An Cư Lạc Nghiệp
Chương 33: Ân Chúa Công thật linh
Ân Chúa Công thật linh
❀ ✿ ❀ ✿ ❀ ✿
Giải thích trước chương, không đọc sẽ khó hiểu:
[1] Xin keo là phương thức giao tiếp để thần linh xác nhận một sự việc gì đó. Trước khi xin keo, phải đến trước thần linh nêu rõ tên họ, tuổi tác, chỗ ở, sự việc đang nhờ giải quyết, trình bày xong thì xin keo 3 lần để biết kết quả. Miếng keo có hai mặt, một mặt lồi lên hoặc một mặt bằng, một mặt khắc hình hoặc một mặt khắc chữ để phân biệt mặt âm và mặt dương.
Khi gieo, hai tay chụm lại giữ hai miếng keo trong lòng hai bàn tay, đưa lên cao ngang mặt rồi buông xuống. Nếu một lá keo sấp, một lá keo ngửa (một âm một dương) thì coi như xin được keo.
Các loại “cho keo”:
Thánh Giao (Keo Thánh): một mặt âm một mặt dương, ngụ ý việc đang ấp ủ có thể thành công, nên tiến hành. Tiếu Giao (Keo Cười): hai mặt đều là dương, ý nói việc chưa rõ ràng, thần linh chưa xác định được hoặc chưa tiếp nhận lời cầu xin, cần phải xin keo lại. Âm Giao (Keo Nộ): hai mặt đều là âm, ý nói việc không thành, cũng mang ý thần linh chưa xác định được hoặc chưa tiếp nhận lời cầu xin, cần phải xin keo lại.
___________________
Hiện giờ An Cúc Nhạc rất buồn rầu.
Đã qua ba tuần kể từ sự kiện Lợi Diệu Dương, vết thương trên người Đỗ Ngôn Mạch cũng gần như khỏi hẳn, cuối cùng người đàn ông kia đã hoàn toàn bước ra khỏi sinh mệnh của y.
Trong khoảng thời gian này, An Cúc Nhạc từng gặp dì một lần, ít nhiều gì cũng chột dạ, dù sao dạo trước mỗi lần nhìn thấy Lợi Diệu Dương, y lại mắng vài câu con mẹ anh.
Sáng sớm An Cúc Nhạc ngồi trước màn hình máy vi tính ở công ty, miệng không ngừng rên rỉ ỉ ôi: “Màu trắng… sợ bẩn, màu đen… già quá, màu khác… không hợp…”
Chỉ thấy nếp nhăn giữa lông mày của y hệt như áo sơmi cởi ba ngày không ai ngó ngàng, còn bị mèo giẫm mấy cái, Nhiễm Hiệt Vũ từ bên cạnh đi tới, một tiếng trước cô nàng từng tham gia thảo luận, bây giờ xem ra rõ là lãng phí thời giờ.
Nhiễm Hiệt Vũ: “Đã nói màu trắng thanh cao màu đen kinh điển rồi mà? Ông đủ chưa vậy!”
An Cúc Nhạc quay đầu lườm cô nàng: “Cưng mới đủ chưa đó, người ta thật sự phiền lắm nha!”
Dùng cả từ người ta cơ đấy. Nhiễm Hiệt Vũ chịu không nổi: “Chỉ là một đôi giày chơi bóng! Giày chơi bóng thôi! Có phải chọn màu quần lót đâu!”
An Cúc Nhạc chỉ chỗ sai: “Không phải giày chơi bóng, là giày chạy bộ!”
Nhiễm Hiệt Vũ trợn trắng mắt: “Tùy ông! Tui mặc kệ nó là giày chơi bóng hay giày chạy bộ, cho dù Lương Triều Vỹ tới mang cũng không có làm nó hợp mốt hơn đâu! Ông chọn một trong hai màu đen trắng đi, nếu thật sự không chọn được, sát vách có Hình Thiên Cung, tới đó mà xin keo[1]!”
Bảo là muốn tặng cho cháu trai, cái tên này chọn suốt một buổi sáng, cho dù ngành của bọn họ chưa đến mùa đông cũng không cần rề rà như thế: “Nhớ kỹ, winter is coming!”
An Cúc Nhạc: “……”
Ông tổng nhà xuất bản của bọn họ rất cuồng một bộ tiểu thuyết giả tưởng ngoại quốc, nhất là gia ngôn của những gia tộc trong truyện, thế là dứt khoát liệt kê chúng ra, cho mỗi ngành chọn một câu làm khẩu hiệu, ban biên tập bọn họ chọn câu “Mùa đông đang đến”. Tiện thể nhắc thêm, có một ngành làm về xã luận và thời sự chọn câu “Hear me roar”── Nghe tôi rống.
*Mùa đông đang đến (Winter is coming) là câu nói kinh điển của gia tộc Stark trong tiểu thuyết Game of Thrones (Trò chơi vương giả), ý nghĩa thật sự của nó là để báo hiệu một điều gì đó nguy hiểm và mạnh mẽ đang tới gần. “Hear me roar” là gia ngôn của nhà Lannister.
Nói chung, đề nghị của cô nàng vừa thực tế lại đúng trọng tâm, nếu không quyết định được thì còn cách nào khác ngoài nhờ cậy thần linh. An Cúc Nhạc ngẫm lại thấy cũng khả thi, không đen thì trắng, đơn giản thôi mà.
Nhiễm Hiệt Vũ dùng thân phận của người từng trải chỉ điểm: “Trước tiên ông hỏi xem màu trắng có được không? Keo Thánh tức là ok, thần linh thích. Keo Cười thì là thần linh đang do dự, lúc đó ông hỏi tiếp màu đen thế nào…”
“Nếu lại là Keo Cười thì sao?”
Nhiễm Hiệt Vũ: “Thì chọn một trong hai! Đen thánh trắng cười, nhưng nếu ra Keo Nộ tức là bảo ông đừng nên tặng, không thích hợp, đổi cái khác.” Mỗi khi không quyết định được nhân vật hoặc chủ đề trang bìa, hai người thường xuyên dùng chiêu này.
Được thôi.
Thế là thừa dịp nghỉ trưa, An Cúc Nhạc đến Hình Thiên Cung, y mang quà vặt tới cúng, như cũ bái trước bái sau rồi lấy keo để ném.
An Cúc Nhạc lẩm nhẩm mình tên gì sống ở đâu sinh ngày mấy tháng mấy năm mấy, mong Ân Chúa Công đừng nhận lầm. Hai hôm trước y đúng dịp nhìn thấy đôi giày chạy bộ cũ mèm của Đỗ Ngôn Mạch, rách toạc một lỗ, tuy rằng không ảnh hưởng gì, không quá nghiêm trọng, nhưng vẫn… ngập tràn nguy cơ, thật ra giày cũng là hàng hiệu, giày Nike hẳn hoi, Đỗ Ngôn Mạch mang rất cẩn thận, tiếc là suốt ngày chạy tới chạy lui, đoán chừng sắp hỏng rồi.
Từ khi chạy bộ với Đỗ Ngôn Mạch, An Cúc Nhạc đã tự sắm cho mình một đôi giày màu hồng phấn huỳnh quang, mặc dù Đỗ Ngôn Mạch bị dọa hết hồn, nhưng khi nhìn thấy thiết kế của đôi giày, sự thích thú và ngưỡng mộ dập dờn nơi đáy mắt cậu ấy hiện rõ mồn một.
Lúc đó An Cúc Nhạc đã nảy sinh ý niệm này trong đầu, ngay cả lý do tặng quà cũng đã nghĩ đủ, giày sắp hỏng, sợ cậu không chạy được, thông nhau (?) bất tiện, cộng thêm chuyện của anh Dương gây nên không ít phiền phức cho cậu. Nhìn đi, tất cả chỉ là tiện đường và đúng dịp thôi…
An Cúc Nhạc đưa ra câu hỏi, ném keo.
“Bộp” một tiếng, vừa nhìn thấy kết quả, An Cúc Nhạc trợn mắt: Mới bắt đầu đã là Keo Nộ? Không phải chứ!
Y không tin mấy chuyện tà môn ngoại đạo, ném lại lần thứ hai… vẫn là Keo Nộ.
An Cúc Nhạc: “……”
Y nhặt keo, nhớ tới lời Nhiễm Hiệt Vũ luôn miệng nhắc nhở, nếu ra ba Keo Nộ liên tiếp thì không thể hỏi nữa. An Cúc Nhạc lo lắng tột độ, không thể làm gì hơn ngoài đổi cách hỏi: Ân Chúa Công, Quan Nhị Gia, Nhị Ca Ca, mặc dù không biết ngài là phân thân của vị nào, nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng làm việc cùng một khu, cho tôi qua cửa thuận lợi đi mà, được không?
Nếu ngài không quen ăn khẩu vị Nhật Bản, lần sau tôi đem bánh nướng Trung Quốc tới cho ngài. Ngài xem ngài đi, tướng mạo đẹp trai phong độ như thế, chắc chắn là công rồi, cái thằng giặc Tào Tháo kia đã định sẽ ư ư a a phóng túng như thủy triều dưới thân ngài. Không thích màu đen hả, không sao, màu trắng cũng không tệ, quyết định vậy nha, ngài thấy ổn không?
Ném một cái, Keo Cười.
Xem ra tâm trạng ngài khá hơn rồi, nhưng vẫn chưa chọn được trắng hay đen. An Cúc Nhạc thừa nhận bản thân y muốn tặng món quà này, xin keo chỉ là tìm thêm đảm bảo, cho dù y không hẳn là mê tín, nhưng nếu ba lần đều ra Keo Nộ, có khi y sẽ nộ thiệt, thôi bỏ đi, thấy đủ thì nên dừng. “Vậy thì màu trắng ha, dù sao… dù sao… ngài cũng đâu có nói là không tốt.”
An Cúc Nhạc trả keo, thu dọn vật cúng, trở về phòng làm việc, lần này hành động nhanh lẹ lưu loát, hùng hổ đặt một đôi giày trắng.
Mẫu này là thiết kế số lượng có hạn, gần như không còn sản xuất nữa, vừa nghe tên tuổi công ty của y, doanh nghiệp người ta nghĩ đủ biện pháp moi ra một đôi, cũng hỏi bọn họ có thể cho lên trang bìa được không? Đối với nhãn hiệu thể thao, trừ phi xách nhiều tiền tới bàn bạc, thông thường tạp chí thời trang chẳng thèm ngó tới. Nhiễm Hiệt Vũ nghe xong, ngược lại cảm thấy không phải không khả thi, vừa khéo năm nay là năm Olympic, thế là đáp nhờ chuyến xe, đến nếm thử chủ đề thời trang thể thao, cuối cùng giúp cho đôi giày của An Cúc Nhạc nhận được giá ưu đãi gần như là tặng không.
Nhiễm Hiệt Vũ rất hài lòng ── vấn đề trang bìa khiến cô nàng khổ não đã được giải quyết. An Cúc Nhạc cũng rất sung sướng ── y cảm thấy đôi giày này rất tuyệt, thiết kế hoàn hảo, giá trị vô cùng. Bây giờ xem ra cả nhà vui vẻ, y thầm nghĩ Ân Chúa Công cũng có lúc không linh, giống như con người lên voi xuống chó vậy, cũng bình thường thôi.
Ngày nhận được giày, An Cúc Nhạc và Đỗ Ngôn Mạch hẹn nhau ở công viên bên bờ sông, giày trên chân cậu ấy vẫn không đổi, nhưng có thêm vết tích tu sửa, rõ ràng là hồi quang phản chiếu. Thấy vậy, An Cúc Nhạc nghĩ thầm thật là đúng lúc, quá đúng lúc.
*Hồi quang phản chiếu: ý nói khoảng thời gian thanh tỉnh ngắn ngủi trước khi chết. Ở đây chắc nói đôi giày của em Mạch được chỉnh sửa lại trước khi hỏng luôn, giống như người trước khi chết có một lúc thanh tỉnh.
Y cười tủm tỉm, gọi cậu thiếu niên đến một góc vắng vẻ ngồi xuống.
Người tặng quà ít nhiều gì cũng có ý khoe khoang, nhất là tặng quà lớn thì lại càng muốn xem biểu cảm và phản ứng của đối phương ── lễ nhẹ tình nghĩa nặng, nhưng cũng phải xem là tình huống nào, tình cảm không có trọng lượng hay bất luận đơn vị gì có thể dùng dụng cụ đo đạc, đa số người chỉ biết dựa vào giá cả đắt hay rẻ, lấy được nó khó hay dễ, để đánh giá vị trí của mình ở trong lòng một người khác.
Tặng quà lớn tương đương với việc bày tỏ “tôi thích bạn như thế đó”, cho nên muốn thấy phản ứng đáp lại là bản tính của loài người.
Đỗ Ngôn Mạch vừa chạy tới, nhiệt độ trên người chưa tan, thời tiết đang ấm dần, tựa sát vào nhau thật ra có hơi nóng, thế nhưng An Cúc Nhạc lại rất thích bám lấy cậu, thỉnh thoảng còn sờ soạng cơ ngực săn chắc của cậu. Lúc đầu Đỗ Ngôn Mạch cũng không thoải mái khi bị “quấy rối” ở bên ngoài, nhưng hôm nay đã hào phóng rộng lượng, mặc y giở trò.
Dù sao vào đến trong phòng, toàn thân trên dưới của người này, có chỗ nào không bị mình cố chấp lật tới lật lui?
Người này nhìn như phóng đãng, kinh nghiệm phong phú, nhưng thân thể… chưa từng được yêu thật sự. Đỗ Ngôn Mạch không biết hình dung thế nào, nhưng mỗi khi cậu tìm được điểm khoái cảm mà ngay cả bản thân An Cúc Nhạc cũng không biết, đối phương sẽ tỏ ra hết sức kinh ngạc không thể tin nổi… sau đó, bắt đầu trốn.
Đỗ Ngôn Mạch không cho phép, cứ hết lần này tới lần khác khai phá chỗ đó, khai phá đến khi người này xụi lơ, cuối cùng say mê, cuống quýt đòi ôm, thúc giục cậu làm càng sâu, càng dữ dội hơn.
Đôi lúc cậu sẽ nghĩ tới em gái ở nhà… gương mặt đáng yêu đòi ôm, cậu không muốn chạm vào con bé, dù rằng ngoài mặt có thể sắm vai một người anh cẩn thận chu đáo, nhưng trong lòng cậu biết mình không thích. Vài lần không thể không ôm, toàn thân cậu cứng còng, rất muốn rút tay về, làm con bé té xuống đất, đau đớn khóc… bố mẹ ruột sẽ tới dỗ dành, cần gì người anh này, không phải sao?
Được nhiều tình yêu như thế mà vẫn chưa thấy đủ, cứ khăng khăng chạy tới bấu víu, hệt như người giàu có đòi hỏi một đồng bạc còn sót lại của người nghèo, nếu cậu đem cho thì chỉ còn nước chết đói.
Vậy nên, cậu sẽ không cho.
Nhất quyết không cho.
Từng có lần, lỗ hổng trống hoác rỗng tuếch đó được một người bổ khuyết, nhưng bổ chưa đầy đủ, dẫn đến tạo nên một lỗ hổng càng lớn hơn ── muốn có và lấy được là hai chuyện khác nhau. Cậu rất sầu não, mãi đến khi gặp được người này, thành thục lý trí, khoan dung rộng lượng, nơi nào đó cũng trống rỗng như mình, vào khoảnh khắc ôm lấy đối phương, dường như cậu cũng được an ủi dỗ dành.
Lúc đầu cậu chỉ muốn nhiêu đó thôi, nhưng đến bây giờ, cậu lại nảy sinh ý tưởng muốn đền đáp, yêu thương đối phương.
Đây là tình cảm gì nhỉ? Cậu không biết phải nói sao, nhưng khi nhìn An Cúc Nhạc, cậu chỉ muốn trân trọng, không muốn giống như Lợi Diệu Dương, bị đối phương phỉ nhổ, vứt bỏ.
Cậu nhất định không chịu nổi.
Lồng ngực Đỗ Ngôn Mạch nóng lên, không biết có phải do bị ai đó rờ mó nên thế không. Cậu túm vai An Cúc Nhạc, cúi đầu hôn y, trong miệng người nọ có vị đắng nhàn nhạt, là vị của thuốc lá, làm cậu gần như nghiện.
“Lần sau, em cũng hút thuốc.” Cậu từng nhìn thấy dáng vẻ Lợi Diệu Dương hút thuốc, có lẽ làm vậy mới giống đàn ông.
An Cúc Nhạc nghe xong, nổi giận: “Không được!”
Đỗ Ngôn Mạch chớp chớp mắt: “Tại sao?”
“Tại sao hả… rõ ràng cậu là vị thành niên!” Nói ra lý do này, ngay cả An Cúc Nhạc cũng cảm thấy bó tay, là ông chú nào không biết xấu hổ lăn giường với cậu nhóc vị thành niên này chứ?
Dường như Đỗ Ngôn cũng nghĩ đến điều đó, khóe miệng cậu ấy nhếch lên ── trông như châm biếm, hoặc chỉ vì cảm thấy buồn cười, độ cung đó… thoát khỏi phạm trù của thiếu niên, hiển lộ nét gợi cảm thuộc về đàn ông. Tim An Cúc Nhạc đập thình thịch, mặt mũi khô nóng, nhưng bây giờ không phải lúc phát tình: “… Tôi ghét mùi thuốc lá.”
“Ồ?” Đỗ Ngôn Mạch nhướng mày.
An Cúc Nhạc: “Tôi hút… chỉ là vì nhìn người khác hút, đôi lúc thấy buồn miệng, lâu lâu mới hút một điếu, nói chung… tôi không thích, tôi cai, không hút nữa, cậu cũng không được hút!”
“……”
An Cúc Nhạc xù lông: “Nghe thấy không? Không được hút!”
Cậu thiếu niên đồng ý.
An Cúc Nhạc thả lỏng, y biết đức hạnh của cậu thiếu niên, hứa rồi sẽ không làm.
Việc cai thuốc này, y quyết định nhanh gọn lẹ. Lúc trước y hút thuốc, đơn giản chỉ vì cuộc sống quá đắng, hôm nay đã không còn lý do, huống hồ thay vì làm cho Đỗ Ngôn Mạch sa đọa chung với mình, chi bằng biết điều mà thuần khiết một chút… có lẽ do ôm suy nghĩ đó trong đầu, trong khoảng thời gian này, An Cúc Nhạc hoàn toàn không tìm người khác.
Lúc đầu là không có hứng thú không đủ thể lực, sau là do ăn no quá no, hiện tại… y muốn cậu thiếu niên sống tốt, tựa như đôi giày mới tinh trắng muốt này vậy, sớm muộn gì cũng bẩn cũng hư, nhưng có thể chạy bao lâu thì chạy bấy lâu.
Mỗi phần đắng mà y chịu đựng năm đó, mặc dù chỉ là một chút, y cũng không muốn để cậu thiếu niên nếm trải.
Nghĩ vậy, An Cúc Nhạc lấy hộp giày trong túi giấy ra.
Đỗ Ngôn Mạch sửng sốt, hai mắt trợn lớn.
Trên hộp giày có in logo của hàng hiệu, An Cúc Nhạc mở hộp, là một đôi giày màu trắng, đường cong hài hòa, dưới ánh đèn đường, sợi lưới trông như tơ lụa, tỏa sáng rực rỡ.
Đỗ Ngôn Mạch từng nhìn thấy đôi giày này trên tạp chí của bạn cùng lớp, nghe nói là mẫu giới hạn, có tiền cũng chưa chắc mua được. An Cúc Nhạc giống như làm ảo thuật, thoáng cái đã lấy nó ra đặt trước mặt cậu. “Mang thử xem thế nào? Kích thước chắc vừa đó.” An Cúc Nhạc khá tự tin về điểm này.
“……” Đỗ Ngôn Mạch nhìn đôi giày, rồi lại nhìn sang gương mặt tươi cười của An Cúc Nhạc, hỏi: “Cho em ư?”
Cậu ấy hỏi lời thừa, An Cúc Nhạc phì cười: “Nếu không thì cho ai? Cái đôi dưới chân cậu sắp hỏng rồi đúng không?”
Đỗ Ngôn Mạch không biết nên nói gì, đôi giày này đúng là cậu mang lâu lắm rồi, lâu thật là lâu, đây là món quà cuối cùng mà bố tặng cậu khi còn sống, mặc dù sắp hỏng, cậu vẫn sửa lại mang tiếp, giống như gìn giữ một phần hồi ức bền vững, không ngờ lại để An Cúc Nhạc nhìn ra manh mối.
Đối phương đang cầm giày cười với cậu, tặng cậu một cách dễ dàng, đương nhiên như thế…
Đỗ Ngôn Mạch khó mà diễn tả cảm xúc của mình bây giờ, tim cậu thắt chặt, im lặng thật lâu mới chậm rãi mở miệng: “Cảm ơn anh.”
An Cúc Nhạc: “Vậy qua thử…”
Đỗ Ngôn Mạch lắc đầu: “Em không thể nhận.”
An Cúc Nhạc: “?”
Đỗ Ngôn Mạch: “Xin anh lấy về cho.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!