Sở Nhược Dư đứng ngồi không yên.
Một mặt, trong lòng cô ấy giống như bị mèo cào, muốn biết rốt cuộc dòng hồng trà có vấn đề gì, nhưng mặt khác cô ấy lại tự nói bản thân phải tự nhịn, tuyệt đối không thể cho Khương Đào có cơ hội tiếp cận mình.
Nhưng vào lúc cô ấy đang dày vò cực điểm.
Ánh mắt Khương Đào đã dõi theo Lê Tư Uyển.
Lê Tư Uyển cuối cùng đã thấy được thần tượng trong lòng, loại kích động, hưng phấn, còn có tình yêu dường như muốn trào ra.
Cô bé có rất nhiều lời muốn nói với anh, muốn cho anh biết nhóm Hải Diêm yêu anh như thế nào!
Cô bé nắm chặt hai tay đặt ở trước ngực, hai mắt long lanh: “Anh Chi Diễn…”
Lúc này, một ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng gõ vào vai cô bé: “Túi của em rơi kìa.”
Tình yêu căng tràn dường như bị thứ gì đó hút đi, không còn kích động, hưng phấn nữa.
Rõ ràng ngay từ đầu nước mắt nước mũi của cô bé hòa vào nhau, cô bé còn sắp ngất rồi, trước mắt đều là hoa hồng và sao nhưng mà chỉ trong nháy mắt.
Lê Tư Uyển: Không còn chút tình cảm nào.
Thẩm Chi Diễn còn lịch sự kiên nhẫn nhìn cô bé.
Lê Tư Uyển cực kỳ xấu hổ, chỉ có thể khom lưng nhặt túi, bản thân cố gắng hồi tưởng lại tình yêu của mình dành cho thần tượng.
Cố lên Lê Tư Uyển!
Mày có thể!
Mau nhớ ra đi!
Hu hu hu…
Không được!
Cô bé không làm được.
Hiện tại Lê Tư Uyển nhìn Thẩm Chi Diễn, thà rằng thân thiết với đĩa hạt dưa trên bàn còn hơn.
Nhưng mà giây tiếp theo, một cánh tay trắng nõn vươn ra, “vèo” một cái lấy hết hạt dưa trên đĩa với tốc độ cực nhanh.
Khương Đào: Không được nhìn hạt dưa của tôi!
Lê Tư Uyển ấm ức muốn khóc.
Mười hai năm sống trên đời, lần đầu tiên cô bé cảm nhận được sự phũ phàng của xã hội.
Khương Đào nhìn dáng vẻ thút thít nức nở của cô bé, tự dưng cảm thấy có chút áy náy.
Cô lấy ra một hạt dưa trong lòng bàn tay, do dự một lúc mới nhắm mắt lại, đau lòng đưa cho Lê Tư Uyển: “Cho em.”
Lê Tư Uyển nước mắt lưng tròng cầm lấy hạt dưa, dường như không còn thấy xấu hổ nữa.
A a a a, chị gái này đúng là người tốt!
–
Từ lần ăn cơm tại quán ăn nhà họ Phương đợt trước, đã có một khoảng thời gian rất lâu anh không gặp Khương Đào.
Trong khoảng thời gian này, anh khống chế được còn tốt, mỗi ngày anh chỉ có thể miễn cưỡng ăn chút đồ ăn vặt.
Chỉ là với cảm giác vì tồn tại nên anh mới miễn cưỡng hoàn toàn khác với sự vui sướng nhẹ nhàng, hưởng thụ đồ ăn khi dùng bữa cùng Khương Đào.
Nếu không phải anh còn lý trí, anh sẽ nghĩ đủ cách để đem Khương Đào đến phòng làm việc của mình, ngày ngày cùng cô ăn cơm.
Quả nhiên, hiện tại anh cảm thấy đống hạt dưa trên tay Khương Đào rất thơm.
Khương Đào nhạy bén nhận ra có người đang ao ước hạt dưa của mình, lập tức kéo vào trong ngực.
“Làm gì đấy!”
Thẩm Chi Diễn mỉm cười: “Gần đây Chu Chí Lan mới tìm được một quán điểm tâm sáng Quảng Đông, em biết điểm tâm Quảng Đông rồi đó, có rất nhiều loại, có thể ăn từ sáng, ăn luôn tới chiều…”
Khương Đào: (? ﹃?)
Thẩm Chi Diễn: “Khi nào có thời gian em có muốn…”
“Muốn!!” Khương Đào phấn khởi hận không thể giơ tay lên.
Ánh mắt Thẩm Chi Diễn dừng ở trên hạt dưa trong lòng cô.
Khương Đào: “…”
Một bên là hạt dưa trước mặt, một bên là điểm tâm sáng Quảng Đông vừa nghe đã thấy ngon.
A ~~
Thật khó lựa chọn!!
Cô nhăn mặt, gian nan lại đau lòng mà lấy một hạt dưa ra đưa tới trước mặt Thẩm Chi Diễn.
Thẩm Chi Diễn nén cười, nghiêm túc nói: “Ba hạt.”
Khương Đào trừng mắt: Anh đừng có quá đáng!!
Thẩm Chi Diễn: “Tôi nghe cậu ấy nói về món sủi cảo tôm ở quán, mỗi một cái sủi cảo đều có nguyên một con tôm bên trong, vỏ bánh trong suốt có thể thấy được thịt tôm tươi mềm…”
Khương Đào đau lòng lại lấy ra một hạt: “Hai hạt! Không thể nhiều hơn được nữa!”
Thẩm Chi Diễn: “OK.”
Giao dịch đã hoàn thành.
Khương Đào nhanh chóng giải quyết hết số hạt dưa, không cho anh bất cứ cơ hội nào.
Thẩm Chi Diễn cắn hai hạt dưa khó khăn lắm mới lấy được.
Ừm… thật thơm.
Lê Tư Uyển ở bên cạnh: Anh Chi Diễn phải đổi một bữa ăn mới có được hai hạt dưa!
Trong nháy mắt cô bé cảm thấy hạt dưa trong tay mình đột nhiên quý giá biết bao.
Chị gái này quả nhiên là người tốt!!!
–
Tiệc thử đồ của Sư Văn Thanh bao gồm mười món, tất cả đều là món mới, đều không cho ra cùng một lúc mà sẽ được đưa lên lần lượt.
Mỗi một lần thử xong một món, đều sẽ dành một khoảng thời gian để các khách mời có thể cảm nhận hương vị, nếu các khách mời có ý tưởng gì thì phục vụ đứng cạnh mỗi bàn sẽ ghi chép lại.
Khương Đào ghi nhớ lời nói của Đồng Đồng.
Ăn nhiều, nói ít.
Sở Nhược Dư vốn định từ từ xem bản lĩnh của Khương Đào, xem xem hôm nay cô rốt cuộc có thể đưa ra ý kiến gì!
Nhưng từ khi món ăn thứ nhất được đưa lên cho đến món cuối cùng, Khương Đào chỉ vùi đầu vào ăn, hoàn toàn không nói bất cứ ý kiến gì.
Sở Nhược Dư vốn ban đầu đã sẵn sàng đón địch, về sau thất vọng, cuối cùng khinh thường.
Cô ấy đoán không sai.
Khương Đào quả nhiên chẳng có tài cán gì.
Chỉ với vài chiêu trò mà lừa Sư Văn Thanh, suýt chút nữa lừa được cô ấy, chút nữa đến trước mặt ông, cô ấy nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của cô gái này!
–
Bữa tiệc thử đồ này đã diễn ra thành công tốt đẹp.
Không ai nghĩ tới Sư Văn Thanh đã đến tuổi này rồi mà còn tạo ra được món ăn khiến người người tán thưởng như vậy.
Quan trọng là, mặc dù là món ăn mới nhưng vẫn đầy đủ hương vị, ngon đến mức khiến người ta dường như không nhìn ra được thiếu sót ở đâu.
Sau khi dùng cơm xong, các học trò cùng Sư Văn Thanh đi ra tiễn khách.
Sở Nhược Dư thấy ông đến gần, vội vàng đứng lên: “Ông!”
Sư Văn Thanh hiền từ nhìn cô ấy: “Tiểu Dư, hôm nay đồ ăn của ông như thế nào?”
Sở Nhược Dư gật gật đầu: “Đồ ăn của ông đương nhiên là ngon nhất.”
Sư Văn Thanh lại nhìn về phía Khương Đào: “Tiểu Khương, cháu có thấy đồ ăn hôm nay của ông có thiếu gì đó không?”
Sở Nhược Dư vốn đang muốn cáo trạng bỗng ngẩn người.
Ông đang nói gì vậy?
Vậy mà ông lại thật sự hỏi Khương Đào đồ ăn của ông có thiếu thứ gì không?!
Chẳng lẽ Khương Đào thật sự là có thể tìm ra được khuyết điểm sao?
Dưới ánh mắt không thể tin nổi của cô ấy, Khương Đào nghiêm túc nói: “Đây là do ông hỏi đó nha. Tôi đây mới nói.”
Khương Đào nghiêm túc nói.
Sư Văn Thanh lập tức giống như học sinh, vừa nghe vừa đeo kính lên ghi chép, thậm chí còn dừng lại một chút để cùng cô thảo luận.
Ngay từ đầu Sở Nhược Dư còn có thể nghe hiểu được nhưng càng về sau, bọn họ nói càng ngày càng cao thâm, đầu óc Sở Nhược Dư trở nên rối rắm.
Cô ấy giống như một học sinh tiểu học bị ném vào lớp toán cao cấp, nhìn vi phân, tích phân đầy trời.
Muốn khóc mà khóc không được.
Cũng may mấy học trò đằng sau Sư Văn Thanh cũng có vẻ mặt giống như cô ấy khiến cho cô ấy cảm thấy được an ủi đôi chút.
Nhưng lúc này Sở Nhược Dư cũng ý thức được, chẳng lẽ những gì Sư Văn Thanh nói đều là sự thật?
Khương Đào thật sự có thể giải quyết được vấn đề trong sản phẩm mới của các cô sao?
Vì thế khi Khương Đào nói xong, chuẩn bị về, cô ấy rốt cuộc cũng phá tan hàng rào cuối cùng trong lòng mình.
“Chờ, chờ một chút.”
“Cô có thể nói cho tôi biết, dòng kẹo hồng trà của chúng tôi có vấn đề gì được không?”
“Còn nữa, nếu cô rảnh có thể đến phòng nghiên cứu của chúng tôi một chuyến, nếm thử sản phẩm mới, rốt cuộc có vấn đề gì…”
Cô ấy cao ngạo mà ngẩng đẩu: “Đương nhiên tôi sẽ không để cô làm không công cho tôi đâu.”
“Nếu cô thật sự có thể giải quyết vấn đề của chúng tôi, tôi sẽ trả lương cho cô theo giá thị trường, cùng với hợp đồng làm người đại diện của dòng Nhược Tiêm và Đường Mễ một năm.”
Tuy rằng Nhược Tiêm là sản phẩm mới nhưng Đường Mễ lại là nhãn hiệu quốc dân, cũng là lợi thế lớn nhất mà Sở Nhược Dư có thể lấy ra.
Sư Văn Thanh cười lớn nói với Khương Đào: “Xin chúc mừng cháu nhận được hai hợp đồng quảng cáo tốt như vậy!”
Sở Nhược Dư không ngờ Sư Văn Thanh tin tưởng Khương Đào như vậy, có chút không cam lòng..
Toàn bộ phòng nghiên cứu và phát triển của bọn họ mất hơn nửa năm còn chưa giải quyết được vấn đề nan giải này, chẳng lẽ Khương Đào có thể thật sự giải quyết được?
–
Trên đường về nhà, hai chị em đều cực kỳ yên tĩnh.
Lê Tư Uyển mở group chat ra, bên trong đã náo loạn, tất cả đều là ảnh chụp của Thẩm Chi Diễn tối nay.
Thấy cô bé xuất hiện, group càng điên cuồng hơn.
Hải Diêm Chi Sĩ: [Đậu Hà Lan rốt cuộc cậu cũng xuất hiện rồi! Hôm nay có phải cậu đã nhìn thấy anh Chi Diễn rồi không!]
Hải Diêm Đậu Hà Lan: [Ừ.]
Tuy rằng Lê Tư Uyển còn nhỏ tuổi nhưng lại là đại fan (*).
(*) Đại fan: Là fan có lượng follow cao, sức ảnh hưởng lớn trong fandom.
Các fan đều biết cô bé là con nhà giàu, không chỉ tiếp ứng đỉnh còn thường xuyên có cơ hội nhìn thấy Thẩm Chi Diễn.
Lần này trước khi đến tiệc thử đồ, cô bé đã nói trong fan club.
Nhưng rõ ràng hôm nay tâm trạng của Lê Tư Uyển có gì đó không đúng.
Hải Diêm Bánh Quy: [Đậu Hà Lan cô sao thế? Có phải anh Chi Diễn gặp phải chuyện gì không?]
Hải Diêm Chi Sĩ: [Đừng làm tôi sợ!]
Hải Diêm Đậu Hà Lan: [Không có gì, hôm nay trạng thái của anh ấy rất tốt, tôi được ngồi cạnh anh ấy, anh ấy còn ăn khá nhiều đồ đấy!]
[A a a a! Thật hâm mộ!]
[Có phải ngoài đời anh ấy cực kỳ đẹp trai không!! A a a a Đậu Hà lan cô quá may mắn!!]
[A a a a! Có phải bệnh kén ăn của anh ấy có chuyển biến tốt rồi không, thật là vui!]
[Chờ một chút, nếu như cô nói thì không phải cô nên vui sao? Tại sao có vẻ buồn vậy?]
Hải Diêm Đậu Hà Lan: [Tôi quyết định lý trí suy nghĩ một chút, rốt cuộc tôi thích anh ấy vì điều gì?]
[???]
[Cô làm sao vậy? Tại sao đột nhiên nghĩ vậy?]
Lê Tư Uyển liền nói chuyện hôm nay muốn thổ lộ với Thẩm Chi Diễn, kết quả đột nhiên cảm thấy bị đánh mất tình yêu.
[Đương nhiên rồi, tôi vẫn còn thích anh ấy mà!]
[Chỉ là dường như tình yêu không còn nồng nhiệt như trước đây nữa…]
Các fan khác: [Vô lý! Quá vô lý!]
[Có phải có hồ ly bên ngoài câu lấy cô rồi không?!]
Lê Tư Uyển nhìn ID của người đó – Hải Diêm Hạt Dưa thì nhớ tới hạt dưa mà Khương Đào đưa cho cô, có chút chột dạ ho khan.
Cô bé nhất định sẽ không phản bội anh đâu!
Chỉ là trộm bò qua tường, làm fan lai, cũng… không sao đâu.