Ân Cừu Ký - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Ân Cừu Ký


Chương 27


Thế Lãm trao qua tay huỳnh y kỳ nữ Giang Thùy Linh mười nén vàng ròng, trang trọng nói :

– Cô nương tìm cho tại hạ một cỗ xe ngựa, và đợi ở cửa Tây thành. Đúng canh hai đêm nay, tại hạ sẽ đưa Huyền Tử Phong Tổ Tổ đào thoát.

Giang Thùy Linh nhìn chàng không chớp mắt :

– Hoàng công tử một mình đột nhập đề lao cứu thúc thúc?

Thế Lãm gật đầu :

– Tại hạ sẽ cứu Huyền Tử Phong Tổ Tổ.

Thùy Linh lắc đầu :

– Công tử suy nghĩ lại đi, nguy hiểm lắm. Trong đề lao có không biết bao nhiêu cao thủ Thiên giáo chấn giữ, một mình công tử sợ…

Thế Lãm cau mày, khoát tay cắt ngang lời nói của Thùy Linh :

– Tại hạ lượng được sức của mình. Chỉ mong cô nương nhớ đúng hẹn mà thôi.

– Cứu được thúc thúc rồi, tiện nữ và thúc thúc cũng không biết đi đâu.

– Ra ngoài rồi sẽ tính. Nhất thời việc trước mắt là cứu được thúc thúc của cô nương.

Chàng bâng quơ nhìn lên bầu trời :

– Trước đây nếu không có thúc thúc của cô nương, tại hạ đã bỏ thây ngoài Đông đảo rồi. Hôm nay, dù có xông pha vào chốn rừng gươm biển kiếm, Thế Lãm này bằng mọi giá cũng phải đưa Huyền Tử Phong Tổ Tổ ra ngoài.

Thùy Linh bặm môi cúi mặt nhìn xuống đất :

– Tiện nữ chỉ sợ việc không thành, công tử lại bị hại.

Đột ngột nàng ngẩng mặt nhìn lên, hai ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm Hoàng Thế Lãm :

– Hoàng công tử, tiện nữ có cách giúp công tử.

– Cách gì?

– Trong đề lao Kim Lăng ngoài Đô đầu Lý Oai giám ngục còn một người nữa rất quan trọng. Nếu như công tử khống chế được thì có thể cứu được thúc thúc.

– Người đó là ai?

– Người đó có khuôn mặt sần sùi, tục danh là Triển Cung.

Thế Lãm cau mày :

– Triển Cung quản ngục đề lao Kim Lăng à?

Thùy Linh gật đầu :

– Tiện nữ đã có một lần được diện kiến với y. Con người của Triển Cung rất đa nghi và vô cùng cẩn trọng, võ công lại vô cùng tà quái, khó lường, hoàn toàn khác xa với đại Đô đầu giám ngục Lý Oai.

Nàng thở ra, nói tiếp :

– So với Lý Oai, Triển Cung có thân phận trưởng thượng hơn. Một lời của y phán ra, Lý Oai không dám chống lại.

– Y đang ở đâu?

– Triển Cung ở tại đề lao, gian lầu bên trái, trước cửa có hai ngọn dạ đăng thêu hình con bò cạp.

Thế Lãm gật gù :

– Tại hạ sẽ đến đó gặp y.

Thùy Linh nhìn chàng :

– Hoàng công tử, Triển Cung rất ngụy tạo. Y không uống rượu, và cũng chẳng thích kim ngân. Y cũng chẳng cần mỹ nữ.

Thế Lãm mỉm cười :

– Con người hắn hoàn thiện đến độ đó à? Y không thích hảo tửu, kim ngân và mỹ nữ vậy nhứt định gã phải thích võ công.

Thùy Linh gật đầu :

– Đúng như vậy. Chính vì đam mê đó mà võ công của Triển Cung vô cùng lợi hại. Tiện nữ sợ…

Nàng e dè nhìn Thế Lãm mà bỏ lửng câu nói giữa chừng.

Thế Lãm nhếch mép nhìn nàng :

– Cô nương sợ tại hạ không phải là đối thủ của Triển Cung.

Thùy Linh thở ra, gục mặt nhìn xuống :

– Tiện nữ lo cho công tử.

– Cô nương yên tâm…

Chàng nhìn nàng khẽ khàng nói :

– Tại hạ kiếu từ, cô nương nhớ đón tại hạ và Huyền Tử Phong Tổ Tổ ở cửa Tây thành Kim Lăng. Cô nương bảo trọng.

Thế Lãm vừa quay lưng, Thùy Linh đã gọi giật lại :

– Hoàng công tử.

Thế Lãm quay lại nhìn nàng :

– Cô nương còn điều gì muốn nói.

– Công tử hãy bảo trọng.

Thế Lãm gật đầu, trang trọng nói :

– Cô nương hãy chờ tại hạ vào canh hai.

Chàng dứt lời quay lưng băng mình đi luôn. Chỉ trong chớp mắt thân ảnh của Thế Lãm đã nhập vào màn đêm tĩnh lặng của thành Kim Lăng.

Thùy Linh vẩn vơ nhìn theo Thế Lãm. Trên bầu trời một vì sao xẹt qua, Thùy Linh thấy vì sao băng đó liền chấp tay lẩm nhẩm :

– Hoàng thiên minh chứng phù hộ cho Hoàng công tử cứu được thúc thúc.

Cùng với lời khấn nguyện thành kính đó, nàng lại hồi hộp vô cùng bởi cảm nhận có điều dữ đang sắp xảy ra với Thế Lãm và Huyền Tử Phong Tổ Tổ.

Nàng nhủ thầm, phải chăng ánh sao băng kia là điềm báo trước cho nàng biết điềm dữ hôm nay. Thùy Linh bặm môi, rùng mình một cái. Nàng khoanh tròn tay trước ngực để cố nén nỗi hồi hộp do sự tưởng tượng của mình tạo ra.

o0o Đề lao Kim Lăng sừng sững tọa lạc ở phía bắc thành. Trong màn đêm phủ sương dầy đặc, nhìn nó ngỡ như một khối đá khổng lồ, vừa u ám vừa lạnh lẽo.

Cánh cửa sắt đóng im ỉm, đứng trước có mươi tên Cấm vệ quân, nai nịt gọn gàng, tay cầm giáo đi tới đi lui. Trên cổng, tấm bảng đen kịt với mấy chữ triệt được sơn màu trắng tóat trông thật là tang tóc.

“Đề Lao Kim Lăng”

Thế Lãm đứng trong bóng tối nhìn cánh cửa sắt im ỉm đó, cảm nhận mình đang đứng trước một không gian khủng bố, và cái chết đâu đó đang chực chờ đối với chàng.

Hít một luồng dương khí thật sâu, trổ mục quang như mắt mèo, Thế Lãm muốn thâu tóm toàn bộ khung cảnh trước mắt mình.

Chàng tự nhủ :

– “Không vào hang cọp không thể bắt được cọp con”.

Chàng còn đang suy tư, thì thấy xa xa có ánh đèn lồng đang di chuyển về phía đề lao Kim Lăng. Thế Lãm cau mày, giờ này mà có người đến đề lao, nhứt định họ là thuộc nhân của Hắc Y chưởng bang Triển Cung.

Cùng với ý nghĩ ấy, Thế Lãm trổ thuật Di Hình bộ pháp. Thân ảnh của chàng như một bóng ma quỷ dị, thấy bóng mà không thấy hình lướt về phía những ánh đèn lồng đó.

Chỉ cần điểm nhẹ mũi giầy, chàng như cánh nhạn bay vụt lên cao và nhẹ êm hạ xuống một mái vòm. Mặc dù đêm khuya tĩnh lặng vẫn không hề nghe tiếng động lạ nào phát ra khi Thế Lãm đặt chân xuống mái vòm.

Hai tên hắc y nhân áp tải bốn nàng nữ nhân về hướng đề lao.

Thế Lãm cau mày nghĩ thầm :

– “Triển Cung không màng đến mỹ nữ, cớ sao lại sai thuộc hạ bắt nữ nhân về đề lao làm gì?”

Chàng lắc đầu nghĩ tiếp :

– “Gian thần lên ngôi tiên đế, đại loạn khắp mọi nơi, bá tánh sống trong cảnh nhục hình côi cút”.

Thế Lãm thở ra, và nhẹ giũ ống tay áo trường y thư sinh. Ngọn Vô Ảnh đăng từ trong tay áo chàng trượt luôn vào bản thủ của Thế Lãm.

Khi đoàn người còn cách chỗ chàng nấp không đầy mươi trượng, Thế Lãm khẽ vung tay nhẹ phủi một cái. Ngọn Vô Ảnh đăng là đà thoát ra khỏi bản thủ của chàng, nhập nhoạng lướt trong không gian rồi dựng đứng trước đám người đó.

Trong đêm khuya tĩnh mịch, ngọn Vô Ảnh đăng trông tợ cây đèn ma quái dùng để đưa linh cửu người chết xuống địa phủ. Hào quang huyết dụ của nó tỏa ra khiến đêm đã lạnh càng lạnh hơn, với sự rùng rợn vốn có ở các đám tang.

Bỗng nhiên có ngọn đèn kỳ dị xuất hiện, chận ngay đường đi, hai gã hắc y nhân đồng loạt rút binh khí hườm sẵn nơi tay.

Một tên khoát tay ra hiệu cho bốn mỹ nữ dừng bước. Y nhìn qua người bạn đồng hành hội ý bằng mắt, rồi từ từ cẩn trọng tiến từng bước về phía ngọn Vô Ảnh đăng.

Cả hai trợn mắt nhìn chằm chằm vào ngọn đèn như bị thôi miên.

Một tên lên tiếng :

– Cây đèn này lạ lùng quá. Hình như nó không có bấc.

Gã vừa dứt lời thì cảm nhận có ngọn gió lạ từ trên cao phủ xuống. Tên thứ hai vội cảnh báo :

– Lã huynh cẩn thận.

Sự cảnh báo của y quá muộn. Lời còn đọng trên môi, cả hai tên thuộc nhân Hắc Y bang đã bị Kim ảnh thủ của Thế Lãm điểm vào trọng huyệt Kiên Tĩnh, đứng im như hai pho tượng.

Thế Lãm thu hồi ngọn Vô Ảnh đăng cho vào tay áo mình. Chàng nhìn hai gã thuộc nhân Hắc Y bang bằng cặp mắt nghiêm khắc lạnh lùng hỏi :

– Các ngươi đưa những mỹ nữ này đi đâu?

Cả hai ngậm miệng, không màng đến câu hỏi của chàng.

Thế Lãm cau mày :

– Ta hỏi lần nữa, phải các ngươi đưa bốn mỹ nữ này đến đề lao cho Triển Cung.

Mặc cho chàng hỏi bằng chất giọng nghiêm khắc, mà bất cứ ai nghe cũng đều nổi gai ốc, xuơng sống lạnh ngắt nhưng hai tên thuộc nhân vẫn ngậm tăm chỉ biết nhìn Thế Lãm trừng trừng.

Thế Lãm hỏi tiếp :

– Các ngươi không trả lời ta?

Cả hai tên cùng chớp mắt. Sau cái chớp mắt đó, khóe miệng của chúng đã trào máu tươi đỏ ối lan xuống hai bên mép.

Thế Lãm giật mình toan phóng chỉ không cho bọn chúng tự sát nhưng ý niệm của chàng nảy sinh cùng lúc với hai linh hồn vội vã rời bỏ trần đời.

Thế Lãm cau mày :

– Ta không muốn giết các ngươi. Tự các ngươi đi tìm cái chết.

Chàng bỏ mặc hai xác chết đứng chơ vơ giữa trời đêm giá rét, mà quay bước tiến về phía bốn nàng cung nữ.

Thế Lãm nhìn bốn người đó nói :

– Bốn vị đang được áp giải đến đề lao của Triển Cung?

Bốn nàng mỹ nữ nhìn nhau, rồi bất ngờ ngoài dự đoán của Thế Lãm, cả bốn cùng bật khóc thổn thức. Đáng lẽ ra được cứu họ phải mừng chứ, đằng này họ lại khóc khiến Thế Lãm không sao hiểu được.

Chàng hỏi luôn :

– Sao các vị lại khóc? Chẳng lẽ tại hạ cứu các vị, các vị lại nghĩ tại hạ hại các vị sao?

Một người ngẩng mặt nhìn Thế Lãm bùi ngùi nói :

– Công tử đã giết chị em chúng tôi rồi.

Thế Lãm cau mày tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi lại :

– Tại hạ giết bốn vị cô nương? Thế là sao?

– Bốn chị em chúng tôi được lịnh tiến cung. Muốn tiến cung phải qua sự thẩm khảo của quan trường Triển Cung. Để không cho chúng tôi chạy trốn, Triển đô phủ đã cho chúng tôi uống độc dược. Công tử đã cản đường, chẳng khác nào giết chị em chúng tôi chết thảm bởi độc dược của Triển đô phủ.

– Ây da, tại hạ thật hồ đồ không biết.

Đến lúc này Thế Lãm mới sực nhớ rằng Triển Cung chuyên dụng Tiêu Hồn tán, và chắc hắn đã cho bốn mỹ nữ này uống chất độc đó, nếu không được giải độc, thì họ chắc chắn sẽ biến thành những cành cây mục.

Chàng nhìn bốn nàng mỹ nữ :

– Các vị yên tâm, tại hạ sẽ bắt Triển Cung giao giải độc cho các vị.

Bốn nàng cùng lắc đầu :

– Chúng tôi không đến diện kiến Triển đô phủ làm sao có thuốc giải dược. Huống gì công tử lại hạ thủ đệ tử của Triển đô phủ.

Thế Lãm nheo mày :

– Tại hạ sẽ thay hai gã kia áp tải bốn vị cô nương đến gia môn của Hắc Y chưởng bang Triển Cung.

Chàng mỉm cười, để động viên họ :

– Các vị hãy tin nơi tại hạ, bản thân tại hạ cũng có việc phải vào đề lao. Chúng ta cùng đi.

Bốn nàng lưỡng lự.

Thế Lãm nghiêm giọng nói :

– Bốn vị không đi với tại hạ là tự tìm cái chết thảm bởi độc dược Tiêu Hồn tán.

Bốn nàng nhìn nhau rồi cùng gật đầu.

Thế Lãm thay hai gã thuộc nhân áp giải bốn nàng mỹ nữ tiến về phía cửa đề lao.

Chàng vừa áp giải bốn nàng mỹ nữ đến trước cửa đề lao thì nghe tiếng ngựa rộn lên từ xa.

Thế Lãm không ngờ hôm nay đề lao Kim Lăng lại náo nhiệt như vậy.

Có lẽ việc tuyển mỹ nữ tiến cung được giao cho Triển Cung thẩm khảo, nên bọn Cấm vệ quân vừa thấy bốn nàng mỹ nữ và Thế Lãm chẳng cần hỏi điều gì.

Một tên chỉ nhìn lướt qua bốn nàng mỹ nữ rồi toét miệng tạo ra nụ cười nham nhở. Hai tên đẩy cánh cửa nặng trịch mở ra. Thế Lãm và bốn nàng mỹ nữ toan bước qua cửa đề lao, thì đôi tuấn mã phi nước đại cũng vừa đến cửa đề lao. Bọn Cấm vệ quân liền dàn thành hàng ngang chặn ngay cửa. Thế Lãm liếc xéo về phía hai kỵ mã, chàng giật mình bởi nhận ra họ chính là Tụ Nghĩa đường chủ Đinh Gia Lộc, người thứ hai là Vũ Lan.

Sự xuất hiện của Vũ Lan khiến Thế Lãm ngạc nhiên tột độ. Chàng nhủ thầm :

– “Vũ Lan vẫn còn sống? Nàng đã đột nhập vào Thiên giáo được rồi?”

Ý nghĩ còn đọng trong đầu Thế Lãm thì Vũ Lan đã nhảy xuống ngựa, tiến thẳng về phía bọn Cấm vệ quân. Nàng không nhận ra Thế Lãm bởi không chú tâm đến đoàn mỹ nữ sắp tiến cung.

Vũ Lan giơ lên một chiếc kim bài có khắc hình nhật nguyệt, rồi bằng chất giọng thật là khắt khe ra lệnh cho bọn Cấm vệ quân :

– Mở cửa đề lao.

Vừa thấy tấm kim bài trên tay Vũ Lan, bọn Cấm vệ quân răm rắp thực hiện mệnh lệnh của nàng.

Vũ Lan và Đinh Gia Lộc dẫn ngựa vào trong đề lao.

Thế Lãm chờ cho hai người vào hẳn bên trong rồi mới dẫn bốn mỹ nữ qua cổng.

Chàng nghe bọn Cấm vệ quân rù rì với nhau :

– Hôm nay Hộ pháp tổng quản mang lệnh bài của Thái Minh Công đến đây chắc chắn có chuyện hệ trọng.

Thế Lãm nghe chúng nói mà không khỏi hoài nghi về thân phận của Vũ Lan. Tại Đông đảo, Vũ Lan đã bị bắt cớ sao giờ lại xuất hiện với chức danh Hộ pháp tổng quản của Thiên giáo. Có gì uẩn khuất chăng?

Chờ cho bọn Cấm vệ quân khép cửa lại, Thế Lãm mới dẫn bốn mỹ nữ tiến về phía một gian phòng nằm chếch về hướng đông.

Chàng nhìn qua ô cửa, thấy một gã thư sinh, mình trần trùng trục đang nằm duỗi dài trên tràng kỷ. Trên bàn hai bầu rượu nằm lăn lóc. Từ khóe miệng của gã thư sinh hai vệt nước miếng nhễu ra hai bên mép.

Thế Lãm nhìn lên bức hoành phi mới vỡ lẽ, kẻ đang say mèm kia chính là đại công tử Triển Hủy.

Chàng mỉm cười truyền âm nhập mật nói với bốn nàng mỹ nữ :

– Các vị biết ai nằm đó không?

Bốn nàng lắc đầu.

Thế Lãm nói luôn :

– Y chính là đại công tử Triển Hủy. Các vị chắc chắn sẽ có được thuốc giải của Tiêu Hồn tán.

Thế Lãm vừa nói vừa đẩy cửa len vào thư phòng của Triển Hủy, mặc dù chàng chẳng chút e dè, nhưng Triển Hủy vẫn ngáy pho pho chẳng hề phát hiện gì.

Thế Lãm bước đến bên cạnh gã. Chàng nhìn Triển Hủy. Hai gò má của y nung núc như một con heo quá mập. Nhìn dung diện của Triển Hủy có thể đoán được y không ngoài đôi mươi, nhưng tạng người thì đúng như một đồ tể giết lợn, với cái bụng to như cái trống chầu, phập phìu ngỡ sắp sửa vỡ tung mà thôi.

Thế Lãm vỗ tay vào mặt Triển Hủy.

Y phủi tay chàng như đuổi muỗi, mắt vẫn nhắm nghiền, miệng há hốc ngáy ầm ầm.

Thế Lãm lắc đầu :

– Cha cọp sinh con lợn. Tội nghiệp cho Triển Cung.

Thấy bộ mặt và tướng mạo của Triển Hủy dị hợm quá, Thế Lãm không khỏi nực cười.

Chàng muốn chọc phá gã một chút nhưng nghĩ sao lại thôi.

Thuận tay Thế Lãm gỡ luôn bức hoành trói gô Triển Hủy lại. Mặc cho chàng trói tay trói chân, Triển Hủy vẫn cứ ngủ, cứ ngáy như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Thế Lãm ra mở cửa gọi :

– Bốn vị cô nương hãy vào đây.

Bốn nàng mỹ nữ len vào phòng, đứng vây quanh Thế Lãm.

Chàng tủm tỉm cười chỉ Triển Hủy.

– Y là giải dược Tiêu Hồn tán của bốn vị đấy. Các vị ở đây canh phòng gã, dù bất cứ ai đến cứ đóng cửa không được mở. Nếu gã này có tỉnh lại cứ chuốc rượu cho gã uống đến say mèm thì thôi. Tại hạ sẽ dùng hắn đổi giải dược Tiêu Hồn tán cho các vị.

Bốn nàng đồng gật đầu :

– Công tử mau quay trở lại.

– Tại hạ sẽ quay lại ngay thôi. Bốn vị ở lại đây cứ theo sự sắp xếp của tại hạ mà hành sự.

Chàng quay ra khép cửa lại. Từ gian phòng của Triển Hủy nhìn qua dãy lầu bên kia đúng như huỳnh y kỳ nữ Giang Thùy Linh chỉ điểm, chẳng mấy khó khăn, Thế Lãm đã nhận ra gian lầu của Triển Cung.

Mặc dù đã quá nửa khuya thế mà gian lầu của Triển Cung vẫn còn ánh đèn hắt ra ngoài.

Hai ngọn dạ đăng thêu hình bò cạp đung đưa theo những cơn gió đêm xe lạnh.

Thế Lãm hít một luồng dương khí thật sâu, điểm mũi giày thi triển Di Hình bộ pháp băng về phía cửa chính lầu. Chàng vừa đặt chân đến bậc tam cấp thì cũng là lúc đội tuần tra xuất hiện. Nhanh hơn cả quỷ ma, Thế Lãm chỉ lắc vai, dụng bí công “Bích Hổ Du Tường” bám cứng vào trần lầu.

Bọn vệ binh đi qua dưới lưng mà chẳng hề phát hiện được. Trong lúc đeo bám như vậy thì hai ngọn dạ đăng đập vào mắt Thế Lãm, chàng liền nghĩ ra một cách có thể đột nhập vào gian lầu của Triển Cung.

Chờ cho bọn tuần tra vừa qua đến đầu hành lang, Thế Lãm liền phi thân xuống, rồi dụng Hỏa chưởng đánh vào hai ngọn dạ đăng đó. Chàng vừa phát chưởng vừa phi thân lên mái ngói.

Hai ngọn dạ đăng bị Hỏa chưởng của Thế Lãm đốt cháy bùng lên hai ngọn lửa.

Bọn tuần tra quay ngoắt lại, thét lớn :

– Cháy! Cháy! Dạ đăng phát cháy.

Tất cả nhốn nháo hẳn lên. Bọn chúng chia nhau đi tìm nước để dập tắt lửa.

Nghe tiếng kêu cháy của bọn giám ngục, Triển Cung và Vũ Lan cùng Đinh Gia Lộc mở cửa thoát ra ngoài hành lang. Dưới chân họ hai ngọn dạ đăng cháy như hai bó đuốc khổng lồ, nên Triển Cung băng mình luôn xuống đất, Vũ Lan và Đinh Gia Lộc cũng nối bước theo họ Triển.

Chỉ chờ khoảnh khắc ba cao thủ đó phi thân xuống đất, Thế Lãm như bóng ma từ trên nóc lầu băng vào trong gian phòng của Triển Cung. Với thân pháp xuất quỷ nhập thần, Thế Lãm chẳng hề gây ra tiếng động gì khả dĩ khiến cho người của đề lao hoài nghi có kẻ lạ đột nhập.

Vào trong thư phòng của Triển Cung, Thế Lãm nhận ra ngay bức mật thư đóng triện của Tổng tài Thái Minh Công để trên bàn.

Chàng bước ngay đến đưa mắt đọc qua :

“Triển chưởng giáo nhận thư

Vừa qua bổn Tổng quản đã áp giải Bạch Hoa Lan đến đề lao Thiên giáo đặng chờ ngày độc bá võ lâm. Trên đường đi, Kha Chấn Bình chưởng giáo đã gặp kỳ nhân xuất hiện giải cứu cho Bạch Hoa Lan tẩu thoát.

Kẻ giải cứu Bạch Hoa Lan chẳng ai khác mà chính là Truy Hình Tướng Hoàng Thế Lãm.

Nhưng y xuất hiện lần này vô cùng nguy hiểm, bởi đã luyện thành Vô Ảnh đăng. Theo sự suy xét của bổn Tổng quản, Truy Hình Tướng Hoàng Thế Lãm thế nào cũng đến đề lao để giải cứu cho Huyền Tử Phong Tổ Tổ. Bổn Tổng quản di lịnh cho Hộ pháp Vũ Lan cùng Đinh chưởng giáo thân hành mang di thư này đến Triển chưởng giáo, ba người kế tụ kế, áp tải Huyền Tử Phong Tổ Tổ về ngay kinh đô đặng chờ Thế Lãm đến.

Nếu được cứ giăng bẫy bắt hắn càng tốt. Công đầu bổn Tổng quản sẽ trình lên với Vương gia ban thưởng hậu hĩ. Triển chưởng giáo cẩn trọng, bởi Thế Lãm có thể luyện thành Vô Ảnh Sắc và Vô Ảnh đăng. Khi đã đưa được Thế Lãm vào lộ, thì đoạt ngọn đèn Vô Ảnh đăng đó. Nội nhật ba ngày bổn Tổng quản sẽ thân hành đến đề lao.

Minh Chỉnh di bút, Triển chưởng giáo thừa lệnh.”

Thế Lãm đọc qua bức mật thư lần nữa. Chàng không khỏi nảy sinh ý niệm khâm phục sự suy xét của Tổng tài Thái Minh Công.

Thế Lãm lẩm nhẩm nói :

– Tổng tài Thái Minh Công quả là một cao thủ có thần trí cơ mưu hơn người. Đối mặt với người này mình không thể xem thường được.

Có tiếng động ngoài hành lang, Thế Lãm không một chút chần chừ lẩn luôn vào tấm hoành phi phía sau gian lầu của Triển Cung.

Triển Cung cùng với Vũ Lan và Đinh Gia Lộc bước vào.

Vừa qua cửa, Vũ Lan đã chú nhãn vào bức mật thư của Thái Minh Công.

Nàng quay sang Triển Cung :

– Triển chưởng giáo bất cẩn quá, bức mật thư quan trọng của Đại tổng quản mà lại để trên bàn.

Triển Cung vội cất mật thư vào thắt lưng :

– Lan cô nương yên tâm, trong gian lầu của Triển mỗ không một kẻ nào được bén mảng đến.

– Triển chưởng giáo quá chủ quan.

Nàng đảo mắt nhìn qua một lượt khắp gian lầu của Triển Cung, bất thần dừng lại như muốn nhìn xuyên qua bức hoành phi.

Vũ Lan gật đầu :

– Ta tin Triển chưởng giáo, nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Đinh Gia Lộc khoanh tay thờ ơ nói :

– Đề lao Kim Lăng như một cái rọ, Đinh mỗ nghĩ kẻ gian có vào trong này chẳng khác nào cá sẽ bị mắc lưới. Nhưng theo Thái Minh Công di bút trong thư, chúng ta không nên xem thường Truy Hình Tướng, phòng bị cẩn trọng vẫn hơn.

Triển Cung cười khẩy rồi nói :

– Triển mỗ vốn là người cẩn trọng, hai vị yên tâm. Cho dù Truy Hình Tướng Hoàng Thế Lãm có đột nhập đề lao Kim Lăng cứu Huyền Tử Phong Tổ Tổ được đi nữa cũng không thể có giải dược Tiêu Hồn tán đặng bảo toàn sinh mạng của lão già đó đâu.

Vũ Lan nhìn Triển Cung :

– Cái mạng của Huyền Tử Phong Tổ Tổ không đáng gì, ý của Đại tổng quản là bắt cho được Hoàng Thế Lãm, đoạt Vô Ảnh đăng. Đó mới là việc chính của Triển chưởng giáo và Đinh chưởng giáo.

Đinh Gia Lộc chấp tay đi tới đi lui. Y dừng lại bên cạnh Vũ Lan :

– Lan cô nương, nhất thời Hoàng Thế Lãm chắc chắn chưa nhận biết Lan cô nương là hậu thân của Tổng tài Thái Minh Công, thế thì sao không dụng mưu “Ong trong tay áo”.

Vũ Lan bặm môi nheo mày :

– Ý của Chưởng giáo là đưa bổn nương vào giam chung với Huyền Tử Phong Tổ Tổ?

Đinh Gia Lộc gật đầu :

– Đó chỉ là thiển ý của Đinh mỗ.

Vũ Lan mỉm cười :

– Hay lắm. Cứ theo dự mưu của Đinh chưởng giáo mà làm.

Nàng quay lại Triển Cung :

– Triển chưởng giáo có thể cho bổn nương mượn cây trâm Tiêu Hồn tán chứ?

Triển Cung hồ hởi nói :

– Tất nhiên! Triển mỗ đâu tiếc cây trâm đó. Nếu như đoạt được Vô Ảnh đăng và bắt sống được Hoàng Thế Lãm, công đầu thuộc về Lan nương.

Y vừa nói vừa đi về phía bức tranh sơn thủy treo ngay trên bức vách lầu. Triển Cung kéo bức tranh lệch qua một bên, và thò tay vào trong một cái ngăn bí mật. Y lấy từ trong ngăn đó ra một cái tráp, mở nắp lấy cây trâm Tiêu Hồn tán.

Cây trâm ánh sắc đen kịt óng ánh, trông tợ một chiếc lông chim. Triển Cung trao cây trâm cho Vũ Lan, tằng hắng nói :

– Cô nương dụng Tiêu hồn trâm chỉ cần chích vào người Thế Lãm, độc chất trong trâm sẽ lan tỏa qua kinh mạch của y ngay lập tức.

Triển Cung chỉ đầu trâm bên kia :

– Còn đầu bên này có tẩm giải độc.

Y mỉm cười nhìn Vũ Lan :

– Lan nương tùy nghi sử dụng.

Vũ Lan gài cây trâm Tiêu Hồn tán lên búi tóc của mình :

– Tốt lắm!

Vũ Lan mỉm cười nhìn Đinh Gia Lộc.

Đinh Gia Lộc thấy nàng cười, không biết nàng đang nghĩ gì liền hỏi :

– Tại sao Lan nương cười?

– Ta nghĩ không biết Hoàng Thế Lãm khi bị thúc thủ sẽ như thế nào. Và đến lúc y diện ngộ với tỷ tỷ không biết sẽ ra sao nữa.

Đinh Gia Lộc nghe nàng nói bật ra tràng cười hăng hắc. Y cắt tràng tiếu ngạo đó, quay qua Triển Cung nói :

– Tại hạ nghĩ chúng ta nên uống rượu chờ Thế Lãm đến mà thôi.

Triển Cung nhếch mép :

– Triển mỗ hiểu ý của Đinh chưởng giáo, nhưng trước hết hãy đưa Lan nương vào đề lao đã.

Vũ Lan gật đầu :

– Triển chưởng giáo nói rất đúng. Bổn nương sẽ thay phục tù nhân rồi cùng Triển chưởng giáo xuống đề lao.

Triển Cung gật đầu, quay lại Đinh Gia Lộc :

– Đinh chưởng giáo chờ Triển mỗ ở đây. Hôm nay Đinh chưởng giáo rời Tổng đàn Tụ Nghĩa bang đến đây, nhất định Triển mỗ sẽ đãi ngộ Chưởng giáo.

Đinh Gia Lộc ôm quyền :

– Ái da, Triển chưởng giáo khách sáo, khách sáo quá. Đinh mỗ không dám làm phiền Chưởng giáo đâu.

Triển Cung nghiêm mặt lạnh như băng hàn, nói với Vũ Lan :

– Thỉnh Lan nương.

Hai người song hành bước ra ngoài phòng, còn lại Đinh Gia Lộc một mình. Y chẳng biết làm gì để khuây khỏa cho qua thời khắc trống vắng này, nên với tay lấy bầu rượu toan rót ra chén. Đinh Gia Lộc cau mày đặt bầu rượu xuống, vì trong bầu không phải là rượu mà một thứ nước sánh màu nâu bốc mùi hăng hắc.

Đinh Gia Lộc lắc đầu :

– Hừ, cái gã họ Triển này không uống rượu, không hảo sắc, lại đi tìm ả phù du.

Đinh Gia Lộc đậy nắp bầu đặt tại chỗ cũ. Y kéo ghế ngồi vắt chân chữ ngũ, đưa mắt nhìn ngắm bức hoành phi, lẩm nhẩm nói :

– Nghĩ cho cùng, gã Triển Cung được Tổng tài Thái Minh Công ưu ái hơn mình. Được cho quản lý đề lao này, và tuyển mộ mỹ nữ tiến cung. Hắn tha hồ vơ vét, phát tài.

Đinh Gia Lộc thở dài.

Y chấp tay sau hông thả bước lại bên bức hoành phi, nhìn trần phòng thấy hàng chữ tên thảo “Tiên thủ, hậu kiến”.

Đinh Gia Lộc điểm một nụ cười mỉa, nói :

– Gã họ Triển có ý riêng.

Vô hình trung Đinh Gia Lộc lại nảy sinh ý tưởng tò mò thắc mắc, nên vén bức hoành phi lên. Lão giật nẩy mình khi thấy ánh huyết quang từ ngọn Vô Ảnh đăng hắt ra.

– Ý…

Tiếng kêu ngạc nhiên từ cửa miệng của Đinh Gia Lộc chưa dứt thì đã cảm nhận trọng huyệt Kiên Tĩnh bị nhói một cái.

– A…

Lão khuỵu người xuống, nhưng cũng cố gượng nhìn lại sau lưng mình. Thế Lãm trong y phục bạch y thư sinh đứng sau lưng lão từ lúc nào không biết.

Nhận ra khuôn mặt lạnh như tiền của Hoàng Thế Lãm, Đinh Gia Lộc thất thần lắp bắp nói :

– Truy Hình Tướng Hoàng… Hoàng Thế Lãm…

Chiếu đôi mắt rực lửa vào thẳng Đinh Gia Lộc, Thế Lãm khắt khe nói :

– Tại hạ rất tiếc Đinh chưởng giáo đã thấy Vô Ảnh đăng.

Đinh Gia Lộc lắc đầu :

– Thấy đèn thì phải chết sao?

Thế Lãm gật đầu :

– Đúng như vậy!

– Hoàng tướng đừng giết Đinh mỗ. Để Đinh mỗ sống Hoàng tướng có nhiều cái lợi.

Thế Lãm mỉm cười :

– Lợi gì?

– Đinh mỗ biết chỗ giam Huyền Tử Phong Tổ Tổ.

– Tại hạ có thể tìm được. Nếu như Đinh chưởng giáo muốn sống thì hãy khai thật thân phận của Vũ Lan cho bổn tướng biết.

– Đinh mỗ sẽ nói.

Thế Lãm gật đầu :

– Đinh chưởng giáo nói đi.

Đinh Gia Lộc lấm lét nhìn xuống đất, cất giọng ồm ồm :

– Vũ Lan chính thật là người của Minh Chỉnh được cài vào Nhạn môn, hàm thụ võ học của Bạch Hoa Lan Hằng Ni. Sau đó đội lốt Hằng Ni để dựng cảnh đặng có chứng tích chỉ dụ của Thái thượng hoàng.

– Nhờ chứng tích đó mà Vương Mãng mới đạt được ý soái ngôi Hoàng thượng.

Đinh Gia Lộc gật đầu.

Thế Lãm hỏi tiếp :

– Tại sao Hằng Ni lại trở thành tù nhân của Thái Minh Công và Vương gia?

– Hằng Ni chính là Bạch Hoa Lan. Nàng vì ý tưởng cứu Tiểu hoàng đế nhưng không ngờ Vũ Lan là nội ứng nên vô hình trung bị lọt vào bẫy của Thái Minh Công. Nàng đã bị phế bỏ võ công, và sau đó…

– Tại hạ đã cứu Hằng Ni. Thế người thư sinh tướng số đó là ai?

Đinh Gia Lộc ngơ ngác :

– Hoàng tướng muốn hỏi ai?

Thấy vẻ ngơ ngác của Đinh Gia Lộc, Thế Lãm dự đoán gã họ Đinh tham sống sợ chết này chẳng hề biết thư sinh tướng số đã thuê mình giải cứu cho Hằng Ni.

Thế Lãm nhìn Đinh Gia Lộc :

– Tại hạ sẽ tha chết cho Đinh chưởng giáo. Nếu như Chưởng giáo có gặp Tổng tài Thái Minh Công, nhờ nhắn lại với hắn rằng chủ nhân Vô Ảnh đăng sẽ đến tìm hắn.

Thế Lãm đổi giọng trầm trầm :

– Tạm thời tại hạ phải điểm huyệt Đinh chưởng giáo để không làm kinh động đến nha môn.

Thế Lãm vừa nói vừa búng chỉ điểm một lúc vào mười tám đại huyệt của Đinh Gia Lộc.

Cách điểm huyệt của chàng vô cùng quái dị, và khi chàng thâu hồi chỉ lực thì Đinh Gia Lộc cảm tưởng tay chân bị đóng băng cứng ngắc, kể cả cái lưỡi của lão cũng không nhúc nhích được.

Thế Lãm nhìn Đinh Gia Lộc :

– Đinh chưởng giáo đừng phiền bổn tướng.

Chàng vừa nói vừa dùng chân đẩy Đinh Gia Lộc vào sau bức hoành phi.

Thế Lãm ngồi ngay bệ cửa sổ chờ Triển Cung. Chàng nhìn qua gian nhà của Triển Huy thấy cửa vẫn đóng im ỉm chẳng hề có điểm gì khác thường.

Thế Lãm lắc đầu nghĩ thầm, gã công tử tội nghiệp Triển Hủy chắc đang no nốc bởi hảo tửu và giai nhân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN