Ăn Bồ Đào Không Phun Bì - Chương 42: Đêm viếng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Ăn Bồ Đào Không Phun Bì


Chương 42: Đêm viếng


Liễu Thư Sinh cả ngày rồi chưa gặp Bồ Đào.

Lo lắng đủ điều.

Thầm nghĩ trong bụng, hài tử này bản thân câm điếc mà lại còn xuất môn gây họa gì nữa đây.

Liễu nương đang muốn đến cầu hôn tiểu nha hoàn của phủ Thừa tướng cho hắn, Liễu Thư Sinh vốn muốn dắt Bồ Đào đi cùng.

Vừa lo lắng vừa sợ hãi, đến ngày thứ ba rốt cuộc Liễu Thư Sinh cũng nhìn thấy Bồ Đào, mà nàng lại còn mang thêm một người trở về nữa.

Lúc đó hắn đang ra sức chiến đấu với một cái chân gà thơm ngon mỹ miều, Bồ Đào bước vào cửa, vẻ mặt tươi vui hớn hở hoa hoa tay ra dấu nói “Liễu nhi mỹ nhân, ta mang hồ ly tinh mà ngươi hằng ao ước về đây!”

Tiếp theo Liễu Thư Sinh thấy được người phía sau đi vào, miếng thịt gà nhất thời mắc nghẹn nơi họng, khó khăn lắm mới nuốt xuống được.

“Ngươi là Liễu nhi?” Quý Tử Thiến đi theo sau Bồ Đào, căn bản không thấy rõ Bồ Đào mới vừa rồi hoa hoa tay lên nói gì, vừa vào liền thấy một thiếu niên thanh tú động lòng người vẻ mặt ngây ngẩn, ngón tay đang bẻ bẻ chân gà.

Bồ Đào cố chấp đòi về phòng này ở, Quý Tử Thiến cũng không có cách gì khác, đành phải đưa nàng trở về.

Thật ra Quý Tử Thiến đã từng đề ra một ý kiến rất có tính xây dựng.

Hắn nói, Bồ Đào, ngươi đổi mặc trang phục của nữ đi, như vậy không phải sẽ đẹp hơn sao.

Lúc đó Bồ Đào ngẩn người ra một lát, sau đó nhanh chóng hồi tưởng lại kinh nghiệm đau thương ở tiệm bán trang phục khi bị các nữ nhân khác nhìn với ánh mắt như nhìn kẻ biến thái, lập tức ra sức lắc đầu.

“Hãy chiếu cố Bồ Đào cho tốt!”

Quý Tử Thiến quan sát điều kiện trong phòng, thấy cũng tạm hài lòng, liền nói với Liễu Thư Sinh “Sức khỏe Bồ Đào không tốt, ta đã nói với quản gia rồi, không được để Bồ Đào làm công chuyện, buổi tối đến Trung viện hầu hạ ta là đủ rồi. Bồ Đào nói ngươi lớn tuổi hơn hắn, ngươi phải chiếu cố hắn, nhớ kỹ chưa?”

“Dạ……dạ……”

“Ừ. Nhớ kỹ là được rồi, còn nữa, không được giành ăn với Bồ Đào. Biết không?”

“Biết……biết……”

“Tốt lắm!” Quý Tử Thiến gật gật đầu, quay đầu nói với Bồ Đào “Tự giải thích với bằng hữu của ngươi đi, chỗ lão quản gia ta đã dặn dò hết rồi, mỗi ngày đều mang thuốc đến cho ngươi, phải nhớ uống đó, biết không……”

“Nhớ rồi!” Bồ Đào hoa hoa tay lên ra dấu nói.

Quý Tử Thiến đi rồi, Bồ Đào đợi hắn đi khỏi, lại nhìn bộ dáng ngây ngốc của Liễu Thư Sinh, cười cười hoa tay lên ra dấu nói “Có đẹp không?”

“Hắn là ai vậy……là thần tiên…… từ đâu đến?”

Liễu Thư Sinh hoàn toàn ngây người.

“Không phải thần tiên, là tiểu Hầu gia của chúng ta a.”

“A!!”

Vẻ mặt Liễu Thư Sinh chết lặng nhẹ nhàng buông cái chân gà trong tay xuống, ngơ ngác thì thào tự nói “Đúng là hồ ly tinh……”

Không để ý tới Liễu Thư Sinh, Bồ Đào trực tiếp cởi giày chui vào mền.

Gần đây nàng thèm ngủ vô cùng, hễ nhìn thấy giường là bắt đầu không thể mở mắt ra nổi.

Quay lưng nghiêng người vào tường, Bồ Đào sờ sờ bụng, chỉ cảm thấy vừa kinh hỉ vừa thần kỳ.

Hài tử này, sau khi sinh ra, không biết trông như thế nào.

Nho nhỏ, mềm mềm, sau đó……

Bồ Đào nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện một thân ảnh màu trắng, mềm mại, nõn nà, một bản sao thu nhỏ của Thượng Quan Khâm, vui vẻ ngậm đầy miệng bồ đào ướp lạnh, tay cầm que gỗ khều khều một con sâu nhỏ trên mặt đất……

Sởn da gà!

Bồ Đào rùng mình một cái, xoay người tiến vào mộng đẹp.

Quý Tử Thiến ra khỏi cửa, nhìn thấy một thân ảnh thon dài đứng dưới tàng cây xa xa, mặc áo choàng che mặt, Quý Tử Thiến đến gần, nói “Ta đi theo ngươi.”

—————————-

Ngày hôm đó Quý Tử Thiến không có trở về, chỉ gửi lão quản gia đưa cho Bồ Đào một bức thư, bên trong đề “Nương tử, ta có chuyện quan trọng. Đừng quá nhớ ta.”

Bồ Đào lập tức cầm bút viết xuống “Không nhớ.”

Nhưng khi ngòi bút chạm vào mặt giấy lại bắt đầu ngẩn người ra, nhớ tới đêm đó Quý Tử Thiến nhìn nàng bằng ánh mắt thật sự nguy hiểm mà nàng chưa bao giờ gặp qua, mãi đến khi ngòi bút quẹt mực tùm lum làm bẩn cả giấy, Bồ Đào mới hồi thần, vội vàng thu lại bức thư, hét lên đòi an thai dược.

Ngày hôm sau Quý Tử Thiến cũng không trở về.

Bồ Đào bắt đầu cảm thấy có chút bất an.

Đến ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm…vẫn không thấy hắn trở về.

Mấy ngày nay thân thể Bồ Đào bắt đầu phản ứng ác liệt.

Buổi sáng khi rời giường thấy đầu choáng váng một trận, còn muốn ói nữa. Liễu Thư Sinh đang hoài nghi về mối quan hệ giữa Bồ Đào và tiểu Hầu gia, mấy ngày nay hắn còn nghe thấy nha đầu trong Trung viện kích động bàn tán: “Tiểu Hầu gia rốt cuộc cũng lòi ra bản chất hồ ly tinh của mình, xuống tay với tiểu mỹ nhân câm điếc vừa mới đến a!”

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Bồ Đào, còn bộ dáng lảo đảo muốn ngã lúc rời giường của nàng, Liễu Thư Sinh thầm mắng bản thân mình nhiều chuyện, lại lấy làm đau lòng thay cho tiểu Bồ Đào, chỉ cảm thấy tiểu Bồ Đào giống đệ đệ của hắn, lúc này không biết bị bệnh gì mà tiều tụy như vậy.

Vì thế kêu Liễu nương đổi thức ăn sáng thành cháo trắng, làm Bồ Đào cảm động vô cùng.

Ngày hôm sau sau khi Quý Tử Thiến biến mất, lão quản gia mang đến lời dặn dò của đại phu, ba điều “không được”.

Không được động võ.

Không được tức giận.

Không được ưu phiền.

Nhưng mọi việc đâu thể nào theo ý con người.

Bồ Đào đợi sáu ngày vẫn không thấy Quý Tử Thiến, trước tiên là ưu phiền, sau đó tức giận, đợi sang đến ngày thứ bảy, rốt cuộc nàng nhìn thấy một người, khiến nàng thậm chí còn động võ.

Người này thừa dịp ban đêm dùng một hòn đá nhỏ cách không điểm huyệt làm Liễu Thư Sinh hôn mê, sau đó vọt tới trước cửa sổ lộ ra biểu tình phi thường tự nhiên.

Tất nhiên là Hồng Dạ.

“Ta đến giết Quý Tử Thiến, nhưng sao không thấy hắn ở phủ, Kinh Hồng công tử, ngươi có biết hắn ở đâu không?”

“Cút!”

Bồ Đào nhìn cũng không thèm liếc nhìn đến hắn một cái, hoa hoa tay làm dấu nói xong, trực tiếp nhặt lên một chiếc hài phóng ra, trúng cái bộp giữa gò má trái của Hồng Dạ.

Hồng Dạ ôm mặt nhe răng nhếch miệng, hùng hổ xông vào phòng, nhặt lên một chiếc hài khác của Bồ Đào trên mặt đất, chập cả hai chiếc hài lại thành một đôi cầm nơi tay, vừa suy nghĩ vừa lộ ra nụ cười quỷ dị, nói “Nếu ta dùng cả đôi hài này ném vào hai bên mặt nhà ngươi, ngươi thấy ngươi có thể né tránh được không?”

Bồ Đào tức giận, tự cảnh cáo chính mình, Hồng Dạ này có thói quen chọc cho người ta tức giận, mất bình tĩnh, hắn sẽ thừa dịp lúc người ta chưa chuẩn bị, tấn công một chiêu thình lình để lấy mạng. Nhưng cũng không biết có phải vì sắp làm mẹ hay không mà Bồ Đào thường xuyên hỉ nộ vô thường, ngay cả Liễu Thư Sinh cũng chịu không nổi. Giờ phút này lại nổi cơn tức giận, nhịn không được bùng nổ.

“Uy, sao không nói gì hết vậy?” Hồng Dạ bỏ đôi hài xuống, nhảy đến ngồi trên ghế, giống hệt một con mèo nhỏ, gác hai chân lên, lộ ra đôi giày cao gót của hắn, mở ra cây quạt vô cùng nguy hiểm phe phẩy, ngừng một lát, thấy Bồ Đào đang cầm mền ngồi ở đầu giường vẻ mặt căm tức nhìn hắn, nhân tiện nói “Nha! Tại hạ đã quên, Kinh Hồng công tử bị câm điếc.”

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Bồ Đào hoãn cơn giận lại, hoa hoa tay lên ra dấu nói, Hồng Dạ cười ha hả “Giờ ngươi mặt mày tái nhợt, khí huyết không thông, thân hình tiều tụy, đúng là thời cơ tốt nhất để đánh lén nha.”

Dứt lời thu hồi cây quạt cắm bên hông, đôi giày của hắn chạm đất phát ra thanh âm như lục lạc, vẻ mặt nhàn nhã đi tới, đứng ở đầu giường, khom lưng nhìn xuống Bồ Đào.

nói “Cảm giác này thật tốt, về sau ta nhất định phải cao hơn ngươi bằng chừng này.”

Hồng Dạ nâng tay lên nhắm nhắm đo từ đầu Bồ Đào đang ngồi đến ngang người của hắn, đại khái độ cao hơn kém chừng một cái đầu.

“Khoảng cách như vầy là được rồi.”

Hồng Dạ nói xong, nhẹ nhàng cởi áo của hắn ra.

Bồ Đào thấy thế nhất thời cả kinh, mặt không còn chút máu vội vàng hoa hoa tay lên ra dấu nói “Ngươi cởi áo để làm chi?!”

Hồng Dạ lại tự cuốn ngoại y vắt trên tay, trung y tuột đến ngực, mở ra nội y, lộ ra bả vai trắng nõn.

Trên vai rõ ràng có một vết sẹo lớn trông thật dữ tợn đáng sợ vô cùng.

Bồ Đào giật mình, Hồng Dạ cúi đầu, mái tóc nâu đỏ mềm mại ánh kim xõa xuống, dưới ánh trăng lấp lánh như tỏa sáng.

“Đây là ngươi gây ra, đừng nói là ngươi đã quên rồi nha!”

Ba vệt phấn hồng vẽ nơi khóe mắt Hồng Dạ càng tăng thêm vẻ yêu mị của hắn “Tiêu nói, làm người khoái hoạt là có cừu tất báo, có oan tất giải, thích làm gì thì làm, ngươi có thể làm được hay không?”

Thích làm gì thì làm……

Bồ Đào hạ mi mắt nhìn xuống, nghĩ thầm trong bụng, thật sự nàng làm không được, không cương quyết cùng Thượng Quan Khâm xa lánh thế tục, không nhẫn tâm cùng Quý Tử Thiến vạch rõ giới hạn, Hồng Dạ vừa hỏi như vậy, Bồ Đào cảm thấy nàng sống mười lăm năm qua thật thất bại, nhất thời tâm tình đại loạn, quên đi phòng bị.

Một cơn gió lạnh xẹt ngang, trên đầu nóng lên, bị Hồng Dạ hôn một cái chóc lên tóc!!

“Cho nên ta phải làm chuyện mình thích làm, đầu tiên là phải cao hơn so với ngươi, sau đó……”

Hồng Dạ sờ sờ đầu vai “Ngươi đâm một lỗ trên đầu vai của ta, vậy ta cũng phải tạo một lỗ thũng trong lòng ngươi.”

“Đầu tiên……”

Hồng Dạ xô mạnh Bồ Đào nằm ra, đè lên người nàng, nhe răng cười nói “Tiêu nói tư vị nam nhân không tệ chút nào, cho nên thừa dịp ngươi khí huyết không thông, nội lực không đủ, ta liền phải nếm thử một chút…… Nha a a a!!!”

Hồng Dạ bị xô mạnh về phía sau, ngã xuống dưới đất, Bồ Đào giãy dụa đứng lên, phẫn nộ hoa hoa tay ra dấu nói với Hồng Dạ “Ngươi mấy tuổi?”

“Mười…… Mười hai……”

Thì ra đúng thời điểm nguy hiểm, Bồ Đào bình tĩnh đá một cước vào bộ vị kia của Hồng Dạ, nhưng đầu óc xoay chuyển, nghĩ hài tử này hãy còn nhỏ, nên không dùng sức. Nhưng Hồng Dạ vẫn đau đến nỗi cuộn mình lại một đống trên mặt đất, khóe mắt rơi lệ.

Bồ Đào cười lạnh, bước xuống giường, ngồi xổm trước mặt Hồng Dạ, khinh chật “Hài tử chưa ráo máu đầu, đợi lớn lên rồi hẵng nói!”

Hồng Dạ cắn cắn môi, phẫn uất cực độ, đợi cơn đau đớn dịu đi, liền chật vật đứng lên, bay thẳng ra khỏi cửa sổ bỏ đi.

Nhưng khiến Bồ Đào đau đầu là, đêm hôm sau hắn lại tới nữa……

Vừa tiến vào liền thuần thục đánh xỉu Liễu Thư Sinh, cười hỏi “Kinh Hồng công tử, người tại hạ muốn giết lại không có ở đây……”

Bồ Đào vẫn quấn mền nằm đó, không thèm liếc hắn lấy một cái.

“Đứng dậy đi!”

Hồng Dạ sà lại, kéo Bồ Đào ra khỏi mền, lắc lắc một cái chai nhỏ trong tay.

“Đây là mị dược tuyệt mật của Tây Vực, Tiêu nói chỉ cần cho ngươi uống một chút thôi……”

Bịch!

Cái chai bị Bồ Đào nhíu mi chưởng một phát, bay một cái vèo rớt xuống đất, toàn bộ dược hoàn hương thơm ngát mũi rơi xuống sàn gỗ.

Hồng Dạ ai oán kêu lên, liều mình nhào xuống đất cứu linh dược bảo bối.

Bò người ra sàn gỗ mót được một ít dược hoàn lại, đau lòng chùi chùi thổi thổi, bỏ lại vào trong chai.

Lượm lại được một nửa, đột nhiên sờ sờ phát hiện ra một khe ván rỗng dưới sàn, gỡ miếng ván lên, bên trong chính là một quyển sách bìa màu đen.

Hồng Dạ chớp chớp đôi mắt, tò mò nổi lên, đang muốn mở ra thì cảm thấy trên tay có áp lực căng thẳng, đó là Bồ Đào thần sắc khẩn trương đang níu lấy, tựa hồ muốn đoạt lại.

Hồng Dạ nhất thời nhận ra đây là một quyển sách quý hiếm, vì mặt mày của Kinh Hồng công tử đờ đẫn ra, lại sợ tới mức mặt không còn một giọt máu muốn giật lại.

Vì thế cười cười, thân pháp quỷ dị né tránh Bồ Đào, nương theo ánh trăng, vẻ mặt đầy khiêu khích mở ra.

Trang thứ nhất tựa đề “Xuân Cung bí tịch, bản mới nhất được cải biên.”

Hồng Dạ nhíu mi, nhìn vẻ mặt hắn là Bồ Đào hiểu rõ, tên tiểu tử này thật sự chỉ mới mười hai tuổi.

Hồng Dạ mở ra trang thứ hai, dưới ánh trăng nhìn nhìn chăm chú, đôi mắt sáng ngời, đột nhiên Aaa….hét thảm lên một tiếng, một tay cầm quyển sách một tay ôm mặt bỏ chạy mất.

Bồ Đào vội vàng rượt theo, nhưng làm sao mà còn bóng dáng của hắn nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN