Tám giờ tối, bài viết trên tài khoản của một blogger đột nhiên được lan truyền một cách rộng rãi trên mạng.
[Nữ minh tinh họ K nào đó gần đây nhờ vào việc ăn mà nổi trở lại, năm mười mấy tuổi đã bỏ nhà đi vì mâu thuẫn gia đình, sau đó chặn toàn bộ phương thức liên hệ của cha mẹ. Bây giờ cha bệnh nặng nằm viện, cô ta không cho một phân tiền thuốc thang nào, thậm chí đến liếc mắt một cái cũng không muốn.]
Phía dưới, cộng đồng mạng bàn luận sôi nổi.
[Vừa nhìn là biết nói Khương Đào chứ gì]
[ĐM, lúc trước tôi xém chút nữa đã thành fan cô ta. Không nghĩ tới cô ta lại là người không hiếu thuận như vậy]
[Bản thân làm minh tinh lớn, kiếm ra nhiều tiền như vậy mà ngay cả tiền thuốc men của cha cũng không cho là sao?]
[Cho dù cha mẹ có gì không đúng, nhưng dù gì cũng nuôi cô đến lớn, cũng không thể tuyệt tình thế chứ!]
[@Chính phủ, loại minh tinh không hiếu thảo như vậy, cũng coi như nghệ sĩ xấu nhỉ]*
* Ngày 29 tháng 9 năm 2014, Cục Quản lý Nhà nước về Phát thanh, Điện ảnh và Truyền Trung Quốc hình chính thức ra thông báo “cấm nghệ sĩ xấu”.
[Tư bản đúng là hay thật, loại người như vậy cũng có thể tẩy trắng, vừa đi show tạp kỹ, vừa đóng phim điện ảnh truyền hình của đạo diễn nổi tiếng…]
[Tôi cảm thấy không nên chỉ vì một tin vịt* mà đi đến kết luận, nói không chừng còn có nội tình gì thì sao?]
*Nguyên văn 爆料 (bạo liệu) ám chỉ hành động công bố chuyện bí mật khả nghi của người khác, đặc biệt là của người nổi tiếng trước công chúng. Tin tức không có giá trị pháp lý, người tung tin không cần chịu trách nhiệm, thông tin cũng có thể đúng hoặc sai.
[Đúng vậy, cứ để một khoảng thời gian nữa rồi đưa ra kết luận]
[Lúc trước Khương Đào còn hăng hái làm việc nghĩa vậy mà. Tôi không tin cô ấy là người như vậy]
[Đây đều là fan của Khương Đào nhỉ, cứ cố mà tẩy tiếp đi]
[Minh tinh thế nào thì fan thế đó]
Trong nhất thời, hai bên tranh cãi gay gắt, kéo theo độ nóng của chuyện này cũng tăng lên.
Rất nhanh, blogger kia lại thả ra nội dung mới, là một đôi vợ chồng trung niên.
Người chồng nằm trên giường bệnh, người vợ gương mặt đầy sầu khổ. Quần áo của bọn họ cũng hết sức mộc mạc, so sánh với bộ lễ phục gọn gàng xinh đẹp mà Khương Đào mặc khi đến tiệc thử thức ăn lần trước, quả là cách nhau một trời một vực.
[Chứng cứ đều ở đây hết rồi, fan của người nào đó còn gì để nói không?]
[Nhìn đôi vợ chồng này mà thấy đáng thương quá, vất vả cả đời cuối cùng lại nuôi ra một con sói mắt trắng. Vậy mà có người còn bênh vực cô ta. Tôi thấy vài người nào đó theo đuổi thần tượng đến nỗi lương tâm cũng không còn]
[Cho đến hiện tại vẫn chỉ có cha mẹ cô ấy xuất hiện lên tiếng. Tôi cảm thấy mọi người nên lý trí một chút, chờ song phương lên tiếng rồi hãy đưa ra nhận định]
[Lý trí cái gì, rõ ràng là minh tinh nhỏ trở nên nổi tiếng liền vứt bỏ cha mẹ. Cô đồng cảm với cô ta như thế, lẽ nào cô cũng là người như vậy?]
[Tôi là người ở cùng tiểu khu với bọn họ. Bọn họ đối xử với con gái quả thật rất tốt. Tôi cũng không nghĩ tới Khương Đào sẽ trở thành người như vậy]
[Cho dù có mâu thuẫn lớn cỡ nào, chẳng lẽ không thể nói rõ ràng với cha mẹ sao? Bỏ nhà đi, chặn phương thức liên lạc, không cho tiền thuốc thang, bên nào sai nhiều hơn, nhìn là biết rồi]
Dưới sự dẫn dắt có chủ đích của thủy quân, người trên Weibo cơ hồ đều đang mắng Khương Đào.
Cho dù có mấy người nói chuyện giúp Khương Đào thì cũng đều bị cho là fan của Khương Đào, bị những người mắng chửi dữ dội trong inbox.
Còn Khương Đào bên này, mặc dù đã có công ty hỗ trợ về mặt quan hệ xã hội nhưng hiệu quả cũng không cao.
Quần chúng trên mạng đang rất kích động, thậm chí rất nhiều người đã bắt đầu tẩy chay Khương Đào.
Đồng Đồng quen biết Khương Đào lâu như vậy, cô không tin Khương Đào lại là loại người vong ân phụ nghĩa như trên mạng nói.
Nhưng hai vợ chồng kia lại có thể lấy ra hộ khẩu gốc, còn có hình chụp chung hồi bé. Mọi chuyện đều chứng minh rằng, Khương Đào chính là con của bọn họ.
Còn bên này, Khương Đào lại hỏi một không biết ba.
Dẫu sao, những tin tức Khương Đào biết về nguyên chủ đều đến từ quyển sách kia. Mà trong sách, tác dụng của nguyên chủ chính là làm đá lót đường cho Tô Anh Tuyết, sau đó lại chết một cách uất ức, căn bản không có tin tức nào liên quan tới gia đình.
Đồng Đồng vội vàng đi tìm tài liệu của Khương Đào. Lúc này cô mới phát hiện, tài liệu của Khương Đào cũng đã bị người khác sửa đi.
Sửa tài liệu, thủy quân dẫn dắt, vừa nhìn là biết có người cố ý sắp đặt, hơn nữa còn đánh một vố khiến bọn họ trở tay không kịp.
Tung tin đồn chỉ cần há miệng, bác bỏ tin đồn phải chạy gãy chân.
Cứ tiếp tục như vậy, cho dù cuối cùng bọn họ tìm ra chân tướng thì danh tiếng của Khương Đào cũng đã bị hủy.
Chiêu này đúng là quá độc!
Những lời mắng chửi dưới Weibo của Khương Đào ngày càng nhiều.
Mặc dù cũng có người hâm mộ giúp cô phản bác nhưng cũng như muối bỏ biển.
Trong inbox của Khương Đào, ngoài những lời mắng chửi, cũng có không ít người hy vọng bên cô sẽ nhanh chóng có phản hồi về vấn đề này.
Đồng Đồng cũng không biết nên làm sao cho phải.
Hiện tại bọn họ không có chứng cứ, dù muốn đáp trả cũng lực bất đồng tâm.
Cô ấy ngờ vực trong lòng, rốt cuộc ai có mối thù lớn đến nỗi phí nhiều công sức như vậy để đối phó với Khương Đào?
Ngay vào lúc này, cô nhận được một cú điện thoại.
Người gọi đến chính là quản lý trước đây của Khương Đào, Tôn Kiến Hiền.
Đầu Đồng Đồng chợt lóe lên một tia sáng.
Là hắn!
Đúng vậy!
Trước đây cô từng bắt gặp hắn lén lút bên ngoài phòng hồ sơ, trước khi rời khỏi còn buông lời độc ác như vậy. Nhất định chính là hắn.
Đồng Đồng hối hận muốn chết.
Lúc đó tại sao mình lại không đi kiểm tra tài liệu mà chỉ hỏi nhân viên làm việc một cách sơ sài vậy chứ!
Đồng Đồng nhịn xuống cục tức, hỏi: “Tại sao anh lại hãm hại chị ấy?!”
Tôn Kiến Hiền cười hì hì nói: “Cô chớ nói lung tung. Chẳng qua là cha mẹ của Khương Đào vừa lúc tìm tới tôi. Tôi lại không đành lòng nhìn hai người già bọn họ bị đứa con gái bất hiếu ức hiếp, nên mới giúp một tay mà thôi.”
Đồng Đồng cố khiến bản thân bình tĩnh lại.
Cô hiểu Tôn Kiến Hiền. Cho dù có động cơ, nhưng bây giờ hắn đã bị công ty sa thải, đoán chừng cũng không có nhiều tiền để khiến cho chuyện này trở nên ồn ào như vậy. Phía sau chắn chắn còn người khác nữa.
Cô phải tìm ra người đứng phía sau, mới có thể hoàn toàn giải quyết mối nguy của chị.
“Tôi không nói chuyện với cô, để Khương Đào nghe máy đi!”
Đồng Đồng không còn cách nào, chỉ có thể đưa điện thoại cho Khương Đào.
Khương Đào đang ăn khoai tây chiên, nhai phát ra tiếng rộp rộp.
Tôn Kiến Hiền cứ tưởng giờ này chắc chắn Khương Đào đang khóc lóc, phẫn nộ. Không nghĩ tới, cô lại còn tâm tình ăn khoai tây chiên?!
Nhất thời, Tôn Kiến Hiền cảm thấy mình bị vũ nhục.
Hắn cứng rắn nói: “Chuyện này có hai phương án giải quyết, hoặc là cô đưa năm ngàn vạn ra đây, hoặc là cô rút khỏi giới giải trí! Cô tự mình chọn đi!”
“Ồ!”
Khương Đào nhai rộp rộp hết đống khoai tây chiên trong miệng, sau đó bình tĩnh trả lời: “Tôi cũng cho anh hai sự lựa chọn, hoặc là anh đừng làm bậy nữa, hoặc là tôi ăn anh. Anh tự mình chọn đi.”
Tôn Kiến Hiền: “???”
Hắn giận đến mặt đỏ rần: “Khương Đào! Tôi không đùa với cô đâu!”
Khương Đào nghi hoặc hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ anh cho rằng tôi đang giỡn với anh à?”
Tôn Kiến Hiền: “Được! Vậy cô đừng hối hận!”
Khương Đào: “Rộp rộp, rộp rộp.”
Tôn Kiến Hiền: Huyết áp tăng cao.
Qua một hồi lâu, Khương Đào ăn khoai tây chiên xong mới chậm rãi cúp điện thoại.
Đồng Đồng lập tức khẩn trương hỏi: “Hắn nói gì?”
Khương Đào chớp chớp mắt, lại mở một túi khoai tây khác, “Hắn kêu chị đừng hối hận.”
Tim Đồng Đồng đã nhảy lên tới cổ, “Còn gì nữa không?”
Khương Đào: “Hắn nói muốn đến một chương trình gọi là Hành Trình Tìm Kiếm Người Thân, hy vọng chị có thể xuất hiện tại trường quay của chương trình đó.”
Sắc mặt Đồng Đồng nhất thời trắng bệch.
Hành Trình Tìm Kiếm Người Thân là một chương trình trực tiếp, hơn nữa khả năng dẫn dắt chiều hướng bình luận của tổ tiết mục cũng không tốt. Vì gia tăng mâu thuẫn, bọn họ sẽ làm giả rất nhiều chứng cứ thuộc dạng “có lẽ có”*.
*Thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản. Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có”. Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.
Giờ này mà Tôn Kiến Hiền làm vậy là muốn lợi dụng dư luận, bức tử Khương Đào một cách hoàn toàn!
Quá ác độc!
Đồng Đồng: “Chị, chị đừng gấp. Chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.”
“Chị có gấp đâu.” Khương Đào nói: “Cái vị chanh ngon nè, lần sau mua thêm hai túi.”
Đồng Đồng: “…”
Cô bất đắc dĩ nói: “Chị! Chị có biết chuyện này nghiêm trọng cỡ nào không?!”
Khương Đào không hề gì nói: “Hắn nói muốn quay chương trình, vậy thì quay là được rồi.”
Đồng Đồng nổi nóng: “Chị, chị không hiểu…”
Khương Đào: “Bọn họ nói hai người kia là cha mẹ của chị, hẳn là sẽ có tình thân nhỉ, dù chỉ một chút ít.”
Cô đưa một phần của ngón út ra.
Từ khi nghe những lời đạo diễn Chu nói, cô vẫn luôn thèm thuồng.
Bây giờ đồ ăn tự mình dâng đến cửa, bao nhiêu cô cũng không chê.
Chỉ là không biết nó có mùi vị thế nào.
Khương Đào liếm liếm khóe môi, không những không hoảng mà ngược lại còn có chút… hưng phấn.
Đồng Đồng: “???”
…
Hành Trình Tìm Kiếm Người Thân là chương trình phát trực tiếp tìm người thân của Web Tây Qua. Bởi vì có nhiều tình tiết trái khuấy kích thích, chương trình này vẫn luôn thu hút được không ít người xem.
Kỳ này, nghe nói người đến tìm thân thích là cha mẹ của Khương Đào, độ nóng lại càng cao hơn.
Chương trình trực tiếp còn chưa bắt đầu, số lượng người đang chờ xem đã vượt quá mười triệu.
[Trước kia, tôi cứ cảm thấy tìm người thân là mấy chuyện dài dòng xoay quanh việc nhà việc cửa. Không nghĩ tới, lần này còn có thể nhìn thấy bí mật trong giới giải trí]
[Ba mẹ của Khương Đào dám lên chương trình thế này, xem ra chuyện Khương Đào bất hiếu là sự thật rồi]
[Cha mẹ nào mà không thương con. Nếu không phải bị ép buộc đến mức không còn biện pháp, cũng sẽ không dùng tới cách này đâu]
[Chuyện khác còn có thể giải thích được, còn như loại bất hiếu này thì mang vết nhơ cả đời]
[Haiz, lại một nhà bị sập rồi]
[Xem ra đã không còn ai nhớ những tài liệu bôi đen Khương Đào lúc trước rồi. Lúc đó tôi cũng đã biết, không có lửa làm sao có khói, nếu Khương Đào không có vấn đề sao lại bị bôi đen chứ]
[Tôi nói trước, Khương Đào cút khỏi giới giải trí đi]
[Khương Đào cút khỏi giới giải trí +1]
Tôn Kiến Hiền nhìn những bình luận mắng Khương Đào chạy ngang qua trong màn hình, hắn lộ ra nụ cười đắc ý.
Từ sau khi rời khỏi công ty, hắn vẫn luôn không tìm được công việc thích hợp, cuộc sống vô cùng chán nản. Vậy nên, hắn bèn đổ hết tất cả những chuyện này lên đầu Khương Đào.
Vốn dĩ hắn đang hợp tác với Hàn Tử Hằng. Nhưng ai ngờ tới, Hàn Tử Hằng lại bị Khương Đào làm cho rớt đài, trực tiếp bị bắt vào tù.
Tôn Kiến Hiền bị dọa sợ gần chết. Vậy nên hắn mới sống thành thật một khoảng thời gian.
Trong khoảng thời gian này, hắn lại mê đánh bạc, cuối cùng thua hết sạch cả khoản tiền tích góp của bản thân.
Ngay khi hắn cùng đường, một người giấu tên đã tìm hắn, cho hắn tiền, muốn hắn đối phó Khương Đào.
Đúng lúc Tôn Kiến Hiền thiếu tiền nên hai bên lập tức đạt thành hiệp ước.
Thời điểm Tôn Kiến Hiền ký hợp đồng với Khương Đào cũng đã nghe cô nói qua về tình huống trong nhà.
Thật ra cha mẹ kia căn bản không phải cha mẹ ruột, tính tình lại vô cùng kém, đối xử với cô cũng không tốt. Từ nhỏ, cô đã chịu cảnh bữa đói bữa no, không những phải làm hết tất cả công việc nhà, mà đôi khi còn bị đem ra trút giận một khi cha mẹ nuôi không hài lòng. Nhưng dù vậy, cô cũng nhẫn nhịn.
Thẳng đến khi việc làm ăn của cha nuôi cô thất bại, ông ta vay tiền nặng lãi, không trả nổi muốn bắt cô gáng nợ. Lúc ấy cô mới trốn khỏi nhà.
Khương Đào đã từng làm rất nhiều công việc, về sau mới được Tôn Kiến Hiền phát hiện, rồi gia nhập công ty giải trí Quả Tinh.
Sau khi biết con gái nuôi đã trở thành minh tinh, cha mẹ quỷ hút máu của cô lại tìm đến cửa. Vì né tránh bọn họ, Khương Đào chỉ có thể đồng ý đưa hết tiền mình kiếm được cho bọn họ.
Cho nên dù đã qua nhiều năm nhưng Khương Đào lại chẳng tích góp được chút tiền nào.
Tôn Kiến Hiền biết, muốn hủy diệt Khương Đào, vũ khí tốt nhất chính là nhắm vào cách Khương Đào đối đãi với hai “vị” cha mẹ nuôi kia.
Vậy nên, hắn tìm cha mẹ nuôi của Khương Đào rồi đưa ra kế hoạch này.
Một tháng nay, đôi vợ chồng này không gọi cho Khương Đào được, trong lòng bọn họ vốn đã hoài nghi Khương Đào không muốn cho tiền nữa, vẫn luôn tức giận mắng cô. Vì vậy, Tôn Kiến Hiền vừa nói ra, bọn họ đã đồng ý.
Đôi vợ chồng này vừa tham lam lại không biết xấu hổ. Làm theo Tôn Kiến Hiền nói, bọn họ vừa kiếm được một khoản tiền, lại còn có thể bắt bí Khương Đào thêm một khoản lớn nữa. Đối với bọn họ mà nói, đây là vụ làm ăn cực kỳ có lãi.
Còn về việc Khương Đào sống chết ra sao, bọn họ cũng mặc.
Đây đều là sở trường của Tôn Kiến Hiền.
Còn có chương trình Hành Trình Tìm Kiếm Người Thân hôm nay nữa, hắn muốn khiến Khương Đào không thể trở mình một cách triệt để. Chỉ có như vậy, mối hận trong lòng hắn mới có thể tiêu tan.
Quan trọng hơn là, cái người ẩn danh kia còn nói, nếu hắn có thể khiến Khương Đào bị lạnh nhạt, người đó sẽ cho hắn thêm một triệu tệ nữa.
Mọi chuyện đã được hắn sắp xếp ổn thỏa.
Tất cả chứng cứ đều đã được hủy sạch sẽ.
Khương Đào tuyệt đối không có cơ hội trở mình!
–
Ngoại trừ người dẫn chương trình, Hành Trình Tìm Kiếm Người Thân còn có vài vị khách được mời đến làm người quan sát.
Bọn họ chính là những người phụ trách việc quạt gió thổi lửa cho chương trình. Lúc chương trình vừa bắt đầu, bọn họ liền thay phiên nhau đưa ra nhận xét rằng, cảm thấy cha mẹ của Khương Đào quá đáng thương, Khương Đào rất quá đáng.
Việc này đã thành công nhóm lên lửa giận của cộng đồng mạng.
Lúc này, MC mời mẹ nuôi của Khương Đào ra.
Người phụ nữ này không cao, dáng vẻ bình thường, đường pháp lệnh* kéo thật dài, trông có vẻ không phải người dễ nói chuyện.
*Theo nhân tướng học, trên khuôn mặt người, đường Pháp lệnh là hai đường vân đối xứng từ hai bên cánh mũi vươn dài xuống hai bên khóe miệng.
[Đây là mẹ của Khương Đào hả? Sao không giống chút nào hết vậy?]
[Không chừng Khương Đào giống cha thì sao?]
Ngay sau đó, màn hình đã nhanh chóng chuyển đến cảnh cha Khương đang nằm trên giường bệnh. Người này còn xấu hơn so với mẹ Khương.
[…]
[Với tướng mạo như vầy, nếu là ruột thịt thật sự, Khương Đào có thể lớn lên thành dáng vẻ như hiện giờ cũng không phải dễ dàng…]
[Liên quan gì đến tướng mạo? Muốn minh oan cũng đừng nên minh oan kiểu này nha]
[Không phải minh oan. Chỉ là tôi căn cứ theo quy luật di truyền trong sinh học, nói lên chút hoài nghi mà thôi]
[Haix, tôi đây nói thẳng, tướng mạo thế này vừa nhìn là biết không phải cha mẹ ruột rồi]
Tôn Kiến Hiền nhìn bình luận chạy ngang màn hình, biểu tình trên mặt nhất thời cứng đờ ra.
Cái lũ cộng đồng mạng ngu ngốc này, ai kêu tụi bây tới bình luận tướng mạo chứ.
Chỉ là sau khi mẹ Khương bắt đầu nói chuyện, sự chú ý của cộng đồng mạng đã nhanh chóng quay trở lại.
Tôn Kiến Hiền vốn đã dạy toàn bộ những lời nói có khả năng khơi lên lửa giận của cộng đồng mạng ở mức độ cao nhất cho mẹ Khương. Không nghĩ tới, mẹ Khương vừa khẩn trương một chút đã quên hơn một nửa, nói năng lủng củng.
MC hỏi bà ta: “Hôm nay bà hy vọng chuyện này sẽ được giải quyết bằng cách nào?”
Mẹ Khương nhanh miệng, lập tức nói ra ý nghĩ chân thật của mình: “Ít nhất nó phải cho tôi năm mươi triệu tệ.”
MC: “…”
Lúc này, mẹ Khương mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng bổ sung một câu: “Tôi sợ một cô gái như nó xài tiền bậy bạ, muốn giữ giúp…”
Trên phần bình luận, không ít người cảm thấy có gì đó không đúng.
[Sao tôi lại cảm thấy lời nói của bà ta trước sau không đồng nhất vậy. Lúc trước thì nói chỉ cần Khương Đào đến bệnh viện nhìn mặt cha một lần là tốt rồi, bây giờ vừa há mồm đã đòi năm mươi triệu!]
[Lỡ lời chứ gì!]
[Tôi lại cảm thấy hiện tại mới là lời thật lòng. Lúc trước bà ta còn lắp ba lắp bắp, nhưng câu năm mươi triệu vừa nãy lại lưu loát dữ thần!]
[Cho dù đòi năm mươi triệu thì cũng không sai mà. Bọn họ nuôi Khương Đào đến lớn như vậy, Khương Đào làm minh tinh, kiếm được không ít tiền. Cứ cho là trả tiền lại cho cha mẹ thì có làm sao?]
[Nói thật, tôi vốn vẫn luôn đứng về phía cha mẹ Khương Đào, nhưng hiện tại lại có chút hoài nghi rồi]
Tôn Kiến Hiền sắp tức chết.
Sao hắn có thể nghĩ tới, trăm dặn nghìn dò, vậy mà mẹ Khương vẫn có thể phạm vào loại sai lầm này chứ, thiếu chút nữa đã phá hủy kế hoạch hoàn mỹ của hắn!
Cũng may là bên tổ chương trình đã cứu cánh kịp thời.
Mấy quan sát viên lòng đầy căm phẫn, đồng cảm với mẹ Khương như người trong cuộc, còn theo đó mà lau vài giọt nước mắt.
“Từ xưa đến nay, nước ta luôn lấy hiếu làm đầu. Một người ngay cả hiếu thảo với cha mẹ cũng làm không được, chúng ta còn có thể trông cậy cô ấy còn có những phẩm chất khác tốt đẹp hơn sao? Việc càng khiến người ta đắng lòng hơn chính là người như vậy lại là một minh tinh. Cô ấy sẽ làm ảnh hưởng đến giá trị quan của biết bao thanh thiếu niên nữa đây!”
“Bác Khương, bác cũng đừng buồn nữa, chương trình Hành Trình Tìm Kiếm Người Thân của chúng tôi nhất định sẽ giúp bác giải quyết những vấn đề này.”
“Tôi cực kỳ đau lòng. Trước mắt tôi chỉ thấy hình ảnh một người mẹ hiền từ không giỏi ăn nói, dù bị phụ lòng nhưng vẫn yêu thương đứa con của mình. Dê con còn biết quỳ khi uống sữa mẹ, quạ đen còn biết phụng dưỡng cha mẹ khi về già, là con người sao lại không bằng cả động vật vậy chứ!”
Vì vậy, căn bản không cần thủy quân của Tôn Kiến Hiền xúi giục, một bộ phận cộng đồng mạng dễ bị ảnh hưởng đã theo đó mà bắt đầu mắng Khương Đào ở phần bình luận trên màn hình.
Thấy bầu không khí đã nóng lên không ít, MC mới mời mẹ Khương ngồi xuống ghế sofa.
“Vậy chúng ta cùng nhau xem xem, hôm nay Khương Đào có xuất hiện hay không?”
Ở trường quay chương trình có một cánh cửa tìm người thân. Người thân được tìm thấy sẽ đi vào trường quay thông qua cánh cửa này.
Đây cũng là phần hồi hộp nhất của chương trình Hành Trình Tìm Kiếm Người Thân.
MC dừng chỗ này rất đúng lúc, mặc cho cộng đồng mạng suy đoán trên phần bình luận.
[Tôi cá là hôm nay Khương Đào sẽ không tới!]
[Tôi nữa, Khương Đào mà tới tôi nhai bàn phím!!]
[Nếu tôi là Khương Đào, mặc kệ thế nào tôi cũng phải tới]
[Cô ta chắc chắn không dám tới đâu]
[Tới đi, vừa lúc tôi có thể mắng cô ta]
[Sợ không tới phiên cô bạn đâu. Những quan sát viên ở trường quay thế nào cũng thay nhau mắng trước]
[Những minh tinh này đều như vậy. Lúc phạm sai lầm thì trốn mất hút, chờ tới khi mọi người đều quên chuyện này đi lại xuất hiện moi tiền]
[Đến bây giờ mà bên phía Khương Đào còn chưa phản hồi, nhất định có vấn đề. Lần này giả chết bưng bít cho qua chuyện, lần sau lại lấy bệnh trầm cảm ra bán thảm một trận, vậy là chuyện này coi như qua]
[Weibo của cô ta đến giờ vẫn chưa trả lời mà, nhất định là đang chột dạ]
[Mặc dù biết cô ta hẳn sẽ không tới, nhưng tôi vẫn hy vọng cô ta tới. Hí hí]
“Mọi người cùng nhau đếm ngược từ năm nào.”
“5!”
“4!”
“3!”
“2!”
“1!”
Trái tim của tất cả mọi người đều theo đó mà nhảy lên.
Cánh cửa ở một bên khác của studio từ từ mở ra.
Một cô gái dáng người mảnh mai xuất hiện, chính là Khương Đào.
[!!!]
[!!!!]
[Trời má!! Cô ta tới thật kìa]
[Cô ta vậy mà không biết xấu hổ tới đây, quả nhiên người đê tiện thì vô địch thủ]
[Khá khen cho lòng dũng cảm này! (Mặc dù vẫn cảm thấy không nên bất hiếu)]
[Biết là như vậy nhưng cái người khi nãy nói muốn nhai bàn phím đâu rồi ta!!]
[Đánh nhau đi! Đánh nhau đi!]
Khoảnh khắc nhìn thấy Khương Đào, mẹ Khương thiếu chút nữa đã không nhận ra cô.
Trong trí nhớ của bà, Khương Đào là một đứa nhút nhát, căn bản không dám phản kháng lại bọn họ.
Cho dù sau đó nó trở thành minh tinh thì cũng giống như vậy.
Nhưng cô gái trước mắt này lại cực kỳ tự tin, khác hoàn toàn với trong trí nhớ của bà.
Dù vậy bà cũng lấy lại tinh thần rất nhanh.
Cho dù Khương Đào không giống trước kia, bà cũng có biện pháp gây khó dễ. Lần này, bà nhất định phải ép Khương Đào phun tiền ra.
Vì vậy, mẹ Khương lại dựng thẳng lưng lần nữa.
Khương Đào bước qua cánh cửa tìm người thân.
Lúc thấy mẹ Khương, cô có chút thất vọng.
Trên người bà ta có tham lam, có dối trá, có ác độc, nhưng lại không có loại tình cảm ấm áp như đạo diễn Chu nói.
Một chút xíu cũng không.
Bận rộn lâu như vậy, kết quả chẳng có miếng đồ ăn nào. Khương Đào rất tức giận.
Thấy Khương Đào cứ nhìn mình chằm chằm, Mẹ Khương cảm thấy thân thể có chút lạnh.
Bà bất giác muốn mắng Khương Đào như trước đây, nhưng lại nhớ mình đang đứng trước ống kính nên kịp thời dừng lại. Vì duy trì hình tượng mẹ hiền mà mình đang giả vờ, bà gắng gượng kéo khóe môi, lộ ra nụ cười gượng gạo: “Đào Đào, sao con lại không nhận ra mẹ rồi?”
Mấy quan sát viên bên cạnh lập tức bênh vực.
“Khương Đào, đây là mẹ của cô đó. Người mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi cô khôn lớn!”
“Cô tới đây không phải vì muốn hòa giải với mẹ sao? Mau kêu một tiếng mẹ đi!”
Khương Đào chớp chớp mắt, “Bà là mẹ tôi?”
Mẹ Khương lập tức gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy!”
“Nhưng trên người bà chẳng có chút mùi vị tình thân nào.” Khương Đào nói.
Mẹ Khương sửng sốt một hồi.
Khương Đào ngược lại cũng không cảm thấy bất ngờ.
Dẫu sao cô ăn bất cứ thứ gì cũng phải trả tiền.
Có lẽ tình thân cũng thế.
Vì vậy cô hỏi: “Tiền có thể mua được tình thân sao?”
[????]
[Sao Khương Đào lại nói như vậy?]
[Cảm thấy sắp có chuyện động trời!!]
[Chuyện này trở nên thú vị rồi đây]
[Đừng bị miệng lưỡi cô ta lừa gạt nha]
Mẹ Khương không biết rốt cuộc Khương Đào có ý gì, vì vậy bà cứ làm theo những lời Tôn Kiến Hiền dạy, bắt đầu giả vờ khóc: “Đào Đào! Sao con lại có thể nói với mẹ như vậy. Mẹ là mẹ thương con! Sao con có thể dùng tiền để đong đếm tình yêu mà mẹ dành cho con chứ?”
Khương Đào nghe bà ta khóc xong, có chút thất vọng hỏi: “Không thể sao?”
Mẹ Khương cho rằng cô đã dao động, mừng thầm trong lòng.
Không nghĩ tới, Khương Đào lại thở dài: “Vậy thì thôi.”
Mẹ Khương: “???”
Khương Đào: “Tôi tới đây cũng chỉ muốn nếm thử mùi vị của tình thân. Nếu bà không có, tiền bạc cũng không thể đổi, thì thôi vậy.”
Thức ăn ngon trên đời nhiều như vậy, không cần phải vì một thứ mình chưa từng ăn qua mà lãng phí nhiều tâm tư như thế.
[Cô ấy nói chuyện bình tĩnh là vậy, nhưng sao tôi lại cảm thấy muốn khóc]
[Nếu bà không có, tiền bạc cũng không thể đổi, thì thôi vậy. Huhuhuhu, rốt cuộc cô ấy đã trải qua những chuyện gì lại có thể nói ra những lời đó chứ!]
[ĐM, gắt dữ]
[Chuyện này thật sự chỉ có mình Khương Đào sai sao? Từ đầu tới cuối dường như chỉ có mẹ cô ấy nói, Khương Đào vẫn luôn không nói gì]
[Tôi đột nhiên có chút hiểu Khương Đào. Hành Trình Tìm Kiếm Người Thân là chương trình gì, mẹ cô ấy không biết sao? Bà ấy tham gia chương trình này, không muốn hủy hoại sự nghiệp của Khương Đào thì là gì? Tôi thật sự không nhìn ra bà ấy thương Khương Đào chỗ nào]
[Mọi người còn nhớ năm mươi triệu khi nãy không? Nói thật, Khương Đào cũng chưa hot được bao lâu, lấy đâu ra năm mươi triệu? Mở mồm liền đòi nhiều như vậy, không biết bà ta coi Khương Đào là con gái hay máy rút tiền nữa]
Một quan sát viên ngồi bên cạnh nhìn không nổi nữa, tình thâm ý trọng nói: “Tình thân là loại tình cảm trân quý nhất, cũng là duy nhất. Nó là thứ tồn tại ở chỗ sâu nhất trong nội tâm của mỗi người, không có bất kỳ vật gì có thể thay thế…”
Khương Đào: “Vậy cô có không?”
Quan sát viên: “…”
Khương Đào: “Nếu cô có, tôi cũng có thể lấy tiền đổi.”
Cô rất nghiêm túc nói: “Cô ra giá đi.”
[Tôi có!!! Đổi với tôi đi!!]
[Bảo bối Khương Khương, mama không đòi hỏi nhiều đâu, năm triệu là được rồi!]
[Tôi chỉ cần ba triệu!]
[Tôi một trăm ngàn!! Tình yêu của người cha trong tôi tràn lan, tuyệt đối không lỗ!!]
[Mấy đồng chí cứ tranh nhau loạn cả lên, có được thật không vậy?!]
[Tôi không lấy tiền. Nếu có con gái xinh đẹp như vậy, tình thương của tôi ngày nào cũng mãnh liệt]
…
Hướng gió trên phần bình luận nhất thời biến đổi.
Tôn Kiến Hiền thiếu chút nữa bị lũ ngốc trên mạng làm cho tức chết. Hắn vội vàng liên lạc với thủy quân, để bọn họ dẫn dắt tiết tấu.
Nhưng không ai nghĩ tới, ngay tại lúc này, một đội cảnh sát bước vào studio.
Bọn họ lấy lệnh bắt giữ ra, “Vương Quế Hoa, chúng tôi nghi ngờ bà dính líu đến hành vi buôn bán phụ nữ và trẻ em! Mời bà đi cùng chúng tôi một chuyến, hỗ trợ điều tra.”
Mẹ Khương lập tức hoảng loạn: “Anh nói bậy! Tôi không có tội! Khương Đào… Khương Đào chính là con gái của tôi! Nó không phải do tôi mua…”
Cảnh sát: “Những lời này bà có thể nói trên tòa. Còn bây giờ mời bà phối hợp với chúng tôi, đi một chuyến về đồn cảnh sát.”
Mẹ Khương sợ hãi nhìn cảnh sát bốn phía. Bà ta run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi giàn giụa hô to: “Tôi khai hết, tôi sẽ khai hết!”
“Xin đừng bắt tôi ngồi tù!!”
Bình luận trên màn hình nhất thời náo động.
[!!!]
[Đệt!!!!]
[Plot twist động trời!!]
[Đây chính là không đánh tự khai trong truyền thuyết ư!]
[Khi nãy ai nói Khương Đào không giống con ruột ấy nhỉ?! Đúng là tiên tri!]
[Chỉ có tôi quan tâm tới một chuyện, lần này Khương Đào lại muốn lập công nữa hả?]
[Chị Khương của tôi, không hổ là minh tinh trong giới cảnh sát mà!]