Ăn Hết Giới Giải Trí - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Ăn Hết Giới Giải Trí


Chương 22


Editor: Quýt

Khương Đào nghỉ ngơi ở nhà hai ngày thì nhận được lịch trình mới.

Chương trình giải trí có tên “Sáng tạo món ăn”, là một chương trình phát sóng trực tiếp về ẩm thực.

Mỗi một kỳ, tổ chương trình sẽ mời hai đầu bếp thi chế biến món ăn.

Mà quy tắc thi đấu là, ba vị khách mời tại trường quay sẽ đưa ra một từ khóa, nhóm đầu bếp cần nấu món ăn có thể đáp ứng được cả ba từ khóa.

Sau khi ba khách mời thử món ăn sẽ đưa ra sự lựa chọn của mình, ai nhận được nhiều phiếu hơn sẽ chiến thắng.

Bởi vì một trong ba khách mời cố định phải phẫu thuật cho nên tuần này vắng mặt, chương trình cần tìm người thế vào.

Đúng lúc đạo diễn là bạn tốt của đạo diễn Trâu Minh chương trình “Thôn trang của chúng ta” nên đã mời Khương Đào thông qua Trâu Minh.

Chương trình liên quan đến ăn uống, đương nhiên Khương Đào rất vui.

“Sáng tạo món ăn” ghi hình ở Hải Thành.

Khương Đào và Đồng Đồng vừa xuống máy bay đã có thể cảm nhận được không khí tương đối ẩm ướt, còn có mùi tanh đặc trưng của thành phố biển.

Tổ chương trình cử hai nhân viên đến đón hai người về khách sạn.

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, hai người được nhân viên đưa đến buổi tập duyệt.

Chỉ là khi xe đi vào trường quay thì bị chặn lại.

Bên ngoài trường quay có không ít các cô gái vây quanh, bọn họ đều cầm đèn led và banner, thậm chí có đủ loại đồ tiếp ứng, còn đang hô khẩu hiệu rất đồng đều.

Đồng Đồng hoảng sợ: “Hôm nay còn có minh tinh khác đến đây sao?”

Nhân viên công tác cười khổ nói: “Đây là fans của đầu bếp Tư Mộc Trạch sẽ thi đấu hôm nay.”

Đồng Đồng bừng tỉnh, giải thích cho Khương Đào Tư Mộc Trạch là người như thế nào.

Nghe nói Tư Mộc Trạch xuất thân từ gia đình có truyền thống làm đầu bếp, từ nhỏ đã biết nấu ăn, thầy dạy cũng đều là những đầu bếp nổi tiếng trong nước.

Mỗi lần hắn đi ghi hình chương trình nào đó, fans tiếp ứng cực kỳ phô trương, có thể so với các minh tinh đang nổi.

Hơn nữa fans của hắn còn rất điên cuồng, nghe nói hắn đã từng tham gia một chương trình, một giám khảo chỉ đánh giá món ăn của hắn không có gì mới lạ mà đã bị fans của hắn bạo lực mạng, ép người kia phải xin lỗi.

Tuy rằng sau này mọi chuyện đã kết thúc nhưng kể từ đó mỗi khi hắn tham gia chương trình nào đó, không ai dám nói hắn nấu không ngon.

Đồng Đồng lập tức dặn dò Khương Đào: “Chị à, lát nữa khi đánh giá nhớ nói khéo một chút, đừng vô duyên vô cớ đắc tội người ta.”

Khương Đào mải ngửi mùi thơm của thức ăn bay ra từ phòng phát sóng, nào có tâm tình nghe Đồng Đồng nói gì, chỉ đồng ý qua loa.

Hai khách mời còn lại trong “Sáng tạo món ăn”, một người là MC Hải Thành – Hàng Tư Tề, một người là người quen từng tham gia “Bạn mau tới đây!” cùng Khương Đào – Phương Dật Nhiên.

Phương Dật Nhiên có ấn tượng cực kỳ tốt với Khương Đào, đặc biệt là sau khi Khương Đào gặm nát góc bàn, gọi chị rất thuận miệng.

Tính cách của Hàng Tư Tề cũng rất tốt, ba người ở chung rất vui vẻ.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng thét chói tai khiến mọi người ở trong trường quay đều giật mình.

“Tám phần là Tư Mộc Trạch đến rồi.” Hàng Tư Tề cười khổ nói.

Trước khi ghi hình, đầu bếp và khách mời không được gặp nhau, nhưng với tình hình này, cho dù không muốn cho người ta biết cũng không được.

Phương Dật Nhiên tặc lưỡi: “Tôi vẫn luôn cho rằng tiếp ứng của nhóm chúng ta đã đủ khoa trương rồi, giờ mới thấy quả thật không thể so với anh ấy.”

Lúc này ở hậu trường.

Tư Mộc Trạch được chúng tinh phủng nguyệt (*) đi vào, cẩn thận chỉnh lại đầu tóc, kính râm che đi nửa khuôn mặt, cả người tỏa ra mùi nước hoa cao cấp.

(*) Chúng tinh phủng nguyệt: sao vây quanh trăng, ý nói một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính, quý trọng.

Nếu không phải hắn đang mặc đồ đầu bếp, nói hắn là minh tinh cũng có người tin.

Đối thủ của hắn đi tới muốn bắt tay với hắn.

Hắn đến nhìn cũng không thèm nhìn, lập tức lướt qua ngồi xuống ghế, lập tức có chuyên viên trang điểm cùng trợ lý chạy đến chỉnh trang cho hắn.

Hôm nay một đầu bếp khác đến thi đấu tên là Dương Thúc Vinh, là đầu bếp lâu năm của khách sạn Thiên Phúc.

Các học trò của Dương Thúc Vinh bất bình nói: “Người này quá vô lễ rồi! Chưa nói đến việc tôn trọng đối thủ hay không, sư phụ rõ ràng lớn tuổi hơn hắn cơ mà!”

“Được rồi.”

Dương Thúc Vinh cắt ngang: “Đừng quản chuyện của người khác, chúng ta cứ làm tốt việc của mình là được.”

Dương Thúc Vinh còn trẻ nhưng đã làm đầu bếp ở khách sạn Thiên Phúc được gần hai mươi năm.

Anh ấy không có dã tâm gì, chỉ hy vọng có thể nấu thật ngon, an ổn về hưu là được.

Hôm nay anh ấy tới chương trình này, cũng là ý của ông chủ.

Tuy rằng Dương Thúc Vinh hơi tức giận với thái độ của Tư Mộc Trạch nhưng anh ấy không muốn cãi nhau.

Sau khi trải qua tập duyệt đơn giản, chương trình chính thức bắt đầu ghi hình.

Fans chờ đợi đã lâu lập tức biểu đạt tâm trạng mong đợi của mình qua làn đạn.

[Hôm nay bé Dật Nhiên vẫn đáng yêu quá!!!]

[Trông anh Hàng càng ngày càng có tinh thần, đúng là mị lực của đàn ông trung niên ha ha ha ha]

[Con gái Khương Khương mặc bộ váy vàng cam này thật đẹp! Giống như xoài khô mà tôi không thể có được [Oán niệm][Oán niệm]]

[Người chị em lầu trên, bắt tay phát! Tôi cũng không cướp được!! Tôi mới chỉ do dự xem có nên lấy thêm một gói chuối sấy không mà thôi, sau đó đã hết hàng rồi a a a a a a đáng ghét!]

[Mị ôm hai gói trái cây sấy Tâm An, cười mà không nói]

[Mau đánh chết Versailles phía trên, cướp trái cây sấy đi!!!]

Làn đạn náo loạn khoe trái cây sấy, thậm chí còn có người mua được việt quất sấy bản giới hạn khiến rất nhiều fans ghen tị.

Những người xem chương trình ẩm thực cũng là người phàm ăn, radar đồ ăn cực kỳ nhanh nhạy. Sau khi dò hỏi một hồi, trái cây sấy Tâm An vốn đã khó mua lại cháy hàng lần nữa.

Cho nên bên phía trái cây sấy Tâm An không thể không trả lời ở dưới Weibo rằng bọn họ thật sự không có ý định làm marketing kiểu giới hạn, chỉ là mỗi lần cho hàng lên kệ, cho dù là bao nhiêu đều sẽ hết trong vòng mười phút.

Trước đây bọn họ tình nguyện phá sản vẫn không hạ thấp chất lượng, hiện tại cũng sẽ không bởi vì doanh số tốt mà phá vỡ nguyên tắc của mình.

Sau này thậm chí việc mua được trái cây sấy Tâm An còn là một việc để khoe trên mạng.

Nhưng đó là việc của sau này.

Quay trở lại trường quay “Sáng tạo món ăn”.

Các khách mời nói xong phần mở màn thì hai đầu bếp ra sân.

Người ra trước là Dương Thúc Vinh, anh ấy lịch sự lên tiếng chào ba khách mời rồi đứng sang một bên.

Sau đó là Tư Mộc Trạch.

Khi Tư Mộc Trạch xuất hiện trên màn hình, toàn bộ làn đạn của chương trình đều bị tiếp ứng của fans hắn lấp kín.

Có người xem chỉ oán giận nói một câu: “Đây là chương trình của đầu bếp, tại sao lại giống như đang theo đuổi thần tượng vậy?”

Lập tức bị fans hắn cắn xé.

[Đầu bếp thì làm sao? Ai nói đầu bếp thì không thể được đối xử như minh tinh!]

[Mộc Trạch của chúng ta nỗ lực như vậy, có mấy người không muốn anh ấy an ổn ấy mà]

[Mộc Trạch cố lên!!! Chỉ cần anh vui vẻ, bọn em sẽ vẫn luôn bảo vệ anh]

Mà ở trường quay, Tư Mộc Trạch gỡ kính râm xuống, chào hỏi các khách mời, lại khẽ gật đầu cho có lệ với Dương Thúc Vinh.

Khương Đào nhíu mày.

Cách bốn, năm mét cô còn có thể ngửi được mùi thơm nồng đậm trên người Tư Mộc Trạch.

Vậy chẳng lẽ không ảnh hưởng đến việc nấu ăn của hắn sao?

Cô nhớ rõ Sư Văn Thanh từng nói trên người đầu bếp không được xịt nước hoa, đặc biệt là mùi nước hoa nồng.

Bởi vì rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến mùi thơm của thức ăn, ảnh hưởng đến trải nghiệm của khách hàng.

Rất nhanh, đạo diễn đã bảo ba khách mời mỗi người một từ khóa để làm đề tài thi đấu.

Hàng Tư Tề viết hai chữ – Mỳ sợi.

Phương Dật Nhiên viết – Hải sản.

Mà Khương Đào viết một chữ “Mặn”.

Dương Thúc Vinh và Tư Mộc Trạch cùng nhíu mày.

Mặn đứng đầu tiên trong ngũ vị, cũng có thể nói là vị cơ bản.

Nhìn thì bình thường nhưng kỳ thật là một bài khảo nghiệm khó cho đầu bếp.

Thật ra là do gần đây Khương Đào ăn quá nhiều trái cây sấy, trong miệng vẫn luôn ăn đồ ngọt nên muốn đổi gió chút.

Ba khách mời đã chọn đề xong, hai đầu bếp liền lên ý tưởng và chuẩn bị đồ ăn.

Làn đạn cũng sôi nổi bắt đầu đoán xem bọn họ làm gì.

[Dương Thúc Vinh chọn nhiều hải sản như vậy, lại bắt đầu vo gạo chẳng lẽ định làm cháo hải sản? Không đúng, không phải anh Hàng muốn ăn mỳ sợi sao?]

[Dáng vẻ nghiêm túc của Mộc Mộc thật đẹp trai, chị em chúng ta nhất định phải bảo vệ Mộc Mộc thật tốt]

[Động tác đảo đồ ăn của Mộc Mộc cũng đẹp!!]

[A a a!! Mộc Mộc cầm dao! Tôi không thở nổi!!!]

[Kỹ thuật xắt rau quá tuyệt!]

[Hôm nay càng yêu Mộc Mộc hơn!!]

Nhưng mà Khương Đào nhìn kỹ thuật dùng dao làm màu của Tư Mộc Trạch kia, lại nhíu mày lần nữa.

Tư Mộc Trạch đang làm sashimi cá hồi.

Hương vị cá hồi chịu ảnh hưởng rất nhiều từ nhiệt độ.

Khi làm sashimi, độ ấm của tay hơi cao một chút sẽ ảnh hưởng đến vị của cá hồi.

Bởi vậy, khi đầu bếp chế biến cá hồi đều sẽ làm lạnh tay trước, hơn nữa khi thái cá cũng sẽ cố gắng làm thật nhanh.

Kỹ thuật dùng dao của Tư Mộc Trạch ngoài đẹp ra thì vô dụng.

Ngược lại hắn còn giữ cá trong tay quá lâu, ảnh hưởng đến vị.

Chương trình nấu ăn sẽ có hạn chế về thời gian.

Thủ pháp của Dương Thúc Vinh bình thường không có gì lạ, nấu ra “Cháo” hải sản mà không thấy gạo.

Anh ấy lọc riêng gạo và hải sản, chỉ để lại phần nước cơm trắng ngà với lớp váng dầu nhàn nhạt, sau đó trộn bột gạo với nước cá, đổ vào nước sôi thông qua muôi lỗ, tạo thành những sợi “mỳ” trắng tuyết hơi ngả vàng.

Anh ấy cho mỳ vào trong nồi nước cơm kia rồi cho thêm hải sản đã được hấp chín lên, cuối cùng rải thêm vài cọng hành lá xanh biếc.

Một bát mỳ hải sản ra lò.

Vừa đủ thời gian.

Còn phía bên Tư Mộc Trạch, bởi vì hao tốn quá nhiều thời gian làm màu, suýt chút nữa không kịp.

Hắn làm một bát mỳ udon Nhật bản cùng với một lớp sashimi ở trên, trình bày rất tinh xảo, đẹp hơn so với tô mỳ của Dương Thúc Vinh.

Ba khách mời tiến lên ăn thử theo thứ tự.

Khương Đào nếm bát mỳ hải sản của Dương Thúc Vinh trước.

Cảm giác đầu tiên khi cho vào miệng chính là…

Tươi!

Sau đó vị mặn mới từ từ quanh quẩn ở đầu lưỡi.

Vừa đủ, không quá nổi bật nhưng cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của nó.

Sợi mỳ mướt.

Đã khử mùi tanh nhưng vẫn giữ nguyên được vị cá.

Ăn ngon ~~~~~~

Khương Đào hạnh phúc đến nỗi đỉnh đầu nổ pháo.

Nếu không phải còn muốn để lại cho hai khách mời khác, cô thật sự muốn chén hết.

[Dáng vẻ trông mong nhìn bát mỳ kia của con gái tôi thật sự đáng yêu á ư ư ư]

[Ha ha ha ha ha ha ha dáng vẻ của bé Đào khi ăn rất giống cháu tôi, cho dù bị người ta kéo ra thì mắt vẫn dán lên đồ ăn]

[Hu hu hu hu tôi không chịu được nữa, tôi phải đi gọi đồ ăn đây]

[Xin chân thành khuyên những ai đang giảm béo, không nên xem chương trình của Khương Khương để kiểm tra sức lực tự khống chế của mình]

[Tôi đây không sợ, chỉ hy vọng được xem nhiều hơn]

Dưới sự thúc giục của Hàng Tư Tề, Khương Đào chỉ có thể đau lòng tạm biệt bát mỳ, đi nếm món của Tư Mộc Trạch.

Cô ăn một miếng cá hồi trước.

Quả thật hương vị đã bị ảnh hưởng, hơn nữa độ dày miếng cá cũng không đúng.

Phần lớn người ăn sẽ không phát hiện ra chi tiết nhỏ đó nhưng ở trên đầu lưỡi Khương Đào, sự khác biệt này lại được phóng đại gấp mười lần.

Sau khi ăn xong cá hồi, Khương Đào lại ăn một miếng mì udon.

Chỉ có thể nói là bình thường, không có gì đặc sắc.

Làn đạn thảo luận sôi nổi.

[Tại sao Khương Khương chưa bộc lộ cảm xúc gì vậy?]

[Có vẻ như ăn không ngon?]

[Sao có thể! Mộc Mộc nhà ta làm là ngon nhất!]

[Một tiểu trong suốt tuyến 18, làm sao có thể ăn được đồ ngon ở đâu, căn bản không biết thế nào là đồ thượng hạng!]

[Đồ ăn Mộc Mộc làm quả thật chính là tác phẩm nghệ thuật, cho cô ta ăn thật là lãng phí]

Sau khi ăn xong, bọn họ sẽ đưa ra lựa chọn của mình.

Hàng Tư Tề và Phương Dật Nhiên đều chọn Tư Mộc Trạch.

Thắng bại đã định.

Tư Mộc Trạch lộ ra nụ cười đắc ý.

Tuy rằng Dương Thúc Vinh không nói gì nhưng khuôn mặt đã toát ra vẻ cô đơn cùng buồn bã.

Phiếu bầu của Khương Đào kỳ thật không có tác dụng lớn, giống như khách mời lựa chọn cho bên không có phiếu coi như an ủi.

Nhưng Khương Đào không lập tức quyết định, ngược lại hỏi Dương Thúc Vinh trước: “Loại cá mà anh dùng làm nước dùng là cá trích?”

Dương Thúc Vinh gật đầu.

Khương Đào lại hỏi: “Anh thái cá trước rồi mới làm nước dùng, không cần lọc xương cá nên cá không bị nát, khi nấu nước dùng nó cũng tươi ngọt hơn.”

Dương Thúc Vinh sửng sốt, bởi vì màn hình dường như chỉ tập trung ở bên Tư Mộc Trạch, cho nên anh ấy cho rằng căn bản không có ai chú ý điểm này.

Những người khác tại trường quay cũng kinh ngạc.

Thịt cá trích ngọt mềm, nhưng có rất nhiều xương dăm.

Tuy nhiên bát mỳ mà bọn họ vừa ăn đến nửa chiếc xương cũng không có.

Đúng theo lời Khương Đào nói, Dương Thúc Vinh trực tiếp thái cá, căn bản không nhặt xương mà làm nước dùng cá luôn.

Chương trình lập tức cho tua lại cảnh quay.

Trên màn hình, tay Dương Thúc Vinh vừa nhẹ vừa chắc.

Bàn tay thái cá thành từng miếng mỏng như cánh ve, gần như trong suốt.

Chỉnh tề mà bày biện trên đĩa.

Từ xa nhìn lại, căn bản không thể nhìn ra được.

[Kỹ thuật dùng dao này thật đỉnh!]

[Tự nhìn lại mình, đều là tay, tại sao người với người lại có chênh lệch lớn như vậy!]

[Đm! Vậy mà thật sự không nhặt xương, trực tiếp làm nước dùng luôn, đỉnh quá!]

[CMN tôi thật sự không nghĩ tới bây giờ xem đầu bếp thi đấu cũng phải quỳ nhìn!]

[Nhìn như bình thường nhưng thật ra là đỉnh của đỉnh, respect respect!!!]

[Khác xa với dáng vẻ hiếu thắng của Tư Mộc Trạch?!]

Fans Tư Mộc Trạch đương nhiên không vui khi bọn họ nói vậy nhưng chỉ cần có mắt cũng có thể nhìn ra kỹ thuật dùng dao của Dương Thúc Vinh rất đỉnh.

Tuy nhiên bọn họ không thể nào thừa nhận mình sai.

[Đầu bếp Dương rất mạnh nhưng Mộc Mộc cũng rất giỏi!]

[Kỹ thuật hai bên khác nhau, so so cái gì, giải tán đi]

[Bây giờ lại khen đầu bếp Dương giỏi, mới mỉa mai ở làn đạn vừa nãy có phải mấy người không vậy]

[Đúng vậy, nếu không phải Khương Khương tinh mắt, kỹ thuật dùng dao cao siêu cứ vậy mà bị bỏ qua mất]

Khương Đào hỏi xong liền nói: “Tôi cảm thấy đầu bếp Dương tốt hơn.”

Ba khách mời đã lựa chọn xong.

Hàng Tư Tề dựa theo quy trình nói: “Vậy thì chúng tôi xin chúc mừng Tư Mộc Trạch là người chiến thắng trong chương trình “Sáng tạo món ăn” kỳ này.

Dương Thúc Vinh thua nhưng anh ấy không buồn, sự cô đơn trên khuôn mặt cũng không còn mà giờ đây chỉ còn nụ cười mãn nguyện.

Được công nhận bởi một khách hàng hiểu biết như vậy là phần quà tốt nhất đối với anh ấy.

Ngược lại người chiến thắng Tư Mộc Trạch lại trầm mặt, không hề vui chút nào.

Lúc nào hắn cũng thuận buồm xuôi gió, chưa từng có ai vả mặt hắn như thế.

Kể cả hắn thắng, nhưng mọi người đều sẽ cảm thấy kỹ thuật dùng dao của Dương Thúc Vinh mạnh hơn hắn.

Cục tức này mắc kẹt ở cổ họng khiến hắn không thể nuốt xuống cũng không thể nói được.

Hắn kiêu ngạo nhìn về phía Khương Đào: “Tại sao cô lại nói tôi không bằng anh ta?”

“Tôi đã học nấu ăn từ nhiều đầu bếp nổi danh từ nhỏ!”

Hắn không khách sáo nhìn về phía Dương Thúc Vinh: “Đầu bếp Dương, sư phụ của anh là ai?”

Mặc dù Dương Thúc Vinh không thích thái độ của hắn nhưng vẫn lịch sự trả lời: “Ba tôi.”

Tư Mộc Trạch cười khinh bỉ.

“Anh có biết đầu bếp quốc yến, nổi tiếng trong giới, Sư Văn Thanh không? Đó chính là thầy của tôi!”

Trường quay rầm rộ tiếng thán phục, chỉ có Khương Đào là lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

Tư Mộc Trạch kiêu ngạo hỏi Khương Đào: “Cho nên ngược lại tôi muốn nghe thử xem, cô có tư cách gì phán xét đồ ăn tôi làm!”

Hắn vốn tưởng rằng mình lấy danh tiếng của Sư Văn Thanh thì Khương Đào sẽ lùi bước.

Tư Mộc Trạch không ngờ rằng vậy mà Khương Đào lại buồn bực hỏi: “Anh thật sự là học trò của ông Sư?”

Tư Mộc Trạch: “?”

Khương Đào: “Nếu anh thật sự là học trò của ông Sư, vậy mà còn dám tìm tôi đánh giá thức ăn của anh?”

Tư Mộc Trạch: “?”

“Dĩ nhiên nếu anh muốn nghe thì tôi sẽ thỏa mãn anh.”

Khương Đào không khách khí chút nào chỉ thẳng từng vấn đề của hắn, có lý có chứng cứ, cho dù là người nghe không biết cách làm món ăn cũng có thể hiểu, gật đầu liên tục.

Sắc mặt Tư Mộc Trạch càng lúc càng khó coi.

Hắn không nghĩ tới, vốn là muốn làm Khương Đào bẽ mặt, cuối cùng người xấu hổ lại là mình?!

Cuối cùng hắn chỉ có thể cãi cùn: “Nói bậy nói bạ! Một người ngoài nghề như cô thì biết gì! Thầy tôi không bao giờ nói với tôi như vậy!”

Khương Đào bất đắc dĩ nói: “Nếu vậy thì cũng chỉ còn cách để thầy anh tự nói với anh thôi.”

Tư Mộc Trạch: “?”

Bình luận live: [???? ]

[Vậy là có ý gì? Ý của Khương Đào là cô biết Sư Văn Thanh? ]

[Mặc dù không biết Sư Văn Thanh là ai nhưng ông ấy cũng chỉ là đầu bếp, có thể đứng ở vị trí nào, dù sao Khương Đào cũng là minh tinh, tại sao biết ông ấy là chuyện khó tin?]

[Vừa nhìn là biết lầu trên không hiểu gì về giới nấu ăn! Sư Văn Thanh chính là đầu bếp quốc yến, được lãnh đạo nhà nước tiếp đón, còn có đừng thấy hiện tại ông ấy không hay xuất hiện, học trò của ông ấy rất giỏi. Hội trưởng hiệp hội đầu bếp chính là học trò của ông ấy, hơn nữa các đầu bếp nổi tiếng trong nước đều là do một tay ông ấy dạy bảo đấy.]

[Không chỉ trong giới nấu ăn, kể cả trong giới giải trí, thân phận của ông ấy cũng không hề thấp. Cô có biết bây giờ ông ấy đang nấu ăn ở đâu không? Hội sở Vân Gian đấy, hầu như tất cả người làm công tác văn hóa Kinh Thị đều ở đó, cũng không phải muốn vào đó là vào được đâu, ảnh đế đến đó cũng không phải loại ảnh đế tầm thường đâu!]

[Khoảng chừng 4-5 năm trước, ông ấy mở tiệc thử đồ, mời các nhân vật nổi tiếng, lúc ấy có thể nói đến cả liên hoan phim cũng chưa đông đủ được như vậy!]

[Lại nói tiếp, lúc ấy còn có một chuyện buồn cười, bởi vì thiệp mời tiệc thử đồ cực kỳ quý giá cho nên việc có nhận được thiệp mời hay không đã trở thành tiêu chuẩn xem xét địa vị của các nghệ sĩ trong giới]

[Đúng vậy, tôi nhớ ra rồi, lúc ấy có rất nhiều nghệ sĩ khoe thiệp mời tiệc thử đồ, tôi còn tưởng rằng là đại minh tinh nào đó kết hôn chứ…]

Khán giả được phổ cập kiến thức càng khó hiểu.

[Nếu giỏi như vậy thì chắc chắn Khương Đào lừa gạt chúng ta rồi!]

[Vậy cũng chưa chắc, tôi khá tin tưởng cô ấy.]

[Tôi mong là thật, người thích xem trò vui chỉ muốn nhìn bọn họ đấu đá thôi ha ha ha]

Thật ra Dương Thúc Vinh cũng cảm thấy không có khả năng, người kia chính là Sư Văn Thanh đấy!

Mấy năm trước Dương Thúc Vinh cũng đã từng được Sư Văn Thanh bảo ban vài lần, tuy rằng chỉ là lời nói ngắn gọn nhưng đã giúp ích cho anh ấy rất nhiều.

Anh ấy rất cảm kích khi Khương Đào nói giúp anh ấy, nhưng không hy vọng cô nhất thời xúc động, ngược lại làm mình lâm vào cảnh túng quẫn.

Nhưng Khương Đào lại lấy điện thoại ra, kết nối cuộc gọi video.

Không bao lâu, video đã bật.

Một ông già tinh thần phấn chấn xuất hiện trên màn hình.

Dương Thúc Vinh mở to hai mắt nhìn: “Đây… đây là…”

Sư Văn Thanh hiền hòa nói: “Tiểu Khương à, hiếm lắm mới thấy con gọi cho ông… Con đang ở đâu vậy?”

Khương Đào lập tức kể lại mọi chuyện vừa xảy ra cho ông nghe một lần.

Sư Văn Thanh vừa nghe liền nổi giận: “Ông từng thu nhận học trò như vậy khi nào, con để ông nhìn xem là tên nào không biết xấu hổ dám lấy danh tiếng của ông đi lừa bịp!”

Trường quay lập tức ồ lên.

Tổ đạo diễn cũng trợn tròn mắt!

Từ trước đến nay Tư Mộc Trạch hành động ngang ngược nhưng có thẻ bài Sư Văn Thanh nên bọn họ chỉ có thể nhịn.

Ai mà ngờ được vậy mà hắn căn bản không phải học trò của Sư Văn Thanh!

Nếu không phải hôm nay Khương Đào gọi video cho Sư Văn Thanh, chỉ sợ hiện tại mọi người còn bị Tư Mộc Trạch lừa như thế nào.

Mặt mũi Tư Mộc Trạch trắng bệch.

Hắn quả thật không phải học trò của Sư Văn Thanh, chẳng qua hắn học nấu nướng ở trường mấy năm nhưng bởi vì vẻ ngoài đẹp trai, được người đại diện khai phá cùng với chạy bài marketing nên hắn mới có danh tiếng như hiện giờ.

Hắn hưởng thụ danh lợi còn được fans tâng bốc, dần dần chìm đắm trong đó.

Hắn dùng kim bài Sư Văn Thanh đấu đá lung tung.

Không nghĩ tới hôm nay đá vào tấm ván sắt Khương Đào này.

Dường như là một cái tát trực tiếp khiến hắn trở về nguyên hình.

Người đại diện của Tư Mộc Trạch ở hậu đài phát hiện chuyện như vậy, vội vàng lên can ngăn: “Không được chụp! Tắt máy đi!”

Nhưng đã không kịp nữa rồi, tin tức này nhanh chóng truyền ra ngoài.

Fans Tư Mộc Trạch đều choáng váng, họ không nghĩ đến mình bị một tên bịp bợm lừa gạt lâu như vậy.

Tuy rằng vẫn còn một bộ phận fans nhỏ đam mê không tỉnh ngộ, kiên quyết không chịu tin Tư Mộc Trạch lừa đảo, thậm chí cảm thấy là người khác cố ý bày mưu hãm hại anh bọn họ.

Nhưng phần lớn fans vẫn lý trí, sau khi xem xong đoạn ghi hình đã âm thầm thoát fan.

Sau hai tiếng đồng hồ, văn phòng luật Kinh Thị đưa ra thông báo, nhận ủy thác của Sư Văn Thanh, khởi kiện Tư Mộc Trạch và công ty của hắn, liên quan đến nhiều cáo buộc.

Mấy năm nay Tư Mộc Trạch dùng danh tiếng của Sư Văn Thanh, không hề cố kỵ kiếm lợi, tham gia các chương trình, thét giá catse.

Ngoại trừ Sư Văn Thanh, còn có đài truyền hình và trang web bị hắn lừa gạt cũng đã kiện hắn cùng công ty.

Nếu thành công, Tư Mộc Trạch và công ty của hắn sẽ phải trả mức tiền bồi thường cao ngất ngưởng, khiến bọn họ phải bỏ hết số tiền mấy năm nay kiếm được, thậm chí còn phải đối mặt với việc ngồi tù.

Quần chúng ăn dưa sau khi xem mọi chuyện vừa xảy ra, khiếp sợ không nói nên lời.

Hơn nữa, ngoài dự liệu nhưng lại có lý (*) phát hiện dáng vẻ Khương Đào…

(*) Thoạt nhìn thì thấy điều đó hoàn toàn bất ngờ, không nằm trong dự đoán nhưng khi nghĩ kỹ thì thấy hợp lý.

[Khương Đào, thật ra cô là quần chúng Triều Dương (*) phải không?]

(*) Quần chúng Triều Dương: Tổ chức tình báo chuyên tố cáo chuyện của người nổi tiếng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN