Ăn Hết Giới Giải Trí - Chương 152
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Ăn Hết Giới Giải Trí


Chương 152


Editor: Cà Na

Văn Trạch sững sờ mà nhìn bé con đang ôm chân mình này.

Chỉ cao hơn đầu gối cậu một chút, mặt trắng nõn non nớt, giống như một nắm cơm nếp tinh xảo, đến cả giọng nói cũng là mềm mại kéo dài, làm cho Văn Trạch nhịn không được muốn ôm cô bé lên, dịu dàng dỗ dành cô bé vui vẻ.

Nếu không phải Văn Trạch rất chắc chắn ba mẹ chỉ sinh mỗi mình cậu thì thiếu chút nữa cậu tự nghĩ rằng đây thật sự là em gái của mình.

Cậu bình tĩnh lại: “Em gái nhỏ…”

Đoàn Đoàn vừa nghe thế, sắc mặt càng thêm tủi thân: “Anh Niên Niên, có phải anh không tin em không?”

Văn Trạch sững sờ.

Niên Niên là biệt danh của cậu, ngoại trừ người nhà thì không có ai biết, lẽ nào…

Không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận, Đoàn Đoàn lại nắm góc áo của cậu kéo kéo: “Anh ơi, Đoàn Đoàn đói bụng quá.”

Văn Trạch nghe vậy thì dẹp hết những suy nghĩ khác trong đầu qua một bên, hỏi đội viên khác: “Ai có đồ ăn gì không?”

Lúc này, một nữ sinh ở trong đám đông ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Đàn anh, em có bánh quy.”

Văn Trạch nhận bánh quy từ trong tay của nữ sinh đó, nói một tiếng “cảm ơn”, trên mặt nữ sinh hơi đỏ bừng vì ngại ngùng nhưng vẫn không nhịn được nói: “Đàn anh, em gái của anh đáng yêu quá.”

Văn Trạch: “…”

Cậu còn chưa xác định được cô bé này có phải là em gái của mình nữa không đây!

Đoàn Đoàn nhìn chị gái tốt bụng cho mình bánh quy này, ngẩng đầu, ngọt ngào nói: “Cảm ơn chị ạ, chị cũng rất đáng yêu.”

Trên thế giới này không ai có thể chống cự lại sự đáng yêu.

Nữ sinh kia ôm ngực: “Hu hu hu, bé con nhỏ đáng yêu, chị muốn trộm em về nuôi quá!”

Văn Trạch: “!”

Cậu vội vàng kéo Đoàn Đoàn ra phía sau người mình, đồng thời lời nói chính đáng mà nói với nữ sinh kia, “Đàn em, em bình tĩnh một chút, đừng có suy nghĩ phạm tội ở trong đầu!”

Đàn em: “…”

Sau đó liền nhìn thấy Đoàn Đoàn ở phía sau Văn Trạch ló đầu ra, cố gắng nháy mắt với cô.

Đàn em: Ngất ~~~~

Văn Trạch rất vất vả mới ngăn được vị đàn em này, lại không nghĩ đến còn có rất nhiều đàn em khác tiến lên.

Có một nữ sinh sắp ra trường lấy ra một túi mực xé nhỏ: “Bé con đáng yêu, em gọi chị là chị, chị liền tặng em gói mực xé nhỏ có được không?”

Hai mắt của Đoàn Đoàn sáng bừng.

Vậy mà còn có chuyện tốt như này!

Cô bé ngọt ngào gọi: “Chị, chị xinh quá ~~~”

Còn tặng kèm một cái hôn gió ngọt ngào.

Đàn chị: “!!!”

“Cho em, cho em hết!”

Cả một đám người vây xem lập tức sôi trào.

Đoàn Đoàn ai đến cũng không từ chối, dựa vào việc bán manh thu hoạch được một đống lớn đồ ăn vặt.

“Hu hu hu, cô bé đáng yêu quá, rất muốn sờ một cái!”

“A a a a cô bé cười với tôi, bé con đáng yêu, chị yêu em!!!”

“Đàn anh Văn Trạch ưu tú như vậy, lại có một người em gái đáng yêu như thế, thật sự là người thắng nhân sinh mà!”

Văn Trạch: “…”

Văn Trạch là hotboy trường cộng thêm người đứng đầu khóa vẫn luôn là tiêu điểm của đám người, lần đầu tiên bị người ta cướp đi sự nổi bật một cách dễ dàng như vậy, cũng lấy danh hiệu “Anh trai của Đoàn Đoàn” trở thành đối tượng được mọi người hâm mộ.

Chẳng qua nhìn dáng vẻ Đoàn Đoàn vừa thành thạo bán manh, vừa nhận đồ ăn vặt kia, cậu không khỏi nghĩ đến mẹ nuôi của mình – Khương Đào.

Hình như con gái của mẹ nuôi gọi là Đoàn Đoàn.

Nhưng cậu chỉ gặp cô bé một lần khi còn là trẻ sơ sinh, hơn nữa, cảnh tượng lúc đó cũng không quá đẹp đẽ.

Sau đó, mẹ nuôi nói sức khỏe của Đoàn Đoàn không tốt lắm, vẫn luôn tĩnh dưỡng ở nước ngoài thế nên cậu không gặp lại cô bé một lần nào nữa.

Nhưng cậu nhìn Đoàn Đoàn tràn đầy sức sống, nhảy nhót vui vẻ…. Sức khỏe không phải là rất tốt sao?

Sau khi trận bóng rổ kết thúc, các nữ sinh vẫn không muốn rời đi, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào Văn Trạch, tựa như thật sự muốn cướp Đoàn Đoàn từ trong tay cậu đi.

Cánh tay ôm Đoàn Đoàn của Văn Trạch không khỏi càng chặt hơn một chút.

Đoàn Đoàn không hề biết đã có chuyện gì, ôm cổ Văn Trạch, “Anh ơi, chúng ta đi ăn cái gì vậy?”

Văn Trạch nhìn một đống túi đồ ăn vặt bị cô bé ăn hết kia, cạn lời thấp giọng nói: “Em còn chưa no sao?”

Đoàn Đoàn: “Chút đồ đó cũng chỉ đủ em nhét kẽ răng thôi!”

Văn Trạch: “….”

Bỗng nhiên cậu có chút lo lắng, thẻ ăn mà cậu mới nạp tiền liệu có đủ cho Đoàn Đoàn ăn không.

Nhưng lại chính vì như thế, cậu ngày càng chắc chắn Đoàn Đoàn là con gái của mẹ nuôi.

Cậu dẫn Đoàn Đoàn đến nhà ăn.

Bởi vì còn chưa đến giờ ăn nên người ở trong nhà ăn cũng không nhiều. Thế nhưng, món ăn phong phú đặc sắc vẫn làm cho Đoàn Đoàn vừa vào đến nơi đã mở to mắt nhìn.

Văn Trạch bỗng nhiên cảm giác có chút không thích hợp, cúi đầu, mới phát hiện nước miếng quanh khóe miệng của Đoàn Đoàn sắp chảy ra rồi.

Cậu chỉ đành vội vàng ôm cô bé ngồi trên ghế.

Ghế ở nhà ăn hơi cao, hai chân Đoàn Đoàn thả xuống bên ghế lắc lắc.

Văn Trạch nói: “Em ngồi ở đây, đừng chạy lung tung nhé, anh đi mua đồ ăn cho em.”

Đoàn Đoàn: “Hu hu, anh trai quá tốt rồi, Đoàn Đoàn có tài đức gì mà lại có một người anh trai tốt như anh chứ!”

Một đoạn vuốt mông ngựa được nói ra, thiếu chút nữa làm cho Văn Trạch không chống đỡ được, cậu ho nhẹ một tiếng, “… Không, không cần phải như vậy.”

Đoàn Đoàn nghi hoặc nghiêng đầu: “Vì sao không cần, anh ơi, không phải rõ ràng anh cũng rất thích sao?”

Văn Trạch bị nhìn thấu tâm sự: “…”

“Anh đi mua đồ ăn cho em!” Cậu chạy trối chết.

Cả nhà ăn quanh quẩn giọng nói lảnh lót của Đoàn Đoàn.

“Anh ơi! Em muốn ăn cái burger kia!”

“Anh ơi, em muốn ăn cơm chiên dứa!”

“Anh ơi, cái oden này thơm quá!”

Mà Văn Trạch thì giống như một con ong mật chăm chỉ, chạy qua chạy lại các quầy bán hàng, nhìn tiền trong thẻ cơm biến mất từng chút một.

Đợi cuối cùng cũng gọi đồ ăn xong, cậu đã sức cùng lực kiệt ngồi ở phía đối diện Đoàn Đoàn, cảm thấy chính mình đánh mười trận bóng cũng không mệt như vậy.

Đoàn Đoàn thấy thế, lập tức thông minh từ trên ghế nhảy xuống, nhẹ nhàng đấm chân cho Văn Trạch, “Anh trai vất vả rồi, Đoàn Đoàn rất rất yêu anh!”

Lúc này Văn Trạch đã hoàn toàn hiểu được chiêu trò của cô bé.

Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà khẽ nhéo khuôn mặt cô bé, quả nhiên như trong tưởng tượng của cậu, mềm mại nhẵn bóng, giống như bánh ga tô vậy, cậu cũng không dám dùng sức, chỉ sợ véo nát.

Đoàn Đoàn che mặt, tủi thân mà nhìn cậu.

Vì sao anh trai cũng giống như mấy người cậu của cô bé, cũng thích nhéo mặt cô bé vậy.

Văn Trạch thấy biểu cảm của cô bé, lập tức luống cuống: “Xin lỗi nha, anh không nên nhéo em.”

Đoàn Đoàn rộng lượng nói: “Không sao.”

Mặc dù không muốn thừa nhận thế nhưng sự đáng yêu của cô bé luôn phá tan thân phận mãnh thú của cô bé, làm người ta mê muội, cô bé đã sớm quen thuộc rồi.

Đoàn Đoàn lại một lần nữa bò lên ghế, bắt đầu ăn uống.

Tuy rằng cô bé ăn vừa nhiều vừa nhanh, nhưng lại không hề thô lỗ, cũng không chép miệng, hai má nho nhỏ bị đồ ăn làm cho phồng lên, giống như một viên bánh mochi vậy.

Văn Trạch nhìn thấy cũng không khỏi thèm ăn.

Cậu nhớ rõ ba mẹ từng nói, trước đây cậu rất kén ăn, sau đó đi quay chương trình tạp kỹ cùng ba mẹ nuôi, mới cứng rắn bị mẹ nuôi rèn cho hết thói quen xấu.

Sau này tuy rằng cậu không còn kén ăn như trước, nhưng yêu cầu đối với đồ ăn cũng vẫn có chút kén chọn, nhưng chỉ cần ăn cùng mẹ nuôi, cậu sẽ có một loại cảm giác bức bách từ trong đáy lòng, hoàn toàn không để ý đến đồ ăn có ngon hay không, chỉ nghĩ lấp đầy bụng trước.

Cứ thế mãi, gần như hình thành trí nhớ cơ bắp*.

*trí nhớ cơ bắp: Trí nhớ cơ bắp là một dạng trí nhớ thủ tục liên quan đến việc hợp nhất một nhiệm vụ vận động cụ thể vào trí nhớ thông qua sự lặp lại, đã được sử dụng đồng nghĩa với việc học vận động.

Nhưng cậu thật sự không ngờ, loại trí nhớ cơ bắp này đối mặt với Đoàn Đoàn cũng có.

Văn Trạch sờ sờ bụng, đứng lên chuẩn bị đi mua thêm chút đồ ăn.

Lúc này, Đoàn Đoàn đột nhiên ngẩng đầu: “Mẹ!”

Văn Trạch kinh ngạc, lại phát hiện cô bé nhìn chính là màn hình TV lớn ở trong nhà ăn.

Bên trên đang phát tin tức giải trí, là tin tức Khương Đào hợp tác cùng đại đạo diễn nổi tiếng, nghe nói phải quay chụp khép kín trong ba tháng.

Đoàn Đoàn chỉ vào Khương Đào hô mẹ.

Văn Trạch nhẹ nhàng thở hắt ra: Quả nhiên cậu không đoán sai.

Cậu cũng không có tâm tư ăn uống, hỏi Đoàn Đoàn: “Mẹ nuôi có biết em đến chỗ của anh không?”

Đoàn Đoàn lắc đầu.

Văn Trạch ngây ngẩn cả người: “Vậy em vào đây bằng cách nào?”

Trường học của bọn họ là quản lý theo phương thức khép kín toàn bộ, ngoài cổng còn có bảo vệ, người ngoài không thể vào được.

Đoàn Đoàn: “Em vừa mở mắt ra đã ở nơi này rồi!”

Văn Trạch càng sửng sốt.

Đoàn Đoàn bị ba mẹ cảnh cáo, không được nói với người khác chuyện ở núi Thương Lan cùng với thân phận mãnh thú của mình, bởi vậy khi đối mặt với truy hỏi của Văn Trạch, Đoàn Đoàn lắc đầu lia lịa, không nói mình đến như thế nào.

Trong lòng Văn Trạch có một đống nghi hoặc.

Nhưng việc cấp bách bây giờ, vẫn là phải dẫn Đoàn Đoàn đi tìm mẹ nuôi mới được.

Nếu không theo cách nói của Đoàn Đoàn, cô bé rời nhà không ai biết, ba mẹ nuôi không phải đã lo lắng đến điên rồi sao?

Thế nhưng Văn Trạch gọi điện cho ba nuôi và mẹ nuôi đều không có người nghe máy.

Đoàn Đoàn lắc lắc chân nói: “Anh ơi, ba ba có công việc nên đi làm rồi, mẹ đang quay phim khép kín, bộn bề nhiều việc lắm.”

Văn Trạch: “…”

Cậu vốn định tìm người thân khác của Đoàn Đoàn, nhưng Đoàn Đoàn không nhớ rõ số điện thoại của ai cả.

Cuối cùng, Văn Trạch rất bất đắc dĩ, chỉ có thể gửi tin nhắn cho ba nuôi và mẹ nuôi, lại dẫn Đoàn Đoàn về nhà trước.

Ba mẹ Văn Trạch mua cho cậu một căn hộ nhỏ ở gần trường học, thỉnh thoảng cậu sẽ đến chỗ này ở mấy ngày.

Cậu mở cửa, trong nhà rất sạch sẽ, dì giúp việc ở nhà mỗi tuần lại đến đây quét dọn ba lần, lại để hoa quả và sữa mới vào trong tủ lạnh.

Văn Trạch lấy sữa đưa cho Đoàn Đoàn.

Sau đó cậu còn nghiêm túc nói với Đoàn Đoàn: “Ba mẹ nuôi nhìn thấy tin nhắn nhất định sẽ qua gặp em, nhưng hôm nay đã quá muộn rồi, em chỉ có thể ở nhà anh ngủ một đêm.”

Đoàn Đoàn nửa hiểu nửa không gật gật đầu, sau đó trả lại hộp sữa không cho Văn Trạch: “Anh ơi, em uống xong rồi.”

Văn Trạch: “…”

Cậu cảm thấy mình nhất định phải dẫn Đoàn Đoàn đi siêu thị, mua chút đồ sinh hoạt hàng ngày cùng với đồ ăn, bằng không chút đồ trong tủ lạnh kia căn bản không đủ Đoàn Đoàn ăn.

Chỉ là cậu vừa dắt tay Đoàn Đoàn ra ngoài, liền cảm nhận được một đợt gió lạnh ập tới, sau đó nhìn lại váy nhỏ trên người Đoàn Đoàn, lại lần nữa dắt cô bé về nhà.

Đoàn Đoàn: “Anh ơi?”

Văn Trạch tìm được một chiếc áo khoác hơi nhỏ ở trong tủ, chỉ có điều sau khi Đoàn Đoàn mặc vào, vẫn dài đến có thể lau sàn, ống tay có thể làm thành múa tay áo thụng luôn.

*Tay áo thụng: một trong những kỹ năng biểu diễn của tuồng cổ trung quốc, dùng ống tay áo thụng biểu diễn những động tác phản ánh tâm trạng nhân vật.

Đoàn Đoàn ý thức được gì đó: “Anh ơi, em không lạnh.”

Sắc mặt Văn Trạch nghiêm túc: “Bây giờ em không thấy lạnh, lát nữa đi ra ngoài sẽ lạnh, nghe lời, mặc áo vào.”

Đoàn Đoàn thì thầm: “Anh, lời anh vừa nói giống như ông nội em vậy…”

Văn Trạch: “…”

Cô bé chê cậu lải nhải đúng không?

Đoàn Đoàn không biết, một câu nói tùy tiện của mình đã tạo thành tổn thương sâu sắc như thế nào với tâm hồn yếu ớt của anh trai.

Cô bé ngoan ngoãn dang hai tay, mặc cho Văn Trạch bọc quần áo cho mình.

Văn Trạch xắn tay áo lên mấy vòng, lúc này mới miễn cưỡng lộ ra bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Đoàn Đoàn, lúc này cậu mới dẫn cô bé lần nữa ra ngoài gọi xe.

Có điều, lần này cậu không đi siêu thị mà đi trung tâm thương mại trước.

Khi Văn Trạch nắm tay Đoàn Đoàn đi vào trung tâm thương mại, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của không ít người.

Văn Trạch dung mạo tuấn tú, tự thân mang theo khí chất trong trẻo mà lạnh lùng, mà Đoàn Đoàn cũng là ngọt ngào đáng yêu, hơn nữa cô bé lại mặc một cái áo khoác quá lớn, càng hiện lên vẻ nhỏ bé tinh xảo, giống như một con búp bê trong tủ kính triển lãm.

Văn Trạch dẫn Đoàn Đoàn đi vào khu thời trang trẻ em, lập tức có một nhân viên bán hàng tiến lên đón: “Anh muốn mua quần áo cho em gái đúng không ạ?”

Văn Trạch gật gật đầu.

Nhân viên bán hàng cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn, cười nói: “Anh trai tốt với em quá, có đúng không, bạn nhỏ?”

Đoàn Đoàn hất cái cằm nhỏ, kiêu ngạo nói: “Đúng, anh là anh trai tốt nhất trên thế giới này.”

Văn Trạch cố gắng kiềm chế khóe môi đang vểnh lên của mình.

Nhân viên bán hàng này vẫn là có mắt nhìn.

Người nhân viên cười híp mắt tiếp tục hỏi: “Cậu có nhìn trúng cái nào không?”

“Bình thường em gái thích phong cách gì?”

“Số đo bao nhiêu?”

Mấy câu hỏi dồn dập, khiến Văn Trạch hoàn toàn lờ mờ.

Cậu cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn, lại thấy một khuôn mặt mù mờ y chang.

Cậu cố gắng để bản thân tỏ ra không ngượng ngùng như vậy, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chị lựa cho em ấy đi.”

Nhân viên bán hàng chọn cho Đoàn Đoàn mấy bộ quần áo, một bộ là váy đỏ phối với áo khoác cùng màu, một bộ là đồ jean cực ngầu, bộ còn lại là váy công chúa màu hồng, phối với áo khoác lông xù.

Nhân viên bán hàng hỏi: “Cậu lấy bộ nào?”

Văn Trạch: “…”

Đột nhiên cậu hiểu ra gì đó, vì sao khi bạn cậu chơi trò chơi, lại phải dốc toàn lực cho skin nhân vật mình yêu thích, thật sự khó chọn quá.

Cậu lặng lẽ rút thẻ ra: “Đều mua hết.”

Trừ quần áo mặc bên ngoài ra, cậu còn mua quần áo ngủ, xách túi to túi nhỏ đi ra khỏi cửa hàng quần áo trẻ em.

Nhưng chưa đi được mấy bước, Đoàn Đoàn dừng bước trước một cửa hàng pizza, ngẩng đầu: “Anh ơi, anh từng ăn pizza hải sản chí tôn chưa? Nghe nói ăn ngon lắm đó!”

Văn Trạch: “…”

Cậu đưa Đoàn Đoàn vào cửa hàng pizza, sau khi ăn no, mới đi tiếp, Đoàn Đoàn liếm nước tương ở khóe miệng, hết sức hài lòng.

Chỉ là còn chưa đi được một trăm mét, cô bé lại nhìn thấy một cửa hàng bánh trứng gà non, thế là lại lắc lắc tay áo của Văn Trạch: “Anh ơi, anh từng ăn bánh trứng gà non chưa…”

Văn Trạch: “…Anh ăn rồi, rất ngon, nhưng chúng ta phải đi siêu thị, không thể ăn nữa!”

Đoàn Đoàn lập tức như chực khóc: “Anh ơi, anh biết không, tâm nguyện lớn nhất của em chính là vào trước ngày sinh nhật ngày mai, được ăn bánh trứng gà non, cả loại kem ốc quế chocolate nữa…”

Văn Trạch: “…”

Mưu kế của em gái thật sự tầng tầng lớp lớp.

Mặc dù cậu cảm thấy sinh nhật gì đó, khả năng cao là cô bé bịa chuyện, nhưng trái tim vẫn không nhịn được mềm xuống, mua cho cô bé một phần bánh trứng gà non, còn đặc biệt mua cái vương miện nhỏ sáng bóng cắm lên cây kem ốc quế.

Một tay Đoàn Đoàn cầm bánh trứng gà non, một tay dắt anh trai.

Cuộc sống này quả thực quá hạnh phúc, cô bé có hơi không muốn đi tìm mẹ nữa rồi.

Ăn bánh trứng gà non xong, Đoàn Đoàn lại nhìn thấy KFC: “Anh ơi, hiện tại tâm nguyện lớn nhất của em, chính là trước ngày sinh nhật được một lần ăn gà rán và kem McFlurry*.”

*Kem McFlurry là một thương hiệu kem có hương vị được phân phối và bán bởi chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh quốc tế McDonald”s có trụ sở tại Mỹ.

Văn Trạch: “…”

Cậu nhìn siêu thị đã gần trong gang tấc, từ cửa hàng tới đây chẳng qua chỉ cách mấy tầng lầu ngắn ngủi, nhưng bọn họ đã đi một tiếng rồi mà còn chưa tới.

Khoảng cách xa nhất trên thế giới này, chính là siêu thị thế nhưng lại mở ở bên cạnh KFC!

Văn Trạch quyết định không chiều cô bé nữa, lạnh lùng nói: “Không được, sinh nhật mỗi năm chỉ có thể có một tâm nguyện, hơn nữa, McFlurry không phải của KFC, là của McDonald.”

Sau đó kéo theo Đoàn Đoàn còn đang suy nghĩ rốt cuộc McFlurry là của hãng nào, nhanh chóng đi vào siêu thị.

Một tay cậu bé dắt Đoàn Đoàn, tay còn lại lấy đồ trên kệ hàng bỏ vào xe đẩy, bởi vì trước đó đã nghĩ xong phải mua cái gì rồi, nên tốc độ vô cùng nhanh.

Đoàn Đoàn bị cậu kéo đi một đoạn, cuối cùng lấy lại tinh thần, túm lấy góc áo của cậu.

Văn Trạch cúi đầu, nhìn thấy Đoàn Đoàn đang nghiêm túc nhìn cậu.

Cậu ngồi xổm xuống: “Sao thế?”

Đoàn Đoàn nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, có phải anh hết tiền rồi không?”

Văn Trạch: “…”

Đoàn Đoàn vỗ vỗ vai cậu: “Em biết mà, nuôi em rất tốn tiền, nhưng không sao, Đoàn Đoàn cũng có tiền riêng đấy nhé!”

Cô bé móc móc ở túi nhỏ bên cạnh của mình nửa ngày trời, sau đó lấy ra một miếng linh thạch: “Anh, cho anh nè!”

Văn Trạch nhìn viên đá giống như pha lê kia, dở khóc dở cười, nhưng trong lòng vẫn rất cảm động.

Cậu vươn tay sờ đầu Đoàn Đoàn: “Anh có tiền mà.”

Bởi vì sự hiểu chuyện của Đoàn Đoàn, Văn Trạch cũng cảm thấy vừa rồi bản thân không cho cô bé ăn gà rán hình như có hơi quá đáng, thế là tùy ý mua cho cô bé không ít đồ ăn vặt.

Nhưng chẳng mấy chốc, Văn Trạch đã ý thức được bản thân tắc trách rồi.

Đoàn Đoàn vào siêu thị, giống như trở về quê nhà.

Văn Trạch vừa quay đầu, liền không thấy Đoàn Đoàn đâu nữa, vào lúc cậu gấp gáp đi tìm khắp nơi, thì nhìn thấy cách đó không xa một đống đồ ăn vặt biết đi đang di chuyển tới.

Thế là, lúc Đoàn Đoàn lại chuồn đi lấy đồ ăn vặt lần nữa, Văn Trạch bắt được cô bé, Văn Trạch u ám hỏi: “Em lại đi lấy cái gì?”

Đoàn Đoàn chột dạ: “Em cảm thấy hôm nay lửa giận của anh trai có hơi to, muốn đi mua cho anh nước hoa quả, để hạ hỏa.”

Văn Trạch: “…”

Rốt cuộc là anh tức giận vì ai?

Đoàn Đoàn lặp lại mánh cũ, ôm lấy chân Văn Trạch: “Anh ơi, anh là tốt nhất, anh đừng tức giận mà…”

Văn Trạch lạnh lùng đáp: “…Chiêu này đã không còn tác dụng rồi!”

Đúng lúc này, bà lão bên cạnh cũng mua đồ nói: “Cậu trai, nếu bực tức, có thế uống nước lê hấp đường phèn, hoặc uống ít trà kim ngân.”

Văn Trạch: “Bà à, cháu không phải…”

Nhưng cậu không ngờ, Đoàn Đoàn lập tức nhào tới bên cạnh bà lão: “Bà ơi, lê hấp đường phèn là cái gì ạ, uống có ngon không?”

Bà lão được cô bé gọi ngọt ngào như thế, trái tim sắp nhũn ra rồi.

“Uống ngon lắm, rất ngọt, rất mềm, hạ hỏa lọc phổi, cháu cũng có thể uống chung với anh trai.”

Đoàn Đoàn lập tức quay đầu nhìn về Văn Trạch: “Anh ơi, bà nói uống rất ngon, chúng ta về làm cái này đi!”

Bà lão cười híp mắt nhìn Văn Trạch: “Cậu trai à, em gái nhỏ như vậy đã quan tâm cháu, cháu phải trân trọng đó!”

Văn Trạch: “…”

Không, con bé không quan tâm cậu đâu, con bé chỉ muốn ăn thôi.

Văn Trạch nhìn thấu chân tướng đã không còn gì luyến tiếc, dưới ánh nhìn hiền từ của bà lão, bị Đoàn Đoàn kéo đi mua nguyên liệu làm lê hấp đường phèn.

Văn Trạch thử khuyên cô bé: “Anh không biết làm!”

Đoàn Đoàn vỗ ngực đáp: “Anh yên tâm, em biết.”

Nhưng em còn chưa cao bằng cái bàn đâu đấy!

Văn Trạch có thế nào đi nữa, cũng không thể để đứa nhóc nhỏ như cô bé nấu ăn cho cậu được, chỉ có thể kiên trì đến cùng: “Vẫn để anh đi, trên mạng có sách dạy, có lẽ…sẽ không quá khó đâu.”

Đoàn Đoàn càng cảm động: “Mẹ nói, mỗi người biết nấu cơm đều là thiên sứ, anh à anh là đại thiên sứ!!”

Âm thanh của Đoàn Đoàn không nhỏ, rất nhiều người xung quanh đều nghe thấy, đều bật cười.

Đôi tình nhân bên cạnh thấy Đoàn Đoàn đáng yêu, liền đùa cô bé: “Bạn nhỏ, anh trai của em là đại thiên sứ, vậy em thì sao?”

Đoàn Đoàn: “Em là tiểu thiên sứ!”

Đôi tình nhân: “Hu hu hu em đáng yêu quá!!!”

Văn Trạch cảm nhận được các loại ánh mắt hâm mộ xoẹt qua người mình, đã không giống như lúc trước cảm thấy mờ mịt, thậm chí còn có chút tự hào.

Em gái của tôi đó!

Loại cảm giác sung sướng này duy trì cho tới khi cậu đẩy xe tới quầy tính tiền.

Thu ngân quét xong một lượt đồ ở trong xe, Văn Trạch định lấy điện thoại ra chuẩn bị quét mã, đột nhiên nghe thấy âm thanh nghi hoặc của thu ngân: “Anh đẹp trai, xem đằng sau cũng là của anh sao?”

Văn Trạch: “?”

Cậu quay đầu, mới phát hiện đằng sau mình còn có một xe đẩy nữa, tiếp sau đó, dưới xe đẩy lấp ló một bóng dáng áo khoác lông.

Đoàn Đoàn giơ tay, cố gắng với tay lên quầy tính tiền: “Đúng đó đúng đó!”

Văn Trạch tóm lấy cô bé, chỉ vào chiếc xe kia: “Đây là chuyện gì?”

Đoàn Đoàn bị nhấc lên giống như con mèo con, hai mắt vô tội: “Anh ơi xe kia là đồ cho anh ăn đó, xe này là đồ của em mà~”

Văn Trạch: “…”

Nhưng đồ đã lấy ra rồi, cậu chỉ có thể để thu ngân quét nốt, thấy đống túi cao cao, cậu có chút rầu rĩ, không biết phải đem về thế nào đây.

Đoàn Đoàn hiểu lòng người nói: “Anh ơi có phải anh nhấc không được không, Đoàn Đoàn có thể giúp anh giải quyết.”

Văn Trạch: “?”

Sau đó Đoàn Đoàn lấy một bịch khoai tây, “chóp chép” một lát liền ăn xong.

Thế nhưng lại là cách giải quyết này.

Văn Trạch: “…”

Vì sao lại cảm thấy đây là cô bé đã nghĩ ra từ lâu rồi??

Cậu lắc đầu, không để bản thân nghĩ em gái âm hiểm như vậy.

May mà cậu nhờ nhân viên siêu thị giúp đỡ một lát, đối phương nói có thể giúp bọn họ mang về.

Sau khi Đoàn Đoàn biết, tức khắc lộ ra biểu cảm thất vọng.

Văn Trạch giả bộ không thấy, dắt tay cô bé: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Đoàn Đoàn thở dài: “Được thôi.”

Vì sao siêu thị lại có dịch vụ ship đồ tới cửa thế, thật sự khiến Thao Thiết buồn mà.

*****

Hai người về tới nhà.

Trước tiên cậu đem những quần áo kia bỏ vào máy giặt và phơi khô.

Vừa làm xong những việc này, đồ mua ở siêu thị đã giao tới.

Văn Trạch thấy túi lớn túi nhỏ, nhất thời không biết nên sắp xếp từ đâu.

Đoàn Đoàn xoay người, dựa lưng lên sô pha, chỉ lộ ra hai đôi mắt trong veo: “Anh ơi, em không ngại sắp xếp giúp anh đâu.”

Văn Trạch: “…”

Cái cô bé gọi là sắp xếp, đại khái là ăn sạch đồ ăn nhỉ.

Cậu búng trán Đoàn Đoàn một cái: “Em ăn nhiều đồ như vậy, còn chưa no ư?”

Cậu biết lượng cơm của mẹ nuôi cũng rất khủng bố, nhưng suy cho cùng cô cũng là người lớn, mà Đoàn Đoàn vẫn là một đứa trẻ con.

Cậu chỉ có thể vỗ về xoa đầu cô bé: “Anh đi làm lê hấp đường phèn cho em, em ngoan ngoãn đợi ở đây được không?”

Nghe thấy lát nữa sẽ có lê hấp đường phèn uống, Đoàn Đoàn mới an phận lại.

Văn Trạch mở ti vi cho cô bé, để cô bé xem hoạt hình.

Đoàn Đoàn xem vô cùng chăm chú.

Chỉ có lúc này, cô bé mới giống như các bạn nhỏ cùng tuổi.

Mà Văn Trạch cầm nguyên liệu vào phòng bếp, thuận tiện lục tìm sách nấu ăn.

Cách làm thì không hề khó.

Tức khắc cậu có tự tin, dù có khó còn có thể khó hơn thi Olympaid* không? Ngay cả thi Olympaid cậu còn có thể giành hạng nhất, lẽ nào sẽ bị một món ăn nho nhỏ này làm khó sao?

*Olympiad, một bài kiểm tra trí tuệ con người và rèn luyện tư duy

Bước đầu tiên của lê hấp đường phèn – ngâm mộc nhĩ trắng.

Văn Trạch dựa theo sách dạy, đầu tiên rửa sạch, chỉ là sau khi lấy mộc nhĩ trắng ra, cậu liền mù mịt.

Ngâm đồ khô là cái gì, ngâm thì cần mức độ gì, thể tích là bao nhiêu lần?

Cậu nhìn thời gian bên trên, mấy công thức đều không giống nhau.

Có cái nói nửa giờ là đủ rồi, có cái nói phải hai giờ đồng hồ.

Rốt cuộc nên tin ai?

Văn Trạch vô cùng ảo não nhìn công thức trên điện thoại.

Không chuẩn xác chút nào, thế mà không biết xấu hổ tự gọi mình là công thức!!

Ngay lúc cậu đang bế tắc ở bước đầu tiên, cửa phòng bếp bị đẩy ra một kẽ hở, Đoàn Đoàn chui đầu vào trong.

“Anh ơi, cần giúp gì không?”

Văn Trạch xấu hổ mặt đỏ tai hồng.

Mình thật quá vô dụng.

Đoàn Đoàn kéo cái ghế nhỏ tới, đặt bên cạnh bệ bếp. Bé đứng lên ghế nhìn một hồi rồi nói: “Anh, anh dùng nước ấm ngâm Ngân Nhĩ đi.”

Văn Trạch chần chừ nói: “Nhưng trên hướng dẫn…”

“Hướng dẫn gì?” Đoàn Đoàn buồn bực nói, “Chuyện này không phải nhìn một cái là biết làm sao?”

Cái loại khoe khoang ngầm này của con bé lại đả kích Văn Trạch một lần nữa.

Nhưng hễ là chuyện liên quan đến thức ăn, Đoàn Đoàn như biến thành người khác trong nháy mắt, trên người tỏa ra sự tự tin vô tận.

Văn Trạch theo bản năng mà làm như cô bé nói, đổi nước thành nước ấm, lại bỏ Ngân Nhĩ vào ngâm.

Quả nhiên, Ngân Nhĩ khô cứng đã nhanh chóng nở ra trong nước.

Đoàn Đoàn sờ thử, xác định không có vấn đề gì nữa mới bảo Văn Trạch rửa sạch nấm, sau đó tách ra thành từng miếng nhỏ cho vào nồi. Tiếp đó lại đổ một lượng nước vừa phải vào rồi bắt đầu nấu.

Chờ sau khi nước sôi, Đoàn Đoàn tiện tay lấy một mẫu đường phèn bỏ vào.

Văn Trạch nhìn đến trợn mắt há mồm: “Ơ… Đường không cần cân sao?”

Đoàn Đoàn lại nghi hoặc quay đầu một lần nữa: “Không cần mà, chuyện này không phải nhìn một cái…”

“Được rồi, anh biết rồi.”

Văn Trạch bỗng nhiên hiểu ra, vì sao lúc trước cậu giảng đề cho bạn lại tức gần chết, rất nhiều đề bài cậu chỉ cần nhìn một cái là biết, nhưng đối phương lại cảm thấy khó như lên trời.

Đoàn Đoàn lấy quả lê, lấy dao cắt hoa quả bắt đầu gọt vỏ. Con dao sắc bén chuyển động trong bàn tay trắng nõn, vỏ quả lê cứ như vậy mà ngày càng dài rũ xuống đất.

Nhưng Văn Trạch nhìn cảnh này mà sợ đến mất cả hồn vía: “Đoàn Đoàn, mau dừng lại!”

Đoàn Đoàn buồn bực mà nhìn anh trai.

Văn Trạch cẩn thận lấy dao cắt hoa quả từ tay cô bé ra: “Con nít không được chơi dao. Loại chuyện này giao cho anh làm là được.”

Đoàn Đoàn nghĩ nghĩ.

Anh trai chủ động nói muốn làm canh Tuyết lê ngân nhĩ đường phèn, nếu toàn bộ quá trình đều không có động tay, quả thật sẽ không có cảm giác thành tựu.

Vì thế cô bé đáp ứng một cách sảng khoái.

Văn Trạch cảm thấy tuy mình không có thiên phú trong chuyện nấu nướng, nhưng loại chuyện như gọt vỏ này, cậu vẫn có thể làm được.

Dựa theo phần mà Đoàn Đoàn đã gọt trước đó, chỉ cần mình kiểm soát được lực…

“…”

Một miếng vỏ lê rơi trên mặt đất.

Văn Trạch khẽ ho một tiếng: “Đây chỉ là ngoài ý muốn.”

Năm phút sau, một quả lê lồi lõm méo mó xuất hiện trên tấm thớt.

Văn Trạch cố gắng chống chế: “Lần đầu làm, tay có chút cứng nhắc. Anh thử lần nữa.”

Năm phút sau, lại một quả lê lồi lõm xuất hiện trên tấm thớt.

Văn Trạch: “Một lần cuối…”

Cậu chính thức tuyên chiến với cái quả lê này!

Cậu không tin, mình không gọt ra được một quả lê hoàn mỹ!

Đoàn Đoàn có chút lo lắng: “Anh ơi, phải bỏ lê vào nồi rồi…”

Văn Trạch: Chán nản.

Đoàn Đoàn chỉ có thể thay đổi phương pháp khen ngợi: “Anh ơi, quả lê này được gọt đẹp quá! Kỹ năng dùng dao của anh thật lợi hại!”

Văn Trạch càng thêm xấu hổ. Bản thân không những làm đồ ăn không ngon mà còn phải để em gái nhỏ như vậy an ủi.

Đoàn Đoàn chỉ huy Văn Trạch bỏ lê vào nồi, lại vặn nhỏ lửa xuống: “Anh, canh này hầm nửa tiếng nữa là hoàn thành. Cứ cách khoảng năm phút thì khuấy một lần là được.”

Văn Trạch phấn khởi: “Anh biết rồi, anh sẽ đặt đồng hồ tính giờ.”

Cậu và Đoàn Đoàn trở lại phòng khách. Lúc này, quần áo cũng đã được hong khô xong, cậu liền bảo Đoàn Đoàn đi tắm.

Cậu do dự hỏi: “Đoàn Đoàn, em biết tự tắm không?”

Nếu như không được, không biết có dì giúp việc nào chịu nhận công việc vào lúc trễ thế này không nhỉ?

Nhưng cậu lại thấy Đoàn Đoàn dùng sức gật đầu: “Em biết, em toàn tự tắm thôi!”

Văn Trạch thở phào nhẹ nhõm: “Được, vậy em đi tắm đi, chờ canh nấu xong anh gọi em ra ăn.”

Cậu giúp Đoàn Đoàn xả nước, lại bày dầu gội và sữa tắm dành cho trẻ em đã mua sẵn ra, chắc chắn không bỏ sót chuyện gì mới đi ra ngoài.

Cậu nhét quần áo bẩn của Đoàn Đoàn vào máy giặt, lại không cẩn thận làm rơi một món đồ ra ngoài. Nhìn một cái, cậu mới phát hiện, đó là một cái vương miện nhỏ. Cái vương miện này là lúc nãy mua bánh trứng gà non, tưởng ngày mai là sinh nhật Đoàn Đoàn nên cậu mới cố ý mua.

Cậu vốn tưởng Đoàn Đoàn đã ném đi, ai ngờ cô bé vẫn luôn cẩn thận đặt trong túi.

Mặc dù xác suất ngày mai là sinh nhật Đoàn Đoàn không cao, nhưng Văn Trạch vẫn không nhịn được mở điện thoại ra đặt một cái bánh kem.

Đợi một lát Đoàn Đoàn tắm xong đi ra thấy bánh kem, hẳn là con bé sẽ vui lắm.

Mặt cậu cũng lộ ra nụ cười.

Sau khi đặt bánh xong, cậu nghiêm ngặt tuân thủ thời gian mà Đoàn Đoàn nói, cứ mỗi năm phút lại khuấy canh một lần, khuấy thuận chiều kim đồng hồ 3 vòng, ngược chiều kim đồng hồ 3 vòng, chính xác giống như làm thí nghiệm khoa học vậy.

Động tác Đoàn Đoàn rất mau lẹ, không bao lâu đã tắm xong. Cô bé mặc bộ đồ ở nhà mới mua rồi bước ra ngoài.

Văn Trạch vẫn mang biểu tình nghiêm túc trên mặt, nhìn nồi canh chằm chằm: “Em chờ chút nữa nha, sẽ ăn được ngay thôi!”

Đoàn Đoàn: “Được ạ!”

Thật ra thì sau khi tắm xong, cô bé đã có chút đói. Nhưng nếu anh đã nói như vậy, mình vẫn nên ngoan ngoãn ngồi chờ ở sofa thôi.

Văn Trạch chờ đồng hồ kêu lên lần cuối cùng thì lập tức tắt lửa. Cậu định nhắc cái nồi xuống nhưng thiếu chút nữa đã bỏng tay.

Vì vậy cậu đành lấy một cái mui, nếm thử trước một miếng, lại phát hiện ra món canh ngon ngoài dự liệu. Sau khi nấu xong, dù là những quả lê bị cậu gọt lồi lõm lung tung cũng biến thành màu sắc nửa trong suốt, chẳng còn nhìn ra dáng tồi tệ ban đầu dù chỉ một chút.

Cậu vội vàng chuẩn bị hai cái chén, chén cho mình là chén cơm bình thường, còn của Đoàn Đoàn là cái chén lớn nhất trong nhà.

Sau khi dọn ra bàn, lòng Văn Trạch đầy mong đợi nhìn Đoàn Đoàn: “Em nếm thử đi, cẩn thận nóng.”

Đoàn Đoàn cũng rất mong đợi.

Cô bé dùng muỗng nếm thử một miếng.

Văn Trạch khẩn trương, trái tim nhảy lên cổ họng: “Vị, vị thế nào?”

Đoàn Đoàn lập tức đưa ngón tay cái ra: “Ngon lắm! Em nếm được tình yêu của anh!”

Văn Trạch: “…”

Đây thật sự không phải lời an ủi sao?

Đoàn Đoàn sốt ruột: “Anh, mẹ em nói, món ăn chứa đựng tình yêu mới là món ăn ngon nhất thế giới!”

Nghe là do mẹ nuôi nói, Văn Trạch yên tâm, ngược lại có chút ngượng ngùng nói: “Cũng… cũng không khoa trương như vậy chứ…”

Ngay lúc này, tiếng chuông cửa truyền đến.

Văn Trạch bước nhanh ra mở cửa, quả nhiên là nhân viên giao bánh kem.

Cậu giấu bánh ngọt sau lưng, định tặng Đoàn Đoàn một bất ngờ. Ai ngờ mới vừa đi tới phòng khách, cậu đã nghe thấy tiếng Đoàn Đoàn mừng rỡ kêu to: “Anh, em ngửi thấy mùi thơm của bánh kem!”

Văn Trạch: “…”

Nếu Đoàn Đoàn đã biết, cậu cũng không cần giấu giếm nữa, bày bánh kem ra bàn.

“Đoàn Đoàn, mặc dù không biết ngày mai có phải là sinh nhật của em thật không, nhưng anh vẫn chúc em sinh nhật vui vẻ nhé.”

Đoàn Đoàn ngẩn ra.

Cô bé không ngờ lời nói dối mình thuận miệng nói ra mà Văn Trạch lại tin.

Trên người anh đang tỏa ra luồng cảm xúc ấm áp.

Lần đầu tiên trong lòng Đoàn Đoàn lại sinh ra cảm giác áy náy sâu đậm như vậy.

“Anh ơi…”

Cô bé muốn nhào vào ngực Văn Trạch, lại thấy anh trai đột nhiên sửng sốt, nhìn chằm chằm đỉnh đầu mình: “Đoàn Đoàn, đầu của em…”

Đoàn Đoàn ngẩn ra, theo bản năng sờ đầu mình. Lúc này cô bé mới ý thức được, vừa rồi mình quá kích động, dẫn đến cái sừng trên đầu đã mọc ra.

Không chỉ sừng, mà cả đuôi cũng xuất hiện rồi.

Đoàn Đoán nhớ đến bạn fan đã sợ hãi bỏ đi sau khi thấy sừng của mình. Nhưng cô bé không muốn anh trai ghét mình đâu.

Cô bé vội vàng tóm lấy tấm thảm trên ghế sofa, che đầu mình lại, giống như một con đà điểu vậy, làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Văn Trạch bị mọi chuyện trước mắt kích thích đến nổi một lúc lâu sau cũng không lấy lại được tinh thần.

Bàn tay nhỏ của Đoàn Đoàn tóm tấm thảm thật chặt, nước mắt tràn đầy hốc mắt. Cô bé dè dặt tiến một bước về phía Văn Trạch.

Văn Trạch lại lùi một bước theo bản năng.

Đoàn Đoàn cứng người tại chỗ.

Quả nhiên anh trai sợ mình.

Là lỗi của mình, mình nên nghe lời cha mẹ, chờ sau khi thân thể ổn định rồi tới.

Nước mắt lăn dọc theo gương mặt Đoàn Đoàn, rồi biến mất trong tấm thảm.

Cô bé thu dọn đồ của mình vào trong một cái bọc nhỏ, đây là một bảo bối chứa không gian mà cha chuẩn bị cho cô bé. Trước đó cô bé sợ anh phát hiện nên vẫn luôn không dám lấy ra dùng, bây giờ dùng cũng không sao rồi.

Đoàn Đoàn lau sạch nước mắt trên má, lại lưu luyến nhìn bánh kem.

“Đoàn Đoàn xin lỗi anh.”

Cô bé đeo bọc nhỏ trên lưng, phủ thêm tấm thảm rồi chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ tấm thảm kéo mãi không đi. Cô bé hít mũi một cái, vừa dùng sức kéo đã nghe phía sau truyền đến một tiếng “bịch”.

Cô bé vội vàng quay đầu, lại thấy Văn Trạch té chổng vó, đang cắn răng nhịn đau đứng lên.

Đoàn Đoàn có chút sửng sốt: “Sao anh té vậy?”

Văn Trạch: “…”

Chuyện là cậu thấy Đoàn Đoàn sắp đi, theo bản năng kéo tấm thảm của cô bé lại. Không ngờ rằng sức lực của Đoàn Đoàn lại lớn như thế, trực tiếp kéo cậu ngã sõng soài.

Chuyện mất mặt như vậy, cậu tuyệt đối sẽ không nói!

Văn Trạch khập khiễng đi tới trước mặt Đoàn Đoàn: “Em làm vậy là muốn bỏ nhà đi à?”

Đoàn Đoàn sửng sốt: “Ơ?”

Văn Trạch thở dài một hơi. Ban đầu cậu cũng khiếp sợ, không kịp hồi thần. Nhưng khi thấy bóng lưng nhỏ bé đáng thương của Đoàn Đoàn, cậu vẫn không nỡ.

Cậu ngồi xổm xuống, nhìn vật nhô lên dưới tấm thảm trên đỉnh đầu Đoàn Đoàn: “Anh có thể nhìn một chút được không?”

Đoàn Đoàn cảm nhận được sự chân thành trên người cậu, ngập ngừng kéo tấm thảm xuống, để lộ ra một đôi sừng xinh xắn tuyệt đẹp. Toàn bộ cặp sừng có màu trắng như ngọc, lại cong ra phía sau giống sừng dê vậy.

Sừng của Thao Thiết thành niên vô cùng sắc bén, nhưng cái trên người Đoàn Đoàn lại giống như một bàn tay nhỏ tinh tế vậy.

Văn Trạch dè dặt đưa tay sờ thử, cảm giác lành lạnh, nhẵn bóng.

Lúc này, cậu lại cảm thấy có thứ gì đó chạm vào đùi mình. Vừa cúi đầu, cậu mới phát hiện là một cái đuôi. Cái đuôi này màu đen, chỉ có phần cuối có chút lông trắng.

Thấy cậu nhìn tới, nhúm lông trắng còn run lên một cái.

Văn Trạch: “…”

Thật, thật dễ thương!!

Cậu nghĩ thông suốt rồi.

Yêu quái ko thì yêu quái thôi. Đoàn Đoàn sẽ không làm hại người khác, cô bé chỉ ăn nhiều một chút mà thôi.

Bây giờ nghĩ lại, sức ăn của Đoàn Đoàn lớn như vậy sao có thể là người bình thường được.

Vậy mà lúc trước mình lại chẳng hoài nghi chút nào!

Chẳng qua là nếu Đoàn Đoàn là yêu quái, vậy cha mẹ nuôi…

Cậu không dám nghĩ tiếp nữa.

Đoàn Đoàn thấy Văn Trạch vuốt vuốt sừng mình mà không nói lời nào, dường như đang suy nghĩ gì đó, trong lòng cô bé không khỏi có chút thấp thỏm.

Cô bé nhỏ giọng kêu: “Anh ơi??”

Văn Trạch lấy lại tinh thần: “Hả.”

Đoàn Đoàn vừa mừng vừa sợ: “Anh không sợ sao?”

Văn Trạch cố gắng làm ra bộ dạng thản nhiên: “Không phải chỉ là yêu quái thôi à? Anh không để ý.”

Đoàn Đoàn: “Tốt quá rồi!”

Cô bé lại nhào vào ngực Văn Trạch lần nữa. Nhưng lần này, Văn Trạch không lui về phía sau, mà tiếp nhận cô bé.

Đoàn Đoàn cọ tới cọ lui trong ngực Văn Trạch, “Thật ra thì, em không phải yêu quái đâu.”

Văn Trạch thờ phào: “Không phải yêu quái thì quá…”

Đoàn Đoàn: “Em là Thao Thiết, là một trong bốn đại hung thú á! Anh từng nghe qua chưa?”

Văn Trạch nghẹn họng.

Loài này không đáng sợ hơn yêu quái hả?!

Đoàn Đoàn phát hiện anh trai không sợ. Cô bé vui không chịu được bèn kể tất cả mọi chuyện cho anh trai nghe.

Lúc vừa bắt đầu, Văn Trạch còn kiếp sợ, đến sau đó cậu dần trở nên chết lặng.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, dù bây giờ có nói cậu chẳng qua chỉ là một nhân vật trong một quyển sách, cậu cũng sẽ chẳng ngạc nhiên hơn đâu.

Năng lực tiếp nhận của cậu trong một thời gian ngắn đã tăng vọt một cách nhanh chóng.

Nhưng cậu vẫn nghiêm túc hỏi Đoàn Đoàn: “Trừ những chuyện này ra, em còn lừa anh chuyện gì không?”

Đoàn Đoàn lắc đầu, nhưng lắc đến một nửa lại chợt nhớ ra điều gì đó. Cô bé tìm kiếm trong cái bọc nhỏ của mình, cuối cùng lấy ra hai con quạ nhỏ xấu xí.

Văn Trạch: “Đây là cái…”

Lời còn chưa nói hết, một trong hai con quạ đã nóng nảy phun một ngọn lửa nhỏ về phía cậu. May là cậu tránh nhanh, nếu không phần tóc trước trán đã bị cháy rồi.

Đoàn Đoàn kiêu ngạo nói: “Bọn chúng là gà đánh lửa!”

Văn Trạch: “…”

Thật sự là gà đánh lửa sao!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN