Ăn Hết Giới Giải Trí - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Ăn Hết Giới Giải Trí


Chương 19


Editor: Cà Na

Sau khi Thạch Giai Giai bỏ chạy.

Ông chủ Phương còn chưa tỉnh hồn, ôm Đường Đường trở lại trong sân.

Bà chủ vừa mới biết tin liền buông khay chạy ra ngoài, nghĩ mà sợ ôm Đường Đường chảy nước mắt ròng ròng.

Ông chủ Phương liên tục nói lời cảm tạ với Khương Đào: “Tiểu Khương, cảm ơn cô, nếu không có cô, chắc Đường Đường sẽ…”

Anh ta là một người đàn ông trưởng thành, vậy mà nói tới đây cũng không khỏi có chút nghẹn ngào, “Tiểu Khương, cô cứu Đường Đường chính là đã cứu cả nhà chúng tôi!! Tôi cũng không biết nên cảm tạ cô thế nào nữa!”

Cảm xúc của anh ta bộc phát mãnh liệt.

Nhưng loại cảm xúc này, lại không giống bất kỳ loại cảm xúc nào mà Khương Đào từng ăn.

Hương vị kia vừa thanh đạm, lại mang theo sự ấm áp. Hoàn toàn không giống với loại cảm xúc hận thù, chán ghét, nó dường như lao thẳng vào bụng cô.

Vậy mà còn có thể tìm được thứ chính mình chưa từng ăn!

Khương Đào vừa mừng vừa sợ.

Đối mặt với vợ chồng ông chủ Phương đang liên tục nói lời cảm tạ, cô nghiêm túc mà lắc đầu: “Không cần, người nên nói cảm ơn hẳn là tôi. Các người đã giúp tôi nếm được hương vị tôi chưa bao giờ thử.”

“Hương vị gì?”

Khương Đào dùng sức gật đầu, nở một nụ cười vô cùng trong sáng: “Thứ này… gọi là cảm kích sao? Tôi rất thích.”

Ánh mắt cô chân thành tha thiết, không giống như đang khách sáo chút nào.

Thẩm Chi Diễn khẽ nhíu mày.

Biểu hiện của Khương Đào cứ như đây là lần đầu tiên cô được người khác cảm kích.

Cộng thêm chuyện chỉ cần ăn cơm cùng cô, chính mình sẽ không bị bệnh kén ăn hành hạ.

Tất cả mọi thứ đều khiến Thẩm Chi Diễn sinh ra hứng thú muốn tìm hiểu về Khương Đào.

***********

Sau khi rời khỏi quán ăn tư nhân, Khương Đào tự đón xe về. Còn Chu Chí Lan và Thẩm Chi Diễn thì phải trở lại khách sạn lần nữa, tiếp tục tiến hành lựa chọn diễn viên vào buổi chiều.

Chỉ là khi trở lại khách sạn, Thẩm Chi Diễn gọi Chu Chí Lan lại, nói: “Cậu đưa tư liệu của Khương Đào cho anh.”

Chu Chí Lan có chút sửng sốt: “Anh lấy tư liệu của cô ấy làm gì?”

Nói thì nói như vậy, nhưng cậu vẫn cho người tìm sơ yếu lý lịch của Khương Đào đưa cho Thẩm Chi Diễn.

Thẩm Chi Diễn lấy được đồ: “Cảm ơn, anh đi trước.”

Chu Chí Lan: “???”

“Anh cứ đi như vậy ư? Không tiếp tục xem thử vai hả?”

Thẩm Chi Diễn lắc lắc bản sơ yếu lý lịch trên tay: “Đã tìm được bé hung thú cướp anh cậu về động phòng rồi, còn đoạn kịch bản nào cần anh cậu phối hợp nữa sao?”

Chu Chí Lan: “…”

Dựa vào khứu giác nhạy bén của người làm đạo diễn, cậu cảm thấy Thẩm Chi Diễn có vấn đề, nhất định có vấn đề!

Nhưng lúc này, Thẩm Chi Diễn đã cầm sơ yếu lý lịch đi mất.

Anh về đến nhà, lật xem sơ qua bản lý lịch của Khương Đào một lần.

Càng xem mày càng nhăn chặt, anh gọi một cuộc điện thoại ra ngoài: “Giúp tôi điều tra một chuyện.”

************

Sau khi tập một chương trình “Thôn Trang Của Chúng Ta” nổi đình nổi đám, trên mạng xuất hiện rất nhiều đánh giá, khen chê đủ cả.

[ Fan đu chương trình ba mùa xin rút lui. Tôi xem Thôn Trang chính là vì muốn nhìn các minh tinh trải nghiệm nhịp sống chậm rãi ở nông thôn, xem bọn họ làm đồ ăn ngon. Bây giờ các người lại đổi thành bắt gà, chăn dê, sửa đường, mấy thứ này có gì khác với những chương trình thực tế đại trà kia chứ? Thật sự rất thất vọng, không muốn xem nữa ]

[ Tổ tiết mục cố ý nâng đỡ Khương Đào à? Ngay cả cái loại hotsearch ảo lòi như dê quỳ cũng mua cho được sao?? ]

[ Tôi là fan của Hạ Hạ, không hiểu lý do gì mà chị yêu không yên ổn làm thành viên nhóm nhạc nữ, lại muốn tới loại chương trình này để làm đá lót đường cho người nào đó ]

[ Tôi có xem thử một chút, đạo diễn chương trình là Trâu Minh. Thật sự không thể tin được, đạo diễn Trâu – người có thể sản xuất ra chương trình “Một Ngày Ba Bữa”, giờ lại khuất phục trước tư bản, nâng đỡ người chân thối ]

[ Tuy rằng show không thú vị cho lắm, nhưng phần lớn khách mời vẫn rất nỗ lực. Chỉ có người nào đó là một con sâu làm rầu nồi canh mà thôi. Mọi người hiểu mà]

Ngoài những bình luận này, cũng có không ít những người vừa lọt hố nhảy vào phản bác.

[Tôi thật sự hoài nghi những cái bình luận không tốt kia toàn là của những người chưa từng xem chương trình, riêng tôi thấy rất thú vị rất buồn cười mà. Đặc biệt là lúc Khương Đào vẽ vòng cho đàn dê, còn có lúc cô ấy làm cho gà đẻ trứng nữa, tôi và bạn cùng phòng cười muốn bể bụng luôn, ngay cả phòng bên cạnh cũng nghe thấy ]

[Cái bạn nói là fan của Hạ Hạ kia, bạn không thấy Hạ Hạ cố ý lên Weibo cảm kích Khương Khương sao? Nói Khương Khương đã cứu cô ấy. Hơn nữa lúc phát sóng trực tiếp, cô ấy cũng nhấn mạnh vài lần, bản thân thu hình rất vui vẻ, mọi người đều rất chăm sóc cô ấy. Có thể không màng ý muốn của Hạ Hạ nói ra những lời kia, chắc bạn là fan giả rồi ]

[Nhiều bình luận ác ý như vậy đâm ra tôi lại cảm thấy khó hiểu. Hiện tại mới chỉ chiếu tập một thôi, đoạn sau thế nào cũng không ai biết được, nhưng sao tôi lại cảm thấy có nhiều người giống như đã xem hết trọn bộ rồi vậy, mới giờ này đã chạy tới làm mất hứng người khác ]

[ Tôi được bạn đề cử xem chương trình này. Lúc đầu tôi còn lo lắng, nhiều bình luận chê dở như vậy, có phải tổ tiết mục dùng kỹ thuật rẻ tiền gì hay không. Nhưng sau khi xem xong tập đầu tiên tôi lại cảm thấy quả thực là vui gần chết, nhiệt liệt đề cử nha! Và cuối cùng tôi đã liệt chương trình này vào danh sách những chương trình tôi nhất định phải đu mỗi tuần ]

Hai bên tranh chấp không ngừng nghỉ, ngược lại khiến tập hai “Thôn Trang Của Chúng Ta” càng thêm hot.

Buổi tối 8 giờ, tập hai “Thôn Trang Của Chúng Ta” đến hẹn lại lên. Biểu đồ lượng người xem trên web Điềm Tranh tăng vọt thành hình một đỉnh núi nhỏ trong nháy mắt.

Sau khi đoạn phim quen thuộc đầu chương trình qua đi, sáu vị khách mời xuất hiện trước màn ảnh.

Tiếng nói của đạo diễn Trâu từ phía sau máy quay, không nhanh không chậm truyền tới: “Nhiệm vụ hôm nay của các bạn là tự nấu cơm. Nhưng muốn nấu cơm cũng không đơn giản đâu…”

[Tách nguyên liệu nấu ăn, dụng cụ nấu nướng và gia vị ra, người chơi phải dùng điểm đổi manh mối, đội nào điểm thấp nhất phải chịu phạt, bẫy trong bẫy, không hổ là tổ tiết mục ha ha ha ha ha ]

[ Mỗi đội chỉ có một trăm điểm. Xem ra nếu muốn ăn cơm, lại không bị trừng phạt, khách mời không chỉ phải có thể lực, mà còn cần có não nữa ]

[ Tôi cảm thấy các khách mời sẽ thăm dò, lừa gạt, hợp tác với nhau, chờ mong quá đi! ]

Thế nhưng.

Sau khi đạo diễn Trâu tuyên bố bắt đầu đổi manh mối.

Khương Đào lại không chút nghĩ ngợi giơ tay lên: “Tôi muốn đổi!”

Những khách mời còn đang thảo luận xem phải phân phối điểm như thế nào, nghe vậy đều khiếp sợ nhìn về phía cô.

Ngay cả Đường Ngữ Hạ là đồng đội của cô cũng bày ra vẻ mặt không hiểu gì.

Hiển nhiên trước đó hai người đã không thương lượng chuyện này.

Chỉ là thái độ của Khương Đào rất kiên quyết, cuối cùng Đường Ngữ Hạ cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

[??? ]

[ Sao lại đổi nhanh vậy! Không suy xét lại một chút sao? ]

[ Sao Khương Đào ích kỷ quá vậy, cũng không thương lượng cùng đồng đội một chút đã tự mình quyết định. ]

Nhưng mà bất mãn của người xem không cách nào truyền vào trong chương trình.

Khương Đào đã nhanh chóng đổi manh mối về nguyên liệu nấu ăn.

Lúc này, hai tổ khác cũng đã thương lượng xong. Bọn họ đều quyết định trước hết không đổi manh mối, lượn mấy vòng trong thôn rồi tính tiếp.

Ba tổ lần lượt xuất phát.

Đội Dương Trinh và Thịnh Hi Bạch lén lút đuổi theo đội Khương Đào.

Dương Trinh nghiêm túc phân tích: “Hiện tại quan trọng nhất là manh mối về nguyên liệu nấu ăn nằm trong tay đội Khương Đào. Chúng ta theo sau, có thể nhân cơ hội đàm phán với đội đó, chiếm quyền chủ động!”

“Manh mối về nguyên liệu nấu ăn có số điểm cao nhất. Trừ phi bọn họ hoàn toàn từ bỏ, chấp nhận chịu phạt vào tối nay, nếu không chúng ta có thể dùng số điểm trong tay ép giá, đổi lấy nguyên liệu nấu ăn.”

“Hoặc chúng ta cũng có thể căn cứ vào phương hướng trong manh mối của bọn họ, tìm được nguyên liệu nấu ăn trước…”

[ Dương Trinh thông minh quá, đây mới là phương thức chính xác để mở đầu chương trình nhỉ ]

[ Ha ha ha ha ha! Không phải Khương Đào chạy tới chạy lui hồi, cuối cùng phát hiện mình may áo cưới cho kẻ khác* chứ! ]

*Bản thân làm việc vất cả, cuối cùng thành quả do kẻ khác hưởng.

[ Đổi thần tượng, đổi thần tượng ]

Rất nhanh, ống kính đã chuyển tới chỗ đội Khương Đào.

Khương Đào kêu Đường Ngữ Hạ ngừng lại, cảnh giác mà nhìn bốn phía: “Có quân địch!”

Cô đảo mắt một vòng xung quanh, cuối cùng chọn rừng cây cách đó không xa rồi kéo Đường Ngữ Hạ chạy về phía rừng cây.

Tốc độ nhanh đến nỗi anh quay phim xém chút theo không kịp.

Vào rừng, Khương Đào lập tức bảo anh quay phim và PD leo lên cây.

Cô vừa nói vừa nhận lấy máy móc từ tay anh quay phim, để anh ta leo lên cây trước, sau đó đưa máy lại cho anh ta.

Thiết bị quay phim rất nặng, nhưng ở trong tay Khương Đào lại nhẹ giống như một món đồ chơi.

Sau khi anh quay phim an vị trên cây, cô bắt đầu chuyển hướng sang PD. Người đàn ông cường tráng cao một thước tám bị cô bức phải liên tục lui về phía sau: “Tôi… Tôi không biết leo cây.”

Khương Đào ân cần khuyên bảo: “Tôi có thể giúp anh.”

Anh ta vẫn tiếp tục lắc đầu, Khương Đào lại không có kiên nhẫn, một tay tóm cổ áo, một tay nắm lưng quần anh ta: “Lên đi!”

Táng cây vụt qua một cái, PD lại lần nữa xuất hiện trong màn hình. Lúc này anh ta đang ngỡ ngàng ôm lấy thân cây.

[ ĐM ha ha ha ha ha ha ha! ]

[ Anh trai thật đáng thương, nhưng mà ha ha ha ha ha ha ha ]

[Nữ chiến sĩ có sức mạnh trâu bò. Yêu rồi, yêu rồi! Thế vận hội Olympic lần tới không có cô ấy tôi không xem ]

Khương Đào vỗ vỗ tay, vô cùng vừa lòng.

Sau đó, cô ôm Đường Ngữ Hạ vào lòng giống như bồng em bé, leo lên một cái cây khác.

[ Đối với anh trai thì thô lỗ, đối với Hạ Hạ lại dịu dàng, má ơi ngọt chết người! ]

[ Hình tượng “Bạn trai hoàn hảo” của chị Khương bộc phát cực mạnh a a a!! ]

[ So với kiểu bồng em bé này thì bế công chúa chả là cái rắm gì cả ]

Sau khi bọn họ trèo lên cây không lâu, Dương Trinh và Thịnh Hi Bạch đã chạy tới.

Ngay lúc này, tổ tiết mục chèn một đoạn BGM* mang tính hồi hộp vào, hơn nữa còn chỉ rõ vị trí đội Khương Đào đang trốn cách đám người Dương Trinh cũng không xa.

*Background music (nhạc nền)

Đám người Dương Trinh không ngừng tìm kiếm, khoảng cách tới chỗ Khương Đào càng ngày càng gần, âm nhạc ngày càng thêm dồn dập.

Trái tim người xem cũng nhấc lên.

Mà dường như Khương Đào cũng ý thức được như vậy không được an toàn cho lắm. Cô vừa nhìn chằm chằm đám người Dương Trinh, vừa tìm kiếm gì đó trên cây. Lát sau, cô nhìn thấy một sợi dây, ánh mắt tức khắc sáng ngời, rồi cẩn thận mà kéo nó lại gần.

Màn ảnh không ngừng biến đổi.

Cảm giác khẩn trương cũng càng ngày càng được đẩy lên cao.

Mà đúng lúc này, đột nhiên một trận gió thổi tới.

Cành cây lung lay, sợi dây kia rơi xuống một đoạn, thiếu chút nữa rơi trúng đầu Dương Trinh. Cũng may Khương Đào nhanh nhẹn, kịp thời kéo đoạn dây rụt lại.

Trái tim khán giả cũng vì vậy mà nhấc tới cuống họng.

Lúc này, dường như Thịnh Hi Bạch sợ hãi, đề nghị quay về.

Dương Trinh đã đi tới trước cái cây kia, anh ta chỉ cần ngẩng đầu lên một cái là có thể nhìn thấy Khương Đào và Đường Ngữ Hạ.

Thế nhưng, ngay tại đây thời khắc mấu chốt này, Dương Trinh lại ngồi xổm xuống.

Anh ta còn bắt đầu phân tích với một lòng tin tràn đầy.

[…]

[Hmmm, thật xin lỗi, tôi xin được thu hồi lời khen lúc trước]

[Trời ơi, anh làm ơn ngẩng đầu lên đi, tôi sốt ruột sắp chết rồi nè ]

[Anh đừng chỉ lo phân tích đất không, anh cũng thử phân tích trên đầu mình đi chứ ]

Mà đúng lúc này, Khương Đào cầm sợi dây, từ từ thả xuống dưới, song song với đó cô cũng giả tiếng rắn kêu “xì xì”.

Ánh mặt trời bị rừng cây che hơn phân nửa, Khương Đào lại rung sợi dây một cách điêu luyện, thoạt nhìn thật sự rất giống một con rắn.

Thịnh Hi Bạch là người đầu tiên phát hiện điều bất thường. Tuy rằng sợ tới mức giọng nói thay đổi thanh điệu, nhưng cậu ta vẫn là dũng cảm dùng cành cây gạt sợi dây ra.

Ngược lại, Dương Trinh luôn tự cho mình là dũng cảm kia sợ tới mức bỏ chạy không dám quay đầu.

Bởi vì quá hoảng loạn, anh ta thậm chí còn bị mất một chiếc giày trong lúc tháo chạy.

[ ha ha ha ha ha ha ]

[ Thật sự không nghĩ tới, Khương Đào vậy mà lại dùng loại phương pháp này dọa đối thủ chạy mất ]

[ Trong phần tự giới thiệu ở phần đầu chương trình, Dương Trinh còn nói anh ta gan lớn nữa. Cười chết ]

[ Lúc phân tích thì nói rõ ràng rành mạch lắm, lúc thật sự xảy ra chuyện lại chẳng nhờ vả được chút nào. Đây còn không phải nam phổ tin trong truyền thuyết sao ]

[ Nói ra thì tôi thật sự tò mò biểu cảm của Dương Trinh sau khi phát hiện đó chỉ là một sợi dây]

Tổ tiết mục rất biết điều.

Rất nhanh, cảnh quay đã chuyển đến lúc đám người Dương Trinh trở lại rừng cây một lần nữa.

[ Ha ha ha ha ha ha Dương Trinh quá thảm ]

[ Cảm giác như Dương Trinh hận Khương Đào gần chết]

[ Ngược lại không nghĩ tới, Thịnh Hi Bạch gan dạ như vậy. Em trai lớn lên đẹp mã, tâm địa lại tốt, thành fan rồi! ]

[ Chỉ cần một sợi dây là có thể thấy rõ bản chất con người. Haixx, lần sau em trai nên tìm một đồng đội đáng tin hơn đi! ]

[Mặc dù như vậy nhưng không ai cảm thấy, đồng đội đáng tin nhất chính là chị Khương của chúng ta sao! ]

[ Đừng vội khen sớm như vậy, không dụng cụ nấu ăn, không gia vị, chỉ có nguyên liệu nấu ăn thì dùng kiểu gì ]

Nhưng khán giả không nghĩ tới, Khương Đào chẳng những không có ý định trở về lấy hai manh mối kia, mà còn tận dụng những thứ có sẵn.

Tổ tiết mục cực kỳ hiểu lòng người, dùng phụ đề dẫn ra tên của những loại gia vị kia.

Bên cạnh đó cũng nhắc nhở, bọn họ đã xác nhận với chuyên gia, đây đều là những hương liệu mọc dại trong rừng có thể dùng trong ăn uống. Người không phải chuyên gia không được tùy tiện hái ăn trong núi.

[ Đm! Giỏi dữ luôn ]

[ Hóa ra thiên nhiên mới là kho gia vị lớn nhất]

[ Thế nào mà Khương Đào lại nhận ra được nhiều loại hương liệu hoang dã như vậy. Người thường không cần biết loại kỹ năng này đâu ]

Lúc sau, Khương Đào lại đi lấy mật ong rừng, thậm chí còn hái được một cây nấm Tùng Nhung.

Tiểu đội thu hoạch tràn đầy một sọt, lúc này mới mở đường trở về.

[ Chị Khương quá trâu bò ]

[ Hình như chỉ thiếu dụng cụ nấu nướng nữa thôi ]

Mà lúc này, đội Đổng Hiển Hoành và đội Dương Trinh cũng đã lấy hai manh mối còn lại, tìm được dụng cụ nấu nướng và gia vị trở về.

Dưới sự thuyết phục của Dương Trinh, hai đội nhất trí cùng nhau đối ngoại.

Khán giả lại bắt đầu lo lắng.

[ Khương Đào đắc tội với Dương Trinh thảm như vậy, anh ta chắc chắn sẽ không dễ dàng đáp ứng đâu]

[ Nhưng dụng cụ nấu nướng ở chỗ Đổng Hiển Hoành mà ]

[ Anh Hoành rất có tình có nghĩa, nếu đã nhất trí với bọn Dương Trinh, khẳng định sẽ không phản bội bọn họ ]

[ Đáng tiếc quá, đội Khương Đào mà trở về sớm một chút, hợp tác cùng đội Đổng Hiển Hoành thì tốt rồi ]

Đúng lúc này, Khương Đào lấy ra một phiến đá.

Đường Ngữ Hạ lấy ra chén làm từ lá cây và đũa làm từ nhánh cây.

[ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ]

[ Chị Khương quá trâu bò ]

[ Con gái* Hạ Hạ thật đáng yêu quá, rõ ràng trên sân khấu con gái yêu ngầu như vậy, thế mà ở trước mặt chị Khương thì trở nên đáng yêu, dễ thương chít mama rồi]

*Nguyên văn “女鹅”. Từ này có cách đọc gần giống với từ “女儿” nghĩa là con gái, thường được fan mama dùng để gọi nữ thần tượng của mình.

Lúc này, màn ảnh lại cực kỳ thông minh, chuyển cảnh tới chỗ Dương Trinh.

“Dù có dùng phiến đá làm nồi thì bọn họ cũng không có gia vị. Thịt nướng ra cũng sẽ chẳng có vị gì…”

[ Tôi thật sự bắt đầu có chút đồng cảm với Dương Trinh rồi ]

[ Tôi tuyên bố, Dương Trinh chính là khách mời thảm nhất kỳ này ]

Sau đó, chính là chương trình biểu diễn tay nghề nấu ăn của Khương Đào.

Nướng thịt, nướng bánh, nướng Tùng Nhung…

Tổ tiết mục còn đặc biệt xấu xa khi quay đặc tả đoạn này.

Lát thịt mỏng tiếp xúc với phiến đá nóng, biến đổi màu sắc trong nháy mắt. Lớp thịt mỡ hơi cuốn lên, lộ ra phần viền cháy xém.

Cảnh gia vị rơi trên những lát thịt được tua chậm, khiến cho lát thịt mỏng manh tăng thêm chút hương vị.

Mật ong rừng thơm ngọt tinh khiết được cẩn thận bôi một lớp lên miếng thịt, dưới ống kính sáng lên lấp lánh. Mặt tiếp xúc với phiến đá kia lộ những bọt khí nhỏ xíu.

Không chỉ có vậy, trên phiến đá còn có nấm Tùng Nhung được chiên sơ trong dầu mỡ, cùng với bánh nướng mặt ngoài phồng rộp vàng ươm.

[ Đạo diễn Trâu không hổ xuất thân từ chương trình Một Ngày Ba Bữa. Đám đồ ăn kia cũng mẹ nó quá mê người [ nước miếng ][ nước miếng ]]

[ ôi ôi ôi ôi Thèm ăn quá, nước mắt chảy xuống từ khóe miệng]

[ Tối rồi còn muốn trả thù xã hội, huhuhu tổ tiết mục không phải người ]

[ Tôi từ bỏ rồi, vừa click mở cái phần mềm màu vàng gọi đồ ăn ]

Tại thời điểm cơn thèm ăn của người xem được khơi dậy một cách mãnh liệt nhất, tổ tiết mục cố ý chèn quảng cáo vào.

[??? ]

[ Loại thời điểm này mà còn chèn quảng cáo quỷ gì! Mau quay lại chương trình ăn uống cho chị, bằng không thịt nướng lạnh mất!!!!!! ]

[ Từ từ, cái quảng cáo này là… chị Khương??? ]

Khương Đào dùng vẻ mặt nghiêm túc, đẩy đẩy gọng kính. Sau đó cô cúi đầu nhìn về phía khối thịt ba chỉ trong khu chợ: “Mắt kính Mục Thanh, tạo điều kiện để bạn nhìn đồ ăn rõ ràng hơn!”

Chỉ trong chớp mắt, cô xách miếng thịt, lại thay một bộ đồ thể thao. Ống kính quay một đoạn đặc tả cho đôi giày. Khương Đào mang đôi giày đó, chạy vào phòng bếp: “Giày thể thao Lập Mã, rút ngắn khoảng cách giữa bạn và thức ăn ngon.”

Trong phòng bếp, cô mặc tạp dề, vừa xào thức ăn vừa nói: “Bếp gas Hỏa Nhiệt, mỗi miếng thịt ba chỉ đều đáng được đối xử tốt nhất!”

Cuối cùng, cô lấy từ tủ lạnh ra một cây kem, tâm ý mỹ mãn cho vào miệng: “Kem Thiên Tuyết là phần thưởng cho một ngày làm việc chăm chỉ của bạn!”

[ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha đây là cái quảng cáo ngu ngốc gì đây ]

[ ĐM! Đây là tổ chương trình quay dựa theo sinh hoạt hằng ngày chị Khương chứ gì! ]

[ Chị Khương là người nỗ lực hết mình vì cái ăn hàng thật giá thật!!! ]

[ Ha ha ha ha ha ha ha cười xém chết ]

[ Tôi tua lại xem quảng cáo lần nữa, thật sự quá mắc cười luôn ha ha ha ha ha ]

[ Quảng cáo như vậy thì xin chèn nhiều một chút 233333]

[ Các đồng chí, tôi đi chốt đơn đây ]

[ Những cái khác tạm thời không cần, hiện tại tôi sẽ mua một hộp kem trước]

Vì thế, tiêu đề #Quảng cáo ngu ngốc của Khương Đào# xông thẳng lên hotsearch, mà doanh số của bốn nhãn hiệu kia cũng theo đó tăng vọt lên.

Đặc biệt là kem Thiên Tuyết.

Giá của những sản phẩm khác khá cao, người xem lại chưa chắc cần.

Nhưng loại thực phẩm như kem này, một hộp cũng không bao nhiêu tiền. Hơn nữa Khương Đào kết hợp với đồ ngon càng thêm sức ảnh hưởng. Chỉ trong mấy giờ đồng hồ, cửa hàng Đào Bảo đã trực tiếp bán sạch hàng.

Ông chủ của Thiên Tuyết cũng phải trợn tròn mắt.

Vốn dĩ kế hoạch của ông ta là phát quảng cáo kết hợp với tuyên truyền, chậm rãi mở rộng độ nhận biết sản phẩm.

Nhưng hiện tại, quảng cáo, bên phía Kỷ Thanh còn chưa làm xong!

Kế hoạch tuyên truyền của bọn họ cũng vừa mới hoàn thành, vẫn chưa đưa vào thực hiện mà!

Sao… Sao lại bán hết rồi?!

Không chỉ cửa hàng Đào Bảo bán hết, thậm chí còn có không ít nhà cung ứng gọi cho ông ta đặt hàng.

Nhớ lại một tháng trước, bọn họ còn vì nơi tiêu thụ mà phiền não, thế nhưng hiện tại phiền não lại là dây chuyền sản xuất không đủ.

Thật là một loại phiền não ngọt ngào.

Mà hết thảy những điều này đều bởi vì lúc trước ông ta có con mắt tinh tường, tìm Khương Đào làm người phát ngôn cho sản phẩm.

Nghĩ đến đây, ông ta lập tức gọi điện thoại cho thư ký: “Mau! Liên hệ với người đại diện của Khương Đào!”

“Ký hợp đồng thêm 5 năm…Không, mười năm! Cô ấy có yêu cầu gì cứ nói!!”

“Nhanh cái tay lên!!!!”

Đối thủ của ông ta ghen ghét đến đỏ mắt.

Ai mà có thể nghĩ đến, năng lực thu hút người mua hàng của Khương Đào lại mạnh như vậy.

Một cái quảng cáo giữa chương trình đã có thể cứu sống kem Thiên Tuyết đang trên bờ vực phá sản!

Trong khoảng thời gian ngắn, các loại hợp đồng đại diện quảng cáo đồ ăn đều sôi nổi tìm tới Khương Đào.

Buổi tối hôm đó, Weibo đặc biệt náo nhiệt.

Sau khi đoạn quảng cáo của Khương Đào leo lên bảng hotsearch, tiếp đó cô lại vì không cho bốn vị khách mời khác đồ ăn mà bước lên hot search lần nữa.

Nhưng mà lần này, phần lớn người xem đều đứng về phía cô.

[ Đồ ăn vốn dĩ do đội Khương Đào tự tìm, tự nướng. Dựa vào cái gì mà muốn bọn họ phải chia cho người khác ]

[ Khương Đào cũng không phải ăn hết một mình, cô ấy vẫn luôn đút cho Hạ Hạ mà, chẳng qua là không muốn cho vài người nào đó mà thôi. Gặp tôi, tôi cũng không muốn cho ]

[ Đúng vậy, lúc nãy Dương Trinh còn nghĩ ra cách dùng điểm ép giá, đoạt nguyên liệu nấu ăn của Khương Khương nữa. Bây giờ sao lại không biết xấu hổ bắt người khác lấy ơn báo oán vậy ]

[Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy có người tiêu chuẩn kép tới mức này luôn á, quả nhiên da mặt dày chính là thiên hạ vô địch, bái phục bái phục ]

[ Hạ Hạ dỗi tốt lắm!! Nhạc Hủy quá trà xanh!! Lại còn muốn dùng đạo đức trói buột Hạ Hạ nhà chúng ta. May mắn Hạ Hạ không có mắc mưu! ]

[ Làm ơn đi! Nhạc Hủy đã rất trà xanh từ tập đầu rồi. Tôi thấy cô ta vẫn luôn ở bên cạnh lén lút xúi giục người khác. Cái mùi trà xanh kia cũng sắp xuyên qua màn hình truyền tới mũi tôi rồi nè ]

[ May là tổ tiết mục công bằng nghiêm chính, không bảo Khương Đào cho mấy người đó đồ ăn, bằng không tôi thật sự sẽ tức chết ]

Nhạc Hủy lướt Weibo với biểu cảm vặn vẹo trên mặt.

Tại sao lại như vậy!!

Rõ ràng Khương Đào ích kỷ!

Tại sao các người lại mắng tôi chứ!!

Hơn nữa bảng hotsearch toàn là Khương Đào! Khương Đào!

Dựa vào cái gì!!

Cô càng lướt càng tức, càng lướt càng ghen tỵ.

Lúc này cô ta mở một tài khoản phụ, một bên giả làm fan cuồng của Khương Đào rồi đi gây sự khắp nơi, một bên đấu võ mồm với cộng đồng mạng. Kết quả, trong lúc quá kích động, cô ta đã quên chuyển tài khoản, khiến bản thân rớt đài chỉ trong nháy mắt.

Nhạc Hủy bị dọa đến nổi sắc mặt tái nhợt.

Cô ta điên cuồng xóa Weibo, nhưng lại bị vài người nhanh tay chụp lại màn hình.

Rốt cuộc cô ta cũng được lên hotsearch như ý nguyện.

Chỉ tiếc một điều là chường mặt lên vì bị mắng.

Người đại diện cô ta gọi điện tới, lạnh lùng nói: “Tôi đã khuyên cô biết bao nhiêu lần rồi, không được thị phi, không được drama! Đừng có mang cái dáng vẻ trước kia của cô tới hiện tại! Kết quả cô lại làm ầm ĩ thành cái dạng như bây giờ …”

“Những chuyện cô làm trong chương trình, dù gì cũng không phải làm trước mặt người khác. Chờ tới khi cô nổi tiếng lại tẩy trắng cũng không muộn! Nhưng bây giờ cô đã tự mình đâm đầu vào đường chết rồi.”

“Đạo diễn Trâu gọi điện thoại cho tôi, nói khéo là cô không thích hợp với chương trình thôn trang này. Tập tiếp theo cô không cần đi nữa.”

“Tài nguyên của công ty có hạn, cô tự giải quyết cho tốt đi…”

Nhạc Hủy mơ mơ màng màng cúp điện thoại.

Hết rồi, vậy là chấm hết rồi!

Tương lai của cô ta bị hủy rồi!

Tại sao lại như vậy?!

Tại sao thế giới lại đối xử bất công với cô ta như vậy!

Cô ta kiếm cho công ty nhiều tiền như vậy. Thế mà vừa xảy ra chuyện, công ty đã lập tức loại bỏ cô ta!

Rõ ràng Khương Đào ích kỷ lại không nể nang ai như vậy, thế mà tất cả mọi người đều đứng về phía cô ta.

Đường Ngữ Hạ, tổ chương trình, còn có cộng đồng mạng gió chiều nào theo chiều nấy nữa!

Đúng! Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của Khương Đào!

Nếu ngay từ đầu, cô ta có thể hữu hảo một chút, tất cả chuyện này đều sẽ không phát sinh.

Cô ta nhất định phải khiến Khương Đào trả một cái giá thật đắt!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN