Ân Cừu Ký - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Ân Cừu Ký


Chương 4


Bạch Hoa Lan cùng với Thế Lãm và Yến Nhi, Mẫn Cơ dừng bước trước một trang viện đã bỏ hoang lâu ngày.

Bạch Hoa Lan quay lại Yến Nhi và Mẫn Cơ :

– Chúng ta tạm dừng chân ở đây. Trước đây nơi này là Tổng đàn Minh giáo, nhưng khi giáo phái này bị tiệt diệt bởi Thiên giáo thì đã bỏ hoang lâu ngày.

Thế Lãm nhún vai :

– Sao chúng ta không đi tiếp để tại hạ được diện kiến người cần gặp mình.

Yến Nhi cũng chen vào :

– Hoàng các hạ nói đúng đó, Bạch Hoa Lan sử giả sao không đưa chúng tôi đi tiếp.

Mẫn Cơ nghiêm mặt :

– Hoa Lan sứ giả có tâm cơ gì?

Bạch Hoa Lan quay sang Yến Nhi và Mẫn Cơ :

– Nhị vị chưa đạt đến chức phẩm Hoa Lan sứ giả thì không hiểu môn lệ, chúng ta đang đối đầu với Thiên giáo, nên bắt buộc hành sự phải cẩn trọng, huống chi Truy Hình Tướng đã ra mặt phò trợ Giáo chủ Thiên giáo, Bạch Hoa Lan lại càng phải cẩn trọng hơn. Ở đây sẽ có người đưa các vị đi tiếp.

Mẫn Cơ liếc xéo về phía Hoàng Thế Lãm :

– Hoa Lan sứ giả biết Du Môn và Bạch Hoa Lan liên hệ với nhau như thế nào rồi, chẳng lẽ Bạch Hoa Lan cô cô không tin Du Môn nữa sao?

– Tất nhiên là tin, nhưng không thể không cẩn trọng.

Thế Lãm bình thản phủi một chiếc đôn ngồi gác chân chữ ngũ :

– Ái cha, thật là rắc rối. Một bên là Truy Hình Tướng chẳng biết diện mạo ra sao, một đàng là Bạch Hoa Lan với trăm nghìn sứ giả, chẳng biết đâu là thật, đâu là giả.

Bạch Hoa Lan sứ giả tiến đến cạnh bên chàng :

– Thế nào rồi Hoàng các hạ cũng mãn nhãn thôi.

Bạch Hoa Lan sứ giả nói xong với Thế Lãm, đi luôn ra ngoài, nàng lại lấy từ thắt lưng một quả tạc đạn sau cùng, rồi đánh đá lửa châm ngồi.

Quả tạc đạn không nổ mà lại bùng cháy, sáng rực cả một vùng, khi quả tạc đạn cháy tàn thì xuất hiện một Bạch Hoa Lan sứ giả thứ hai.

Người này cũng vận một lối y phục giống như tạc với nàng Bạch Hoa Lan thứ nhất.

Người thứ hai tiến thẳng về phía Yến Nhi, Mẫn Cơ và Hoàng Thế Lãm. Y dừng bước trước mặt Hoàng Thế Lãm nói luôn :

– Hoàng các hạ xem tôi là ai.

Nàng vừa nói vừa tháo miếng lụa trắng che dung diện. Thế Lãm vừa thấy mặt nàng đã trợn mắt nhìn trừng trừng. Đôi thần nhãn của chàng như sáng rực lên, mở miệng ngạc nhiên nói :

– Đại Kiều Thể Minh…

Thể Minh quay qua Bạch Hoa Lan sứ giả nói :

– Còn đây là Tiểu Kiều Thể Chi.

Thể Chi cũng tháo vuông lụa trắng che dung diện nàng.

Thấy sắc đẹp của hai nàng Thể Chi và Thể Minh, bất cứ một nam nhân nào dù có trái tim bằng đá, bằng sắt cũng phải nhũn ra bởi nét đẹp siêu phàm đó.

Yến Nhi buột miệng nói :

– Không ngờ Nhị Kiều tây hạ là Bạch Hoa Lan sứ giả, tỷ muội chúng tôi thất lễ không biết.

Mẫn Cơ nhìn Thế Lãm :

– Hoàng công tử biết được Nhị Kiều Tây Hạ, quả là nam tài nữ sắc. Mẫn Cơ này chúc mừng công tử… chúc mừng công tử.

Thế Lãm khoát tay :

– Ậy, Mẫn Cơ cô nương đừng khách sáo. Quả thật tại hạ không ngờ được diện ngộ với hồng nhan tri kỷ. Mà hồng nhan tri kỷ lại là Hoa Lan sứ giả.

Chàng bật cười dòn dã, vừa cười vừa nói :

– Giang hồ thật lắm điều bất ngờ… bất ngờ. Thể Minh và Thể Chi đón tại hạ ở đây có chuyện gì?

– Mỗi bước chân của công tử đều có cặp mắt của Hoa Lan sứ giả dõi theo nên chúng tôi mới đoán được công tử ở đây.

– Nhằm mục đích gì?

Thể Minh quay mặt ra cửa, ôn nhu nói :

– Truy Hình Tướng đã chính thức ra mặt phò trợ Thiên giáo, mục đích của y không ngoài đoạt lại ấn soái. Mà Hoàng công tử biết rồi, ấn soái rất hệ trọng đối với vận mệnh võ lâm.

Hoàng Thế Lãm khoát tay :

– Việc đó của thiên hạ, tại hạ không nhất thiết phải xen vào.

Thể Minh thở dài một tiếng, nói tiếp :

– Mặc dù ấn soái đã được Bạch Hoa Lan cất ở một nơi an toàn, nhưng lại không thể ra mặt đối đầu với Truy Hình Tướng. Không ra mặt đối đầu thì chẳng mấy chốc Truy Hình Tướng sẽ lần ra chân diện mục của Bạch Hoa Lan. Điều đó bất lợi cho Bạch Hoa Lan vô cùng.

– Bất lợi như thế nào?

– Ấn soái sẽ được đưa trở lại cấm cung, và chẳng mấy chốc sẽ nằm gọn trong tay Giáo chủ Thiên giáo. Đại họa sẽ giáng xuống bá tánh, nên Bạch Hoa Lan mới di lịnh cho Thể Minh và Thể Chi cố đón công tử đặng nhờ người hỗ trợ đối phó với Truy Hình Tướng.

Hoàng Thế Lãm nhún mình tỏ thái độ bàng quan :

– Tại hạ chẳng biết Truy Hình Tướng là ai thì làm cách nào giúp Bạch Hoa Lan. Với lại bản thân tại hạ không muốn dính đến mọi việc trên giang hồ.

Thể Minh thở dài, quay lại Yến Nhi và Mẫn Cơ :

– Hoàng công tử không muốn giúp Bạch Hoa Lan sao lại ra tay giải cứu cho Yến Nhi và Mẫn Cơ.

Mẫn Cơ cúi mặt, lấy tay khép hai vạt xiêm y của mình. Nàng bẽn lẽn nhìn Thế Lãm, nhỏ nhẹ nói :

– Có thể Hoàng công tử thấy người thế cô không thể khoanh tay đứng nhìn.

Thể Minh cười khẩy quay lại Thế Lãm :

– Mẫn Cơ cô nương nói như vậy có đúng với ý của Hoàng huynh không?

Thế Lãm đứng lên chắp tay sau hông thả bước ra cửa :

– Tại hạ có lẽ phải đi tìm Hắc huynh của tại hạ đây.

Thể Chi lắc mình, cản bước Thế Lãm :

– Hoàng huynh, chuyện đến đây chưa kết thúc mà.

Thể Chi vừa nói vừa lấy trong thắt lưng một bức đồ họa vẽ phong cảnh núi non bằng lụa.

Nét vẽ vô cùng sắc sảo chìa đến trước mặt Hoàng Thế Lãm :

– Hoàng huynh biết bức bích họa này chứ, và chắc cũng biết luôn cả giá trị của nó.

Thế Lãm nhìn lướt qua bức bích họa của Thể Chi. Chàng gật đầu nói luôn :

– Biết, biết. Đây là bản đồ dẫn đến kho tàng liên thành.

Thể Chi mỉm cười :

– Nếu như Hoàng huynh giúp Bạch Hoa Lan đối phó với Truy Hình Tướng thì kho tàng này sẽ thuộc về huynh.

Hoàng Thế Lãm xoay tay :

– Thế à? Được, được. Tại hạ nhận lời.

– Hoàng huynh nhận lời?

Thế Lãm gật đầu luôn :

– Tất nhiên phải nhận lời rồi. Thế Lãm này không thể nào làm ngơ trước kho tàng vô giá.

Thể Chi trao bức họa đồ qua tay Hoàng Thế Lãm :

– Huynh hãy nhận lấy.

– Cô nương tin tại hạ?

Thể Minh bước đến đối mặt với Thế Lãm :

– Tỷ muội chúng ta đã tin, Bạch Hoa Lan cũng tin Hoàng huynh không phải là kẻ hai lời.

– Thế thì tại hạ sẽ cố gắng hết mình.

Thể Minh quay lại Yến Nhi và Mẫn Cơ :

– Du Môn tạm thời ẩn mặt để tránh họa sự cho Bạch Hoa Lan. Nhứt thời nhị vị đưa Hoàng huynh về Tổng đàn Tụ Nghĩa bang gặp Bang chủ Đính Gia Lộc, bàn tính kế hoạch.

Thể Minh vừa nói vừa rút một tấm kim bài khắc đóa hoa Lan vô cùng tinh xảo đưa đến trước mặt Yến Nhi và Mẫn Cơ. Nàng nghiêm giọng nói :

– Thấy vật như thấy người…

Yến Nhi và Mẫn Cơ gật đầu.

Thể Minh nói tiếp :

– Về Tụ Nghĩa đường, nhị vị không được thố lộ cho bất cứ ai biết về thân phận Hoàng huynh, Bạch Hoa Lan không thể tin được trong chúng ta không có ẩn nhân của Thiên giáo.

Mẫn Cơ gật đầu :

– Chúng tôi hiểu.

Thể Minh quay sang Hoàng Thế Lãm :

– Hoàng công tử, chúng ta lên đường chứ?

– Tại hạ chẳng thích ở lại chốn hoang sơ này.

Thể Minh mỉm cười nói với Yến Nhi :

– Tôi biết tính ý của Hoàng công tử. Những chốn hoang sơ điêu tàn không thể cầm được chân chàng lãng tử của chúng ta. Có đúng như vậy không?

Thế Lãm nhún vai :

– Ở đâu cũng vậy thôi, nhưng tại hạ không phải thuộc hạng người thích cảnh cô tịch.

Thế Lãm nhìn Thể Chi :

– Cô nương đồng ý với tại hạ chứ?

– Mỗi người có một ý niệm khác nhau. Cách hành xử khác nhau.

Hoàng Thế Lãm nhếch mép :

– Thể Chi cô nương tự khắc khe với mình.

Chàng quay lại Mẫn Cơ :

– Nhị vị cô nương, chúng ta lên đường chứ. Tại hạ thiết nghĩ Tứ linh chủ đã đi xa rồi và không rảnh thời gian lần theo dấu vết của tại hạ đâu.

Quay lại Thể Minh, chàng nói tiếp :

– Chúng ta hành sự còn tùy vào lối hành xử của người khác, nên có thể đúng, và có thể sai. Tuy nhiên ba vị cũng nên cẩn trọng.

– Đối mặt với Thiên giáo, không cẩn trọng không được.

Thế Lãm nhún vai thả bước ra cửa.

Chàng chợt quay lại nói với Mẫn Cơ :

– Tại hạ nói chẳng khi nào sai cả, vừa nhắc đến Thiên giáo thì Thiên giáo đã có mặt rồi. Ái chà, lại một phen tại hạ phải múa máy tay chân.

Nghe Thế Lãm nói, Mẫn Cơ và Yến Nhi đoán đã có sự biến bên ngoài tòa trang viện này.

Hai nàng đồng loạt đưa mắt nhìn qua Thể Minh và Thể Chi để hội ý.

Thể Minh và Thể Chi che lại dung diện của mình bằng vuông lụa trắng.

Thể Minh nói :

– Chúng tôi ở lại không tiện…

Hướng về Thế Lãm, Thể Minh nói tiếp :

– Hoàng công tử, có một điều tôi chưa nói ra. Trong Thiên giáo vẫn có người của Tụ Nghĩa đường, người đó là ai chỉ có Bạch Hoa Lan biết mà thôi.

Thế Lãm nhún vai :

– Thật là rắc rối, nhưng nếu y có bản lĩnh làm nội gián trong Thiên giáo thì bản lĩnh không tầm thường rồi.

Thể Minh gật đầu.

Thể Minh và Thể Chi liếc mắt hội ý với nhau. Cả hai vái chào Mẫn Cơ và Yến Nhi, rồi theo cửa sau băng mình thoát ra khỏi trang viện. Khinh công của họ vô cùng cao thâm, nên sự ra đi của họ khiến bọn môn hạ Thiên giáo chẳng có chút động tịnh phản ứng gì.

Thế Lãm nhìn theo hướng Thể Minh và Thể Chi thoát đi, nhún vai nói :

– Bản lĩnh của Nhị Kiều Giang Đông quả là có khác với hạng nữ nhi tầm thường. Bạch Hoa Lan có một đội sứ giả như hai nàng vừa rồi thì việc lấy ấn soái trong cấm cung quả là dễ hơn lấy đồ trong túi mình.

Chàng chỉ luôn cửa sau mà Thể Minh và Thể Chi vừa thoát đi, nói với Mẫn Cơ và Yến Nhi :

– Nhị vị cô nương có thể dụng Du Hành bộ pháp thoát ra bằng cửa này cũng được.

Chúng ta khỏi bận lòng với cao thủ Thiên giáo.

Thế Lãm vừa dứt lời, từng loạt tên lửa vun vút bắn vào trang viện. Chỉ sau một loạt tên, lửa đã bốc ngùn ngụt.

Mẫn Cơ cau mày :

– Thiên giáo tính thiêu cháy chúng ta?

Thế Lãm cười khảy :

– Chẳng lẽ họ chỉ muốn hâm nóng cô nương?

Chàng chìa tay đến trước mặt Mẫn Cơ :

– Cô nương còn ít quả tạc đạn nào không?

Mẫn Cơ lắc đầu :

– Tôi đã sài hết rồi.

– Hết rồi à?

– Tôi nói hết là hết mà!

Sà nhà đổ sập xuống, chắn luôn cửa hậu như một bó đuốc khổng lồ cắt ngang đường rút lui của ba người.

Thế Lãm nhún vai :

– Cửa sau bịt bít rồi, đành đi cửa trước.

Hoàng Thế Lãm vừa nói vừa cởi tấm áo choàng bên ngoài, đưa đến trước mặt ngắm nghía, thở dài một tiếng :

– Ái chà…

Chàng quay lại Mẫn Cơ và Yến Nhi :

– Tấm áo choàng của tại hạ mỏng quá, có thể không che chắn được những mũi tên bọc đồng, và còn phải dập lửa nữa.

Chàng bước lại bên Yến Nhi và Mẫn Cơ :

– Phiền nhị vị cô nương cho tại hạ mượn luôn hai tấm áo choàng của hai nàng.

Mẫn Cơ và Yến Nhi ngượng chín mặt :

– Ê…

Thế Lãm khoát tay :

– Dĩ biến phải tùng quyền. Hay vì tiểu tiết mà nhị vị muốn chết thui trong tòa trang viện này.

Thế Lãm chỉ lên sàn nhà ngang :

– Cây sà ngang này mà sập xuống nữa, xem như tại hạ và nhị vị cô nương hết đời.

Chàng mỉm cười nói tiếp :

– Tại hạ không ngoa ngôn. Nhị vị cô nương nhìn vẻ ngoài không thua những trang tuyệt sắc giai nhân thành Kim Lăng, thế thì cần gì phải giấu những nét kiến tạo của ông trời chứ.

Biết đâu chính điều đó khiến cho bọn cung thủ Thiên giáo ngẩn ngơ mà không nỡ buông tên.

Thế Lãm vừa nói vừa hóm hỉnh nhìn Mẫn Cơ và Yến Nhi.

Không còn cách nào khác, Yến Nhi và Mẫn Cơ đành cởi ngoại y trao qua tay chàng, sắc diện bẽn lẽn vô ngần. Thân thể hai nàng chỉ còn bộ nội y che tạm bên trong, không thể giấu hết những đường nét yêu kiều của thục nữ, cộng với làn da trắng ngần tợ bạch ngọc tràn ngập hấp lực cuốn lấy nhãn quang của nam nhân.

Thế Lãm lẩm nhẩm điều gì đó trong miệng. Mẫn Cơ hỏi :

– Hoàng công tử nói gì vậy.

Chàng lơ đễnh quay lưng :

– Nhị vị hãy theo tại hạ.

– Tôi muốn hỏi công tử vừa nói gì?

– Chúng ta vừa chạy vừa nói cũng không muộn.

Thế Lãm dứt lời băng luôn ra ngoài, Yến Nhi và Mẫn Cơ nhất loạt dụng Du Hình bộ pháp bám theo sát bên chân Thế Lãm. Ba tấm choàng y nhập lại làm một trên tay Thế Lãm như một tấm chắn luôn giương bên tả, lúc che bên hữu. Cả ba người thoáng chốc đã thoát được hai mươi trượng mà chẳng hề thấy có một mũi tên nào được bọn cung thủ bắn ra truy kích.

Thế Lãm quay lại, cười khẩy với Mẫn Cơ và Yến Nhi :

– Quả như dự đoán của tại hạ, bọn cung thủ quá mê mẩn, đến lúc này vẫn chưa định tâm truy kích chúng ta.

Chàng bật cười nói luôn, trong lúc Mẫn Cơ và Yến Nhi sượng sùng đến chín mặt :

– Tại hạ được mãn nhãn, bọn cung thủ cũng như tại hạ.

Mẫn Cơ và Yến Nhi mới vỡ lẽ, Mẫn Cơ thẹn quá, nghiêm giọng nói :

– Hoàng công tử đừng sàm ngôn.

Lời còn đọng trên hai cánh môi mọng chín của nàng, bất ngờ Thế Lãm đảo bộ, ba tấm choàng y đồng loạt bung ra như những cánh diều khổng lồ che phía hậu.

Hàng loạt những mũi tên xé gió cắm phập vào những tấm choàng y dó.

Thế Lãm thản nhiên nói :

– Giờ bọn chúng mới nhớ đến nhiệm vụ hạ thủ đối phương.

Thế Lãm bật cười dòn, trổ luôn cước tốc băng mình đi. Mẫn Cơ và Yến Nhi cũng là cao thủ Du Môn, nên chẳng hề kém thế lắm. Cả ba thoát khỏi vòng vây cao thủ Thiên giáo khi tiếng cười của Thế Lãm vẫn còn đọng đâu đó trong không trung.

Thế Lãm vừa chạy vừa nói :

– Hy vọng gã Truy Hình Tướng không có mặt trong nhóm cao thủ Thiên giáo này.

Mẫn Cơ đáp lời chàng :

– Nếu có mặt gã, chúng ta quyết một trận sống còn.

Thế Lãm liếc xéo qua Mẫn Cơ :

– Thật là khó xử.

– Sao khó xử?

– Tại hạ sợ y chỉ biết thộn mặt ra nhìn nhị vị mà thôi. Truy Hình Tướng dù có bản lĩnh nghiêng trời lỡ đất, nhưng nhất thiết cũng không ngoài bản lĩnh một nam nhân.

– Hoàng công tử nói vậy có ý gì.

– Ẩm Thiện tửu anh hùng túy, Mỹ diện đào hoa anh hùng lụy.

Đối với những nàng kỹ nữ thì chẳng biết sao, nhưng với Mẫn Cơ và Yến Nhi lời nói của Hoàng Thế Lãm chẳng khác nào dầu sôi đổ sối lên mặt hai nàng. Vốn đã thẹn thùng vì sự hở hang bất đắc dĩ của mình. Mẫn Cơ và Yến Nhi thoáng chốc nổi giận, nhứt là Mẫn Cơ.

Đang trổ Du Hành bộ pháp sau lưng Hoàng Thế Lãm, nàng bất ngờ tăng cước tốc, trổ luôn cầm nã thủ thộp vào gáy Hoàng Thế Lãm.

Với thế công này, Mẫn Cơ đoán chắc sẽ khống chế được đối phương không cho Thế Lãm trở tay.

Ngọc thủ của nàng chỉ còn cách cái gáy của Thế Lãm khoảng một gang tay thì đã bị chận lại, chỉ một cái xoay người trở bộ tưởng chừng như Thế Lãm chỉ tình cờ vô ý mà thôi.

Nhưng ngọn trảo công xuất kỳ đánh ra đã bị Thế Lãm gạt ngang, vô hình trung Mẫn Cơ không kịp trở bộ đâm sầm vào khoảng chàng.

Thế Lãm choàng tay đỡ lấy tiểu yêu của nàng, khẽ nói :

– Mẫn cô nương cảm kích lời nói của tại hạ à…

Thế Lãm vừa nói vừa hôn lên trán Mẫn Cơ, rồi nói tiếp :

– Tại hạ không ngại tình cảm của cô nương đâu.

Mẫn Cơ sững sờ đứng ngây người.

Yến Nhi trừng mắt nhìn Thế Lãm. Nàng lắp bắp nói :

– Sao… sao kỳ vậy?

Thế Lãm nhún vai :

– Tỷ tỷ của Yến cô nương để tâm đến tại hạ rồi, đâu có gì là kỳ. Tại hạ thường hay bị nữ nhân để mắt tới.

Mẫn Cơ vùng ra, thối luôn về sau nửa bộ :

– Hoàng công tử đừng ngoa ngôn. Mẫn Cơ này chẳng để ý đến các hạ đâu.

Thế Lãm nheo mày :

– Ái chà, thế thì thật là tại hạ có lỗi. Mẫn cô nương miễn thứ… miễn thứ…

Chàng quay lưng băng mình trổ khinh thuật bỏ đi tiếp. Mẫn Cơ và Yến Nhi nhìn nhau, cả hai không nói nhưng cảm nhận một điều gì đó rất khác thường đang xảy ra trong nội tâm của hai nàng, nhất là Mẫn Cơ.

Cả hai im lặng đồng loạt trổ Du Hành bộ pháp rượt theo Thế Lãm.

Yến Nhi hỏi Mẫn Cơ :

– Tỷ tỷ nhận định gã công tử này thuộc hạng người thế nào?

– Có lẽ y là người tốt.

– Thế mà khi nãy tỷ tỷ toan đánh lén người ta.

– Tỷ tỷ quá giận mà thôi.

Hai nàng mãi đối đáp về Hoàng Thế Lãm mà quên mất trang phục trên người, đến lúc giật mình đã ra đến cái quan, và chẳng thấy tông tích Thế Lãm đâu.

Mẫn Cơ dáo dác nhìn quanh :

– Chết rồi, y đã bỏ chúng ta rồi.

Yến Nhi cũng chẳng khác gì Mẫn Cơ, tỏ vẻ khẩn trương ra mặt.

– Y đang đi cùng với chúng ta, bất ngờ bặt vô âm tích như chui xuống đất. Hay đã bị rơi vào bẫy Thiên giáo rồi?

Nàng nhìn Mẫn Cơ :

– Tỷ tỷ, chúng mình không thể vận y phục này mà chạy quanh tìm y được.

Yến Nhi và Mẫn Cơ còn đang băn khoăn chưa biết tính sao, thì có tiếng ngựa hí xa xa.

Liền sau tiếng ngựa đó, Hắc mã kéo theo một cỗ xe phi nước kiệu về phía hai nàng. Thế Lãm ngồi thản nhiên trên ghế xà ích.

Dừng xe trước mặt Mẫn Cơ và Yến Nhi, Thế Lãm mỉm cười nói :

– Thỉnh nhị vị tiểu thư lên xe, kẻo nam nhân cả Trung Nguyên đều trở thành kẻ dại khờ bởi mỹ sắc giai nhân.

Vào khoang xe rồi, Mẫn Cơ và Yến Nhi mới biết Thế Lãm đã để sẵn hai bộ y phục.

Mẫn Cơ nhú đầu ra nói với chàng :

– Hoàng công tử đã lấy cỗ xe và hai bộ trang phục này ở đâu?

Thế Lãm nhướng mắt :

– Nói ra thật khó vô cùng.

– Làm sao khó?

– Vì tại hạ khó nói.

– Nói cho chúng tôi mà công tử cũng khó nói à?

– Sợ nhị vị cô nương nhảy đổng lên thôi.

– Công tử yên tâm, cũng như lúc nãy, chắc công tử cũng dĩ bất tùng quyền.

Thế Lãm bật cười dòn, rồi mới nói :

– Cô nương đã không khách khí, tại hạ chẳng giấu làm gì. Vốn trước đây tại hạ có đi ngao du sơn thủy khắp cõi Trung Nguyên, từ nam chí bắc, nên có quen biết rất nhiều, nhất là những chủ nhân kỹ viện lâu.

Mẫn Cơ cau mày. Nàng ngờ ngợ có điều gì đó Thế Lãm sắp nói ra mà mình không ngờ được. Nhưng trí tò mò, Mẫn Cơ vẫn ngong ngóng khi Thế Lãm dừng lời. Chờ mãi chàng vẫn chưa nói tiếp, Mẫn Cơ hỏi luôn.

– Sao công tử không nói nữa?

Thế Lãm vỗ vào mông ngựa cho tuấn mã phi nước kiệu, mới quay lại nói với Mẫn Cơ :

– Cỗ xe và mấy bộ xiêm y để trong khoang là của một vị chủ nhân kỹ viện lâu mà tại hạ quen biết cách đây không lâu, y đang trên đường tìm kỹ nữ thì may mắn tại hạ gặp được và mượn tạm để đón nhị vị cô nương.

Thế Lãm vừa dứt lời Mẫn Cơ đã thụt đầu vào trong khoang, mặt nàng như quả gấc chín đỏ.

Thế Lãm bâng quơ nói tiếp :

– Để tránh tai mắt Thiên giáo, nhị vị tiểu thư tạm thời giả trang làm kỳ nữ, còn tại hạ là chủ nhân kỹ viện.

Yến Nhi bật cười khanh khách trong khi Mẫn Cơ đay nghiến :

– Hoàng công tử, các hạ giở trò…

Thế Lãm cắt ngang lời nàng :

– Nếu nhị vị cô nương không muốn phiền toái, chỉ còn cách đó thôi. Dù sao nhị vị cũng đã từng giả trang làm hắc y nhân đoạt tử tù thì giả trang làm kỹ nữ có đáng gì.

Thế Lãm lại vỗ về Hắc mã :

– Hắc huynh, phi nhanh lên nào, kẻo lại không kịp đến Giang Tô trước khi trời tối.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN