Ân Cừu Ký - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Ân Cừu Ký


Chương 23


Đoàn cao thủ Thiên giáo độ trên năm mươi nhân mạng, dẫn đầu là Chưởng giáo Kha Chấn Bình cùng Hắc Bạch Thủ thư sinh Hà Chữ và Bạch Phát thư sinh Lý Bằng đi tiên phong áp tải một chiếc xe tù che kín bằng vải gai. Phía sau chiếc xe tù đó là Tứ vị Linh chủ hộ tống. Mặc dù với một lực lượng hùng hậu như vậy mà Thiên giáo vẫn di chuyển vào ban đêm, điều đó chứng tỏ tù nhân trong xe kia rất hệ trọng đối với Thiên giáo.

Trên suốt quãng đường xe tù đi qua, thỉnh thoảng lại có một chòi canh của Thiên giáo.

Đến một ngã ba, Kha Chấn Bình phất cờ hiệu dừng ngựa. Lão đưa mắt nhìn lên trời để chờ pháo hiệu.

Hai chiếc pháo hiệu vàng bắn vụt lên trời. Kha Chấn Bình mới giũ cờ lệnh :

– Lên đường!

Do đoàn người ngựa lại tiếp tục di chuyển chậm chạp về hướng nơi phát ra tín hiệu.

Đi được ba mươi dặm, đoàn cao thủ Thiên giáo dừng lại trước cửa một Phân đàn Thiên giáo. Kha Chấn Bình cau mày khi thấy cánh cổng vẫn đóng im ỉm, lặng như tờ.

Lão quay lại Hắc Bạch Thủ thư sinh và Bạch Phát thư sinh Lý Bằng :

– Nhị vị sứ giả vào xem Phân đàn này có chuyện gì đã xảy ra mà bổn Chưởng giáo đến lại không chịu mở cửa ra nghênh tiếp.

Hắc Bạch Thủ thư sinh Hà Chữ và Bạch Phát thư sinh Lý Bằng đồng loạt ôm quyền :

– Tuân lệnh Chưởng giáo.

Cả hai phi thân khỏi mình ngựa, và chỉ hai lần trổ khinh công đã đến cửa tam quan.

Hắc Bạch Thủ thư sinh đập tay vào cánh cửa kiên cố, miệng the thé :

– Mở cửa, mở cửa!

Không có ai đáp lời hai gã thư sinh. Cả hai nhìn nhau hội ý.

Bạch Phát thư sinh vuốt chiếc đuôi sam, tằng hắng nói :

– Trong giang hồ đâu còn môn phái nào dám chống lại Thiên giáo, bọn thuộc nhân ở Phân đàn này đi hết rồi chăng?

– Chúng ta vào thì biết thôi.

Hắc Bạch Thủ thư sinh vừa nói vừa vận công nện một chưởng vào cánh cổng.

Ầm…

Cánh cổng kiên cố chắc chắn như vậy mà bị một chưởng của Hà Chữ đã bung ra.

Trước mặt hai gã thư sinh Hà Chữ và Lý Bằng một cảnh tượng không thể nào tin được, dù chúng có nằm mơ vẫn không sao hình dung đặng.

Ba mươi nhân mạng Thiên giáo đang phủ phục ngay trong đại sảnh một cách thành kính hướng về ngọn bạch lạp tỏa ánh sáng huyết quang ngay trên bệ thời tín vật Thiên giáo.

Hà Chữ lẩm nhẩm nói :

– Bọn thuộc nhân ở đây điên khùng hết rồi hay sao? Tất cả lại phủ phục trước một ngọn bạch lạp.

– Chúng ta vào xem.

Hà Chữ và Lý Bằng bước thẳng đến bậc tam cấp.

Lý Bằng nghiêm giọng quát lớn :

– Phân đàn chủ Phân đàn Trúc Giang ra bái kiến nhị vị hộ tướng Kim Lăng Tổng Đàn chủ.

Tiếng của Lý Bằng đủ lớn để tất cả thuộc nhân Phân đàn Trúc Giang đang quỳ nghe, nhưng xem chừng chẳng một ai nhúc nhích hay lay động gì.

Hà Chữ cau mày :

– Các ngươi điếc hết rồi hay sao vậy.

Hà Chữ và Lý Bằng vẫn chẳng thấy tên thuộc nhân nào nhúc nhích. Cả hai vô hình trung nhìn nhau :

– Chuyện gì kỳ lạ như vậy chứ?

Hà Chữ và Lý Bằng bước thẳng lên bậc tam cấp vào trong nhà chính sảnh. Lý Bằng thộp búi tóc một gã thuộc nhân giật ngửa lên nhìn qua dung diện.

Y trố mắt ngạc nhiên :

– Ý…

Lý Bằng không ngạc nhiên sao được khi thấy gã thuộc nhân đó hai mắt mở trừng trừng, mũi vẫn thở nhưng thần thức thì chẳng có.

Lý Bằng quay lại Hà Chữ :

– Tất cả bọn thuộc hạ ở đây đều bị điểm huyệt rồi.

Hà Chữ cau mày nói :

– Ba mươi nhân mạng cùng bị điểm huyệt một lúc, đâu một ai trên giang hồ có thể làm được việc thần kỳ như vậy.

Lý Bằng chiếu nhãn quang về phía ngọn Vô Ảnh đăng :

– Hà huynh lại coi xem ngọn đèn kia của ai.

Cả hai đi lần về phía ngọn Vô Ảnh đăng, trong ý niệm của họ không biết ngọn đèn kỳ dị kia của ai, và bấc tim đang cháy của nó không phải bình thường.

Lý Bằng dừng bước bên cạnh gã Phân đàn chủ Hỏa Long Thần Khưu Tả, thuận tay y vận khí phóng chỉ điểm vào tĩnh huyệt của gã Phân đàn chủ.

Thủ pháp giải huyệt của Lý Bằng xem rất tầm thường, nhưng thật ra ẩn tàng bên trong sự vi diệu vốn có của một hảo thủ thượng thừa.

Lý Bằng vừa phóng chỉ giải huyệt vừa nói :

– Nào, Hỏa Long Thần Khưu Tả hãy tỉnh lại đi.

Hỏa Long Thần Khưu Tả vẫn quỳ mọp dưới đất chẳng hề tỏ ra có phản ứng gì.

Lý Bằng nắm gáy gã kéo giật lên.

Thần sắc của gã Phân đàn chủ Khưu Tả mặt dù đã được Lý Bằng phóng chỉ giải tỏa tĩnh huyệt nhưng vẫn không hề thay đổi. Trông y ngỡ như một xác chết biết thở mà thôi.

Lý Bằng ngạc nhiên đến độ cau mày.

Hà Chữ cũng nhìn Khưu Tả :

– Tuyệt môn giải huyệt của Lý huynh chẳng tác dụng gì đối với Khưu Phân đàn chủ.

Hà Chữ vùa nói vừa từ từ quay mặt lại nhìn ngọn Vô Ảnh đăng. Nhãn lực của gã vừa đóng đinh vào hàng chữ thảo :

– Ảnh đăng đoạt mạng.

Hà Chữ giật mình, gọi giật Lý Bằng :

– Lý huynh.

Tiếng nói của y còn đọng trên hai cánh môi, một ngọn gió hiu hiu từ phía sau ngọn Vô Ảnh đăng thổi ra. Trong tòa chính sảnh không thể nào có gió lùa kỳ dị như vậy nên Hà Chữ giật mình. Vốn đã phòng bị trước, y lạng người qua hữu, ngọn gió nhẹ kia chỉ giũ nhẹ vạt áo của y rồi đột nhiên xoáy thành kình ập luôn tới Hỏa Long Thần Khưu Tả.

Khưu Tả rùng mình, ngơ ngác nói :

– Quỷ Vương… Quỷ Vương…

Lý Bằng thộp trảo vào bả vai hữu của Khưu Tả :

– Phân đàn chủ, ngươi hãy tỉnh lại đi. Có bổn hộ tướng Lý Bằng và Hà Chữ đấy, không còn gì ngươi phải sợ.

Khưu Tả ngơ ngác nhìn Lý Bằng và Hà Chữ :

– Lý huynh, Hà huynh. Chạy đi thôi, Quỷ Vương đã xuất hiện ở đây nè. Khưu mỗ này không ngoa ngôn đâu.

Lý Bằng gằn giọng nạt lớn :

– Khưu Tả, ngươi tính chết sao mà có ý tưởng bỏ chạy. Chuyện gì đã xảy ra ở đây, mau tường thuật cho Lý mỗ và Hà huynh nghe, dù Quỷ Vương có xuất hiện đi nữa, cũng không thể chống chọi lại Thiên giáo.

Khưu Tả lắc đầu :

– Nhị vị hộ tướng, tại hạ không ngoa ngôn đâu. Hãy nghe lời tại hạ nói đi.

Hà Chữ và Lý Bằng chú nhãn vào Khưu Tả, cả hai thở dài một tiếng bởi sự thất thần đến độ hồn siêu phách lạc của gã Phân đàn chủ Hỏa Long Thần Khưu Tả.

Hà Chữ đay nghiến nói :

– Quỷ Vương mà ngươi nói có xuất hiện ở đây, Hắc Bạch Thủ thư sinh sẽ lấy mạng hắn như trở bàn tay. Nếu như gã Quỷ Vương đó không xuất hiện thì Hà mỗ sẽ trừng trị ngươi đấy.

Trong Thiên giáo không thể chứa chấp một cao thủ nhút nhát như ngươi.

Hà Chữ hừ lạnh một tiếng :

– Một tên tham sống sợ chết như ngươi đánh phải xử lăng trì để giữ uy danh của giáo phái.

Hà Chữ nói thao thao bất tuyệt mà tuyệt nhiên vẫn không nghe Khưu Tả đáp lời. Hai mắt của Khưu Tả cứ trợn trừng trừng nhìn ra sau lưng Hà Chữ.

Hà Chữ thấy điều lạ trong mắt Khưu Tả liền quay ngoắt lại :

– Y…

Sau lưng hắn, trước ngọn Vô Ảnh đăng một người vận trang phục bạch y đứng tự bao giờ.

Người đó quay lưng về phía Hà Chữ nên y không thể nhận diện được chân diện mục.

Hà Chữ giật thót ruột. Khoảng cách từ chỗ y đứng tới ngọn Vô Ảnh đăng vỏn vẹn chỉ hai sải tay, thế mà người vận bạch y xuất hiện ngay sau lưng y mà y không phát hiện được.

Rõ ràng chỉ có ma quỷ mới có thể làm được việc đó thôi. Nhưng Hà Chữ và Lý Bằng đã nhanh chóng lấy lại tịnh tâm, Hà Chữ bật cười khanh khách :

– Ngươi tính giở trò quỷ ma để hí lộng Hà mỗ sao. Nếu ngươi là Quỷ Vương thì hãy quay mặt lại cho Hà mỗ nhìn qua chân diện mục.

Lời nói của Hà Chữ được người vận bạch y đáp lại ngay lập tức.

Y từ từ quay lại.

Mặc dù đối mặt với Hà Chữ và Lý Bằng nhưng cả hai vẫn không sao thấy được diện dung của Quỷ Vương, bởi lẽ ngọn Vô Ảnh đăng lơ lửng che khuôn mặt của Quỷ Vương rồi.

Ánh sáng từ ngọn đăng phát ra như con mắt dưới âm ty rừng rực chiếu vào Hà Chữ và Lý Bằng.

Hắc Bạch Thủ thư sinh cau mày :

– Hà mỗ thấy mặt ngươi lạ đó, để ta thử xem võ công bản lĩnh của Quỷ Vương thế nào.

Hắc Bạch Thủ thư sinh Hà Chữ thét lớn một tiếng, phát tác luôn ma chiêu song long xuất hải. Chiêu công này không mấy khi Hà Chữ sử dụng đến, nhưng y lại đắc ý nhất. Bởi khi phát tác tuyệt thức song long xuất hải thì đối phương chỉ có thể chui xuống âm phủ mà thôi.

Hai cánh tay của Hà Chữ như cặp giao long đen trắng, thoắt cái phóng ra chia làm hai, thượng trung công trực diện vào Quỷ Vương.

Chát…

Đánh một đòn công thẳng mà Quỷ Vương chẳng hề phản xạ, nhưng đôi mắt Hắc Bạch Thủ thư sinh Hà Chữ tê rần, hổ khẩu rát buốt, khi y thu hồi chưởng lại thì mạch môn đã vỡ nát.

Hà Chữ rú lên một tiếng :

– A…

Đến lúc này Hà Chữ mới cảm nhận cái đau thấu tận óc. Y rúm người lại, hai cánh tay Hắc bạch thủ buông thõng, mặt nhăn nhó tỏ lộ sự đau đớn tột cùng.

Hà Chữ thất thần, cảnh báo Lý Bằng :

– Lý huynh, y đúng là Quỷ Vương.

Hà Chữ chưa kịp dứt lời thì Lý Bằng đã chớp nhoáng tấn công luôn. Chiếc đuôi tóc sam bạc trắng của gã quất thẳng một đường vòng cung với chín thành công lực.

Phàm ai hứng trọn chiếc đuôi sam đó nhất định không thể nào bảo toàn mạng sống, đằng này đối phương của Lý Bằng để mặc cho bím tóc quấn chặt lấy yết hầu.

Rít…

Lý Bằng ghịt mạnh đầu ra sau, với ý niệm thủ cấp của đối phương sẽ rơi xuống đất.

– A…

Cái đuôi sam của Lý Bằng như sợi kim thừng rít chặt gã lại.

Lý Bằng trợn tròn mắt, chưa hết ngạc nhiên đã thấy một ánh thanh quang sáng ngời xuất hiện trước mặt rồi bổ thẳng vào chấn tâm của y.

Bình…

Bạch Phát thư sinh Lý Bằng như một cánh diều đứt dây từ trong nhà đại sảnh của Phân đàn Trúc Giang bắn luôn ra ngoài cổng tam quan.

Y giẫy giụa dưới đất, bò lê bằng tứ chi, với cái đầu trọc lóc, máu rịn ra đỏ thẫm.

Lý Bằng như một người điên, vừa lê vừa bò vừa la :

– Quỷ Vương… Quỷ Vương… Quỷ Vương…

Kha Chấn Bình thấy Lý Bằng rơi vào tình trạng bi thảm như vậy vừa ngạc nhiên vừa lạ lùng. Lão băng khỏi mình ngựa phi thân đến bên Lý Bằng.

Chưa kịp đỡ Lý Bằng đứng dậy thì từ trong nhà đại sảnh, Hắc Bạch Thủ thư sinh cũng như cánh diều bay ra cắm phập đầu xuống chân Kha Chấn Bình.

Hắc Bạch Thủ thư sinh cũng như Lý Bằng, miệng không ngớt lải nhải :

– Quỷ Vương… Quỷ Vương… Quỷ Vương…

Kha Chấn Bình rúng động tận đáy lòng, liền phất cờ hiệu. Ngay sau cái phất tín kỳ, năm mươi cao thủ Thiên giáo cùng với Tứ linh chủ Linh Sơn cổ tự đồng loạt phi thân kết thành một bức tường che chắn trước cửa Tam quan Phân đàn Trúc Giang.

Kha Chấn Bình nhếch mày hỏi :

– Nhị vị hộ tướng, Quỷ Vương là ai?

Lời còn đọng trên hai cánh môi của Chưởng giáo Thiên giáo Kha Chấn Bình thì tai đã nghe Linh chủ Thiên Giả cất tiếng gọi giật giọng :

– Kha chưởng… Nhìn lên coi ai nè…

Kha Chấn Bình đứng phắt dậy, quay ngoắt về phía cửa tam quan Phân đàn.

Trước mặt lão là một người vừa thật vừa ảo, vận bạch y như câu hồn sứ giả nơi Diêm đình, dung diện lập lờ vì ngọn Vô Ảnh đăng phát dạ quang xanh lè.

Kha Chấn Bình nghiêm mặt, gằn từng tiếng :

– Các hạ là ai?

– Vô Ảnh đăng.

Kha Chấn Bình lắc đầu :

– Bổn Chưởng giáo chưa từng nghe đến cái tên Vô Ảnh đăng.

– Thấy đèn là thấy ta. Tất cả các ngươi ai muốn sống thì hãy tự phế bỏ võ công, nếu ai phản lịnh đừng trách bổn nhân nặng tay.

Kha Chấn Bình hừ một tiếng :

– Các hạ bản lĩnh như thế nào mà dám chống lại Thiên giáo, còn nghênh ngang bức ép giáo chúng phế bỏ võ công?

– Ta không muốn nói nhiều.

Kha Chấn Bình cười khẩy một tiếng, rút luôn ngọn tiểu huyết kỳ :

– Tiêu diệt!

Lịnh đã phát ra thế là năm mươi nhân mạng giáo chúng Thiên giáo như bầy thiêu thân lao vào người tự xưng là Vô Ảnh đăng.

Một quả cầu tụ khí xanh lè nhoáng lên rồi vụt tắt, kèm theo những tiếng kêu thất thanh.

Ba mươi nhân mạng bắn tung đi tám phương tứ hướng chẳng khác nào những chiếc lá khô bị cuốn bởi cơn lốc dữ.

Hai mươi nhân mạng còn lại lảo đảo, lùi bộ ba bước, rồi té bịch xuống đất, miệng ứa máu.

Kha Chấn Bình chấn động tận tâm cang. Lão có nằm mơ cũng không tin trên cõi đời này lại có người có nội công thâm hậu đến độ đó.

Kha Chấn Bình rút luôn ngọn kỳ vàng vẫy về phía sau.

Hà Tú Anh và Chu Cẩm Ngọc nhanh như cắt lướt đến đứng cặp hai bên chiếc xe tù che kín rèm bằng vải gai. Còn Kha Chấn Bình hú lên lanh lảnh, vận chuyển Huyền Huyền giáp công tới tầng cuối cùng tuyệt công tu vi.

Toàn thân Chưởng giáo Thiên giáo như xám xịt lại bởi một màn hắc quang mờ mờ, ảo ảo, rồi phát tác luôn hai đạo hắc chưởng xuất phát từ tâm trung bản thủ, chia thành thượng và hạ công vào Vô Ảnh đăng.

Hai đạo hắc chưởng như đôi Hắc Long, và tựa như hai ngọn giáo rít gió nhức buốt cả cột sống.

Chát…

Vô Ảnh đăng thoáng biến mất, khiến Hắc chưởng khí kình của Kha Chấn Bình bổ luôn vào hai cây cột đá.

Bình…

Hai cây cột đá kiên cố nặng trên nghìn cân, thế mà thoáng chốc đã bị khí kình biến thành hai đống đá vụn.

Kha Chấn Bình quát lớn :

– Vô ảnh nhân, ngươi trốn chạy đi đâu?

– Ta đâu có trốn.

Kha Chấn Bình giật thót ruột bởi nghe giọng quen quen ngay sau lưng mình.

Gã quay ngoắt lại thì nhận thấy cây Vô Ảnh đăng cách mình chỉ non ba gang tay. Hai mắt trợn trừng tưởng muốn lọt ra ngoài, bởi sự biến hóa khôn lường của Vô ảnh nhân.

Kha Chấn Bình thất kinh hồn vía, hai tay khoa vòng, tạo thành một rừng bản thủ đen kịt, rồi liên hoàn công ra ba đạo khí Huyền Huyền giáp, chia thành ba hướng thượng, trung, hạ quyết không để đối phương dụng thuật pháp di hành mà tránh chưởng khí.

Rẹt…

Ầm…

Ba chưởng kình vô hình trung lại đánh thẳng vào chiếc xe tù chẳng khác nào cuồng phong giật thổi.

Xoạt…

Những tấm vải gai che chiếc xe tù bị lực kình xé rách toạc thành nhiều mảnh, đồng thời xô ngã chiếc xa qua một bên.

Vô ảnh nhân sửng sốt khi nhận ra khuôn mặt của Hằng Ni. Khuôn mặt ủ dột và sầu thảm. Trong khoảng khắc lưỡng lự đó, Vô ảnh nhân hứng luôn hai đạo khí chưởng Huyền Huyền giáp của Kha Chấn Bình.

Ầm… Ầm…

Mặc dù bị tập kích bất ngờ nhưng Vô ảnh nhân chỉ lắc lư hai vai, chứ chẳng biểu hiện chút gì gọi là bị nội thương.

Quay ngoắt lại Kha Chấn Bình, Vô ảnh nhân gằn giọng :

– Ngươi muốn chết.

Cùng với câu nói đó, Vô ảnh nhân vận hóa khí công, ngay lập tức đôi bản thủ của y lập lòe ánh kim sáng ngời.

Kha Chấn Bình nhận ra ảo ảnh kim quang bản thủ, buột miệng thốt :

– Kim ảnh thủ… ngươi là…

Y chưa nói hết thì bóng chưởng ảnh kim quang đã xé gió tập kích trực diện.

Kha Chấn Bình không cần né tránh, dựng song thủ, Huyền Huyền giáp đến tầng thứ mười hai đón thẳng đỡ thẳng, chẳng một chút e dè.

Đón Kim ảnh thủ của đối phương, Kha Chấn Bình ngấm ngầm nghĩ Vô Ảnh đăng bí nhân chính là Truy Hình Tướng Hoàng Thế Lãm. Nếu là Truy Hình Tướng Hoàng Thế Lãm thì lão đâu sợ gì mà không biểu lộ một chút thần oai của Giáo chủ Thiên giáo.

Ầm…

Giáo chủ Thiên giáo trợn trừng hai mắt, hai tay buông thỏng, đầu gục xuống. Một lúc sau y phục mới bốc khói rồi một ngọn lửa bùng lên, nhanh chóng biến thân ảnh gã thành một bó đuốc.

Tứ linh chủ Linh Sơn thét lên một tiếng :

– Khủng khiếp quá… Chạy thôi…

Hà Tú Anh và Chu Cẩm Ngọc đâu thể bỏ chạy để cho phạm nhân sống sót được. Cả hai hoành bộ, đồng thời phóng phi tiễn chực kết liễu mạng sống của Hằng Ni.

Hai người chưa kịp phát tác phi tiễn thì hổ khẩu đã bị Vô ảnh nhân khống chế rồi. Cả hai sửng sốt vô cùng, với một khoảng cách trên mười trượng thế mà họ vẫn bị Vô ảnh nhân ngáng tay không cho giở sát thủ lấy mạng Hằng Ni.

Rắc…

Những ngọn phi tiễn rời khỏi hai bàn tay thanh tú của Chu Cẩm Ngọc và Hà Tú Anh rơi xuống đất.

Ngọn Vô Ảnh đăng đã biến mất từ lúc nào và thay vào đó là khuôn mặt anh tuấn nghiêm lạnh của Truy Hình Tướng Hoàng Thế Lãm.

Chàng chiếu ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng hai nàng hộ tướng của Thiên giáo :

– Hãy về báo với Tổng tài Thái Minh Công, Vương Mãng là Thế Lãm này đã quay trở lại giang hồ.

Hà Tú Anh và Chu Cẩm Ngọc từ từ lui gót, bất thần cả hai rít lên :

– Không giết ngươi, chúng ta cũng chết. Chúng ta chỉ có mỗi một con đường sống là giết ngươi mà thôi.

Hai nàng vừa nói vừa vận công, phiêu diêu như hai cánh bướm đêm áp thẳng vào Thế Lãm. Bốn cánh tay ngọc biến hóa thành trảo công quắp thẳng vào đối phương.

Thế Lãm mặc nhiên chờ cho bốn ngọn trảo kia tập kích vào chàng, nhưng chúng chưa đụng đến chéo y của Thế Lãm thì Hà Tú Anh và Chu Cẩm Ngọc rú lên một tiếng ngã lăn xuống đất.

Vừa rồi họ phát công đánh vào Thế Lãm nhưng liền bị một lực kình vô thanh vô sắc phát tác lại. Lực kình bí ẩn đó rất kỳ dị, chúng như bầy ong chi chít đua nhau đốt vào mười đầu ngón tay trảo công, cả hai cảm nhận mười đầu ngón tay của mình rát buốt và tụ khí nhanh chóng tản mác, rồi té bịch xuống đất.

Hà Tú Anh và Chu Cẩm Ngọc nhìn nhau bằng đôi mắt mở to, vừa ngạc nhiên vừa ngỡ ngàng. Hà Tú Anh chớp đôi thu nhãn đứng bật dậy, toan vận hóa nguyên khí công tiếp Thế Lãm, nhưng đầu óc quay cuồng, mồ hôi tuôn đẫm dung diện, tay chân bủn rủn té ngồi trở lại.

Thế Lãm mỉm cười :

– Xem ra hai nàng quá trung thành với Tổng tài Thái Minh Công đấy.

Chu Cẩm Ngọc ngước mắt nhìn Thế Lãm :

– Hoàng tướng giết chúng ta đi.

– Ta không thích hạ thủ nữ nhân.

– Nếu ngươi không giết thì đừng đụng đến xe tù.

Thế Lãm ngửa mặt bật cười dòn :

– Ta tự quyết định hành động của mình.

Thế Lãm bỏ mặc Hà Tú Anh và Chu Cẩm Ngọc đến bên xe tù. Chàng nhìn Hằng Ni :

– Chúng ta lại gặp nhau.

Hằng Ni ngước mắt nhìn Thế Lãm, không biết nàng mừng hay vui mà chẳng biểu lộ một chút cảm xúc gì ra mặt.

– Muội không ngờ được gặp lại phu tướng.

– Nàng nghĩ Thế Lãm này đã chết rồi chăng. Hừ…

Thế Lãm lắc đầu :

– Ngẫm cho cùng, ta và nàng chắc có nợ với nhau. Tại sao ta lại gặp nàng ở đây trong hoàn cảnh này.

Thế Lãm chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói :

– Ta không muốn gặp nàng.

Hằng Ni thở dài lắc đầu :

– Muội thừa biết. Hoàng huynh có thể giết muội để thỏa lòng tức giận.

Thế Lãm quay ngoắt lại nhìn thẳng vào đáy mắt Hằng Ni :

– Ta không phải là hạng người tiểu nhân giết kẻ ngã ngựa. Có lẽ để cho nàng sống để thấm thía nỗi xót xa của ngươi bị phản bội.

Thế Lãm dứt lời dụng Kim ảnh thủ chặt gãy gông xiềng cho Hằng Ni :

– Nàng đã được tự do. Kiếu từ…

Hằng Ni bật dậy :

– Hoàng huynh.

Thế Lãm quay lại :

– Không còn gì để nói. Phu tướng của nàng đã vùi thây nơi Đông đảo rồi. Thể xác của gã còn đây nhưng linh hồn đã tan biến từ lâu rồi. Nàng hãy bảo trọng.

– Đại ca… hãy nghe muội nói.

Thế Lãm lắc đầu :

– Mắt ta thấy, tai ta nghe.

Thế Lãm thở dài, nghiêm giọng nói :

– Khi nào vầng nhật nguyệt sụp tắt vĩnh viễn, ta mới nhìn lại muội. Hoàng thiêng, hậu thổ chứng kiến cho lời thề của Hoàng Thế Lãm này. Vĩnh biệt Hằng Ni.

Thế Lãm toan trổ khinh công bỏ đi, thì Hằng Ni gọi giật lại :

– Thế Lãm…. Hoàng Thế Lãm đại ca không thắc mắc tại sao muội lại trở thành tù nhân của Thiên giáo à?

Thế Lãm quay lại, nhún vai lắc đầu :

– Nàng là tù nhân của Thiên giáo, có lẽ cũng như ta trước đây đã bình nhiên trở thành kẻ thù của nàng và Vương Mãng. Một ngày nào đó, chính ta sẽ gặp Vương Mãng.

Thế Lãm dứt lời, quay lưng băng mình đi luôn, để mặc nàng ở lại với nỗi trống vắng trơ trọi. Bỏ đi, nhưng tâm hồn chàng nặng trĩu với bao nỗi dày vò xót xa, nhưng ở lại đối mặt với nàng, có lẽ sự xót xa còn nặng hơn bội phần.

Thế Lãm nghe tiếng Hằng Ni thét gọi sau lưng mình :

– Ca ca… Hoàng ca ca…

Vô hình trung Thế Lãm đặt tay vào mạng sườn. Chàng cảm nhận ngọn trủy thủ vô tình hôm nào vẫn còn đeo lủng lẳng bên mình.

Thế Lãm thở dài lắc đầu :

– Định mệnh… ông trời bắt ta phải nhận định mệnh nghiệt ngã trong cuộc đời này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN