Sau ngày đó, Chí Diễn cứ cảm thấy bản thân có chút kỳ quái.
Hắn bắt đầu vô thức để ý tới Khương Đào.
Ngày nào đó, Khương Đào nhặt được một con Phượng Hoàng ở ngoài núi, mừng khấp khởi mà đem nó về, chuẩn bị làm bữa cơm ngày hôm sau, không ngờ rằng con Phượng Hoàng đó lại run rẩy hiện nguyên hình.
Thế mà lại là một nam nhân anh tuấn.
Phượng Hoàng nói hắn rời nhà ra đi, không ngờ rằng bên ngoài lại hiểm ác như vậy, đại khái hắn cho rằng bản thân thật sự sắp bị ăn, khóc lóc nước mắt nước mũi đầm đìa.
Mãi cho đến khi phát hiện Khương Đào vừa thất vọng vừa ghét bỏ, không hề có ý muốn ăn hắn.
Phượng Hoàng ngây thơ cho rằng đã thoát khỏi mối nguy, liền vui vẻ sinh sống ở núi Thương Lan.
Hắn mới hóa hình chưa lâu, không có cái gì gọi là liêm sỉ, tìm một cái thủy đàm nhỏ, lột sạch ra bắt đầu tắm rửa.
Khương Đào đối với chuyện Phượng Hoàng tới miệng rồi còn bay đi mất này rất không cam tâm.
Mấy lần, Chí Diễn bắt gặp nàng nhìn chằm chằm chân và ngực hỏa phượng mà chảy nước miếng.
Trước đây, nàng chưa từng làm qua loại chuyện này.
Có một đoạn thời gian nàng mê luyến món chân gà da hổ* ở nhân gian, cách một đoạn thời gian lại tới lãnh địa của bộ tộc Kim Ô tản bộ, thế cho nên bộ tộc Kim Ô trước nay luôn tôn sùng thiên nhiên đều bắt đầu mặc quần dài và váy dài, cuối cùng không thể nhịn được nữa tới tìm hắn cáo trạng.
*Chân gà da hổ là một món ăn địa phương nổi tiếng với đủ các hương vị và hương vị, thuộc ẩm thực Quảng Đông. Da giòn và thịt mềm, màu sắc đầy đặn, đặc biệt hấp dẫn.
Lúc đó, hắn cũng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ mà thôi.
Mà không giống như hiện tại, hắn tức giận, còn muốn đuổi con Hỏa Phượng vô tội kia đi.
Sau khi Hỏa Phượng đi, Khương Đào bất mãn không vui mất mấy ngày.
Chí Diễn lại cảm thấy có chút hổ thẹn, ngẫm nghĩ, dự tính đưa nàng đi nhân gian chơi.
Sau khi phát hiện Khương Đào không hề bị nhân quả quấy nhiễu, thì hắn không hạn chế nàng đi nhân gian nữa.
Nhưng dù như vậy, sau khi Khương Đào biết có hắn đi cùng, thì biểu hiện vô cùng hưng phấn.
Trái tim lên men trước đây của Chí Diễn lại không khỏi chuyển thành ngọt rồi.
Lúc hai người đi, đúng lúc bắt kịp đêm thất tịch.
Trên phố đều là từng đôi từng đôi nam nữ ngọt ngào nắm tay nhau.
Hai bên đường treo những ngọn hoa đăng hoa mỹ, đều là chủ đề liên quan tới tình yêu.
Ngay cả nặn kẹo trên phố cũng là nặn hai cái.
“Công tử! Mua cho phu nhân một bó hoa đi!”
“Công tử! Mua hoa đăng đi, chúc các vị song song đối đôi, hạnh phúc mỹ mãn!”
“Công tử! Đêm thất tịch sao có thể không mua lễ vật cho phu nhân chứ! Trên sạp này của tôi cái gì cũng có, chọn cho phu nhân một cái đi.”
Gần như tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận bọn họ là một đôi.
Chí Diễn có chút mất tự nhiên, nhưng trong lòng lại có chút thích thú không hiểu.
Hắn móc tiền ra, chuẩn bị mua, lại bị Khương Đào kéo đi.
Biểu cảm Khương Đào nghiêm túc: “Đừng mắc lừa, ai bọn họ cũng nói như thế đó.”
Chí Diễn: “…”
Hắn nhịn không được đáp: “Ngày như thế này, hầu như trên phố đều là tình nhân, bọn họ hiểu lầm chúng ta là một đôi cũng rất bình thường mà?”
Khương Đào khó hiểu nói: “Chúng ta không nắm tay, giống một đôi chỗ nào?”
Chí Diễn còn muốn nói gì đó, nhưng Khương Đào đã kéo hắn xông về phía lôi đài đằng trước.
Đây là một cửa hàng bánh ngọt lâu năm ở địa phương, người thắng có thể lấy điểm tâm ở cửa hàng của họ miễn phí.
Loại chuyện này, sao Khương Đào sẽ bỏ qua.
Tiểu nhị phụ trách đăng ký nói: “Cô nương, tới chỗ chúng tôi thử thách, bắt buộc là một đôi mới được.”
Khương Đào lập tức kéo Chí Diễn ở sau lưng ra: “Chúng ta là một đôi.”
Dứt lời, cầm lấy tấm thẻ gỗ mà tiểu nhị đưa cho cùng Chí Diễn lên lôi đài.
Chí Diễn buồn bã nói: “Chúng ta không nắm tay, giống một đôi chỗ nào.”
Khương Đào: “Aiz, không phải là không cho ngươi đi mua hoa đăng thôi sao? Nhỏ nhen.”
Chí Diễn: “…”
Khương Đào túm lấy tay hắn: “A, nắm được rồi nè.”
Tay nàng rất nhỏ, rất mềm, gần như toàn bộ đều bị lòng bàn tay Chí Diễn ôm lấy, ấm áp mềm mại, nháy mắt khiến lời Chí Diễn nói ra nuốt trở lại.
Tiểu nhị đăng ký tất cả các đôi tình nhân tham gia thi đấu xong, cũng đi lên lôi đài, thấy tay hai người luôn nắm lấy nhau, mờ ám nói: “Tình cảm của công tử và phu nhân thật tốt, lát nữa nhất định có thể đoạt giải nhất.”
Khương Đào lập tức nói với Chí Diễn: “Ngươi nghe thấy chưa? Hắn nói chúng ta nhất định có thể đoạt giải nhất đó!”
Tận mắt Chí Diễn nhìn thấy người đó cũng nói với những đôi tình nhân dự thi những lời như vậy, nhưng hắn dừng lại một chút, lại không nói ra, chỉ phụ họa đáp: “Ừ, chúng ta nhất định giành giải nhất.”
Trận lôi đài này, tổng cộng có bốn cặp tham gia thi đấu.
Ở giữa lôi đài bị một cái bình phong ngăn cách, nam nữ đứng ở hai bên, lát nữa mỗi bên sẽ có người đem lên bốn loại bánh ngọt, đợi tiểu nhị hô bắt đầu, mỗi người sẽ chọn một loại điểm tâm, sau đó bỏ bình phong đi, cặp đôi có thể chọn cùng một loại điểm tâm thì có thể giành được một hộp điểm tâm, đồng thời tiến vào vòng sau.
Mỗi vòng sẽ thay các loại điểm tâm khác nhau, hoàn toàn dựa vào chọn lựa ăn ý của hai người, cho tới khi bọn họ thua mới thôi.
Náo nhiệt bên này đã sớm thu hút không ít người vây xem.
Đợi khi tất cả mọi người đứng vào vị trí, tám người tiểu nhị khác, dựa theo chỉ thị đưa lên các loại điểm tâm khác nhau.
Vì để công bằng, mỗi loại đều có bốn miếng.
Lần lượt là bánh đậu xanh, hà hoa tô, hạch đào cao và mã đề cao*,
*Hà hoa tô (荷花酥) còn được biết tới với tên gọi là bánh hoa sen ngàn lớp. Đây là một loại tráng miệng thường được nhắc tới trong các cuốn truyện hay bộ phim cổ trang Trung Quốc. Không chỉ được yêu thích nhờ hình dáng tựa như bông sen đang nở mà chiếc bánh Hà hoa tô nhỏ xinh còn khiến nhiều người mê mệt nhờ hương vị đặc biệt của mình.Cánh hoa nhiều lớp vừa mỏng vừa giòn tan, phần nhân trứng muối béo ngậy, bánh vừa ngọt dịu lại có mùi thơm nhè nhẹ hấp dẫn.
*Hạch đào cao: Bánh nhân quả óc chó. Một món ăn nhẹ nổi tiếng của Trung Quốc, còn được gọi là quả óc chó giòn. Cả miền bắc và miền nam đều sản xuất, bánh nhân óc chó sản xuất ở những nguồn gốc khác nhau có vị khác nhau, trong đó bánh nhân óc chó sản xuất ở Chiết Giang, Bắc Kinh, Vân Nam và Đài Loan là nổi tiếng nhất. Do chủ yếu sử dụng óc chó và táo tàu làm nguyên liệu nên giá trị dinh dưỡng của nó rất cao, đặc trưng bởi kết cấu mịn, mềm, dẻo, vị ngọt thanh, hương thơm nhân đào nổi bật.
*Mã đề cao: Bánh hạt dẻ nước là một món dim sum Quảng Đông ngọt ngào làm từ hạt dẻ nước Trung Quốc xé nhỏ. Khi được phục vụ trong dimsum, bánh thường được cắt thành lát hình vuông và áp chảo trước khi phục vụ. Bánh mềm, nhưng vẫn giữ hình dạng của nó sau khi chiên.
Đợi khi tiểu nhị hô bắt đầu xong, trước tiên Khương Đào chọn trong đó hạch đào cao to nhất.
Sau khi bỏ bình phong ra, Khương Đào nhìn thấy trong tay Chí Diễn cũng cầm hạch đào cao.
Khương Đào cho rằng Chí Diễn dùng tiên pháp, biết trước nàng chọn gì, thế là dùng tay ra hiệu hắn rất giỏi.
Nàng lại không biết rằng, căn bản Chí Diễn không dùng tiên pháp.
Ngay cả bản thân Chí Diễn cũng rất kinh ngạc, hắn chỉ theo bản năng cảm thấy, Khương Đào sẽ chọn cái điểm tâm to nhất, thế nên mới lấy hạch đào cao.
Vòng thứ nhất một cặp đôi bị loại.
Tiểu nhị lần lượt đưa cho các cặp tiến vào vòng sau một hộp điểm tâm.
Vòng thứ hai.
Lại loại một đôi, nhưng Khương Đào và Chí Diễn lại chọn đúng rồi.
Vòng thứ ba, vòng thứ tư…
Những người khác đều bị loại rồi, lúc này trên lôi đài chỉ còn Khương Đào và Chí Diễn.
Coi náo nhiệt vốn là thiên tính của phàm nhân, đặc biệt hai người trên đài một người xinh đẹp một người anh tuấn, nhìn giống như xuất thân thế gia vọng tọc, lại rất ăn ý.
Thế là, người vây xem xung quanh ngày càng nhiều, mọi người đều muốn xem bọn họ lúc nào mới thua.
Nhưng, vòng thứ năm, vòng thứ sáu… mãi cho tới vòng thứ mười, hai người vẫn chọn giống nhau.
Tay hai người đã không cầm nổi điểm tâm nữa, chỉ có thể chất đống trên lôi đài.
Tiểu nhị cũng không ngờ rằng sẽ gặp phải chuyện như thế này, điểm tâm tặng xong rồi, chỉ có thể xuống dưới tìm ông chủ thương lượng.
Ở dưới khán đàn nghị luận sôi nổi.
“Trai tài gái sắc, lại còn thông minh sắc sảo như vậy, thực sự khó có được.”
“Thật là giai ngẫu thiên thành*mà!”
*vợ chồng do trời tác hợp
Tiên tôn Chí Diễn từ ngày ra đời tới nay, vẫn chưa từng đứng trước con mắt bao người, bị vây xem thảo luận như thế bao giờ.
Đặc biệt một số người càng thảo luận, lời nói lại càng hạ lưu.
Lòng hắn không hờn giận, nhẹ nhàng nâng tay.
Những người nói lời hạ lưu kia, tức khắc phát hiện bản thân không thể nói được, hoảng sợ chạy ra khỏi đám người.
Làm xong những chuyện này, Chí Diễn theo bản năng nhìn Khương Đào ở bên cạnh một cái.
Khương Đào đang mở một hộp điểm tâm, ăn rất vui vẻ, đám người vây xem không tạo cho nàng bất kỳ ảnh hưởng gì.
Chí Diễn đi tới: “Còn tiếp tục không?”
Khương Đào nghi hoặc hỏi: “Đây không phải là tuỳ ngươi sao? Nếu ngươi không dùng tiên pháp, thì không phải chúng ta đã đi xuống rồi sao?”
Chí Diễn: “Ta không dùng tiên pháp.”
Khương Đào ngây người.
Lúc này, tiểu nhị và ông chủ quay trở lại lần nữa.
Ông chủ cười híp mắt nói: “Hai vị tâm ý tương thông, quả thật khiến người ta ngưỡng mộ, có thi đấu đi nữa, chỉ sợ cũng không có gì khác với lúc trước.”
“Hai vị có thể lên lôi đài, cũng là có duyên với tiểu điếm, ở chỗ tại hạ đây có một tờ khế ước, hai người các vị mỗi năm vào đêm thất tịch ghé tiểu điếm, thì có thể lấy những món điểm tâm như hôm nay, chỉ cần tiểu điếm thấp hèn này còn mở, thì hứa hẹn này vĩnh viễn giữ lời. Cũng là mong ước nhân duyên của tiểu quán đối với hai vị, chúc hai vị trăm năm hòa hợp.”
Khương Đào chỉ nghe thấy mỗi năm có điểm tâm ăn, lập tức đáp ứng: “Được đó.”
Chỉ có Chí Diễn, nghe thấy bốn chữ trăm năm hòa hợp, trong lòng khẽ động.
Không còn lôi đài, người vây xem cũng dần dần tản đi.
Khương Đào và Chí Diễn đem theo khế ước của ông chủ đi, tiếp tục đi dạo trên phố.
Khương Đào vẫn không quên chuyện Chí Diễn không dùng tiên pháp trước đó, hỏi: “Ngươi không dùng, vậy làm sao ngươi chọn được giống ta?
Chí Diễn nói: “Ta cũng không biết, nhưng lúc ta nhìn thấy, thì cảm thấy có lẽ ngươi sẽ chọn cái đó, ta liền chọn cái đó.”
Đây lại là điều mà Khương Đào không ngờ tới.
Lần đầu tiên ngay cả việc ăn nàng cũng không ngoảnh lại nhìn, nói: “Vậy chúng ta thử lần nữa đi!”
Nàng chỉ vào ba cái sạp nhỏ ở đằng xa, hỏi Chí Diễn: “Ngươi đoán xem ta sẽ chọn cái nào?”
Chí Diễn không thèm nghĩ liền đáp: “Sạp mì vằn thắn.”
Khương Đào sửng sốt.
Chí Diễn vừa nhìn thấy biểu cảm của nàng, cũng không cần nàng tuyên bố kết quả, liền biết được bản thân đoán đúng rồi.
Khương Đào: “Làm sao ngươi biết?”
Chí Diễn đáp: “Vừa rồi ngươi ăn nhiều điểm tâm ngọt như vậy, có lẽ sẽ muốn ăn gì đó hơi loãng hơi mặn chút, đây không phải là điều trước kia ngươi từng nói sao?”
“Ta từng nói sao?”
Khương Đào nghĩ mãi không ra, nhưng cái này không quan trọng, nàng quyết định đổi một đề bài khác để thử lần nữa.
Sau khi hai người ở sạp mì vằn thắn ăn xong lại tiếp tục đi.
Đúng lúc bọn họ đi tới một cái ngã ba đường, Khương Đào hỏi: “Ngươi cảm thấy ta sẽ chọn đi đường nào?”
Chí Diễn chỉ tay vào con đường bên phải, nói: “Cái này.”
Lúc này, Khương Đào mới thật sự kinh hãi.
Hai người bọn họ cùng đi trên con đường bên phải, Khương Đào lại chỉ tay vào ba sạp đồ chơi làm bằng đường ở bên đường: “Vậy ngươi nói xem, ta muốn mua ở đâu?”
Chí Diễn cười nhẹ: “Chẳng lẽ không phải ngươi đều muốn hết sao?”
Khương Đào: “…”
Chí Diễn đã đi lên trước, mua hết kẹo ở ba sạp, đưa cho Khương Đào.
Khương Đào liếm kẹo, giống như tìm được thú vui mới, suốt đường đi đều kêu Chí Diễn lựa chọn, tỷ lệ đoán đúng đều là tám chín phần không sai lắm.
“Quá tốt rồi!” Khương Đào vui vẻ nói. “Thì ra chúng ta thật sự là một đôi đó!”
Chí Diễn ngơ ngác.
Trái tim ban đầu đã dần dần cân bằng lại, bị nàng nói như vậy lại dậy lên sóng lớn.
Nhưng người khuấy động hồ nước, đã không tim không phổi mà chạy đi ăn ở hàng rong mới.
Thấy hắn không đi theo, còn hô to: “Lương Thực Dự Trữ ngươi mau tới đây đi, cái này nhìn có vẻ ăn rất ngon!”
Chí Diễn thở dài một tiếng.
Sao hắn lại ngây thơ cho rằng con tiểu Thao Thiết trong đầu chỉ có ăn này sẽ mở mang đầu óc cơ chứ!
Chí Diễn đi cùng Khương Đào, gần như dạo qua tất cả phố lớn ngõ nhỏ.
Cuối cùng hai người nghỉ chân ở một quán nước nhỏ, nhưng Chí Diễn quay đầu, đã không thấy Khương Đào nữa.
Hắn cho rằng nàng lại đi xem có gì ăn ngon không, cũng không để ý.
Thế nhưng qua một lúc, đột nhiên có hai ngọn hoa đăng xuất hiện trước mặt hắn.
Sau hoa đăng, lộ ra khuôn mặt của Khương Đào.
Chí Diễn: “Ngươi…”
Khương Đào đưa một ngọn hoa đăng cho hắn: “Không phải trước đây còn vì cái này mà giận dỗi sao? Mua cho ngươi rồi, đừng giận nữa nha!”
Chí Diễn ngơ ngác nhận lấy ngọn hoa đăng kia.
Bức tranh trên hoa đăng là ngưu lang chức nữ, ngọn của hắn là ngưu lang, ngọn của Khương Đào là chức nữ, thậm chí chữ trên hoa đăng còn viết là tình nhân sẽ thành người nhà.
Hắn nhớ rất rõ, lúc bọn họ vừa tới, tiểu thương bên đường chính là cầm đôi hoa đăng này chào hàng.
Vốn hắn cho rằng căn bản Khương Đào không để ý, lại không ngờ rằng nàng thế nhưng đều để trong mắt, nhớ ở trong lòng.
Những chuyện này đã trôi qua từ lâu rồi, Chí Diễn cũng không hề đặt ở trong lòng.
Nhưng thời khắc nhìn thấy đôi hoa đăng này, đầu tim hắn còn không tự chủ được mà rung động một cái.
Khương Đào lại hồn nhiên không biết, tự chơi hoa đăng.
“Ngươi mau nhìn này, hoa đăng này sẽ tự mình chuyển động nè!”
Chí Diễn nở nụ cười: “Ừ.”
Uống trà xong, hai người xách hoa đăng đi tìm khách điếm để nghỉ ngơi.
Đi rồi lại đi, lại quẹo vào một con ngõ nhỏ.
Bên trong ngõ nhỏ an tĩnh hơn bên ngoài rất nhiều, chỉ có mấy đứa trẻ đang chơi trò chơi.
Khương Đào có chút tò mò nhìn bọn chúng, hình như cũng muốn tham gia vào.
Mặc dù lúc nhỏ đã trải qua nhiều như vậy, nhưng Khương Đào lại không hề oán hận thế giới này, thậm chí đối với những bé con này, còn có sự kiên nhẫn mà người khác không có.
Chỉ là bởi vì sự từng trải của bản thân, nàng không dám lại gần, chỉ đứng đằng xa nhìn.
Trái tim Chí Diễn đã mềm nhũn, an ủi nàng: “Muốn đi thì đi đi.”
Mặc dù Khương Đào rất muốn, nhưng vẫn lắc đầu: “Quên đi.”
Trẻ con nhà người khác, vẫn là đừng tới gần thì hơn.
Đúng lúc này, lại có một đứa trẻ cầm con quay chạy ra: “Chúng ta chơi trò đánh Thao Thiết đi!”
Những đứa trẻ khác cũng hùa theo: “Được đó được đó!”
Bọn chúng vừa quất con quay, vừa hát đồng dao.
“Thao Thiết tới cắn nuốt đất trời
Không còn nhật nguyệt, vỡ cả tinh quang.
Thi hài đầy đất, rải khắp đồng hoang.
…”
Nháy mắt vẻ mặt của Chí Diễn lạnh xuống.
Hắn chỉ niệm một cái, con quay vốn đang bị những đứa trẻ quất nháy mắt nổ tung, bọn trẻ bị dọa sợ, từng đứa từng đứa khóc chạy về nhà.
Hắn lo lắng nhìn về phía Khương Đào, lại thấy trên mặt nàng hiện lên tia ảm đạm, nhưng nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
“Ngươi… không sao chứ?”
Khương Đào đáp: “Ta không sao đâu, trước đây ta đã nghe bài đồng dao này rất nhiều rồi, cái này còn coi như tốt đó!”
Trái tim Chí Diễn khó chịu giống như bị kim đâm.
Từ xưa tộc Thao Thiết là hung thú, sự thèm ăn của bọn họ là không đáy, những nơi sinh ra thường sẽ bị bọn họ ăn sạch sẽ, vì vậy bọn họ luôn bị người đời sợ hãi chán ghét.
Sau này, có lời đồn đại, Thao Thiết sẽ nuốt chửng đất trời, khiến thế giới hủy diệt hoàn toàn.
Từ trước, Chí Diễn cũng nghe qua những lời đồn này.
Trời đất quy về hỗn độn, đó vốn là luân hồi bình thường của thiên đạo, không có liên quan gì với Thao Thiết.
Chỉ là thế nhân ngu muội, luôn muốn tìm gì đó để gánh vác tội nghiệt này.
Hắn không muốn dính dáng tới nhân quả, thế nên phần lớn chỉ cười một cái mà thôi.
Nhưng hắn không ngờ, có một ngày, nghe được loại tin nhảm này sẽ khiến hắn căm phẫn và… đau lòng như vậy.
Càng khiến hắn đau lòng hơn chính là, nghe thấy lời này, tâm tình Khương Đào thế nhưng cũng không có sóng gió gì lớn, điều này chứng tỏ nàng đã từng gặp phải cái còn đau khổ hơn, khó chịu hơn cái này rất nhiều, thế nên nàng mới có thể thản nhiên đối mặt như vậy.
Ban đầu Chí Diễn chỉ muốn đem nàng xuống núi giải sầu, lại không ngờ rằng ngược lại sẽ khiến nàng càng khó chịu hơn.
Cuối cùng, ngược lại là Khương Đào an ủi hắn: “Không sao đâu, ta cũng không quan tâm bọn họ.”
Chí Diễn thở dài: “Chúng ta quay về đi.”
Khương Đào lập tức trừng to mắt: “Hiện tại quay về sao?”
Chí Diễn ngơ ngác: “Ngươi… không muốn quay về sao?”
Khương Đào chỉ tay: “Thật vất vả mới được ra, chơi thêm mấy ngày đi mà!”
Chí Diễn: “Nhưng vừa rồi…”
Khương Đào: “Ai da, đồng dao của mấy đứa trẻ mà thôi, sao có thể để ý cái này. So với mấy cái đồ ăn ngon kia, căn bản không tính là cái gì nha!”
Chí Diễn: “…”
Dưới sự dung túng của Chí Diễn, Khương Đào vui chơi ở nhân gian hơn nửa tháng, mới lưu luyến không rời mà quay về núi Thương Lan.
Có điều lúc quay về, nàng cũng không chịu thành thật mà truyền tống cùng Chí Diễn, nhất quyết tự mình chậm rãi đi về, còn dùng lời lẽ uyển chuyển, là thông cảm cho hắn, không muốn hắn cực khổ.
Chí Diễn biết chút tính toán nhỏ nhặt kia của nàng, nhưng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ dung túng cho nàng.
Hình như nàng thật sự thích nhân gian, mặc kệ là ăn hay là chơi, tóm lại có thể tìm được thú vui, cho dù chỉ có mình nàng, cũng có thể chơi rất vui vẻ.
Chỉ là, mấy lời đồng dao mà những đứa trẻ đó hát, từ đầu đến cuối như một cái gai trong lòng Chí Diễn.
Căn bản Khương Đào không biết hắn nghĩ gì, vẫn tự chơi đùa vui vẻ, cuối cùng thậm chí còn trà trộn vào đội ngũ phái tu tiên đi chúc thọ*.
Trên đường Khương Đào tiện tay cứu giúp họ, liền được bọn họ xem như tri kỷ, nhiệt tình mời nàng cùng đi chúc thọ.
Khương Đào vừa nghe thấy thức ăn trên yến thọ, lau nước miếng: “Đi! Nhất định phải đi!”
Đứng đầu tiểu môn phái này là một đôi sư huynh muội, sư huynh chững chạc kiệm lời, ngược lại vị sư muội kia hoạt bát, ở cùng với Khương Đào rất tốt.
Có một ngày, nàng ấy thần bí hỏi Khương Đào: “Khương cô nương, cô có từng nghe qua huyễn ảnh kỳ cảnh chưa?”
Khương Đào lắc đầu.
Nàng ấy liền nói: “Đây là đồ của môn phái bên Nam Thành làm ra, nói là có thể trình diễn giống như thật, dường như có thể khiến người ta như lâm vào ảo cảnh đó!”
Khương Đào tò mò nói: “Thật sao? Cô từng nhìn thấy chưa?”
Sư muội lắc đầu: “Nghe nói thi triển một lần phải tiêu hao rất nhiều linh thạch, chúng ta khó có duyên để thấy, chẳng qua lần yến thọ này của trưởng lão, còn có môn phái Nam Thanh qua chúc thọ, nghe nói là đem một cái qua đây, tới lúc đó chúng ta có thể may mắn được chiêm ngưỡng rồi!”
Tức khắc Khương Đào trở nên vui vẻ.
Vị sư huynh kia mở miệng: “Loại kỹ thuật kỳ lạ đó rốt cuộc không phải là chính đạo, huống hồ hao phí nhiều linh thạch như vậy, chỉ vì một màn ảo cảnh, quả thực quá lãng phí.”
Sư muội có chút không vui: “Sư huynh lúc nào cũng làm cụt hứng, cái huyễn ảnh kỳ cảnh đó cũng không phải muội làm, muội chỉ muốn cùng xem náo nhiệt với Khương cô nương, lại không làm chậm trễ chuyện tu luyện, sao lại không thể hả?”
Sư huynh nói không lại nàng ấy, chỉ có thể hỏi Chí Diễn: “Khương huynh, huynh nói xem?”
Chí Diễn và Khương Đào đóng giả huynh muội, sử dụng họ của nàng, tên hiệu là Khương Diễn.
Hắn chỉ cười nhạt đáp: “Ta cũng chưa từng thấy qua, quả thực khó nói.”
Vị sư huynh kia liền thở dài, không nói nữa.
Qua mấy ngày sau, bọn họ tới nơi tổ chức yến thọ, Thất Thánh Môn.
Lúc vào cửa phải kiểm tra thân phận, Chí Diễn dùng chút phù phép nhỏ, khiến hắn và Khương Đào qua mặt được trận pháp ở cổng, an toàn trà trộn vào.
Có điều sau khi tiến vào, Khương Đào mới biết, loại mỹ thực mà trước đây sư huynh muội nói, chỉ có đệ tử của những môn phái đó mới có thể hưởng thụ, ví dụ môn phái nhỏ như sư huynh muội bọn họ, đồ ăn cũng đơn giản hơn rất nhiều.
Nếu không phải vì muốn xem thử cái gọi là huyễn ảnh kỳ cảnh, nàng đã chạy từ sớm.
Nhưng, nàng cũng không để bản thân uất ức, mỗi ngày sẽ lén lút ăn vụng ở nhà bếp một lần, nghe nói trên dưới Thất Thánh Môn vì chuyện này mà cực kỳ phẫn nộ, nhưng đáng tiếc là không tra ra được kẻ đã trộm đồ ăn, chỉ có thể nén giận mà chuẩn bị nhiều thức ăn hơn một chút.
Khương Đào ăn vô cùng mãn nguyện.
Mỗi lần Chí Diễn thấy nàng chùi miệng mới quay về phòng, nghĩ rằng là trước đây ăn vụng đồ ăn ở nhân gian, sợ bị hắn phát hiện, đã hình thành thói quen.
Lại vừa buồn cười, vừa cảm thấy nàng đáng yêu.
Thật vất vả mới tới ngày khai yến kia, sư muội đã kéo Khương Đào đi tìm vị trí đứng từ sớm, nhìn cái gọi là huyễn ảnh kỳ cảnh.
Nghe nàng ấy nói, đây là pháp khí chuyên dụng, phải mười mấy tu tiên giả cùng nhau khống chế, mới có thể chế tác ra.
Đợi tới khi bắt đầu, mọi người giống như đặt mình vào trong con phố phồn hoa của nhân gian.
Tiếng rao hàng hai bên đường chân thực như vậy, trừ bỏ việc bọn họ không thể chạm tới những người này, nhưng đây cũng rất bình thường, nếu thật sự có thể chạm đến, thì có lẽ chính là loại tà thuật mê hồn, hoặc là một thế giới chân thực, nhưng loại chuyện như thế này, e rằng chỉ có Tiên tôn mới có thể làm được.
Sư muội kéo Khương Đào, mặc dù những con phố đó bọn họ cũng thường thấy qua, nhưng ở trong huyền ảnh kỳ cảnh, dường như cảm giác lại hoàn toàn không giống nhau, hai người đối với cái gì cũng đều hiếu kỳ.
Ngay cả sư huynh lúc đầu xì mũi coi thường cái này, cũng không tự chủ được mà bị thu hút.
E rằng người duy nhất không bị ảnh hưởng, chỉ có Chí Diễn.
Trong mắt hắn, thế giới này thô ráp tới mức một kích sẽ vỡ, có thể nói khắp nơi đều là kẽ hở.
Hắn đối với thứ này không chút hứng thú lại phát hiện một số chuyện bên cạnh.
Nhân lúc mọi người đang đắm chìm vào trong huyền ảnh kỳ cảnh, những tu sĩ của Nam Thành kia hình như lại có chút chộn rộn.
Chí Diễn không muốn dính tới nhân quả, đối với loại chuyện này từ trước đến nay chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Chỉ là, hắn nhìn thấy Khương Đào đang vui vẻ chơi đùa trong huyền ảnh kỳ cảnh.
Ngược lại khó có thể thấy được nàng đối với một đồ chơi lại thích thú như vậy.
Hắn hoài nghi một lát, vẫn nhúng tay ngăn chặn những tu sĩ Nam Thành kia.
Sau này bọn họ muốn làm thế nào, hắn sẽ không quản.
Nhưng giờ phút này, bọn họ không thể quấy rầy hứng thú của Khương Đào.
Khương Đào còn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Cái huyền ảnh kỳ cảnh này nói về một câu chuyện nhân gian, một thiếu niên ngẫu nhiên nhặt được một quyển thiên thư, dựa theo thiên thư cuối cùng cũng tu luyện phi thăng thành tiên.
Câu chuyện trầm bổng lên xuống, triều dâng sóng dậy, cho dù các tu tiên giả biết là giả, nhưng vẫn xem si mê, sau khi huyễn ảnh kỳ cảnh kết thúc, cũng có không ít người thảo luận.
Trong tất cả mọi người, chỉ có những tu sĩ Nam Thành sắc mặt không đúng lắm, nhưng cũng không có người để ý.
Cuối cùng Khương Đào cũng xem xong huyễn ảnh kỳ cảnh mình tâm tâm niệm niệm, hài lòng theo Chí Diễn rời khỏi Thất Thánh Môn.
Trên đường trở về, Chí Diễn hỏi nàng: “Thật sự xem vui như vậy?”
Khương Đào gật đầu thật mạnh: “Cái này thú vị hơn diễn hí khúc nhiều nha! Ta không nghe hiểu bọn họ hát cái gì, nhưng câu chuyện này ta xem hiểu!”
Chí Diễn cười nói: “Vậy ngươi thích nhân vật nào nhất?”
Khương Đào ngẫm nghĩ: “Ta thích Ma tôn nhất!”
Chí Diễn sững sờ, Ma tôn là vai phản diện trong đó, hắn vốn cho rằng Khương Đào sẽ thích vai chính hoặc là bên phe tốt, suy cho cùng thì dù ăn được, ăn vai chính rõ ràng ngon hơn Ma tôn mà.
“Tại sao?”
Ánh mắt Khương Đào có hơi dao động: “Bởi vì hắn dễ nhìn hơn.”
Thực ra, tướng mạo Ma tôn đó có chút giống Chí Diễn, sau khi nhìn thấy hắn bị vai chính đánh bại giết chết, Khương Đào còn có chút không vui.
Chí Diễn: “…”
Hiện tại hắn hơi hiểu ra rồi, loại tâm trạng chua xót này của bản thân, hình như gọi là ăn giấm.
Khương Đào vẫn hứng thú bừng bừng nói về chuyện trong huyễn ảnh kỳ cảnh.
Trong đầu Chí Diễn lại xẹt qua tia sáng thần kỳ.
Khương Đào thích nhân gian, nhưng lại bởi vì thân phận của mình nên mới xa cách hết thảy.
Nếu đã như thế, vậy tại sao hắn không tạo một tiểu thế giới thật sự cho nàng? Chân thực giống như nhân gian, trong đó người người đều yêu thích nàng.
Mặc dù Khương Đào nhìn có vẻ không để ý, nhưng trong mắt nàng thỉnh thoảng toát ra nét cô độc, Chí Diễn lại nhớ rõ.
Chuyện tạo một tiểu thế giới, đối với Chí Diễn mà nói cũng không tính là dễ.
Sau khi trở về núi Thương Lan, hắn vẫn luôn đắm chìm trong đó, không biết thất bại bao nhiêu lần, nhìn chung mới có một thời kỳ của sự phát triển.
Nhưng phải lấp cái gì vào tiểu thế giới này, lại khiến hắn lưỡng lự.
Hắn không khỏi nhớ tới Ma tôn khiến Khương Đào thích thú kia, trái tim không khỏi chua chát mà hỏi: “Ngươi còn thích Ma tôn kia không?”
“Ma tôn gì?” Khương Đào không hiểu.
Chí Diễn: “…”
Hắn không thể không kể lại câu chuyện huyễn ảnh kỳ cảnh kia cho Khương Đào lần nữa.
“A, ngươi nói cái này à!” Khương Đào bừng tỉnh nhớ ra: “Ta đã quên từ sớm rồi.”
Chí Diễn: “…”
Quả nhiên là tiểu nha đầu không tim không phổi!
Thế nên hắn xoắn xuýt thời gian dài như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?!
Khương Đào nói: “Thực ra, mặc dù huyễn ảnh kỳ cảnh rất vui, nhưng ta cũng không phải là thích câu chuyện thế giới tu tiên đó, ta càng thích những phàm nhân kia hơn, mặc dù sinh mệnh ngắn ngủi, nhưng bọn họ còn thú vị hơn những tu tiên giả một lòng chỉ muốn đắc đạo thành tu tiên kia nhiều.”
Chí Diễn sửng sốt.
Khương Đào hào hứng bừng bừng nói tiếp: “Lần trước ta đi một thủ đô ở nhân gian, nghe được một câu chuyện, kể về một nữ tử bình thường gả cho hoàng đế, dựa vào một tay tài nghệ mà cuối cùng cũng trở thành hoàng hậu.”
“Aiz, sau khi nghe xong, ta vẫn luôn nhớ nhung, rốt cuộc cái trù nghệ đó có thể tốt bao nhiêu đây, đáng tiếc hoàng hậu đã qua đời rồi, sách dạy nấu ăn của nàng ấy cũng bị hậu nhân đốt rồi, không nhìn được, quá đáng tiếc!”
Nàng nói xong, mới phát hiện bại lộ chuyện bản thân lại lén chuồn đi nhân gian, liền vội vàng che miệng lại: “Ngươi làm như không nghe thấy gì nhé!”
Chí Diễn đã nghĩ rõ ràng, phải thêm gì vào thế giới này rồi.
Khương Đào thấy sau khi nàng nói xong, Chí Diễn bắt đầu ngây ngốc, lập tức rón ra rón rén chạy đi.
Nhưng lúc nàng sắp chạy thoát, phía sau truyền tới âm thanh lạnh nhạt: “Nhớ nhổ cỏ.”
Hu hu hu hu!
Lương Thực Dự Trữ đáng ghét quá!
Chí Diễn dùng phân thân đi một chuyến tới nhân gian, thu thập toàn bộ câu chuyện mà Khương Đào đã nghe kia, sau đó quay về bắt đầu chế tác.
Khương Đào chỉ hiếu kỳ trù nghệ của đầu bếp hoàng hậu kia, nhưng Chí Diễn lại có tư lợi, hắn muốn khiến tiểu Thao Thiết của hắn học được tình cảm, thế nên hắn tăng thêm tình cảm giữa đế hậu.
Không chỉ như vậy, suy nghĩ tới việc Khương Đào thích phản diện, hắn còn âm thầm sắp xếp thân phận cho hai người.
Nhiếp chính vương mặt lạnh và tiểu công chúa tham ăn.
Tiểu công chúa có phụ hoàng mẫu hậu yêu thương nàng, mỗi ngày mẫu hậu sẽ làm đồ ăn ngon cho nàng, đợi sau khi thành niên, còn có một nhiếp chính vương kiệt ngạo bất tuân khuất phục nàng.
Tất cả mọi người đều sẽ yêu thương nàng, chiều chuộng nàng.
Đợi tới khi Chí Diễn cuối cùng cũng hoàn thành tiểu thế giới, hắn tính toán tìm thời gian để tặng lễ vật này cho Khương Đào.
Thế là đợi tới lúc sinh thần của Khương Đào, hắn chuẩn bị tất cả thật tốt, thậm chí còn chuẩn bị cả hoa đào lộ mà hắn không muốn nhớ tới.
Sau lần đầu tiên Khương Đào uống hoa đào lộ bị say, liền ôm lấy hắn gặm một miếng.
Lúc đó thì tức giận, ngược lại hiện tại đều hóa thành ngọt ngào rồi.
Nhưng hắn nghĩ ngợi, quyết định vẫn đưa cho Khương Đào hoa đào lộ trộn với nước, kiên quyết không thể để nàng uống say.
Khương Đào đã bắt đầu khoanh tay chờ sinh thần của mình từ lâu.
Cũng không biết rằng năm nay Lương Thực Dự Trữ sẽ tặng lễ vật gì đây.
Tiệc sinh thần giống như trong dự liệu của Chí Diễn, sau khi Khương Đào thử một hớp hoa đào lộ, buồn bực biểu thị hoa đào lộ năm nay nhạt hơn năm trước rất nhiều.
Chí Diễn giả bộ không nghe thấy hỏi, “Năm nay ngươi muốn lễ vật sinh thần gì không?”
Khương Đào kinh ngạc đáp: “Có thể để ta tự chọn sao? Vậy ta muốn một pháp khí có thể tha hồ làm mỹ thực, chỉ cần ta vừa nói, là có thể làm được, hơn nữa vô cùng vô tận…”
Chí Diễn: “…”
Khương Đào thấy biểu cảm của hắn, lại sửa miệng: “Nếu không thể vô hạn, thì cũng không sao đâu.”
Chí Diễn chỉ nhắc nhở nàng: “Ngươi không nhớ trước đây ngươi nói rằng ngươi đi nhân gian, từng nghe chuyện của một vị đầu bếp hoàng hậu, rất tò mò tay nghề của nàng ấy sao?”
“Có hả?” Vẻ mặt Khương Đào mờ mịt.
Chí Diễn: “…”
Hắn không nên bất ngờ chứ.
Khương Đào chớp mắt: “Thế nên, ngươi muốn tặng ta một đầu bếp nữ sao? Cũng… không phải không thể.”
Tuy nhiên thấy biểu tình của nàng, hiện rõ nàng còn nhớ mãi không quên cái pháp khí có thể chế tạo mỹ thực kia, tiếp nhận đầu bếp nữ khá miễn cưỡng.
Tức khắc Chí Diễn cảm thấy, bản thân tặng tiểu thế giới như một chuyện cười.
Hắn ôm tia ảo tưởng cuối cùng, hỏi: “Ngươi còn nhớ huyễn ảnh kỳ cảnh không?”
Hắn vốn cho rằng, Khương Đào vẫn là một mặt mù mịt.
Không ngờ, nàng thế nhưng gật đầu: “Nhớ chứ.”
Chí Diễn sửng sốt.
Khương Đào do dự một lát, còn nói ra lời thật lòng: “Thực ra, gần đây ta đi tới Nam Thành một chuyến nữa rồi.”
Chí Diễn: “Ngươi đi Nam Thành làm gì?”
“Đi xem huyễn ảnh kỳ cảnh đó!” Khương Đào nói: “Chẳng phải thứ đó rất được yêu thích sao? Thế nhưng còn có một môn phái từ bỏ tu tiên, đặc biệt làm cái này, thật sự rất thú vị.”
Nghe Khương Đào nói, bên Nam Thành, thế mà đã phát triển ra nhiều lưu phái huyễn ảnh kỳ cảnh khác nhau, có câu chuyện tu tiên, còn có câu chuyện bắt đầu làm phàm nhân, thế nhưng ngoài ý muốn nhận được rất nhiều sự yêu thích từ tu tiên giả.
Khương Đào chân tình tiến cử: “Ta thấy nhiều huyễn ảnh kỳ cảnh rồi, thật sự coi rất hay, à đúng rồi, ngươi nói câu chuyện đầu bếp hoàng hậu kia, hình như bọn họ cũng làm rồi, đáng tiếc ta vội quay về, không xem được, lần sau chúng ta cùng đi xem đi!”
Chí Diễn lặng lẽ thu hồi tiểu thế giới lại.
Loại chuyện bắt chước người khác này, vẫn là quên đi vậy.
Đầu ngón tay hắn động nhẹ, không lâu sau, một pháp khí ngay ngắn chỉnh tề xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Khương Đào tò mò nhìn thứ đột nhiên xuất hiện: “Đây là gì?”
Chí Diễn đáp: “Lễ vật sinh thần của ngươi, pháp khí có thể làm mỹ thực.”
Khương Đào kinh ngạc nói: “Ngươi vậy mà thật sự chuẩn bị cho ta cái này.”
Chí Diễn thở dài.
Trước đây quả thực hắn chưa nghĩ tới, chuẩn bị làm lễ sinh thần này cho Khương Đào nhưng sau khi có ý niệm tiểu thế giới, hắn liền bỏ qua chuyện đó.
Không ngờ rằng…
Nhưng thấy biểu cảm vui vẻ của Khương Đào, đáy lòng rối rắm của hắn lại buông xuống.
Tặng cái gì không quan trọng, nàng vui vẻ là tốt rồi.
Về phần tiểu thế giới, thì đợi thêm vậy, làm nhiều một chút, ít nhất làm nhiều hơn mấy cái huyễn ảnh kỳ cảnh của tu tiên giả ở Nam Thành kia!!
Một tiểu thế giới tình cảm không thể đả động được tiểu Thao Thiết này, nhưng có lẽ ba ngàn thế giới thì có thể nhỉ.