Âm Trung Quỷ - Chương 8: Mắt đắng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
420


Âm Trung Quỷ


Chương 8: Mắt đắng


Toàn đang định kể tiếp câu chuyện của mình cho bà già nghe thì một ông già gầy guộc phóng chiếc xe máy đến, trên xe lỉnh kỉnh đồ lễ: tiền vàng giấy bạc đồ trang sức trông hết sức tinh xảo đẹp mắt. Hóa ra đó là chồng của bà lão, bố của Anh Thơ tới làm lễ cũng cho con gái. Không muốn cản trở hai người thêm nữa, Toàn vội xin phép đi về, trong đầu ngổn ngang bao mảnh ghép mà có xoay thế nào cũng không khớp nhau được.

Về đến khu nhà trọ, Toàn cất xe rồi bước vào căn phòng của anh Điều. Phòng của anh Điều bé và bí hơn phòng Toàn nhưng để ở hai người vẫn thoải mái. Anh Điều đang nấu cơm tối trên chiếc bếp ga mini. Toàn xắn tay vào giúp đỡ. Ăn xong Toàn rửa dọn rồi hai anh em ngồi hàn huyên tâm sự. Toàn kể cho anh nghe về bà lão kì lạ mà mình gặp gần sông Cầu ngày hôm nay. Anh Điều hỏi: “Em có hỏi bà lão khu trọ gần nhà cũ đó ở đâu không?- Toàn đáp: “Em chưa kịp hỏi, nhưng em nghĩ liệu có phải khu nhà này không nhỉ, chắc không phải đâu, xung quanh đây toàn nhà mới mà, khu trọ mình cũng mới xây được gần chục năm, đâu đến 20 năm như bà ấy kể”. Nghe xong anh Điều chẳng nói gì nữa. Xem clip trên mạng được tiếng thì Toàn díp mắt lại, nằm xuống ngủ.

3h sáng.

Cộc cộc…Tiếng gõ vang lên ở đâu đó

Cộc…cộc..cộc…Tiếng gõ mạnh hơn làm Toàn tỉnh giấc.

Dỏng tai nghe, Toàn tìm nguồn gốc tiếng gõ đó. “cộc…cộc…”.Nó phát ra từ bức tường chung giữa hai phòng của anh Điều và Toàn. Tiếng gõ tường vẫn vang lên đều đều khiến Toàn sởn cả tóc gáy. Toàn lay anh Điều dậy. Anh Điều mắt nhắm mắt mở nhưng vẫn nghe rõ tiếng gõ tường mồn một. Hai người nhìn nhau đầy sợ hãi. Bất chợt tiếng gõ trở nên nhanh hơn, mạnh hơn và vội vã như người gõ đang dần trở nên sốt ruột hơn. Thế rồi như một cơn vũ bão, tiếng cộc…cộc phát ra từ khắp các bức tường, vây hãm anh em Toàn trong cơn sợ hãi cực độ. Hai người loay hoay không biết nên làm thế nào, phi ra ngoài trong đêm tối càng sợ hãi đến kinh khủng hơn. Toàn chợt nhớ ra lá bùa vẫn còn nhét trong túi áo, bèn run rẩy rút ra rồi tiến lại gần bức tường đầu tiên, dán 1 trong những lá bùa lên đó.

Tiếng động im bặt.

Toàn thở phào nhưng vẫn sợ hãi. Sau sự im lặng còn là nỗi sợ hãi cô đặc hơn. Toàn cùng anh Điều nhanh chóng rời khỏi phòng trong đêm, tá túc tại một nhà nghỉ nhỏ. Toàn cảm thấy vô cùng áy náy khi ảnh hưởng tới anh Điều. Mà đúng là lá bùa đó có dùng để ngăn cản diều gì đó ở bên căn phòng trọ của Toàn. Thằng Lâm nói đúng, đáng nhẽ Toàn không nên gỡ những tấm bùa đó ra.

Sáng dậy, Toàn lại bấm máy gọi cho bà chủ trọ nhưng không thấy ai bắt máy. Toàn cùng anh Điều về lại khu trọ để lấy thêm quần áo. Anh Điều hành lý gọn nhẹ, vơ mấy cái dã xong, còn Toàn vẫn còn loay hoay với đống sách vở. Ngoài phòng trọ có tiếng bọn con gái ồn ào. Hình như là bọn thuê trọ đầu xóm. Toàn ra ngoài đóng cửa thì bắt gặp mấy đứa con gái đang túm năm tụm ba ngoài cửa phòng trọ đầu tiên. Toàn đi tới chỉ gật đầu chào. Một con bé nhỏ người, Toàn chưa gặp bao giờ cất tiếng: “Ơ mới gặp mà không chào hả? Biết chị đây là ai không”. Toàn lắc đầu khó hiểu, con gái gì mà vô duyên. Cô gái cười mỉm để lộ má lúm đồng tiền: “Mình là Mai, cháu ruột của chủ trọ khu xóm này”. Nghe thấy câu đó. Toàn vội hỏi: “Cô cậu đang đi công tác phải không?”. Mai hất hàm: “Cậu hỏi làm cái gì thế?” -Mai ngạc nhiên: “Mình vừa qua gặp cô mà?”. “Cho mình xin địa chỉ cô cậu, được không???”. Toàn khẩn khoản cầu xin Mai, cuối cùng cô bé cũng nói địa chỉ cho Toàn. Toàn dò hỏi: “Cậu biết trước đây khu trọ này có vấn đề gì không?”. Mai đáp: “Mình chẳng qua đây mấy nên không biết đâu…”. Toàn cảm ơn rồi chạy đi thẳng. Anh Điều ngồi quán nước đối diện vẫy vẫy gọi Toàn. Anh Điều ríu rít: “Này anh vừa dò hỏi được một thông tin rất quan trọng nhé. Cô bán nước này bảo khu nhà trọ này không phải mới được xây đâu mà ngày xưa cũng là một khu tập thể cũ nhưng người ta bán đi rồi đập đi xây lại mới khoảng 10 năm trở lại đây thôi. Có thể nào liên quan đến bà lão kia không?”. Cô hàng nước nghe thấy cũng gật gù khẳng định.

Toàn quả quyết nói: “Giờ anh đi cùng em, đến gặp bà chủ trọ. Em nghe nói bà ta chẳng đi công tác gì cả, vẫn ở đây thôi!”. Lần tìm đến địa chỉ Mai đưa, hai an hem bấm chuông cửa một căn nhà khá kiên cố. “Xoạch…tiếng cửa sắt mở ra và hiện ra trước mắt Toàn là khuôn mặt quen thuộc của chị chủ. Nhìn thấy Toàn, chị chủ tím mặt, vội đóng cửa lại thì Toàn vội lấy tay giữ cửa. “Nói chuyện đi, chị đừng trốn tránh mãi nữa!”. Nói rồi Toàn lách vào trong nhà, theo sau là anh Điều.

Ngồi đối diện chị chủ, Toàn bình tĩnh kể lại những gì mình đã gặp phải ở căn phòng suốt một tháng qua. Chị chủ im lặng không nói gì. Toàn giơ lá bùa rách ra và tra hỏi tại sao lại có thứ này trong phòng. Chị ta chối bay bảo rằng đó chỉ là bùa cầu bình an, trấn đất chứ căn phòng không có vấn đề gì. Anh Điều cũng ép, nói rằng nếu như căn phòng không có vấn đề tại sao ai cũng bỏ đi chỉ sau một tháng?

Vòng vo mãi cuối cùng bà ta cũng chịu thú nhận là ai thuê căn phòng trọ đó cũng gặp hiện tượng bất thường nhưng vì lợi nhuận nên bà ta giấu nhẹm đi.Bà ta cũng đã mời đủ loại thầy về để giải mã nhưng vẫn chưa thành công. Chỉ có duy nhất một bà đồng giỏi nhìn ra đất có một con quỷ đang quấy phá. Vong này đã thành quỷ chứ không còn là vong ma bình thường. Tuy nhiên khi tìm âm phần ở trong căn phòng bà đồng lại không thể tìm thấy. Nó ở tất cả mọi nơi nhưng dường như lại chẳng ở đâu cả. Cứ như nằm lơ lửng ở giữa đâu đó…Kể xong, bà ta đổi giọng, trách Toàn và Điều nếu không thích ở thì cứ việc chuyển đi, bà ta hoàn tiền, đừng loan tin ra ngoài cản trở công việc làm ăn của bà ta. Toàn nghĩ, đúng là một người vô nhân tính, đẩy người khác vào hoàn cảnh khốn cùng, Toàn nhất quyết không để ai phải rơi vào tình trạng tiền mất tật mang như mình nữa. Toàn vẫn giữ nguyên hợp đồng rồi xin địa chỉ liên lạc của bà đồng giỏi kia để tìm cách giải quyết.

Toàn gọi điện cho Lâm nói rằng mình cần phải đi giải quyết chuyện này, nhờ nó điểm danh hộ tiết học ngày mai. Toàn ái ngại muốn tự mình giải quyết, bảo anh Điều không cần đi cùng. Tuy nhiên anh Điều vẫn nhiệt tình: “Giờ anh cũng khá rảnh, đợt này chưa có khách, anh giúp chú được!”. Nói sơ qua, anh Điều làm phiên dịch viên, đợt này chưa có khách thuê dịch. Bình thường có khách anh đóng cửa làm việc cả ngày, có những đợt anh đi công tác thêm như làm cộng tác viên hướng dẫn du lịch. Anh Điều đèo Toàn theo địa chỉ mà Toàn đã ghi lại. Con đường đồi ngoằn nghèo trải dài ra trước mắt. Đến tận chiều, hai an hem mới đến đầu khu làng ghi trong địa chỉ. Con đường dẫn vào làng âm u cành lá. Anh Điều đi xe chầm chậm lên dốc. Những tán lá xao động trong gió. Xe lướt qua từng người đang đi bộ chầm chậm xuống dốc. Toàn đưa mắt nhìn. Có người khóc thút thít. Có người dìu thêm một người khác. Có người lầm lũi đi trong im lặng. Chiếc xe lướt qua một cô gái. Cô gái có mái tóc đen dài, khuôn mặt sầu thảm cùng làn da trắng bệch. Cô ta ngoái nhìn theo chiếc xe của hai anh em và mỉm cười ma quái. Toàn sợ hãi ngồi im. Ngôi làng này thật kì lạ. Hỏi đường một ông lão đầu làng, ông ta chỉ vào ngôi điền nằm trên núi. Hai anh em gửi nhờ xe ở một ngôi nhà dân rồi leo từng bước lên bậc thềm. Trong ngôi đền tỏa ra làn khói nghi ngút. Ở ngoài cổng đền có một đám đông đang đứng chờ. Họ bàn tán xì xào: “Mỗi ngày cô đồng chỉ tiếp có hai người, không tiếp thêm. Mang theo bất kì một vật gì ở nhà mình đến, nếu hợp duyên cô sẽ mời vào. Sáng nay vừa tiếp một người đó.” Toàn lo lắng. Phen này có khi công cốc rồi. Toàn chẳng mang theo cái gì là đồ vật cá nhân cả. Chỉ có ví và điện thoại cùng chìa khóa xe máy. Bỗng chợt cánh cửa gỗ của ngôi đền bật mở, một cô gái trẻ bước ra: “Thanh đồng mời khách hôm nay vào. Vị khách này cầm một thứ của cô, bước vào đền để trả lại.” Mọi người nhìn nhau xì xào. Toàn tiu nghỉu, chắc không phải mình rồi, đã tới đây bao giờ đâu. Mọi người nhao nhao: “chúng tôi đều lần đầu đến đây, chẳng ai cầm đồ gì của cô cả!”. Cô gái trẻ bình tĩnh đáp: “Là một lá bùa rách cô từng yểm.” Toàn giật mình sờ vào túi quần rồi móc ra lá bùa Lâm tìm được ở phòng trọ rồi giơ lên. Cô gái trẻ nói: “Mời khách vào, cô đã biết trước là cậu đến. Mọi người khác vui lòng quay lại vào lần sau..”. Toàn ngỡ ngàng không tin vào tai mình. Đám đông tản dần. Toàn và anh Điều theo cô gái trẻ bước vào trong ngôi đền.

Cảnh vật trong ngôi đền nhỏ thanh vắng và trang nghiêm lạ lùng. Thanh đồng đang ở trong đền, ngồi đối diện cô là một cô gái trẻ gầy guộc và xanh xao. Giữa bọn họ là một quả trứng đã được bóc làm đôi. Bên trong lòng đỏ là một màu máu tươi. Thanh đồng nói: “Ngải nặng lắm rồi. Mai qua đây làm lễ. Giờ về đi, nhớ làm theo lời cô dặn”. Cô gái liêu xiêu đứng dậy cảm ơn thanh đồng rồi đi về. Toàn đứng rón rén ở cửa chưa dám vào. Thanh đồng cất tiếng: “Vào đi còn chần chừ gì. Đưa lá bùa đây tôi xem!”. Toàn bước vào đền rồi đưa cho cô lá bùa rách. Cô đồng lắc đầu: “Ngày càng mạnh hơn rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN