Ăn Hết Giới Giải Trí - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Ăn Hết Giới Giải Trí


Chương 4


Editor: Quýt

Beta: AI_ Lâm

MC lau mồ hôi, nhanh chóng kêu nhân viên mang con rắn nhỏ suýt bị biến thành thức ăn đi.

Khương Đào có chút tiếc nuối nhìn thoáng qua, lại trở về bục khiêu chiến một lần nữa.

Hai chiếc hộp còn lại cũng chẳng có gì khó khăn, Khương Đào nhẹ nhàng lấy được đồng xu.

Đồng Đồng mua đồ ăn tối cho cô, vừa vội vàng quay về vừa liếc qua điện thoại trong lúc chờ thang máy, khi nhìn đến tên của Khương Đào xuất hiện trên hot search, trái tim cô ấy dường như ngừng đập.

Phản ứng đầu tiên chính là chị mình lại làm gì để bị bôi đen lên hot search??

Chỉ là khi ấn vào, cô ấy chìm đắm luôn trong đó.

#Khương Đào bắt rắn#

Một video dài năm mươi hai giây đã vượt năm trăm nghìn lượt xem, lao vọt lên No 1 hot search.

Đồng Đồng ngẩn người.

Người bắt rắn bằng tay không trong video kia chính là nghệ sĩ nhà cô ấy sao?

Tại sao cô ấy không biết chị mình còn có bản lĩnh này?!

Đồng Đồng mở trang Điềm Chanh ra.

Làn đạn của chương trình đang cực kỳ náo nhiệt.

[Ha ha ha ha ha có lẽ rắn cũng không ngờ tới tham gia chương trình giải trí thôi mà cái thân rắn của nó cũng gặp nguy hiểm]

[Khương Đào đỉnh đấy]

[Khương Đào đang cố tạo hình tượng mạnh mẽ à? Cảm thấy đang cố quá đó]

[Không phải An Lệ Toa nói Khương Đào nhát gan sao? Mặt có thấy đau không!]

An Lệ Toa ngồi ở hậu trường nhìn làn đạn, tức giận đến nỗi mặt biến sắc.

Người đại diện cẩn thận lấy điện thoại từ trên tay cô ta, khuyên nhủ: “Thôi, mọi chuyện đã như vậy, để ý chút…”

“Tại sao chứ!”

An Lệ Toa tức giận đứng dậy.

Ban đầu cô ta và Khương Đào cùng ra mắt, Khương Đào dựa vào khuôn mặt mà nhận được quảng cáo, sau đó một phát liền nổi (*), nhận được nhiều tài nguyên tốt, mà cô ta chỉ có thể ăn đồ thừa của cô, nhặt nhạnh những thứ thừa lại từ Khương Đào.

(*) Một phát liền nổi: Ý là đóng một quảng cáo đã nổi tiếng ngay.

Cô ta không cam lòng!

An Lệ Toa oán hận liếc mắt nhìn Khương Đào.

Khương Đào dựa vào ghế để nhân viên dặm phấn cho cô, bỗng nhiên cô cảm nhận được điều gì, mở mắt nhìn về phía An Lệ Toa.

Nhân viên trang điểm hoảng sợ, suýt chút nữa làm chệch son môi: “Sao… sao thế?”

Khương Đào cảm nhận được sự ác ý, đáng tiếc quá ngắn, cũng không biết là từ ai truyền đến.

Thật là đáng tiếc.

Cô liếm liếm môi.

Cảm xúc mãnh liệt này là một loại đồ ăn mỹ vị.

An Lệ Toa đang dặn dò người đại diện của mình bỗng dưng lạnh sống lưng.

– —

Thời gian dành cho quảng cáo qua đi, vòng thi thứ hai rất nhanh đã bắt đầu.

Vòng này có tên là cướp bánh vòng.

Tổ chương trình treo bánh vòng trên những sợi dây có độ dài khác nhau, hai nhóm khách mời phải mặc đồ bơm hơi, nhảy lên đệm nhún để ăn bánh, ăn được một cái sẽ được tính một xu.

Trò chơi này nhìn có vẻ dễ chơi nhưng thực ra không hề đơn giản.

Nhảy ở trên đệm vốn đã khó khống chế cơ thể, huống chi còn phải mặc đồ bơm hơi như vậy.

Hơn nữa tổ chương trình cũng không nhàn rỗi, sẽ không ngừng làm khó khách mời.

Các khách mời đã thay đồ thể thao, bộ đồ bơm hơi không thể phô ra được ưu thế về dáng người nên các sao nữ đã dùng hết tâm cơ lên trên tóc của mình.

So với mọi người, tóc của Khương Đào quá qua loa, cô chỉ đơn giản buộc tóc đuôi ngựa.

Trong khi các sao nữ đang bận rộn khoe sắc, ánh mắt cô chỉ nhìn chằm chằm vào bánh vòng.

Trong vòng chơi này các khách mời đều phải đồng thời lên sân khấu.

Chiếc đệm nhún vốn đã nhỏ giờ đây đầy ắp người tròn vo, thi thoảng có một hai người còn bị ngã, trông vừa buồn cười vừa chua xót.

Đừng nói là cắn được bánh vòng, có thể nhảy lên được cũng đã mất sức rồi.

Khi các khách mời còn đang thử đứng vững, một bóng người mặc đồ thỏ nhảy lên như một viên đạn, nhanh chóng cắn trúng bánh vòng với tốc độ cực nhanh.

Sau khi rơi xuống, tốc độ của cô cũng không giảm bớt mà còn lấy đà, tiếp tục nhảy lên cắn chuẩn vào chiếc bánh.

Dáng người mạnh mẽ kia.

Động tác thuần thục kia.

Còn có đôi môi anh đào khi ra tay tuyệt không cắn trượt kia.

Đối lập hoàn toàn với cô, các khách mời khác đều giống như mấy con chuột ngây ngốc.

[??? ]

[!!!]

[Chuyện gì vừa xảy ra vậy?! Có phải vừa nãy có thứ gì bay qua không]

[Đm hàng bánh vòng vừa nãy đâu??]

[Thuật làm bánh vòng biến mất à???]

[Tôi yêu cầu tổ chương trình nhanh chóng phát lại, tôi muốn nhìn xem rốt cuộc bánh vòng bị thần tiên nào ăn mất rồi!]

Tổ chương trình cũng bất ngờ.

Mẹ nó còn có cách chơi như thế này à?!

Sau khi tổ chương trình tua chậm lại, cuối cùng mọi người cũng nhìn ra con thỏ trắng kia là ai.

Vậy mà lại là Khương Đào?!

Lúc này cô đã ăn xong một hàng bánh, hạnh phúc liếm môi, tiếp tục đi tới hàng thứ hai.

Tổ chương trình thấy khó giữ được hàng bánh thứ hai rốt cuộc cũng kịp phản ứng lại.

Đùa sao!

Phần này vốn định để các khách mời tấu hề, bọn họ còn cố ý để lại nửa tiếng, dựa vào tốc độ này của Khương Đào, chỉ sợ không đến mười phút là cô đã ăn xong rồi, bọn họ còn quay cái chó gì nữa!

May mắn bọn họ đã sớm chuẩn bị.

MC lập tức tuyên bố: “Độ khó của trò chơi được tăng lên, bom nước sẽ thi thoảng rơi xuống đệm nước, khách mời nào bị rớt trúng sẽ bị loại.”

Bom nước do nhân viên công tác của chương trình khống chế, cứ mười giây họ lại thả một quả.

Các khách mời không chỉ cần phải tìm cách nhảy lên ăn bánh vòng mà còn phải né bom nước không biết rơi xuống từ lúc nào, mỗi một bước đi đều run sợ.

Tuy rằng bọn họ mặc đồ bơm hơi nhưng bị bom nước ném trúng người cũng sẽ rất chật vật.

Một lát sau, một thành viên đội B vì không né kịp nên bị bom nước rớt vào người hết.

Uy lực của bom nước giống như tạp thẳng thùng nước vào mặt, vốn dĩ là ông chú đẹp trai lập tức biến thành gà rớt vào nước.

Không chỉ vậy, còn có một đoạn tóc giả cũng chậm rãi trôi xuống theo dòng nước.

Quá thảm!

Có vết xe đổ này, các khách mời khác càng cẩn thận hơn.

Ăn được bánh vòng hay không không quan trọng, nhưng chắc chắn không được để bom nước rơi trúng người!

Trong số mọi người, phong cách của Khương Đào hoàn toàn khác.

Cô tiếp tục lấy đà nhảy lên ăn bánh vòng, dường như bom nước không có ảnh hưởng gì đến cô. So với dàn khách mời đang la hét bên cạnh, cô lại thoải mái như đang tham gia một chương trình khác.

Phương Dật Nhiên nhìn thoáng qua Khương Đào đầy hâm mộ.

Anh ấy cũng muốn được nhẹ nhàng như Khương Đào chứ không phải lăn lộn trốn bom nước giống như một tên mập ngốc nghếch.

Bom nước lại rơi trúng một khách mời khác, những tia nước bắn lên chiếc bánh vòng trên đỉnh đầu hắn.

Khương Đào nhíu mày.

Bánh bị dính nước sẽ mất ngon, như vậy không được!

Đúng lúc này lại có một quả bom nước rơi xuống.

Bên dưới đúng lúc là Phương Dật Nhiên mới bị té ngã, anh ấy cố gắng muốn bò dậy nhưng bộ đồ bơm hơi cản trở hoạt động nên chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Khương Đào xoay người đá văng quả bom nước đang chuẩn bị rơi xuống đầu Phương Dật Nhiên khiến nó đập vào vách tường đối diện rồi nổ tung.

[VL!!!]

[Cú đá chân vừa nãy của Khương Đào đỉnh quá đi!!]

[Oa, cảm ơn chị gái đã cứu Nhiên Nhiên, chị đỉnh quá!]

Phương Dật Nhiên nghe thấy tiếng hét, mở mắt ra liền thấy Khương Đào đá bay bom nước bằng một chân, bóng hình màu trắng đứng trước mặt khiến cho anh ấy cảm thấy cực kỳ an toàn.

Ngay lúc ấy, Phương Dật Nhiên lại cảm thấy rung động.

Tổ chương trình nói bom nước sẽ “rơi” xuống người khách mời nhưng Khương Đào đá bay, bom nước bị đập vào tường nổ tung.

Cho nên tổ chương trình đành quyết định phán Khương Đào phòng ngự hiệu quả, không bị loại.

Những khách mời tới “Bạn Mau Tới Đây” gần như đều bị chỉnh rất thảm, đây là lần đầu tiên chương trình hết cách với khách mời.

Không ít người xem đều cảm thấy hả hê nhưng xem một chút bọn họ phát giác có gì đó không đúng.

[Bom nước đều hướng về phía Khương Đào, đây là cố ý muốn làm Khương Đào bị loại rồi]

[Không chỉnh được thì dùng cách này, tổ chương trình cũng đê tiện quá]

[Nhưng mà… đến một quả cũng không trúng, không phải càng mất mặt hơn sao]

Đạo diễn cũng nhận ra được, nắm lấy bộ đàm quát, “Tiểu Trần, cậu làm gì thế? Tuy rằng tôi nói muốn “chăm sóc” Khương Đào một chút nhưng cũng đâu nói toàn bộ bom nước đều nhắm vào Khương Đào đâu chứ!”

Đầu kia của bộ đàm truyền đến tiếng ậm ừ của nhân viên công tác.

“Được, cậu chú ý chút.”

Đạo diễn chỉ nghĩ hắn hiểu lầm ý của mình, mắng vài câu rồi buông tha.

Đối phương thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra người đại diện của An Lệ Toa đã hối lộ hắn, bảo hắn khiến Khương Đào bị loại sớm chút.

Ngay từ đầu hắn cho rằng chuyện này không khó, ai ngờ lại đụng tới Khương Đào quái thai như vậy, dường như cô có mắt ở đằng sau, cho dù hắn có thả bóng rơi ở bất cứ đâu, cô vẫn có thể né được.

Cuối cùng, hắn gấp đến đỏ mắt nên mới liên tiếp thả bom nước ở chỗ Khương Đào, kết quả bị lộ sơ hở.

Sau khi bị cảnh cáo, hắn không dám trắng trợn nhắm vào Khương Đào như vậy nữa.

Mà không có bom nước uy hiếp, Khương Đào ăn bánh vòng càng vui vẻ hơn.

An Lệ Toa đứng ở một góc thở dốc phẫn uất nhìn cô. Cô ta chưa từng nghĩ đến, vậy mà Khương Đào vẫn chưa bị loại.

Cô ta thấy trận đấu này sắp thành show cá nhân của Khương Đào, chỉ cần tưởng tượng đến Khương Đào sẽ nổi tiếng dựa vào cái này, lòng cô ta khó chịu như ngồi trong đống lửa.

Rõ ràng cô đã rớt đài rồi, vậy thì tốt nhất cứ vĩnh viễn ở trong vũng bùn, cả đời này đừng bò dậy!

Khương Đào lại cảm nhận được hận ý mãnh liệt một lần nữa.

Cô không thể không mất tập trung mà nhìn qua, mà lúc này một quả bom nước trên đầu cô đang lung lay sắp rơi.

An Lệ Toa cho rằng Khương Đào không phát hiện ra bom nước kia, trong lòng mừng như điên.

Cô ta điên cuồng cầu nguyện: Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích!

Chỉ cần bị bom dội trúng thì cô sẽ bị loại.

Đáng tiếc không như cô ta mong muốn.

Khương Đào chỉ tạm dừng một lát rồi xoay người nhảy qua hướng khác.

An Lệ Toa nóng vội khi thấy cô lại thoát khỏi kiếp bị loại.

Cô ta bất chấp đang ở trước máy quay, giả vờ bị té ngã, thật ra là muốn đẩy Khương Đào tới chỗ bom nước nhưng vào lúc cô ta ngã, cô ta thấy được vẻ mặt của Khương Đào.

Khương Đào không hề hoảng loạn, ngược lại còn đang cười, dường như đã biết ý định của An Lệ Toa, giống như mèo vờn chuột trước khi bắt nó.

Khương Đào xoay người nhảy lên, nhẹ nhàng lướt qua An Lệ Toa.

Trong nháy mắt, An Lệ Toa dường như cảm thấy có gì đó rời khỏi cơ thể mình cho nên cô ta trì độn giây lát mới phản ứng lại.

“Bộp!”

Bom nước nặng nề rơi xuống đỉnh đầu An Lệ Toa, bọt nước làm ướt hết tóc cùng lớp trang điểm cẩn thận của cô ta.

[An Lệ Toa làm gì vậy? Quấy rối sao?]

[Thật ngu ngốc]

Khương Đào ợ một cái, thỏa mãn híp mắt.

Cô đột nhiên hơi thích An Lệ Toa, dù sao cũng hiếm khi tìm được đồ ăn cảm xúc thuần túy như vậy.

Bom nước không gây khó khăn cho Khương Đào như mong đợi của chương trình mà ngược lại còn giúp cô quét sạch các khách mời khác.

Hiện tại, trên đệm nhún chỉ còn lại một mình Khương Đào.

[Khương Đào vô tình như một cái máy vậy 2333333]

[Không phải Khương Đào sẽ trở thành khách mời ăn hết toàn bộ bánh vòng chứ?]

[Vậy chẳng phải cô ấy sẽ lập kỷ lục ư? T ]

[A a a! Đột nhiên thấy sôi động ghê!]

Không biết là ai tại trường quay bắt đầu trước, đột nhiên hét lớn: “Khương Đào cố lên!”

Càng lúc càng nhiều người xem cùng gia nhập trong đó.

Trường quay sôi trào, nếu giờ phút này có ai ấn vào xem chương trình còn tưởng rằng mình vào nhầm hiện trường Thế vận hội.

Vào khoảnh khắc Khương Đào ăn chiếc bánh vòng cuối cùng, toàn bộ trường quay vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Chỉ có Khương Đào là bình tĩnh giống như mọi việc đều không liên quan đến mình.

MC không đợi Khương Đào thay bộ đồ bơm hơi ra đã đưa micro cho cô.

“Tiểu Khương, từ khi chương trình chúng tôi phát sóng tới nay, cô là người đầu tiên ăn hết toàn bộ bánh vòng, viết nên kỷ lục mới tại chương trình của chúng tôi.”

“Hiện tại cô có muốn nói gì không?”

Trường quay yên tĩnh lại, chờ mong cảm nghĩ của Khương Đào.

Khương Đào liếm vụn bánh ở khóe miệng, “Hơi khô, nếu có thêm đồ uống thì tốt hơn.”

MC: “…?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN