Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh
Chương 31
Hôm sau là Kiều Trạch dậy trước.
Đồng hồ sinh học của anh luôn đúng giờ, trong vòng tay còn nhiều thêm một người, nên ngủ cũng không sâu như bình thường.
Anh mở mắt thì Lộ Miểu vẫn chưa tỉnh, cả người như chú mèo nhỏ, im lặng cuộn trong cánh tay anh, khuôn mặt bình thản mà trầm lặng.
Đây là lần đầu tiên Kiều Trạch quan sát cô ở khoảng cách gần, quan sát ngũ quan cô, gương mặt cô.
Dường như cũng là lần đầu tiên, đại não anh phác họa gương mặt cô rõ ràng đến thế.
Cho đến nay, sự nhận biết của anh với phái nữ, chỉ chia ra thông minh và không thông minh, anh thừa nhận tính cách và năng lực của bọn họ lớn hơn so với diện mạo.
Nên tuy đã quen cô nhiều ngày, nhưng anh lại luôn mơ hồ với vẻ ngoài của cô.
Sự nhận biết của anh về cô, chỉ là một cô nhóc ngốc nghếch, không thông minh, cũng không đẹp chói mắt, có mấy phần dẻo dại, lại có chút ngốc, toàn rễ cây, không hay thay đổi. Dù có đặt giữa đám đông vẫn không đủ thu hút, cho dù bề ngoài có xinh đẹp hơn đi nữa, nhưng với tính tình như thế, quả thật không đủ để người ta khắc sâu trí nhớ.
Trời sinh cô đã có dáng vẻ tôi nhìn mà thương, kiểu dịu dàng yếu ớt cần đàn ông bảo vệ quan tâm, ấn tượng đầu tiên của anh về cô, là trực tiếp đá Kiều Thời ra sau.
Anh không cần một cô gái sống dựa vào anh.
Kiều Thời là người anh nuôi khôn lớn, vụng thì có vụng, nhưng chí ít vẫn độc lập.
Nhưng trong khoảng thời gian sống chung này, quả thật gương mặt cô rất dễ lừa người khác.
Người nhìn ngốc nghếch, nhưng đầu óc dễ dùng hơn Kiều Thời, cũng thận trọng, có gan, cô biết làm thế nào để lợi dụng cách tự vệ, không ngừng lừa mọi người, cũng gạt cả anh.
Căn bản là cô không nghĩ đến việc dựa vào bất kì người nào.
Dù đối với ai, cô cũng phòng bị.
Khuôn mặt trước mắt này, yên giấc, khôn ngoan, trên gương mặt còn có thể trông thấy cảm giác collagen đặc biệt chỉ ở tuổi này, trẻ trung tươi mát, nhìn quả thật không giống người có tâm sự, trong mắt cô cũng chưa từng biểu lộ chút sầu đau hay khổ sở nào, bất kể ở thời điểm nào, tuy thoạt nhìn cô có vẻ ngây ngẩn ít nói, nhưng luôn tràn ngập phấn chấn cũng như bốc đồng.
Điều đó không thể nào giả vờ được. Một người tâm tư u ám hay nhốt mình trong quá khứ, không thể nào có ánh mắt và nụ cười như thế được.
Nhưng nếu không phải bị chôn vùi trong quá khứ không biết tên, vì sao một người lại liên tục gặp ác mộng như thế?
Nhìn gương mặt trước mắt này, Kiều Trạch phát hiện, quả thật anh nhìn mà không hiểu cô.
Nhưng nét mặt bình yên thế, lại như lộ ra cảm giác yếu đuối không biết tên, khiến anh bất giác siết chặt cánh tay ôm cô.
Đây dường như là một động tác theo bản năng, cũng có thể là ý nghĩ bảo vệ trời sinh của đàn ông, nên khi tay siết chặt, đầu anh cũng vô thức tiến sát đến, cằm nhẹ nhàng gác trên đỉnh đầu cô, cúi đầu khẽ chạm vào trán, Lộ Miểu lập tức tỉnh dậy, bèn đẩy anh ra.
Kiều Trạch đoán có lẽ đây là một lần phản ứng nhanh nhất trong đời cô, trở mình ngồi dậy, vẻ mặt ngơ ngác.
Lộ Miểu cũng không biết mình lại làm sao, đang mơ màng thì cảm giác có thứ gì đó chà xát lên mình, mở mắt ra thì trông thấy đồi ngực, cảnh tượng của sáng hôm qua lập tức ùa về, cô sợ đến mức bật dậy ngay.
“Chuyện đó… Chuyện đó… Tôi…” Ấp úng một lúc lâu, mãi Lộ Miểu không thể nói hết nửa câu, cô không biết vì sao mình lại chạy vào trong lòng Kiều Trạch nữa.
Nhưng theo hiểu biết của mình cũng như hiểu biết về Kiều Trạch, cô liền quy nguyên nhân về mình.
Một người đàn ông đặc biệt nghiêm khắc không nói chuyện tình cảm không hiểu người chỉ nói chuyện nguyên tắc, anh không giơ chân đá cô xuống giường là tốt lắm rồi, đâu thể nào thừa dịp cô ngủ say mà động chân động tay được.
Lộ Miểu nghi ngờ lúc mình ngủ đã vô ý thức xem anh thành gối ôm.
Điều này khiến cô khá lúng túng, ánh mắt tán loạn không dám nhìn anh, lắp bắp nửa ngày, im lặng chỉ vào sô pha bên cạnh: “Xin lỗi anh… Thôi tối nay để tôi ngủ ở sô pha đi.”
“…” Kiều Trạch nhìn cô một cái, cô chợt bừng tình cũng làm anh tỉnh táo lại từ trong màn sương mù, người đã khôi phục lại trạng thái bình tĩnh.
“Tôi ngủ sô pha.” Anh lạnh nhạt nói, ôm chăn xuống giường.
Lộ Miểu lén nhìn theo bóng lưng anh, càng chắc nịch lúc mình ngủ say đã làm ra chuyện cực kỳ bi thảm với anh.
Anh lại giống như sáng hôm qua, nhìn có chút lạnh lùng, mang theo cảm giác xa lạ.
Lúc ăn sáng, Lộ Miểu tự giác biết sai chủ động rót sữa cho Kiều Trạch, nhẹ giọng xin lỗi anh.
“Tôi xin lỗi, có thể lúc ngủ tôi không được đàng hoàng cho lắm, anh*… đừng để ý.”
(*Ở đây Lộ Miểu xưng “您: ngài” với Kiều Trạch.)
Vừa nói xong liền thấy Kiều Trạch nhìn cô bằng ánh mắt kì quái, rồi sau đó cầm ly sữa cô đưa đến, một hớp uống sạch, lúc này mới nhìn cô: “Tối qua cô ngủ ngon không?”
Lộ Miểu mù mờ gật đầu: “Ngủ ngon lắm.”
Kiều Trạch: “Không gặp ác mộng?”
“…” Lộ Miểu ngập ngừng, cẩn thận nhìn anh, “Tối qua tôi lại gặp ác mộng làm phiền đến anh à?”
Rồi rất tự giác mà xin lỗi: “Tôi xin lỗi. Tôi thật sự không cố ý, có thể là lúc ngủ vô thức nằm mơ, tôi cứ tưởng đã khá hơn rồi.”
Suy nghĩ chút rồi lại nói: “Hay là… Tôi thuê thêm phòng nữa nhé?”
Dứt lời liền thấy Kiều Trạch thản nhiên nhìn cô, cô nhìn mà không hiểu, anh đặt ly sữa xuống, đột nhiên kéo tay phải cô, chỉ vào dấu răng trên mu bàn tay: “Vết thương kiểu này trên người cô có nhiều không?”
Lộ Miểu lắc đầu, lại gật đầu: “Thi thoảng sẽ có.”
Kiều Trạch: “Cô không nghĩ vì sao lại có ư?”
“Lúc ngủ thì bất cẩn tự mình cắn hoặc đập lên thôi.” Lộ Miểu rụt tay lại, nhìn anh, “Bạn cùng phòng đại học hồi trước cũng có nhắc qua với tôi về chuyện này.”
“Có thường xuyên không?”
Lộ Miểu lắc đầu: “Không có.”
Không muốn quấn chuyện này lên người mình tiếp nữa, Lộ Miểu lại rót sữa cho anh, vừa hỏi: “Tối nay chúng ta có kế hoạch gì không?”
Kiều Trạch: “Không có, ăn uống chơi bời đánh bạc, cái gì cũng được, cứ tùy mà làm quen với Thương Kỳ và Ngô Man Man.”
Lộ Miểu gật đầu nghĩ ngợi: “Vậy tối tôi hẹn Ngô Man Man đi thẩm mỹ viện vậy.”
Lại dặn anh: “Không cho anh đi theo.”
Kiều Trạch mặc kệ cô.
Đến chiều Lộ Miểu hẹn Ngô Man Man, cùng uống trà dạo phố làm đẹp, đến chín giờ tối thì về.
Sau khi tan cuộc cô lấy cớ có việc đi trước, không về chung với Ngô Man Man.
Lúc Ngô Man Man về khách sạn thì đụng trúng Kiều Trạch đi ra ngoài, không thấy Lộ Miểu đâu, anh nhìn vào thang máy sau lưng cô ấy.
“Cô Ngô, cô ấy đâu rồi?”
“Bạn cô ấy đến Macau, bảo cô ấy đi đón rồi.” Ngô Man Man cười ghẹo, “Tổng giám đốc Kiều, mới mấy giờ không gặp, đã nhớ Miểu Miểu rồi ư?”
Cô ấy nói chuyện không nhanh, vì hai ngày trước Lộ Miểu có nói về chuyện tai Kiều Trạch có vấn đề, nên cũng đặc biệt nói chậm lại, Kiều Trạch có thể đọc được ý từ miệng cô, vốn vì yêu cầu công việc, nên đòi hỏi bản thân phải đọc được khẩu hình, thế nên dù không có Lộ Miểu ở đây, mặt đối mặt trao đổi cũng không gây ảnh hưởng lớn với anh lắm.
Anh cười khách khí với cô ấy, không đáp lại, tạm biệt rồi về phòng trước.
Anh lấy điện thoại ra gọi điện cho Lộ Miểu.
Cô không bắt máy. Cũng không biết là sợ anh kiểm tra mà tảng lờ đi, hay thật sự không để ý.
Kiều Trạch gọi lần thứ hai mà cô vẫn không bắt máy.
Anh tắt máy, xoay người ra khỏi cửa, gọi xe đến nhà hàng Quảng Đông tối qua.
Lộ Miểu đang ở nhà hàng Quảng Đông này.
Sau khi cô và Ngô man Man tách ra liền đến nhà hàng Quảng Đông, gọi một món, chính là món cá chua ngọt trên bàn ăn tối qua.
Ăn hơn nửa, cô vẫy tay gọi phục vụ đến, chỉ vào dĩa cá, sầm mắt nói với cô ấy: “Món này là ai làm? Gọi đầu bếp các cô đến đây.”
Khách lạnh mặt tìm đầu bếp khiến phục vụ đứng ngồi không yên, cẩn thận nhìn cô: “Cô à, món này làm sao thế ạ?”
“Trong này trộn với thứ gì?” Lộ Miểu cầm đũa đảo trong miếng thịt bò, rồi lôi ra vài sợi tóc.
Sắc mặt người phục vụ hơi tái đi, liên tục giải thích.
Lộ Miểu vẫn chỉ có một thái độ: “Gọi đầu bếp các cô đến đây.”
Phục vụ không dám chậm trễ, sau khi bàn qua với quản lí, liền đến phòng bếp gọi người.
Không đầy một lát, một bóng dáng cao gầy theo phục vụ đi đến, lúc nhìn thấy Lộ Miểu thì biến sắc, quay người đi về lại bếp.
Lộ Miểu cũng không đuổi theo, chỉ quay đầu nhìn quản lí: “Đây chính là thái độ phục vụ của nhà hàng các anh sao? Anh ta là ai? Tên gì?”
Quản lí cúi đầu khom lưng không ngừng xin lỗi, nhấn mạnh sẽ miễn hóa đơn cho cô, nhưng về tên của đầu bếp, vẫn không chịu tiết lộ.
Lộ Miểu cũng không cãi nhau với anh ta, là cô cố ý để tóc vào, trả tiền xong rồi bước ra ngoài, nhưng không về, mà trực tiếp vòng lui sau nhà hàng, ở đó có cửa sau của nhà bếp, bình thường nhân viên nhà bếp đều ra vào thẳng ở đây, nếu tối không bận gì thì dọn dẹp sạch sẽ rồi lấy ghế ra ngoài ngồi hóng mát.
Đối diện cửa sau có một cửa hàng đồ ngọt nhỏ, Lộ Miểu ngồi xuống, gọi vài món đồ ngọt, tìm một vị tí có thể trông thấy cửa sau ở đối diện, rồi nhìn chăm chú lên cánh cửa.
Mười giờ rưỡi tối mới tan tầm, đầu bếp và người làm công lục đục kéo ra, khi bóng người cao gầy đó lọt vào tầm mắt, Lộ Miểu siết chặt bàn tay cầm thìa nhựa, rồi lại buông ra, nhìn người kia chậm rãi đi xa, liền đứng dậy đi đến.
Người đàn ông đó tên Trương Khởi, năm năm trước bắt đầu mất tích không rõ.
Lộ Miểu không ngờ anh ta lại trốn ở đây.
Cô đi theo anh ta, nhìn anh ta từ quảng trường phồn hoa đi vào một con hẻm tắt tối mù, ở chỗ này phần nhiều là người làm thuê từ trong nước đến Macau, vì để tiết kiệm tiền thuê nhà, hơn mười người thuê một căn phòng cỡ ba bốn chục mét vuông, nhà cũ kĩ, con hẻm chật chội đổ bể, giá phơi quần áo để ngổn ngang ngoài hẻm, mắc đầy quần áo và vỏ chăn. Lưới chống trộm ở ban công thì rỉ sét, trên đó cũng phơi quần áo.
Dưới lầu có quầy tạp hóa nhỏ, khoảng đất trống phía trước dùng vải sọc phủ gần nửa bãi, đặt bên trên bàn bóng bàn và bàn bida, đây chính là thiên hạ của những thanh niên làm công.
Trông Trương Khởi và bà chủ khá quen nhau, lúc đi vào trực tiếp mua nợ đồ uống, bà chủ vừa lải nhải, vừa lấy ra sổ nợ để anh ta kí.
Trương Khởi vặn nắp chai nước, uống một nụm lớn, rồi cầm lấy cây cơ, bắt đầu chơi đánh bida.
Lộ Miểu rút điện thoại ra chụp mấy tấm hình, nhìn thấy anh ta xưng anh gọi em với mấy người bên kia, rồi sau đó khoác vai quay về tòa nhà cũ nát bên cạnh, không đầy một lát, chất giọng thô của anh ta từ tầng ba truyền xuống, chửi đổng.
Lộ Miểu vào quầy tạp hóa mua nước với đống đồ ăn vặt, lúc trả tiền thì cô quay đầu nhìn bàn bida ồn ào ở ngoài, rãnh rỗi hàn huyên với bà chủ.
“Dì này, dì buôn bán ở đây trông cũng khả khẩm đấy, một mình dì trông tiệm chắc không dễ gì đâu.”
Cô nói tiếng Quảng Đông.
Lộ Miểu biết một ít tiếng Quảng, vì câu nói chất Quảng này mà khiến bà chủ cảm giác gần gũi hơn, bèn lắc đầu tiếp chuyện: “Biết làm sao được nữa chứ, ăn uống ngủ nghỉ đều phải tiêu tiền.”
Lộ Miểu gật đầu: “Đúng thế, thật không dễ dàng gì.”
Bà chủ nhìn cô một cái: “Nhìn cháu trông khá lạ mặt, mới chuyển đến hả?”
Lộ Miểu gật đầu: “Vâng ạ…”
Rồi thẹn thùng nhoẻn miệng cười với bà ta: “Cháu vẫn chưa quen hết ở đây, sau này lại đến phiền gì nhiều rồi.”
Lại nói: “Cháu thấy ở đây nhiều thanh niên quá, nhìn đều dữ dằn, ở bên này liệu có… có không an toàn lắm không ạ?”
“Đừng gây chuyện, về nhà sớm là không sao hết.” Bà chủ dặn cô, “Ở đây cũng nhiều bợm nhậu mất dạy lắm, con gái buổi tối ít ra ngoài một mình đi.”
Rồi lại hỏi cô: “Là ở một mình hay ở với bạn trai?”
“Ở với bạn trai ạ, nhưng mấy hôm trước cãi nhau, không biết người chạy đi đâu nữa rồi.” Lộ Miểu lấy điện thoại ra, mở ảnh của Lộ Tiểu Thành, đây là ảnh cô tải từ trên QQ của cậu xuống.
Cô đưa điện thoại cho bà chủ xem: “Đây, là anh ấy đấy, giống đứa trẻ vậy, động chút là cáu kỉnh bỏ nhà đi.”
Bà chủ nhìn điện thoại: “Bây giờ tụi thanh niên toàn thế cả, hở chút lại lừa bạn gái.”
Lộ Miểu đồng cảm gật đầu: “Đúng thế đấy ạ.”
Lại hỏi bà ta: “Dì đã gặp anh ấy bao giờ chưa? Anh ấy đã tới chỗ dì lần nào chưa?”
Bà chủ lắc đầu: “Chưa từng thấy.”
“Chưa từng ư?”
“Không hề.” Bà chủ chỉ vào đầu mình, “Đầu óc dì tốt lắm, gặp một lần dì đều nhớ cả.”
Lộ Miểu nhíu mày: “Cũng không qua lại chỗ bọn Khu Tử ư? Bọn họ đều làm tạp vụ, trước kia cũng hay uống rượu đánh bida với nhau.”
Khu Tử là vừa nãy bà chủ mắng gọi Trương Khởi.
Bà chủ bĩu môi: “Thằng đó kéo bạn xấu đến không ít, nhưng khôi ngô như thế, thật sự chưa gặp bao giờ.”
Lộ Miểu gật đầu như có suy nghĩ, tạm biệt bà ta rồi đi trước.
Người vừa mới ra ngoài hẻm, thì một bóng người cao lớn liền đè đến, Lộ Miểu hết hồn ngẩng đầu lên, trông thấy gương mặt tuấn tú của Kiều Trạch thì ngẩn người.
Kiều Trạch đang nhìn cô, hai tay vòng trước ngực, từ trên cao nghiêng đầu nhìn cô.
Đối với kiểu xuất quỷ nhập thần xuất hiện của anh, Lộ Miểu đã sớm từ khiếp sở trở thành quen, nhưng luôn có cảm giác xấu hổ bị bắt quả tang.
Cô mấp máy môi, trốn tránh ánh mắt anh.
“Công việc hôm nay tôi đã làm xong rồi, bây giờ là thời gian cá nhân.” Cô cúi đầu nói.
“Đó cũng là thời gian của tôi.” Kiều Trạch nhìn cô, mặt mày bất động, “Vì trong lúc làm việc, tôi còn phải phụ trách sự an toàn của cô.”
Lộ Miểu hạ giọng nói: “Tôi không sao mà…”
“Nếu có chuyện thì sao?”
“Tôi có thể tự bảo vệ mình.”
Khóe miệng Kiều Trạch cong lên, bất thình lình giơ tay đánh cô, Lộ Miểu bị một chiêu của anh chế ngự, tay bị anh bắt đan chéo sau lưng, đè lên vách tường.
Anh dán sát vào ngay sau lưng cô, tay kia đặt trên vai cô, dùng một tư thế vô cùng mờ ám mà cô không thể nào phản kháng lại, nhốt cô giữa khuỷu tay anh với vách tường.
“Cái gì gọi là có thể tự bảo vệ?” Kiều Trạch nói, tay trượt xuống khỏi vai cô, đặt hờ trên bụng cô, “Nếu tôi muốn làm gì với cô thì lam, thì cô đến cơ hội phản kháng cũng không có.”
“Anh đổi lại là người bình thường thử xem.” Lộ Miểu dùng sức né tránh, có chút không phục, “Anh đâu phải người bình thường, tôi đánh không lại anh là quá bình thường.”
“Cô có thể thắng một người bình thường, vậy nếu nhiều người thì sao?” Kiều Trạch thả cô ra.
Lộ Miểu xoa cánh tay bị anh làm đau: “Theo như anh nói thế, thì những cảnh sát khác làm sao bây giờ, chẳng lẽ vì sợ nguy hiểm mà không phá án ư?”
“Người khác không phản ứng kém như cô.”
Lộ Miểu mím môi không đáp.
Kiều Trạch chụp lấy cánh tay cô: “Đi về đã.”
Người gần như bị anh đẩy lên xe, sau đó đẩy mạnh vào phòng.
Lộ Miểu lảo đảo, tự biết đã sai, không dám tranh cãi gì với anh, im lặng xoa tay, cúi đầu: “Xin lỗi, tôi sai rồi.”
“Đừng có xin lỗi với tôi.” Kiều Trạch xoay người nhìn cô, “Lý do.”
Cô vẫn mím môi không nói.
Kiều Trạch lặp lại lần nữa: “Lý do!”
Cuối cùng Lộ Miểu cũng xuống nước: “Tôi với người đó… trước đây… có chút ân oán.”
Đuôi mày Kiều Trạch nhướn lên: “Thế thôi?”
Lộ Miểu cắn môi, gật đầu, mắt đỏ lên, nhìn như sắp khóc.
“Có thể… đừng hỏi được không. Chẳng qua vì tôi bất ngờ phát hiện ra tung tích của anh ta, chỉ là muốn xem thế nào mà thôi, tôi thật sự sẽ không để việc này làm ảnh hưởng đến công việc. Tôi tự biết chừng mực.”
Kiều Trạch nhìn cô một hồi lâu, rồi sau đó gật đầu, không ép hỏi nữa.
Hôm sau, anh gửi tấm ảnh chụp Trương Khởi cho Tiếu Trạm, nhờ anh ta điều tra về người này.
Ảnh là lúc anh theo dõi Lộ Miểu thì nhân tiện chụp luôn.
Lộ Miểu không dám tự mình ra ngoài nữa.
Có lẽ vì chuyện tối hôm qua, nên cô hơi sợ anh, đến sáng khi gặp anh thì hơi nhút nhát, không dám chủ động bắt chuyện.
Cô lại gặp ác mộng như tối trước, hơn nữa còn dữ dội hơn so với hai người trước đó, cả người sợ hãi, không ngừng vùng vẫy chân tay, như đang đuổi theo thứ gì đó.
Cô có ấn tượng về cơn ác mộng này, sáng sớm liền xin lỗi anh.
Trước đây cô ít khi liên tục gặp phải ác mộng như thế này, bây giờ ở chung với Kiều Trạch, tối nào cũng như vậy, trong lòng cô có áp lực rất lớn, đến khi tỉnh dậy cả người đều sa sút hơn trước.
Càng là người vùi sâu trong cảm xúc, càng ngẩn người ra.
Buổi sáng, Kiều Trạch gọi cô nhiều lần cô mới mãi phản ứng lại.
“Hôm nay cô muốn đi dạo chỗ nào thì đi, mai về.” Bỗng Kiều Trạch nói.
Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn anh một cái, miệng mở ra, cuối cùng ngoan ngoãn gật đầu, “Được rồi.”
Ăn sáng xong Kiều Trạch liền ra ngoài, không đưa cô theo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!