miểu và Kiều Trạch cũng ở tầng này, vừa khéo hai phòng nằm chếch đối diện nhau.

Lộ Miểu làm như bất ngờ, cười với cô gái váy đỏ: “Anh chị cũng ở đây sao? Thật trùng hợp quá.”

Cô gái quần đỏ cũng khẽ cười, xem như trả lời.

Lộ Miểu và Kiều Trạch vào phòng.

Phòng rất lớn, và cũng chỉ có một chiếc giường lớn.

Lực chú ý của Lộ Miểu đều tập trung trên hai người nọ, vừa bước vào cửa, đã không nhịn được quay đầu hỏi Kiều Trạch: “Hai người đó là ai?”

Kiều Trạch: “Không biết.”

“…” Lộ Miểu tức giận, “Vậy anh bảo tôi nghe trộm người ta làm gì.”

Kiều Trạch đá vali vào góc tường, hai tay chống trên bàn, xoay người dựa vào, hỏi cô: “Bọn họ nói gì?”

Lộ Miểu xoay đầu: “Không nghe thấy.”

Nói xong liền bị Kiều Trạch nắm chặt tay lôi đến trước mặt, lặp lại lần nữa: “Bọn họ nói gì?”

Lộ Miểu không định nói cho anh biết: “Tự mình nghe đi chứ.”

“Xem thường tôi không nghe được phải không?” Kiều Trạch bóp vai cô, nghiêm mặt: “Bọn họ nói gì?”

Anh nghiêm túc như thế khiến Lộ Miểu không dám tranh cãi với anh.

“Nói tối muốn đến nhà hàng Ấn Độ Ashton ăn, sau đó đến sòng bạc chơi hai bàn.”

Nói xong lại ngẩng đầu nhìn hắn: “Rốt cuộc họ là ai?”

“Nam tên Thương Kỳ, nhà đầu tư mạo hiểm.” Kiều Trạch nói, “Là mục tiêu đến Macauo lần này của chúng ta.”

“Mục đích của cô chính là làm quen với bọn họ, càng thân càng tốt.”

Lộ Miểu nhíu mày, có chút lo lắng: “Không phải anh định để tôi đi quyến rũ anh ta đấy chứ?”

Vừa nói xong gáy liền bị Kiều Trạch đập lên: “Với cái vẻ canh suông nước nhạt này của cô, người ta còn thấy cô chướng mắt ấy chứ.”

Lộ Miểu gãi đầu, phồng má, không phục nói: “Cũng có người thích canh suông nước nhạt mà.”

“Thế cũng không phải là cô.” Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô, “Làm quen, hiểu không? Không cần phải sắm vai phụ nữ bên cạnh anh ta, ngốc nghếch đi quyến rũ đàn ông.”

Lộ Miểu “ờ” nói, không nói chuyện với anh nữa, xoay người dọn dẹp hành lí, lấy mấy chiếc váy mới mua ra treo lên tủ, rồi ngẩng đầu hỏi Kiều Trạch: “Có cần treo áo lên hộ anh không?”

“…” Kiều Trạch nhìn cô một cái, rồi lại nhìn về chiếc giường lớn kia, lại lần nữa tin rằng, cô thật sự không coi anh là một người đàn ông.

“Lộ Miểu, ở đây chỉ có một giường.” Anh nhắc cô.

Lộ Miểu gật đầu: “Tôi biết mà. Tối tôi ngủ dưới đất, anh cứ ngủ trên giường đi.”

“…” Kiều Trạch thôi muốn khai thông với cô nữa.

Anh đưa tay nhìn đồng hồ: “Ăn cơm đã nào.”

Anh dẫn cô đi ăn mĩ thực đắc sắc của Macauo, sau đó đi dạo mấy vòng ở trung tâm mua sắm Grand Canal Shoppes ở Venice.

Trung tâm mua sắm Grand Canal Shoppes rất đặc sắc, đỉnh đầu được bầu trời bao la che phủ, dưới hiệu ứng ánh sáng của máy tính, tùy theo lúc mặt trời lặn mọcs sáng chiều mà thay đổi, bên dưới là ba con đường bên trong kênh đào, nước sông rất trong, những con đò Gondola qua lại bên dưới như thoi, xung quanh kênh đào là những kiến trúc đặc sắc và những cây cầu cong cong ở Venice, rất có vẻ trữ tình của thành phố miền sông nước.

Đây là lần đầu tiên Lộ Miểu đến đây, cô nhìn phong cảnh tuyệt đẹp là thế, nhưng lại khá trấn định, không thích đi dạo phố, cũng không thích chụp ảnh, cả quãng đường chỉ im lặng đi sát Kiều Trạch, đi dọc theo kênh đào, thỉnh thoảng dừng bước ngắm cảnh, đến lúc thật sự bị cảnh sắc làm cho kinh ngạc, mới lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, chụp xong lại sợ Kiều Trạch nói cô làm trễ chuyện, nên quay đầu hỏi anh đầy tha thiết mong chờ: “Chi bằng tôi cũng chụp cho anh một phô nhé?”

“…” Kiều Trạch nhìn cô không nói gì.

Lộ Miểu đã giơ điện thoại lên, chụp kêu “tách tách”, sau đó cầm điện thoại hỏi anh: “Thế nào?”

Kiều Trạch đưa mắt nhìn: “Xóa đi.”

Lộ Miểu mím môi, nhanh chóng xóa nó đi cho anh, suy nghĩ chút, rồi hỏi anh: “Có thể chụp ảnh chung với anh không?”

“…” Kiều Trạch khó hiểu nhìn cô, “Làm gì à?”

Lộ Miểu lắc đầu: “Không biết nữa, chỉ là bỗng dưng muốn chụp thế thôi.”

“Nhưng mà thôi bỏ đi.” Cô nhét điện thoại vào lại trong túi, “Đi thôi.”

Kiều Trạch gật đầu, cũng không đòi chụp ảnh, cả anh và cô đều không thích dùng máy ảnh để ghi lại nhiều thứ.

Lộ Miểu và Kiều Trạch đi dạo một lát cho qua chiều, sau bữa tối cô vốn tưởng có thể về khách sạn nghỉ ngơi, không ngờ anh lại đưa cô đến sòng bạc.

Ở đây, Lộ Miểu bắt gặp Thương Kỳ và bạn gái của anh ta mà lúc trưa Kiều Trạch có nhắc với cô, bọn họ đang mở ván bài, một trước một sau ngồi ngay đó.

Lộ Miểu ngạc nhiên, mỉm cười với bạn gái Thương Kỳ: “Trùng hợp quá, anh chị cũng đến chơi sao?”

Bạn gái Thương Kỳ hình như khá bất ngờ với người một ngày vô tình gặp ba lần, lần này không có vẻ xa cách như lúc trưa, cũng mỉm cười gật đầu: “Hai người cũng đến chơi à?”

Lộ Miểu gật đầu cười: “Vâng.”

Bạn gái Thương Kỳ liếc nhìn Kiều Trạch bên cạnh cô: “Bạn trai cô đấy à?”

Lộ Miểu đỏ mặt lắc đầu: “Không phải… Anh ấy… là sếp của em.”

Trong mắt bạn gái Thương Kỳ nhất thời xẹt qua một tia đã rõ, đều cùng là cấp dưới của sếp.

Lộ Miểu hiểu vẻ rõ ràng trong mắt cô ấy, cũng không thấy xấu hổ, ở nơi này, mượn danh nghĩa đi làm để dẫn theo người tình bạn giường đến phong lưu mấy ngày cũng không ít đâu.

Cô ở trong mắt cô ấy, có lẽ là người tình của Kiều Trạch, hoặc là bạn giường.

Thân phận bạn giường này khiến bạn gái của Thương Kỳ nhìn cô thêm mấy phần thân thiết, cô ấy vốn theo Thương Kỳ đến đây chơi, bản thân không thích cờ bạc, ở bên cạnh xem mà thấy vô vị, khó mà gặp được người có duyên, lại là người có thân phận cũng gần giống mình, trong lòng xem như gần gũi hơn, nhìn hai người đàn ông đang chăm chú chơi bài, cũng không làm phiền, chỉ cười hỏi Lộ Miểu: “Chị đi lấy cà phê, cùng đi nhé?”

Lộ Miểu gật đầu: “Được.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN