Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức
Chương 40: Tôi đã tốt nghiệp đại học rồi, anh đừng hòng lừa gạt tôi
Nghe Thẩm Ngôn giảng giải hồi lâu, nàng đã minh bạch việc dùng ổ bụng phát lực là chuyện cần thiết và quan trọng như nào nếu muốn đi theo con đường ca hát bài bản, nhưng minh bạch là một chuyện, làm được hay không lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Coi như ngẫu nhiên thành công một lần, nhưng những lần tiếp theo sau đó, chỉ cần Dương Mật có chút lơ là hoặc Thẩm Ngôn vừa buông tay ra, nàng liền theo bản năng trở lại thói quen khó bỏ từ nhỏ tới giờ.
“Tôi khống chế không nổi, làm sao bây giờ?” Dương Mật ngao ngán nằm dài ra ghế, quả thật có chút uể oải.
Đây là việc mà bất kỳ ca sĩ nào cũng dễ dàng làm được, nhưng tới phiên nàng thì lại khó khăn như thế, chẳng lẽ chính mình thật sự không có mệnh làm ca sĩ ư?
“Bình thường thôi, đừng có nản chí!” Thẩm Ngôn mở miệng an ủi.
Dương Mật nghe vậy, thoáng chốc liền sững người. Trong lòng dâng lên từng tia ấm áp xen lẫn chút ngọt ngào.
Mặc dù người đàn ông ngồi đối diện nàng đây là một tên EQ cực thấp, mồm miệng rất thiếu đánh, nói chuyện cực kỳ đốp chát khiến người ta khó mà hào hứng nổi, lại càng không biết dỗ ngọt phụ nữ, cũng không biết cách bày trò khiến các nàng vui vẻ.
Thế nhưng Thẩm Ngôn lại là người yên lặng bồi bạn bên cạnh nàng, sẽ cam tâm tình nguyện nấu ba bữa cơm mỗi ngày cho nàng ăn, sẽ tìm cái lý do vô cùng sứt sẹo để kín đáo tặng một ca khúc tự viết cho nàng.
Tình cảm của hắn không chút hoa mỹ mà lại cực kỳ chân thực.
Hắn sẽ không ba hoa chích choè, sẽ chỉ ở phía sau yên lặng nỗ lực.
Dương Mật ngọt ngào mỉm cười, nàng cảm thấy nam nhân này vừa ngốc nghếch lại vừa rất đáng yêu.
“Cô đâu phải là thiên tài, không nên đặt yêu cầu quá cao với bản thân mình làm gì, người với người không phải lúc nào cũng có thể so sánh. Ví dụ như tôi và cô đi, tôi là thiên tài, còn cô thì không phải! Có cố cũng không được.” Thẩm Ngôn nghiêm túc khuyên nhủ.
Nụ cười rạng rỡ trên môi Dương Mật lần nữa bị đánh gãy. Nàng đơ người mất mấy giây, sau đó đột ngột bùng phát như một con thú nhỏ bị thương, nàng hung hăng nhảy thẳng vào người hắn, cả người đập mạnh vào lồng ngực Thẩm Ngôn. Nàng cố kiễng mũi chân lên, định bụng dùng sức cắn một cái thật đau lên bả vai tên nam nhân ngu ngốc này.
Nàng thật sự bị hắn chọc cho phát điên rồi.
Thẩm Ngôn nhướng mày, tay phải trong nháy mắt nắm chặt cổ của Dương Mật, ngón tay cái đặt ngay huyệt thần kinh, tay trái ôm lấy vòng eo đối phương, ngón tay điểm mạnh vào khối xương sống thứ ba đếm từ trên xuống.
Phản ứng của Thẩm Ngôn quá nhanh, cơ hồ Dương Mật còn chưa kịp chạm răng vào da thịt hắn thì hai tay của hắn đã theo phản xạ làm xong một loạt động tác phòng ngự ấy rồi.
Là tuyển thủ vật lộn cùng đại sư y thuật cấp Tông Sư, những động tác ấy của hắn đều là phản ứng theo bản năng.
Huyệt vị thần kinh là một trong những huyệt vị yếu ớt nhất trong cơ thể con người, dùng sức ấn mạnh một cái hoặc là đập mạnh vào đó sẽ khiến đại não thiếu dưỡng khí, trong nháy mắt lâm vào tình trạng hôn mê.
Mà khối xương sống thứ ba chính là nơi trung khu thần kinh tụ tập, nếu bị đánh mạnh vào đó sẽ khiến cơ thể đối phương lập tức tê liệt, tứ chi hoàn toàn mất đi lực khống chế. Nếu xui xẻo bị tổn thương nặng chỗ này thì thậm chí còn có thể khiến cử động về sau của tay chân cực kỳ khó khăn.
Đây chính là chiêu thức hữu hiệu nhất và nhanh chóng nhất khi đối đầu với kẻ địch.
Gần như trong tích tắc, Thẩm Ngôn đã hoàn toàn chế phục Dương Mật.
Nhưng hai tay của hắn đến cùng vẫn không hề phát lực, dù sao Dương Mật cũng không phải là địch nhân.
Dương Mật không biết bản thân kỳ thật vừa lượn quanh một vòng Quỷ Môn Quan, nàng chỉ nhìn thấy Thẩm Ngôn bỗng nhiên ôm chặt lấy mình vào lòng.
Hành động này của hắn khiến nội tâm nàng cực kỳ phức tạp, thân thể căng cứng. Rất nhiều suy nghĩ cùng một đoạn ký ức trong đầu không ngừng lướt qua.
Dừng một lát, thân thể nàng dần dần buông lỏng, hàng lông mi thật dài liên tục run rẩy, sau đó Dương Mật nhắm mắt lại, gương mặt xinh đẹp chôn vùi trong lòng Thẩm Ngôn, cánh tay trắng nõn mảnh khảnh chần chừ một lát, cuối cùng chậm rãi nâng lên, nhẹ nhàng vòng qua eo đối phương.
Đêm khuya, trong phòng khách sạn rộng rãi, dưới ánh đèn màu cam quả quýt mờ mờ tối tối mà ấm áp, hai thân ảnh đang ôm chặt lấy nhau, dán dính cùng một chỗ.
Giờ phút này thời gian dường như phảng phất cũng chậm đi hẳn, gió đêm thổi phất qua khiến màn cửa nhẹ nhàng lay động, văng vẳng đâu đó có tiếng côn trùng kêu lên từng đợt, ánh sao trên trời nhấp nháy mãi như đang chăm chú theo dõi hai người bọn họ…
Ước chừng hơn hai phút đồng hồ sau, cũng không tính là quá dài, Thẩm Ngôn bỗng nhiên buông eo Dương Mật ra, sau đó quay người đi nhanh đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời.
Nét cười giảo hoạt nhanh chóng xuất hiện trên mặt Dương Mật. Nàng nhìn bóng lưng Thẩm Ngôn, trong lòng thầm nghĩ ‘tên gia hỏa xấu xa này, xem xem tôi làm sao trêu chọc chết anh’.
Dương Mật ôm cánh tay, tiến lên mấy bước, đi đến bên người Thẩm Ngôn, định bụng quay sang xem phản ứng hiện tại của hắn như nào.
Thẩm Ngôn mặt không thay đổi, thấy nàng đi tới cạnh mình thì đột ngột dùng tay đè bả vai nàng xuống, đẩy Dương Mật ngồi lên cái ghế đơn gần đó.
Sau đấy hắn nắm cổ chân trái Dương Mật lên, cởi chiếc dép lê nàng đang mang ra, ném qua một bên.
Dương Mật thấy mà giật mình, trong đầu nhanh chóng lướt qua vô số hình ảnh cấm con nít.
Cảnh tượng này lúc nàng vừa lên đại học đã từng len lén cùng các chị em trong phòng ký túc xá xem qua.
“Anh…”
Dương Mật có chút nóng nảy, nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý gì mà.
Thế nhưng động tác tiếp theo khiến nàng phải lo lắng một phen lại không xuất hiện như nàng dự kiến.
Tay trái Thẩm Ngôn nắm chặt lấy mắt cá chân Dương Mật, tay còn lại nhanh chóng ấn lên huyệt chiếu hải đối diện.
Bàn chân Dương Mật rất đẹp, nhỏ nhắn mà trắng nõn, mu bàn chân ẩn hiện từng đường mạch máu xanh nhạt, ngón chân xinh xắn được sơn màu tinh xảo hệt như móng tay. Hiện tại bởi vì chủ nhân của nó đang khẩn trương mà mấy đầu ngón chân be bé không tự chủ được co quặp lại vào nhau.
“Anh… Anh đang làm gì vậy?”
Dương Mật bị hành động của hắn làm cho hồ đồ rồi, đây là ý gì? Thẩm Ngôn là kẻ chân khống? (kẻ cuồng chân)
“Nơi này được gọi là huyệt chiếu hải, là chỗ tám mạch giao nhau, nước ứ đọng trong người sẽ bốc hơi nhờ nơi đây.” Thẩm Ngôn một bên đè xuống, một bên nhỏ giọng giảng giải.
Dương Mật ngơ ngác, sau đó lắc đầu đáp: “Nghe không hiểu!”
Thẩm Ngôn kiên nhẫn giải thích: “Xoa bóp huyệt chiếu hải có thể trị đau cổ họng, đối với chứng viêm cổ họng, yết hầu sưng, phát khô, cũng có công dụng trị liệu rất hiệu nghiệm.”
Dương Mật trừng to mắt, ấn mắt cá chân mà có thể trị đau cuống họng? Hai cái vị trí này cách nhau rất xa mà.
“Nhưng cũng không thể xoa ấn thời gian quá dài, cô phải luôn nhớ là hăng quá hóa dở, mỗi lần nhiều nhất cũng chỉ xoa tầm mười lăm phút thôi, hơn nữa không thể dùng sức quá nhiều. Cô xem nhé, cường độ hiện tại như tôi đang làm là tốt nhất, về sau khi cô luyện hát, nếu cổ họng lại bị đau đớn thì có thể ngồi xuống, tự mình xoa bóp một lúc là hết.”
Dương Mật nghi ngờ: “Thật hay giả đấy, đây là mắt cá chân mà, làm sao có thể quản cuống họng được? Ít nhiều gì tôi cũng đã tốt nghiệp Đại học rồi, anh đừng có hòng gạt tôi.”
– ———-
Chương sau: Không Tức Giận Chút Nào
– —-
Nay mình đi làm về là cắm cúi ngồi dịch truyện cho các bạn luôn nè, mau mau đi đề cử truyện cho mình điii, 90-100 điểm nha ha ha ha, hông là mình ăn vạ cho các bạn xem á=))))))))))))))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!