Ăn Bồ Đào Không Phun Bì
Chương 38: Đóng kịch
Khuya mới trở lại phòng, Liễu Thư Sinh lo lắng đủ điều vặn hỏi, Bồ Đào chỉ nói là nàng phải hầu tiểu Hầu gia vẽ tranh nên về trễ. Liễu Thư Sinh để dành cho nàng một chén canh nhỏ và cơm vẫn còn ủ nóng, lại còn lăng xăng chỉ bảo này nọ, nàng không khỏi cảm động.
“Nói mau, tiểu Hầu gia hình dáng ra sao?”
Tối nay tuy đã ăn rồi nhưng hò hét nói chuyện cả buổi, giờ Bồ Đào lại cảm thấy có chút đói bụng, liền ngồi xuống lùa cơm vào miệng, vừa ăn vừa làm ra vẻ thần bí, hoa hoa tay lên làm dấu nói.
“Gói gọn chỉ có ba chữ.”
“Ba chữ gì?”
“Hồ ly tinh.”
Liễu Thư Sinh đờ mặt ra.
Bồ Đào cảm thấy thập phần nhẹ nhàng khoan khoái, thật là thoải mái, nếu có Thượng Quan Khâm ở đây, đánh chết Bồ Đào cũng không dám ăn ngốn ngấu đến nỗi dính cơm đầy mặt như thế này.
Lại càng không dám đi ngủ mà không thay vớ, chui vào quấn mền mà chưa tắm rửa.
Hiện giờ những thói “ở dơ” này Bồ Đào đều được làm, đột nhiên nàng phát hiện mình đã hai ngày nay chưa tắm rửa, không khỏi có chút không thoải mái.
Cũng may phòng tắm ở Vân phủ này cũng tương đối tiện dụng, chia thành từng gian nhỏ riêng biệt giống như mao xí, mỗi gian đều che chắn kín kẽ nghiêm mật, cũng không phân nam nữ, đỡ cho Bồ Đào rất nhiều. Hơn nữa phòng ở cho hạ nhân cũng khá lớn, Liễu Thư Sinh và Bồ Đào chia ra mỗi người một giường đơn dựa vào tường đối diện nhau hướng nam – bắc trong phòng, phía đông bước vào cửa chính là hai cái tủ quần áo nhỏ, chính giữa là một cái bàn, phía tây là hai ô cửa sổ. Liễu Thư Sinh nhường cho Bồ Đào cái cửa sổ phía bên kia giường vì nó kín hơn, còn cửa sổ bên hắn nằm ngay hướng gió, lạnh hơn rất nhiều.
Nhưng Bồ Đào vẫn lót trên giường thêm một bộ quần áo chưa mặc tới, bởi vì tính theo chu kỳ, nàng cũng sắp sửa bị cái kia rồi, nếu trên đệm giường vô duyên vô cớ đẫm máu, sợ rằng sẽ náo loạn cả lên.
Bồ Đào còn thừa dịp tắm rửa đem giặt miếng vải bố đến mức trắng bóc ra, giặt đi giặt lại, sau đó lót bông vào, chuẩn bị sẵn sàng chờ đợi ngày cái kia đến.
Chu kỳ cái kia của Bồ Đào thường không đều, hơn nữa trước khi cái kia đến nàng luôn đau bụng đến hoa dung thất sắc. Nhưng lần này Bồ Đào đã chuẩn bị kỹ, nên vẫn chưa có cảm giác gì, qua vài ngày sau Bồ Đào cũng không quan tâm đến việc này nữa.
Mấy ngày sau đó Quý Tử Thiến thật sự là bị Quý phi quấn lấy không rời ra được, cũng may thời này triều đình phóng khoáng, dễ dãi, nam phong vô độ cũng không phải chuyện cấm kỵ gì. Vị hoàng đế trẻ tuổi lại tựa hồ không có cảm giác gì đối với Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, mỗi ngày chỉ cần Quý Tử Thiến làm ái phi của hắn vui vẻ, có lợi cho bào thai bảo bảo tương lai của hắn là hắn có thể an tâm xử lý triều chính.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Bồ Đào và Liễu Thư Sinh đến tiền viện nghe quản gia dặn dò việc làm hàng ngày xong, lại phải trải qua một buổi huấn luyện dạy dỗ của thị nữ ở Tây Uyển, mới đến giờ ăn sáng. Sau khi ăn như sói nuốt như hổ một chén cháo, hai cái bánh bao nhân thịt hầm, Liễu Thư Sinh muốn đến Tây viện học tập công việc quản sự, Bồ Đào liền lấy danh nghĩa thị đồng của tiểu Hầu gia nhàn nhã ung dung đến Trung viện.
Trời cũng còn sớm, nếu còn ở Thượng Quan gia, giờ này Bồ Đào mới rời giường, nhưng vào Trung viện rồi nàng mới biết ra, Quý Tử Thiến đã sớm bị vời tiến cung.
Trong phòng vô cùng sạch sẽ.
Trên bàn có vài bức họa lớn cuộn lại.
Mở ra một cái.
Một bạch y mỹ nhân dựa vào một gốc hoa đào đang nở rộ, cặp mắt đầy quyến rũ, ngón tay hững hờ, mái tóc dài ba màu trắng, đen, lam lẫn lộn xõa tung vương vãi vướng ngang cành hoa đào, đóa hoa rơi xuống, bàn tay mỹ nhân tựa hồ bắt được một đóa hoa, đưa lên miệng ngậm.
Thực là mị hoặc chúng sinh, rung động lòng người. Nét bút đan thanh của Vân quý phi vẽ thật tuyệt hảo.
Phía dưới là lạc khoản.
“Họa cho đứa cháu ta yêu thích nhất, chúc hắn sống lâu gặp thảm.”
Khóe miệng run rẩy, Bồ Đào chưa gặp qua Quý phi này, nhưng cảm nhận được, Vân quý phi này thật mạnh mẽ.
Phải biết rằng Quý Tử Thiến vì bức họa này phải xõa tóc ngồi cả nửa ngày trời đến khi mặt trời đứng bóng vào giờ ngọ, ngay cả trời cũng cố tình chơi hắn, thời tiết hôm đó lạnh hơn ngày thường. Hắn phải mặc một cái áo lụa tơ tằm mỏng dính ngồi chờ gió thổi cho đến khi đạt hiệu quả theo yêu cầu mong muốn của Quý phi nương nương. Lúc đó gió thổi quá lớn, hoa đào rơi rụng lả tả đầy đầu, hắn không khỏi phải lấy tay gạt qua một bên, lọt vào đôi mắt nghệ thuật của Quý phi. Quý phi lập tức bắt ngay lấy động tác diễn ra trong nháy mắt này, họa thành một bức “mị thái hoành sinh, liêu nhân tâm phách”, đúng là thực vô nhân đạo, thực thảm vô cùng.
Nhớ tới đêm đó Quý Tử Thiến vừa nhăn mặt khóc vừa kể lể, Bồ Đào vừa lật xem cuốn Kinh Thế Mỹ nhân đồ vừa không nhịn được cười.
Chợt thấy một tấm giấy nhỏ bị đè dưới nghiên mực trên bàn.
Bồ Đào tò mò rút ra, thấy nét chữ đẹp đẽ của Quý Tử Thiến ghi lại một hàng nho nhỏ.
đề “Tiểu nương tử, ta tiến cung, ngươi ngủ dậy rồi đi dạo chơi đâu đó đi, đợi phu quân ta về rồi cùng nhau ngủ tiếp, sẽ mau về sớm, đừng quá nhớ ta.”
Bồ Đào lập tức đề bút viết tiếp phía dưới “Không cần về sớm, không nhớ chút nào.”
Sau đó thong thả nhét tờ giấy dưới nghiên mực lại như cũ, dường như có thể tưởng tượng thấy bộ dáng tức giận đến mím môi mím lợi của Quý Tử Thiến khi đọc được những hàng chữ này.
Tâm tình nàng trở nên vô cùng tốt.
Nhân tiện dọn dẹp sơ sài lại thư án của tiểu Hầu gia một chút.
Bồ Đào không có việc gì làm.
Cũng vừa đúng lúc đến giờ ăn cơm trưa.
Bồ Đào chạy về Đông viện, Liễu Thư Sinh đang ăn đến thoải mái vui vẻ vô cùng, còn để dành cho Bồ Đào một phần trông cũng không tệ.
“Chiều nay có một nhiệm vụ, nếu làm tốt sẽ được mười hai lượng bạc!”
Liễu Thư Sinh vừa ăn vừa nói.
Bồ Đào mấy ngày nay đang sợ công phu suy kém đi, sư phụ biết được nhất định sẽ không vui. Liễu Thư Sinh nói đến lần thứ hai Bồ Đào mới hồi thần.
“Mười hai lượng!?”
“Ừ! Mười hai!”
Hai mắt Bồ Đào sáng rỡ “Nhiệm vụ gì?”
Liễu Thư Sinh buông bát xuống, ra vẻ thần bí “Hôm nay là lễ hội tế miếu, chiếu theo lệ Đương kim thiên tử sẽ phái Tam thúc là Đàm Vương gia đi. Nhưng vì Đàm vương gia đã ngoài tám mươi, sức khỏe không tốt nên cháu đích tôn của lão là Đàm Tử Uyên sẽ đến miếu dâng hương cầu nguyện thay, nhân dịp phố xá đông người này chúng ta sẽ……”
“Diễn kịch!?” Bồ Đào hoa hoa tay ra dấu nói một cách khoa trương, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Liễu Thư Sinh vội vàng nói nhỏ nhỏ “Đây là một phi vụ tuyệt mật, lần trước ta chính là dựa vào những phi vụ như vầy mới đủ tiền mua vòng tặng tiểu Thúy đó!”
“Không phải ngươi nói ngươi mua vòng tặng tiểu Thúy bằng tiền dành dụm nửa năm của ngươi sao?”
“Ài! Có bạc trong tay……rồi nói sau…… Ta là ca ca ngươi đương nhiên là phải chiếu cố cho ngươi rồi……xong vụ này đi rồi chúng ta mua họa đồ xem……”
Liễu Thư Sinh vô tâm nói.
Nói về họa đồ, tinh thần Bồ Đào đột nhiên phấn chấn lên.
Lần trước bản tuyệt phẩm họa đồ bị rớt vào mao xí kia vốn là nỗi đau cả đời của nàng.
Đã từ lâu mong có một cơ hội kiếm lại một quyển như vậy.
Giờ vừa đúng lúc……
Bồ Đào xoa xoa hai tay vào nhau đắc ý.
Buổi chiều hai người liền thay đổi trang phục, mặc đồ dạ hành, đeo khăn che mặt.
Chọn một nơi kín đáo yên tĩnh trốn ở đó, đợi cho tên Đàm Tử Uyên bộ dạng thư sinh kia bảo người hầu chờ ở ngoài, một mình tiến vào, liền nhảy ra, một người che miệng một người bắt trói hai tay hắn lại, vừa lôi vừa kéo một nam nhân cao lớn còn hơn Bồ Đào và Liễu Thư Sinh một cái đầu đến ngõ nhỏ.
Thật ra tên Đàm Tử Uyên này mặt mũi thanh tú, dáng người to cao, cũng không đến nỗi tồi, chỉ vì là người văn chương tao nhã, ưa đọc sách nên đương nhiên là tay trói gà không chặt.
Bồ Đào và Liễu Thư Sinh đè hắn xuống trói lại, bịt miệng hắn lại. Lúc Liễu Thư Sinh cúi xuống rơi cái khăn bịt mặt, lộ ra gương mặt hắn đang nhe răng ra cười.
“Dù sao hắn cũng không nhìn thấy.” Bồ Đào trong lòng đang xem thường, chợt nghe Liễu Thư Sinh ngân giọng lên ca “Tiểu mỹ nhân, cười một cái cho gia xem nào!”
Đàm Tử Uyên không cười, nhưng Bồ Đào thiếu chút nữa sặc cười ra tiếng.
Nhịn đến mức đau bụng a.
Đàm Tử Uyên đang phẫn nộ nhìn Liễu Thư Sinh, đột nhiên một vị công tử tuấn tú con nhà giàu phong độ ngất trời xuất hiện.
“Tiểu tặc không được làm bậy! Nơi này là dưới chân thiên tử a!”
Nói xong lấy tay đẩy một cái, chưa kịp đụng tới Liễu Thư Sinh, Liễu Thư Sinh đã kêu to ai da ai da rồi lăn lộn trên mặt đất. Đàm Tử Uyên trừng lớn đôi mắt nói không nên lời, Liễu Thư Sinh vội vàng kéo tay Bồ Đào chạy trốn, liếc qua liếc lại chạy vào một con ngõ nhỏ ít ai để ý.
Vị cẩm y thanh niên kia ra tay cứu được Đàm Tử Uyên, được cảm tạ, còn được mời đến Đàm vương phủ uống rượu.
Đợi Đàm Tử Uyên đi rồi, cẩm y công tử mặt mày hớn hở, ngoắc gọi đám người Bồ Đào đi ra, thưởng cho mỗi người một đĩnh bạc sáng lòa!
Bồ Đào và Liễu Thư Sinh diện mạo phơi phới, cao hứng đắc chí phấn khởi trở về, hai người quyết định đi Xuân Hoa phường mua một bản Xuân Cung họa đồ mới nhất xem.
Nào ngờ mới vừa quẹo qua con ngõ nhõ đi đường tắt, đột nhiên thấy một thân ảnh chặn trước mặt hai người.
Dáng người dong dỏng cao, mắt sáng hữu thần, dung mạo thanh tú tuyệt trần, không phải Đàm Tử Uyên thì còn là ai!
“Hai vị chơi đã chưa?”
Đây là lần đầu tiên Bồ Đào nhìn kỹ Đàm Tử Uyên, phát hiện ra người này rõ ràng biết võ công!!
Liễu Thư Sinh đã sợ tới mức ngã ngồi xuống dưới đất, Bồ Đào định thần lại, đang tính đường chạy, bỗng dưng thân hình Đàm Tử Uyên chợt động, dùng thủ pháp Cầm Nã thủ cao thâm quấn lấy cổ tay Bồ Đào như rắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!