Ăn Bồ Đào Không Phun Bì - Chương 31: Hối hận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Ăn Bồ Đào Không Phun Bì


Chương 31: Hối hận


Đại hội Võ lâm năm năm được tổ chức một lần, so với Binh Khí Phổ Bài Danh càng long trọng và nghiêm túc hơn.

Bởi vì Minh chủ võ lâm là đại diện cho bạch đạo.

Những người được mời tham gia đều là các danh môn chính phái, giang hồ bạch đạo trong võ lâm, ví dụ như Thiếu Lâm, Võ Đang, còn những môn phái nằm ở vùng Tây Vực và phía bắc dãy Côn Lôn chỉ có thể đến tham gia xem náo nhiệt, nhưng không có tư cách tham gia trận đấu, cũng không có thiệp mời.

Có thể nói Đại hội võ lâm thật ra không có thực lực như Binh Khí Phổ Bài Danh, bởi vì vị trí Minh chủ võ lâm này chính là để thống lãnh anh hùng trung nguyên, còn Binh Khí Phổ Bài Danh là anh hùng trong thiên hạ, quy mô hơn.

Ngoại trừ Đường môn, Ngũ Độc Môn, các bang phái dùng độc và tà thuật khác không có tư cách tham gia luận võ.

Nhưng nỗi kiêng kỵ lớn nhất chính là Ma giáo.

Dù sao mấy đời đại giáo chủ Ma giáo – Quý gia tộc – tính tình quái đản, năm đó phản bội người trong võ lâm, thủ đoạn hung tàn.

Trăm năm nay cũng đã kết oán vô số kể.

Binh Khí Phổ Bài Danh thì không sao, nhưng nếu trong cuộc đại hội võ lâm này mà người của Ma giáo xuất hiện, đừng nói Quý Tử Phong khinh thường không thèm tham gia, cho dù hắn có muốn đến đây tham gia, chỉ sợ sẽ bị quần hùng vây công đàn áp.

Tóm lại Cẩm Tú sơn trang coi như đã nhân đạo lắm rồi.

Cẩm Tú sơn trang nằm ở phía Bắc đường xá xa xôi, lúc đám người Bồ Đào đến cũng vừa lúc sang đầu mùa xuân, hoa mới hé nụ.

Lôi đài cao lớn đã sớm được dựng lên sẵn sàng.

Cẩm Tú sơn trang bận tiếp đãi các vị Thiếu Lâm tăng nhân.

Nên để tiện hơn, các môn phái khác đến sớm đã chiếm cứ hầu hết các khách điếm lớn trong thành Hoài Dương.

Lần này điểm thuận lợi chính là, thời gian luận võ chỉ vỏn vẹn trong vòng mười ngày, mỗi ngày chỉ đấu ba lần. Lôi đài cao lớn nhất là để chuẩn bị cho cuộc tỷ võ chọn ra vị minh chủ cuối cùng, dưới đài còn có mười sáu cái lôi đài nhỏ khác dàn trải rộng ra, vừa tiện cho những người phía dưới đứng xem, di chuyển qua lại, vừa tránh phát sinh tình trạng phải tranh giành chỗ ngồi, ăn lạc vứt vỏ bừa bãi quanh đài, giành mao xí….như cuộc luận võ Binh Khí Phổ Bài Danh.

Bởi vì địa điểm tổ chức Đại hội võ lâm được đổi một cách bất ngờ nên Cẩm Tú sơn trang đã phải nỗ lực tối đa, điên cuồng cố gắng hoàn thiện quảng trường lát đá cẩm thạch trắng và những tòa lôi đài vĩ đại này trong hai tháng nay.

Minh chủ võ lâm đương nhiệm là chưởng môn phái Hoa Sơn – Toàn Thiên Nhân.

Bồ Đào biết gần hết các môn phái Trung Nguyên, có phái Võ Đang, Thiếu Lâm, Hoa Sơn, phái Cửu Nhật, phái Huyết Vụ.

Bích Lạc môn, Đường môn, Ngũ Độc Môn, Vạn Chung môn, Hồng Nhạn môn.

Phong Lôi giáo, Lâm Tuyết giáo……

Cùng với Thượng Quan sơn trang, Mộ Dung sơn trang, Độc Cô thế gia, Nam Cung thế gia vân vân.

Bồ Đào khẩn trương muốn chết.

Mơ hồ trong trí nhớ nàng dường như cũng đã trải qua tình cảnh như thế này rồi, chuẩn bị mười mấy năm, vì một cuộc thi mà quyết định vận mạng cả đời.

Nhưng chỉ nhớ mang máng như vậy.

Ngưng Vũ tâm pháp như sinh mệnh thứ hai của Bồ Đào, ngoại trừ sư phụ ra không còn gì quan trọng nữa.

Nhưng Thượng Quan Khâm lại nói, thật ra cuộc luận võ lần này không khó đến như vậy, trong những người tham gia lần này, người có công phu cao hơn ngươi và ta, chỉ có các vị trưởng lão của các môn các phái, hộ pháp cùng với chưởng môn, giáo chủ, ở cuộc Binh Khí Phổ Bài Danh tuy mọi người không phô bày hết thực lực nhưng chung quy cũng không dấu giếm được sở trường.

Hắn nói, Bồ Đào ngươi phải nhớ, ngươi là người kế thừa Thượng Quan sơn trang, tức là người mà Lão gia chủ lúc lâm chung đã di nguyện lại hy vọng ngươi đoạt được vị trí Minh chủ võ lâm, nhưng hiện tại địa vị thế lực của Thượng Quan gia đã như mặt trời giữa trưa rồi, cho dù ngươi có đoạt được vị trí Minh chủ hay không cũng không cần phải miễn cưỡng.

Lúc đó Bồ Đào đang xúng xính trong một bộ xiêm y diễm lệ, khẩn trương đến mức đau cả bụng.

Thượng Quan Khâm đã an ủi nàng để nàng thả lỏng tinh thần, hắn còn thêm vào một câu như vầy.

“Bồ Đào, cho dù không đạt được vị trí đệ nhất, cả đời này ta cũng sẽ nuôi ngươi, còn có thể mua cho ngươi rất nhiều xiêm y đẹp để mặc.”

Bồ Đào chấn động mạnh, quay lại ôm hôn sư phụ.

…nghịch nghịch dây cột tóc của hắn, còn nháy mắt hỏi “Sư phụ, dây cột tóc của ngươi luôn dài như vậy, kéo lê trên mặt đất dễ bẩn như vậy, bình thường là ai đã giặt cho ngươi?”

“Ta tự mình giặt.”

“Nếu thực sự Bồ Đào bại trận, cả đời này ta sẽ giặt cho ngươi.”

“Tốt.”

Lúc này là trận đấu vòng loại để chọn ra danh sách mười người vào vòng tiếp theo.

Cho nên đám người Bồ Đào vừa về khách điếm, đã có người trong ban tổ chức đến công bố kết quả bốc thăm.

Bồ Đào số ba mươi mốt, Thượng Quan Khâm không tham gia, những người khác gồm có, Mộ Dung Thân Phi đại diện cho Thượng Quan gia số bốn mươi sáu, Lưu Thủy đại diện cho Mộ Dung gia số mười bốn, Mộ Dung Hoa số bốn trăm bảy mươi mốt, Thượng Quan Phi số một trăm bảy mươi tám, Liễu Như số ba trăm sáu mươi chín.

Ngày thứ nhất mọi người vừa mới đi đường vất vả nên được nghỉ ngơi dưỡng sức.

Qua hôm sau Mộ Dung Thân Phi mang theo Thượng Quan Tuyết hứng chí bừng bừng xuất môn dạo phố.

Bồ Đào bị Tứ đại hộ pháp bắt ở lại khách điếm, nói là để nàng chuẩn bị cho tốt, tu luyện nội lực.

Kết quả là Bồ Đào cực kỳ buồn bực, đã vậy Tứ đại hộ pháp nói xong còn cố tình rủ nhau cả đám bỏ đi uống rượu.

Nhưng một chốc sau, Thượng Quan Khâm trở lại, chỉ nói một câu mà lúc ấy Bồ Đào cảm thấy, sư phụ là một vị tiên tử tốt nhất, đẹp nhất trên thế gian này.

Hắn nói “Đi, ta dẫn ngươi đi dạo phố!”

Vì thế trước ngày tỷ võ, hôm đó Bồ Đào vô cùng hạnh phúc.

Còn được tận mắt chứng kiến một lần nữa hình ảnh kinh điển Thượng Quan Khâm bị đám thiếu niên dây dưa theo đuổi.

Còn được mua xiêm y mới.

Còn tự tay chọn cho Thượng Quan Khâm hai sợi dây cột tóc, một sợi màu nguyệt bạch, một sợi màu lam, bản thân mình thì mua một cây trâm ngọc bích hình dáng như vầng trăng khuyết, do chính tay sư phụ chọn cho nàng.

Đến ngày tỷ võ, Bồ Đào sờ sờ thanh nhuyễn kiếm bên hông, vô cùng hưng phấn.

Chỉ nghe choang một tiếng, thanh nhuyễn kiếm đụng vào Thiên Hoa Loạn Vũ đang đeo trên cổ tay nàng.

Bồ Đào giật mình, đột nhiên nhận ra, nàng vì mãi đắm chìm trong hạnh phúc riêng mà đã lâu cũng chưa nhớ tới Quý Tử Thiến.

“Bồ Đào, mỗi ngày ngươi đều phải nghĩ về ta, đợi đến lúc thích hợp, ta liền đến nhà ngươi cầu hôn……”

Hoảng hốt ngây người một chút, Thượng Quan Khâm nhẹ nhàng gõ cửa “Đi thôi.”

Khắp hội trường nơi nơi đều là người, nhưng vì hội trường ở đây vô cùng lớn, chiếm gần hết nửa dãy núi phía sau của Cẩm Tú sơn trang.

Nhiều người ôm kiếm và binh khí tập trung ở những lôi đài đã được chỉ định, cũng có người hăng say đàm đạo, thậm chí tranh cãi thách đố nhau.

Nam cũng có mà nữ cũng có, nghe nói một trong Giang hồ Thất đại mỹ nhân đương thời, Nam Cung Thiên Nhị, vị thiên kim nhỏ tuổi nhất Nam Cung gia, cùng Đệ Ngũ mỹ nhân, nguyên chính là Lam Ngọc – thê tử của Tam trang chủ Đường môn đều xuất hiện, nên chúng nam tử hiệp sĩ vô cùng kích động.

Trước kia nàng là khán giả.

Tranh đoạt, giao đấu đều là chuyện của người khác.

Nhưng nay người đứng trên lôi đài cao lớn kia lại là mình, Bồ Đào đột nhiên sinh lòng sợ hãi.

Tim đập bình bình.

Cổ họng có chút khô khan, đột nhiên trên bàn tay lạnh lẽo của nàng cảm thấy ấm lên, chính là Thượng Quan Khâm đang nhẹ nhàng nắm chặt tay Bồ Đào.

Bồ Đào ngẩng đầu, dây cột tóc của Thượng Quan Khâm phất phơ trong gió, trên mặt vẫn là nụ cười vạn năm không thay đổi kia.

“Cứ coi như là đang xem chơi thôi, đừng khẩn trương quá.”

Vào buổi trưa cuộc tỷ võ bắt đầu, Bồ Đào nơm nớp hồi hộp bất an thượng đài, sau đó dưới ánh mắt của đông đảo mọi người……loáng một cái giải quyết xong đối thủ.

“Trời, sao lại đơn giản như vậy, người nọ sử kiếm thực chậm, chỉ khoát tay một cái là trên người liền lộ ra sơ hở.”

“Đây là trận đầu, rất hiếm khi gặp phải những cao thủ như phương trượng Thiếu Lâm hay là chưởng môn Võ Đang gì đó, nên ta đã nói là ngươi sẽ thắng một cách dễ dàng, vậy mà ngươi không tin.”

“Tin, tin!”

Một lúc sau, nỗi khẩn trương lo lắng sợ hãi của nàng đều nhất thời biến mất không còn tăm tích. Hơn nữa được bàn tay ấm áp của Thượng Quan Khâm nắm chặt, Bồ Đào cảm thấy cho dù phương trượng Thiếu Lâm có đến, nàng cũng không sợ!

“Nhưng mà……” Thượng Quan Khâm suy tư nói “Bồ Đào, kiếm pháp của ngươi không vấn đề gì, thật ra đối thủ của ngươi cũng không kém, nhưng chỉ bị ngươi liếc mắt một cái đã nhìn ra sơ hở…… Ngươi……”

“Làm sao?” Bồ Đào đánh xong, đang tính đi xem Lưu Thủy và Liễu Như thượng đài.

Thượng Quan Khâm ngừng một chút, nói “Còn nhớ Binh Khí Phổ Bài Danh năm đó, lúc Thân Phi ra chiêu, ngươi cả kinh đứng bật dậy, có phải lúc đó ngươi cũng nhìn ra sơ hở trong chiêu thức của hắn hay không?”

“Sư phụ.”

Trong lòng Bồ Đào có chút hoảng hốt, việc này đã trôi qua nhiều năm như vậy mà Thượng Quan Khâm vẫn còn nhớ rõ.

“Còn lúc ngươi mười tuổi, ngươi chỉ hoa lên một cái đã phá được hoa thương của Mộ Dung gia……” Thượng Quan Khâm nhìn đôi mắt lo lắng của Bồ Đào, đột nhiên nở nụ cười “Không có gì, chỉ là vi sư cảm thấy, ngươi rất có thiên phú bẩm sinh, khả năng này rất hiếm thấy, vi sư đối với ngươi càng có lòng tin hơn.”

Vừa nói xong thì trận thứ hai cũng đã bắt đầu.

Cứ như thế Bồ Đào một đường đánh thẳng tới, năm ngày sau Bồ Đào đã tiến vào danh sách hai mươi người dẫn đầu.

Trong danh sách hai mươi người dẫn đầu này, chỉ có Bồ Đào mười lăm tuổi, Mộ Dung Thân Phi mười tám tuổi, còn lại đều là thanh niên và các bậc trưởng bối. Bồ Đào và Mộ Dung Thân Phi nhanh chóng được liệt vào hạng đại biểu cho một thế hệ thiếu niên tuổi trẻ tài cao của võ lâm.

Bồ Đào đương nhiên biết mình thắng, thật ra tuy kiếm pháp do Thượng Quan Khâm truyền dạy nàng luyện tập khá thành thục, nội lực cũng khá cao so với những người đồng lứa tuổi.

Nhưng Thượng Quan Khâm nói đúng, mọi việc thuận lợi như thế đối với nàng chính là do khả năng nhìn ra sơ hở mà phá chiêu thức đối thủ của nàng.

Mà trong lòng Bồ Đào biết, đây đều là công lao của Thiên Hoa Loạn Vũ.

Trong ấn tượng của Bồ Đào, Thượng Quan Khâm sử Bích Huyết kiếm pháp của Thượng Quan gia đẹp như một vị trích tiên trong mắt mọi người.

Bạch y phiêu dật tung bay, dây cột tóc phất phơ mờ ảo.

Nhuyễn kiếm còn phát ra thanh âm leng keng êm tai như tiếng nhạc.

Nhưng Bồ Đào không biết khi mình tỷ võ hình dáng trông như thế nào. Nàng cũng không có khả năng vừa múa kiếm vừa xem hình bóng chính mình phản xạ trên thanh kiếm như soi gương được.

Nhưng tối hôm đó Thượng Quan Khâm nói “Hình dáng ngươi lúc giao đấu đẹp lắm.”

Bồ Đào còn không tin, Thượng Quan Khâm liền nâng cằm Bồ Đào lên, thực ôn nhu “Bởi vì xiêm y của ngươi đều do ta tự tay chọn mà.”

Bồ Đào lập tức đen mặt lại.

Thượng Quan Khâm nói, Bồ Đào, trận kế tiếp ngươi không cần quá miễn cưỡng. Vào được danh sách hai mươi người dẫn đầu đã mang đến không ít vinh dự cho Thượng Quan sơn trang rồi, ngươi mới mười lăm tuổi, còn có cơ hội tỷ võ lúc hai mươi tuổi, hai mươi lăm tuổi, nếu đụng phải trưởng bối phái Thiếu Lâm, Võ Đang, ngàn vạn lần không được hiếu thắng.

Bồ Đào tỏ vẻ mình tuyệt đối sẽ không xúc động, Thượng Quan Khâm do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng giận dữ nói ” Còn nhớ rõ vết thương trước đây hay không?”

Bồ Đào theo bản năng sờ sờ vết sẹo đã mờ nhạt trên ngực.

Nhưng ngày cuối cùng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đó là ngày khiến Bồ Đào hối hận cả đời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN