Ân Cừu Ký - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Ân Cừu Ký


Chương 14


Gã quái như điều khiển cho con thủy kình luồn lách kéo chiếc thuyền nan của Vũ Lan và Thế Lãm vào trong một quần đảo. Gã quái ngư đột ngột như bước đi trên mặt nước, kéo thuyền vào một bờ lạch. Gã neo thuyền, đứng khoanh tay bên mỏm đá.

Vũ Lan phi thân lên đối diện với gã, ôm quyền nhu mì nói :

– Đa tạ ân nhân đã cứu mạng chúng tôi.

Gã chẳng nói nửa lời, chỉ đưa cặp mắt ti hí nhìn nàng không chớp.

Vũ Lan nói tiếp :

– Dưới thuyền còn có phu tướng đang bị trọng thương, kính ân nhân cứu giúp.

Gã bước lại bên thuyền cắp luôn Thế Lãm, quay lưng trổ khinh công băng mình đi.

Vũ Lan bám luôn sau lưng gã. Nàng ngạc nhiên tự hỏi, bộ gã quái ngư này câm hay sao mà chẳng hề đáp lời mình.

Gã quái ngư cắp Thế Lãm trổ cước tốc như lướt trên những phiến đá lâu ngày bị rêu biển phủ kín, mà xem chừng cước pháp chẳng hề xáo trộn lại còn vững chãi như Thái Sơn.

Trong khi đó Vũ Lan mặc dù đã trổ hết tuyệt kỹ khinh thân Du Hành bộ pháp, mà thỉnh thoảng cũng phải chao đảo. Gã quái ngư như có cặp mặt phía sau, mỗi lần nàng không giữ được thăng bằng, y lại vung trảo thủ thộp vào tay nàng để dìu bước.

Họ đi qua con đường lót đá phủ rêu xanh trơn tuột, thì đến một trang viên nằm ngay giữa đảo. Gã quái ngư vừa đặt chân đến cổng tam quan, từ trong trang viên độ hơn năm mươi người chạy túa ra. Tất cả mọi người sững sờ khi nhận ra Vũ Lan và Thế Lãm trên tay gã quái ngư.

Một lão ông vận khố, cũng cởi trần trùng trục nhìn Vũ Lan rồi quay lại gã quái ngư kính cẩn ôm quyền nói :

– Đông Đông đảo chủ vạn an.

Đông Đông đảo chủ tiến thẳng đến trước mặt lão già, trao Thế Lãm qua tay lão, cất giọng ồm ồm :

– Lão đưa người này vào hậu điện liệu trị thương cho y.

Lão già kính cẩn gật đầu :

– Tuân lệnh Đảo chủ!

Đông Đông đảo chủ quay lại Vũ Lan :

– Cô nương theo ta!

Đông Đông đảo chủ đi thẳng lên tòa chính sảnh nằm ở phía đông trang viên. Vũ Lan bước theo chân gã. Dõi theo bước nàng, những cặp mắt hau háu rọi từ trên xuống dưới.

Tòa chính sảnh của Đông Đông đảo chủ có lẽ để dành riêng cho y, nên được trang hoàng lộng lẫy vô cùng, có thể sánh ngang với hậu cung của Hoàng đế. Ngay cả cánh cửa vào chính sảnh cũng được đính ngọc trai lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời.

Vũ Lan bước vào trong tòa chính sảnh càng ngạc nhiên hơn, bởi tất cả vật dụng trong tòa nhà này đều được đính ngọc trai, dưới mắt nàng đâu đâu cũng thấy ngọc trai lấp lánh.

Nếu đem tất cả số ngọc trai này ra bán, giá trị của nó cũng đáng là một kho tàng vô giá.

Đông Đông đảo chủ chỉ chiếc đôn nói :

– Cô nương an vị.

Vũ Lan yên vị trên ghế đôn, còn Đảo chủ tự tay rót một thủy lưu màu hổ phách vào hai cái chén. Gã bưng lại từ tốn nói :

– Thỉnh cô nương.

– Đa tạ Đảo chủ.

Nàng nhấp một ngụm nhỏ. Không biết nước thủy lưu trong chén là thứ nước gì, nhưng Vũ Lan cảm nhận vị ngọt, lạnh, nó lưu chuyển đến đâu bao nhiêu sự mệt nhọc tiêu tan đến đó.

Đặt chén xuống bàn, nàng ngước lên nhìn Đông Đông đảo chủ :

– Tiện nữ và Hoàng đại ca gặp nạn được Đảo chủ cứu mạng, lại cho tá túc trên đảo, cái ơn này không biết lấy gì trả.

– Cô nương đừng bận tâm đến cái ơn của ta. Muốn trả ơn, một ngày nào đó, cô nương sẽ được cơ hội trả ơn.

Đông Đông đảo chủ nhìn thẳng vào mặt Vũ Lan :

– Cô nương là người của môn phái nào?

Vũ Lan lắc đầu :

– Tiện nữ không thuộc môn phái nào cả.

Đông Đông đảo chủ gật đầu :

– Rất tiếc…

Vũ Lan hỏi luôn :

– Đảo chủ muốn hỏi môn phái nào. Xin người cứ nói. Nếu kiến văn của tiện nữ biết được sẽ nói cho Đảo chủ biết.

– Ta vào Trung Nguyên để tìm người của Nhạn môn.

Vũ Lan cau mày :

– Nhạn môn? Trong Trung Nguyên đâu có Nhạn môn. Đây là lần đầu tiên tiện nữ nghe đến hai tiếng Nhạn môn.

Đông Đông đảo chủ mỉm cười :

– Nhạn môn không phải như những môn phái như Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Luân, Hoa Sơn, Thiết chưởng bang. Tất cả các môn phái bang hội đó đều có Tổng đàn, cứ địa, còn Nhạn môn thì không có Tổng đàn cứ địa.

– Không có Tổng đàn thì làm sao tìm được?

– Họ có tín vật riêng của họ. Tín vật của Nhạn môn là cánh nhạn. Cao thủ Nhạn môn hành tung xuất quỷ nhập thần, không bao giờ để lộ hành tung và chân diện mục của mình.

– Đảo chủ đã gặp được cao thủ Nhạn môn chưa?

Đông Đông đảo chủ nghiêm mặt :

– Bấy lâu nay ta nghe trong giang hồ Trung Nguyên xuất hiện tín vật của Nhạn môn, nên thân hành vào Trung Nguyên để điều tra, và… tín vật ta đã thấy, nhưng cao thủ Nhạn môn thì chưa gặp lần nào.

– Đảo chủ cần gặp cao thủ Nhạn môn vì việc gì?

Đông Đông đảo chủ thở dài một tiếng :

– Đây là việc vô cùng hệ trọng. Nếu không gặp được cao thủ Nhạn môn, bổn Đảo chủ chưa thể nói ra.

Từ ngoài cửa lão già đã đưa Thế Lãm đi chữa thương ban nãy hối hả bước vào.

– Đảo chủ… Đảo chủ…

Đông Đông đảo chủ nhìn lão :

– Trưởng lão có chuyện gì?

Lão già nhìn Vũ Lan tỏ vẻ tần ngần.

Đông Đông đảo chủ lắc đầu nói với lão :

– Trưởng lão có gì cứ nói. Đừng e dè gì. Lan cô nương đây ta nghĩ sau này sẽ là người nhà thôi.

– Đảo chủ cho phép.

Lão già nói xong, đặt luôn lên mặt bàn cánh nhạn bạc, với những nét khắc tinh xảo vô cùng. Trông cánh nhạn đó ngỡ như con bạch nhạn sống động đang tung cánh lướt giữa không trung bao la.

Vừa thấy cánh nhạn bạc, Đông Đông đảo chủ đứng bật dậy. Y giật giọng hỏi lão già :

– Tín vật Nhạn môn trưởng lão lấy ở đâu ra vậy?

Lão già nhìn Vũ Lan, rồi dời mắt qua Đông Đông đảo chủ :

– Cánh nhạn bạc này lão thấy trong người vị công tử bị trọng thương.

Đông Đông đảo chủ cau mày nhìn sững Vũ Lan :

– Lan cô nương đã giấu ta?

Ánh mắt của Đông Đông đảo chủ thật là nghiêm lạnh đến độ Vũ Lan phải sững sờ, xương sống lạnh buốt.

Nàng lắc đầu :

– Tiện nữ cũng không biết trong người Hoàng huynh có cánh nhạn bạc này. Tiện nữ nghĩ Hoàng huynh không phải là cao thủ của Nhạn môn đâu.

– Không phải người Nhạn môn, tại sao lại có tín vật của Nhạn môn.

Đông Đông đảo chủ quay lại lão già :

– Y đã hồi tỉnh chưa?

Lão già gật đầu :

– Bẩm Đảo chủ, gã công tử đó đã hồi tỉnh rồi. Y chỉ bị ngoại thương và độc công thôi.

Lão đại phu bắt mạch cho gã, cảm nhận trong huyết mạch của y tiềm ẩn một nội lực khó có ai bì kịp. Chỉ có nội lực như vậy, vị công tử kia mới có thể chịu đựng được hai vết thương trầm trọng như vậy.

Đông Đông đảo chủ gật đầu :

– Ta sẽ xuống hậu liêu xem sao.

Đảo chủ bước thẳng ra ngoài cửa đại điện. Vũ Lan không thể để mặc Thế Lãm trong tay người khác, cũng thả gót bước theo Đông Đông đảo chủ. Nàng thầm nghĩ, nếu như Hoàng Thế Lãm chính là cao thủ Nhạn môn, mình cũng nhất định không để cho Đông Đông đảo chủ di hại đến chàng. Có thể mình sẽ áp chế gã Đảo chủ này rồi tìm cách đoạt thuyền trở vào bờ.

Trong đầu nghĩ như vậy, Vũ Lan chân bước nhanh song hành với Đông Đông đảo chủ.

Liếc trộm dung diện gã Đảo chủ, Vũ Lan chẳng thể nào nhận ra ý niệm thầm kín trong đầu gã. Chẳng có chút biểu lộ gì, chứng tỏ y đang giận, hay đang vui khi biết Thế Lãm là người của Nhạn môn.

Vũ Lan từ tốn hỏi :

– Đảo chủ, nếu như Hoàng huynh của tiện nữ là cao thủ của Nhạn môn thì sao?

Đông Đông đảo chủ vừa đi vừa quay sang nhìn Vũ Lan :

– Nếu thật sự Hoàng huynh của cô nương là người của Nhạn môn thì chút nữa cô nương sẽ biết.

Vũ Lan thở dài một tiếng. Nàng nghĩ thầm :

– “Thoát khỏi tay Tổng tài Thái Minh Công và Vương Mãng, lại lọt vào chỗ chết khác”.

Đúng là cái số của nàng và Hoàng Thế Lãm không thoát khỏi sự truy bắt của cừu nhân.

Đông Đông đảo chủ và Vũ Lan bước vào hậu liêu.

Vừa thấy hai người bước vào, Thế Lãm gượng ngồi dậy. Chàng hướng về phía Đông Đông đảo chủ :

– Đa tạ Đảo chủ đã cứu mạng tại hạ.

Đông Đông đảo chủ nhìn chàng từ đầu đến chân như nhìn một con người quái dị từ cổ chí kim chưa từng gặp bao giờ.

Thế Lãm thấy Đông Đông đảo chủ nhìn mình như vậy cũng lạ lẫm nói :

– Sao Đảo chủ nhìn tại hạ chằm chằm như vậy?

Chàng dời mắt qua Vũ Lan :

– Lan cô nương chắc đã nói cho Đảo chủ biết Thế Lãm này chính là Truy Hình Tướng Án Sát đường rồi à?

Vũ Lan lắc đầu nói luôn :

– Đảo chủ nghĩ Hoàng huynh là người của Nhạn môn.

Thế Lãm cau mày ngước nhìn Đông Đông đảo chủ :

– Nếu tại hạ là người của Nhạn môn thì sao?

Vũ Lan nghe Thế Lãm nói như vậy bụng giật thót một cái. Nàng ngấm ngầm vận công chuyển hóa chân khí vào Đan điền đề phòng bất trắc. Nếu như Đông Đông đảo chủ ra tay phát chưởng đánh Thế Lãm, nàng sẽ từ phía sau tập kích gã ngay lập tức.

Đông Đông đảo chủ bất ngờ quay lại nhìn Vũ Lan :

– Lan cô nương hãy giải tỏa công lực đi. Bản lĩnh của cô nương chưa phải là đối thủ của bổn Đảo chủ đâu.

Vũ Lan giật mình, ửng mặt.

Với một Bạch Hoa Lan như nàng, đã từng khuấy động khắp cả Trung Nguyên, thế mà ngấm ngầm vận công chuyển hóa khí lực cũng bị Đông Đông đảo chủ phát hiện, bấy nhiêu đó cũng chứng tỏ võ công của gã Đông Đông đảo chủ này không thể nào đoán định đã đạt đến cảnh giới nào. Chỉ biết y có thể nghe được khí lưu chuyển hóa trong nội đan của nàng, cũng đủ thấy bản lĩnh võ công của gã đã thẩm thấu đến cõi thần giao cách cảm, thông huyền nội tại.

Vũ Lan đành phải giải tỏa khí công, sắc diện tỏ ra căng thẳng vô ngần.

Đông Đông đảo chủ quay lại Hoàng Thế Lãm :

– Bổn Đảo chủ muốn các hạ khẳng định có phải là người của Nhạn môn hay không?

Đông Đông đảo chủ vừa nói vừa chìa cánh nhạn bạc đến trước mặt chàng.

– Nếu các hạ không phải là người của Nhạn môn sao lại có tín vật Nhạn môn?

Thế Lãm nhìn cánh nhạn bạc :

– Cánh nhạn này của tại hạ.

Đông Đông đảo chủ quay lại lão trượng :

– Lão đại phu đã lấy cánh nhạn từ trong người các hạ.

Lão già chỉ bả vai Thế Lãm :

– Khi lão đại phu mổ vết thương lấy độc cho công tử, phát hiện ra hình xăm cánh nhạn, trong hình xăm đó là tín vật của Nhạn môn.

Thế Lãm nhún vai :

– Tín vật trong người tại hạ thì đích thị tại hạ là người của Nhạn môn.

Đông Đông đảo chủ nhìn chàng không chớp mắt :

– Các hạ nói thật với bổn Đảo chủ đấy chứ?

– Tại hạ không nói ngoa ngôn. Tại hạ chỉ thắc mắc sao Đảo chủ vừa trông thấy tín vật Nhạn môn lại khẩn trương như vậy?

Sắc diện Đông Đông đảo chủ biến đổi không ngừng, sự biến đổi đó không qua được con mắt sắc sảo tinh tường của Hoàng Thế Lãm. Chàng hỏi luôn :

– Tại hạ đoán chắc Đảo chủ giữ một bí mật gì đó có liên quan đến Nhạn môn.

– Không sai. Bổn Đảo chủ cần phải khẳng định các hạ chính là người của Nhạn môn mới nói bí mật đó ra được.

Đông Đông đảo chủ quay lạ lão trượng :

– Lão đại phu, có cách gì khẳng định vị công tử đây là người của Nhạn môn không?

– Nếu không phải là người của Nhạn môn thì Hoàng công tử đây sẽ chết.

Thế Lãm điềm đạm nói :

– Tại hạ đã có tín vật của Nhạn môn, Đảo chủ còn nghi ngờ. Vậy cánh nhạn bạc mà Đảo chủ coi là tín vật Nhạn môn, hóa ra chẳng có giá trị gì.

Đông Đông đảo chủ khoát tay :

– Không phải Khằng Cừu này hoài nghi tín vật Nhạn môn, nhưng vì đây là phần việc hệ trọng, nên bổn Đảo chủ quá phẫn khích mà thôi.

Đông Đông đảo chủ đổi giọng ôn tồn hơn :

– Hoàng các hạ có thể cho bổn Đảo chủ biết vì sao người có được tín vật Nhạn môn.

– Đảo chủ muốn biết.

Đông Đông đảo chủ gật đầu.

Thế Lãm nói :

– Đảo chủ có thể trả lời cho tại hạ biết một điều này không?

– Các hạ cứ hỏi.

– Vì sao Đảo chủ lại quan tâm đến những nhân vật của Nhạn môn?

Đông Đông đảo chủ Khằng Cừu sa sầm mặt xuống. Y quay lại lão trượng :

– Bổn Đảo chủ có nên nói hay không?

Lão trượng trầm tư một lúc, rồi bất giác gật đầu nói luôn :

– Sự thể đã như vậy rồi, theo ý lão đại phu, Đảo chủ nên nói cho vị Hoàng công tử đây biết bí mật mà bấy lâu nay Đảo chủ giữ kín. Nếu như Hoàng công tử không phải là người của Nhạn môn, Đảo chủ vẫn có cách giữ bí mật đó lại.

Đông Đông đảo chủ bặm môi suy tư, rồi cất tiếng nói với lão trượng và Bạch Hoa Lan Vũ Lan :

– Lão trượng đưa Lan cô nương về thư phòng. Chúng ta gặp lại nhau sau. Bổn Đảo chủ sẽ đàm luận với Hoàng công tử đây.

Lão trượng gật đầu :

– Tuân lệnh Đảo chủ.

Lão quay sang Bạch Hoa Lan Vũ Lan :

– Thỉnh Lan cô nương.

Khi lão trượng quay bước, Bạch Hoa Lan Vũ Lan biết mình không thể ở lâu hơn nữa.

Nàng nhỏ nhẻ nói với Thế Lãm :

– Hoàng đại ca hãy bảo trọng!

Vũ Lan quay lưng bước theo lão đại phu, Đông Đông đảo chủ chờ cho hai người ra hẳn bên ngoài mới khép cửa lại.

Y kéo chiếc đôn đến ngồi đối mặt với Hoàng Thế Lãm :

– Các hạ muốn biết vì sao Khằng Cừu này quan tâm đến Nhạn môn.

– Tại hạ đang chờ nghe.

Khằng Cừu quan sát dung diện Hoàng Thế Lãm :

– Bộ tộc chúng tôi trước đây sống ở Tây đảo, đó là chuyện cách đây lâu lắm rồi. Lúc bấy giờ Khằng Cừu này chưa phải là Đông Đông đảo chủ. Theo truyền thuyết lưu truyền lại, cả bộ tộc của chúng tôi bị một giáo phái dị môn xâm chiếm, rồi bị tiệu diệt. Trong bộ tộc may mắn có một số người trốn thoát chạy lánh nạn đến Đông đảo.

Đông Đông đảo chủ thở dài một tiếng :

– Bộ tộc của chúng tôi sống đến ngày nay là nhờ một người có hiệu danh là Nhạn nhân.

Nhạn nhân đã chọn Đông đảo để những người sống sót lánh nạn. Nhạn nhân tích cực luyện tập võ công cho người Đông đảo, rồi một ngày kia đúng như sự suy đoán của người, bọn cao thủ dị giáo đã mò vào Đông đảo, dẫn đầu là Hắc Lâu giáo chủ.

– Nhạn nhân đã đấu với Hắc Lâu giáo chủ?

Đông Đông đảo chủ gật đầu :

– Đúng như vậy. Truyền thuyết kể lại, hai người đã đấu một trận kinh thiên động địa suốt một con trăng, bất phân thắng bại, cuối cùng cả hai ngưng cuộc đấu, cùng hẹn với nhau sẽ trao đổi võ công bằng các hậu duệ của mình.

– Cái hẹn đó đã gần đến rồi phải không?

Đông Đông đảo chủ gật đầu :

– Cái hẹn đó quả đã gần kề rồi. Để đối phó với Hắc Lâu giáo chủ, Nhạn Nhân mới bế quan nghiên cứu võ học và chọn hậu nhân kế thừa mình. Rất tiếc người không chọn được ai có căn cơ để hàm thụ võ học cao thâm của mình, nên quyết định chọn ra một người mang tín vật của người vào Trung Nguyên tìm kẻ hữu duyên.

Thế Lãm cau mày :

– Người từ Đông đảo vào có ngoại hiệu là Kim Y Nhân Hồng Cừu.

Đông Đông đảo chủ sửng sốt nhìn Thế Lãm :

– Các hạ biết người đó?

Thế Lãm thở dài gật đầu :

– Tại hạ biết.

– Hồng Cừu giờ đang ở đâu?

Thế Lãm thở ra, lơ đễnh nhìn lên trần nhà :

– Sau này tại hạ sẽ nói cho Đảo chủ biết Hồng Cừu đang ở đâu, và hiện tại tại hạ đoán chắc, mình là người của Nhạn môn mà Hồng Cừu gởi gắm.

– Các hạ nói mà ta chẳng hiểu gì cả.

– Có lẽ tại hạ là người của Nhạn môn do ý trời. Đảo chủ theo tại hạ.

Chàng đứng lên cùng với Đông Đông đảo chủ bước ra ngoài gian hậu phòng. Hai người đi đến một bãi đất trống. Thế Lãm dừng bước quay sang nói với Đông Đông đảo chủ.

– Tại hạ muốn chứng minh cho Đảo chủ biết mình là người của Nhạn môn.

Thế Lãm dứt lời, vận chuyển nguyên khí phát tác luôn quả tinh cầu “Thiên Cầu Vũ Nộ” bổ thẳng vào một tảng đá cách chàng non mười trượng.

Ầm…

Tảng đá vỡ vụn như cám.

Chưa hết, Thế Lãm vận chuyển nguyên khí tiếp tục, biến hóa bàn thủ thành Kim ảnh thủ, rồi xoay nửa vòng tống ngược ra một ảnh thủ vàng rực đánh vào tảng đá thứ hai.

Chát…

Trên tảng đá hiện rõ một bàn tay lún sâu vào non nửa tấc.

Đông Đông đảo chủ mỗi lần thấy Thế Lãm biểu diễn võ công lại lẩm nhẩm nói :

– “Thiên Cầu Vũ Nộ”… Kim ảnh thủ…

Thế Lãm thu hồi nguyên ngươn, nhìn lại Đông Đông đảo chủ Khằng Cừu :

– Bây giờ Đảo chủ đã tin chắc tại hạ chính là người của Nhạn môn rồi chứ?

Đông Đông đảo chủ gật đầu :

– Nhất định rồi, Hoàng các hạ là người của Nhạn môn.

Khằng Cừu vừa dứt lời, liền quì xuống dưới chân Thế Lãm :

– Đại chưởng môn miễn thứ, Khằng Cừu có mắt không tròng nên không nhận ra được Đại chưởng môn.

Thế Lãm đỡ Khằng Cừu lên :

– Đảo chủ đừng làm vậy, tại hạ vô tình được Đảo chủ cưu mang đưa đến Đông đảo, chưa trả ơn thì sự vùng đảo nguợc trớ trêu lại là người của Đông đảo.

Thế Lãm thở dài một lần nữa :

– Đông Đông đảo chủ, tại hạ có nhiều điều uẩn khúc đối với nghĩa phụ Hồng Cừu chưa thể nói được. Sau này tại hạ sẽ nói cho Đông Đông đảo chủ biết.

Đông Đông đảo chủ khoát tay lắc đầu :

– Đại chưởng môn, người đừng gọi Khằng Cừu này là Đảo chủ, e đắc tội với tiền nhân.

Nhìn Thế Lãm từ đầu đến chân, Đông Đông đảo chủ lấy một luồng nguyên khí thật sâu, ôn nhu nói :

– Theo di ngôn của Đông đảo có, nhất định Hắc Lâu giáo chủ sẽ đến Đông đảo này.

Không phải Hắc Lâu giáo chủ thì phải là đại cao đồ của lão đến, nhưng bây giờ họ cùng chưa xuất hiện, may mắn Đại chưởng môn đã đến kịp thời. Nếu như đây là định số, Khằng Cừu này cung thỉnh Đại chưởng môn đến Nhạn cung.

Thế Lãm gật đầu :

– Chúng ta đi!

Hai người rời bãi đất trống, trổ luôn khinh thuật băng mình về phía đông. Vừa đi, Thế Lãm vừa nghĩ thầm, khinh công của Khằng Cừu cao thâm khó lường, võ công đạt đến cảnh giới thượng định vô thường thế mà vẫn e dè đại cao thủ của Hắc Lâu giáo chủ, chứng tỏ những người sắp đến đây vô cùng lợi hại.

Khằng Cừu dừng bước bên một mỏm đá.

Thế Lãm tiến đến bên lão tằng hắng hỏi :

– Tại hạ thấy khinh công của Đảo chủ quả là cao thâm, trong giang hồ khó ai bì kịp, cớ sao lại sợ người của Hắc Lâu giáo?

Khằng Cừu sa sầm mặt xuống :

– Võ công của Đông đảo nhất nhất đều được thụ huấn từ võ học của Nhạn nhân. Nhưng những bí truyền của Nhạn nhân chỉ là những bước đầu khó có thể sánh ngang với Hắc Lâu giáo. Chính vì lẽ đó mà người mới bế quan, nghiên cứu võ học của Hắc lâu để khống chế bọn dị giáo.

Đông Đông đảo chủ nhìn ra ngoài khơi. Chiếc vây quái ngư xuất hiện phăng phăng, rẽ nước tiến về phía y và Thế Lãm.

Đông Đông đảo chủ chỉ chiếc vây cá :

– Quái ngư sẽ đưa Khằng Cừu và Đại chưởng môn đến Nhạn động.

– Nhạn động nằm chỗ khác à?

Khằng Cừu gật đầu.

Quái ngư lượn một vòng từ từ áp lưng vào mỏm đá.

Khằng Cừu và Thế Lãm nhảy xuống lưng cá kình. Quái ngư vẫy đuôi lướt đi theo những con lạch ngoằn ngoèo. Thế Lãm ngồi trên mình cá thích thú vô cùng. Càng đi chàng càng cảm nhận một sự hiểm trở vô cùng, nếu không có quái kình thay thuyền chở chàng và Khằng Cừu thì không có cách gì khả dĩ đi nào những con lạch đầy những vực xoáy và đá ngầm tua tủa những cái ngạch sắc như bảo đao bảo kiếm.

Chẳng bao lâu quái kình đã đưa Thế Lãm và Khằng Cừu đến một tiểu đảo, chung quanh đầy những xoáy nước, sôi sùng sục.

Khằng Cừu chỉ những xoáy nước đó nói :

– Bất cứ ai, dù khinh công cao thâm cách mấy, nếu lọt vào xoáy nước chắc chắn không thể giữ được mạng mình.

Hai người phi thân lên một mỏm đá, Khằng Cừu chỉ vách đá cao sừng sững.

– Đại chưởng môn và tại hạ sẽ lên vách đá cheo leo này.

Thế Lãm gật đầu.

Khằng Cừu nói tiếp :

– Đại chưởng môn cẩn trọng, chỉ cần sơ sẩy rơi xuống xoáy vực, không cách chi sống được.

– Khằng đảo chủ đừng lo cho tại hạ.

Khằng Cừu hít một hơi chân ngươn thật sâu, rồi nói :

– Tại hạ đi trước.

Khằng Cừu dứt lời, dậm mạnh đôi giày, thân ảnh như ngọn pháo thăng thiên, trong nháy mắt đã vượt quá nửa vách đá.

Thấy khinh công của Khằng Cừu cao thâm như vậy, Thế Lãm phải tấm tắc khen thầm :

– Hảo khinh công.

Chàng rít một luồng chân khí thật sâu, giở Di Hình bộ pháp thoăn thoắt chạy lên vách đá.

Khằng Cừu vừa bấu tay vào một gờ đá thì Thế Lãm cũng đã đến bên gã.

Cả hai dụng trảo công bấu vào vách đá. Khằng Cừu nói :

– Từ đây lên tới đỉnh, vách đá trơn trượt, Đại chưởng môn cẩn trọng!

– Khằng đảo chủ đừng lo cho tại hạ.

Thế Lãm mỉm cười vận hóa khí công vào bản thủ. Đôi tay thịt của chàng ửng sắc vàng óng ánh. Thế Lãm nói tiếp :

– Với đôi tay Kim bản thủ này, Thế Lãm có thể lên tới tận mây xanh.

Thế Lãm vừa nói vừa thộp cầm nã thủ pháp vào vách đá.

Bộp… bộp… bộp…

Chàng như con thạch sùng thoăn thoắt bám vào vách đá phủ ngập rêu trơn trượt. Trong lúc đó Khằng Cừu khá chật vật, mới có thể theo kịp Thế Lãm, bởi y không có được đôi Kim ảnh thủ như Thế Lãm.

Thế Lãm leo lên đến đỉnh vách đá, đưa tay xuống kéo Khằng Cừu lên.

Đứng trên mỏm đá, Thế Lãm thấy dưới chân mình là một khoảng không bao la trông tợ đáy một cái chén khổng lồ. Dưới tầm mắt của chàng lô nhô không biết bao nhiêu tảng đá quái dị, phát ra những tiếng kêu u… u…

Thế Lãm chỉ về phía trước :

– Khằng đảo chủ, bên dưới kia là gì?

– Nhạn môn.

– Chúng ta xuống dưới chứ?

Khằng Cừu lắc đầu :

– Không được, nếu đã vào được đâu phải chờ đến Đại chưởng môn.

Khằng Cừu vừa nói vừa nhặt một viên đá thảy vào khoảng không. Viên đá không rớt xuống mà bị tung lên, rồi bất ngờ có một sức kình dữ dội cuốn viên đá lên đánh bể nó ra thành những hạt bụi li ti. Dúm bụi đó bị sức kình cuốn luôn ra ngoài khoảng không đại dương.

Khằng Cừu nhặt tiếp hòn đá thứ hai. Tảng đá này to ngang với gã, và ném tảng đá vào trong thung lũng. Cũng như lần trước, lại xuất hiện một lực kình di sơn đảo hải đánh bể tảng đá, và cuộn những viên cuội còn lại quẳng vào xoáy vực.

Khằng Cừu lắc đầu :

– Đại chưởng môn đã thấy rồi đấy. Dù là tiên thiên, cũng không thể vào thung lũng này được, mà Nhạn môn nằm ngay dưới thung lũng lòng chảo này.

Thế Lãm ngồi xuống, nhìn bao quát toàn cảnh. Chàng quay lại Khằng Cừu :

– Khằng đảo chủ, chúng ta có thể men theo vách đá này để xuống bên dưới.

Khằng Cừu lắc đầu :

– Không được đâu. Người Đông đảo đã thử rồi. Vách đá bên trong không phải như đường chúng ta lên.

– Khác chỗ nào?

– Bao nhiêu người đã táng mạng theo cách của Chưởng môn. Từ thung lũng lúc nào cũng có những xoáy khí cuốn phăng những ai muốn leo xuống, và tất nhiên khi đã bị cuốn ra ngoài thì chẳng khác những hòn đá vừa rồi tại hạ đã thảy xuống.

Thế Lãm thở dài một tiếng rồi lạnh nhạt nói :

– Không biết dưới kia có bí ẩn gì mà xem chừng nơi đây giống như một tuyệt cốc, không đường vào, cũng chẳng có đường ra.

Thế Lãm bâng quơ nhìn những tảng mây trôi bồng bềnh. Chàng nhặt một viên đá thảy xuống thung lũng. Nó lại bị kình khí tự nhiên đánh nát thành bụi.

Thế Lãm lắc đầu :

– Khằng đảo chủ, chúng ta quay trở về thôi. Tại hạ sẽ tìm cách xuống thung lũng sau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN