Ân Cừu Ký - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Ân Cừu Ký


Chương 30


Không một tiếng động, cũng chẳng có kình khí tụ thành mặc dù Thế Lãm đã cẩn trọng phòng bị ngay từ lúc phát hiện cặp mắt xanh lè kia. Nội khí của chàng sau khi tử địa huyệt Nhạn môn ra, cho đến lúc này thì không thể lường được, thính nhĩ có thể nghe được mươi dặm, nhãn quang xuyên thủng bóng tối như mắt mèo, thế mà vẫn không kịp phản xạ khi có kẻ thò tay vào ống tay áo của chàng.

Xoạt…

Ống tay áo trường y của Thế Lãm đã bị rách toạc, thế mà chàng còn ngẩn ngơ bởi sự cảnh báo của Vũ Lan.

Thế Lãm bật đứng lên như cánh cung.

Trước mặt chàng thấp thoáng ánh hào quang huyết dụ từ ngọn đèn Vô Ảnh phát ra, cùng với một chiếc bóng nhàn nhạt như sương khói tụ thành.

Thế Lãm giật mình, bởi thủ pháp kẻ đó quá nhanh và khinh pháp không sao lường được.

Vũ Lan dậm mũi hài, thân ảnh kẽ luôn một đường cầu vồng từ trên không búng luôn ba đạo chỉ khí với mười hai thành công lực tập kích vào chiếc bóng nhờn nhợt ấy.

Rét…

Tiếng chỉ khí xé gió, nghe buốt cả màng nhĩ, và đâm xuyên qua bóng người kia, nhưng chẳng hề có dư lực chấn dội trở lại.

Thế Lãm ngạc nhiên vô cùng khi chỉ kình của Vũ Lan xuyên qua cái bóng người đó, nện xuống đất xới tung cả một mảng cỏ, thế mà kẻ kia vẫn cứ phiêu diêu lướt về phía trước chẳng hề có chút gì tỏ ra đã bị trúng chỉ thọ thương.

Thế Lãm định tâm trở lại, trổ luôn bộ pháp “Thiên Vũ Triển Kình”. Hai cánh tay của chàng dang rộng như cánh nhạn, lướt về phía trước chẳng khác nào mũi tên xé gió.

Chỉ trong chớp mắt, Thế Lãm đã thoát qua, Vũ Lan bám sát sau lưng bóng người kỳ dị phía trước.

Như biết có người đang đuổi theo sau lưng mình, chiếc bóng nhờn nhợt gia tăng cước tốc nhanh hơn để tạo thêm khoảng cách.

Ngược lại Thế Lãm cũng đâu muốn cho đối phương bỏ rơi mình. Chàng vận chuyển khí lực gia tăng và bộ pháp thiên vũ triển kình để cố rút ngắn khoảng cách lại.

Hai người một chạy, một đuổi băng vào rừng sâu. Một điều lạ lùng vô ngần, kẻ đoạt Vô Ảnh đăng lướt trong rừng cây chằng chịt mà chẳng hề lách trách, tưởng chừng như y đang chạy trên một quan lộ thì đúng hơn.

Trong khi đó, Thế Lãm đã bị những cành cây thi nhau cào sướt vào y phục phát ra những âm thanh rẹt rẹt.

Chiếc bóng lướt thẳng vào một bãi trống, rồi mất hút. Thế Lãm rượt đến nơi, trước mặt chàng chỉ là một ngôi cổ mộ oai nghi sừng sững.

Thế Lãm dừng bước nhìn ngôi cổ mộ lừng lẫy ấy mà tự vấn :

– Trong cánh rừng sâu hun hút lại có ngôi cổ mộ tọa lạc, lạ thật. Và chẳng lẽ bóng người khi nãy là oan hồn từ trong cổ mộ này đi ra để đoạt ngọn đèn Vô Ảnh của mình. Y đoạt ngọn đèn đó để làm gì. Nếu như y không biết giá trị của Vô Ảnh đăng thì đoạt nó chẳng lợi ích gì.

Với những câu hỏi lẫn lộn, không thể biện giải được, vừa lúc một luồng gió lạnh ngắt từ phía nhà mồ trỗi lên, thổi ngược về phía chàng, khiến Thế Lãm rùng mình.

Trong cái lạnh giá như xé da róc thịt, chàng ngỡ từ dưới cổ mộ kia đang có những oan hồn từ từ bước ra để kéo chàng về chín suối.

Ý niệm ấy rõ mồn một trong tâm niệm của Thế Lãm khiến cho chàng phải rùng mình sởn gai ốc.

Bất giác Thế Lãm vận hóa công phu Nhạn môn tạo thành một màng thanh quang nhờn nhợt để che chắn toàn thân, song thủ đã vận chuyển khí lưu chuyển hóa quả cầu tụ khí “Thiên Cầu Vũ Nộ” lấp lánh trên đỉnh hai bàn tay.

Thần nhãn của chàng như đóng dinh vào ngôi cổ mộ đó.

Thế Lãm nghiêm giọng nói :

– Tại hạ Hoàng Thế Lãm xin được diện kiến cao nhân.

Im lặng như tờ.

Im lặng của ma quái.

Im lặng trong cảnh giới khủng bố chết chóc.

Thế Lãm cau mày gằn giọng nói luôn :

– Cao nhân đã đoạt ngọn đèn của tại hạ, nếu không trả lại cho tại hạ thì đừng trách tại hạ lỗ mãng.

Chàng vừa dứt lời thì nghe tiếng động sau lưng mình. Thế Lãm quay ngoắt lại thấy Vũ Lan đã rượt tới bên, y phục của nàng tả tơi, da thịt bị cây rừng cào xước đến rịn máu tươi.

– Lan muội đến đây làm gì?

Vũ Lan mở to hai con mắt tròn xoe nhìn Thế Lãm :

– Muội đâu thể bỏ huynh được.

Nàng dời nhãn lực chiếu về phía ngôi mộ :

– Huynh xem kìa.

Trên tấm bia đá khổng lồ, không ghi tên họ mộ của ai, mà chỉ có bốn chữ thảo khắc vô cùng tinh xảo :

“U Linh cổ mộ”

Thế Lãm nheo mày. Kiến văn lịch duyệt của chàng dọc ngang khắp chốn giang hồ, nhưng chưa bao giờ nghe đến cái tên “U Linh cổ mộ”, thế mà giờ đây ngay lúc này, ngôi mộ kia sừng sững trước mặt chàng và từ trong ngôi mộ đó có hồn ma bóng quế thoát ra đoạt lấy ngọn Vô Ảnh đăng một cách dễ dàng.

Thế Lãm bặm môi, truyền âm nhập mật nói với Vũ Lan :

– Vũ Lan cẩn thận. Ngôi cổ mộ này không phải chốn tầm thường đâu.

– Bóng người khi nãy vào trong cổ mộ này à?

Thế Lãm gật đầu :

– Đúng như vậy.

– Chúng ta đi vào thôi.

– Chúng ta đi! Muội đi sau lưng huynh.

Nghe chàng nói Vũ Lan không khỏi bồi hồi. Nàng không tin được, Thế Lãm lại tự nguyện làm mộc che chắn cho mình, dù biết nàng là người của Đông Doanh.

Thế Lãm thận trọng tiến về phía U Linh cổ mộ. Thần sắc của chàng tỏ ra căng thẳng và thận trọng cực độ. Thế Lãm không cẩn trọng đề phòng sao được khi biết kẻ trong cổ mộ võ công chẳng hề thua kém mình.

Chàng đi lần đến cánh cửa gỗ sồi lâu ngày đã lên nước đen bóng. Đặt tay vào cánh cửa, Thế Lãm đẩy nhẹ, cửa từ từ hé mở.

Khí lạnh từ trong cổ mộ lùa ra ngoài.

Chàng và Vũ Lan thoáng rùng mình bởi luồng khí lạnh lẽo đó.

Thế Lãm quay lại nói với Vũ Lan :

– Lan muội bế huyệt khí lại đặng tránh phong hàn.

Vũ Lan gật đầu.

Nàng và Thế Lãm bước qua ngạch cửa, đặt chân xuống bậc tam cấp. Những bậc thang dẫn xuống đáy mồ bóng ngời, chứng tỏ nơi đây đã được dọn dẹp hằng ngày nên mới không có bụi bám.

Vũ Lan khẽ nói với Thế Lãm :

– Hoàng huynh, trong cổ mộ này có người.

Thế Lãm gật đầu :

– Thì chính là người đã đoạt ngọn đèn Vô Ảnh của huynh.

Hai người bước xuống hết những bậc tam cấp đó thì tới một gian phòng khá rộng, làm nơi để xác người chết. Hơn mười hai phiến đá hoa cương tỏa khí lạnh ngắt nằm dọc theo hai bên vách đá. Trên những phiến đá đó là những xác người còn nguyên vẹn, ngoại trừ y phục đã bạc màu.

Thế Lãm nhìn lại Vũ Lan bởi nghe tim nàng đập như trống trận phía sau mình.

Vũ Lan lí nhí nói :

– Hoàng huynh, muội sợ quá.

Thế Lãm mỉm cười động viên nàng :

– Lan muội yên tâm đi. Nếu là hồn ma bóng quế thì chẳng làm gì được chúng ta đâu.

Trong âm dương ngũ hành, những hồn ma bóng quế thuộc cảnh giới vô vô. Còn chúng ta thuộc cảnh môn hữu thực. Họ dưới chúng ta một bậc.

Mặc dù đã được động viên, nhưng nàng vẫn nép sát vào Thế Lãm để có được hơi ấm từ chàng phả sang khỏa lấp nỗi sợ hãi.

Vũ Lan khẽ nói :

– Hoàng huynh, ở trong này sao lạnh lẽo quá.

– Tất nhiên, chúng ta đang ở dưới mộ phần mà.

Chàng lần bước về phía một phiến đá có để xác chết.

Tấm lụa trắng phủ xác chết đã lâu ngày chuyển qua màu vàng nhạt, và hình như chỉ cần chạm đến thôi nó cũng rã ra thành bụi.

Thế Lãm trang trọng từ từ vén mảnh lụa trắng lên.

Một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt chàng.

Cái xác cứng ngắc, còn tươi nguyên chính là Nguyên Phong chân nhân, Chưởng môn nhân Võ Đang phái.

Thế Lãm tiếp tục giở những vuông lụa xem qua số xác còn lại. Chàng càng ngạc nhiên hơn bởi họ chính là những Đại chưởng môn của đời trước. Kẻ cả trụ trì Thiếu Lâm Nhất Phàm đại sư, cũng nằm trong cổ mộ này.

Thế Lãm quay lại Vũ Lan :

– Lạ thật!

– Hoàng huynh phát hiện ra điều gì?

– Tất cả những xác chết trong cổ mộ này đều là những kỳ nhân cao thủ đã từng đảm nhiệm chức vị Chưởng môn nhân của các đại phái Trung Nguyên. Vậy ai có thể làm được điều này chứ.

Thế Lãm dõi mắt nhìn qua một lượt khắp gian chính sảnh trong cổ mộ.

Nghe Thế Lãm nói, Vũ Lan bất giác rùng mình. Nếu đúng như lời Thế Lãm vừa nói thì chủ nhân ngôi cổ mộ này võ công không sao tưởng tượng được.

Vũ Lan bước lên một bộ, áp sát vào Thế Lãm, lí nhí nói :

– Hoàng huynh, trong đây u ám quá, chúng ta rời khỏi đây đi.

Thế Lãm quay sang nhìn thẳng vào mắt nàng :

– Huynh muốn tìm hiểu bí mật này, thứ nữa là phải đoạt lại Vô Ảnh đăng.

Vũ Lan nắm tay chàng :

– Muội sợ chúng ta không phải là đối thủ của chủ nhân ngôi cổ mộ.

– Huynh chỉ có thể ra khỏi đây khi đoạt được Vô Ảnh đăng và tìm ra bí mật chết chóc mà thôi.

Chàng dứt lời dấn bước tiến đến trước. Lúc này Thế Lãm càng cẩn trọng hơn. Chàng ngấm ngầm vận hóa chân ngươn nguyên khí sẵn sàng phát tác “Thiên Cầu Vũ Nộ”.

Chàng quay lại Vũ Lan :

– Quái nhân vào trong này, chung quanh cổ mộ này không có mật đạo thì y ra ngoài bằng lối nào.

Thế Lãm suy nghĩ mãi. Chàng nhìn lên bốn giá đèn, bất thần giũ tay áo phát ra một đạo kình đánh thẳng vào những giá đèn đó.

Phụt…

Bốn ngọn lửa tắt phụt, trong cổ mộ không tối hẳn mà ẩn hiện ánh sáng đỏ hồng từ phía cuối gian đại sảnh.

Thế Lãm nắm tay Vũ Lan, truyền âm nhập mật nói :

– Quái nhân đang ở cuối gian chứa xác này.

Chàng chầm chậm đi về phía phát ra ánh sáng ngọn đèn Vô Ảnh. Quả như Thế Lãm đoán, cuối gian đại sảnh nhà mồ có một cái ngách ăn thông qua một gian phòng khác. Đứng tần ngần một lúc ngay bên cửa ngách đá, Thế Lãm vận hóa chân ngươn tạo thành khí công bao bọc toàn thân, rít luôn một luồng chân khí thật sâu rồi dụng Di Hình bộ pháp băng luôn vào trong gian bí phòng ấy.

Quả khí “Thiên Cầu Vũ Nộ” lấp lánh trên đỉnh cặp song thủ của chàng.

Trong gian phòng không có ai ngoài trừ ngọn đèn Vô Ảnh đang được ghim trên chiếc bồ đoàn bằng đá ngọc bích đặt ngay chính giữa.

Vũ Lan cũng đã vào theo chàng.

Thế Lãm dõi mắt qua một lượt khắp gian bí phòng.

Chàng nghĩ thầm, chẳng lẽ gã quái nhân đoạt ngọn đèn Vô Ảnh đăng chỉ để mang đến đây gắn trên bồ đoàn này.

Trong lúc Thế Lãm đang phân tâm suy tưởng thì Vũ Lan nhìn bồ đoàn không chớp mắt.

Nàng nắm tay Thế Lãm :

– Hoàng huynh, chủ nhân ngôi cổ mộ này là người của Đông Doanh.

Thế Lãm cau mày hỏi lại :

– Muội nói sao?

Vũ Lan chỉ vào chiếc bồ đoàn bằng bích ngọc :

– Hoàng huynh nhìn kìa.

Thế Lãm nhìn theo hướng tay chỉ của nàng.

Ngay trên bồ đoàn phía sau ngọn đèn Vô Ảnh là chiếc bài vị bằng vàng. Do Thế Lãm đứng trực diện nên bị hào quang Vô Ảnh đăng che mắt nên không làm sao thấy được chiếc bài vị đó.

Vũ Lan lẩm nhẩm đọc :

– Vô ảnh nhứt đăng tướng quốc Đông Doanh Tử Lang tướng.

Thế Lãm cau mày :

– Nếu ngoại danh của chủ nhân ngôi mộ này đúng như tấm bài vị đã khắc thì chắc có liên quan đến ngọn đèn Vô Ảnh. Chẳng lẽ chủ nhân ngôi cổ mộ này mới chính là chủ nhân của ngọn Vô Ảnh đăng, còn Nhạn nhân thì sao?

Chàng còn đang vẩn vơ bởi những tạp niệm hỗn độn thì Vũ Lan bất ngờ thét lớn cảnh báo :

– Hoàng huynh, coi chừng.

Nghe tiếng thét của Vũ Lan, Thế Lãm giật mình. Chàng còn chưa định hướng địch nhân xuất hiện ở đâu thì cảm nhận có áp lực di sơn đảo hải từ trên cao ập xuống.

Thế Lãm phản xạ thật nhanh bởi vốn đã có phòng bị từ trước.

Chàng không lách tránh đạo kình mãnh liệt đó mà dụng luôn tuyệt công “Thiên Cầu Vũ Nộ” đánh thốc ngược trở lên đón thẳng đỡ thẳng.

Ầm…

Cả gian bí phòng tưởng chừng bị nứt ra làm hai, hoặc lún sâu xuống đất.

Hai đế giày của Thế Lãm ngập quá nửa chìm xuống sàn đá, toàn thân run bần bật. Vũ Lan phải áp tay vào huyệt Kiên Tĩnh vận công truyền chân khí để điều tức cho chàng.

Thế Lãm vốn đã được thọ Vạn niên nhân sâm, lại được thêm chân nguyên âm khí của Vũ Lan hỗ trợ nên nhanh chóng phục hồi công lực. Mặc dù vậy chàng vẫn thất kinh tột cùng, bởi vừa rồi quả tụ khí của chàng đã được phát tác với mười thành công lực, nhưng xem ra chàng chẳng phải là đối thủ của đối phương.

Thế Lãm nghiến răng, vận chuyển Kim ảnh thủ phòng bị.

– Vũ Lan, cẩn thận.

Từ trên trần bí phòng, chiếc bóng nhờn nhợt thoát xuống.

Chiếc bóng ấy nhắm thẳng vào Thế Lãm, dụng trảo công tấn công trực diện nhanh không thể tả.

Thế Lãm trổ Di Hình bộ pháp biến hóa nhưng không làm sao thoát ra ngoài vòng lưới dày đặc những đôi trảo thủ cứng như móng vuốt đại bàng.

Chàng thét lớn một tiếng :

– Âm thủ vô luân.

Đôi tay kim ảnh vàng ửng của Thế Lãm xoay tròn như hai chiếc chong chóng nhắm thẳng Bạch trảo vồ tới.

Chát…

Cú va chạm giữa Bạch trảo và Kim ảnh thủ tạo ra những đốm sáng li ti ngỡ như binh khí chạm thẳng vào nhau. Thế Lãm lùi một bộ. Chàng chưa kịp trụ hình thì trước mặt không biết bao nhiêu chiếc Bạch trảo, trông tợ như cả một vòng lưới kết thành do những bàn tay trắng hếu.

Chát… Chát… Chát…

Thế Lãm bị trúng luôn ba chiêu một lượt, văng về phía sau, áp lưng vào bồ đoàn bích ngọc.

Chàng vừa hãi hùng vừa ngạc nhiên, bởi theo chàng nghĩ trúng ba chiêu vừa rồi mình sẽ mất mạng, nhưng xem chừng đối phương chỉ muốn cảnh báo chàng mà thôi. Nên mặc dù trúng đòn, mà Thế Lãm chẳng hề cảm nhận nội thương.

Chàng thu Kim ảnh thủ, ôm quyền nói :

– Tại hạ là Hoàng Thế Lãm, chẳng hay cao danh của người là gì, xin cho biết.

Chiếc bóng nhàn nhạt bên kia đã trụ thân, và chỉ rùng mình một cái đã tỏ lộ nguyên chân diện mục.

Người đối mặt với Thế Lãm là một mỹ phụ, vận trang phục Đông Doanh trắng toát.

Mái tóc của bà dài chấm đất, chít một vành khăn trắng, trông vừa huyền bí vừa ma quái.

Mỹ phụ nhìn Thế Lãm nghiêm giọng nói :

– Võ công ngươi học ở đâu?

– Tại hạ hàm thụ võ học của Nhạn nhân, chủ nhân ngọn đèn Vô Ảnh này.

Mỹ phụ cau mày :

– Ngươi học võ công của Đông Doanh.

Thế Lãm lắc đầu :

– Pháp tướng nhiếp chính là người của Trung Nguyên chứ không phải là người của Đông Doanh.

– Sàm ngôn. Phu tướng của ta và sư huynh lặn lội từ Đông Doanh vào Trung Nguyên để lấy lại Vô Ảnh đăng. Hai mươi năm trôi qua, phu tướng và sư huynh không trở về nơi hẹn này.

Thế Lãm nhăn mày suy tư. Chàng nghĩ thầm chẳng lẽ bộ xương khô mà mình đã gặp trên đỉnh Nhạn lâu chính là phu tướng của mỹ phụ này.

Nghĩ như vậy, chàng liền hỏi :

– Phu tướng của phu nhân có phải là Vô ảnh nhứt đăng tướng quốc Đông Doanh Tử Lang tướng.

– Đúng như vậy.

– Người tự cho mình là Vô ảnh nhứt đăng, cớ sao ngọn đèn Vô Ảnh lại ở trong tay Pháp chính tướng quốc Đông Hán.

– Người đó là sư phụ của tướng công ta. Cách đây bốn mươi năm, tướng công bị kẻ thù người Đông Doanh tàn sát cả gia tộc, phải bôn ba vào tận Trung Nguyên. Đến Trung Nguyên người được đại sư phụ Huyền Huyền Cơ chỉ dạy võ công và giao cho ngọn Vô Ảnh đăng để quay lại Đông Doanh rửa thù phục hận. Sau khi trả xong mối hận thì trở lại Trung Nguyên để gởi lại ngọn đèn Vô Ảnh. Lần ra đi đó, tướng công của ta với cương vị đệ nhất nhân Minh chủ Đông Doanh, nhưng người đã không trở lại nơi hẹn này.

Thế Lãm thở dài :

– Tại hạ đã biết được uẩn khúc. Xin hỏi phu nhân, còn những vị Chưởng môn nhân được tẩm liệm trong cổ mộ này là do phu nhân hành xử?

Mỹ phụ lắc đầu :

– Không phải do bổn nương hành xử, mà do họ tự tìm đến đây để truy tìm ngọn đèn Vô Ảnh, rồi tranh giành với nhau đặng vào cổ mộ. Tất cả đều chết bởi tay của sư huynh ta.

– Sư huynh của phu nhân là Hắc Lâu giáo chủ?

Mỹ phụ cau mày :

– Ta chưa từng nghe cái danh này bao giờ.

Thế Lãm nghiêm mặt nói :

– Phu nhân có biết tuyệt công này không?

Chàng vừa nói vừa vận Hỏa chưởng đưa thẳng lên cao. Hai bàn tay của Thế Lãm đỏ au như muốn phát hỏa, tạo thành hai bó đuốc tỏa ánh sáng đỏ lòm.

Mỹ phụ cau mày :

– Hỏa chưởng? Ngươi đã thọ giáo Hỏa chưởng của sư huynh ta?

Thế Lãm thu hồi Hỏa chưởng nghiêm giọng nói luôn :

– Tại hạ không giấu phu nhân.

Chàng thở dài nói tiếp :

– Quả thật tại hạ đã học Hỏa chưởng từ Hắc Lâu giáo chủ, hay chính là sư huynh của phu nhân.

Chàng liền thuật lại tất cả những gì mình đã trải qua tại Đông đảo. Mỹ phụ càng nghe Thế Lãm nói càng khẩn trương vô cùng. Khi Thế Lãm kể xong, mỹ phụ quay phắt lại Vũ Lan.

– Đây là Vũ Lan cô nương mà Hoàng tướng vừa nói.

Thế Lãm gật đầu :

– Đúng như vậy.

Mỹ phụ lắc vai, không biết bà đã dùng bộ pháp tuyệt kỹ gì mà chẳng hề nhích động cước pháp, thân ảnh đã áp sát vào Vũ Lan thộp luôn vào bả vai nàng, kéo y phục trễ xuống.

Đôi mắt mỹ phụ như đóng đinh vào bả vai Vũ Lan. Bà lẩm nhẩm nói :

– Bớt son… Đúng rồi bớt son.

Mỹ phụ khẩn trương hẳn lên, lắp bắp nói :

– Khương nhi… con của ta.

Vũ Lan ngơ ngác nhìn sững mỹ phụ :

– Sao?

– Khương nhi, con chính là con của ta. Ta chính là Ỷ Kiều Nương Tử.

Bà bặm môi, nấc lên một tiếng nghẹn ngào nói :

– Mẹ chờ cha con hai mươi năm ở đây, nếu cha con không về thì đây sẽ là nấm mồ của mẹ.

– Còn sư tỷ Nhĩ Lan?

– Nhĩ Lan nào? Không có Nhĩ Lan nào cả mà chính là Phương nhi.

– Sư tỷ tên là Phương Nhi à?

Mỹ phụ gật đầu.

Thế Lãm mỉm cười, hồ hởi nói :

– Tại hạ không ngờ có sự hạnh ngộ này. Chúc mừng cho Khương cô nương đã gặp lại mẫu thân.

Vũ Lan nghiêm giọng nói :

– Mẹ hãy nói đi. Sao hai chị em con lại lưu lạc.

– Lúc hai con được tròn hai tuổi thì kẻ thù đã ập đến, rượt cha con vào tận Trung Nguyên. Mẹ và các con lưu lạc mỗi người một nơi. Cha con và mẹ được sư phụ Huyền Huyền Cơ truyền cho võ học và quay trở lại Đông Doanh để rửa hận. Tất cả những gì mẹ đã nói cho thiếu hiệp đây biết.

Thế Lãm cau mày. Chàng nhớ đến dòng chữ thảo mà bộ xương khô ghi lại trên đỉnh nhạn lâu.

Chàng liền hỏi mỹ phụ :

– Phu nhân, lúc tại hạ vô tình bị Hắc Lâu giáo chủ di hại, may nhờ có tiền bối chỉ điểm mới thoát chết, tại hạ có thấy tiền bối dùng chỉ pháp chỉ xuống đầu nhạn, không biết ý gì?

– Tướng công của ta chỉ tay xuống đất?

Mỹ phụ nghiêm mặt, tỏ vẻ suy tư vô ngần :

– Chẳng lẽ… sư huynh ta chính là… sư huynh chính là Địa Lâu Tôn Giả?

– Địa Lâu Tôn Giả là ai?

Mỹ phụ nhìn lại Vũ Lan :

– Khương nhi, cha con ám chỉ cho thiếu hiệp biết Địa Lâu Tôn Giả chính là sư huynh ta.

Thúc thúc của con là người đã gây ra thảm họa nhà tan cửa nát cách đây hai mươi năm.

Thế Lãm nheo mày :

– Chẳng lẽ chỉ mỗi cái ám chỉ đó mà phu nhân đoán được hung thủ đã tàn phá hạnh phúc của phu nhân?

– Nếu ta đoán không lầm, lúc ngươi gặp được tướng công của ta thì người đang ngồi kiết đà, và chẳng còn y phục gì trên mình.

Thế Lãm gật đầu :

– Đúng như vậy!

– Tướng công đã bị Hỏa chưởng tập kích bất ngờ mới ra nông nổi đó.

– Vậy ai là người đã xiềng Hắc Lâu giáo chủ?

– Chỉ có phu tướng mà thôi. Người đã dụng công phu Phi hoàng kim thừng để khóa sư huynh lại trước khi hơi tàn lực kiệt, sau đó dùng ám thị để có người đến Nhạn môn mà tiêu trừ kẻ ác. Không ngờ…

– Tại hạ có lỗi.

– Ta không trách được thiếu hiệp.

Thiếu phụ thở dài não lòng :

– Nếu đúng như những gì mà thiếu hiệp đã thấy, đã nghe, thì sư huynh đến cổ mộ này không gặp ta, đã sát hại những Chưởng môn Trung Nguyên. Y đến đây không phải là điều tốt.

Vũ Lan xen vào :

– Mẹ, sư tỷ hiện nay đang ở trong tay Địa Lâu Tôn Giả. Con biết nơi ở của lão.

Mỹ phụ nhìn nàng :

– Khương nhi, Địa Lâu Tôn Giả võ công không phải tầm thường đâu. Ngoài cha con ra, ngay cả mẹ cũng không phải là đối thủ của hắn.

Vũ Lan nhìn qua Thế Lãm :

– Võ công của Hoàng huynh?

Ỷ Kiều Nương Tử lắc đầu :

– Thiếu hiệp đây cũng không phải là đối thủ của Địa Lâu Tôn Giả.

– Tại hạ đã thụ giáo võ học của Huyền Huyền Cơ, thế mà vẫn không phải là đối thủ của lão quái đó à?

Chàng cười khẩy nói tiếp :

– Tại hạ e phu nhân coi trọng lão quái đó mà thôi, chứ bản lĩnh của lão ngoài tuyệt thức Hỏa chưởng ra chẳng có gì khác cả.

– Thiếu hiệp lầm rồi, Địa Lâu Tôn Giả mà luyện được hắc lâu u linh, thì võ công của thiên hạ không ai sánh bằng, ngoài trừ Vô Ảnh Sắc của ngọn đèn này.

Vũ Lan khẩn trương :

– Mẹ, Vô Ảnh Sắc bí mật của Vô Ảnh đăng. Minh Chỉnh biết rất rành.

– Minh Chỉnh chính là đại đồ đệ của sư huynh, hay đúng ra y chính là con của Địa Lâu Tôn Giả.

Mỹ phụ bùi ngùi nói với Thế Lãm :

– Ta không muốn giấu thiếu hiệp. Nếu như Địa Lâu Tôn Giả hàm thụ chân khí thuần âm của nữ nhân, thần cốt sẽ trở thành kim cương bất hoại, thì võ công của bổn nương cũng không làm gì được lão.

– Ở đâu lão có tuyệt thức đó?

– Đó là bí pháp của Đông Doanh.

Thế Lãm quay lại Vũ Lan :

– Vũ Lan, chính Vương Mãng đã lệnh cho Triển Cung thu nạp mỹ nữ phải không?

Vũ Lan gật đầu :

– Đúng như vậy.

– Tại hạ biết rồi. Có thể Vương Mãng ra lệnh đó nhằm tiến cung các mỹ nữ để cho lão quái vật luyện thành ma công.

Ỷ Kiều Nương Tử nghiêm mặt :

– Thiếu hiệp, mặc dù Địa Lâu Tôn Giả là sư huynh của ta, nhưng mối thù y đã giết tướng công, và cũng là để tiêu trừ hậu họa cho bá tánh, có lẽ không còn cách nào khác, thiếu hiệp phải luyện thành Vô Ảnh Sắc.

– Phu nhân…

Ỷ Kiều Nương Tử khoát tay :

– Vô Ảnh đăng là báu vật của Huyền Huyền Cơ lão tổ, tuyệt học võ công của Trung Nguyên chứ không phải của Đông Doanh. Bổn nương và tướng công gặp kỳ duyên mà thôi.

Giờ thì tuyệt học của người Hán truyền cho người Hán cũng là đúng lẽ trời.

Ỷ Kiều Nương Nương nhìn Thế Lãm :

– Thiếu hiệp đã vào Nhạn môn, tất đã biết được phép tịnh công của Huyền Huyền Cơ lão tổ?

Thế Lãm gật đầu :

– Tại hạ học được phép tịnh công, còn được dùng Vạn niên sâm nên “Thiên Cầu Vũ Nộ” mới có oai lực vô song như vậy.

Ỷ Kiều Nương Tử quay lại Vũ Lan :

– Khương nhi, trong lúc thiếu hiệp luyện Vô Ảnh Sắc, mẹ con ta canh chừng cho người.

Ỷ Kiều quay lại Thế Lãm :

– Cách luyện như thế này, thiếu hiệp sẽ theo phép tịnh công của Huyền Huyền Cơ lão tổ, nhãn quang tập trung vào Vô Ảnh đăng, vận hóa nguyên khí thu nạp hào quang từ Vô Ảnh đăng, khi nào thiếu hiệp thấy được cái bấc ngọc trong Vô Ảnh đăng thì đã luyện thành.

Vũ Lan phấn khởi bước đến nắm tay Thế Lãm :

– Hoàng huynh, như lời mẫu thân nói, Hoàng huynh không còn cách nào khác phải luyện Vô Ảnh Sắc, may ra mới cứu được Phương tỷ tỷ.

Cạch…

Có tiếng động lạ bên ngoài gian mộ địa. Ỷ Kiều Nương Tử nhanh như cắt thộp ngọn Vô Ảnh đăng, nhét vào tay Thế Lãm. Bà khẩn trương nói :

– Thiếu hiệp và Khương nhi có chuyện gì xảy ra cũng đừng xen vào, nếu như người đến là Địa Lâu Tôn Giả thì hai người tìm cách thoát đi.

Vũ Lan nhìn Ỷ Kiều Nương Tử :

– Mẫu thân…

Ỷ Kiều mỉm cười truyền âm nói với nàng :

– Khương nhi, mẹ chỉ phòng bị thôi, nhưng cẩn trọng vẫn hơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN